Đây là nơi nằm ở mảnh đất vàng của thành phố Thượng Hải, một nơi tĩnh mịch được bờ tường bao quạnh vàvệ sĩ bảo vệ nghiêm ngặt.
Trong viện nhỏ tĩnh mịch này, cây rừng che lấp, một dãy những tòa nhà biệt thự nhỏ phân bố ở trong đó, ở đây chính là vị trí mà các Uỷ viên thành ủy thành phố Thượng Hải ở, Doãn Hồng Tụ và bố mẹ của cô ta sống ở đây, một chiếc Mercedes-Benz chậm chãi dừng cách cửa lớn ước chừng mười mét, lái xe từ phía trước nhảy xuống, mở cửa sau xe. Lý Đông Dương trước tiên nhảy xuống xe, lại đón Doãn Hồng Tụ từ trong xe ra.
-Ai, mỗi lần đều phải đi qua, thật sự khiến người ta ghét.
Doãn Hồng Tụ nói một cách bất mãn.
Lý Đông Dương bất đắc dĩ cười gượng, đây cũng là việc không có cách nào, đừng nhìn Lý Đông Dương, nhà lầu xe hơi, thân thế cao quý, nhưng không có giấy thông hành, cũng không vào được sân này. Hơn nữa ngày cả qua cửa kế tiếp cũng không thể, nếu không sẽ chịu sự khiển trách của vệ binh. Mà muốn có được giấy thông hành ở đây, lại là đâu có dễ dàng, Dõan Hồng Tụ nếu biết lái xe thì còn dễ, đằng này cô ta lại vẫn không biết lái xe.
Cho nên hiện tại mà nói, cũng chỉ có thể như vậy, chỉ có đợi mối quan hệ hai bên chính thức ổn định lại, chính mình có thể trở thành con rể của Dõan Hồng Tụ hoặc nói con rể tương lai, giấy thông hành ở đây mới có hi vọng.
-Thật đúng là. Giờ mới mấy giờ phải không? Cuộc sống về đêm chẳng qua mới bắt đầu, có việc, thế nào cũng phải gọi người về!
Doãn Hồng Tụ than thở nói. Hôm nay cô ta và Lý Đông Dương đi vào một khách sạn mới khai trương không lâu tụ tập hát hò với bạn bè, lúc này mới có chút hưng phấn, ở trong nhà nhận điện thoại gọi đến, bảo cô ta lập tức về nhà.
Nếu nói người gọi điện là mẹ của cô ta, Doãn Hồng Tụ còn dám phụng phựu một chút, kéo dài thời gian không quay về. Nhưng người gọi điện thoại là ba cô ta, Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy thành phố Thượng Hải Doãn Giang Thu. Doãn Hồng Tụ không dám chậm trễ. Tuy nói Doãn Giang Thu luôn rất yêu thương cô ta, nhưng Doãn Hồng Tụ cũng hiểu, thời điểm nghiêm túc này, nếu dám không nghe lời gọi về của ba, vậy thì sau này phiền phức to rồi.
Doãn Hồng Tụ có thể nhỏ giọng than thở, Lý Đông Dương lại không dám tùy ý tiếp lời. Dù sao đó cũng là Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy, quyền cao chức trọng, nắm giữ vô số mũ quan của các cán bộ thành phố Thượng Hải, trong thành phố Thượng Hải là nhân vật mà vô số những cán bộ đều phải nhìn vào.
-Hồng Tụ, Trưởng ban gọi em trở về, khẳng định là có lý của ông, những lời này nói ở ngoài thì được, trở về nhà đừng nói.
Lý Đông Dương nói một cách quan tâm.
-Ai ya, Lý Đông Dương, quan hệ giữa hai chúng ta vẫn chưa xác định đâu, anh đã đứng bên bố, thì về sau nếu em thật sự lấy anh, anh còn không phải liên kết với ba bắt nạt em sao! anh rốt cuộc là thích em, hay là thích ba em?
Doãn Hồng Tụ nhướn mày, không vui nói.
-Hồng Tụ, điều đó làm sao có thể chứ! Tôi đương nhiên là yêu em rồi!
Lý Đông Dương vội vàng phủ nhận nói.
-Đương nhiên là phải đứng bên em rồi! người ta không phải đều nói, vợ chồng một thể sao?
Doãn Hồng Tụ lúc này mới vui vẻ nói:
-Hứ, ai với anh là vợ chồng nhất thể, muốn cưới em?
Anh còn phải cố gắng nhiều. Nói như vậy còn được! được rồi, không với anh…
Lời của cô ta vẫn chưa nói xong, thì thấy một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy qua từ trước cửa Viện, vừa chạy còn vừa gọi nói:
-Trưởng phòng Doãn, Trưởng phòng Doãn, Trưởng ban bảo cô lập tức đi gặp ông ta, không được chậm trễ!
Doãn Hồng Tụ lúc này mới chú ý thấy, đúng là bảo mẫu trong nhà cô ta, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ba tìm cô ta gấp như vậy?
Doãn Hồng Tụ tất nhiên sẽ không biết, lúc đó trong lầu nhỏ của nhà họ Doãn, đã có mấy vị khách không mời mà đến, có Hà Lạc đi trước dẫn đường, Phương Minh Viễn bọn họ bước vào Khu nhà của các Uỷ viên thường vụ thành ủy, thấm chí còn bước vào nhà họ Doãn, tất nhiên không phải việc gì khó khăn.
-Trưởng ban Doãn, sự việc chính là như vậy!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
-Nếu nói ông không tin, vậy thì không ngại đợi Qúy Thiên Kim trở về, nói tỉ mỉ…
Hà Lạc cùng ngồi xuống với ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Phương Minh Viễn, mặc dù trước mắt là Doãn Giang Thu quyền cao chức trọng, Phương Minh Viễn cũng chậm rãi mà nói, không có bất cứ dáng vẻ rụt rè nào.
-Hồng Tụ thật sự có thể làm được việc này?
Doãn Giang Thu vẻ mặt khó tin, ông ta thực sự là không thể tin, con gái mình, không ngờ lại bị dính vào vụ án có tiếng trong chính phủ Uỷ ban nhân dân thành phố Thượng Hải, Vụ án mất trộm điện thoại 300 ngàn tệ….! nhưng mọi thứ Phương Minh Viễn đã nói, lại khiến ông ta không thể không tin.
Với tư cách là Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy thành phố Thượng Hải, đối với Phương Minh Viễn, tuy nói không trực diện nói chuyện gì, Doãn Giang Thu tất nhiên không thấy lạ lẫm, nếu nói không có chứng cứ xác thực, Phương Minh Viễn làm sao lại có thể nhàn rỗi đến mức lấy mình ra làm trò đùa như vậy. Hơn nữa Phương Minh Viễn trong lời nói có ý nhắc tới Đường Vũ Cường, Lý Đông Dương, Phùng Ái Ái, Doãn Giang Thu cũng không thấy xa lạ, đều lạ nhân vật có tiếng tuổi thanh niên trong thành phố Thượng Hải.
-Có phải Trưởng phòng làm không, bây giờ vẫn còn khó nói, nhưng sau khi mất trộm điện thoại, đối với dấu vết của điện thoại kẻ trộm luôn tránh không nói, mà khi xuất hiện, thì ở trong tay Trưởng phòng Doãn, Trưởng phòng Doãn rõ ràng biết hai chiếc điện thoại thuộc về sở hữu chúng tôi, mấy ngày này tin rằng Trưởng phòng Doãn cũng sớm đã nghe nói vụ án mất trộm điện thoại, nhưng cô ta lại che giấu mà không thông báo, điều này khiến chúng tôi cảm thấy rất khó hiểu. Thân là một người công dân, có lẽ cô ta hiểu được hậu quả của việc dấu tang chứng vật chứng. Cho nên, lần này chúng tôi đích thân đến, chính là muốn hỏi Trưởng Phòng Doãn, cô ta rốt cuộc có được hai cái điện thoại từ đâu?
Phương Minh Viễn vẫn giữ lại mấy phần thể diện cho Doãn Hồng Tụ, không trực tiếp nói Doãn Hồng Tụ chính là chỉ đạo sau lưng của vụ án mất điện thoại.
Kỳ thực, khi Phùng Ái Ái nói ra tên của Doãn Hồng Tụ, Phương Minh Viễn đã kết luận, vụ án mất điện thoại 99% có liên quan đến Doãn Hồng Tụ! nhưng suy xét đến địa vị và sức ảnh hưởng Doãn Giang Thu trong thành phố Thượng Hải, cũng suy xét đến nhà họ Phương về sau vẫn còn phát triển ở thành phố Thượng Hải, Phương Minh Viễn vẫn kiềm chế sự tức giận trong lòng. Đã lựa chọn trước tiên làm cho Doãn Giang Thu tức giận. Duẫn Giang Thu nếu thông tình đạt lý, hiểu được những lời nên và không nên nói, vậy thì cho Doãn Hồng Tụ một sự giáo huấn, không phải nhất định truy cứu cô ta tránh nhiệm luật pháp.
Nhưng nếu nói người nhà họ Doãn vẫn không tỉnh ngộ, Phương Minh Viễn cũng không sợ đem sự việc làm triệt để cho lớn chuyện! có nhân chứng như vậy, hắn cũng không sợ nhà họ Doãn đánh trả.
Tuy nói, việc chấp hành luật pháp trong nước Hoa Hạ ngày càng không nghiêm, đặc biệt là đối với quan chức.
Nhưng đó cũng cần xem đối tượng, với thực lực của nhà họ Phương hiện giờ, lại giành được lý lẽ, yêu cầu một công lý, vậy là ai cũng không dám nói gì.
Doãn Giang Thu trầm ngâm không nói gì.
-Các cậu có phải là lầm rồi không? Hồng Tụ không phải người như vậy!
Phu nhân của Doãn Giang Thu đứng bên cạnh nói lạnh lùng
-Con gái của tôi, tôi chẳng nhẽ không hiểu? Làm sao có thể làm ra chuyện như thế được.
Phương Minh Viễn thản nhiên cười:
-Tôi đương nhiên không hiểu con của bà bằng bà, điểm này tôi không phủ nhận. Nhưng giữa con gái và ba mẹ, có đôi lúc cũng sẽ có bí mật nhỏ, có phải không?
Duoãn phu nhân lại nói:
-Hồng Tụ cô bé tuyệt đối sẽ không làm ra việc sai khiến người khác…
-Không cần phải nói nữa!
Doãn Giang Thu ngắt lời của vợ nói:
-Đợi Hồng Tụ về, hỏi thì rõ!
Ông ta ở trong quan trường lâu như vậy, tất nhiên hiểu rõ, đối phương nếu không nắm chắc tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm rõ ràng sự việc. Hơn nữa, đối phương đã nương tay, nếu không, đã đưa lên Bí thư thành ủy và Thị trưởng, thậm chí còn lên đến cấp cao hơn, bản thân lại có thể làm gì với đối phương? vật làm chứng mất đi thì ở trong tay của người ta, Phùng Ái Ái lại bị người ta bắt thóp tại chổ. Bản thân mặc dù là Trưởng ban tổ chức, nhưng cũng không có khả năng yêu cầu người nhà họ Phùng đi nhận tội.
-Giang Thu!
Doãn phu nhân rất lo lắng.
-Không cần nói nữa!
Doãn Giang Thu lạnh lùng nói.
-Vậy tôi ra ngoài xem thử, Hồng Tụ làm sao vẫn chưa về.
Doãn phu nhân đứng dậy, nhẹ giọng nói.
-Ngồi xuống!
Doãn Giang Thu không chút do dự nói, trong giọng nói có ý mệnh lệnh. Sống cùng vợ dưới một mái hiên lâu như vậy, ông ta vẫn còn không hiểu vợ mượn cớ vào phòng con gái, nếu có điện thoại thì giấu, hoặc vứt đi sao, nói như vậy, không có vật làm chứng, Phương Minh Viễn bọn họ tất nhiên cũng không có cách nào.
Nhưng! Dễ dàng làm như vậy, hậu quả của sự việc sau này lại không đơn giản như vậy.
Ông ta có thể nghĩ ra, đối phương tất nhiên cũng có thể nghĩ ra! Hơn nữa cách làm này rất xấu, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ tiến thêm phần tức giận đối phương, đối phương sở dĩ đích thân đến thăm hỏi, đây chính là đã để cho mình một con đường sống, làm như vậy không còn nghi ngờ gì nữa chính là làm mất đi chút đường sống cuối cùng. Phương Minh Viễn bọn họ để không bị cho là ngậm máu phun người, cũng sẽ toàn lực điều tra việc đó.
Vụ án mất trộm điện thoại 300 ngàn tệ, đó vẫn là vụ án lớn mà tất cả các lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân thành phố và thành ủy đều biết, cũng là vụ án quan trọng mà các nhà lãnh đạo chú ý. Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố ở những nơi khác nhau, đều nhấn mạnh nhiều lần, vụ án đó nhất định phải điều tra ra manh mối, nhất định phải có một lời giải thích cho nhà họ Phương!
Thủ đoạn nhỏ này nhất thời nghĩ ra, đến lúc đó, quan hệ hai bên sẽ hoàn toàn rơi vào đối địch, Phương Minh Viễn bọn họ chính là để về sau không để mình báo thù, cũng sẽ dốc toàn lực làm tiếp! cán bộ của Hoa Hạ, làm chuyện dơ bẩn, thực sự là ít mà không ít, Doãn Giang Thu cũng biết ông ta không chịu nổi việc điều tra chân chính của Uỷ ban Kỷ luật, đến lúc đó, chỉ là kết quả tồi tệ. Cho nên, ông ta rất sáng suốt quát ngăn vợ mình lại.
Lúc này, thì nghe cửa của Phòng nhỏ được mở ra, tiếp theo truyền đến giọng nói của Doãn Hồng Tụ:
-Ai ya, tôi biết rồi, tôi đi cô không cần giục tôi!
Doãn phu nhân lập tức đứng dậy, vừa mới mở miệng, Doãn Giang Thu đã dơ tay với ánh mắt nghiêm khắc ngăn bà ta lại.
-Hồng Tụ, con lập tức qua đây cho ba!
Doãn Giang Thu trầm giọng nói.
-Đến đây, đến đây!
Doãn Hồng Tụ vội đáp:
-Ai ya, ba, rốt cuộc là chuyện gì? Gấp như vậy? trong nhà rốt cuộc là khách nào ạ?
Trong viện nhỏ tĩnh mịch này, cây rừng che lấp, một dãy những tòa nhà biệt thự nhỏ phân bố ở trong đó, ở đây chính là vị trí mà các Uỷ viên thành ủy thành phố Thượng Hải ở, Doãn Hồng Tụ và bố mẹ của cô ta sống ở đây, một chiếc Mercedes-Benz chậm chãi dừng cách cửa lớn ước chừng mười mét, lái xe từ phía trước nhảy xuống, mở cửa sau xe. Lý Đông Dương trước tiên nhảy xuống xe, lại đón Doãn Hồng Tụ từ trong xe ra.
-Ai, mỗi lần đều phải đi qua, thật sự khiến người ta ghét.
Doãn Hồng Tụ nói một cách bất mãn.
Lý Đông Dương bất đắc dĩ cười gượng, đây cũng là việc không có cách nào, đừng nhìn Lý Đông Dương, nhà lầu xe hơi, thân thế cao quý, nhưng không có giấy thông hành, cũng không vào được sân này. Hơn nữa ngày cả qua cửa kế tiếp cũng không thể, nếu không sẽ chịu sự khiển trách của vệ binh. Mà muốn có được giấy thông hành ở đây, lại là đâu có dễ dàng, Dõan Hồng Tụ nếu biết lái xe thì còn dễ, đằng này cô ta lại vẫn không biết lái xe.
Cho nên hiện tại mà nói, cũng chỉ có thể như vậy, chỉ có đợi mối quan hệ hai bên chính thức ổn định lại, chính mình có thể trở thành con rể của Dõan Hồng Tụ hoặc nói con rể tương lai, giấy thông hành ở đây mới có hi vọng.
-Thật đúng là. Giờ mới mấy giờ phải không? Cuộc sống về đêm chẳng qua mới bắt đầu, có việc, thế nào cũng phải gọi người về!
Doãn Hồng Tụ than thở nói. Hôm nay cô ta và Lý Đông Dương đi vào một khách sạn mới khai trương không lâu tụ tập hát hò với bạn bè, lúc này mới có chút hưng phấn, ở trong nhà nhận điện thoại gọi đến, bảo cô ta lập tức về nhà.
Nếu nói người gọi điện là mẹ của cô ta, Doãn Hồng Tụ còn dám phụng phựu một chút, kéo dài thời gian không quay về. Nhưng người gọi điện thoại là ba cô ta, Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy thành phố Thượng Hải Doãn Giang Thu. Doãn Hồng Tụ không dám chậm trễ. Tuy nói Doãn Giang Thu luôn rất yêu thương cô ta, nhưng Doãn Hồng Tụ cũng hiểu, thời điểm nghiêm túc này, nếu dám không nghe lời gọi về của ba, vậy thì sau này phiền phức to rồi.
Doãn Hồng Tụ có thể nhỏ giọng than thở, Lý Đông Dương lại không dám tùy ý tiếp lời. Dù sao đó cũng là Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy, quyền cao chức trọng, nắm giữ vô số mũ quan của các cán bộ thành phố Thượng Hải, trong thành phố Thượng Hải là nhân vật mà vô số những cán bộ đều phải nhìn vào.
-Hồng Tụ, Trưởng ban gọi em trở về, khẳng định là có lý của ông, những lời này nói ở ngoài thì được, trở về nhà đừng nói.
Lý Đông Dương nói một cách quan tâm.
-Ai ya, Lý Đông Dương, quan hệ giữa hai chúng ta vẫn chưa xác định đâu, anh đã đứng bên bố, thì về sau nếu em thật sự lấy anh, anh còn không phải liên kết với ba bắt nạt em sao! anh rốt cuộc là thích em, hay là thích ba em?
Doãn Hồng Tụ nhướn mày, không vui nói.
-Hồng Tụ, điều đó làm sao có thể chứ! Tôi đương nhiên là yêu em rồi!
Lý Đông Dương vội vàng phủ nhận nói.
-Đương nhiên là phải đứng bên em rồi! người ta không phải đều nói, vợ chồng một thể sao?
Doãn Hồng Tụ lúc này mới vui vẻ nói:
-Hứ, ai với anh là vợ chồng nhất thể, muốn cưới em?
Anh còn phải cố gắng nhiều. Nói như vậy còn được! được rồi, không với anh…
Lời của cô ta vẫn chưa nói xong, thì thấy một người phụ nữ trung niên vội vàng chạy qua từ trước cửa Viện, vừa chạy còn vừa gọi nói:
-Trưởng phòng Doãn, Trưởng phòng Doãn, Trưởng ban bảo cô lập tức đi gặp ông ta, không được chậm trễ!
Doãn Hồng Tụ lúc này mới chú ý thấy, đúng là bảo mẫu trong nhà cô ta, trong lòng càng cảm thấy kỳ lạ, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, ba tìm cô ta gấp như vậy?
Doãn Hồng Tụ tất nhiên sẽ không biết, lúc đó trong lầu nhỏ của nhà họ Doãn, đã có mấy vị khách không mời mà đến, có Hà Lạc đi trước dẫn đường, Phương Minh Viễn bọn họ bước vào Khu nhà của các Uỷ viên thường vụ thành ủy, thấm chí còn bước vào nhà họ Doãn, tất nhiên không phải việc gì khó khăn.
-Trưởng ban Doãn, sự việc chính là như vậy!
Phương Minh Viễn thản nhiên nói:
-Nếu nói ông không tin, vậy thì không ngại đợi Qúy Thiên Kim trở về, nói tỉ mỉ…
Hà Lạc cùng ngồi xuống với ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Phương Minh Viễn, mặc dù trước mắt là Doãn Giang Thu quyền cao chức trọng, Phương Minh Viễn cũng chậm rãi mà nói, không có bất cứ dáng vẻ rụt rè nào.
-Hồng Tụ thật sự có thể làm được việc này?
Doãn Giang Thu vẻ mặt khó tin, ông ta thực sự là không thể tin, con gái mình, không ngờ lại bị dính vào vụ án có tiếng trong chính phủ Uỷ ban nhân dân thành phố Thượng Hải, Vụ án mất trộm điện thoại 300 ngàn tệ….! nhưng mọi thứ Phương Minh Viễn đã nói, lại khiến ông ta không thể không tin.
Với tư cách là Trưởng ban tổ chức cán bộ thành ủy thành phố Thượng Hải, đối với Phương Minh Viễn, tuy nói không trực diện nói chuyện gì, Doãn Giang Thu tất nhiên không thấy lạ lẫm, nếu nói không có chứng cứ xác thực, Phương Minh Viễn làm sao lại có thể nhàn rỗi đến mức lấy mình ra làm trò đùa như vậy. Hơn nữa Phương Minh Viễn trong lời nói có ý nhắc tới Đường Vũ Cường, Lý Đông Dương, Phùng Ái Ái, Doãn Giang Thu cũng không thấy xa lạ, đều lạ nhân vật có tiếng tuổi thanh niên trong thành phố Thượng Hải.
-Có phải Trưởng phòng làm không, bây giờ vẫn còn khó nói, nhưng sau khi mất trộm điện thoại, đối với dấu vết của điện thoại kẻ trộm luôn tránh không nói, mà khi xuất hiện, thì ở trong tay Trưởng phòng Doãn, Trưởng phòng Doãn rõ ràng biết hai chiếc điện thoại thuộc về sở hữu chúng tôi, mấy ngày này tin rằng Trưởng phòng Doãn cũng sớm đã nghe nói vụ án mất trộm điện thoại, nhưng cô ta lại che giấu mà không thông báo, điều này khiến chúng tôi cảm thấy rất khó hiểu. Thân là một người công dân, có lẽ cô ta hiểu được hậu quả của việc dấu tang chứng vật chứng. Cho nên, lần này chúng tôi đích thân đến, chính là muốn hỏi Trưởng Phòng Doãn, cô ta rốt cuộc có được hai cái điện thoại từ đâu?
Phương Minh Viễn vẫn giữ lại mấy phần thể diện cho Doãn Hồng Tụ, không trực tiếp nói Doãn Hồng Tụ chính là chỉ đạo sau lưng của vụ án mất điện thoại.
Kỳ thực, khi Phùng Ái Ái nói ra tên của Doãn Hồng Tụ, Phương Minh Viễn đã kết luận, vụ án mất điện thoại 99% có liên quan đến Doãn Hồng Tụ! nhưng suy xét đến địa vị và sức ảnh hưởng Doãn Giang Thu trong thành phố Thượng Hải, cũng suy xét đến nhà họ Phương về sau vẫn còn phát triển ở thành phố Thượng Hải, Phương Minh Viễn vẫn kiềm chế sự tức giận trong lòng. Đã lựa chọn trước tiên làm cho Doãn Giang Thu tức giận. Duẫn Giang Thu nếu thông tình đạt lý, hiểu được những lời nên và không nên nói, vậy thì cho Doãn Hồng Tụ một sự giáo huấn, không phải nhất định truy cứu cô ta tránh nhiệm luật pháp.
Nhưng nếu nói người nhà họ Doãn vẫn không tỉnh ngộ, Phương Minh Viễn cũng không sợ đem sự việc làm triệt để cho lớn chuyện! có nhân chứng như vậy, hắn cũng không sợ nhà họ Doãn đánh trả.
Tuy nói, việc chấp hành luật pháp trong nước Hoa Hạ ngày càng không nghiêm, đặc biệt là đối với quan chức.
Nhưng đó cũng cần xem đối tượng, với thực lực của nhà họ Phương hiện giờ, lại giành được lý lẽ, yêu cầu một công lý, vậy là ai cũng không dám nói gì.
Doãn Giang Thu trầm ngâm không nói gì.
-Các cậu có phải là lầm rồi không? Hồng Tụ không phải người như vậy!
Phu nhân của Doãn Giang Thu đứng bên cạnh nói lạnh lùng
-Con gái của tôi, tôi chẳng nhẽ không hiểu? Làm sao có thể làm ra chuyện như thế được.
Phương Minh Viễn thản nhiên cười:
-Tôi đương nhiên không hiểu con của bà bằng bà, điểm này tôi không phủ nhận. Nhưng giữa con gái và ba mẹ, có đôi lúc cũng sẽ có bí mật nhỏ, có phải không?
Duoãn phu nhân lại nói:
-Hồng Tụ cô bé tuyệt đối sẽ không làm ra việc sai khiến người khác…
-Không cần phải nói nữa!
Doãn Giang Thu ngắt lời của vợ nói:
-Đợi Hồng Tụ về, hỏi thì rõ!
Ông ta ở trong quan trường lâu như vậy, tất nhiên hiểu rõ, đối phương nếu không nắm chắc tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không làm rõ ràng sự việc. Hơn nữa, đối phương đã nương tay, nếu không, đã đưa lên Bí thư thành ủy và Thị trưởng, thậm chí còn lên đến cấp cao hơn, bản thân lại có thể làm gì với đối phương? vật làm chứng mất đi thì ở trong tay của người ta, Phùng Ái Ái lại bị người ta bắt thóp tại chổ. Bản thân mặc dù là Trưởng ban tổ chức, nhưng cũng không có khả năng yêu cầu người nhà họ Phùng đi nhận tội.
-Giang Thu!
Doãn phu nhân rất lo lắng.
-Không cần nói nữa!
Doãn Giang Thu lạnh lùng nói.
-Vậy tôi ra ngoài xem thử, Hồng Tụ làm sao vẫn chưa về.
Doãn phu nhân đứng dậy, nhẹ giọng nói.
-Ngồi xuống!
Doãn Giang Thu không chút do dự nói, trong giọng nói có ý mệnh lệnh. Sống cùng vợ dưới một mái hiên lâu như vậy, ông ta vẫn còn không hiểu vợ mượn cớ vào phòng con gái, nếu có điện thoại thì giấu, hoặc vứt đi sao, nói như vậy, không có vật làm chứng, Phương Minh Viễn bọn họ tất nhiên cũng không có cách nào.
Nhưng! Dễ dàng làm như vậy, hậu quả của sự việc sau này lại không đơn giản như vậy.
Ông ta có thể nghĩ ra, đối phương tất nhiên cũng có thể nghĩ ra! Hơn nữa cách làm này rất xấu, không còn nghi ngờ gì nữa sẽ tiến thêm phần tức giận đối phương, đối phương sở dĩ đích thân đến thăm hỏi, đây chính là đã để cho mình một con đường sống, làm như vậy không còn nghi ngờ gì nữa chính là làm mất đi chút đường sống cuối cùng. Phương Minh Viễn bọn họ để không bị cho là ngậm máu phun người, cũng sẽ toàn lực điều tra việc đó.
Vụ án mất trộm điện thoại 300 ngàn tệ, đó vẫn là vụ án lớn mà tất cả các lãnh đạo của Uỷ ban nhân dân thành phố và thành ủy đều biết, cũng là vụ án quan trọng mà các nhà lãnh đạo chú ý. Bí thư thành ủy và Chủ tịch thành phố ở những nơi khác nhau, đều nhấn mạnh nhiều lần, vụ án đó nhất định phải điều tra ra manh mối, nhất định phải có một lời giải thích cho nhà họ Phương!
Thủ đoạn nhỏ này nhất thời nghĩ ra, đến lúc đó, quan hệ hai bên sẽ hoàn toàn rơi vào đối địch, Phương Minh Viễn bọn họ chính là để về sau không để mình báo thù, cũng sẽ dốc toàn lực làm tiếp! cán bộ của Hoa Hạ, làm chuyện dơ bẩn, thực sự là ít mà không ít, Doãn Giang Thu cũng biết ông ta không chịu nổi việc điều tra chân chính của Uỷ ban Kỷ luật, đến lúc đó, chỉ là kết quả tồi tệ. Cho nên, ông ta rất sáng suốt quát ngăn vợ mình lại.
Lúc này, thì nghe cửa của Phòng nhỏ được mở ra, tiếp theo truyền đến giọng nói của Doãn Hồng Tụ:
-Ai ya, tôi biết rồi, tôi đi cô không cần giục tôi!
Doãn phu nhân lập tức đứng dậy, vừa mới mở miệng, Doãn Giang Thu đã dơ tay với ánh mắt nghiêm khắc ngăn bà ta lại.
-Hồng Tụ, con lập tức qua đây cho ba!
Doãn Giang Thu trầm giọng nói.
-Đến đây, đến đây!
Doãn Hồng Tụ vội đáp:
-Ai ya, ba, rốt cuộc là chuyện gì? Gấp như vậy? trong nhà rốt cuộc là khách nào ạ?
/1605
|