… Minh Viễn, cháu lại vừa bày ra cái gì đấy?
Phương Bân cười gượng nói bừa, đi ra ngoài tìm kiếm địa chỉ mở cửa hàng buôn bán, sao thoáng một cái, lại biến thành chợ buôn bán sỉ hàng hóa vậy? Khiến cho Phương Bân đang hưng phấn tột độ, cũng không khỏi có chút đau đầu, vừa mới vay được bốn trăm nghìn tệ trong nháy mắt đã lại hết sạch sẽ rồi! Một khu nhà xưởng lớn như vậy muốn sửa mới lại từ đầu, thì chi phí sẽ không phải là một con số nhỏ. Lại thêm chi phí sửa sang đơn giản ở bên trong và chi phí quảng cáo thu hút đầu tư, anh ấy sợ rằng sẽ mau chóng lại là hai bàn tay trắng mà thôi. Anh ấy vốn cho rằng bỏ thêm ra chút tiền này thôi, là có thể khiến cho kinh tế của mình dư dả một chút, ai ngờ, vừa mới bắt đầu đã phải dừng lại, trong nháy máy, tất cả đều đã có chỗ dùng đến rồi.
- Chú ơi, không cần lo lắng đâu. Khoản tiền vốn đầu tư này sẽ quay trở lại nhanh thôi ạ!
Phương Minh Viễn vừa quan sát tiệm cơm đang được sửa sang, vừa vỗ vỗ cánh tay Phương Bân nói.
Năm 1988, thời điểm mà các ngành các nghề đều đang trên đà phát triển, thì mới đúng với câu nói kia “Người có gan lớn thì mới vượt qua được cái chết, kẻ nhát gan thì sẽ bị đói chết”. Huống hồ bản thân lại có số tiền vốn kế tục dồi dào, tin tưởng rằng không được bao lâu, cảnh túng quẫn với nguồn vốn eo hẹp sẽ được cải thiện triệt để.
- Chú à, cháu nhờ chú tìm giúp cháu bảo vệ, thế nào rồi ạ?
Phương Minh Viễn đột nhiên nghĩ tới.
- Theo như yêu cầu của cháu đã có sáu quân nhân xuất ngũ ký hợp đồng với chúng ta rồi. Chúng ta đã rất may là sáu người này đều rời khỏi quân ngũ từ hai ba năm nay, là những tay lão luyện về đánh nhau. Có một người tên gọi là Trần Trung, xuất thân từ Vạn Tuế quân.
Phương Bân lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Chú đã thử qua rồi. Con mẹ nó, chú ngay cả thủ hạ của chúng cũng không qua mặt được! Bây giờ chỉ chờ cháu trực tiếp đi phỏng vấn một lần nữa là có thể chính thức ký hợp đồng được rồi!
- Trần Trung? Anh ta hiện giờ ở đâu ạ?
Phương Minh Viễn lập tức có hứng thú, liền hỏi tới:
- Con trai mà, có mấy người mà không biết đến đội Vạn Tuế quân tiếng tăm lẫy lừng đó chứ?
- Không xa, nhà anh ta ở ngay trong huyện Bình Xuyên này thôi!
Phương Bân nhớ lại một chút rồi nói:
- Thế nào, cháu dự định hôm nay đi xem sao?
Ở phía Tây Bắc huyện Bình Xuyên, có một khu gia thuộc trong nhà máy dệt của huyện, diện tích cũng không lớn lắm. Cũng có bốn tòa nhà ký túc xá kiểu cũ, trong nhà loại này, phòng tắm và nhà vệ sinh đều là dùng chung. Nhà bếp thì chỉ có thể lợi dụng hàng hiên hoặc là ban công của các gia đình, có thể nói là chật chội không chịu nổi. Nếu những người hơi béo một chút mà đi lại trong hàng hiên, đi đứng đều rất khó khăn. Hơi không cẩn thận, liền có thể sẽ bị vướng vào cái gì đó.
Trần Trung năm nay hai mươi sáu tuổi, thời gian phục vụ trong quân đội kéo dài sáu năm. Anh ta vốn cho rằng cả đời mình sẽ sống trong quân đội. Nhưng vì một vài nguyên nhân hai năm trước đã không thể không xuất ngũ trở về quê nhà, làm phó đội trưởng trong đội xe của hợp tác xã mua bán trong huyện Bình Xuyên. Hai năm nay, việc làm ăn của hợp tác xã mua bán cũng ngày càng sa sút, nhưng với thu nhập của anh ta trong huyện Bình Xuyên, thì cũng có thể coi như là thu nhập bậc trung.
Vợ của anh ta làm việc ở nhà máy dệt trong huyện, bận rộn cả tháng, nhưng thu nhập thì chỉ có thể gắng gượng sống qua ngày. Với thu nhập của anh ta nữa thì kỳ thực ở trong huyện Bình Xuyên cũng là được rồi. Cuộc sống gia đình có thể coi như là tạm ổn.
Nhưng một năm trước, bố của Trần Trung đột nhiên mắc bệnh nặng, chữa trị đến hơn nửa năm trong bệnh viện huyện. Do ông ấy là nông dân, không được hưởng chi phí chữa trị do nhà nước đài thọ, cho nên đã đem số vốn tích lũy ít ỏi trong nhà ra tiêu hết. Còn khiến cho hai vợ chồng Trần Trung gánh thêm một đống nợ. Cuối cùng vẫn không có cách nào cứu chữa được, đành buông xuôi. Mẹ Trần Trung vì vậy mà khóc đến mù cả mắt, nhưng lại vì không có tiền chữa trị, chỉ có thể ở nhà điều dưỡng. Trần Trung là con trai duy nhất trong nhà, hai chị gái đều đã lập gia đình, hoàn cảnh gia đình cũng không giàu có gì. Cho nên tất cả cũng chỉ dựa vào anh ta. May mà hai vợ chồng hiện giờ vẫn chưa có con cái, cho nên cũng không đến mức vội đến chổng vó lên trời.
Nhưng khoản nợ còn thiếu thì phải hoàn trả hết, hai vợ chồng chỉ có thể thắt lưng buộc bụng thôi. Nhưng tiền lương mỗi tháng nhiều như vậy, có tiết kiệm nữa cũng chẳng được bao nhiêu tiền, cũng có ý muốn ra ngoài buôn bán thêm. Trong nhà lại có một người già cần được chăm sóc, căn bản là không thể dời đi được. Nửa năm trở lại đây món nợ mà hai người phải gánh cũng không giảm đi là bao nhiêu. Như những khoản vay của đồng nghiệp, người thân, bạn bè đến kỳ trả còn có thể giãn ra một chút, dù sao mọi người đều hiểu rõ, cũng biết gia cảnh nhà anh ta lúc này. Cho nên không đến nỗi bất đắc dĩ, cũng sẽ không bắt họ phải trả ngay. Nhưng trong đó có một nghìn năm trăm tệ là khoản tiền mà Trần Trung bất đắc dĩ phải vay của người cho vay có tiếng trong huyện để lo liệu việc tang khi chôn cất ông cụ, tuy rằng sau này anh ta giật gấu vá vai mới trả được một nghìn tệ, nhưng năm trăm tệ còn lại và tiền lãi lại cũng không có tiền mà trả.
Trần Trung vì thế mà sốt ruột đến nỗi khắp miệng đều là vết bỏng rộp lên, nhưng những người quen biết bên cạnh đều đã nhờ cậy hết rồi, hơn nữa thời buổi này, tiền tích góp của các gia đình đều rất có hạn, vài trăm tệ kia lại là một khoản lớn, không phải là người hiểu tận gốc rễ, thì ai dám cho anh vay?
Đúng lúc này, Trần Trung biết được nhà họ Phương ở thị trấn Hải Trang đang tuyển người, còn đặc biệt chỉ rõ ưu tiên quân nhân. Đãi ngộ cũng khá cao, tiền lương một tháng là ba trăm tệ. Rơi vào đường cùng, Trần Trung đã đi với suy nghĩ thử xem thế nào. Kết quả là đúng ngay ý Phương Bân. Lúc này anh ấy mới biết, người mà nhà họ Phương cần tuyển lại là bảo vệ trị an gì đó, tính chất có chút giống với người áp tải thời xưa, phụ trách bảo vệ an toàn tài sản của nhà họ Phương. Ba trăm tệ chỉ là tiền lương, nếu làm tốt, còn có thêm tiền thưởng nữa. Trần Trung không khỏi động lòng. Nếu những lời nhà họ Phương nói là thật, như vậy thì thu nhập một tháng ở đây có thể bằng thu nhập của hai tháng trở lên ở hợp tác xã mua bán. Như vậy thì chỉ cần làm ở đây hơn một năm, nợ nần trong nhà có thể cơ bản trả hết.
Sau đó, khi phỏng vấn trực tiếp, Trần Trung mới biết, không ngờ ở một địa phương nhỏ như huyện Bình Xuyên những tay lão luyện xuất ngũ từ trong quân đội ra lại có đến năm người.
…
Sáu người bọn họ do tố chất hơn người mà đều trở thành những tay lão luyện. Theo như lời người chủ quản, chỉ cần được sự đồng ý của Phương Minh Viễn, thì họ có thể chính thức đi làm ngay. Mà chỉ là hợp đồng ký tắt, nhà họ Phương đã chi ra ba trăm tệ tiền lương cơ bản một tháng cho sáu người. Theo như lời người chủ quản nói, tiền lương tháng này coi như là tiền đặt cọc. Nếu như bọn họ qua được lần phỏng vấn thứ hai thì khoản tiền này tự động được coi như là tiền lương cơ bản một tháng, mà nếu như bọn họ không qua được thì số tiền này cũng sẽ không bị thu lại, coi như là đền bù cho sáu người. Mà những gì mà sáu người cần là không chỉ có trong một tháng này, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tiếp nhận lần phỏng vấn thứ hai, không được ký kết hợp đồng làm việc với các xí nghiệp khác.
Đãi ngộ hậu đãi như vậy quả thực là khiến cho sáu người bọn họ có chút giật mình, cũng có chút vừa mừng vừa lo.
Mà Trần Trung vì bản chất chuyên đánh nhau kịch liệt có tiếng của anh ta, trong sáu người ở đây đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Phương Bân.
Nhưng nhà họ Phương cũng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho những người này về khoản tiền lương hậu đãi, còn có món ăn ngon là bánh canh đầu cá khoản đãi bọn họ, còn chi trả tiền tàu xe đi lại cho bọn họ, và còn nghe được cả những chuyện về Phương Minh Viễn nữa, tất cả đều làm cho bọn họ có cảm nhận ban đầu tương đối tốt về nhà họ Phương. Mọi người đều nói rằng doanh nghiệp tư nhân tuy tiền lương cao hơn doanh nghiệp nhà nước, nhưng ở đó làm việc cực kỳ nghiêm khắc, không có một chút tình người, hơn nữa còn coi con người ta như những máy móc để sử dụng. Nhưng tất cả những gì đã thấy ở thị trấn Hải Trang, lại khiến sáu người bọn họ cảm thấy nếu thật sự gia nhập vào công việc sản xuất kinh doanh của nhà họ Phương, thì dường như cũng không khắc nghiệt như lời đồn đại của mọi người.
Trần Trung lúc này đang ở trong nhà mát-xa mắt cho mẹ già. Đây là cách mà anh ấy học được từ bác sĩ trong bệnh viện huyện. Tuy không thể chữa khỏi bệnh về mắt cho mẹ, nhưng theo như lời bác sĩ đó nói thì có thể có hiệu quả trong việc làm giảm bớt bệnh trạng, và còn tránh cho bệnh có chuyển biến xấu nữa.
- Tiểu Trung à, lần này mẹ và cha con đã làm liên lụy đến hai vợ chồng con rồi!
Bà cụ tuy chỉ mới ngoài năm mươi tuổi, nhưng tướng mạo lại có vẻ vô cùng già nua. Nói là sáu mươi bảy sáu mươi tám tuổi cũng có người tin. Đôi mắt mờ tịt không thấy gì lại rưng rưng lệ.
- Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Bác sĩ nói, mắt của mẹ chính vì khóc nhiều quá mới không thể nhìn thấy đồ vật nữa, nếu như còn khóc nữa, thì càng khó chữa hơn. Trần Trung vội vàng nhẹ nhàng an ủi mẹ.
- Mẹ không khóc, mẹ không khóc nữa.
Bà cụ nức nở nói. Tuy không nhìn thấy được, nhưng trong lòng bà cụ hiểu rất rõ, bệnh của ông lão, còn cả bệnh mắt của mình nữa, đã khiến hai vợ chồng con trai bị liên lụy. Tuy rằng bọn chúng trước mặt vẫn gượng cười vui vẻ, mỗi khi bà hỏi về những khoản nợ, thì đều an ủi bà là đã trả hết rồi. Nhưng bà cụ vẫn có thể cảm nhận được không khí trong nhà trở nên càng ngày càng áp lực. Thức ăn của bà tuy rằng vẫn bình thường, nhưng mà tiêu chuẩn thức ăn của hai vợ chồng họ đã giảm lại thêm giảm. Có một lần, con dâu ở nhà sau khi cho bà ăn cơm xong, mới bưng bát lên ăn cơm. Đúng lúc có người vội vã tìm cô, cô con dâu buông bát xuống liền ra ngoài, bà lão sờ soạng tìm được bát cơm kia, ngửi ngửi, rồi lại nếm nếm. Bên trong rõ ràng là cháo ngô rang, bên cạnh là một chén dưa muối nhỏ. Bà cụ trong lòng liền hiểu ngay.
- Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho tụi con, mấy ngày trước con đã tìm được một công việc rồi. Đó chính là tiệm cơm nhà họ Phương tiếng tăm lẫy lừng, nơi làm bánh canh đầu cá, nhà họ tuyển người, một tháng chí ít cũng có thể kiếm được ba trăm tệ tiền lương, con đã qua cuộc phỏng vấn lần một, chỉ cần qua một lần nữa, là có thể chính thức làm việc rồi. Nghe nói mỗi tháng họ còn có không ít tiền thưởng đâu. Cứ như thế một tháng là có thể có bốn năm trăm tệ. Nếu như vậy thì không lâu nữa thôi, món nợ mà cha để lại con có thể trả hết rồi.
Trần Trung nhẹ nhàng an ủi mẹ.
- Bốn năm trăm tệ một tháng? Công việc gì vậy? Sao lại có thể có nhiều tiền như vậy? Con xuất thân là quân nhân, lại không biết nấu cơm, tuyển con làm việc gì cơ chứ?
Bà lão không khỏi kinh hãi, vội vàng kéo tay con trai mà nói:
- Nghe mẹ nói này Tiểu Trung, chúng ta không thể làm những chuyện có lỗi với người khác, chúng ta tuy nghèo khó, nhưng không thể làm bừa được. Bằng không cha con ở trên trời cũng không được sống yên ổn.
Trần Trung kéo tay bà cụ nhẹ nhàng nói:
- Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi. Món bánh canh đầu cá đó của tiệm cơm nhà họ Phương đến cả huyện trưởng ăn cũng phải gật đầu khen ngon, là buôn bán chân chính mà, vốn không có liên quan gì đến những việc bất chính cả. Họ tuyển người, nói là vì muốn bảo vệ sự an toàn trong việc làm ăn buôn bán của nhà họ Phương, cũng là bảo vệ trật tự cho cửa hàng, không cho những tên côn đồ, lưu manh gì đó vào quấy rồi. Sở dĩ họ trả cho tụi con nhiều như vậy, dường như là vì chúng con là nhóm đầu tiên, sau này cùng với sự phát triển ngày càng mở rộng của tiệm cơm nhà họ Phương, chúng con sau này sẽ lên làm đội trưởng của các tiểu đội, dẫn dắt những người khác nữa.
Bà cụ lúc này mới yên tâm được một chút, tuy nhiên bà cụ vẫn dặn dò:
- Tiểu Trung này, nếu đã là làm ăn chân chính, vậy thì con đi làm cũng không sao, nhưng con là đứa mạnh tay mạnh chân, sau này nếu như gặp bất cứ chuyện gì, nhất định phải nhớ lời mẹ nói, ngàn vạn lần không được ra tay hết sức, nhịn được thì cứ nhịn đi. Con còn có vợ, sau này còn có con cái nữa, không thể vì cậy mạnh mà làm bị thương người khác. Đồng thời cũng phải chú ý tới sự an toàn của bản thân, mẹ không hy vọng con làm bị thương người khác, nhưng cũng càng không hy vọng người khác làm con bị thương!
- Con hiểu rồi, mẹ, con hiểu hết mà, con sẽ không mắc phải sai lầm như vậy lần nữa đâu. Con còn phải tích góp tiền để chữa bệnh cho mẹ nữa. Chờ mắt mẹ khỏi rồi, sau này mẹ còn phải giúp chúng con trông cháu nữa chứ.
Trần Trung cười nói.
- Vậy thì tốt rồi. Vậy thì tốt rồi! Nhà họ Trần có thể trông cậy vào các con rồi!
Bà cụ vui mừng nói:
- Nếu như hai vợ chồng con sinh được đứa con trai khỏe mạnh, thì dù mẹ có chết đi, cũng còn mặt mũi mà đi gặp cha con rồi! Nhà họ Trần có người nối dõi rồi!
Trần Trung cũng không cầm lòng được:
- Mẹ, đừng nói những lời như vậy, bác sĩ có nói, bệnh của mẹ lần này không mới, chỉ là trình độ của bệnh viện huyện chỗ chúng ta không đủ thôi. Đợi có tiền rồi, con sẽ đưa mẹ tới bệnh viện lớn ở Phụng Nguyên chữa bệnh. Mẹ sẽ sống lâu mà.
Chưa dứt lời thì từ trong hàng hiên đã vọng ra tiếng mấy người đang hô gọi:
- Trần Trung! Trần Trung! Mau ra đây! Thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên!
Trần Trung sắc mặt không khỏi biến đổi, anh ấy đã nghe ra, chính là những người cho vay trong huyện.
-Tiểu Trung à, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mẹ nghe thấy có người gọi con ở chỗ hàng hiên vậy.
Bà cụ cũng nghe thấy âm thanh từ trong hàng hiên, sắc mặt liền trở nên lo lắng.
- Không có gì đâu mẹ, hình như là công nhân của con, chắc là trong hợp tác xã mua bán có việc tìm con. Mẹ cứ nằm yên trên giường, con đi lát rồi về.
Trần Trung vội vàng đỡ bà cụ lên giường, rồi lại dặn dò mẹ hai câu, sau đó mới bước nhanh ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa thì gặp ngay mấy người đó. Có một người Trần Trung cũng biết, tên gọi là gì thì không biết, nhưng mọi người đều gọi hắn là lão Tam.
-Đừng kêu nữa! Có gì thì chúng ta ra ngoài nói!
Trần Trung cố kìm nén, bình tĩnh nói.
Trần Trung, thì ra màyi ở đây, chúng tao còn tưởng mày làm rùa đen rút đầu không dám lộ diện. Lần này chúng tao tới, không có chuyện gì khác, số tiền mà mày nợ anh Quách có phải là nên trả rồi không? Ngày tháng còn dài, anh Quách cũng còn phải chi tiêu nữa đúng không?
Lão Tam đầu trọc vuốt cái đầu trọc của hắn, nói.
Trần Trung biết bọn họ tới đây không ngoài việc gì khác, nhíu nhíu mày nói:
- Đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi, có gì đi ra ngoài nói.
- Đi ra ngoài nói chuyện? Tại sao phải đi ra ngoài nói chuyện, là mày nợ tiền của chúng tao chứ không phải chúng tao nợ tiền của mày, dựa vào cái gì mà chúng tao phải nghe theo mày?
Một tên côn đồ khác nhuộm tóc vàng vẻ mặt hung hăng nói:
-Nếu như màyi có tiền thì hãy mau mau lấy ra, chúng tao lấy được tiền rồi thì sẽ không nói năng bậy bạ nữa, mà sẽ đi liền. Nếu như mày không có tiền, thì đừng có ở đây mà giả bộ ta đây nữa.Đầu năm nay hay từ lúc nào mà con nợ như ngươi lại trở thành ông lớn vậy, lại còn ra lệnh cho chúng tao nữa chứ! Vậy rốt cuộc là ai nợ tiền ai đây.
Gã còn cố ý lên giọng, cố tình la hét ầm ĩ cho mọi người cùng biết. Trong hàng hiên, có vài cánh cửa của mấy nhà vừa mở ra lại đóng lại.
Trong mắt Trần Trung lóe lên một tia lửa, hai tay nắm chặt lại, rồi lại thả ra. Những người này là cố ý đến để làm nhục, nếu không đòi được tiền, thì cũng khiến cho gia đình anh mất thanh danh trong tòa nhà gia thuộc này.
-Tôi nợ tiền của các người, nhưng những người ở đây không nợ tiền của các người, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều người buổi tối còn phải làm ca đêm, quấy rầy người khác nghỉ ngơi, các người không sợ khiến nhiều người tức giận sao?
Trần Trung trầm giọng nói.
- Nhiều người tức giận?
Tên nhuộm tóc vàng kia cợt nhả nói:
- Đây là tòa nhà gia thuộc của nhà máy dệt, lúc này nếu không phải là những cô nhóc thì là những bà con dâu lớn đang ở nhà, nếu không thì là những bà già, chúng tao đường đường là những thanh niên trai tráng sao có thể sợ bọn họ chứ? Tao nói, tên tiểu tử nhà ngươi cao lớn như vậy mà lá gan có phải là vẫn chưa to bằng lá gan con chuột không? Thật là khiến bọn đàn ông chúng tao mất mặt.
Trần Trung lại càng tức giận, nhưng anh ấy vẫn ghi nhớ lời dặn dò của mẹ già không được ra tay làm bị thương người khác. Hơn nữa nói thật, đây cũng không phải là nơi có thể động tay động chân, trong hàng hiên có đủ thứ hỗn tạp, thậm chí còn có nồi bát thìa gáo, một khi đã động tay động chân, không biết có bao nhiêu thứ bị đập vỡ nữa.
Mấy thằng lưu manh đó làm loạn xong rồi đi, bản thân anh ấy lại phải ở lại thu dọ đống hỗn loạn đó. Trong nhà đã đủ túng quẫn rồi.Anh vẫn nên nhịn đi vậy.
- Vậy thì các người cứ ở đây mà tiếp tục la hét đi, tôi xuống dưới lầu đợi các người .
Trần Trung đưa tay đẩy mọi người đang đứng chắn trước mặt ra, bọn lưu manh tuy muốn ngăn cản anh ấy, nhưng trước mặt Trần Trung, bị hai tay anh ấy đẩy ra, liền phải nhường cho anh ấy ra. Trần Trung đi một mạch tới cửa thang máy, lúc này mới quay lại nói với mấy người bọn chúng:
- Có việc gì xuống đây nói chuyện!
- Tay tên này khỏe thật.
Nhìn theo dáng của Trần Trung, tên nhuộm tóc vàng đó có chút biến sắc nói. Những tên côn đồ này kỳ thực hiểu rõ nhất cái gì gọi là tránh mạnh đánh yếu, cái gì gọi là giả bộ nhún nhường. Thực lực mà Trần Trung vừa biểu hiện ra ngoài, lập tức khiến cho mấy tên côn đồ này trong lòng kiêng kỵ, có ý định rút lui giữa đường.
- Sợ cái gì mà sợ, chúng ta nhiều người như vậy, mỗi người đánh nó một quyền, nó cũng đủ thảm rồi! Nếu như là một tép ươn thì ta lão Tam đầu trọc này còn dùng đến các ngươi mà đưa các ngươi đến làm gì? Anh Quách lại không phải là người nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu.
Lão Tam đầu trọc bực tức chửi mắng:
- Lúc các ngươi vui chơi giải trí, sao không thấy các ngươi nhiều chuyện như vậy. Lúc làm chút chuyện thì lại nghĩ mọi cách để trốn ở phía sau sao?
Bọn côn đồ bị hắn nói cho đỏ mặt tía tai, không ai nói được lời nào.
Lão Tam đầu trọc trong lòng thầm nghĩ, không hổ là người được anh Quách đánh giá cao, quả nhiên khác xa với những người bình thường. Tuy rằng sức chiến đấu của những tên côn đồ này có hạn, nhưng tốt xấu cũng có năm sáu người. Nhưng vừa rồi trong ánh mắt của Trần Trung, gã không nhìn thấy một chút sợ hãi nào, ngược lại dường như là đang không ngừng kìm nén lửa giận của bản thân. Người như vậy mới đúng là người từng trải, còn những kẻ như thằng nhuộm tóc vàng kia chỉ là những vật hy sinh mà thôi. Vĩnh viễn chỉ có thể chui rúc ở tầng thấp nhất, không thể thành người được.
Chỉ có điều là lần này đến, thật sự có thể giống như những lời anh Quách nói, là đã toại nguyện rồi sao?
Phương Bân cười gượng nói bừa, đi ra ngoài tìm kiếm địa chỉ mở cửa hàng buôn bán, sao thoáng một cái, lại biến thành chợ buôn bán sỉ hàng hóa vậy? Khiến cho Phương Bân đang hưng phấn tột độ, cũng không khỏi có chút đau đầu, vừa mới vay được bốn trăm nghìn tệ trong nháy mắt đã lại hết sạch sẽ rồi! Một khu nhà xưởng lớn như vậy muốn sửa mới lại từ đầu, thì chi phí sẽ không phải là một con số nhỏ. Lại thêm chi phí sửa sang đơn giản ở bên trong và chi phí quảng cáo thu hút đầu tư, anh ấy sợ rằng sẽ mau chóng lại là hai bàn tay trắng mà thôi. Anh ấy vốn cho rằng bỏ thêm ra chút tiền này thôi, là có thể khiến cho kinh tế của mình dư dả một chút, ai ngờ, vừa mới bắt đầu đã phải dừng lại, trong nháy máy, tất cả đều đã có chỗ dùng đến rồi.
- Chú ơi, không cần lo lắng đâu. Khoản tiền vốn đầu tư này sẽ quay trở lại nhanh thôi ạ!
Phương Minh Viễn vừa quan sát tiệm cơm đang được sửa sang, vừa vỗ vỗ cánh tay Phương Bân nói.
Năm 1988, thời điểm mà các ngành các nghề đều đang trên đà phát triển, thì mới đúng với câu nói kia “Người có gan lớn thì mới vượt qua được cái chết, kẻ nhát gan thì sẽ bị đói chết”. Huống hồ bản thân lại có số tiền vốn kế tục dồi dào, tin tưởng rằng không được bao lâu, cảnh túng quẫn với nguồn vốn eo hẹp sẽ được cải thiện triệt để.
- Chú à, cháu nhờ chú tìm giúp cháu bảo vệ, thế nào rồi ạ?
Phương Minh Viễn đột nhiên nghĩ tới.
- Theo như yêu cầu của cháu đã có sáu quân nhân xuất ngũ ký hợp đồng với chúng ta rồi. Chúng ta đã rất may là sáu người này đều rời khỏi quân ngũ từ hai ba năm nay, là những tay lão luyện về đánh nhau. Có một người tên gọi là Trần Trung, xuất thân từ Vạn Tuế quân.
Phương Bân lập tức mặt mày hớn hở nói:
- Chú đã thử qua rồi. Con mẹ nó, chú ngay cả thủ hạ của chúng cũng không qua mặt được! Bây giờ chỉ chờ cháu trực tiếp đi phỏng vấn một lần nữa là có thể chính thức ký hợp đồng được rồi!
- Trần Trung? Anh ta hiện giờ ở đâu ạ?
Phương Minh Viễn lập tức có hứng thú, liền hỏi tới:
- Con trai mà, có mấy người mà không biết đến đội Vạn Tuế quân tiếng tăm lẫy lừng đó chứ?
- Không xa, nhà anh ta ở ngay trong huyện Bình Xuyên này thôi!
Phương Bân nhớ lại một chút rồi nói:
- Thế nào, cháu dự định hôm nay đi xem sao?
Ở phía Tây Bắc huyện Bình Xuyên, có một khu gia thuộc trong nhà máy dệt của huyện, diện tích cũng không lớn lắm. Cũng có bốn tòa nhà ký túc xá kiểu cũ, trong nhà loại này, phòng tắm và nhà vệ sinh đều là dùng chung. Nhà bếp thì chỉ có thể lợi dụng hàng hiên hoặc là ban công của các gia đình, có thể nói là chật chội không chịu nổi. Nếu những người hơi béo một chút mà đi lại trong hàng hiên, đi đứng đều rất khó khăn. Hơi không cẩn thận, liền có thể sẽ bị vướng vào cái gì đó.
Trần Trung năm nay hai mươi sáu tuổi, thời gian phục vụ trong quân đội kéo dài sáu năm. Anh ta vốn cho rằng cả đời mình sẽ sống trong quân đội. Nhưng vì một vài nguyên nhân hai năm trước đã không thể không xuất ngũ trở về quê nhà, làm phó đội trưởng trong đội xe của hợp tác xã mua bán trong huyện Bình Xuyên. Hai năm nay, việc làm ăn của hợp tác xã mua bán cũng ngày càng sa sút, nhưng với thu nhập của anh ta trong huyện Bình Xuyên, thì cũng có thể coi như là thu nhập bậc trung.
Vợ của anh ta làm việc ở nhà máy dệt trong huyện, bận rộn cả tháng, nhưng thu nhập thì chỉ có thể gắng gượng sống qua ngày. Với thu nhập của anh ta nữa thì kỳ thực ở trong huyện Bình Xuyên cũng là được rồi. Cuộc sống gia đình có thể coi như là tạm ổn.
Nhưng một năm trước, bố của Trần Trung đột nhiên mắc bệnh nặng, chữa trị đến hơn nửa năm trong bệnh viện huyện. Do ông ấy là nông dân, không được hưởng chi phí chữa trị do nhà nước đài thọ, cho nên đã đem số vốn tích lũy ít ỏi trong nhà ra tiêu hết. Còn khiến cho hai vợ chồng Trần Trung gánh thêm một đống nợ. Cuối cùng vẫn không có cách nào cứu chữa được, đành buông xuôi. Mẹ Trần Trung vì vậy mà khóc đến mù cả mắt, nhưng lại vì không có tiền chữa trị, chỉ có thể ở nhà điều dưỡng. Trần Trung là con trai duy nhất trong nhà, hai chị gái đều đã lập gia đình, hoàn cảnh gia đình cũng không giàu có gì. Cho nên tất cả cũng chỉ dựa vào anh ta. May mà hai vợ chồng hiện giờ vẫn chưa có con cái, cho nên cũng không đến mức vội đến chổng vó lên trời.
Nhưng khoản nợ còn thiếu thì phải hoàn trả hết, hai vợ chồng chỉ có thể thắt lưng buộc bụng thôi. Nhưng tiền lương mỗi tháng nhiều như vậy, có tiết kiệm nữa cũng chẳng được bao nhiêu tiền, cũng có ý muốn ra ngoài buôn bán thêm. Trong nhà lại có một người già cần được chăm sóc, căn bản là không thể dời đi được. Nửa năm trở lại đây món nợ mà hai người phải gánh cũng không giảm đi là bao nhiêu. Như những khoản vay của đồng nghiệp, người thân, bạn bè đến kỳ trả còn có thể giãn ra một chút, dù sao mọi người đều hiểu rõ, cũng biết gia cảnh nhà anh ta lúc này. Cho nên không đến nỗi bất đắc dĩ, cũng sẽ không bắt họ phải trả ngay. Nhưng trong đó có một nghìn năm trăm tệ là khoản tiền mà Trần Trung bất đắc dĩ phải vay của người cho vay có tiếng trong huyện để lo liệu việc tang khi chôn cất ông cụ, tuy rằng sau này anh ta giật gấu vá vai mới trả được một nghìn tệ, nhưng năm trăm tệ còn lại và tiền lãi lại cũng không có tiền mà trả.
Trần Trung vì thế mà sốt ruột đến nỗi khắp miệng đều là vết bỏng rộp lên, nhưng những người quen biết bên cạnh đều đã nhờ cậy hết rồi, hơn nữa thời buổi này, tiền tích góp của các gia đình đều rất có hạn, vài trăm tệ kia lại là một khoản lớn, không phải là người hiểu tận gốc rễ, thì ai dám cho anh vay?
Đúng lúc này, Trần Trung biết được nhà họ Phương ở thị trấn Hải Trang đang tuyển người, còn đặc biệt chỉ rõ ưu tiên quân nhân. Đãi ngộ cũng khá cao, tiền lương một tháng là ba trăm tệ. Rơi vào đường cùng, Trần Trung đã đi với suy nghĩ thử xem thế nào. Kết quả là đúng ngay ý Phương Bân. Lúc này anh ấy mới biết, người mà nhà họ Phương cần tuyển lại là bảo vệ trị an gì đó, tính chất có chút giống với người áp tải thời xưa, phụ trách bảo vệ an toàn tài sản của nhà họ Phương. Ba trăm tệ chỉ là tiền lương, nếu làm tốt, còn có thêm tiền thưởng nữa. Trần Trung không khỏi động lòng. Nếu những lời nhà họ Phương nói là thật, như vậy thì thu nhập một tháng ở đây có thể bằng thu nhập của hai tháng trở lên ở hợp tác xã mua bán. Như vậy thì chỉ cần làm ở đây hơn một năm, nợ nần trong nhà có thể cơ bản trả hết.
Sau đó, khi phỏng vấn trực tiếp, Trần Trung mới biết, không ngờ ở một địa phương nhỏ như huyện Bình Xuyên những tay lão luyện xuất ngũ từ trong quân đội ra lại có đến năm người.
…
Sáu người bọn họ do tố chất hơn người mà đều trở thành những tay lão luyện. Theo như lời người chủ quản, chỉ cần được sự đồng ý của Phương Minh Viễn, thì họ có thể chính thức đi làm ngay. Mà chỉ là hợp đồng ký tắt, nhà họ Phương đã chi ra ba trăm tệ tiền lương cơ bản một tháng cho sáu người. Theo như lời người chủ quản nói, tiền lương tháng này coi như là tiền đặt cọc. Nếu như bọn họ qua được lần phỏng vấn thứ hai thì khoản tiền này tự động được coi như là tiền lương cơ bản một tháng, mà nếu như bọn họ không qua được thì số tiền này cũng sẽ không bị thu lại, coi như là đền bù cho sáu người. Mà những gì mà sáu người cần là không chỉ có trong một tháng này, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị tiếp nhận lần phỏng vấn thứ hai, không được ký kết hợp đồng làm việc với các xí nghiệp khác.
Đãi ngộ hậu đãi như vậy quả thực là khiến cho sáu người bọn họ có chút giật mình, cũng có chút vừa mừng vừa lo.
Mà Trần Trung vì bản chất chuyên đánh nhau kịch liệt có tiếng của anh ta, trong sáu người ở đây đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Phương Bân.
Nhưng nhà họ Phương cũng đã để lại ấn tượng rất sâu sắc cho những người này về khoản tiền lương hậu đãi, còn có món ăn ngon là bánh canh đầu cá khoản đãi bọn họ, còn chi trả tiền tàu xe đi lại cho bọn họ, và còn nghe được cả những chuyện về Phương Minh Viễn nữa, tất cả đều làm cho bọn họ có cảm nhận ban đầu tương đối tốt về nhà họ Phương. Mọi người đều nói rằng doanh nghiệp tư nhân tuy tiền lương cao hơn doanh nghiệp nhà nước, nhưng ở đó làm việc cực kỳ nghiêm khắc, không có một chút tình người, hơn nữa còn coi con người ta như những máy móc để sử dụng. Nhưng tất cả những gì đã thấy ở thị trấn Hải Trang, lại khiến sáu người bọn họ cảm thấy nếu thật sự gia nhập vào công việc sản xuất kinh doanh của nhà họ Phương, thì dường như cũng không khắc nghiệt như lời đồn đại của mọi người.
Trần Trung lúc này đang ở trong nhà mát-xa mắt cho mẹ già. Đây là cách mà anh ấy học được từ bác sĩ trong bệnh viện huyện. Tuy không thể chữa khỏi bệnh về mắt cho mẹ, nhưng theo như lời bác sĩ đó nói thì có thể có hiệu quả trong việc làm giảm bớt bệnh trạng, và còn tránh cho bệnh có chuyển biến xấu nữa.
- Tiểu Trung à, lần này mẹ và cha con đã làm liên lụy đến hai vợ chồng con rồi!
Bà cụ tuy chỉ mới ngoài năm mươi tuổi, nhưng tướng mạo lại có vẻ vô cùng già nua. Nói là sáu mươi bảy sáu mươi tám tuổi cũng có người tin. Đôi mắt mờ tịt không thấy gì lại rưng rưng lệ.
- Mẹ, mẹ đừng khóc nữa. Bác sĩ nói, mắt của mẹ chính vì khóc nhiều quá mới không thể nhìn thấy đồ vật nữa, nếu như còn khóc nữa, thì càng khó chữa hơn. Trần Trung vội vàng nhẹ nhàng an ủi mẹ.
- Mẹ không khóc, mẹ không khóc nữa.
Bà cụ nức nở nói. Tuy không nhìn thấy được, nhưng trong lòng bà cụ hiểu rất rõ, bệnh của ông lão, còn cả bệnh mắt của mình nữa, đã khiến hai vợ chồng con trai bị liên lụy. Tuy rằng bọn chúng trước mặt vẫn gượng cười vui vẻ, mỗi khi bà hỏi về những khoản nợ, thì đều an ủi bà là đã trả hết rồi. Nhưng bà cụ vẫn có thể cảm nhận được không khí trong nhà trở nên càng ngày càng áp lực. Thức ăn của bà tuy rằng vẫn bình thường, nhưng mà tiêu chuẩn thức ăn của hai vợ chồng họ đã giảm lại thêm giảm. Có một lần, con dâu ở nhà sau khi cho bà ăn cơm xong, mới bưng bát lên ăn cơm. Đúng lúc có người vội vã tìm cô, cô con dâu buông bát xuống liền ra ngoài, bà lão sờ soạng tìm được bát cơm kia, ngửi ngửi, rồi lại nếm nếm. Bên trong rõ ràng là cháo ngô rang, bên cạnh là một chén dưa muối nhỏ. Bà cụ trong lòng liền hiểu ngay.
- Mẹ, mẹ không cần lo lắng cho tụi con, mấy ngày trước con đã tìm được một công việc rồi. Đó chính là tiệm cơm nhà họ Phương tiếng tăm lẫy lừng, nơi làm bánh canh đầu cá, nhà họ tuyển người, một tháng chí ít cũng có thể kiếm được ba trăm tệ tiền lương, con đã qua cuộc phỏng vấn lần một, chỉ cần qua một lần nữa, là có thể chính thức làm việc rồi. Nghe nói mỗi tháng họ còn có không ít tiền thưởng đâu. Cứ như thế một tháng là có thể có bốn năm trăm tệ. Nếu như vậy thì không lâu nữa thôi, món nợ mà cha để lại con có thể trả hết rồi.
Trần Trung nhẹ nhàng an ủi mẹ.
- Bốn năm trăm tệ một tháng? Công việc gì vậy? Sao lại có thể có nhiều tiền như vậy? Con xuất thân là quân nhân, lại không biết nấu cơm, tuyển con làm việc gì cơ chứ?
Bà lão không khỏi kinh hãi, vội vàng kéo tay con trai mà nói:
- Nghe mẹ nói này Tiểu Trung, chúng ta không thể làm những chuyện có lỗi với người khác, chúng ta tuy nghèo khó, nhưng không thể làm bừa được. Bằng không cha con ở trên trời cũng không được sống yên ổn.
Trần Trung kéo tay bà cụ nhẹ nhàng nói:
- Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi. Món bánh canh đầu cá đó của tiệm cơm nhà họ Phương đến cả huyện trưởng ăn cũng phải gật đầu khen ngon, là buôn bán chân chính mà, vốn không có liên quan gì đến những việc bất chính cả. Họ tuyển người, nói là vì muốn bảo vệ sự an toàn trong việc làm ăn buôn bán của nhà họ Phương, cũng là bảo vệ trật tự cho cửa hàng, không cho những tên côn đồ, lưu manh gì đó vào quấy rồi. Sở dĩ họ trả cho tụi con nhiều như vậy, dường như là vì chúng con là nhóm đầu tiên, sau này cùng với sự phát triển ngày càng mở rộng của tiệm cơm nhà họ Phương, chúng con sau này sẽ lên làm đội trưởng của các tiểu đội, dẫn dắt những người khác nữa.
Bà cụ lúc này mới yên tâm được một chút, tuy nhiên bà cụ vẫn dặn dò:
- Tiểu Trung này, nếu đã là làm ăn chân chính, vậy thì con đi làm cũng không sao, nhưng con là đứa mạnh tay mạnh chân, sau này nếu như gặp bất cứ chuyện gì, nhất định phải nhớ lời mẹ nói, ngàn vạn lần không được ra tay hết sức, nhịn được thì cứ nhịn đi. Con còn có vợ, sau này còn có con cái nữa, không thể vì cậy mạnh mà làm bị thương người khác. Đồng thời cũng phải chú ý tới sự an toàn của bản thân, mẹ không hy vọng con làm bị thương người khác, nhưng cũng càng không hy vọng người khác làm con bị thương!
- Con hiểu rồi, mẹ, con hiểu hết mà, con sẽ không mắc phải sai lầm như vậy lần nữa đâu. Con còn phải tích góp tiền để chữa bệnh cho mẹ nữa. Chờ mắt mẹ khỏi rồi, sau này mẹ còn phải giúp chúng con trông cháu nữa chứ.
Trần Trung cười nói.
- Vậy thì tốt rồi. Vậy thì tốt rồi! Nhà họ Trần có thể trông cậy vào các con rồi!
Bà cụ vui mừng nói:
- Nếu như hai vợ chồng con sinh được đứa con trai khỏe mạnh, thì dù mẹ có chết đi, cũng còn mặt mũi mà đi gặp cha con rồi! Nhà họ Trần có người nối dõi rồi!
Trần Trung cũng không cầm lòng được:
- Mẹ, đừng nói những lời như vậy, bác sĩ có nói, bệnh của mẹ lần này không mới, chỉ là trình độ của bệnh viện huyện chỗ chúng ta không đủ thôi. Đợi có tiền rồi, con sẽ đưa mẹ tới bệnh viện lớn ở Phụng Nguyên chữa bệnh. Mẹ sẽ sống lâu mà.
Chưa dứt lời thì từ trong hàng hiên đã vọng ra tiếng mấy người đang hô gọi:
- Trần Trung! Trần Trung! Mau ra đây! Thiếu nợ thì phải trả tiền, đó là đạo lý hiển nhiên!
Trần Trung sắc mặt không khỏi biến đổi, anh ấy đã nghe ra, chính là những người cho vay trong huyện.
-Tiểu Trung à, đã xảy ra chuyện gì vậy, sao mẹ nghe thấy có người gọi con ở chỗ hàng hiên vậy.
Bà cụ cũng nghe thấy âm thanh từ trong hàng hiên, sắc mặt liền trở nên lo lắng.
- Không có gì đâu mẹ, hình như là công nhân của con, chắc là trong hợp tác xã mua bán có việc tìm con. Mẹ cứ nằm yên trên giường, con đi lát rồi về.
Trần Trung vội vàng đỡ bà cụ lên giường, rồi lại dặn dò mẹ hai câu, sau đó mới bước nhanh ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa thì gặp ngay mấy người đó. Có một người Trần Trung cũng biết, tên gọi là gì thì không biết, nhưng mọi người đều gọi hắn là lão Tam.
-Đừng kêu nữa! Có gì thì chúng ta ra ngoài nói!
Trần Trung cố kìm nén, bình tĩnh nói.
Trần Trung, thì ra màyi ở đây, chúng tao còn tưởng mày làm rùa đen rút đầu không dám lộ diện. Lần này chúng tao tới, không có chuyện gì khác, số tiền mà mày nợ anh Quách có phải là nên trả rồi không? Ngày tháng còn dài, anh Quách cũng còn phải chi tiêu nữa đúng không?
Lão Tam đầu trọc vuốt cái đầu trọc của hắn, nói.
Trần Trung biết bọn họ tới đây không ngoài việc gì khác, nhíu nhíu mày nói:
- Đây không phải là chỗ để nói chuyện, chúng ta không nên quấy rầy người khác nghỉ ngơi, có gì đi ra ngoài nói.
- Đi ra ngoài nói chuyện? Tại sao phải đi ra ngoài nói chuyện, là mày nợ tiền của chúng tao chứ không phải chúng tao nợ tiền của mày, dựa vào cái gì mà chúng tao phải nghe theo mày?
Một tên côn đồ khác nhuộm tóc vàng vẻ mặt hung hăng nói:
-Nếu như màyi có tiền thì hãy mau mau lấy ra, chúng tao lấy được tiền rồi thì sẽ không nói năng bậy bạ nữa, mà sẽ đi liền. Nếu như mày không có tiền, thì đừng có ở đây mà giả bộ ta đây nữa.Đầu năm nay hay từ lúc nào mà con nợ như ngươi lại trở thành ông lớn vậy, lại còn ra lệnh cho chúng tao nữa chứ! Vậy rốt cuộc là ai nợ tiền ai đây.
Gã còn cố ý lên giọng, cố tình la hét ầm ĩ cho mọi người cùng biết. Trong hàng hiên, có vài cánh cửa của mấy nhà vừa mở ra lại đóng lại.
Trong mắt Trần Trung lóe lên một tia lửa, hai tay nắm chặt lại, rồi lại thả ra. Những người này là cố ý đến để làm nhục, nếu không đòi được tiền, thì cũng khiến cho gia đình anh mất thanh danh trong tòa nhà gia thuộc này.
-Tôi nợ tiền của các người, nhưng những người ở đây không nợ tiền của các người, bây giờ là thời gian nghỉ ngơi, rất nhiều người buổi tối còn phải làm ca đêm, quấy rầy người khác nghỉ ngơi, các người không sợ khiến nhiều người tức giận sao?
Trần Trung trầm giọng nói.
- Nhiều người tức giận?
Tên nhuộm tóc vàng kia cợt nhả nói:
- Đây là tòa nhà gia thuộc của nhà máy dệt, lúc này nếu không phải là những cô nhóc thì là những bà con dâu lớn đang ở nhà, nếu không thì là những bà già, chúng tao đường đường là những thanh niên trai tráng sao có thể sợ bọn họ chứ? Tao nói, tên tiểu tử nhà ngươi cao lớn như vậy mà lá gan có phải là vẫn chưa to bằng lá gan con chuột không? Thật là khiến bọn đàn ông chúng tao mất mặt.
Trần Trung lại càng tức giận, nhưng anh ấy vẫn ghi nhớ lời dặn dò của mẹ già không được ra tay làm bị thương người khác. Hơn nữa nói thật, đây cũng không phải là nơi có thể động tay động chân, trong hàng hiên có đủ thứ hỗn tạp, thậm chí còn có nồi bát thìa gáo, một khi đã động tay động chân, không biết có bao nhiêu thứ bị đập vỡ nữa.
Mấy thằng lưu manh đó làm loạn xong rồi đi, bản thân anh ấy lại phải ở lại thu dọ đống hỗn loạn đó. Trong nhà đã đủ túng quẫn rồi.Anh vẫn nên nhịn đi vậy.
- Vậy thì các người cứ ở đây mà tiếp tục la hét đi, tôi xuống dưới lầu đợi các người .
Trần Trung đưa tay đẩy mọi người đang đứng chắn trước mặt ra, bọn lưu manh tuy muốn ngăn cản anh ấy, nhưng trước mặt Trần Trung, bị hai tay anh ấy đẩy ra, liền phải nhường cho anh ấy ra. Trần Trung đi một mạch tới cửa thang máy, lúc này mới quay lại nói với mấy người bọn chúng:
- Có việc gì xuống đây nói chuyện!
- Tay tên này khỏe thật.
Nhìn theo dáng của Trần Trung, tên nhuộm tóc vàng đó có chút biến sắc nói. Những tên côn đồ này kỳ thực hiểu rõ nhất cái gì gọi là tránh mạnh đánh yếu, cái gì gọi là giả bộ nhún nhường. Thực lực mà Trần Trung vừa biểu hiện ra ngoài, lập tức khiến cho mấy tên côn đồ này trong lòng kiêng kỵ, có ý định rút lui giữa đường.
- Sợ cái gì mà sợ, chúng ta nhiều người như vậy, mỗi người đánh nó một quyền, nó cũng đủ thảm rồi! Nếu như là một tép ươn thì ta lão Tam đầu trọc này còn dùng đến các ngươi mà đưa các ngươi đến làm gì? Anh Quách lại không phải là người nhiều tiền đến mức không biết tiêu vào đâu.
Lão Tam đầu trọc bực tức chửi mắng:
- Lúc các ngươi vui chơi giải trí, sao không thấy các ngươi nhiều chuyện như vậy. Lúc làm chút chuyện thì lại nghĩ mọi cách để trốn ở phía sau sao?
Bọn côn đồ bị hắn nói cho đỏ mặt tía tai, không ai nói được lời nào.
Lão Tam đầu trọc trong lòng thầm nghĩ, không hổ là người được anh Quách đánh giá cao, quả nhiên khác xa với những người bình thường. Tuy rằng sức chiến đấu của những tên côn đồ này có hạn, nhưng tốt xấu cũng có năm sáu người. Nhưng vừa rồi trong ánh mắt của Trần Trung, gã không nhìn thấy một chút sợ hãi nào, ngược lại dường như là đang không ngừng kìm nén lửa giận của bản thân. Người như vậy mới đúng là người từng trải, còn những kẻ như thằng nhuộm tóc vàng kia chỉ là những vật hy sinh mà thôi. Vĩnh viễn chỉ có thể chui rúc ở tầng thấp nhất, không thể thành người được.
Chỉ có điều là lần này đến, thật sự có thể giống như những lời anh Quách nói, là đã toại nguyện rồi sao?
/1605
|