Cũng khó trách Tô Ái Quân bọn họ giật mình và bất ngờ như thế, như bọn họ nghĩ, nhà họ Phương gia nhập ngân hàng Tế Dân, tất nhiên là muốn tương lai bên cho vay được thuận lợi.
Nhà họ Phương hiện giờ sản nghiệp vô cùng to lớn, các dự án cần nguồn tài chính rất lớn, mà những ngân hàng nhà nước, chẳng những hiệu suất thấp, mà thủ tục còn phức tạp, bị rất nhiều chính sách trói buộc. Nếu nói nhà họ Phương không có bối cảnh, trên trường chính trị cũng có người ủng hộ, căn bản là không có khả năng từ ngân hàng nhà nước đạt được sự trợ giúp dồi dào. Doanh nghiệp tư nhân, ở Hoa Hạ cho vay khó là sự thật mà mọi người đều biết. Cho nên sau này ở nhiều thành phố trong nước đều thành lập ngân hàng, cổ phần của các doanh nghiệp tư nhân cao hơn nhiều so với doanh nghiệp nhà nước. Nói thẳng ra là vì có thể có được một khoản vay từ ngân hàng.
Thế nhưng nói tới dự án của nhà họ Phương, không khác gì khoác lên chính mình một bộ xiềng xích.
Nhìn thấy mọi người giật mình, Phương Minh Viễn cũng không có gì bất ngờ. Lúc trước ở Thượng Hải, ngân hàng Tế Dân chỉ có vài cổ đông chủ yếu, nghe nhắc tới điều khoản này cũng có bộ dạng không khác gì mấy người này.
Nhưng Phương Minh Viễn chính là cho rằng, ở điểm này, phải nắm giữ nghiêm khắc, thậm chí còn phải ngăn chặn cổ đông từ ngân hàng cho vay, mới có thể đảm bảo ngân hàng Tế Dân nhanh chóng phát triển bình thường. Nếu không đem điểm mấu chốt này thực hiện, hơn sáu mươi cổ đông, hôm nay người này mượn một chút, ngày mai người kia mượn một ít, chỉ sợ không bao lâu, quỹ vốn của ngân hàng sẽ bị mượn hết sạch. Cho mượn thì dễ dàng, đòi nợ thì rất khó khăn. Cuộc sống trước đây, những chuyện giống như vậy, có mà lập thành danh sách.
Ngân hàng Tế Dân này Phương Minh Viễn rất coi trọng, cho nên, hắn mới không cho phép xảy ra chuyện các cổ đông vét sạch công ty.
Sau một lúc lâu, Cổ Vũ Thành thở phào một cái, Phương Minh Viễn vì sao làm như vậy, mà nhà họ Quách và Trịnh không ngờ còn đồng ý ủng hộ, y còn chưa có thông hiểu hết, nhưng y cũng là nắm được một chút, trong thời gian ngắn, ít nhất là vài năm gần đây, quan hệ ngân hàng Tế Dân và ngân hàng Giao Thông không có gì thực sự uy hiếp. Trong thời gian dài, nhà họ Phương vẫn là sẽ vay từ ngân hàng Giao Thông. Như vậy cũng đủ rồi, nếu nói trong vài năm, tầng lớp lãnh đạo không nghĩ ra biện pháp thích hợp để giữ chân khách hàng lớn như nhà họ Phương, thì cũng không còn có thể nói gì nữa.
Mà Phương Minh Viễn có thể đem tin tức này nói cho chính mình, cũng đủ cho thấy, Phương Minh Viễn vẫn là rất coi trọng bạn bè như y.
Các vị ngồi đây, tuy rằng không ai có thể trong thời gian ngắn mà hiểu thấu, nhưng ít nhất cũng có thể hiểu được một chút là nhà họ Phương và Cổ Vũ Thành đại diện cho ngân hàng Giao Thông, vẫn sẽ tiếp tục hợp tác thân thiết.
Đây chắc chắn là kết quả khiến mọi người đều vui mừng. Dù sao nhiều năm tới, những vị đang ngồi đây đã trở thành một đoàn thể nhỏ, mà mọi người trong tập thể này, có thể nói, đều có quan hệ mật thiết với nhà họ Phương. Mà bọn họ sở dĩ có địa vị, quyền lợi như hôm nay cũng là nhờ nhà họ Phương ở mỗi phương diện phối hợp trợ giúp. Không ai hi vọng, bởi vì nhà họ phương gia nhập ngân hàng Tế Dân mà quan hệ giữa đoàn thể này với nhà họ Phương xuất hiện vết rạn nứt. Mà là quản lý cao nhất của ngân hàng Giao Thông, thậm chí là tỉnh Tần Tây, tại đoàn thể nhỏ này, địa vị của Cổ Vũ Thành cũng là vô cùng quan trọng. Dù sao thì tiền cũng không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể làm gì cả.
Các cô Trịnh Gia Nghi, Triệu Nhã và Phùng Thiện ở bên cạnh, đối với bàn luận của Phương Minh Viễn nhiều khi còn không rõ, đôi khi cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, những người này đều là ở tỉnh Tân Tây nhiều năm, tiếng phổ thông tuy có thể nói, nhưng để tán gẫu hoặc là nói nhanh thì âm giọng liền bị chuyển sang khẩu âm của người Tần Tây, một người Hồng Kông như cô, nghe tiếng phổ thông còn miễn cưỡng, nghe tiếng phổ thông từ giọng Tần Tây hay là giọng người Tần Tây nói, nếu nghe mà hiểu được mới là chuyện lạ.
Nhưng cũng không thể gây trở ngại việc cô ý thức được địa vị của Phương Minh Viễn tại cái tiểu đoàn thể này.
Tuy rằng lấy tài sản cá nhân của những người ngồi đây, đương nhiên là Minh Viễn so ra còn kém nhà họ Trịnh, nhưng quyền lực thì không phải nhà họ Trịnh có khả năng so sánh được. Ví dụ như nói Dương Quân Nghĩa, là người cao nhất hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây, trong tay nắm giữ lực lượng vũ trang.
Ví dụ như Cổ Vũ Thành, là quản lý cao nhất của ngân hàng Giao Thông, quản lý toàn bộ khu vực phía Bắc Hoa Hạ, địa vị này có thể nghĩ. Nắm giữ tài chính trong tay rất lớn, vượt xa so với một ngân hàng nào ở Hồng Kông.
Ví dụ như Tô Ái Quân…
Nhưng những người có quyền lực địa vị này, Trịnh Gia Nghi cũng có thể cảm nhận, bọn họ trước mặt Phương Minh Viễn, tôn trọng tự đáy lòng, cũng không phải bởi vì Phương Minh Viễn gọi họ một tiếng chú, liền lên mặt tự cao. Ngược lại đối với lời nói của Phương Minh Viễn vô cùng xem trọng.
Cô không khỏi nhớ tới lúc từ Hongkong đến đại lục, ông nội từng nói qua với cô...
-Gia Nghi, cháu lần này đi tới đại lục muốn gặp được người thanh niên này, là ông nội cả đời chưa từng chứng kiến qua một người, có thiên phú kinh doanh bẩm sinh. Không, không có một ai.
Trinh Gia Nghi chưa từng thấy ông nội đánh giá một người nào như vậy, hơn nữa người này không ngờ là còn cùng lứa tuổi với mình.
-Lần này, ông đưa cháu đi cùng để gặp hắn.
Trịnh Ngu Đồng ngừng một chút để sắp xếp lời nói:
-Gia Nghi, theo ông được biết cháu bây giờ vẫn chưa có bạn trai phải không?
-Ông nội.
Tuy rằng lớn lên ở Hồng Kông, lại đi Anh hai năm nhưng nói đến chuyện này, Trịnh Gia Nghi vẫn là không khỏi có chút ngượng ngùng, giọngoán trách.
-Nếu như cháu có thể thích hắn, cũng có thể làm cho hắn thích cháu, chuyện này thực sự rất tốt.
Trịnh Ngu Đồng thở dài nói:
-Có hắn trợ giúp, ông lúc còn sống có thể thêm một tầng lầu nữa, không phải là không có khả năng.
Trịnh Gia Nghi lúc này bất chấp ngượng ngùng, cô đã bị lời nói của ông nội làm sợ kinh người. Ông nội là có ý tứ gì? Hy vọng chính mình có thể gả cho Phương Minh Viễn sao? Phương Minh Viễn này đối với nhà họ Trịnh quan trọng như vậy sao? Phải biết rằng trang sức Chu Đại Phúc đã là tập đoàn dẫn đầu trong công nghiệp trang sức kim hoàn ở Hồng Kông và Đông Nam Á, xây thêm một tầng lầu, chẳng phải là trở thành công ty tnổi danh toàn thế giới sao? Nhưng muốn tiến thêm trăm bước còn thấy khó.
-Con gái nhà họ Quách nếu không phải còn quá nhỏ, nếu không phải ông cụ Quách cảm thấy không xứng với hắn, cho nên mới có được cơ hội này. Gia Nghi cháu phải nắm chắc cơ hội tốt này.
Trịnh Ngu Đồng lấy giọng nhẹ nhàng hơn nói:
-Nhớ kỹ, cho dù là không thể cùng hắn kết hôn thì ít nhất cũng phải trở thành bạn bè thân thiết. Phương Minh Viễn rất coi trọng ân tình cũ, nếu sau này nhà họ Trịnh chúng ta có gặp nạn, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hay thậm chí là giậu đổ bìm leo. Đến lúc đó có lẽ là sợi dây cứu mạng của nhà họ Trịnh chúng ta.
Nhà họ Phương hiện giờ sản nghiệp vô cùng to lớn, các dự án cần nguồn tài chính rất lớn, mà những ngân hàng nhà nước, chẳng những hiệu suất thấp, mà thủ tục còn phức tạp, bị rất nhiều chính sách trói buộc. Nếu nói nhà họ Phương không có bối cảnh, trên trường chính trị cũng có người ủng hộ, căn bản là không có khả năng từ ngân hàng nhà nước đạt được sự trợ giúp dồi dào. Doanh nghiệp tư nhân, ở Hoa Hạ cho vay khó là sự thật mà mọi người đều biết. Cho nên sau này ở nhiều thành phố trong nước đều thành lập ngân hàng, cổ phần của các doanh nghiệp tư nhân cao hơn nhiều so với doanh nghiệp nhà nước. Nói thẳng ra là vì có thể có được một khoản vay từ ngân hàng.
Thế nhưng nói tới dự án của nhà họ Phương, không khác gì khoác lên chính mình một bộ xiềng xích.
Nhìn thấy mọi người giật mình, Phương Minh Viễn cũng không có gì bất ngờ. Lúc trước ở Thượng Hải, ngân hàng Tế Dân chỉ có vài cổ đông chủ yếu, nghe nhắc tới điều khoản này cũng có bộ dạng không khác gì mấy người này.
Nhưng Phương Minh Viễn chính là cho rằng, ở điểm này, phải nắm giữ nghiêm khắc, thậm chí còn phải ngăn chặn cổ đông từ ngân hàng cho vay, mới có thể đảm bảo ngân hàng Tế Dân nhanh chóng phát triển bình thường. Nếu không đem điểm mấu chốt này thực hiện, hơn sáu mươi cổ đông, hôm nay người này mượn một chút, ngày mai người kia mượn một ít, chỉ sợ không bao lâu, quỹ vốn của ngân hàng sẽ bị mượn hết sạch. Cho mượn thì dễ dàng, đòi nợ thì rất khó khăn. Cuộc sống trước đây, những chuyện giống như vậy, có mà lập thành danh sách.
Ngân hàng Tế Dân này Phương Minh Viễn rất coi trọng, cho nên, hắn mới không cho phép xảy ra chuyện các cổ đông vét sạch công ty.
Sau một lúc lâu, Cổ Vũ Thành thở phào một cái, Phương Minh Viễn vì sao làm như vậy, mà nhà họ Quách và Trịnh không ngờ còn đồng ý ủng hộ, y còn chưa có thông hiểu hết, nhưng y cũng là nắm được một chút, trong thời gian ngắn, ít nhất là vài năm gần đây, quan hệ ngân hàng Tế Dân và ngân hàng Giao Thông không có gì thực sự uy hiếp. Trong thời gian dài, nhà họ Phương vẫn là sẽ vay từ ngân hàng Giao Thông. Như vậy cũng đủ rồi, nếu nói trong vài năm, tầng lớp lãnh đạo không nghĩ ra biện pháp thích hợp để giữ chân khách hàng lớn như nhà họ Phương, thì cũng không còn có thể nói gì nữa.
Mà Phương Minh Viễn có thể đem tin tức này nói cho chính mình, cũng đủ cho thấy, Phương Minh Viễn vẫn là rất coi trọng bạn bè như y.
Các vị ngồi đây, tuy rằng không ai có thể trong thời gian ngắn mà hiểu thấu, nhưng ít nhất cũng có thể hiểu được một chút là nhà họ Phương và Cổ Vũ Thành đại diện cho ngân hàng Giao Thông, vẫn sẽ tiếp tục hợp tác thân thiết.
Đây chắc chắn là kết quả khiến mọi người đều vui mừng. Dù sao nhiều năm tới, những vị đang ngồi đây đã trở thành một đoàn thể nhỏ, mà mọi người trong tập thể này, có thể nói, đều có quan hệ mật thiết với nhà họ Phương. Mà bọn họ sở dĩ có địa vị, quyền lợi như hôm nay cũng là nhờ nhà họ Phương ở mỗi phương diện phối hợp trợ giúp. Không ai hi vọng, bởi vì nhà họ phương gia nhập ngân hàng Tế Dân mà quan hệ giữa đoàn thể này với nhà họ Phương xuất hiện vết rạn nứt. Mà là quản lý cao nhất của ngân hàng Giao Thông, thậm chí là tỉnh Tần Tây, tại đoàn thể nhỏ này, địa vị của Cổ Vũ Thành cũng là vô cùng quan trọng. Dù sao thì tiền cũng không phải là vạn năng, nhưng không có tiền thì không thể làm gì cả.
Các cô Trịnh Gia Nghi, Triệu Nhã và Phùng Thiện ở bên cạnh, đối với bàn luận của Phương Minh Viễn nhiều khi còn không rõ, đôi khi cũng nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, những người này đều là ở tỉnh Tân Tây nhiều năm, tiếng phổ thông tuy có thể nói, nhưng để tán gẫu hoặc là nói nhanh thì âm giọng liền bị chuyển sang khẩu âm của người Tần Tây, một người Hồng Kông như cô, nghe tiếng phổ thông còn miễn cưỡng, nghe tiếng phổ thông từ giọng Tần Tây hay là giọng người Tần Tây nói, nếu nghe mà hiểu được mới là chuyện lạ.
Nhưng cũng không thể gây trở ngại việc cô ý thức được địa vị của Phương Minh Viễn tại cái tiểu đoàn thể này.
Tuy rằng lấy tài sản cá nhân của những người ngồi đây, đương nhiên là Minh Viễn so ra còn kém nhà họ Trịnh, nhưng quyền lực thì không phải nhà họ Trịnh có khả năng so sánh được. Ví dụ như nói Dương Quân Nghĩa, là người cao nhất hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây, trong tay nắm giữ lực lượng vũ trang.
Ví dụ như Cổ Vũ Thành, là quản lý cao nhất của ngân hàng Giao Thông, quản lý toàn bộ khu vực phía Bắc Hoa Hạ, địa vị này có thể nghĩ. Nắm giữ tài chính trong tay rất lớn, vượt xa so với một ngân hàng nào ở Hồng Kông.
Ví dụ như Tô Ái Quân…
Nhưng những người có quyền lực địa vị này, Trịnh Gia Nghi cũng có thể cảm nhận, bọn họ trước mặt Phương Minh Viễn, tôn trọng tự đáy lòng, cũng không phải bởi vì Phương Minh Viễn gọi họ một tiếng chú, liền lên mặt tự cao. Ngược lại đối với lời nói của Phương Minh Viễn vô cùng xem trọng.
Cô không khỏi nhớ tới lúc từ Hongkong đến đại lục, ông nội từng nói qua với cô...
-Gia Nghi, cháu lần này đi tới đại lục muốn gặp được người thanh niên này, là ông nội cả đời chưa từng chứng kiến qua một người, có thiên phú kinh doanh bẩm sinh. Không, không có một ai.
Trinh Gia Nghi chưa từng thấy ông nội đánh giá một người nào như vậy, hơn nữa người này không ngờ là còn cùng lứa tuổi với mình.
-Lần này, ông đưa cháu đi cùng để gặp hắn.
Trịnh Ngu Đồng ngừng một chút để sắp xếp lời nói:
-Gia Nghi, theo ông được biết cháu bây giờ vẫn chưa có bạn trai phải không?
-Ông nội.
Tuy rằng lớn lên ở Hồng Kông, lại đi Anh hai năm nhưng nói đến chuyện này, Trịnh Gia Nghi vẫn là không khỏi có chút ngượng ngùng, giọngoán trách.
-Nếu như cháu có thể thích hắn, cũng có thể làm cho hắn thích cháu, chuyện này thực sự rất tốt.
Trịnh Ngu Đồng thở dài nói:
-Có hắn trợ giúp, ông lúc còn sống có thể thêm một tầng lầu nữa, không phải là không có khả năng.
Trịnh Gia Nghi lúc này bất chấp ngượng ngùng, cô đã bị lời nói của ông nội làm sợ kinh người. Ông nội là có ý tứ gì? Hy vọng chính mình có thể gả cho Phương Minh Viễn sao? Phương Minh Viễn này đối với nhà họ Trịnh quan trọng như vậy sao? Phải biết rằng trang sức Chu Đại Phúc đã là tập đoàn dẫn đầu trong công nghiệp trang sức kim hoàn ở Hồng Kông và Đông Nam Á, xây thêm một tầng lầu, chẳng phải là trở thành công ty tnổi danh toàn thế giới sao? Nhưng muốn tiến thêm trăm bước còn thấy khó.
-Con gái nhà họ Quách nếu không phải còn quá nhỏ, nếu không phải ông cụ Quách cảm thấy không xứng với hắn, cho nên mới có được cơ hội này. Gia Nghi cháu phải nắm chắc cơ hội tốt này.
Trịnh Ngu Đồng lấy giọng nhẹ nhàng hơn nói:
-Nhớ kỹ, cho dù là không thể cùng hắn kết hôn thì ít nhất cũng phải trở thành bạn bè thân thiết. Phương Minh Viễn rất coi trọng ân tình cũ, nếu sau này nhà họ Trịnh chúng ta có gặp nạn, hắn tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn, hay thậm chí là giậu đổ bìm leo. Đến lúc đó có lẽ là sợi dây cứu mạng của nhà họ Trịnh chúng ta.
/1605
|