Buổi tối lúc mười giờ, bộ ngoại giao đóng giữa Bắc Kinh hoa lệ vẫn đang đèn đuốc sáng trưng.
Nhân viên công tác của Bộ ngoại giao, rất nhiều người chú ý đến, đến lúc này, những lãnh đạo chủ chốt của Bộ vẫn trong phòng hội nghị.
Tuy rằng tin tức vẫn chưa chính thức công bố nhưng không ít người đã biết rồi, các lãnh đạo vẫn ở trong phòng hội nghị cho đến bây giờ là bởi vì ở tỉnh Tần Tây xảy ra một việc lớn. Thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đến thăm và làm việc ở Hoa Hạ ở quận Ly Sơn thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây bị đánh. Nghe nói thương tích không nhẹ, đoàn trưởng đoàn đại biểu XYZ Nguyễn Đông Hà đã chính thức kháng nghị với Bộ ngoại giao, yêu cầu Bộ chính thức xin lỗi đoàn đại biểu XYZ về việc này, đồng thời nghiêm trị hung thủ đánh người.
Nhân viên ngoại giao đến thăm và làm việc tại Hoa Hạ bị đánh, trong lịch sử ngoại giao của Hoa Hạ là việc rất hiếm, cũng là một việc lớn không hay.
- Ha ha, đàn ông tỉnh Tần Tây thật đáng mặt đàn ông! Lũ quỷ XYZ tôi đã sớm nhìn không vào mắt rồi!
Nhưng cũng có người ngầm cảm thấy khoái trong lòng. Mười năm chiến tranh, cùng với những thù hận vì bị phản bội không dễ gì một sớm một chiều tan hết được.
- Họ đánh thật hay, cũng giúp chúng ta bõ tức, nhưng họ cũng phiền phức rồi!
Có người lo lắng cho vị anh hùng không biết danh kia. Bất luận đám người XYZ đáng ghét như thế nào nhưng dù sao cũng là thành viên chính thức của đại sứ ngoại giao, ẩu đả với nhân viên ngoại giao cũng là tội thêm tội. Hơn nữa, theo lệ thường ở trong nước, đối với sự việc này, xử lý việc này vừa nhanh vừa độc. Nhưng điều làm mọi người mơ hồ là các vị lãnh đạo vào phòng họp đã lâu mà sao vẫn chưa đưa ra được kết luận gì cả?
- Chuyện này, đại khái là như vậy. Các lãnh đạo Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây đã khẩn cấp bàn bạc nhưng vẫn chưa đi đến được ý kiến thống nhất, cho nên trưởng đoàn đoàn đại biểu XYZ Nguyễn Đông Hà hai tiếng trước đã đưa ra kháng nghị nghiêm trọng. Yêu cầu bên phía mình phải chính thức công khai xin lỗi và bồi thường cho đoàn đại biểu XYZ, hơn nữa còn phải nhất định nghiêm trị kẻ phạm tội!
Vụ trưởng phụ trách khu vực Á Châu, Mã Hán Quang nói.
Bộ trưởng Bộ ngoại giao ngồi ở vị trí chính sắc mặt trầm xuống, nhìn một lượt mọi người trong phòng, trầm giọng nói:
- Đối với sự việc này, lãnh đạo trung ương cũng rất quan tâm, Tổng bí thư đã gọi điện cho tôi yêu cầu chúng ta nhất định phải xử lý tốt chuyện này, đồng thời bảo vệ lợi ích của nước mình và cũng không làm ảnh hưởng đến quan hệ hai nước XYZ - Hoa Hạ. Bây giờ, mọi người phát biểu ý kiến của mình đi.
- Bộ trưởng, tính chất của sự việc này rất nghiêm trọng, công khai ẩu đả với thành viên đoàn đại biểu ngoại giao, trong lịch sử ngoại giao thế giới cũng là một điều hiếm gặp. Không chỉ tạo nên vết tràm trong lịch sử ngoại giao của nước ta mà điều này còn gây ảnh hưởng đến tiếng nói của nước ta trên thế giới, đối với quan hệ hữu hảo của hai nước cũng là một đả kích rất lớn. Cho nên, tôi cho rằng, đối với hung thủ phải căn cứ theo pháp luật nước ta để nghiêm trị!
Vụ trưởng Tin tức Mã Dũng Phúc căm phẫn nói đầu tiên.
Năm Kobe động đất, nghiêm trị Phương Minh Viễn và Lưu Đông Sơn gây chuyện, làm mất hết mặt mũi. Không chỉ như vậy, một năm nay, trong bộ có một hai lần đưa ra cơ hội, nhưng cũng chỉ là chạm vai mà đi qua, trong lòng Mã Dũng Phúc cũng tự nhiên mà thấy hận Phương Minh Viễn. Nhưng hận cũng chỉ biết hận, y không biết làm sao với Phương Minh Viễn, chỉ biết đem hận giấu trong lòng.
Bây giờ thì tốt rồi, không biết đầu óc Phương Minh Viễn có vấn đề gì, ngang nhiên dám giữa chốn đông người ẩu đả với người của đoàn đại sứ nước ngoài. Tuy nhiên, Mã Dũng Phúc cũng hiểu, dựa vào thân phận và gia thế của Phương Minh Viễn, muốn dựa vào việc này mà đưa hắn vào nhà giam thì đúng là nằm mơ. Nhưng khiến cho tên thân tín bên cạnh hắn vào ngục làm cho Phương Minh Viễn mất mặt thì cũng giúp y xả giận.
Hơn nữa, dựa vào việc Phương Minh Viễn đánh nhân viên đoàn đại sứ nước ngoài cũng có thể mượn gió bẻ măng mà đánh cho Tô Hoán Đông một đòn. Đó là một điểm tựa quan trọng của Phương Minh Viễn.
- Vụ trưởng Mã, suy nghĩ của anh tôi có thể hiểu nhưng tôi thấy việc lần này không dễ gì mà xử lý thô bạo được!
Vụ trưởng Vụ nghiên cứu chính sách Lý Trường Khánh lắc đầu nói.
- Nếu như tình hình mà tỉnh Tần Tây báo cáo không có gì sai thì nguyên nhân là bởi vì Nguyễn Mộng Đắc ẩu đả với công dân của nước mình đồng thời còn ra tay với người vị thành niên, cho nên người dân nước ta mới ra tay ngăn lại. Hơn nữa Nguyễn Mộng Đắc bị đánh cũng là bởi vì ông ta liên tục tấn công công dân đã bị còng tay của nước ta, từ đó mới dẫn tới kết quả như vậy. Nguyễn Mộng Đắc mặc dù là nhân viên đoàn đại sứ nước ngoài , được hưởng đặc quyền nhưng không phải vì thế mà ông ta có thể ở nước ta vi phạm pháp luật, cũng không có nghĩa là khi ông ta tấn công người khác thì những người ở hiện trường không được quyền ngăn chặn. Đối với điểm này, tôi tin rằng trong hiệp ước quốc tế ghi rất rõ. Hơn nữa căn cứ theo tin tức từ tỉnh Tần Tây đưa đến, Nguyễn Mộng Đắc cũng không bị thương tích nghiêm trọng gì, tôi cho rằng, trong việc này, phía chúng ta phải phản bác yêu cầu vô lí của đoàn đại biểu XYZ, đồng thời lập tức trục xuất Nguyễn Mộng Đắc.
- Vụ trưởng Lý, nước ta mới khôi phục quan hệ bình thường với XYZ được mấy năm, nếu làm như vậy, liệu có dẫn đến ảnh hưởng nghiêm trọng cho quan hệ hai nước không? Điểm này ông đã suy nghĩ đến chưa?
Mã Dũng Phúc châm chọc nói.
- Nếu quan hệ hai nước vì điều này mà đổ vỡ, trách nhiệm này ai gánh vác được?
- Vậy Vụ trưởng Mã đã suy nghĩ đến việc, như vậy sẽ không công bằng với nhân dân nước mình chưa, sẽ gây ra phản ứng không tốt trong dân chúng. Hiện nay xã hội đã lưu truyền câu nói “Công dân loại một là người nước ngoài, công dân loại hai là quan chức, công dân loại ba là người giàu có, công dân loại bốn là dân đen”. Nhân dân đối với việc chính phủ quá thiên vị cho người nước ngoài đã rất bất mãn rồi. Trong chuyện lần này, rõ ràng trách nhiệm thuộc về bên phía XYZ, chỉ lo lắng đến việc ảnh hưởng quan hệ hai nước tạm nhân nhượng rồi làm khó nhân dân chúng ta vốn không có lỗi gì thì sẽ dẫn đến phản ứng gì của nhân dân trong xã hội chứ?
Lý Trường Khánh không khách khí nói lại.
- Cơ sở của Đảng ta là dựa vào sự ủng hộ của nhân dân mà không phải sự thừa nhận của chính phủ nước ngoài, điểm này tôi cho rằng Vụ trưởng Mã nhầm lẫn rồi!
- Khụ khụ!
Ngô Giang Hùng ho hai tiếng, Lý Trường Khánh và Mã Dũng Phúc đều im bặt.
- Bộ trưởng, tôi cho rằng Vụ trưởng Lý nói rất có lí, chúng ta nên suy xét đến phản ứng của quần chúng nhân dân đối với sự việc này. Cho nên không nên nghiêm phạt.
Lưu Đông Sơn đột nhiên mở miệng.
Mã Dũng Phúc rùng mình một cái, ông ta thật không ngờ Lưu Đông Sơn đột nhiên lại nói như vậy. Há chẳng phải đứng về phía Lý Trường Khánh sao?
- Nhưng, nếu chúng ta bác bỏ yêu cầu vô lý của bên phía đoàn đại biểu XYZ trục xuất Nguyễn Mộng Đắc thì cũng có phần hơi quá đáng. Cho dù nói thế nào, họ cũng đến Hoa Hạ thăm và làm việc, xảy ra sự việc như vậy, bị đánh còn bị trục xuất thì có phần hơi nghiêm khắc. Ở đây tôi có tài liệu của Nguyễn Mộng Đắc, ông nội của anh ta là cán bộ cấp tỉnh ở XYZ, cha anh ta là trung tướng trong quân đội XYZ, nhà họ Nguyễn trên luận đàn chính trị XYZ cũng có chút thế lực.
Lần này, quan hệ XYZ - Hoa Hạ bình thường hóa, cha con nhà họ Nguyễn cũng bỏ không ít công sức, chúng ta không thể khiến cho người ta cảm thấy thất vọng đau xót.
Lưu Đông Sơn nói.
- Cho nên, tôi cho rằng vẫn nên giải quyết riêng tư là tốt nhất. Cũng may thương thế của Nguyễn Mộng Đắc không nặng, yêu cầu người đánh hướng Nguyễn Mộng Đắc xin lỗi bồi thường, sau đó chúng ta có thể giảm nhẹ xử lý. Ví dụ, có thể tuyên phạt 2-3 năm tù có thời hạn, tạm hoãn chấp hành là được. Như vậy cũng có thể làm yên ổn sự việc, đồng thời che đi vết xe đổ.
Mã Dũng Phúc trong lòng vui sướng, Lưu Đông Sơn thật là thâm, nhìn thì tưởng như là nhượng bộ nhưng thực chất là giáng một đòn vào nhà họ Phương. Chỉ cần hoãn thi hành án, cho dù kết quả thế nào thì trách nhiệm cũng 100% là do nhà họ Phương. Phương gia không tránh khỏi mất mặt rồi. Hơn nữa, tạm hoãn thi hành án, trong lời đó cũng cho thấy, nếu như không thèm để ý đến người thì ngươi cũng có vài năm sống yên ổn. Nhưng nếu muốn xử lý ngươi thì tìm một lí do không hề khó, lúc đó chỉ có thể vào ngục mà chịu án thôi.
- Vụ trưởng Lưu, lời ngài tôi nghe có chỗ không đúng, vì không để cho người nước ngoài thấy thất vọng thì phải khiến cho nhân dân mình thất vọng sao? Lô gic này tôi không hiểu được!
Sài Yên cười lạnh nói.
- Rốt cuộc ông là quan chức XYZ hay là quan chức Hoa Hạ?
Mặt Lưu Đông Sơn đỏ lên, lời Sài Yên nói trúng tim đen của ông ta, chỉ thiếu điều chửi ông ta là Hán gian thôi.
- Sài Yên, lời này của cô là có ý gì?
Lưu Đông Sơn cũng không khách khí nữa, giữa hội nghị liền gọi thẳng tên Sài Yên, nói:
- Cô cũng là quan chức cấp cao của Bộ ngoại giao, chẳng lẽ cô lại không hiểu cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng? Cái gì gọi là lợi ích quốc gia hơn tất cả? Nhớ năm đó, để mở ra khốn cảnh ngoại giao của nước ta, biết bao nhiêu tiền bối đã phải chịu nhục mới có được cục diện tốt như ngày nay. Lấy XYZ nói luôn, năm đó sau khi tự vệ phản kích thì là 10 năm biên giới loạn chiến, biết bao nhiêu chiến sĩ đã phải đổ máu, đã phải đánh đổi bằng sinh mạng quý báu, chính phủ phải bỏ ra bao nhiêu quân phí, những đồng chí của chúng ta đã phải bỏ ra biết bao nỗ lực, quan hệ hai nước mới được bình thường hóa. Như ngày nay là tốt rồi, quốc gia đã phải đánh đổi một cái giá rất lớn!
Lời của Lưu Đông Sơn nhận được không ít cái gật đầu của các quan chức có mặt.
Sài Yên lạnh lùng nhìn Lưu Đông Sơn, đợi ông ta nói xong mới nói:
- Vụ trưởng Lưu, hòa bình như ngày hôm nay là máu của hàng nghìn hàng vạn chiến sĩ ở biên giới, đánh đổi bằng sinh mạng để mang về, cho nên chúng ta phải trân trọng, điểm này ông không sai. Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở ông một câu, người phụ nữ trung niên và con của bà ấy ẩu đả với Nguyễn Mộng Đắc, họ không có chồng, có cha, bởi vì chồng họ, cha họ vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân bảo vệ Đảng và chính phủ đã chết trận tại XYZ!
Nhân viên công tác của Bộ ngoại giao, rất nhiều người chú ý đến, đến lúc này, những lãnh đạo chủ chốt của Bộ vẫn trong phòng hội nghị.
Tuy rằng tin tức vẫn chưa chính thức công bố nhưng không ít người đã biết rồi, các lãnh đạo vẫn ở trong phòng hội nghị cho đến bây giờ là bởi vì ở tỉnh Tần Tây xảy ra một việc lớn. Thành viên chính thức của đoàn đại biểu XYZ đến thăm và làm việc ở Hoa Hạ ở quận Ly Sơn thành phố Phụng Nguyên tỉnh Tần Tây bị đánh. Nghe nói thương tích không nhẹ, đoàn trưởng đoàn đại biểu XYZ Nguyễn Đông Hà đã chính thức kháng nghị với Bộ ngoại giao, yêu cầu Bộ chính thức xin lỗi đoàn đại biểu XYZ về việc này, đồng thời nghiêm trị hung thủ đánh người.
Nhân viên ngoại giao đến thăm và làm việc tại Hoa Hạ bị đánh, trong lịch sử ngoại giao của Hoa Hạ là việc rất hiếm, cũng là một việc lớn không hay.
- Ha ha, đàn ông tỉnh Tần Tây thật đáng mặt đàn ông! Lũ quỷ XYZ tôi đã sớm nhìn không vào mắt rồi!
Nhưng cũng có người ngầm cảm thấy khoái trong lòng. Mười năm chiến tranh, cùng với những thù hận vì bị phản bội không dễ gì một sớm một chiều tan hết được.
- Họ đánh thật hay, cũng giúp chúng ta bõ tức, nhưng họ cũng phiền phức rồi!
Có người lo lắng cho vị anh hùng không biết danh kia. Bất luận đám người XYZ đáng ghét như thế nào nhưng dù sao cũng là thành viên chính thức của đại sứ ngoại giao, ẩu đả với nhân viên ngoại giao cũng là tội thêm tội. Hơn nữa, theo lệ thường ở trong nước, đối với sự việc này, xử lý việc này vừa nhanh vừa độc. Nhưng điều làm mọi người mơ hồ là các vị lãnh đạo vào phòng họp đã lâu mà sao vẫn chưa đưa ra được kết luận gì cả?
- Chuyện này, đại khái là như vậy. Các lãnh đạo Tỉnh ủy Ủy ban nhân dân tỉnh Tần Tây đã khẩn cấp bàn bạc nhưng vẫn chưa đi đến được ý kiến thống nhất, cho nên trưởng đoàn đoàn đại biểu XYZ Nguyễn Đông Hà hai tiếng trước đã đưa ra kháng nghị nghiêm trọng. Yêu cầu bên phía mình phải chính thức công khai xin lỗi và bồi thường cho đoàn đại biểu XYZ, hơn nữa còn phải nhất định nghiêm trị kẻ phạm tội!
Vụ trưởng phụ trách khu vực Á Châu, Mã Hán Quang nói.
Bộ trưởng Bộ ngoại giao ngồi ở vị trí chính sắc mặt trầm xuống, nhìn một lượt mọi người trong phòng, trầm giọng nói:
- Đối với sự việc này, lãnh đạo trung ương cũng rất quan tâm, Tổng bí thư đã gọi điện cho tôi yêu cầu chúng ta nhất định phải xử lý tốt chuyện này, đồng thời bảo vệ lợi ích của nước mình và cũng không làm ảnh hưởng đến quan hệ hai nước XYZ - Hoa Hạ. Bây giờ, mọi người phát biểu ý kiến của mình đi.
- Bộ trưởng, tính chất của sự việc này rất nghiêm trọng, công khai ẩu đả với thành viên đoàn đại biểu ngoại giao, trong lịch sử ngoại giao thế giới cũng là một điều hiếm gặp. Không chỉ tạo nên vết tràm trong lịch sử ngoại giao của nước ta mà điều này còn gây ảnh hưởng đến tiếng nói của nước ta trên thế giới, đối với quan hệ hữu hảo của hai nước cũng là một đả kích rất lớn. Cho nên, tôi cho rằng, đối với hung thủ phải căn cứ theo pháp luật nước ta để nghiêm trị!
Vụ trưởng Tin tức Mã Dũng Phúc căm phẫn nói đầu tiên.
Năm Kobe động đất, nghiêm trị Phương Minh Viễn và Lưu Đông Sơn gây chuyện, làm mất hết mặt mũi. Không chỉ như vậy, một năm nay, trong bộ có một hai lần đưa ra cơ hội, nhưng cũng chỉ là chạm vai mà đi qua, trong lòng Mã Dũng Phúc cũng tự nhiên mà thấy hận Phương Minh Viễn. Nhưng hận cũng chỉ biết hận, y không biết làm sao với Phương Minh Viễn, chỉ biết đem hận giấu trong lòng.
Bây giờ thì tốt rồi, không biết đầu óc Phương Minh Viễn có vấn đề gì, ngang nhiên dám giữa chốn đông người ẩu đả với người của đoàn đại sứ nước ngoài. Tuy nhiên, Mã Dũng Phúc cũng hiểu, dựa vào thân phận và gia thế của Phương Minh Viễn, muốn dựa vào việc này mà đưa hắn vào nhà giam thì đúng là nằm mơ. Nhưng khiến cho tên thân tín bên cạnh hắn vào ngục làm cho Phương Minh Viễn mất mặt thì cũng giúp y xả giận.
Hơn nữa, dựa vào việc Phương Minh Viễn đánh nhân viên đoàn đại sứ nước ngoài cũng có thể mượn gió bẻ măng mà đánh cho Tô Hoán Đông một đòn. Đó là một điểm tựa quan trọng của Phương Minh Viễn.
- Vụ trưởng Mã, suy nghĩ của anh tôi có thể hiểu nhưng tôi thấy việc lần này không dễ gì mà xử lý thô bạo được!
Vụ trưởng Vụ nghiên cứu chính sách Lý Trường Khánh lắc đầu nói.
- Nếu như tình hình mà tỉnh Tần Tây báo cáo không có gì sai thì nguyên nhân là bởi vì Nguyễn Mộng Đắc ẩu đả với công dân của nước mình đồng thời còn ra tay với người vị thành niên, cho nên người dân nước ta mới ra tay ngăn lại. Hơn nữa Nguyễn Mộng Đắc bị đánh cũng là bởi vì ông ta liên tục tấn công công dân đã bị còng tay của nước ta, từ đó mới dẫn tới kết quả như vậy. Nguyễn Mộng Đắc mặc dù là nhân viên đoàn đại sứ nước ngoài , được hưởng đặc quyền nhưng không phải vì thế mà ông ta có thể ở nước ta vi phạm pháp luật, cũng không có nghĩa là khi ông ta tấn công người khác thì những người ở hiện trường không được quyền ngăn chặn. Đối với điểm này, tôi tin rằng trong hiệp ước quốc tế ghi rất rõ. Hơn nữa căn cứ theo tin tức từ tỉnh Tần Tây đưa đến, Nguyễn Mộng Đắc cũng không bị thương tích nghiêm trọng gì, tôi cho rằng, trong việc này, phía chúng ta phải phản bác yêu cầu vô lí của đoàn đại biểu XYZ, đồng thời lập tức trục xuất Nguyễn Mộng Đắc.
- Vụ trưởng Lý, nước ta mới khôi phục quan hệ bình thường với XYZ được mấy năm, nếu làm như vậy, liệu có dẫn đến ảnh hưởng nghiêm trọng cho quan hệ hai nước không? Điểm này ông đã suy nghĩ đến chưa?
Mã Dũng Phúc châm chọc nói.
- Nếu quan hệ hai nước vì điều này mà đổ vỡ, trách nhiệm này ai gánh vác được?
- Vậy Vụ trưởng Mã đã suy nghĩ đến việc, như vậy sẽ không công bằng với nhân dân nước mình chưa, sẽ gây ra phản ứng không tốt trong dân chúng. Hiện nay xã hội đã lưu truyền câu nói “Công dân loại một là người nước ngoài, công dân loại hai là quan chức, công dân loại ba là người giàu có, công dân loại bốn là dân đen”. Nhân dân đối với việc chính phủ quá thiên vị cho người nước ngoài đã rất bất mãn rồi. Trong chuyện lần này, rõ ràng trách nhiệm thuộc về bên phía XYZ, chỉ lo lắng đến việc ảnh hưởng quan hệ hai nước tạm nhân nhượng rồi làm khó nhân dân chúng ta vốn không có lỗi gì thì sẽ dẫn đến phản ứng gì của nhân dân trong xã hội chứ?
Lý Trường Khánh không khách khí nói lại.
- Cơ sở của Đảng ta là dựa vào sự ủng hộ của nhân dân mà không phải sự thừa nhận của chính phủ nước ngoài, điểm này tôi cho rằng Vụ trưởng Mã nhầm lẫn rồi!
- Khụ khụ!
Ngô Giang Hùng ho hai tiếng, Lý Trường Khánh và Mã Dũng Phúc đều im bặt.
- Bộ trưởng, tôi cho rằng Vụ trưởng Lý nói rất có lí, chúng ta nên suy xét đến phản ứng của quần chúng nhân dân đối với sự việc này. Cho nên không nên nghiêm phạt.
Lưu Đông Sơn đột nhiên mở miệng.
Mã Dũng Phúc rùng mình một cái, ông ta thật không ngờ Lưu Đông Sơn đột nhiên lại nói như vậy. Há chẳng phải đứng về phía Lý Trường Khánh sao?
- Nhưng, nếu chúng ta bác bỏ yêu cầu vô lý của bên phía đoàn đại biểu XYZ trục xuất Nguyễn Mộng Đắc thì cũng có phần hơi quá đáng. Cho dù nói thế nào, họ cũng đến Hoa Hạ thăm và làm việc, xảy ra sự việc như vậy, bị đánh còn bị trục xuất thì có phần hơi nghiêm khắc. Ở đây tôi có tài liệu của Nguyễn Mộng Đắc, ông nội của anh ta là cán bộ cấp tỉnh ở XYZ, cha anh ta là trung tướng trong quân đội XYZ, nhà họ Nguyễn trên luận đàn chính trị XYZ cũng có chút thế lực.
Lần này, quan hệ XYZ - Hoa Hạ bình thường hóa, cha con nhà họ Nguyễn cũng bỏ không ít công sức, chúng ta không thể khiến cho người ta cảm thấy thất vọng đau xót.
Lưu Đông Sơn nói.
- Cho nên, tôi cho rằng vẫn nên giải quyết riêng tư là tốt nhất. Cũng may thương thế của Nguyễn Mộng Đắc không nặng, yêu cầu người đánh hướng Nguyễn Mộng Đắc xin lỗi bồi thường, sau đó chúng ta có thể giảm nhẹ xử lý. Ví dụ, có thể tuyên phạt 2-3 năm tù có thời hạn, tạm hoãn chấp hành là được. Như vậy cũng có thể làm yên ổn sự việc, đồng thời che đi vết xe đổ.
Mã Dũng Phúc trong lòng vui sướng, Lưu Đông Sơn thật là thâm, nhìn thì tưởng như là nhượng bộ nhưng thực chất là giáng một đòn vào nhà họ Phương. Chỉ cần hoãn thi hành án, cho dù kết quả thế nào thì trách nhiệm cũng 100% là do nhà họ Phương. Phương gia không tránh khỏi mất mặt rồi. Hơn nữa, tạm hoãn thi hành án, trong lời đó cũng cho thấy, nếu như không thèm để ý đến người thì ngươi cũng có vài năm sống yên ổn. Nhưng nếu muốn xử lý ngươi thì tìm một lí do không hề khó, lúc đó chỉ có thể vào ngục mà chịu án thôi.
- Vụ trưởng Lưu, lời ngài tôi nghe có chỗ không đúng, vì không để cho người nước ngoài thấy thất vọng thì phải khiến cho nhân dân mình thất vọng sao? Lô gic này tôi không hiểu được!
Sài Yên cười lạnh nói.
- Rốt cuộc ông là quan chức XYZ hay là quan chức Hoa Hạ?
Mặt Lưu Đông Sơn đỏ lên, lời Sài Yên nói trúng tim đen của ông ta, chỉ thiếu điều chửi ông ta là Hán gian thôi.
- Sài Yên, lời này của cô là có ý gì?
Lưu Đông Sơn cũng không khách khí nữa, giữa hội nghị liền gọi thẳng tên Sài Yên, nói:
- Cô cũng là quan chức cấp cao của Bộ ngoại giao, chẳng lẽ cô lại không hiểu cái gì gọi là lấy đại cục làm trọng? Cái gì gọi là lợi ích quốc gia hơn tất cả? Nhớ năm đó, để mở ra khốn cảnh ngoại giao của nước ta, biết bao nhiêu tiền bối đã phải chịu nhục mới có được cục diện tốt như ngày nay. Lấy XYZ nói luôn, năm đó sau khi tự vệ phản kích thì là 10 năm biên giới loạn chiến, biết bao nhiêu chiến sĩ đã phải đổ máu, đã phải đánh đổi bằng sinh mạng quý báu, chính phủ phải bỏ ra bao nhiêu quân phí, những đồng chí của chúng ta đã phải bỏ ra biết bao nỗ lực, quan hệ hai nước mới được bình thường hóa. Như ngày nay là tốt rồi, quốc gia đã phải đánh đổi một cái giá rất lớn!
Lời của Lưu Đông Sơn nhận được không ít cái gật đầu của các quan chức có mặt.
Sài Yên lạnh lùng nhìn Lưu Đông Sơn, đợi ông ta nói xong mới nói:
- Vụ trưởng Lưu, hòa bình như ngày hôm nay là máu của hàng nghìn hàng vạn chiến sĩ ở biên giới, đánh đổi bằng sinh mạng để mang về, cho nên chúng ta phải trân trọng, điểm này ông không sai. Nhưng tôi cũng phải nhắc nhở ông một câu, người phụ nữ trung niên và con của bà ấy ẩu đả với Nguyễn Mộng Đắc, họ không có chồng, có cha, bởi vì chồng họ, cha họ vì bảo vệ quốc gia, bảo vệ nhân dân bảo vệ Đảng và chính phủ đã chết trận tại XYZ!
/1605
|