Chú Triệu hấp tấp đến, lại hấp tấp đi, luôn đến đi, khi năm mới đến, ông ta phải đem Phương Minh Viễn gặp ai, cũng không nói tỉ mỉ. Phương Minh Viễn đã hỏi hai lần, nhìn Chú Triệu vẫn không nói ra, cũng đi theo ông ta! Đứng bên ngoài cửa biệt thự, mắt nhìn theo chiếc xe Chú Triệu ngồi dần biến mất, lúc này hắn mới quay đầu đi về.
Còn đi chưa được mấy bước, di động trên người rung lên, lại là điện thoại của Lâm Liên.
-Minh Viễn, bên Du Kiến Hoa điện báo, hy vọng ngày mai có thể cùng ăn cơm trưa với em.
Giọng nói của Lâm Liên trong điện thoại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Du Kiến Hoa phát triển nhanh như vậy, quả thực là có chút vượt quá sức tưởng tượng của Phương Minh Viễn, kỳ thực Du Kiến Hoa cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ, thời gian của Lâm liên ở lại Phụng Nguyên có hạn, hơn nữa một khi những quan chức của Phụng Nguyên biết được tin tức, e rằng công việc càng nên bộn bề, Lâm Liên lúc đầu có thể là trợ lý của Phương Minh Viễn, rất nhiều sự việc đều do cô ta sau khi giải quyết mới sẽ đệ trình lên Phương Minh Viễn, cho nên với rất nhiều cán bộ, những thương nhân trong thành phố Phụng Nguyên đều muốn qua lại.
Nếu nói trong những ngày ngắn ngủi, y không thể cho Lâm Liên đủ thiện cảm, vậy thì một khi Lâm Liên đón tết xong trở lại Nhật Bản, vậy thì có muốn theo đuổi Lâm Liên, khoảng cách chính là chướng ngại lớn nhất! hơn nữa nói thực, Du Kiến Hoa cũng rất lo lắng, Lâm Liên dung mạo hơn người và gia cảnh như vậy, chắc chắn là rất nhiều đối tượng thanh niên tha thiết ước mơ, chính bản thân hắn nếu nói không thể kịp thời nắm chắc cơ hội, vậy thì mỹ nhân này khiến cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước, có lẽ đã là hoa rơi xuống sân nhà người mất rồi.
Du Kiến Hoa nhìn di động trong tay mình có chút ngạc nhiên, trong lòng lại nghĩ đến những lời nói ban nãy của Lâm liên, tuy rằng sự cự tuyệt của Lâm Liên rất khéo léo khách khí, nhưng từ sâu trong lời nói lại có cảm giác không thể lung lạc được.
Du Kiến Hoa tự cảm thấy mình trong những quan chức có tiếng ở thành phố Phụng Nguyên, cũng coi như học hành xuất sắc, một người có sự nghiệp thành công, tuy nói trong đó có phần nào sức ảnh hưởng của ba y, nhưng bối cảnh gia đình cũng là một người và người sinh ra, lại không phải Du Kiến Hoa có thể lựa chọn.
Hơn nữa sau khi y trở về nước, con cái nhà quan của thành phố Phụng Nguyên, những ông quan cao hơn ba y, nhưng con cái học hành không giỏi bằng y, người học hành giỏi hơn y, à, cho đến lúc này, trong những đứa con của cán bộ trên dưới cấp Phó thành phố, vẫn chưa có lưu học sinh nào học được ở trường cao hơn so với học viện Anderrson trên bảng xếp hạng học viện cao trên thế giới! Hơn nữa y mở một công ty như vậy, tự nhận thấy so với những người ngầm đục khoét bên trong lại mạnh hơn là những con cháu quan chức tham ô hối lộ không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Mà Lâm Liên tuy là trợ thủ thân thiết của Phương Minh Viễn, nhưng cô ta dù sao chẳng qua là giới thương nhân, nghe nói, cô ta cơ bản chưa từng học qua đại học, nếu không phải vào nhà họ Phương, từng bước từng bước đến địa vị như bây giờ, thì cũng chỉ là nữ công chức bình thường trong nhà máy! Cho nên Du Kiến Hoa cảm thấy, với xuất thân gia đình của mình, năng lực cá nhân, theo đuổi Lâm Liên tuy nói không phải dễ như trở bàn tay, cũng có lẽ không phải việc gì khó khăn!
Nhưng y lại không ngờ được, Lâm liên không ngờ đã cự tuyệt vòng tay của y! Điều này khiến Du Kiến Hoa cúp điện thoại, từ trong đáy lòng có một cảm giác của sự thất bai, đồng thời cũng có sự tức giận hừng hực như lửa!
Tuy nhiên, Du Kiến Hoa tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng y còn có sự tỉnh táo, tục ngữ nói dân không đấu với quan, câu này không phải giả, nhưng cũng phải chia ra dân như thế nào, dân giống như nhà họ Phương có thể chỉ đạo ông trời, tài lực hùng hậu, đừng nói ba y Du Thắng, chính Bí thư tỉnh ủy muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ mới làm.
Gia cảnh Lâm Liên không tính gì, nhưng người nhà cô ta lại có ba người đều ở vị trí khá quan trọng trong sản nghiệp nhà họ Phương. Phương Minh Viễn tự mình xuất hiện ở nhà họ Lâm, tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, bản thân nếu là báo thù nhà họ Lâm, rất có khả năng sẽ chọc giận nhà họ Phương, vậy thì hậu quả mang lại, mình và ba có thể nhận nổi không?
Là một người dân Phụng Nguyên, ba lại là lãnh đạo quan trọng của thành phố Phụng Nguyên, Du Kiến Hoa càng hiểu rõ vị trí của nhà họ Phương trong thành phố Phụng Nguyên hơn người bình thường!
Không nói khu Bình Xuyên đã cơ bản trở thành bản doanh lớn của nhà họ Phương, chỉ ở khu Ly Sơn, quy mô sản nghiệp nhà họ Phương, thì đã có thể nói là chiếm một phần năm kinh tế của vùng. Một phần năm, xem ra không nhiều, nhưng nếu xem xét đến những doanh nghiệp quốc doanh, doanh nghiệp tư nhân, doanh nghiệp hợp tác đầu tư và nhân khẩu nông nghiệp vẫn chiếm hơn một nửa trong khu Ly Sơn, một phần năm này thì tương đối đáng sợ rồi!
Đương nhiên rồi, nếu nói suy nghĩ đến giá trị sản lượng của các doanh nghiệp có liên quan với nhà họ Phương, vậy thì không phải một phần năm nữa, mà là 47 % một con số kinh người!
Vì sao Du Kiến Hoa biết rõ như vậy? Là bởi vì trong hội nghị lãnh đạo của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân Phụng Nguyên cuối năm ngoái, các lãnh đạo của Thành ủy đã đưa ra số liệu này, cũng từ đó đã thể hiện tốc độ tăng trưởng của sản nghiệp nhà họ Phương ở thành phố Phụng Nguyên và các khu vực xung quanh, mà ba của y Du Thắng hoàn toàn có tư cách tham gia hội nghị này.
Đương nhiên rồi, bây giờ là giữa thời đại năm 90, không phải thời kỳ đầu kiến quốc, cho dù là các lãnh đạo của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố cảm thấy nghi hoặc thậm chí là sợ hãi đối với sản nghiệp nhà họ Phương trong kinh tế thành phố Phụng Nguyên, thì cũng không dám nuốt trọn sản nghiệp hợp pháp của họ giống như trước đây được.
Du Kiến Hoa ngồi trước cửa sổ, theo bản năng nghịch chiếc di động trong tay, đầy tức giận, lại không thể phát tiết ra ngoài.
-Ừ, ừ, tôi biết, tôi đã nghe nói rồi!
Phương Minh Viễn vừa nghe điện thoại, vừa thuận tay viết ngoạch ngoạc lên tờ giấy trên bàn.
-Ừ, ừ, là đạo lý này! Nước đến đất tích, lính đến tướng chặn, để anh ta làm lớn lên được rồi!
Phương Minh Viễn nói.
-Nhìn xem anh ta cuối cùng có thể làm ầm ĩ ra thế này rồi! Dượng, chúng ta không sợ anh ta làm lớn chuyện, chỉ sợ anh ta phá hỏng!
-Điện thoại của Phó chủ tịch Quận
Nhìn thấy Phương Minh Viễn cúp máy, Lâm Liên nhẹ giọng nói.
-Ừ, bên Lưu Trì lại không thành thực rồi! Đã liên lạc hai Giám đốc của công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông đến Bình Xuyên khảo sát. Hihi, không chừng lại là hai người mấy em đã gặp trên máy bay đấy!
Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Về hội nghị các lãnh đạo năm ngoái của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên, có lãnh đạo đã lo ngại về sự tăng trưởng kinh tế của sản nghiệp nhà họ Phương trong thành phố Phụng Nguyên, kỳ thực ngày hôm sau Phương Minh Viễn đã biết rồi.
Đối với Phương Minh Viễn mà nói, những lo lắng thuần túy của các lãnh đạo này chính là đã lo nghĩ vô cớ! Nếu nói sản nghiệp nhà họ Phương đã chiếm kim nghạch trong kinh tế thành phố Phụng Nguyên thì có thể khiến các vị lãnh đạo thành phố này cảm thấy rất lo lắng. Vậy thì các lãnh đạo Hàn Quốc, đối với tập đoàn Sam Sung có thể chiếm 21% giá trị sản lượng xuất khẩu toàn quốc, mức thuế chiếm được 7% tổng thuế thu nhập toàn quốc, há chẳng phải đêm không thể ngủ sao!
Còn đi chưa được mấy bước, di động trên người rung lên, lại là điện thoại của Lâm Liên.
-Minh Viễn, bên Du Kiến Hoa điện báo, hy vọng ngày mai có thể cùng ăn cơm trưa với em.
Giọng nói của Lâm Liên trong điện thoại lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Du Kiến Hoa phát triển nhanh như vậy, quả thực là có chút vượt quá sức tưởng tượng của Phương Minh Viễn, kỳ thực Du Kiến Hoa cũng là sự lựa chọn bất đắc dĩ, thời gian của Lâm liên ở lại Phụng Nguyên có hạn, hơn nữa một khi những quan chức của Phụng Nguyên biết được tin tức, e rằng công việc càng nên bộn bề, Lâm Liên lúc đầu có thể là trợ lý của Phương Minh Viễn, rất nhiều sự việc đều do cô ta sau khi giải quyết mới sẽ đệ trình lên Phương Minh Viễn, cho nên với rất nhiều cán bộ, những thương nhân trong thành phố Phụng Nguyên đều muốn qua lại.
Nếu nói trong những ngày ngắn ngủi, y không thể cho Lâm Liên đủ thiện cảm, vậy thì một khi Lâm Liên đón tết xong trở lại Nhật Bản, vậy thì có muốn theo đuổi Lâm Liên, khoảng cách chính là chướng ngại lớn nhất! hơn nữa nói thực, Du Kiến Hoa cũng rất lo lắng, Lâm Liên dung mạo hơn người và gia cảnh như vậy, chắc chắn là rất nhiều đối tượng thanh niên tha thiết ước mơ, chính bản thân hắn nếu nói không thể kịp thời nắm chắc cơ hội, vậy thì mỹ nhân này khiến cho người ta thèm nhỏ dãi ba thước, có lẽ đã là hoa rơi xuống sân nhà người mất rồi.
Du Kiến Hoa nhìn di động trong tay mình có chút ngạc nhiên, trong lòng lại nghĩ đến những lời nói ban nãy của Lâm liên, tuy rằng sự cự tuyệt của Lâm Liên rất khéo léo khách khí, nhưng từ sâu trong lời nói lại có cảm giác không thể lung lạc được.
Du Kiến Hoa tự cảm thấy mình trong những quan chức có tiếng ở thành phố Phụng Nguyên, cũng coi như học hành xuất sắc, một người có sự nghiệp thành công, tuy nói trong đó có phần nào sức ảnh hưởng của ba y, nhưng bối cảnh gia đình cũng là một người và người sinh ra, lại không phải Du Kiến Hoa có thể lựa chọn.
Hơn nữa sau khi y trở về nước, con cái nhà quan của thành phố Phụng Nguyên, những ông quan cao hơn ba y, nhưng con cái học hành không giỏi bằng y, người học hành giỏi hơn y, à, cho đến lúc này, trong những đứa con của cán bộ trên dưới cấp Phó thành phố, vẫn chưa có lưu học sinh nào học được ở trường cao hơn so với học viện Anderrson trên bảng xếp hạng học viện cao trên thế giới! Hơn nữa y mở một công ty như vậy, tự nhận thấy so với những người ngầm đục khoét bên trong lại mạnh hơn là những con cháu quan chức tham ô hối lộ không từ bất cứ thủ đoạn nào!
Mà Lâm Liên tuy là trợ thủ thân thiết của Phương Minh Viễn, nhưng cô ta dù sao chẳng qua là giới thương nhân, nghe nói, cô ta cơ bản chưa từng học qua đại học, nếu không phải vào nhà họ Phương, từng bước từng bước đến địa vị như bây giờ, thì cũng chỉ là nữ công chức bình thường trong nhà máy! Cho nên Du Kiến Hoa cảm thấy, với xuất thân gia đình của mình, năng lực cá nhân, theo đuổi Lâm Liên tuy nói không phải dễ như trở bàn tay, cũng có lẽ không phải việc gì khó khăn!
Nhưng y lại không ngờ được, Lâm liên không ngờ đã cự tuyệt vòng tay của y! Điều này khiến Du Kiến Hoa cúp điện thoại, từ trong đáy lòng có một cảm giác của sự thất bai, đồng thời cũng có sự tức giận hừng hực như lửa!
Tuy nhiên, Du Kiến Hoa tức giận thì tức giận, nhưng trong lòng y còn có sự tỉnh táo, tục ngữ nói dân không đấu với quan, câu này không phải giả, nhưng cũng phải chia ra dân như thế nào, dân giống như nhà họ Phương có thể chỉ đạo ông trời, tài lực hùng hậu, đừng nói ba y Du Thắng, chính Bí thư tỉnh ủy muốn làm gì cũng phải suy nghĩ kỹ mới làm.
Gia cảnh Lâm Liên không tính gì, nhưng người nhà cô ta lại có ba người đều ở vị trí khá quan trọng trong sản nghiệp nhà họ Phương. Phương Minh Viễn tự mình xuất hiện ở nhà họ Lâm, tục ngữ nói, đánh chó phải ngó mặt chủ, bản thân nếu là báo thù nhà họ Lâm, rất có khả năng sẽ chọc giận nhà họ Phương, vậy thì hậu quả mang lại, mình và ba có thể nhận nổi không?
Là một người dân Phụng Nguyên, ba lại là lãnh đạo quan trọng của thành phố Phụng Nguyên, Du Kiến Hoa càng hiểu rõ vị trí của nhà họ Phương trong thành phố Phụng Nguyên hơn người bình thường!
Không nói khu Bình Xuyên đã cơ bản trở thành bản doanh lớn của nhà họ Phương, chỉ ở khu Ly Sơn, quy mô sản nghiệp nhà họ Phương, thì đã có thể nói là chiếm một phần năm kinh tế của vùng. Một phần năm, xem ra không nhiều, nhưng nếu xem xét đến những doanh nghiệp quốc doanh, doanh nghiệp tư nhân, doanh nghiệp hợp tác đầu tư và nhân khẩu nông nghiệp vẫn chiếm hơn một nửa trong khu Ly Sơn, một phần năm này thì tương đối đáng sợ rồi!
Đương nhiên rồi, nếu nói suy nghĩ đến giá trị sản lượng của các doanh nghiệp có liên quan với nhà họ Phương, vậy thì không phải một phần năm nữa, mà là 47 % một con số kinh người!
Vì sao Du Kiến Hoa biết rõ như vậy? Là bởi vì trong hội nghị lãnh đạo của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân Phụng Nguyên cuối năm ngoái, các lãnh đạo của Thành ủy đã đưa ra số liệu này, cũng từ đó đã thể hiện tốc độ tăng trưởng của sản nghiệp nhà họ Phương ở thành phố Phụng Nguyên và các khu vực xung quanh, mà ba của y Du Thắng hoàn toàn có tư cách tham gia hội nghị này.
Đương nhiên rồi, bây giờ là giữa thời đại năm 90, không phải thời kỳ đầu kiến quốc, cho dù là các lãnh đạo của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố cảm thấy nghi hoặc thậm chí là sợ hãi đối với sản nghiệp nhà họ Phương trong kinh tế thành phố Phụng Nguyên, thì cũng không dám nuốt trọn sản nghiệp hợp pháp của họ giống như trước đây được.
Du Kiến Hoa ngồi trước cửa sổ, theo bản năng nghịch chiếc di động trong tay, đầy tức giận, lại không thể phát tiết ra ngoài.
-Ừ, ừ, tôi biết, tôi đã nghe nói rồi!
Phương Minh Viễn vừa nghe điện thoại, vừa thuận tay viết ngoạch ngoạc lên tờ giấy trên bàn.
-Ừ, ừ, là đạo lý này! Nước đến đất tích, lính đến tướng chặn, để anh ta làm lớn lên được rồi!
Phương Minh Viễn nói.
-Nhìn xem anh ta cuối cùng có thể làm ầm ĩ ra thế này rồi! Dượng, chúng ta không sợ anh ta làm lớn chuyện, chỉ sợ anh ta phá hỏng!
-Điện thoại của Phó chủ tịch Quận
Nhìn thấy Phương Minh Viễn cúp máy, Lâm Liên nhẹ giọng nói.
-Ừ, bên Lưu Trì lại không thành thực rồi! Đã liên lạc hai Giám đốc của công ty đầu tư quốc tế tin cậy tỉnh Quảng Đông đến Bình Xuyên khảo sát. Hihi, không chừng lại là hai người mấy em đã gặp trên máy bay đấy!
Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Về hội nghị các lãnh đạo năm ngoái của Thành ủy và Uỷ ban nhân dân thành phố Phụng Nguyên, có lãnh đạo đã lo ngại về sự tăng trưởng kinh tế của sản nghiệp nhà họ Phương trong thành phố Phụng Nguyên, kỳ thực ngày hôm sau Phương Minh Viễn đã biết rồi.
Đối với Phương Minh Viễn mà nói, những lo lắng thuần túy của các lãnh đạo này chính là đã lo nghĩ vô cớ! Nếu nói sản nghiệp nhà họ Phương đã chiếm kim nghạch trong kinh tế thành phố Phụng Nguyên thì có thể khiến các vị lãnh đạo thành phố này cảm thấy rất lo lắng. Vậy thì các lãnh đạo Hàn Quốc, đối với tập đoàn Sam Sung có thể chiếm 21% giá trị sản lượng xuất khẩu toàn quốc, mức thuế chiếm được 7% tổng thuế thu nhập toàn quốc, há chẳng phải đêm không thể ngủ sao!
/1605
|