Cả nhà không đi ăn cơm ở bên ngoài. Tuy cách nhà Bạch Lâm không quá hai, ba trạm xe đã có một quán rượu, nhưng Phương Minh Viễn vẫn muốn quán rượu Phương gia cắt cử ra bốn vị đầu bếp cùng với rất nhiều đồ ăn, bày ra một bữa tiệc thịnh soạn ở nhà Bạch Lâm.
Bữa tiệc đón mừng cả nhà Phương Minh Viễn quay trở lại Bắc Kinh diễn ra náo nhiệt đến tận bảy giờ tối mới kết thúc. Phương Minh Viễn không cho Từ Nịnh lấy một chút cơ hội để mở miệng. Cứ như vậy, y cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với Hạ Kiện.
Do trong nhà có khách, thêm vào đó Phương Minh Viễn ngày mai còn nhiều công việc, cho nên cả nhà Phương Minh Viễn tất nhiên phải cáo từ. Bạch Lâm cũng hiểu, gia đình Phương Thắng nay đã khác xưa, có thể trong ngày đầu tiên trở lại Bắc Kinh dành ra một buổi chiều gặp mặt họ hàng đã là điều không hề dễ dàng, cho nên cũng không cố giữ. Dù sao gia đình Phương Thắng đến Bắc Kinh lần này cũng phải ở lại thủ đô một thời gian. Nếu cả nhà có muốn “hàn huyên chuyện cũ”, thì cũng còn vô khối thời gian.
Đúng vào lúc cha mẹ vào trong xe và Phương Minh Viễn cũng lên xe, Từ Nịnh đột nhiên chen lấn từ trong đám đông ra, kéo Phương Minh Viễn ra thân thiết nói:
-Minh Viễn, lần này thời gian ngắn quá. Có cơ hội, hai anh em ta nhất định phải nói chuyện thật dài! Chúng ta tuổi tác cũng tương đương nhau, anh tin rằng…
Phương Minh Viễn trong chớp mắt toàn thân bỗng thấy nổi da gà! Trải qua gần hai mươi năm dày vò trong kiếp trước, Minh Viễn dường như đã hình thành phản ứng có điều kiện với Từ Nịnh. Cho nên bất luận là Từ Nịnh nói ngon nói ngọt đến mức nào, thân thiết đến mức nào, ai tin được y người đó họa có là kẻ ngốc! Từng trận giáo huấn trong kiếp trước đã khiến Phương Minh Viễn có được những nhận thức sâu sắc về tính cách của Từ Nịnh.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Từ Tường và Bạch Quỳnh trong đám đông, Phương Minh Viễn thực sự không thể mở miệng từ chối thẳng thừng. Dù sao ở kiếp trước, vợ chồng Từ Tường đối với cả nhà Phương Minh Viễn cũng coi như là trọn tình trọn nghĩa. Phương Minh Viễn, chưa đến nước bất đắc dĩ, thì cũng không muốn làm tổn thương họ.
-Ừ, để xem có thời gian không đã.
Phương Minh Viễn trả lời qua loa, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào thoát khỏi sự quấy rầy của Từ Nịnh.
Cũng may, Từ Nịnh lúc đó cũng không dám thái quá, khiến cho vợ chồng Phương Thắng và những người khác ở đó phải chờ y huyên thuyên- nhưng Phương Minh Viễn thì biết rõ cái bản lĩnh “nói nhảm” của y. Một mẩu chuyện bằng đầu ngón tay, y cũng có thể nhai đi nhai lại đến hai mươi năm!
Khi cửa xe đóng lại, cửa kính xe nâng lên che lấp đi bộ mặt xu nịnh của Từ Nịnh, Phương Minh Viễn trút ra một tiếng thở phảo nhẹ nhõm- mỗi phút ở bên cạnh y, đối với Phương Minh Viễn giống như là một sự tra tấn.
- Sao thế? Con mệt à? Bạch Bình nhích lại gần, quan tâm hỏi.
-Về nhà rồi nghỉ sớm đi! Ngày mai con còn phải đi gặp Bộ trưởng Tô nữa! Phương Thắng cũng trầm giọng nói.
- Bố, mẹ, con không sao! Phương Minh Viễn xua tay.
-Có thật là không sao không?
Bạch Bình có chút không yên tâm, sờ lên đầu Phương Minh Viễn. Như vậy mới thấy yên tâm được vài phần. Đứa con trai quý hóa này, hiện giờ là trung tâm trọng yếu nhất của nhà họ Phương, bất luận thế nào cũng không được để xảy ra bất cứ sai sót gì. Phương Minh Viễn chỉ ho một tiếng thì sản nghiệp nhà họ Phương đã phát run lên, chuyện này không hề khoa trương một chút nào!
-Không có chuyện gì mà! Phương Minh Viễn thấy sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt của cha mẹ, vội vàng cười mà nói:
-Con chỉ là đang nghĩ xem làm thế nào để giúp đỡ cậu mợ. Tục ngữ có câu “ Một giọt máu đào hơn ao nước lã”, nếu như cậu mợ có thể có một sản nghiệp của riêng mình thì sau này họ cũng có thể giúp chúng ta một tay.
Vợ chồng Phương Thắng ngơ ngác nhìn nhau. Họ thật không ngờ chuyện mà con trai họ đang nghĩ lại là chuyện này.
-Ừ, Minh Viễn, con nghĩ như vậy cũng rất có lí. Phương Thắng sau một lúc lâu mới gật đầu nói:
-Nhưng cậu mợ con đã quen với lối sống cũ kĩ này lâu rồi, nay tuổi tác đã cao, nếu muốn thay đổi e rằng lực bất tòng tâm!
Bởi vì Bạch Bình là người nhỏ nhất trong số các anh chị em nhà họ Bạch, cho nên tuổi tác của bà nếu đem so sánh với các anh chị em khác thì còn kém xa.
Ví dụ như đứa con của dì cả Phương Minh Viễn, thực tế nếu đem so sánh tuổi tác với Bạch Bình, thì còn lớn hơn đến một hai tuổi. Mà cháu trai cháu gái của dì cả, so với Phương Minh Viễn thì tuổi tác lại càng chênh lệch. Ngay cả người có tuổi tác tương đương với Phương Minh Viễn nhất là Từ Nịnh, cũng lớn hơn Phương Minh Viễn đến bốn, năm tuổi.
-Vậy cũng nên giúp đỡ các anh chị, để những người có chí vươn lên có thể phát triển.
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
-Vốn khởi nghiệp con có thể cho họ vay dài hạn không lấy lãi. Trong thời gian đầu, có sự giúp đỡ của chúng ta, có thể giúp việc làm ăn buôn bán của họ có đủ thời gian để đi vào quỹ đạo. Sau một thời gian nhất định, khoảng ba đến năm năm, mới để cho họ độc lập kinh doanh. Như vậy được không ạ?
Phương Minh Viễn vốn dĩ chỉ thuận miệng tùy ý mà nói, tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng đột nhiên ý thức được đây có lẽ là một biện pháp giải quyết vấn đề Từ Nịnh. Với tính cách của Từ Nịnh, y tuyệt đối không thích chịu dưới quyền người khác. Nếu như ta cho y cơ hội này, với các anh chị em khác cũng dễ nói chuyện. Y tuyệt đối một trăm phần trăm có hứng thú với chuyện này.
Phương Minh Viễn thà rằng bỏ ra 18 triệu, để cho Từ Nịnh bớt gây sức ép, chứ tuyệt đối không cho y gia nhập vào tập đoàn Carrefour hay sản nghiệp nào khác của nhà họ Phương. Nhất định không để con sâu kia làm rầu nồi canh, càng không muốn để hắn làm loạn ngay trước mắt mình.
-Vậy Hạ Kiện phải làm thế nào?
Phương Thắng kinh ngạc nhìn thoáng qua đứa con trai, nhưng ông biết, đứa con trai của mình sớm đã muốn kéo Hạ Kiện vào sản nghiệp của nhà họ Phương. Tuy nhiên, xem dáng vẻ của Hạ Kiện, dường như có chút không bằng lòng.
-Dưa hái xanh không ngọt!
Phương Minh Viễn cười gượng nói:
-Vậy còn biết làm sao? Đương nhiên là do anh ta quyết định rồi!
Hạ Kiện nếu như có ý muốn tham gia vào sản nghiệp nhà họ Phương, buổi tối hôm nay dù thế nào đi chăng nữa cũng có cơ hội nói với chúng ta một câu. Lời nói của bậc bề trên như anh ta nhất định là có sức nặng hơn lời nói của kẻ vắt mũi chưa sạch như Từ Nịnh.
Bạch Bình đương nhiên là không biết những ẩn ý trong lời nói của con trai mình. Bà chỉ cảm thấy, nếu như có thể giúp người nhà mẹ đẻ mình, để họ có thể bước vào giới kinh doanh, tự nắm giữ cuộc đời mình, đối với những người nhà mẹ đẻ mình mà nói, đương nhiên là một chuyện tốt.
Mà nhìn thấy những người bên nhà chồng hiện giờ, từng người từng người một tiếng tăm nổi đình nổi đám, nếu không bước chân vào giới thương nhân, trở thành những ông chủ lớn được nhiều người ngưỡng mộ, thì cũng bước chân vào giới quan trường, không ít người là cán bộ, nhận được sự chiếu cố của đơn vị. Tất cả những giám đốc dưới quyền con trai bà, hiện nay cũng đều là người nhà cả. Nhìn lại người nhà mẹ đẻ mình, tuy rằng Phương Minh Viễn cũng thông qua đủ mọi con đường để giúp đỡ họ, nhưng một điều không thể phủ nhận là, bọn họ so với những người nhà họ Phương, bất luận là về sự giàu có của cá nhân hay là địa vị xã hội, khoảng cách đều là càng ngày càng lớn.
Bữa tiệc đón mừng cả nhà Phương Minh Viễn quay trở lại Bắc Kinh diễn ra náo nhiệt đến tận bảy giờ tối mới kết thúc. Phương Minh Viễn không cho Từ Nịnh lấy một chút cơ hội để mở miệng. Cứ như vậy, y cũng không có cơ hội nói chuyện riêng với Hạ Kiện.
Do trong nhà có khách, thêm vào đó Phương Minh Viễn ngày mai còn nhiều công việc, cho nên cả nhà Phương Minh Viễn tất nhiên phải cáo từ. Bạch Lâm cũng hiểu, gia đình Phương Thắng nay đã khác xưa, có thể trong ngày đầu tiên trở lại Bắc Kinh dành ra một buổi chiều gặp mặt họ hàng đã là điều không hề dễ dàng, cho nên cũng không cố giữ. Dù sao gia đình Phương Thắng đến Bắc Kinh lần này cũng phải ở lại thủ đô một thời gian. Nếu cả nhà có muốn “hàn huyên chuyện cũ”, thì cũng còn vô khối thời gian.
Đúng vào lúc cha mẹ vào trong xe và Phương Minh Viễn cũng lên xe, Từ Nịnh đột nhiên chen lấn từ trong đám đông ra, kéo Phương Minh Viễn ra thân thiết nói:
-Minh Viễn, lần này thời gian ngắn quá. Có cơ hội, hai anh em ta nhất định phải nói chuyện thật dài! Chúng ta tuổi tác cũng tương đương nhau, anh tin rằng…
Phương Minh Viễn trong chớp mắt toàn thân bỗng thấy nổi da gà! Trải qua gần hai mươi năm dày vò trong kiếp trước, Minh Viễn dường như đã hình thành phản ứng có điều kiện với Từ Nịnh. Cho nên bất luận là Từ Nịnh nói ngon nói ngọt đến mức nào, thân thiết đến mức nào, ai tin được y người đó họa có là kẻ ngốc! Từng trận giáo huấn trong kiếp trước đã khiến Phương Minh Viễn có được những nhận thức sâu sắc về tính cách của Từ Nịnh.
Nhưng nhìn thấy ánh mắt tràn đầy hi vọng của Từ Tường và Bạch Quỳnh trong đám đông, Phương Minh Viễn thực sự không thể mở miệng từ chối thẳng thừng. Dù sao ở kiếp trước, vợ chồng Từ Tường đối với cả nhà Phương Minh Viễn cũng coi như là trọn tình trọn nghĩa. Phương Minh Viễn, chưa đến nước bất đắc dĩ, thì cũng không muốn làm tổn thương họ.
-Ừ, để xem có thời gian không đã.
Phương Minh Viễn trả lời qua loa, trong lòng lại nghĩ cách làm thế nào thoát khỏi sự quấy rầy của Từ Nịnh.
Cũng may, Từ Nịnh lúc đó cũng không dám thái quá, khiến cho vợ chồng Phương Thắng và những người khác ở đó phải chờ y huyên thuyên- nhưng Phương Minh Viễn thì biết rõ cái bản lĩnh “nói nhảm” của y. Một mẩu chuyện bằng đầu ngón tay, y cũng có thể nhai đi nhai lại đến hai mươi năm!
Khi cửa xe đóng lại, cửa kính xe nâng lên che lấp đi bộ mặt xu nịnh của Từ Nịnh, Phương Minh Viễn trút ra một tiếng thở phảo nhẹ nhõm- mỗi phút ở bên cạnh y, đối với Phương Minh Viễn giống như là một sự tra tấn.
- Sao thế? Con mệt à? Bạch Bình nhích lại gần, quan tâm hỏi.
-Về nhà rồi nghỉ sớm đi! Ngày mai con còn phải đi gặp Bộ trưởng Tô nữa! Phương Thắng cũng trầm giọng nói.
- Bố, mẹ, con không sao! Phương Minh Viễn xua tay.
-Có thật là không sao không?
Bạch Bình có chút không yên tâm, sờ lên đầu Phương Minh Viễn. Như vậy mới thấy yên tâm được vài phần. Đứa con trai quý hóa này, hiện giờ là trung tâm trọng yếu nhất của nhà họ Phương, bất luận thế nào cũng không được để xảy ra bất cứ sai sót gì. Phương Minh Viễn chỉ ho một tiếng thì sản nghiệp nhà họ Phương đã phát run lên, chuyện này không hề khoa trương một chút nào!
-Không có chuyện gì mà! Phương Minh Viễn thấy sự lo lắng hiện lên trong ánh mắt của cha mẹ, vội vàng cười mà nói:
-Con chỉ là đang nghĩ xem làm thế nào để giúp đỡ cậu mợ. Tục ngữ có câu “ Một giọt máu đào hơn ao nước lã”, nếu như cậu mợ có thể có một sản nghiệp của riêng mình thì sau này họ cũng có thể giúp chúng ta một tay.
Vợ chồng Phương Thắng ngơ ngác nhìn nhau. Họ thật không ngờ chuyện mà con trai họ đang nghĩ lại là chuyện này.
-Ừ, Minh Viễn, con nghĩ như vậy cũng rất có lí. Phương Thắng sau một lúc lâu mới gật đầu nói:
-Nhưng cậu mợ con đã quen với lối sống cũ kĩ này lâu rồi, nay tuổi tác đã cao, nếu muốn thay đổi e rằng lực bất tòng tâm!
Bởi vì Bạch Bình là người nhỏ nhất trong số các anh chị em nhà họ Bạch, cho nên tuổi tác của bà nếu đem so sánh với các anh chị em khác thì còn kém xa.
Ví dụ như đứa con của dì cả Phương Minh Viễn, thực tế nếu đem so sánh tuổi tác với Bạch Bình, thì còn lớn hơn đến một hai tuổi. Mà cháu trai cháu gái của dì cả, so với Phương Minh Viễn thì tuổi tác lại càng chênh lệch. Ngay cả người có tuổi tác tương đương với Phương Minh Viễn nhất là Từ Nịnh, cũng lớn hơn Phương Minh Viễn đến bốn, năm tuổi.
-Vậy cũng nên giúp đỡ các anh chị, để những người có chí vươn lên có thể phát triển.
Phương Minh Viễn nhún vai nói:
-Vốn khởi nghiệp con có thể cho họ vay dài hạn không lấy lãi. Trong thời gian đầu, có sự giúp đỡ của chúng ta, có thể giúp việc làm ăn buôn bán của họ có đủ thời gian để đi vào quỹ đạo. Sau một thời gian nhất định, khoảng ba đến năm năm, mới để cho họ độc lập kinh doanh. Như vậy được không ạ?
Phương Minh Viễn vốn dĩ chỉ thuận miệng tùy ý mà nói, tuy nhiên Phương Minh Viễn cũng đột nhiên ý thức được đây có lẽ là một biện pháp giải quyết vấn đề Từ Nịnh. Với tính cách của Từ Nịnh, y tuyệt đối không thích chịu dưới quyền người khác. Nếu như ta cho y cơ hội này, với các anh chị em khác cũng dễ nói chuyện. Y tuyệt đối một trăm phần trăm có hứng thú với chuyện này.
Phương Minh Viễn thà rằng bỏ ra 18 triệu, để cho Từ Nịnh bớt gây sức ép, chứ tuyệt đối không cho y gia nhập vào tập đoàn Carrefour hay sản nghiệp nào khác của nhà họ Phương. Nhất định không để con sâu kia làm rầu nồi canh, càng không muốn để hắn làm loạn ngay trước mắt mình.
-Vậy Hạ Kiện phải làm thế nào?
Phương Thắng kinh ngạc nhìn thoáng qua đứa con trai, nhưng ông biết, đứa con trai của mình sớm đã muốn kéo Hạ Kiện vào sản nghiệp của nhà họ Phương. Tuy nhiên, xem dáng vẻ của Hạ Kiện, dường như có chút không bằng lòng.
-Dưa hái xanh không ngọt!
Phương Minh Viễn cười gượng nói:
-Vậy còn biết làm sao? Đương nhiên là do anh ta quyết định rồi!
Hạ Kiện nếu như có ý muốn tham gia vào sản nghiệp nhà họ Phương, buổi tối hôm nay dù thế nào đi chăng nữa cũng có cơ hội nói với chúng ta một câu. Lời nói của bậc bề trên như anh ta nhất định là có sức nặng hơn lời nói của kẻ vắt mũi chưa sạch như Từ Nịnh.
Bạch Bình đương nhiên là không biết những ẩn ý trong lời nói của con trai mình. Bà chỉ cảm thấy, nếu như có thể giúp người nhà mẹ đẻ mình, để họ có thể bước vào giới kinh doanh, tự nắm giữ cuộc đời mình, đối với những người nhà mẹ đẻ mình mà nói, đương nhiên là một chuyện tốt.
Mà nhìn thấy những người bên nhà chồng hiện giờ, từng người từng người một tiếng tăm nổi đình nổi đám, nếu không bước chân vào giới thương nhân, trở thành những ông chủ lớn được nhiều người ngưỡng mộ, thì cũng bước chân vào giới quan trường, không ít người là cán bộ, nhận được sự chiếu cố của đơn vị. Tất cả những giám đốc dưới quyền con trai bà, hiện nay cũng đều là người nhà cả. Nhìn lại người nhà mẹ đẻ mình, tuy rằng Phương Minh Viễn cũng thông qua đủ mọi con đường để giúp đỡ họ, nhưng một điều không thể phủ nhận là, bọn họ so với những người nhà họ Phương, bất luận là về sự giàu có của cá nhân hay là địa vị xã hội, khoảng cách đều là càng ngày càng lớn.
/1605
|