Thiết lập một công ty phần mềm? dự định này tôi cũng chưa chắc chắn. Nhưng, sau này thứ đồ như máy tính sẽ phổ biến trong cuộc sống của chúng ta, nhận mấy cao thủ tinh thông máy tính, đối với bất kỳ công ty quy mô cỡ nào, đều cần thiết. Anh có thể hiểu như thế này, tôi hi vọng những người này về sau có thể ưu tiên chọn lựa vào công ty dưới tên chúng ta làm việc!
Phương Minh Viễn cười xua tay nói.
Đây là lời nói thật nhất của hắn. Công ty phần mềm mặc dù phát triển rất có triển vọng, nhưng Phương Minh Viễn tự nhận thấy hắn như gà mờ với chương trình máy tính. Hắn cũng không có khả năng thiết lập một công ty phần mềm tham gia trong sức cạnh tranh quyết liệt thời kỳ đầu của Hoa Hạ. Cho nên đối với việc này, Phương Minh Viễn chỉ dự định ngồi nhờ xe, đợi sau khi những công ty phần mềm, công ty mạng có tiềm lực xuất hiện, hắn lại tái đầu tư, nắm chắc một số quyền sở hữu cổ phần chia sẻ những lợi nhuận lớn trong tương lai thì được rồi!
Mai Nguyên Võ bán tín bán nghi gật gật đầu. Nếu nói là như vậy, điều đó quá khiến người ta cảm thấy thất vọng!
Dưới sự dẫn dắt của Mai Nguyên Võ, một đoàn người đến khu văn phòng tầng hai, hơi bất ngờ với Phương Minh Viễn, khu văn phòng ở đây đã chiếm diện tích gần một nửa.
-Thông qua việc điều tra nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi cho rằng, trước mắt người cảm thấy hứng thú nhất với mạng inte có lẽ là những thanh niên. Mà trong số những thanh niên nếu đơn thuần nói về số lượng, lại chủ yếu là học sinh! Cho nên trong hai năm tới, xung quanh các trường cao đẳng của Bắc Kinh, chính là trọng điểm phát triển của chúng ta!
Ha, ở đây còn có chút đơn sơ, không ngờ sẽ có khách quý như cô Trịnh, cô Asohon và cô Vũ Điền Quang Ly tới thăm.
Mai Nguyên Võ đích thân kéo ghế ra vì ba người phụ nữ.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, Mai Nguyên Võ nghĩ như vậy, cũng phù hợp với phương hướng phát triển tương lai của ngành mạng.
-Nhìn thấy các anh coi trọng như vậy, tôi rất lấy làm vui, nhưng tôi phải nhắc nhở các anh, sự phát triển của ngành mạng đã đến, nhưng sự tàn rụi của nó cũng đến rất nhanh! Sự phát triển của các bạn không thể mỏ rộng quy mô lớn một cách mù quáng, nếu không bảy, tám năm sau, chính là thời gian đau khổ của các bạn!
-Hả?
Mai Nguyên Võ giật mình há hốc miệng. Anh ta vẫn thật sự có suy nghĩ tiến thêm một bước đẩy nhanh mở rộng quy mô mạng inte, đến nỗi hắn còn nghĩ mở mỗi nơi trên toàn quốc một cửa hàng mới. Quán inte thật sự quá tốn tiền, trước mắt, Mai Nguyên Võ bọn họ có mười mấy quán inte lớn nhỏ ở Bắc Kinh, năm ngoái mang lại cho bọn họ tổng cộng hơn 20 triệu nhân dân tệ lợi nhuận, tỉ lệ lợi nhuận đã vượt quá ngành công nghiệp cangtin của bọn họ.
-Nguyên Võ, năm ngoái, số doanh thu hàng năm của công ty máy tính chúng ta đã vượt quá 5 triệu chiếc, nếu tính tổng lượng tiêu thụ theo đơn vị tiêu thụ của các công ty khác cùng ngành đã đạt đến 14, 15 triệu chiếc, hơn nữa con số này, mấy năm nay đều không ngừng tăng lên. Anh cảm thấy qua năm, sáu năm sau, gia đình của các người dân thành phố còn có bao nhiêu người không có máy tính? Đến lúc đó, mọi người sẽ giảm xuống nhu cầu với quán inte, thì hiệu suất các ngành nghề giống như sau khi có ti vi, giống rạp hát, rạp chiếu phim sẽ xuống dốc mạnh!
Phương Minh Viễn chưa dứt lời, di động trên người đột nhiên rung lên.
Người gọi điện thoại tới đúng là chú Triệu, Phương Minh Viễn nói:
-Nguyên Võ, rất tiếc, có một tin xấu, một tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?
-Tin xấu là gì?
Sài Tĩnh Ngọc giành trước hỏi.
-Vốn là muốn cùng ăn cơm tối với các anh, xem ra tình hình lại có thay đổi, một người bạn không thể từ chối nhất định mời tôi ăn tối.
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ
-Nhiều nhất tôi có thể ở lại đây một tiếng, thì nhất định phải đi rồi!...
-Vậy tin tức tốt là gì?
Sài Tĩnh lộ ra sắc mặt thất vọng, thời gian một tiếng, có thể bàn bạc gì? Cô ta còn trông cậy có thể mượn cơ hội lần này, nghe được mấy ý tưởng hay của việc làm giàu từ miệng Phương Minh Viễn.
-Tin tức tốt, sẽ là các bạn sẽ may mắn cùng ăn cơm tối với ba quý cô xinh đẹp, hơn nữa không có sự có mặt của tôi.
Phương Minh Viễn nghĩ kỹ, cũng hiểu ba người phụ nữ khẳng định là không thích hợp đi cùng.
Mai Nguyên Võ buồn cười quá cười phá lên, Phương Minh Viễn này, rõ ràng là muốn mình giúp hắn tiếp đãi ba người phụ nữ, cố tình còn nói đến quang minh chính đại như vậy. Tuy nhiên, việc tồi này, Mai Nguyên Võ không hề để ý đến chút chuyện đó, địa vị của ba cô gái có lợi lớn với sự phát triển của giới thương nghiệp về sau với gia tộc của bọn họ.
-Minh Viễn anh muốn đi đâu à?
Trịnh Gia Nghi không kìm nổi khẽ hỏi.
-Đi cùng một chú trong quân đội thăm một người bạn!
Phương Minh Viễn sắc mặt bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng chỉ có thể nói đến mức đó, nói đến rõ ràng ra thì không thích hợp lắm. Tuy nhiên đến giờ, hắn cũng không biết,chú Triệu rốt cuộc muốn kéo hắn đi gặp ai.
-Các bạn yên tâm, xong việc, tôi lập tức trở lại. Có bốn con rắn thủ đô bọn họ ở đây các cô cũng không cần phải lo lắng là không có việc gì để làm đâu! Hung hăng mà ăn thịt bọn họ, đến bây giờ, tôi còn một khoản tiền cố vấn vẫn chưa lấy được! Cùng ăn tối Buffett còn phải trả tiền chứ!
Phương Minh Viễn cố ý làm ra bộ dáng hung tợn nói. Phương Minh Viễn và chú Triệu sắp gặp mặt ở Tây Sơn, Phương Minh Viễn xuống xe, ngồi lên xe quân đội của chú Triệu nói:
-Chú Triệu, cho đến bây giờ, có thể nói ra câu trả lời rồi chứ? Chú không phải là muốn cháu hai tay trống trơn, không hiểu gì cứ như vậy đi chứ?
-Hôm nay chú đưa cháu đi gặp lãnh đạo cũ của chú, nhân viên tư lệnh trước của hạm đội Nam Hải Tướng quân Chương Nguyên Bồi!
Chú Triệu nhìn xe của Phương Minh Viễn qua kính phản quang nói:
-Bảo xe của cháu quay lại đi, ở đó xe không vào được. Lát nữa cháu muốn đi đâu chú đưa cháu đi.
-Tướng quân Chương Nguyên Bồi?
Phương Minh Viễn ngẩn người ra, cau mày nghĩ một lúc lâu mới nói.
-Là Tư lệnh hạm đội Nam Hải trong chiến tranh biển đảo giữa Hoa Hạ và XYZ? ...
Chiến tranh trên biển xảy ra trong năm 1974, Hoa Hạ lúc đó đang trong thời kỳ cải cách văn hóa, trong nước đang tiến hành vận động “ phê bình đại nho đương đại”, cục diện chính trị rất hỗn loạn. Hơn nữa sau khi Hoa Hạ và Liên Xô trở mặt, biên giới Hoa Hạ và Liên Xô kéo dài sự giằng co, đã khống chế rất lớn sức ảnh hưởng của quân đội Hoa Hạ, tạo thành tổn thất nghiêm trọng với tàu chiến của Hạm đội Nam Hải!
Mà XYZ lúc đó, bởi vì nước Mỹ rút quân từ XYZ, đem 10 tàu thuyền con lại giao cho XYZ, điều này khiến đội quân XYZ nhanh chóng dâng cao niềm tin, vì vậy dấy lên ý nghĩ muốn chiếm quần đảo của Hoa Hạ!
Vì vậy hải quân XYZ không những phái quân xâm chiếm quần đảo Tây Sa, còn khiêu khích các thuyền đánh cá của Hoa Hạ làm nghề đánh bắt cá kiếm sống gần đảo Cam Tuyền, vô lý yêu cầu các thuyền đánh cá rời khỏi lãnh hải đảo Cam Tuyền, còn bắn quốc kỳ Hoa Hạ trên đảo Cam Tuyền, sau đó lại thêm quân hạm và tàu vận chuyển chiếm vàng bạc của hai đảo Tây Sa, Cam Tuyền, ý đồ tiếp tục chiếm các cứ điểm của các đảo nhỏ khác ở Tây Sa.
Hạm đội Nam Hải lúc đó, dưới tình hình chỉ có quét thủy lôi và săn tàu ngầm có thể xuất ra, dứt khoát xuất binh, ở lãnh hải xung quanh đảo Quảng Kim xảy ra chiến tranh với hải quân XYZ, nhanh chóng đánh chìm tàu vũ tranh của hải quân XYZ, đánh bị thương ba thuyền, bắt 58 tù binh, và thu được ba hòn đảo bị XYZ chiếm giữ!
Đây có thể nói là sau khi hải quân Hoa Hạ thành lập, lần đầu tiên chính thức gây chiến với các nước bên ngoài, đã thu được thắng lợi huy hoàng, phấn chấn lòng quân dân, có sự uy hiếp rất lớn với các thế lực thù địch.
Mà Tư lệnh hạm đội Nam Hải lúc đó chính là Tướng quân Chương Nguyên Bồi, Phó Trưởng ban Hậu cần Hoa Hạ sau này, một vị Tướng già 17 tuổi thì ra nhập hồng quân, đã tham gia nhiều lần tác chiến “ Bao vây và đàn áp”.
Phương Minh Viễn một tay đẩy cửa ra, nhảy xuống. Chú Triệu kinh ngạc gọi lớn.
-Cháu đi đâu vậy? Đến giờ rồi, lại đi linh tinh thì đến muộn đấy!
Phương Minh Viễn cầm ra một cái hộp không lớn từ trong xe, xách trong tay, lại nhảy lên xe của chú Triệu
-Được rồi, đi thôi!
Xe quân đội của chú Triệu, đã đi qua bảy trạm kiểm tra, lúc đi qua trạm quân đội thì cũng bị kiểm tra sơ sơ một lần, hai người lúc này đã đến tứ hợp viện giữa sườn núi. Ở ngoài cửa, đã có người đợi ở đó. Đây là một người trung niên xem chừng trên dưới 40 tuổi, thấy anh ta đứng ở đó, dáng người cao và thẳng như một cây thông, ai cũng có thể nhìn ra, không phải quân nhân, cũng xuất thân từ gia đình quân nhân.
Chú Triệu cười lớn nhảy xuống xe, ôm anh ta một cái một cách thân thiết, lúc này mới kéo Phương Minh Viễn nói:
-Đây là Phương Minh Viễn, chính là cháu nuôi của Phó thủ tướng Tô, và cũng là người sáng lập tập đoàn Carrefour!
Đây là Chương Quân Tử! Con trai út của Chương Tướng quân!
Chương Quân Tử? Phương Minh Viễn suy nghĩ, cái tên này dường như đã nghe lúc nào rồi, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra.
-Chào chú Chương! Năm mới vui vẻ!
-Hắn chính là người sáng lập của tập đoàn Carrefour? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên à! Nhìn thấy cậu, bản thân tôi đã hơn 40 tuổi, thật sự cảm thấy cuộc đời mình không hề có chỗ đáng để kiêu ngạo tự mãn.
Chương Quân Tử mặc dù đã biết từ trước tuổi và thành công của Phương Minh Viễn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên than phục.
Phương Minh Viễn cười cười, những lời này của Chương Quân Tử không dễ trả lời, cũng may tuổi hắn còn trẻ, chưa có thâm niên, ngẫu nhiên giả bộ ngốc nghếch cũng không có gì.
Chú Triệu vỗ vỗ vai của Chương Quân Tử, nói:
-Đừng nói cậu, ngay cả tôi cũng có cảm giác như vậy. Chúng ta cũng coi như Thiếu tướng đường đường chính chính, Phó trưởng tham mưu hạm đội Nam Hải chứ, người hơn 40 tuổi, cống hiến cho quốc gia còn không bằng một thanh niên! Ai, cậu nói chúng ta tuổi tác như vậy, có phải đều sống vô ích không.
Phương Minh Viễn không khỏi đổ mồ hôi, vội vàng xua tay nói:
-Chú Triệu, đúng là có người lính như các chú đây bảo vệ cho biên cương hải đảo của tổ quốc, nước nhà mới có thể an tâm phát triển kinh tế, nếu nói xã hội luôn bất an, kinh tế quốc gia cơ bản không thể nhanh chóng phát triển. Cháu chẳng qua là có được một chút thành tích không đáng nhắc đến trong thương nghiệp, chú Triệu nói thế là giết cháu rồi!
Phương Minh Viễn cười xua tay nói.
Đây là lời nói thật nhất của hắn. Công ty phần mềm mặc dù phát triển rất có triển vọng, nhưng Phương Minh Viễn tự nhận thấy hắn như gà mờ với chương trình máy tính. Hắn cũng không có khả năng thiết lập một công ty phần mềm tham gia trong sức cạnh tranh quyết liệt thời kỳ đầu của Hoa Hạ. Cho nên đối với việc này, Phương Minh Viễn chỉ dự định ngồi nhờ xe, đợi sau khi những công ty phần mềm, công ty mạng có tiềm lực xuất hiện, hắn lại tái đầu tư, nắm chắc một số quyền sở hữu cổ phần chia sẻ những lợi nhuận lớn trong tương lai thì được rồi!
Mai Nguyên Võ bán tín bán nghi gật gật đầu. Nếu nói là như vậy, điều đó quá khiến người ta cảm thấy thất vọng!
Dưới sự dẫn dắt của Mai Nguyên Võ, một đoàn người đến khu văn phòng tầng hai, hơi bất ngờ với Phương Minh Viễn, khu văn phòng ở đây đã chiếm diện tích gần một nửa.
-Thông qua việc điều tra nghiên cứu của chúng tôi, chúng tôi cho rằng, trước mắt người cảm thấy hứng thú nhất với mạng inte có lẽ là những thanh niên. Mà trong số những thanh niên nếu đơn thuần nói về số lượng, lại chủ yếu là học sinh! Cho nên trong hai năm tới, xung quanh các trường cao đẳng của Bắc Kinh, chính là trọng điểm phát triển của chúng ta!
Ha, ở đây còn có chút đơn sơ, không ngờ sẽ có khách quý như cô Trịnh, cô Asohon và cô Vũ Điền Quang Ly tới thăm.
Mai Nguyên Võ đích thân kéo ghế ra vì ba người phụ nữ.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, Mai Nguyên Võ nghĩ như vậy, cũng phù hợp với phương hướng phát triển tương lai của ngành mạng.
-Nhìn thấy các anh coi trọng như vậy, tôi rất lấy làm vui, nhưng tôi phải nhắc nhở các anh, sự phát triển của ngành mạng đã đến, nhưng sự tàn rụi của nó cũng đến rất nhanh! Sự phát triển của các bạn không thể mỏ rộng quy mô lớn một cách mù quáng, nếu không bảy, tám năm sau, chính là thời gian đau khổ của các bạn!
-Hả?
Mai Nguyên Võ giật mình há hốc miệng. Anh ta vẫn thật sự có suy nghĩ tiến thêm một bước đẩy nhanh mở rộng quy mô mạng inte, đến nỗi hắn còn nghĩ mở mỗi nơi trên toàn quốc một cửa hàng mới. Quán inte thật sự quá tốn tiền, trước mắt, Mai Nguyên Võ bọn họ có mười mấy quán inte lớn nhỏ ở Bắc Kinh, năm ngoái mang lại cho bọn họ tổng cộng hơn 20 triệu nhân dân tệ lợi nhuận, tỉ lệ lợi nhuận đã vượt quá ngành công nghiệp cangtin của bọn họ.
-Nguyên Võ, năm ngoái, số doanh thu hàng năm của công ty máy tính chúng ta đã vượt quá 5 triệu chiếc, nếu tính tổng lượng tiêu thụ theo đơn vị tiêu thụ của các công ty khác cùng ngành đã đạt đến 14, 15 triệu chiếc, hơn nữa con số này, mấy năm nay đều không ngừng tăng lên. Anh cảm thấy qua năm, sáu năm sau, gia đình của các người dân thành phố còn có bao nhiêu người không có máy tính? Đến lúc đó, mọi người sẽ giảm xuống nhu cầu với quán inte, thì hiệu suất các ngành nghề giống như sau khi có ti vi, giống rạp hát, rạp chiếu phim sẽ xuống dốc mạnh!
Phương Minh Viễn chưa dứt lời, di động trên người đột nhiên rung lên.
Người gọi điện thoại tới đúng là chú Triệu, Phương Minh Viễn nói:
-Nguyên Võ, rất tiếc, có một tin xấu, một tin tốt, anh muốn nghe tin nào trước?
-Tin xấu là gì?
Sài Tĩnh Ngọc giành trước hỏi.
-Vốn là muốn cùng ăn cơm tối với các anh, xem ra tình hình lại có thay đổi, một người bạn không thể từ chối nhất định mời tôi ăn tối.
Phương Minh Viễn nhìn đồng hồ
-Nhiều nhất tôi có thể ở lại đây một tiếng, thì nhất định phải đi rồi!...
-Vậy tin tức tốt là gì?
Sài Tĩnh lộ ra sắc mặt thất vọng, thời gian một tiếng, có thể bàn bạc gì? Cô ta còn trông cậy có thể mượn cơ hội lần này, nghe được mấy ý tưởng hay của việc làm giàu từ miệng Phương Minh Viễn.
-Tin tức tốt, sẽ là các bạn sẽ may mắn cùng ăn cơm tối với ba quý cô xinh đẹp, hơn nữa không có sự có mặt của tôi.
Phương Minh Viễn nghĩ kỹ, cũng hiểu ba người phụ nữ khẳng định là không thích hợp đi cùng.
Mai Nguyên Võ buồn cười quá cười phá lên, Phương Minh Viễn này, rõ ràng là muốn mình giúp hắn tiếp đãi ba người phụ nữ, cố tình còn nói đến quang minh chính đại như vậy. Tuy nhiên, việc tồi này, Mai Nguyên Võ không hề để ý đến chút chuyện đó, địa vị của ba cô gái có lợi lớn với sự phát triển của giới thương nghiệp về sau với gia tộc của bọn họ.
-Minh Viễn anh muốn đi đâu à?
Trịnh Gia Nghi không kìm nổi khẽ hỏi.
-Đi cùng một chú trong quân đội thăm một người bạn!
Phương Minh Viễn sắc mặt bất đắc dĩ nói.
Hắn cũng chỉ có thể nói đến mức đó, nói đến rõ ràng ra thì không thích hợp lắm. Tuy nhiên đến giờ, hắn cũng không biết,chú Triệu rốt cuộc muốn kéo hắn đi gặp ai.
-Các bạn yên tâm, xong việc, tôi lập tức trở lại. Có bốn con rắn thủ đô bọn họ ở đây các cô cũng không cần phải lo lắng là không có việc gì để làm đâu! Hung hăng mà ăn thịt bọn họ, đến bây giờ, tôi còn một khoản tiền cố vấn vẫn chưa lấy được! Cùng ăn tối Buffett còn phải trả tiền chứ!
Phương Minh Viễn cố ý làm ra bộ dáng hung tợn nói. Phương Minh Viễn và chú Triệu sắp gặp mặt ở Tây Sơn, Phương Minh Viễn xuống xe, ngồi lên xe quân đội của chú Triệu nói:
-Chú Triệu, cho đến bây giờ, có thể nói ra câu trả lời rồi chứ? Chú không phải là muốn cháu hai tay trống trơn, không hiểu gì cứ như vậy đi chứ?
-Hôm nay chú đưa cháu đi gặp lãnh đạo cũ của chú, nhân viên tư lệnh trước của hạm đội Nam Hải Tướng quân Chương Nguyên Bồi!
Chú Triệu nhìn xe của Phương Minh Viễn qua kính phản quang nói:
-Bảo xe của cháu quay lại đi, ở đó xe không vào được. Lát nữa cháu muốn đi đâu chú đưa cháu đi.
-Tướng quân Chương Nguyên Bồi?
Phương Minh Viễn ngẩn người ra, cau mày nghĩ một lúc lâu mới nói.
-Là Tư lệnh hạm đội Nam Hải trong chiến tranh biển đảo giữa Hoa Hạ và XYZ? ...
Chiến tranh trên biển xảy ra trong năm 1974, Hoa Hạ lúc đó đang trong thời kỳ cải cách văn hóa, trong nước đang tiến hành vận động “ phê bình đại nho đương đại”, cục diện chính trị rất hỗn loạn. Hơn nữa sau khi Hoa Hạ và Liên Xô trở mặt, biên giới Hoa Hạ và Liên Xô kéo dài sự giằng co, đã khống chế rất lớn sức ảnh hưởng của quân đội Hoa Hạ, tạo thành tổn thất nghiêm trọng với tàu chiến của Hạm đội Nam Hải!
Mà XYZ lúc đó, bởi vì nước Mỹ rút quân từ XYZ, đem 10 tàu thuyền con lại giao cho XYZ, điều này khiến đội quân XYZ nhanh chóng dâng cao niềm tin, vì vậy dấy lên ý nghĩ muốn chiếm quần đảo của Hoa Hạ!
Vì vậy hải quân XYZ không những phái quân xâm chiếm quần đảo Tây Sa, còn khiêu khích các thuyền đánh cá của Hoa Hạ làm nghề đánh bắt cá kiếm sống gần đảo Cam Tuyền, vô lý yêu cầu các thuyền đánh cá rời khỏi lãnh hải đảo Cam Tuyền, còn bắn quốc kỳ Hoa Hạ trên đảo Cam Tuyền, sau đó lại thêm quân hạm và tàu vận chuyển chiếm vàng bạc của hai đảo Tây Sa, Cam Tuyền, ý đồ tiếp tục chiếm các cứ điểm của các đảo nhỏ khác ở Tây Sa.
Hạm đội Nam Hải lúc đó, dưới tình hình chỉ có quét thủy lôi và săn tàu ngầm có thể xuất ra, dứt khoát xuất binh, ở lãnh hải xung quanh đảo Quảng Kim xảy ra chiến tranh với hải quân XYZ, nhanh chóng đánh chìm tàu vũ tranh của hải quân XYZ, đánh bị thương ba thuyền, bắt 58 tù binh, và thu được ba hòn đảo bị XYZ chiếm giữ!
Đây có thể nói là sau khi hải quân Hoa Hạ thành lập, lần đầu tiên chính thức gây chiến với các nước bên ngoài, đã thu được thắng lợi huy hoàng, phấn chấn lòng quân dân, có sự uy hiếp rất lớn với các thế lực thù địch.
Mà Tư lệnh hạm đội Nam Hải lúc đó chính là Tướng quân Chương Nguyên Bồi, Phó Trưởng ban Hậu cần Hoa Hạ sau này, một vị Tướng già 17 tuổi thì ra nhập hồng quân, đã tham gia nhiều lần tác chiến “ Bao vây và đàn áp”.
Phương Minh Viễn một tay đẩy cửa ra, nhảy xuống. Chú Triệu kinh ngạc gọi lớn.
-Cháu đi đâu vậy? Đến giờ rồi, lại đi linh tinh thì đến muộn đấy!
Phương Minh Viễn cầm ra một cái hộp không lớn từ trong xe, xách trong tay, lại nhảy lên xe của chú Triệu
-Được rồi, đi thôi!
Xe quân đội của chú Triệu, đã đi qua bảy trạm kiểm tra, lúc đi qua trạm quân đội thì cũng bị kiểm tra sơ sơ một lần, hai người lúc này đã đến tứ hợp viện giữa sườn núi. Ở ngoài cửa, đã có người đợi ở đó. Đây là một người trung niên xem chừng trên dưới 40 tuổi, thấy anh ta đứng ở đó, dáng người cao và thẳng như một cây thông, ai cũng có thể nhìn ra, không phải quân nhân, cũng xuất thân từ gia đình quân nhân.
Chú Triệu cười lớn nhảy xuống xe, ôm anh ta một cái một cách thân thiết, lúc này mới kéo Phương Minh Viễn nói:
-Đây là Phương Minh Viễn, chính là cháu nuôi của Phó thủ tướng Tô, và cũng là người sáng lập tập đoàn Carrefour!
Đây là Chương Quân Tử! Con trai út của Chương Tướng quân!
Chương Quân Tử? Phương Minh Viễn suy nghĩ, cái tên này dường như đã nghe lúc nào rồi, nhưng trong chốc lát nghĩ không ra.
-Chào chú Chương! Năm mới vui vẻ!
-Hắn chính là người sáng lập của tập đoàn Carrefour? Thật sự là anh hùng xuất thiếu niên à! Nhìn thấy cậu, bản thân tôi đã hơn 40 tuổi, thật sự cảm thấy cuộc đời mình không hề có chỗ đáng để kiêu ngạo tự mãn.
Chương Quân Tử mặc dù đã biết từ trước tuổi và thành công của Phương Minh Viễn, nhưng khi tận mắt nhìn thấy, vẫn không khỏi tỏ vẻ ngạc nhiên than phục.
Phương Minh Viễn cười cười, những lời này của Chương Quân Tử không dễ trả lời, cũng may tuổi hắn còn trẻ, chưa có thâm niên, ngẫu nhiên giả bộ ngốc nghếch cũng không có gì.
Chú Triệu vỗ vỗ vai của Chương Quân Tử, nói:
-Đừng nói cậu, ngay cả tôi cũng có cảm giác như vậy. Chúng ta cũng coi như Thiếu tướng đường đường chính chính, Phó trưởng tham mưu hạm đội Nam Hải chứ, người hơn 40 tuổi, cống hiến cho quốc gia còn không bằng một thanh niên! Ai, cậu nói chúng ta tuổi tác như vậy, có phải đều sống vô ích không.
Phương Minh Viễn không khỏi đổ mồ hôi, vội vàng xua tay nói:
-Chú Triệu, đúng là có người lính như các chú đây bảo vệ cho biên cương hải đảo của tổ quốc, nước nhà mới có thể an tâm phát triển kinh tế, nếu nói xã hội luôn bất an, kinh tế quốc gia cơ bản không thể nhanh chóng phát triển. Cháu chẳng qua là có được một chút thành tích không đáng nhắc đến trong thương nghiệp, chú Triệu nói thế là giết cháu rồi!
/1605
|