-Anh là ai?
Phương Minh Viễn bình tĩnh hỏi. Bất luận là kẻ nào, không rõ đầu đuôi thế nào mà bị đuổi cút thì đều không hề vui vẻ gì.
Chú Triệu không một chút do dự, trong khi mọi người còn chưa có chút phản ứng kịp thời thì La Thiên Uy lại bị ăn vài cái tát, đánh cho La Thiên Uy nổ đom đóm mắt, khóe miệng chảy máu, đầu óc choáng váng ngồi bệt dưới đất. Bốn kẻ đi cùng với La Thiên Uy tới thấy ông chủ bị đánh, còn ra cái thể thống gì nữa, kẻ thì tới đỡ La Thiên Uy dậy, kẻ thì xắn tay áo xông tới Phương Minh Viễn.
-Các ngươi muốn đánh Thiếu tướng Phó tham mưu trưởng sao?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói nhạt một câu, khiến cho mấy kẻ bên phía La Thiên Uy đứng như phỗng.
Kẻ này là Thiếu tướng Phó tham mưu trưởng? Lúc này đây mới chú ý tới quân hàm mấy sao trên vai áo ông ta, trong lòng không khỏi nhảy dựng. Nếu nói đoàn thể đoàn kết nhất trong một nước, không phải là chính đảng, không phải là tổ chức xã hội, không phải là cảnh sát, mà là quân nhân.
Tuy nói rằng ở Hoa Hạ, quy tắc quân nhân không được tham gia vào chính sự, ngoại trừ cứu tế, bình thường thì sự tồn tại của quân nhân cũng không quá rõ ràng. Nhưng những kẻ làm quan như Vu Thanh Sơn đều hiểu không nên dây dưa với quân nhân, nếu chẳng may chọc bọn chúng thì thôi rồi, một khi chọc vào không bị đánh thì cũng chịu lôi thôi. Quân đội và quan trường là hai thể chế khác nhau, quân nhân đương nhiên là không quản tới quan chức, nhưng quan chức cũng không được quản quân nhân.
Huống chi, vị trước mắt này chẳng phải là những kẻ binh nhất binh nhì mà là một vị tướng quân! Lại còn không phải là một quyền cao chức trọng hữu danh vô thực là mà một vị nắm thực quyền tướng quân.
Sao vị tướng quân kia lại có mặt ở đây thì bọn chúng không biết, nhưng bọn chúng biết, nếu như chọc vào vị này thì không biết cả lũ sẽ chết khi nào.
Ánh mắt chuyển về phía Phương Thắng, nét mặt lập tức hiện lên sự tươi cười chân thành, bước nhanh tới, vươn tay nói:
-Anh Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Phương Thắng đứng dậy, bắt tay cười:
-Triệu tướng quân, không ngờ việc nhỏ này cũng làm kinh động đến ông, giới thiệu một chút, đây là anh rể của tôi, Từ Tường, kĩ sư viện thiết kế công trình. Anh rể, đây là thiếu tướng Triệu - Phó tham mưu trưởng của hạm đội Nam Hải.
-Kĩ sư Từ, chào ông!
Triệu tướng quân bắt tay làm quen.
-Triệu tướng quân, xin chào!
Từ Tường hơi lo lắng đưa tay ra bắt. Nói thực là giờ anh ta vẫn chưa kịp định thần lại. Khi mà anh ta nghĩ sự việc đã tới đường cùng không thể cứu vãn thì Triệu tướng quân lại giống như thần binh hạ phàm xuống căn phòng này, cho tên đang ngông cuồng La Thiên Uy kia một bài học.
Triệu tướng quân và Phương Minh Viễn ngồi xuống sô pha, vừa nghe Phương Thắng và Từ Tường tóm tắt đơn giản lại sự việc vừa xảy ra, vừa thản nhiên nhìn cái bọn đang ngây như phỗng Vu Thanh Sơn, Vương Hồng Quân và đám thuộc hạ đang đỡ La Thiên Uy.
Vũ Uy lúc này cũng là sợ ngây người, gì thì y cũng không thể nghĩ tới Phương Minh Viễn sẽ đưa tới một vị Phó tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải.
Tuy là nói, nơi dừng chân của hạm đội Nam Hải cách thủ đô cũng tới mấy ngàn cây, nhưng kẻ nào không rõ mối quan hệ chiến hữu, đồng nghiệp kia còn nhiều hơn so với mối quan hệ xã hội bình thường. Ở đất thủ đô cũng có thể hô phong hoán vũ.
Trong lòng Vũ Uy không khỏi giật mình, sau lưng Phương Minh Viễn này rốt cuộc có bao nhiêu mối quan hệ còn chưa hiện ra.
-Triệu tướng quân!
Vu Thanh Sơn ho khan một tiếng, nói:
-Chuyện này....!
-Ngươi không cần phải nói gì cả, có nói ta cũng không có nghe. Sự tình đúng sai thế nào ta nghe anh Phương nói xong tự nhiên liền hiểu.
Vu Thanh Sơn bị chặn họng, tất nhiên cũng không dám mở miệng.
Vu Thanh Sơn lửa hận bừng bừng nhìn tên vẫn đang chảy máu miệng La Thiên Uy, nếu không phải y nhiều chuyện thì chuyện đâu có đến nông nỗi này. Cha của anh ta tuy đường đường chính chính là Phó cục trưởng cục Cảnh sát thủ đô, nhưng nếu không để ý tới y thì Vu Khải Lập cũng không bực bội như vậy.
Trong lòng La Thiên Uy lúc này cũng vô cùng bất ổn, y thật không ngờ một con kiến bé nhỏ lại có thể dẫn tới một kẻ có máu mặt tới vậy. Vừa mới tới liền cho y năm sáu cái bạt tai, khiến cho má sưng vù răng lung lay, trước mắt giờ còn nhiều sao bay quanh, nhưng trong lòng La Thiên Uy dù có nóng giận cũng đâu có dám mở miệng kêu một vị thiếu tướng cút ra ngoài. Đừng nói là Chu Nguyên Trọng, mà ngay cả thủ trưởng quân khu thủ đô cũng tuyệt không thiên vị y. Nếu như việc này mà có thể bình bình yên yên mà lắng xuống thì La Thiên Uy đúng là phải tạ trời tạ phật rồi.
Nghĩ tới đây La Thiên Uy không khỏi oán hận nhìn cái kẻ đã gọi tới là Vương Hồng Quân, nếu không phải là y nhiều chuyện thông báo cho bản thân thì sao mình lại có thể bị ăn mấy cái tát như thế này? Y lại không thèm nghĩ nữa vì chung quy Vương Hồng Quân cũng chỉ là thông báo cho y biết, còn chuyện cũng là do y gây nên.
Vương Hồng Quân tất nhiên thấy được lửa giận trong ánh mắt của La Thiên Uy, trong lòng cũng nói không ra sự oan uổng. Nhưng vào lúc này, y cũng không dám lên tiếng biện giải cho bản thân.
-Vũ Uy, việc lần này thực rất cảm ơn anh.
Nghe xong Phương Thắng và Từ Tường thuật lại sự việc, Phương Minh Viễn gật gật đầu nói với Vũ Uy. Lần này nếu không phải là có Vũ Uy thì e là bọn Từ Nịnh đều bị đánh bầm dập rồi. Phương Minh Viễn biết, những kẻ con quan điên cuồng kia nếu đúng là đánh Từ Nịnh thành tàn phế thì đây đúng là chuyện cả đời rồi. Tuy rằng hắn chẳng có chút thiện cảm nào với Từ Nịnh, nhưng chung quy cũng là máu mủ tình thâm, cho dù có chán ghét tới đâu thì cũng không thể chấp nhận việc y bị người ngoài ức hiếp.
Vũ Uy vừa mừng vừa lo, tuy rằng Phương Minh Viễn kêu hẳn tên họ, ngay cả hai chữ “Vũ tổng” cũng không có, nhưng khiến anh ta lại hiểu được rõ ràng con người này trọng ân tình, Phương Minh Viễn sẽ ghi nhớ trong lòng. Cần phải biết rằng sự khách khí trong nhiều trường hợp cũng mang ý xa lánh.
Phương Minh Viễn lại quay đầu đáp:
-Chú Triệu, chuyện này để cháu xử lý, được chứ?
Chú Triệu khoát khoát tay:
-Tùy cậu! Dù sao chỉ cần thấy vừa ý thì ta thế nào cũng được.
Phương Minh Viễn lúc này mới nhìn về phía mấy người Vu Thanh Sơn, thản nhiên nói:
-Vu Thanh Sơn, cha của anh là Phó Cục trưởng Vu Khải Lập?
-Không sai! Xin hỏi nên xưng hô với cậu thế nào?
Vu Thanh Sơn cẩn thận hỏi han.
-Tôi họ Phương, đối với sự mạo phạm lần này của Từ Nịnh, tôi bày tỏ sự đáng tiếc.
Giờ tôi muốn hỏi một chút, chiếc xe của Vu thiếu gia đã chịu sự tổn thất như thế nào? Còn nữa, người đàn bà mà các ngươi nói tới là vợ của ngài hay là hôn thê?
Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói.
Dưới ánh mắt sắc nhọn của hắn, khiến cho Vu Thanh Sơn cũng không dám giấu giếm. Chiếc xe thể thao Ferrari của anh ta chủ yếu là bị đập ở đầu, chai bia đập vào cửa kính nhưng không có vỡ, chỉ có điều bị bong tróc chút sơn. Về phần người đàn bà của anh ta thực cũng chỉ là tình nhân gọi tới là tới bảo đi là đi thôi.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, thuận tay lấy qua giấy bút trên bàn trà, trải ra viết một dãy số, sau đó ký tên mình ở dưới, sau đó cũng đóng một con dấu lên.
Phương Minh Viễn lại đem giấy bút đưa cho chú Triệu, nói:
-Chú Triệu, phiền chú một chút làm người làm chứng, cũng kí một cái tên lên trên.
Với lấy giấy bút, chỉ nhìn vài lần ánh mắt kinh ngạc liền hướng về phía Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn cười cười gật đầu khiến ông ta cũng không hỏi nhiều, liền kí cái tên lên trên.
-Cha, người cũng kí tên lên đi.
Phương Minh Viễn lại đưa giấy bút tới trước mặt Phương Thắng.
-Cái tên tiểu quỷ này, lại muốn làm gì nữa đây?
Phương Thắng cười mắng, tuy nhiên vẫn là kí tên lên trên tờ giấy đó.
Phương Minh Viễn lấy lại tờ giấy, nhìn vài lần, đặt trước mặt Vu Thanh Sơn, nói:
-Cầm tờ giấy này cẩn thận, bất cứ thời gian nào trên bất kì một siêu thị Carrefour nào đó, hoặc là ngân hàng Giao Thông, đều có thể thực hiện được giao dịch.
Vu Thanh Sơn lúc này mới thấy rõ ràng, trên giấy viết mười triệu tệ và chữ kí của ba người.
Vu Thanh Sơn hít sâu một hơi, mười triệu tệ, không phải là một nghìn tệ, kẻ thanh niên trước mặt liền nhẹ như không lấy ra mười tệ. Đương nhiên rồi, đây chỉ có thể là một trò đùa, tự mình cầm lấy tờ giấy này cũng chỉ khiến cho đối phương cười lớn xem thường là phán một câu “kẻ điên”. Nhưng mà anh ta cũng tự nhận thấy đây không giống như một trò đùa. Tuy rằng nói xã hội này rất nhiều lừa đảo, nhưng Vu Thanh Sơn tin vào ánh mắt của bản thân, kẻ này tuyệt đối không phải là một kẻ lừa đảo, hơn nữa kẻ lừa đảo cũng không thể dễ dàng tìm ra thân phận của anh ta.
Phương Minh Viễn! Phương Minh Viễn! Ánh mắt của hắn dừng lại trước ba chữ trên tờ giấy, đột nhiên nhớ tới, người thanh niên này nói là có thể tới bất cứ một siêu thị Carrefour nào, hoặc là ngân hàng giao thông nào.
Trời ơi! Vu Thanh Sơn kinh ngạc ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Phương Minh Viễn, kẻ thanh niên trước mắt này lại chính là cháu đích tôn của Phương gia ở Tây Bắc Hoa Hạ Phương Minh Viễn. Là kẻ sáng lập ra tập đoàn Carrefour, là đại cổ đông của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, là quốc dân danh dự của Nhật Bản, là kẻ đứng sau hội sáng lập Hiệp hội gang thép Hoa Hạ.
Vu Thanh Sơn nghĩ tới đây, đồng tử lại co rút nhanh, anh ta nghĩ lại, chả trách mà nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây anh ta nghe có chút quen tai, đó chẳng phải là một phần của Hiệp hội gang thép hay sao. Lại còn là một phần sản nghiệp của Phương gia.
Mà Phương Minh Viễn lại vừa gọi người kia là gì?
-Cha!
Phương Minh Viễn bình tĩnh hỏi. Bất luận là kẻ nào, không rõ đầu đuôi thế nào mà bị đuổi cút thì đều không hề vui vẻ gì.
Chú Triệu không một chút do dự, trong khi mọi người còn chưa có chút phản ứng kịp thời thì La Thiên Uy lại bị ăn vài cái tát, đánh cho La Thiên Uy nổ đom đóm mắt, khóe miệng chảy máu, đầu óc choáng váng ngồi bệt dưới đất. Bốn kẻ đi cùng với La Thiên Uy tới thấy ông chủ bị đánh, còn ra cái thể thống gì nữa, kẻ thì tới đỡ La Thiên Uy dậy, kẻ thì xắn tay áo xông tới Phương Minh Viễn.
-Các ngươi muốn đánh Thiếu tướng Phó tham mưu trưởng sao?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói nhạt một câu, khiến cho mấy kẻ bên phía La Thiên Uy đứng như phỗng.
Kẻ này là Thiếu tướng Phó tham mưu trưởng? Lúc này đây mới chú ý tới quân hàm mấy sao trên vai áo ông ta, trong lòng không khỏi nhảy dựng. Nếu nói đoàn thể đoàn kết nhất trong một nước, không phải là chính đảng, không phải là tổ chức xã hội, không phải là cảnh sát, mà là quân nhân.
Tuy nói rằng ở Hoa Hạ, quy tắc quân nhân không được tham gia vào chính sự, ngoại trừ cứu tế, bình thường thì sự tồn tại của quân nhân cũng không quá rõ ràng. Nhưng những kẻ làm quan như Vu Thanh Sơn đều hiểu không nên dây dưa với quân nhân, nếu chẳng may chọc bọn chúng thì thôi rồi, một khi chọc vào không bị đánh thì cũng chịu lôi thôi. Quân đội và quan trường là hai thể chế khác nhau, quân nhân đương nhiên là không quản tới quan chức, nhưng quan chức cũng không được quản quân nhân.
Huống chi, vị trước mắt này chẳng phải là những kẻ binh nhất binh nhì mà là một vị tướng quân! Lại còn không phải là một quyền cao chức trọng hữu danh vô thực là mà một vị nắm thực quyền tướng quân.
Sao vị tướng quân kia lại có mặt ở đây thì bọn chúng không biết, nhưng bọn chúng biết, nếu như chọc vào vị này thì không biết cả lũ sẽ chết khi nào.
Ánh mắt chuyển về phía Phương Thắng, nét mặt lập tức hiện lên sự tươi cười chân thành, bước nhanh tới, vươn tay nói:
-Anh Phương, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Phương Thắng đứng dậy, bắt tay cười:
-Triệu tướng quân, không ngờ việc nhỏ này cũng làm kinh động đến ông, giới thiệu một chút, đây là anh rể của tôi, Từ Tường, kĩ sư viện thiết kế công trình. Anh rể, đây là thiếu tướng Triệu - Phó tham mưu trưởng của hạm đội Nam Hải.
-Kĩ sư Từ, chào ông!
Triệu tướng quân bắt tay làm quen.
-Triệu tướng quân, xin chào!
Từ Tường hơi lo lắng đưa tay ra bắt. Nói thực là giờ anh ta vẫn chưa kịp định thần lại. Khi mà anh ta nghĩ sự việc đã tới đường cùng không thể cứu vãn thì Triệu tướng quân lại giống như thần binh hạ phàm xuống căn phòng này, cho tên đang ngông cuồng La Thiên Uy kia một bài học.
Triệu tướng quân và Phương Minh Viễn ngồi xuống sô pha, vừa nghe Phương Thắng và Từ Tường tóm tắt đơn giản lại sự việc vừa xảy ra, vừa thản nhiên nhìn cái bọn đang ngây như phỗng Vu Thanh Sơn, Vương Hồng Quân và đám thuộc hạ đang đỡ La Thiên Uy.
Vũ Uy lúc này cũng là sợ ngây người, gì thì y cũng không thể nghĩ tới Phương Minh Viễn sẽ đưa tới một vị Phó tham mưu trưởng hạm đội Nam Hải.
Tuy là nói, nơi dừng chân của hạm đội Nam Hải cách thủ đô cũng tới mấy ngàn cây, nhưng kẻ nào không rõ mối quan hệ chiến hữu, đồng nghiệp kia còn nhiều hơn so với mối quan hệ xã hội bình thường. Ở đất thủ đô cũng có thể hô phong hoán vũ.
Trong lòng Vũ Uy không khỏi giật mình, sau lưng Phương Minh Viễn này rốt cuộc có bao nhiêu mối quan hệ còn chưa hiện ra.
-Triệu tướng quân!
Vu Thanh Sơn ho khan một tiếng, nói:
-Chuyện này....!
-Ngươi không cần phải nói gì cả, có nói ta cũng không có nghe. Sự tình đúng sai thế nào ta nghe anh Phương nói xong tự nhiên liền hiểu.
Vu Thanh Sơn bị chặn họng, tất nhiên cũng không dám mở miệng.
Vu Thanh Sơn lửa hận bừng bừng nhìn tên vẫn đang chảy máu miệng La Thiên Uy, nếu không phải y nhiều chuyện thì chuyện đâu có đến nông nỗi này. Cha của anh ta tuy đường đường chính chính là Phó cục trưởng cục Cảnh sát thủ đô, nhưng nếu không để ý tới y thì Vu Khải Lập cũng không bực bội như vậy.
Trong lòng La Thiên Uy lúc này cũng vô cùng bất ổn, y thật không ngờ một con kiến bé nhỏ lại có thể dẫn tới một kẻ có máu mặt tới vậy. Vừa mới tới liền cho y năm sáu cái bạt tai, khiến cho má sưng vù răng lung lay, trước mắt giờ còn nhiều sao bay quanh, nhưng trong lòng La Thiên Uy dù có nóng giận cũng đâu có dám mở miệng kêu một vị thiếu tướng cút ra ngoài. Đừng nói là Chu Nguyên Trọng, mà ngay cả thủ trưởng quân khu thủ đô cũng tuyệt không thiên vị y. Nếu như việc này mà có thể bình bình yên yên mà lắng xuống thì La Thiên Uy đúng là phải tạ trời tạ phật rồi.
Nghĩ tới đây La Thiên Uy không khỏi oán hận nhìn cái kẻ đã gọi tới là Vương Hồng Quân, nếu không phải là y nhiều chuyện thông báo cho bản thân thì sao mình lại có thể bị ăn mấy cái tát như thế này? Y lại không thèm nghĩ nữa vì chung quy Vương Hồng Quân cũng chỉ là thông báo cho y biết, còn chuyện cũng là do y gây nên.
Vương Hồng Quân tất nhiên thấy được lửa giận trong ánh mắt của La Thiên Uy, trong lòng cũng nói không ra sự oan uổng. Nhưng vào lúc này, y cũng không dám lên tiếng biện giải cho bản thân.
-Vũ Uy, việc lần này thực rất cảm ơn anh.
Nghe xong Phương Thắng và Từ Tường thuật lại sự việc, Phương Minh Viễn gật gật đầu nói với Vũ Uy. Lần này nếu không phải là có Vũ Uy thì e là bọn Từ Nịnh đều bị đánh bầm dập rồi. Phương Minh Viễn biết, những kẻ con quan điên cuồng kia nếu đúng là đánh Từ Nịnh thành tàn phế thì đây đúng là chuyện cả đời rồi. Tuy rằng hắn chẳng có chút thiện cảm nào với Từ Nịnh, nhưng chung quy cũng là máu mủ tình thâm, cho dù có chán ghét tới đâu thì cũng không thể chấp nhận việc y bị người ngoài ức hiếp.
Vũ Uy vừa mừng vừa lo, tuy rằng Phương Minh Viễn kêu hẳn tên họ, ngay cả hai chữ “Vũ tổng” cũng không có, nhưng khiến anh ta lại hiểu được rõ ràng con người này trọng ân tình, Phương Minh Viễn sẽ ghi nhớ trong lòng. Cần phải biết rằng sự khách khí trong nhiều trường hợp cũng mang ý xa lánh.
Phương Minh Viễn lại quay đầu đáp:
-Chú Triệu, chuyện này để cháu xử lý, được chứ?
Chú Triệu khoát khoát tay:
-Tùy cậu! Dù sao chỉ cần thấy vừa ý thì ta thế nào cũng được.
Phương Minh Viễn lúc này mới nhìn về phía mấy người Vu Thanh Sơn, thản nhiên nói:
-Vu Thanh Sơn, cha của anh là Phó Cục trưởng Vu Khải Lập?
-Không sai! Xin hỏi nên xưng hô với cậu thế nào?
Vu Thanh Sơn cẩn thận hỏi han.
-Tôi họ Phương, đối với sự mạo phạm lần này của Từ Nịnh, tôi bày tỏ sự đáng tiếc.
Giờ tôi muốn hỏi một chút, chiếc xe của Vu thiếu gia đã chịu sự tổn thất như thế nào? Còn nữa, người đàn bà mà các ngươi nói tới là vợ của ngài hay là hôn thê?
Phương Minh Viễn nghiêm mặt nói.
Dưới ánh mắt sắc nhọn của hắn, khiến cho Vu Thanh Sơn cũng không dám giấu giếm. Chiếc xe thể thao Ferrari của anh ta chủ yếu là bị đập ở đầu, chai bia đập vào cửa kính nhưng không có vỡ, chỉ có điều bị bong tróc chút sơn. Về phần người đàn bà của anh ta thực cũng chỉ là tình nhân gọi tới là tới bảo đi là đi thôi.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, thuận tay lấy qua giấy bút trên bàn trà, trải ra viết một dãy số, sau đó ký tên mình ở dưới, sau đó cũng đóng một con dấu lên.
Phương Minh Viễn lại đem giấy bút đưa cho chú Triệu, nói:
-Chú Triệu, phiền chú một chút làm người làm chứng, cũng kí một cái tên lên trên.
Với lấy giấy bút, chỉ nhìn vài lần ánh mắt kinh ngạc liền hướng về phía Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn cười cười gật đầu khiến ông ta cũng không hỏi nhiều, liền kí cái tên lên trên.
-Cha, người cũng kí tên lên đi.
Phương Minh Viễn lại đưa giấy bút tới trước mặt Phương Thắng.
-Cái tên tiểu quỷ này, lại muốn làm gì nữa đây?
Phương Thắng cười mắng, tuy nhiên vẫn là kí tên lên trên tờ giấy đó.
Phương Minh Viễn lấy lại tờ giấy, nhìn vài lần, đặt trước mặt Vu Thanh Sơn, nói:
-Cầm tờ giấy này cẩn thận, bất cứ thời gian nào trên bất kì một siêu thị Carrefour nào đó, hoặc là ngân hàng Giao Thông, đều có thể thực hiện được giao dịch.
Vu Thanh Sơn lúc này mới thấy rõ ràng, trên giấy viết mười triệu tệ và chữ kí của ba người.
Vu Thanh Sơn hít sâu một hơi, mười triệu tệ, không phải là một nghìn tệ, kẻ thanh niên trước mặt liền nhẹ như không lấy ra mười tệ. Đương nhiên rồi, đây chỉ có thể là một trò đùa, tự mình cầm lấy tờ giấy này cũng chỉ khiến cho đối phương cười lớn xem thường là phán một câu “kẻ điên”. Nhưng mà anh ta cũng tự nhận thấy đây không giống như một trò đùa. Tuy rằng nói xã hội này rất nhiều lừa đảo, nhưng Vu Thanh Sơn tin vào ánh mắt của bản thân, kẻ này tuyệt đối không phải là một kẻ lừa đảo, hơn nữa kẻ lừa đảo cũng không thể dễ dàng tìm ra thân phận của anh ta.
Phương Minh Viễn! Phương Minh Viễn! Ánh mắt của hắn dừng lại trước ba chữ trên tờ giấy, đột nhiên nhớ tới, người thanh niên này nói là có thể tới bất cứ một siêu thị Carrefour nào, hoặc là ngân hàng giao thông nào.
Trời ơi! Vu Thanh Sơn kinh ngạc ngẩng đầu lên, khó tin nhìn Phương Minh Viễn, kẻ thanh niên trước mắt này lại chính là cháu đích tôn của Phương gia ở Tây Bắc Hoa Hạ Phương Minh Viễn. Là kẻ sáng lập ra tập đoàn Carrefour, là đại cổ đông của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, là quốc dân danh dự của Nhật Bản, là kẻ đứng sau hội sáng lập Hiệp hội gang thép Hoa Hạ.
Vu Thanh Sơn nghĩ tới đây, đồng tử lại co rút nhanh, anh ta nghĩ lại, chả trách mà nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây anh ta nghe có chút quen tai, đó chẳng phải là một phần của Hiệp hội gang thép hay sao. Lại còn là một phần sản nghiệp của Phương gia.
Mà Phương Minh Viễn lại vừa gọi người kia là gì?
-Cha!
/1605
|