Cuộc hành trình Âu Mỹ của đoàn người Phương Minh Viễn, từ ban đầu không hề thuận lợi như vậy.
Khi bọn họ bay tới sân bay London, sân bay quốc tế bởi vì một trận tuyết rơi lớn đột nhiên xảy ra, nên không thể hạ cánh, may mà bọn họ đã từng hạ cánh thêm dầu ở Pháp, có đủ nhiên liệu, vì vậy dưới lời đề nghị của Phương Minh Viễn, máy bay đổi hướng hạ cánh xuống sân bay quốc tế Glasgow thành phố lớn nhất trong lãnh thổ Scotlanhd.
Rời khỏi khu vực hải quan là một con đường rất thuận lợi, là nơi giành cho mấy bay công vụ cao cấp, cảnh sát Scotland tất nhiên cũng hiểu rõ, khẳng định là không phú thì quý. Tất hiên là sẽ không nhìn chằm chằm vào hộ chiếu của bọn họ nhìn cả nửa ngày mới có thể ngẩng đầu lên cho đi. Chỉ có điều lúc đầu bị lầm cho rằng toàn bộ đều là người Nhật Bản,
khiến một số người trong đoàn cảm thất rất mất hứng, mà người nước ngoài thay bọn họ chuyển hành lý, càng là những người cơ thể cao to, Phương Minh Viễn phỏng chừng đến trên dưới 300 kg, đại hàn dưới 10 độ c, thì mặc chiếc áo phông ngắn tay, thái độ rất nhiệt tình, nhưng đây chẳng qua là một phần nhỏ trong chuyến du lịch. Theo bọn họ đi ra đại sảnh của sân bay quốc tế Glasgow, thì bị ném đến chín tầng mây.
-Glasgow, trong nước không hề có tiếng, tin rằng rất nhiều người đều không biết sự tồn tại của nó. Nằm ở bờ biển Tây Bộ, là con đường tất yếu để đi từ thông qua cao nguyên Scotland đến các thành phố lớn nhất và cảng thương mại lớn nhất của Scotland, thành phố lớn thứ ba của nước Anh. Đương nhiên rồi, các danh hiệu thành phố lớn thứ ba của nước Anh, nghe nói vẫn có sự tranh cãi nhất định.
Trịnh Gia Nghi xách túi nhỏ của mình, đi lên trước nói:
- Người Manchester, là người phản đối mạnh nhất!
-Có phải thành phố lớn thứ ba nước Anh không, điều này không quan trọng, quan trọng là, chúng ta tiếp theo nên làm gì?
Lâm Dung ghim kín áo khoác trên người lại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Khi bọn họ đáp đến sân bay quốc tế Glasgow, đã là buổi chiều, mặc dù nói bầu trời của Glasgow không có hoa tuyết bay, nhưng tầng mây dày, bầu trời âm u, gió lạnh buốt xương và những chổ tuyết đọng lại có thể nhìn thấy, đều đang nói cho bọn họ, ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể có bão tuyết. Tạm thời quyết định hạ xuống Glasgow, chắc chắn hoàn toàn làm loạn kế hoạch của bọn họ, ở đây không có ai đón, càng không có ai sắp xếp chổ ăn ở.
-Điều này anh không cần lo lắng!
Tring Gia Nghi liền xua tay nói.
-Trên máy bay, em đã sắp xếp xong rồi!
-Minh Viễn, ban ngày ở đây rất ngắn à!
Lâm liên nhìn trời, tuy nói vì tầng mây khá dày, ánh sáng không xuyên qua được, nhưng buổi chiều, xem ra đã không mấy khác biệt với thời gian chạng vạng tối, từ đây có thể nhìn thấy, không ít nhà, và xe trên đường đều đã bật đèn.
-Scotland nằm ở Bắc Bộ của nước Anh, mùa đông ban ngày khá ngắn, bình thường buổi sáng hơn 8h, trời mới sáng, mà đến 3h, 4h chiều, trời chuyển sang tối rồi. Cho nên người mới đến đây thường cảm thấy mới ra cửa không lâu, hết một ngày rồi. Tuy nhiên ở đây không thể thấy được đêm trắng, nếu anh muốn nhìn, còn cần đi nước hướng bắc, ví dụ như Iceland, hay nói các nước Bắc Âu.
Trịnh Gia Nghi vừa gọi điện thoại, vừa nói.
-Nếu nói chúng ta có hứng thú, em có thể giúp mọi người liên lạc với đoàn du lịch bên đó.
Phương Minh Viễn không nhìn nổi cười, người này, còn muốn làm người dẫn đường cho mình!
Sự hiểu biết của Phương Minh Viễn với Glasgow, chỉ chú ý đến một số loài có móng vuốt đã nhìn thấy trên mạng trước đây. Đây không phải bởi vì <> thịnh hành toàn cầu, bởi vì sự tò mò đối với Edinburgh, mới chú ý đến.
Glasgow mặc dù là thành phố lớn nhất của Scotland cũng là thành phố phồn hoa nhất. Thành phố rất có tiếng trên toàn Anh quốc, nhưng so với các thành phố trong nước, bất luận là nhân khẩu, hay là diện tích thành phố, đều chỉ có thể nói là thành phố bình thường. Glasgow tổng diện tích không tới 200km2, thời kỳ đỉnh điểm tổng nhân khẩu không quá 100 ngàn người, hiện giờ ước tính cũng chính là 60, 70 ngàn người. Số nhân khẩu như vậy, ở trong nước, thực sự không được chú ý, nhưng ở đây lại có rất nhiều trường đại học và học viện nổi tiếng Âu Mỹ. Trong đó trường đại học Glasgow có lịch sử lâu đời, rất nhiều khoa ban đầu đều là sáng chế đầu tiên ở Anh quốc, bao gồm Khoa công trình chế tạo gỗ và Khoa đóng tàu đầu tiên của Anh quốc, cho tới bây giờ, Khoa công trình vẫn là một trong những ngành xuất sắc trong trường.
Glasgow còn có hai đội bóng, mấy năm trước còn được đánh giá là thủ đô văn hóa của Châu Âu.
Mà trong nước sau khi đô thị hóa, số lượng lớn tài nguyên nghiêng về mấy thành phố khác, tốc độ phát triển cao của thành phố, tự nhiên nhân khẩu cũng sẽ tập trung đến mấy thành phố đó, không những mang đến áp lực môi trường và áp lực cuộc sống rất lớn, càng khiến cho sự quyến rũ trước đây của những thành phố này hầu như mất hết. Mà những thành phố khác trong nước thì phát triển …
-Được rồi, bạn tôi đã đến rồi!
Trịnh Gia Nghi vui vẻ nói:
-Mọi người đi theo tôi, chúng ta đi đến bãi đổ xe!
Đoàn người, theo Trịnh Gia Nghi hướng ra phía ngoài cũng cách 100 m, một chiếc CMb đậu ở bên đường, từ trên xe nhảy xuống một cô gái trẻ tóc vàng.
-Joanie!
Trịnh Gia Nghi kêu lên.
-Angel!
Cô gái tóc vàng đó gọi lại, hai người ôm lấy nhau.
-Angel, làm sao cô đến đây sớm vậy rồi, lúc tôi nhận điện thoại của cô, còn cho rằng cô nói đùa với tôi chứ!
Joanie không ngừng xúc động nói:
-Thời tiết HongKong bây giờ thích hơn bên này, cô xem kìa, ở đây buổi sáng vẫn có tuyết rơi.
-Cô…!
Lúc đó cô mới chú ý đến Phương Minh Viễn cùng đám người bên cạnh, hít một hơi dài. Mặc dù nói quan niệm thẩm mĩ Đông Tây có chút bất đồng, nhưng người đẹp tuyệt sắc giống như Trịnh Gia Nghi, lại là con cưng của cộng đồng Đông Tây.
-Tôi cùng các bạn đến nước Anh chơi. Giới thiệu một chút, hai vị này là hai quý cô Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly đến từ Nhật Bản, hai vị này là hai chị em Lâm liên và Lâm Dung đến từ Hoa Hạ, hai vị này là Phương Minh Viễn và ngài Trần Trung.
Trịnh Gia Nghi nói một cách hưng phấn.
-Minh Viễn, cô ta là bạn tốt của em ở Scotland, Joanie Lorine!
-Xin chào.
-Rất vui vì được làm quen với cô!
Asohon Kagetsu bốn người phụ nữ vui vẻ chào hỏi Joanie.
-Minh Viễn?
Trịnh Gia Nghi thấy lạ nhìn Phương Minh Viễn đang ngẩn người ra nhìn Joanie.
Phương Minh Viễn lúc này mới tiến lên trước hỏi han Joanie.
-Kỳ lạ, tiểu tử này vừa mới ngẩn người ra gì chứ?
Trịnh Gia Nghi lẩm bẩm nói.
Mọi người xách theo hành lý lên xe, Trịnh Gia Nghi tất nhiên ngồi lên chổ phụ xe, cười nói:
-Joanie, tiểu bảo bảo đâu? Cô ấy lái xe rất nhanh!
-Tôi nhờ em gái tôi trông chừng cô bé! May mà hôm nay cô bé có thời gian, nếu không, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào mới được!
Joanie khởi động xe nói:
-May mà trên đường rất thuận lợi, tôi chỉ cần không đến một tiếng. Ai, tôi nói Angel, các bạn định ở đâu à?
Không phải là đi Edinburgh đấy chứ?
-Đương nhiên là phải đi Edinburgh rồi! nếu không tôi đã không tìm cậu rồi!
Trịnh Gia Nghi cười tươi như hoa nói:
-Chúng tôi vốn dĩ muốn đi London trước, sau đó lại xem xét đi chổ khác, nhưng Edinburgh là ý kiến anh ta đề xuất nhất định phải đi. Kết quả là bên London có tuyết rơi nhiều, sân bay đều đóng kín. Chúng tôi đã chuyển hướng máy bay bay tới đây.
-À? Gần London không có sân bay phụ sao? Trận tuyết này rất lớn à?
Joanie kinh ngạc nói. Từ London đến Edinburgh là hơn 600 km, và sẽ có chuyến bay bởi vì thời tiết không thể hạ cánh xuống sân bay quốc tế London, cũng sẽ không lựa chọn sân bay quốc tế Glasgow.
Trịnh Gia Nghi không khỏi nghẹn lời, lúc đầu cô ta kết bạn với Joanie chỉ là một cơ hội tình cờ. Tuy nói Joanie biết cô ta đến từ HongKong, gia cảnh không tồi, nhưng lại không biết cô ta xuất thân trong dòng dõi quý tộc của HongKong. Trịnh Gia Nghi cũng không hi vọng mình nhận được sự nhiều sự chú ý tới cuộc sống của mình ở Anh, cho nên đối với lí lịch của mình, cũng luôn nói không rõ ràng.
-Joanie, chúng tôi ngồi trên máy bay công vụ đến.
Phương Minh Viễn đột nhiên tiếp lời.
-Máy bay công vụ tư nhân? Trời à, cái đó rất đắt!
Joanie kinh ngạc nói, mặc dù ở nước Anh các quý tộc và người giàu có có thể có những chuyến bay của máy bay công vụ tư nhân giữa các nước với nhau, cũng rất ít, mà cậu Phương nghe Trịnh Gia Nghi giới thiệu, bọn họ đến từ Nhật Bản và đại lục của Hoa Hạ.
-Ừ, đắt thì đắt một chút, nhưng được cái thuận tiện.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Nếu nói không phải như vậy, hôm nay chúng ta cũng không thể gặp nhau ở Glasgow!
Joanie cau mày nhìn Phương Minh Viễn một lát từ trong gương chiếu hậu, dường như đang xác định có phải hắn nói dối không.
Trịnh Gia Nghi trong lòng cũng không ngừng khó chịu, Phương Minh Viễn này, chuyện gì đây, xuất phát từ HongKong, mọi người đã từng nói, ở nước Anh không hi vọng lên giọng, mọi người phải như quỷ vào thôn, không cần bắn súng. Làm sao mình hắn chủ động nói những điều này với Joanie.
-Nếu quý cô Joanie và Trịnh Gia Nghi là bạn tốt, chúng tôi đương nhiên tin cô sẽ không tiết lộ hành tung của chúng tôi trước mọi người. Qúy cô không cảm thấy cái tên Vũ Điền Quang Ly rất quen thuộc sao?
Phương Minh Viễn vẻ mặt thành khẩn nói.
-Vũ Điền Quang Ly? Hơi quen quen, nhưng tôi nghĩ không ra, rốt cuộc là đã gặp qua ở chổ nào.
Joanie đột nhiên theo quán tính giẫm phanh chân lại, xe loằng ngoằng trên đường, lại hồi phục như bình thường.
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa rồi thực sự rất giật mình. Nhưng tôi cảm thấy suy nghĩ của tôi thực sự rất vớ vẫn, giống như con heo bay trong không trung!
Joanie sắc mặt bất an vội vàng nói xin lỗi.
-Con heo bay trong không gian?
Phương Minh Viễn và mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là ý gì?
-Con heo bay trong không gian là cách nói của người Sotland, kiểu như “ Trù khi mặt trời mọc từ phía Tây” trong tiếng Hán chúng ta. Con heo ngốc ngếch đương nhiên là không thể bay trong không gian, thay cách nói như vậy chính là “ý của nó là những gì mà anh đã nói tuyệt đối không thể xảy ra.
Trịnh Gia Nghi giải thích nói.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Joanie, vì sao không thể chứ?
Khi bọn họ bay tới sân bay London, sân bay quốc tế bởi vì một trận tuyết rơi lớn đột nhiên xảy ra, nên không thể hạ cánh, may mà bọn họ đã từng hạ cánh thêm dầu ở Pháp, có đủ nhiên liệu, vì vậy dưới lời đề nghị của Phương Minh Viễn, máy bay đổi hướng hạ cánh xuống sân bay quốc tế Glasgow thành phố lớn nhất trong lãnh thổ Scotlanhd.
Rời khỏi khu vực hải quan là một con đường rất thuận lợi, là nơi giành cho mấy bay công vụ cao cấp, cảnh sát Scotland tất nhiên cũng hiểu rõ, khẳng định là không phú thì quý. Tất hiên là sẽ không nhìn chằm chằm vào hộ chiếu của bọn họ nhìn cả nửa ngày mới có thể ngẩng đầu lên cho đi. Chỉ có điều lúc đầu bị lầm cho rằng toàn bộ đều là người Nhật Bản,
khiến một số người trong đoàn cảm thất rất mất hứng, mà người nước ngoài thay bọn họ chuyển hành lý, càng là những người cơ thể cao to, Phương Minh Viễn phỏng chừng đến trên dưới 300 kg, đại hàn dưới 10 độ c, thì mặc chiếc áo phông ngắn tay, thái độ rất nhiệt tình, nhưng đây chẳng qua là một phần nhỏ trong chuyến du lịch. Theo bọn họ đi ra đại sảnh của sân bay quốc tế Glasgow, thì bị ném đến chín tầng mây.
-Glasgow, trong nước không hề có tiếng, tin rằng rất nhiều người đều không biết sự tồn tại của nó. Nằm ở bờ biển Tây Bộ, là con đường tất yếu để đi từ thông qua cao nguyên Scotland đến các thành phố lớn nhất và cảng thương mại lớn nhất của Scotland, thành phố lớn thứ ba của nước Anh. Đương nhiên rồi, các danh hiệu thành phố lớn thứ ba của nước Anh, nghe nói vẫn có sự tranh cãi nhất định.
Trịnh Gia Nghi xách túi nhỏ của mình, đi lên trước nói:
- Người Manchester, là người phản đối mạnh nhất!
-Có phải thành phố lớn thứ ba nước Anh không, điều này không quan trọng, quan trọng là, chúng ta tiếp theo nên làm gì?
Lâm Dung ghim kín áo khoác trên người lại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp.
Khi bọn họ đáp đến sân bay quốc tế Glasgow, đã là buổi chiều, mặc dù nói bầu trời của Glasgow không có hoa tuyết bay, nhưng tầng mây dày, bầu trời âm u, gió lạnh buốt xương và những chổ tuyết đọng lại có thể nhìn thấy, đều đang nói cho bọn họ, ở đây bất cứ lúc nào cũng có thể có bão tuyết. Tạm thời quyết định hạ xuống Glasgow, chắc chắn hoàn toàn làm loạn kế hoạch của bọn họ, ở đây không có ai đón, càng không có ai sắp xếp chổ ăn ở.
-Điều này anh không cần lo lắng!
Tring Gia Nghi liền xua tay nói.
-Trên máy bay, em đã sắp xếp xong rồi!
-Minh Viễn, ban ngày ở đây rất ngắn à!
Lâm liên nhìn trời, tuy nói vì tầng mây khá dày, ánh sáng không xuyên qua được, nhưng buổi chiều, xem ra đã không mấy khác biệt với thời gian chạng vạng tối, từ đây có thể nhìn thấy, không ít nhà, và xe trên đường đều đã bật đèn.
-Scotland nằm ở Bắc Bộ của nước Anh, mùa đông ban ngày khá ngắn, bình thường buổi sáng hơn 8h, trời mới sáng, mà đến 3h, 4h chiều, trời chuyển sang tối rồi. Cho nên người mới đến đây thường cảm thấy mới ra cửa không lâu, hết một ngày rồi. Tuy nhiên ở đây không thể thấy được đêm trắng, nếu anh muốn nhìn, còn cần đi nước hướng bắc, ví dụ như Iceland, hay nói các nước Bắc Âu.
Trịnh Gia Nghi vừa gọi điện thoại, vừa nói.
-Nếu nói chúng ta có hứng thú, em có thể giúp mọi người liên lạc với đoàn du lịch bên đó.
Phương Minh Viễn không nhìn nổi cười, người này, còn muốn làm người dẫn đường cho mình!
Sự hiểu biết của Phương Minh Viễn với Glasgow, chỉ chú ý đến một số loài có móng vuốt đã nhìn thấy trên mạng trước đây. Đây không phải bởi vì <
Glasgow mặc dù là thành phố lớn nhất của Scotland cũng là thành phố phồn hoa nhất. Thành phố rất có tiếng trên toàn Anh quốc, nhưng so với các thành phố trong nước, bất luận là nhân khẩu, hay là diện tích thành phố, đều chỉ có thể nói là thành phố bình thường. Glasgow tổng diện tích không tới 200km2, thời kỳ đỉnh điểm tổng nhân khẩu không quá 100 ngàn người, hiện giờ ước tính cũng chính là 60, 70 ngàn người. Số nhân khẩu như vậy, ở trong nước, thực sự không được chú ý, nhưng ở đây lại có rất nhiều trường đại học và học viện nổi tiếng Âu Mỹ. Trong đó trường đại học Glasgow có lịch sử lâu đời, rất nhiều khoa ban đầu đều là sáng chế đầu tiên ở Anh quốc, bao gồm Khoa công trình chế tạo gỗ và Khoa đóng tàu đầu tiên của Anh quốc, cho tới bây giờ, Khoa công trình vẫn là một trong những ngành xuất sắc trong trường.
Glasgow còn có hai đội bóng, mấy năm trước còn được đánh giá là thủ đô văn hóa của Châu Âu.
Mà trong nước sau khi đô thị hóa, số lượng lớn tài nguyên nghiêng về mấy thành phố khác, tốc độ phát triển cao của thành phố, tự nhiên nhân khẩu cũng sẽ tập trung đến mấy thành phố đó, không những mang đến áp lực môi trường và áp lực cuộc sống rất lớn, càng khiến cho sự quyến rũ trước đây của những thành phố này hầu như mất hết. Mà những thành phố khác trong nước thì phát triển …
-Được rồi, bạn tôi đã đến rồi!
Trịnh Gia Nghi vui vẻ nói:
-Mọi người đi theo tôi, chúng ta đi đến bãi đổ xe!
Đoàn người, theo Trịnh Gia Nghi hướng ra phía ngoài cũng cách 100 m, một chiếc CMb đậu ở bên đường, từ trên xe nhảy xuống một cô gái trẻ tóc vàng.
-Joanie!
Trịnh Gia Nghi kêu lên.
-Angel!
Cô gái tóc vàng đó gọi lại, hai người ôm lấy nhau.
-Angel, làm sao cô đến đây sớm vậy rồi, lúc tôi nhận điện thoại của cô, còn cho rằng cô nói đùa với tôi chứ!
Joanie không ngừng xúc động nói:
-Thời tiết HongKong bây giờ thích hơn bên này, cô xem kìa, ở đây buổi sáng vẫn có tuyết rơi.
-Cô…!
Lúc đó cô mới chú ý đến Phương Minh Viễn cùng đám người bên cạnh, hít một hơi dài. Mặc dù nói quan niệm thẩm mĩ Đông Tây có chút bất đồng, nhưng người đẹp tuyệt sắc giống như Trịnh Gia Nghi, lại là con cưng của cộng đồng Đông Tây.
-Tôi cùng các bạn đến nước Anh chơi. Giới thiệu một chút, hai vị này là hai quý cô Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly đến từ Nhật Bản, hai vị này là hai chị em Lâm liên và Lâm Dung đến từ Hoa Hạ, hai vị này là Phương Minh Viễn và ngài Trần Trung.
Trịnh Gia Nghi nói một cách hưng phấn.
-Minh Viễn, cô ta là bạn tốt của em ở Scotland, Joanie Lorine!
-Xin chào.
-Rất vui vì được làm quen với cô!
Asohon Kagetsu bốn người phụ nữ vui vẻ chào hỏi Joanie.
-Minh Viễn?
Trịnh Gia Nghi thấy lạ nhìn Phương Minh Viễn đang ngẩn người ra nhìn Joanie.
Phương Minh Viễn lúc này mới tiến lên trước hỏi han Joanie.
-Kỳ lạ, tiểu tử này vừa mới ngẩn người ra gì chứ?
Trịnh Gia Nghi lẩm bẩm nói.
Mọi người xách theo hành lý lên xe, Trịnh Gia Nghi tất nhiên ngồi lên chổ phụ xe, cười nói:
-Joanie, tiểu bảo bảo đâu? Cô ấy lái xe rất nhanh!
-Tôi nhờ em gái tôi trông chừng cô bé! May mà hôm nay cô bé có thời gian, nếu không, tôi thật sự không biết phải làm như thế nào mới được!
Joanie khởi động xe nói:
-May mà trên đường rất thuận lợi, tôi chỉ cần không đến một tiếng. Ai, tôi nói Angel, các bạn định ở đâu à?
Không phải là đi Edinburgh đấy chứ?
-Đương nhiên là phải đi Edinburgh rồi! nếu không tôi đã không tìm cậu rồi!
Trịnh Gia Nghi cười tươi như hoa nói:
-Chúng tôi vốn dĩ muốn đi London trước, sau đó lại xem xét đi chổ khác, nhưng Edinburgh là ý kiến anh ta đề xuất nhất định phải đi. Kết quả là bên London có tuyết rơi nhiều, sân bay đều đóng kín. Chúng tôi đã chuyển hướng máy bay bay tới đây.
-À? Gần London không có sân bay phụ sao? Trận tuyết này rất lớn à?
Joanie kinh ngạc nói. Từ London đến Edinburgh là hơn 600 km, và sẽ có chuyến bay bởi vì thời tiết không thể hạ cánh xuống sân bay quốc tế London, cũng sẽ không lựa chọn sân bay quốc tế Glasgow.
Trịnh Gia Nghi không khỏi nghẹn lời, lúc đầu cô ta kết bạn với Joanie chỉ là một cơ hội tình cờ. Tuy nói Joanie biết cô ta đến từ HongKong, gia cảnh không tồi, nhưng lại không biết cô ta xuất thân trong dòng dõi quý tộc của HongKong. Trịnh Gia Nghi cũng không hi vọng mình nhận được sự nhiều sự chú ý tới cuộc sống của mình ở Anh, cho nên đối với lí lịch của mình, cũng luôn nói không rõ ràng.
-Joanie, chúng tôi ngồi trên máy bay công vụ đến.
Phương Minh Viễn đột nhiên tiếp lời.
-Máy bay công vụ tư nhân? Trời à, cái đó rất đắt!
Joanie kinh ngạc nói, mặc dù ở nước Anh các quý tộc và người giàu có có thể có những chuyến bay của máy bay công vụ tư nhân giữa các nước với nhau, cũng rất ít, mà cậu Phương nghe Trịnh Gia Nghi giới thiệu, bọn họ đến từ Nhật Bản và đại lục của Hoa Hạ.
-Ừ, đắt thì đắt một chút, nhưng được cái thuận tiện.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Nếu nói không phải như vậy, hôm nay chúng ta cũng không thể gặp nhau ở Glasgow!
Joanie cau mày nhìn Phương Minh Viễn một lát từ trong gương chiếu hậu, dường như đang xác định có phải hắn nói dối không.
Trịnh Gia Nghi trong lòng cũng không ngừng khó chịu, Phương Minh Viễn này, chuyện gì đây, xuất phát từ HongKong, mọi người đã từng nói, ở nước Anh không hi vọng lên giọng, mọi người phải như quỷ vào thôn, không cần bắn súng. Làm sao mình hắn chủ động nói những điều này với Joanie.
-Nếu quý cô Joanie và Trịnh Gia Nghi là bạn tốt, chúng tôi đương nhiên tin cô sẽ không tiết lộ hành tung của chúng tôi trước mọi người. Qúy cô không cảm thấy cái tên Vũ Điền Quang Ly rất quen thuộc sao?
Phương Minh Viễn vẻ mặt thành khẩn nói.
-Vũ Điền Quang Ly? Hơi quen quen, nhưng tôi nghĩ không ra, rốt cuộc là đã gặp qua ở chổ nào.
Joanie đột nhiên theo quán tính giẫm phanh chân lại, xe loằng ngoằng trên đường, lại hồi phục như bình thường.
-Xin lỗi, xin lỗi, tôi vừa rồi thực sự rất giật mình. Nhưng tôi cảm thấy suy nghĩ của tôi thực sự rất vớ vẫn, giống như con heo bay trong không trung!
Joanie sắc mặt bất an vội vàng nói xin lỗi.
-Con heo bay trong không gian?
Phương Minh Viễn và mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đây là ý gì?
-Con heo bay trong không gian là cách nói của người Sotland, kiểu như “ Trù khi mặt trời mọc từ phía Tây” trong tiếng Hán chúng ta. Con heo ngốc ngếch đương nhiên là không thể bay trong không gian, thay cách nói như vậy chính là “ý của nó là những gì mà anh đã nói tuyệt đối không thể xảy ra.
Trịnh Gia Nghi giải thích nói.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Joanie, vì sao không thể chứ?
/1605
|