Khách sạn mà Trịnh Gia Nghi chọn, mặc dù bên ngoài có vẻ rất bình thường không hề được để mắt đến trong thành phố, nhưng trang trí bên trong lại đậm đà phong cách của Scotland. Trong hành lang và đại sảnh, bài trí và trang trí theo hướng cổ điển phương Tây rất phong phú, võ sĩ cổ đại đứng nghiêm hai bên, giống như tiếp đoán khách du lịch đến một cách cẩn trọng nhất. Mà đèn chùm pha lê hoa lệ, chiếu ra những vầng sáng ấm áp, vì hành lang dài đã tăng thêm sự lãng mạn và đa tình. Nhưng trong lúc vô ý, anh sẽ phát hiện, những cái ghế sofa bằng len thô, những khung kính điêu khắc hoa một cách mĩ lệ, đèn của Cung Đình Phong được bày ra theo phong tình của mỗi khách du lịch. Nghe nói, khách sạn này đã có từ lâu trước đại chiến thế giới lần thứ nhất, vào thời kỳ đại chiến thế giới hai, lại may mắn tránh được không quân của Đức, bảo lưu cho đến bây giờ. Mặc dù nói nhiều lần trang hoàng, mỗi thiết kế đều theo yêu cầu của con người hiện đại có được sự nâng cấp “Thay đổi theo thời thế”, nhưng toàn bộ phong cách lại được giữ lại.
Ngồi ở phía sau quầy không phải nữ lễ tân xinh đẹp, mà là một cụ già tóc bạc phơ, hơn nữa Phương Minh Viễn bọn họ đều chú ý đến. Cụ già này mặc váy Scotland, từ góc độ trang phục mà nói, quả thực là có thể đại diện cho một dân tộc. Giống như trên thế giới, vừa nhắc đến trang phục Trung Sơn, trang phục đời Đường và sườn xám, thì sẽ nghĩ đến người Hoa Hạ; mà nhắc đến Kimono, thì sẽ nghĩ đến đến dân tộc Nhật vậy, váy Scotland là một loại ký hiệu truyền thống đặc biệt của nam giới Scotland
Nhìn thấy nó, Phương Minh Viễn không khỏi nhớ đến bộ phim đã chiếu <>, và rất có khả năng đạt được giải Oscar. Phương Minh Viễn ấn tượng đầu tiên với Scotland chính là từ bộ phim này.
-Minh Viễn, cụ già này rất có khí chất à, thật sự không ngờ, đàn ông mặc váy, cũng có thể tràn đầy dương khí!
Lâm Liên thấp giọng cười nói:
-Không biết anh mặc lên váy Scotland, sẽ trông thế nào?
Phương Minh Viễn nhếch miệng, loại váy này đúng là đo người để sáng tạo. Meire, Gibson mặc váy Scotland quả thực không tồi. Nhưng để những người nam nhân nhỏ bé mặc lên, hi hi, kết quả thì không cần nhắc nữa! Phương Minh Viễn cảm thấy, nói về khí chất, hắn giống một kiểu người khác người bình thường, thông thường sẽ bị gọi là “Yêu”. Phương Minh Viễn không cho rằng hắn mặc váy Scotland thì có thể giống đàn ông Scotland chân chính.
-Chị Liên, tôi đã nghe nói, nếu đàn ông Scotland mặc váy Scotland, dưới váy là chân không!
Phương Minh Viễn nhìn Lâm Liên chớp mắt mấy cái, lại bĩu môi với Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly, trên mặt hiện lên một nụ cười có vẻ kỳ lạ.
Lâm Liên sững người một hồi lâu, sau đó mặt lập tức đỏ ửng lên.
-Minh Viễn, đó chỉ là một cách ăn mặc cổ xưa của váy Scotland, lúc đó, được xem là biểu tượng của sự dũng cảm và cao quý, nhưng hiện tại, mọi người đã có thể theo sở thích của chính mình để lựa chọn cách ăn mặc!
Trịnh Gia Nghi quay đầu lại mỉm cười nói:
-Về điểm này, anh hoàn toàn có thể thoải mái! Rất nhiều cửa hàng may trong Endinburgh, hơn nữa kiểu dáng của váy Scotland cũng rất nhiều, tôi tin rằng anh nhất định có thể tìm được kiểu mà anh ưng ý.
Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly nghe thất cũng rất hứng trí. Mỗi người một câu nói cho Phương Minh Viễn đi mua hai bộ váy Scotland mặc, Phương Minh Viễn tất nhiên nghiến chặt răng, nói gì cũng không đồng ý.
Ông già đưa chìa khóa phòng, nhân viên phục vụ khách sạn xách hành lý cho mấy người, đưa bọn họ đến phòng ở tầng 3.
Trần Trung và Phương Minh Viễn mỗi người một phòng, chị em Lâm Liên, Ma Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly hai người một phòng, mình Trịnh Gia Nghi một phòng.
Trong phòng bất luận là đèn pha lê tinh sảo đến lộng lẫy, hay trở về với nét đặc sắc của lò sưởi thời trung cổ, bất kể là những tấm thảm đậm chất Scotland, hay những chiếc soffa thoải mái đều lại mang đậm nghệ thuật hiện đại. Mỗi loại có những yếu tố khác biệt về khoảng cách không gian và thời gian, bởi vì về phong cách và cảm nhận có được cái mới mẻ và sự hài hòa. Cho nên khiến các vị khách có vẻ đều hài lòng với một cảm giác dễ chịu trong sự kết hợp giữa màu sắc của nghệ thuật cổ điển và hiện đại.
Đứng ở giữa phòng, Phương Minh Viễn có thể cảm nhận được phong cách của Gruziatrong kiến trúc, ẩn chứa trong đó là nét vô cùng tao nhã trong phong cách của Scotland. Tùy theo từng vị trí trong phòng có thể thấy thiết kế vải len thô, sàn nhà được làm lát gỗ đậm chất tự nhiên và đặc sắc, cũng với bố trí bóng đèn ở những chỗ thích hợp, phối hợp với một số thiết kế mang đậm kiểu cách của các nước khác, mà khi mở cửa sổ ra, lại có thể cảm nhận được vẻ chất quê của Scotland thời Trung cổ đã mang lại trên con đường xưa. Dường như lúc này, nếu trong tay cầm một cây kèn tây, thì có thể thổi ra những bản nhạc dân tộc Scotland du dương vậy.
-Thế nào? Cậu Phương anh hài lòng không?
Trịnh Gia Nghi đứng ở cửa phòng, mang theo nụ cười có chút đắc ý nói:
-Sự thưởng thức của tôi có lọt mắt Phương Thiếu không?
-Ừ, xem đến đây, tôi nghĩ đến một câu, của dân tộc mới là của thế giới!
Phương Minh Viễn tràn đầy cảm xúc nói. So với ở đây, những khách sạn cao cấp trong nước, tuy xa hoa, nhưng đã mất đi ý vị đặc biệt của Hoa Hạ, điều càng thua xa nơi này là mang lại cho các du khách từ mọi nơi đến những cảm nhận về nước sở tại càng sâu sắc.
-Của dân tộc mới là của thế giới? Của dân tộc mới là của thế giới?
Trịnh Gia Nghi thì thào nói đi nói lại hai lần, thản nhiên cười nói:
-Anh thích là được rồi! nghỉ ngời một chút thôi, một lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm!
-Ai, ở đây đâu có công ty có dịch vụ thuê xe?
Phương Minh Viễn gọi cô ta lại. Từ trong cuộc trò chuyện trên xe của Phương, hắn nghe ra rồi, xe đó không phải sở hữu của mình Joanie, mà là của em rể cô ta. Ở nước Anh, xe là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, mà Phương Minh Viễn cũng không nghĩ đích thân đi thử nghiệm hệ thống giao thông của Endinburgh, cho nên tự mình thuê một chiếc xe là rất cần thiết.
-Vừa rồi tôi đã nói qua với nhân viên trước quầy rồi, đến lúc đó bọn họ sẽ chuẩn bị xe thay chúng ta, điều này anh không cần lo lắng nữa!
Trịnh Gia Nghi dùng ngón tay út, đóng cửa phòng lại.
Phương Minh Viễn khẽ lắc lắc đầu, ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, duỗi người ra, hưởng thụ sự nhẹ nhõm sau một quảng đường dài.
Cửa phòng bị đẩy ra một cách lặng lẽ, Vũ Điền Quang Ly giống như một chú chim nhỏ, chui từ khe hỡ cuả cánh cửa vào rồi khóa cửa lại, cười đùa ngồi đến bên cạnh Phương Minh Viễn. Giơ tay ôm chặt thắt lưng của hắn, nép vào lồng ngực hắn. Trên đường có Lâm Dung và Trịnh Gia Nghi, cô ta ngay cả cơ hội gần gũi với Phương Minh Viễn cũng không nhiều, bây giờ cuối cùng có thể tránh khỏi tai mắt của những người bên cạnh.
-Hành lý sắp xếp xong rồi! Hài lòng với căn phòng không?
Phương Minh Viễn giơ tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, nhẹ nhàng hỏi han.
-Asohon đang thu dọn hành lý, căn phòng không tồi, đậm chất Scotland.
Vũ Điền Quang Ly tựa vào vai hắn, cười nhẹ nói.
-Nói gì đi, anh có lẽ không phải để ý cô Joanie đó chứ? Có cần chúng em hợp tác giúp đỡ không?
Phương Minh Viễn toát đầy mồ hôi, điều này làm gì có?
-Anh và cô bé Gia Nghi đó rốt cuộc đang làm cái quái gì? Gia Nghi tìm đủ mọi cách kéo cô Joanie đó vào, còn có thể hiểu là cô ta muốn để anh lôi kéo Joanie, anh làm như vậy, lại là vì cái gì?
Hai mắt của Vũ Điền Quang Ly mở to không chớp mắt nhìn Phương Minh Viễn nói. Cô ta không nhận thấy, Phương Minh Viễn bị sắc đẹp làm cho mê hoặc! Phương Minh Viễn nếu yêu thích sắc đẹp của người phụ nữ phương Tây, ở Hollywood, còn không phải có rất nhiều phụ nữ đẹp của các nước có thể cho hắn lựa chọn sao? Huống hồ Joanie còn có một đứa con.
-Ừ, anh biểu hiện như vậy? Chẳng nhẽ không thể nghĩ là anh có tấm lòng tốt muốn giúp đỡ cô ấy hay sao?
Phương Minh Viễn cười gượng nói.
-Tấm lòng của anh rất lương thiện, điều này em không thể phủ nhận. Nhưng em không cho rằng đây là nguyên nhân chính. Trên người Joanie này, rốt cuộc là điểm nào khiến anh hứng thú chứ?
Vũ Điền Quang Ly giơ tay vuốt nếp nhăn giữa lông may hắn, cười nói.
-Tuy nhiên, chỉ cần không phải muốn cô ta cũng nhập vào hậu cung của anh, thì em không lo lắng rồi!
Phương Minh Viễn vỗ vào hông của cô ta một cái, giả vờ giận dỗi nói:
-Trong mắt em, tôi lúc nào cũng là công tử đa tình phải không?
Vũ Điền Quang Ly hô lên một tiếng, cái nhìn mang theo nét quyến rũ, nhưng cô ta lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa như sờ vào điện, cười nói:
-Bây giờ không được, một lát nữa phải đi ăn cơm rồi, em phải đi tắm trước đã.
Phương Minh Viễn duỗi tay ra, lôi chặt tay cô ta, rồi kéo cô ta lại, ôm vào lòng, tay như ngựa quen đường cũ đã xoa lên chổ cao nhất của cô ta, nói:
-Anh cũng phải đi tắm, chi bằng chúng ta tắm cùng nhau!
Vũ Điền Quang Ly bị hắn xoa đến mềm cả người, hít thở thật sâu.
Cửa phòng đột nhiên kêu lên, tiếp đó truyền vào mấy tiếng gõ, Vũ Điền Quang Ly bị giật mình giống như con thỏ con, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn tiếc nuối thở một hơi dài, lúc này mới đứng dậy, nhìn Vũ Điền Quang Ly vội vội vàng vàng sửa sọn quần áo, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Lâm Liên đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy cô ta, Vũ Điền Quang Ly thở một hơi dài, hai má của Lâm Liên đỏ ửng, hiển nhiên nghĩ ra, mình có thể đã làm phiền “Việc tốt” của Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly.
-Chị Liên, vào đây nói chuyện đi.
Phương Minh Viễn không để cho Lâm Liên lùi bước, kéo tay cô ta lại,
-Ai, Dung Dung đâu? Cô bé đang làm gì?
Lâm Liên cười cười nói:
-Cô bé đang tắm rửa, tôi qua đây xem thử phòng của cậu thế nào?
Vũ Điền Quang Ly bật cười “xì” một tiếng, lời nói của Lâm Liên có thể dụ dỗ được ai?
Lâm Liên không khỏi thẹn quá thành giận, giơ tay muốn nói Vũ Điền Quang Ly, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Asohon Kagetsu cười đứng ở cửa nói:
-Quang Ly, mình đoán ngay là cậu chạy tới chỗ Phương Minh Viễn mà!
Phương Minh Viễn khó chịu trong lòng, lúc này là cha chung không ai khóc!
Ngồi ở phía sau quầy không phải nữ lễ tân xinh đẹp, mà là một cụ già tóc bạc phơ, hơn nữa Phương Minh Viễn bọn họ đều chú ý đến. Cụ già này mặc váy Scotland, từ góc độ trang phục mà nói, quả thực là có thể đại diện cho một dân tộc. Giống như trên thế giới, vừa nhắc đến trang phục Trung Sơn, trang phục đời Đường và sườn xám, thì sẽ nghĩ đến người Hoa Hạ; mà nhắc đến Kimono, thì sẽ nghĩ đến đến dân tộc Nhật vậy, váy Scotland là một loại ký hiệu truyền thống đặc biệt của nam giới Scotland
Nhìn thấy nó, Phương Minh Viễn không khỏi nhớ đến bộ phim đã chiếu <
-Minh Viễn, cụ già này rất có khí chất à, thật sự không ngờ, đàn ông mặc váy, cũng có thể tràn đầy dương khí!
Lâm Liên thấp giọng cười nói:
-Không biết anh mặc lên váy Scotland, sẽ trông thế nào?
Phương Minh Viễn nhếch miệng, loại váy này đúng là đo người để sáng tạo. Meire, Gibson mặc váy Scotland quả thực không tồi. Nhưng để những người nam nhân nhỏ bé mặc lên, hi hi, kết quả thì không cần nhắc nữa! Phương Minh Viễn cảm thấy, nói về khí chất, hắn giống một kiểu người khác người bình thường, thông thường sẽ bị gọi là “Yêu”. Phương Minh Viễn không cho rằng hắn mặc váy Scotland thì có thể giống đàn ông Scotland chân chính.
-Chị Liên, tôi đã nghe nói, nếu đàn ông Scotland mặc váy Scotland, dưới váy là chân không!
Phương Minh Viễn nhìn Lâm Liên chớp mắt mấy cái, lại bĩu môi với Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly, trên mặt hiện lên một nụ cười có vẻ kỳ lạ.
Lâm Liên sững người một hồi lâu, sau đó mặt lập tức đỏ ửng lên.
-Minh Viễn, đó chỉ là một cách ăn mặc cổ xưa của váy Scotland, lúc đó, được xem là biểu tượng của sự dũng cảm và cao quý, nhưng hiện tại, mọi người đã có thể theo sở thích của chính mình để lựa chọn cách ăn mặc!
Trịnh Gia Nghi quay đầu lại mỉm cười nói:
-Về điểm này, anh hoàn toàn có thể thoải mái! Rất nhiều cửa hàng may trong Endinburgh, hơn nữa kiểu dáng của váy Scotland cũng rất nhiều, tôi tin rằng anh nhất định có thể tìm được kiểu mà anh ưng ý.
Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly nghe thất cũng rất hứng trí. Mỗi người một câu nói cho Phương Minh Viễn đi mua hai bộ váy Scotland mặc, Phương Minh Viễn tất nhiên nghiến chặt răng, nói gì cũng không đồng ý.
Ông già đưa chìa khóa phòng, nhân viên phục vụ khách sạn xách hành lý cho mấy người, đưa bọn họ đến phòng ở tầng 3.
Trần Trung và Phương Minh Viễn mỗi người một phòng, chị em Lâm Liên, Ma Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly hai người một phòng, mình Trịnh Gia Nghi một phòng.
Trong phòng bất luận là đèn pha lê tinh sảo đến lộng lẫy, hay trở về với nét đặc sắc của lò sưởi thời trung cổ, bất kể là những tấm thảm đậm chất Scotland, hay những chiếc soffa thoải mái đều lại mang đậm nghệ thuật hiện đại. Mỗi loại có những yếu tố khác biệt về khoảng cách không gian và thời gian, bởi vì về phong cách và cảm nhận có được cái mới mẻ và sự hài hòa. Cho nên khiến các vị khách có vẻ đều hài lòng với một cảm giác dễ chịu trong sự kết hợp giữa màu sắc của nghệ thuật cổ điển và hiện đại.
Đứng ở giữa phòng, Phương Minh Viễn có thể cảm nhận được phong cách của Gruziatrong kiến trúc, ẩn chứa trong đó là nét vô cùng tao nhã trong phong cách của Scotland. Tùy theo từng vị trí trong phòng có thể thấy thiết kế vải len thô, sàn nhà được làm lát gỗ đậm chất tự nhiên và đặc sắc, cũng với bố trí bóng đèn ở những chỗ thích hợp, phối hợp với một số thiết kế mang đậm kiểu cách của các nước khác, mà khi mở cửa sổ ra, lại có thể cảm nhận được vẻ chất quê của Scotland thời Trung cổ đã mang lại trên con đường xưa. Dường như lúc này, nếu trong tay cầm một cây kèn tây, thì có thể thổi ra những bản nhạc dân tộc Scotland du dương vậy.
-Thế nào? Cậu Phương anh hài lòng không?
Trịnh Gia Nghi đứng ở cửa phòng, mang theo nụ cười có chút đắc ý nói:
-Sự thưởng thức của tôi có lọt mắt Phương Thiếu không?
-Ừ, xem đến đây, tôi nghĩ đến một câu, của dân tộc mới là của thế giới!
Phương Minh Viễn tràn đầy cảm xúc nói. So với ở đây, những khách sạn cao cấp trong nước, tuy xa hoa, nhưng đã mất đi ý vị đặc biệt của Hoa Hạ, điều càng thua xa nơi này là mang lại cho các du khách từ mọi nơi đến những cảm nhận về nước sở tại càng sâu sắc.
-Của dân tộc mới là của thế giới? Của dân tộc mới là của thế giới?
Trịnh Gia Nghi thì thào nói đi nói lại hai lần, thản nhiên cười nói:
-Anh thích là được rồi! nghỉ ngời một chút thôi, một lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm!
-Ai, ở đây đâu có công ty có dịch vụ thuê xe?
Phương Minh Viễn gọi cô ta lại. Từ trong cuộc trò chuyện trên xe của Phương, hắn nghe ra rồi, xe đó không phải sở hữu của mình Joanie, mà là của em rể cô ta. Ở nước Anh, xe là một phần không thể thiếu trong cuộc sống, mà Phương Minh Viễn cũng không nghĩ đích thân đi thử nghiệm hệ thống giao thông của Endinburgh, cho nên tự mình thuê một chiếc xe là rất cần thiết.
-Vừa rồi tôi đã nói qua với nhân viên trước quầy rồi, đến lúc đó bọn họ sẽ chuẩn bị xe thay chúng ta, điều này anh không cần lo lắng nữa!
Trịnh Gia Nghi dùng ngón tay út, đóng cửa phòng lại.
Phương Minh Viễn khẽ lắc lắc đầu, ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, duỗi người ra, hưởng thụ sự nhẹ nhõm sau một quảng đường dài.
Cửa phòng bị đẩy ra một cách lặng lẽ, Vũ Điền Quang Ly giống như một chú chim nhỏ, chui từ khe hỡ cuả cánh cửa vào rồi khóa cửa lại, cười đùa ngồi đến bên cạnh Phương Minh Viễn. Giơ tay ôm chặt thắt lưng của hắn, nép vào lồng ngực hắn. Trên đường có Lâm Dung và Trịnh Gia Nghi, cô ta ngay cả cơ hội gần gũi với Phương Minh Viễn cũng không nhiều, bây giờ cuối cùng có thể tránh khỏi tai mắt của những người bên cạnh.
-Hành lý sắp xếp xong rồi! Hài lòng với căn phòng không?
Phương Minh Viễn giơ tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô ta, nhẹ nhàng hỏi han.
-Asohon đang thu dọn hành lý, căn phòng không tồi, đậm chất Scotland.
Vũ Điền Quang Ly tựa vào vai hắn, cười nhẹ nói.
-Nói gì đi, anh có lẽ không phải để ý cô Joanie đó chứ? Có cần chúng em hợp tác giúp đỡ không?
Phương Minh Viễn toát đầy mồ hôi, điều này làm gì có?
-Anh và cô bé Gia Nghi đó rốt cuộc đang làm cái quái gì? Gia Nghi tìm đủ mọi cách kéo cô Joanie đó vào, còn có thể hiểu là cô ta muốn để anh lôi kéo Joanie, anh làm như vậy, lại là vì cái gì?
Hai mắt của Vũ Điền Quang Ly mở to không chớp mắt nhìn Phương Minh Viễn nói. Cô ta không nhận thấy, Phương Minh Viễn bị sắc đẹp làm cho mê hoặc! Phương Minh Viễn nếu yêu thích sắc đẹp của người phụ nữ phương Tây, ở Hollywood, còn không phải có rất nhiều phụ nữ đẹp của các nước có thể cho hắn lựa chọn sao? Huống hồ Joanie còn có một đứa con.
-Ừ, anh biểu hiện như vậy? Chẳng nhẽ không thể nghĩ là anh có tấm lòng tốt muốn giúp đỡ cô ấy hay sao?
Phương Minh Viễn cười gượng nói.
-Tấm lòng của anh rất lương thiện, điều này em không thể phủ nhận. Nhưng em không cho rằng đây là nguyên nhân chính. Trên người Joanie này, rốt cuộc là điểm nào khiến anh hứng thú chứ?
Vũ Điền Quang Ly giơ tay vuốt nếp nhăn giữa lông may hắn, cười nói.
-Tuy nhiên, chỉ cần không phải muốn cô ta cũng nhập vào hậu cung của anh, thì em không lo lắng rồi!
Phương Minh Viễn vỗ vào hông của cô ta một cái, giả vờ giận dỗi nói:
-Trong mắt em, tôi lúc nào cũng là công tử đa tình phải không?
Vũ Điền Quang Ly hô lên một tiếng, cái nhìn mang theo nét quyến rũ, nhưng cô ta lập tức nhảy ra khỏi ghế sofa như sờ vào điện, cười nói:
-Bây giờ không được, một lát nữa phải đi ăn cơm rồi, em phải đi tắm trước đã.
Phương Minh Viễn duỗi tay ra, lôi chặt tay cô ta, rồi kéo cô ta lại, ôm vào lòng, tay như ngựa quen đường cũ đã xoa lên chổ cao nhất của cô ta, nói:
-Anh cũng phải đi tắm, chi bằng chúng ta tắm cùng nhau!
Vũ Điền Quang Ly bị hắn xoa đến mềm cả người, hít thở thật sâu.
Cửa phòng đột nhiên kêu lên, tiếp đó truyền vào mấy tiếng gõ, Vũ Điền Quang Ly bị giật mình giống như con thỏ con, lập tức nhảy ra khỏi vòng tay của Phương Minh Viễn. Phương Minh Viễn tiếc nuối thở một hơi dài, lúc này mới đứng dậy, nhìn Vũ Điền Quang Ly vội vội vàng vàng sửa sọn quần áo, lúc này mới mở cửa phòng ra.
Lâm Liên đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy cô ta, Vũ Điền Quang Ly thở một hơi dài, hai má của Lâm Liên đỏ ửng, hiển nhiên nghĩ ra, mình có thể đã làm phiền “Việc tốt” của Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly.
-Chị Liên, vào đây nói chuyện đi.
Phương Minh Viễn không để cho Lâm Liên lùi bước, kéo tay cô ta lại,
-Ai, Dung Dung đâu? Cô bé đang làm gì?
Lâm Liên cười cười nói:
-Cô bé đang tắm rửa, tôi qua đây xem thử phòng của cậu thế nào?
Vũ Điền Quang Ly bật cười “xì” một tiếng, lời nói của Lâm Liên có thể dụ dỗ được ai?
Lâm Liên không khỏi thẹn quá thành giận, giơ tay muốn nói Vũ Điền Quang Ly, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Asohon Kagetsu cười đứng ở cửa nói:
-Quang Ly, mình đoán ngay là cậu chạy tới chỗ Phương Minh Viễn mà!
Phương Minh Viễn khó chịu trong lòng, lúc này là cha chung không ai khóc!
/1605
|