Thực ra Trịnh Gia Nghi đã xem xong từ lâu rồi, phần kém của cô ấy chỉ là hai phần kết cục cuối cùng. Nhưng vì muốn thể hiền tình yêu của mình với tiểu thuyết, làm cho Phương Minh Viễn càng coi trọng cuốn tiểu thuyết này Trịnh Gia Nghi cố tình làm giảm tốc độ của mình.
Phương Minh Viễn cũng không cần thiết phải xem lại nữa, chỉ nhìn cái tên đầu đề trước mặt và mấy trang đầu hắn đã có thể khẳng định giống với Harry Potter và hòn đá ma thuật mà kiếp trước hắn đã từng đọc, chỉ có điều nếu như chỉ đọc phần mở đầu đã nói muốn mua quyền xuất bản thì giống như trò đùa vậy, Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly, chị em Lâm Liên và còn cả Trịnh Gia Nghi và cả Joanie nữa chẳng có ai ngốc cả, cho dù lúc đầu không có cảm giác gì nhưng sau này khi nghĩ lại chắc chắn sẽ cảm thấy có gì đó kì lạ, thế nên hắn chỉ có thể giả vờ xem tiếp.
-Minh Viễn, Gia Nghi, hai người định xem đến lúc nào đây? Cứ cho là không nghĩ đến chúng tôi thì cũng phải nghĩ một chút đến Jessyca chứ? Con bé đói lắm rồi!
Jessyca ngồi trong lòng Asohon Kagetsu đang ngửi mùi thơm của thức ăn đang bay ra, giãy dụa đòi bò lên bàn ăn, ôm lấy Asohon Kagetsu nhìn cái miệng của cô ấy và bĩu môi, bắt đầu khóc lóc. Nhìn thấy thế Asohon Kagetsu vội vàng nói.
-Hả? A nha! Chỉ để ý xem tiểu thuyết thôi, quên mất việc chính rồi! Ăn cơm đã, ăn cơm đã, trời lớn đất lớn ăn cơm lớn nhất!
Lúc này Phương Minh Viễn mới như vừa “tỉnh mộng” ngẩng đầu lên vỗ trán nói.
Trịnh Gia Nghi trao đổi ánh mắt vui vẻ với Joanie, lúc này mới ngẩng đầu lên kêu gọi mọi người bắt đầu tiệc!
Món ngon nước khác chưa chắc đã hợp khẩu vị của những vị khách nước ngoài!Có điều Trinh Gia Nghi gọi những món này đều được mọi người rất yêu thích, rõ ràng là cô cũng nghĩ đễn khẩu vị của người châu Á, loại bỏ những thức ăn không phù hợp đi, vì vậy mọi người đều thấy rất vui.
Về phần Grantfidich malt Whisky, do lúc đó những người khác vẫn chưa theo kịp, với trọng trách là vệ sĩ cô không dám uống rượu, Phương Minh Viễn cảm thấy mùi vị cũng bình thường, có điều xem phản ứng của các cô nương dường như rất thích thú.
Phương Minh Viễn nhìn Joanie lúc này đã bế Jessyca ngồi lại vào lòng mình và cẩn thận bón cho con bé, nhưng không nói gì. Tốt nhất là để hai mẹ con bình yên ăn xong bữa cơm này đã. Tuy không biết bây giờ cuộc sống của Joanie quẫn bách đến như thế nào, nhưng từ cách ăn mặc của Joanie hắn có thể nhìn ra được một hai phần.
Trịnh Gia Nghi và Asohon Kagetsu đổi vị trí ngồi lại gần Phương Minh Viễn hạ giọng nói:
-Minh Viễn, bộ tiểu thuyết này của Joanie thế nào? Tôi thấy anh chăm chú xem lắm.
-Ừ, một bộ văn học nhi đồng khá hay.
Phương Minh Viễn không hắng giọng nói.
Trịnh Gia Nghi không kìm được sự vui mừng:
-Thế liệu anh có thể đề xuất tới toà soạn giúp cô ấy được không?
Và lấy danh nghĩa “Phương” viết cho cô ấy bài tựa?
Lông mày Phương Minh Viễn nheo lên, bận rộn lâu như vậy cô nha đầu kia cuối cùng cũng bộc lộ ý đồ ra rồi!
Hoá ra là có ý đồ này! Nếu như có được bài tựa do tự tay mình viết cho cô ta chắc chắn có không ít toà soạn có cảm hứng với bộ tiểu thuyết này của cô ta.
Phương Minh Viễn hai tay nâng cằm dưới, nhìn vào đôi mắt của Trịnh Gia Nghi nói:
-Gia Nghi, cô có thể cho tôi biết sao tôi lại phải may áo cho cô ta không?
Trịnh Gia Nghi bất mãn lườm hắn một cái, nói giọng oán trách:
-Cái gì gọi là may áo cho cô ta, Joanie là người bạn tốt nhất của tôi ở nước Anh này! Hơn nữa cuộc sống hiện giờ của cô ấy rất khó khăn mà anh không có chút cảm thông nào à? Đề xuất đến toà soạn, hoặc viết giúp cô ấy bài tựa đầu với anh chỉ đơn giản như việc nhấc tay lên thôi!
Phương Minh Viễn nhìn cái nhìn trắng dã, con nha đầu này rõ ràng là không ngay ngắn! ý của Phương Minh Viễn là muốn nắm trong tay bộ tiểu thuyết sau này sẽ thịnh hành toàn cầu này, Trịnh Gia Nghi lại hiểu lầm là hắn không đồng ý giúp vụ này. Có điều hắn cũng không muốn nói rõ việc này, dù sao thì hai người toàn nói chuyện với nhau bằng tiếng Quảng Đông Joanie cũng không hiểu.
Nhìn dáng vẻ không đồng ý của Phương Minh Viễn, Trịnh Gia Nghi không khỏi có chút lo lắng, đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra để giúp Joanie rồi!
Tuy nói rằng với thân phận của cô bỏ ra ít tiền giúp Joanie xuất bản Harry Potter và hòn đá phù thuỷ cũng chẳng có gì là to tát cả, nhưng như vậy thì Joanie sẽ không chấp nhận. Mà giúp được một lúc chứ không giúp được cả đời. Hơn nữa khác nghề như cách núi nếu nói cô từ nhỏ đã làm nghề sản xuất vàng bạc châu báu ở nhà họ Trịnh còn có vài phần tâm, nhưng còn về vấn đề xuất bản thì cô cũng chỉ là hai mắt hai con ngươi thôi chỉ gọi là biết hơn loại dốt đặc một chút.
-Minh Viễn à, anh giúp cô ấy đi được không? Chẳng phải anh cũng đã nói đây là bộ văn học nhi đồng không tồi rồi sao, viết cho cô ấy cái lời tựa cũng không phải nhục đại tài tử anh đâu!
Trịnh Gia Nghi chắp tay chữ thập cầu xin. Asohon Kagetsu dừng dao dĩa buồn cười nhìn hai người. Joanie cũng để ý đến tình hình ở bên đó, chỉ có điều cô không hề hiểu tiếng Quảng Đông, không hiểu rốt cục thì hai người đang nói những gì. Phương Minh Viễn buồn cười nhìn Trịnh Gia Nghi, bộ mặt này của cô dường như trước nay chưa nhìn thấy bao giờ.
Trịnh Gia Nghi nhìn thấy điệu cười đầy trêu chọc không khỏi tức giận, giơ tay ra túm lấy eo Phương Minh Viễn “hung tợn” nói:
-Anh nói cho tôi nghe một câu dễ nghe đi, rốt cục có đồng ý không?
Lâm Dung đúng là trẻ con, không nhịn được cười phá lên, sau đó là Lâm Liên, Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly nghe Lâm Liên hạ giọng phiên dịch cũng cười phá lên. Nhìn thấy mọi người đều cười vui vẻ Joanie tuy không hiểu nguyên do nhưng cũng cười lớn.
Chính vào lúc này, Phương Ming Viễn nhìn thấy một phu nhân da trắng vội vàng từ trong nhà ăn xông tới, nhìn khuôn mặt giống giống với Joanie vẻ mặt rất lo lắng đưa mắt nhìn quanh nhà ăn trông như là đang tìm người.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Phương Minh Viễn…
-Diana!
Joanie lập tức đứng lên, vẫy tay liên tục. Người đó chính là em gái của cô, Diana.
Đôi chân Diana chạy lại nhanh như gió, vẻ mặt vui vẻ hiện ra nói:
-Chị, có một nhà xuất bản muốn xuất bản sách của chị, bây giờ đang ở nhà em! Chị khẩn trương về với em đi!
-Hả?
Joanie cũng vui ra mặt
-Thế này thì tôt quá rồi! Gửi đi bao nhiêu lâu như vậy bây giờ cuối cùng cũng đã có báo đáp.
-Angel, các vị thật xin ngại quá! Tôi phải về trước đây!
Joanie vẻ mặt đầy áy náy nói
-Không thể để họ đợi lâu quá được.
Phương Minh Viễn nghe vậy cũng ngẩn người ra, chết tiệt, lần này đúng là gặp phải kẻ cướp rồi!
Phương Minh Viễn cũng không cần thiết phải xem lại nữa, chỉ nhìn cái tên đầu đề trước mặt và mấy trang đầu hắn đã có thể khẳng định giống với Harry Potter và hòn đá ma thuật mà kiếp trước hắn đã từng đọc, chỉ có điều nếu như chỉ đọc phần mở đầu đã nói muốn mua quyền xuất bản thì giống như trò đùa vậy, Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly, chị em Lâm Liên và còn cả Trịnh Gia Nghi và cả Joanie nữa chẳng có ai ngốc cả, cho dù lúc đầu không có cảm giác gì nhưng sau này khi nghĩ lại chắc chắn sẽ cảm thấy có gì đó kì lạ, thế nên hắn chỉ có thể giả vờ xem tiếp.
-Minh Viễn, Gia Nghi, hai người định xem đến lúc nào đây? Cứ cho là không nghĩ đến chúng tôi thì cũng phải nghĩ một chút đến Jessyca chứ? Con bé đói lắm rồi!
Jessyca ngồi trong lòng Asohon Kagetsu đang ngửi mùi thơm của thức ăn đang bay ra, giãy dụa đòi bò lên bàn ăn, ôm lấy Asohon Kagetsu nhìn cái miệng của cô ấy và bĩu môi, bắt đầu khóc lóc. Nhìn thấy thế Asohon Kagetsu vội vàng nói.
-Hả? A nha! Chỉ để ý xem tiểu thuyết thôi, quên mất việc chính rồi! Ăn cơm đã, ăn cơm đã, trời lớn đất lớn ăn cơm lớn nhất!
Lúc này Phương Minh Viễn mới như vừa “tỉnh mộng” ngẩng đầu lên vỗ trán nói.
Trịnh Gia Nghi trao đổi ánh mắt vui vẻ với Joanie, lúc này mới ngẩng đầu lên kêu gọi mọi người bắt đầu tiệc!
Món ngon nước khác chưa chắc đã hợp khẩu vị của những vị khách nước ngoài!Có điều Trinh Gia Nghi gọi những món này đều được mọi người rất yêu thích, rõ ràng là cô cũng nghĩ đễn khẩu vị của người châu Á, loại bỏ những thức ăn không phù hợp đi, vì vậy mọi người đều thấy rất vui.
Về phần Grantfidich malt Whisky, do lúc đó những người khác vẫn chưa theo kịp, với trọng trách là vệ sĩ cô không dám uống rượu, Phương Minh Viễn cảm thấy mùi vị cũng bình thường, có điều xem phản ứng của các cô nương dường như rất thích thú.
Phương Minh Viễn nhìn Joanie lúc này đã bế Jessyca ngồi lại vào lòng mình và cẩn thận bón cho con bé, nhưng không nói gì. Tốt nhất là để hai mẹ con bình yên ăn xong bữa cơm này đã. Tuy không biết bây giờ cuộc sống của Joanie quẫn bách đến như thế nào, nhưng từ cách ăn mặc của Joanie hắn có thể nhìn ra được một hai phần.
Trịnh Gia Nghi và Asohon Kagetsu đổi vị trí ngồi lại gần Phương Minh Viễn hạ giọng nói:
-Minh Viễn, bộ tiểu thuyết này của Joanie thế nào? Tôi thấy anh chăm chú xem lắm.
-Ừ, một bộ văn học nhi đồng khá hay.
Phương Minh Viễn không hắng giọng nói.
Trịnh Gia Nghi không kìm được sự vui mừng:
-Thế liệu anh có thể đề xuất tới toà soạn giúp cô ấy được không?
Và lấy danh nghĩa “Phương” viết cho cô ấy bài tựa?
Lông mày Phương Minh Viễn nheo lên, bận rộn lâu như vậy cô nha đầu kia cuối cùng cũng bộc lộ ý đồ ra rồi!
Hoá ra là có ý đồ này! Nếu như có được bài tựa do tự tay mình viết cho cô ta chắc chắn có không ít toà soạn có cảm hứng với bộ tiểu thuyết này của cô ta.
Phương Minh Viễn hai tay nâng cằm dưới, nhìn vào đôi mắt của Trịnh Gia Nghi nói:
-Gia Nghi, cô có thể cho tôi biết sao tôi lại phải may áo cho cô ta không?
Trịnh Gia Nghi bất mãn lườm hắn một cái, nói giọng oán trách:
-Cái gì gọi là may áo cho cô ta, Joanie là người bạn tốt nhất của tôi ở nước Anh này! Hơn nữa cuộc sống hiện giờ của cô ấy rất khó khăn mà anh không có chút cảm thông nào à? Đề xuất đến toà soạn, hoặc viết giúp cô ấy bài tựa đầu với anh chỉ đơn giản như việc nhấc tay lên thôi!
Phương Minh Viễn nhìn cái nhìn trắng dã, con nha đầu này rõ ràng là không ngay ngắn! ý của Phương Minh Viễn là muốn nắm trong tay bộ tiểu thuyết sau này sẽ thịnh hành toàn cầu này, Trịnh Gia Nghi lại hiểu lầm là hắn không đồng ý giúp vụ này. Có điều hắn cũng không muốn nói rõ việc này, dù sao thì hai người toàn nói chuyện với nhau bằng tiếng Quảng Đông Joanie cũng không hiểu.
Nhìn dáng vẻ không đồng ý của Phương Minh Viễn, Trịnh Gia Nghi không khỏi có chút lo lắng, đây là cách tốt nhất mà cô có thể nghĩ ra để giúp Joanie rồi!
Tuy nói rằng với thân phận của cô bỏ ra ít tiền giúp Joanie xuất bản Harry Potter và hòn đá phù thuỷ cũng chẳng có gì là to tát cả, nhưng như vậy thì Joanie sẽ không chấp nhận. Mà giúp được một lúc chứ không giúp được cả đời. Hơn nữa khác nghề như cách núi nếu nói cô từ nhỏ đã làm nghề sản xuất vàng bạc châu báu ở nhà họ Trịnh còn có vài phần tâm, nhưng còn về vấn đề xuất bản thì cô cũng chỉ là hai mắt hai con ngươi thôi chỉ gọi là biết hơn loại dốt đặc một chút.
-Minh Viễn à, anh giúp cô ấy đi được không? Chẳng phải anh cũng đã nói đây là bộ văn học nhi đồng không tồi rồi sao, viết cho cô ấy cái lời tựa cũng không phải nhục đại tài tử anh đâu!
Trịnh Gia Nghi chắp tay chữ thập cầu xin. Asohon Kagetsu dừng dao dĩa buồn cười nhìn hai người. Joanie cũng để ý đến tình hình ở bên đó, chỉ có điều cô không hề hiểu tiếng Quảng Đông, không hiểu rốt cục thì hai người đang nói những gì. Phương Minh Viễn buồn cười nhìn Trịnh Gia Nghi, bộ mặt này của cô dường như trước nay chưa nhìn thấy bao giờ.
Trịnh Gia Nghi nhìn thấy điệu cười đầy trêu chọc không khỏi tức giận, giơ tay ra túm lấy eo Phương Minh Viễn “hung tợn” nói:
-Anh nói cho tôi nghe một câu dễ nghe đi, rốt cục có đồng ý không?
Lâm Dung đúng là trẻ con, không nhịn được cười phá lên, sau đó là Lâm Liên, Asohon Kagetsu, Vũ Điền Quang Ly nghe Lâm Liên hạ giọng phiên dịch cũng cười phá lên. Nhìn thấy mọi người đều cười vui vẻ Joanie tuy không hiểu nguyên do nhưng cũng cười lớn.
Chính vào lúc này, Phương Ming Viễn nhìn thấy một phu nhân da trắng vội vàng từ trong nhà ăn xông tới, nhìn khuôn mặt giống giống với Joanie vẻ mặt rất lo lắng đưa mắt nhìn quanh nhà ăn trông như là đang tìm người.
Mọi người nhìn theo ánh mắt của Phương Minh Viễn…
-Diana!
Joanie lập tức đứng lên, vẫy tay liên tục. Người đó chính là em gái của cô, Diana.
Đôi chân Diana chạy lại nhanh như gió, vẻ mặt vui vẻ hiện ra nói:
-Chị, có một nhà xuất bản muốn xuất bản sách của chị, bây giờ đang ở nhà em! Chị khẩn trương về với em đi!
-Hả?
Joanie cũng vui ra mặt
-Thế này thì tôt quá rồi! Gửi đi bao nhiêu lâu như vậy bây giờ cuối cùng cũng đã có báo đáp.
-Angel, các vị thật xin ngại quá! Tôi phải về trước đây!
Joanie vẻ mặt đầy áy náy nói
-Không thể để họ đợi lâu quá được.
Phương Minh Viễn nghe vậy cũng ngẩn người ra, chết tiệt, lần này đúng là gặp phải kẻ cướp rồi!
/1605
|