Theo lời Tiểu Mã, thì vị trí của phòng giữ tang vật của Cục cảnh sát huyện Bình Xuyên nằm ở phía nam, cũng nằm trên cùng một con đường với Trung tâm thương mại, chỉ là cách hai ngã tư, cách trung tâm thương mại huyện khoảng năm sáu trăm mét, nằm trên đường cái, bốn phía xây gạch cao lên hai mét, mặt trên che bằng kính, có cảnh sát gác.
Bên trong hai cánh cửa sắt là một khoảng trống, khoảng chừng bốn năm trăm m2 bày một ít đồ lặt vặt, đi vào trong một tí là một cái kho lớn. Quả nhiên như lời của Tiểu Mã, diện tích còn lớn hơn cái kho kia, còn mới, cũng có vẻ chắc chắn. Bên tring điện nước đầy đủ, chỉ có mấy thứ hàng họ lung tung lộn xộn. Mấy thứ này chất đống ở đâu thật đáng tiếc, tuy để trong kho nhưng thời gian dài quá, dù có mới cũng sẽ bị hư.
- Mấy thứ đó đều là tang vật chúng tôi bắt được được, đến nay không có người đến nhận, lại không thể vứt bỏ hay bán đi, nên vẫn phải chất đống ở đây. Minh Viễn, nếu cháu thích chỗ này, chúng tôi sẽ chuyển nó đến kho khác cho cháu.
Chu Đại Quân chỉ vào đống hàng hóa lộn xộn trong kho, khoát tay nói. Hiện giờ ông ta được Quan Duyệt Võ giao quyền mấy chuyện này, tự thấy mình quyết định được. Dù sao nhà họ Phương không phải hạng người nhận ơn không báo, tiền thuê kho này, một năm cũng không ít, có thêm tiền thì đâu hại gì. Hơn nữa, nếu Phương Minh Viễn nhận lấy ân tình này, đối với chuyện hợp tác ngày sau của hai bên, tất nhiên có lợi rất lớn.
Về năng lực của Phương Minh Viễn, Chu Đại Quân làm láng giềng đã mười năm từ khi Phương Minh Viễn được sinh ra, quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ, có thể nói là nhìn Phương Minh Viễn lớn lên, cũng có quan hệ rất tốt với Phương Thắng, lại quyết định rất nhiều việc cho nhà họ Phương, Chu Đại Quân cũng là người thông minh, nếu không cũng sẽ không leo lên được đến chức Phó cục trưởng cục cảnh sát, tất nhiên thấy rõ, sự thay đổi của nhà họ Phương mấy năm qua, tác dụng mấu chốt là từ người thiếu niên này.
Hơn nữa xem Phương Minh Viễn đi từng bước như chơi cờ, cũng làm ông ta cũng suy nghĩ về Phương Minh Viễn.
Cũng vì duyên cớ của hắn mà thay đổi được cục diện bất lợi của mình trong cục, giúp đỡ cho bản thân mình rất nhiều. Hơn nữa, bởi vì có hắn, vô hình trung chính mình và Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh đứng cùng một chiến tuyến. Chuyện này đối với con đường làm quan của Chu Đại Quân không nghi ngờ gì, là sự hỗ trợ lớn nhất. Quan sát suốt mấy ngày nay, Chu Đại Quân tin rằng vị Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh tuyệt đối không phải loại người bảo thủ, có tái cán, có năng lực, cũng có dã tâm. Một vị Chủ tịch huyện, tuyệt đối không phải mục đích cuối cùng của ông ta, mà chuyện này cũng nhờ Phương Minh Viễn mang đến. Cho nên rất tin tưởng vào tương lai của Phương Minh Viễn, nhưng cũng mạnh hơn những người khác trong huyện chút nào.
Phương Minh Viễn chắp tay sau lưng, đi vòng quanh trong kho, trong lòng đã hơi vừa lòng. Nơi này vị trí không tệ, cách khu trung tâm thương mại của huyện không xa, giao thông thuận lợi. Hơn nữa, quan trọng hơn là điều kiện an ninh ở đâu tốt hơn nhiều so với vùng noại thành kia nhiều lắm. Nói như vậy, cư dân trong huyện buổi tối đi mua sắm khôn cần lo lắng đến vấn đề an ninh, vừa ra khỏi cửa, phía bên phải khoảng năm mươi mét còn có một đồn công an, tin rằng không có người nào đui mù mà gây án trước đồn công an.
- Bác Chu, nơi này không tệ, nếu tiền thuê thích hợp, cháu sẽ chọn nơi này.
Phương Minh Viễn nói thẳng.
- Vậy được rồi! Cháu cho bác một con số đi. Tiền thuê để bác về thương lượng lại, nếu được chúng tôi lập tức cho cháu bắt đầu.
Chu Đại Quân hưng phấn nói. Ông ta vừa rồi đã hỏi Tiểu Mã, trong đồn cảnh sát cũng có vài cái kho, đem nơi này cho thuê, đối với công việc bình thường của Cục cảnh sát cũng không ảnh hưởng gì.
Phương Minh Viễn tính toán một lúc, ngẩng đầu lên nói:
- Bác Chu, nơi này diện tích lớn tương đương hai tần lầu của trung tâm thương mại, xét đến vị trí của nói, còn có phí sửa chữa kho lại, cháu có thể trả một năm một trăm hai mươi ngàn.
- Một trăm hai mươi ngàn. Minh Viễn, giá này có cao quá không?
Chu Viên Triều hoảng sợ thốt lên. Nên biết rằng đây chỉ là cái kho hàng, không thể so được với trung tâm thương mại của huyện hoàn toàn là nơi mua bán. Phương Minh Viễn nếu thuê trung tâm thương mại, chỉ cần sắp xếp lại tầng trệt một ít là xong. Còn cái kho này không sửa chữa lại thì không thể khai trương. Sửa lại gần như tất cả, phí sửa chữa cũng không nhỏ đâu.
Chu Đại Quân trước tiên rất vui vẻ. Trong trung tâm thương mại cũng phải cố lắm mới có ba trăm ngàn tệ tiền thuê một năm, đối với nơi này cũng không hi vọng có được tiền thuê cao. Ông ta cũng hiểu được, nơi này tốt hơn chỗ kia nhiều, nên ông ta nghĩ, có tám mươi ngàn cũng có thể ăn nói với trong cục, không ngờ Phương Minh Viễn còn đưa ra đến giá đó.
Hơn được hai mươi vạn, chi nên Chu Viên Triều lên tiếng phản đối, Chu Đại Quân giải quyết ông ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Phương Minh Viễn càng lớn mạnh, sự ủng hộ của nhà họ Phương đối với mình càng lớn, con đường làm quan của mình càng thuận lợi, theo đuổi lợi ích trước mắt, làm tổn hại đến nhà họ Phương, chỉ là hành động của kẻ ngốc.
- Minh Viễn, nơi này so với trung tâm thương mại còn thô sơ, còn bên đó đã trang hoàng xong, các tiện nghi đầu đủ hết, cháu chỉ cần thuê là có thể khai trương. Còn nơi này, cháu phải thiết kế lại,trang trí,hệ thống dây điện, cháu có tính đến mấy thứ phí này không?
Chu Viên Triều nhắc nhở.
Phương Minh Viễn ngầm nháy mắt ra đấu với Chu Viên Triều. Chu Viên Triều đâu biết rằng, hắn không định chính thức trang hoàng nơi này. Trong kiếp trước, hắn đã nhìn thấy nhiều siêu thị kiểu phòng kho này, cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình mua sắm của mọi người. Dù bản thân muốn mở siêu thị của gia đình nhưng cũng không phải mở một cái siêu thị xa hoa, chưa cần thiết phải hao phí tâm trí như vậy. Hơn nữa, quan hệ với cảnh sát tiến thêm một bước, sau này đưa vào hoạt động cũng có lợi lớn, coi như bỏ tiền ra để bớt lo nghĩ.
- Chú Chu, chú nói không sai, so sánh nơi này với trung tâm mua bán, sự trang hoàng bên trong còn thiếu nhiều, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều. Có lẽ số tiền này người khác thấy cao, nhưng bác Chu đã rat ay, cũng phải nể mặt bác ấy vài phần. Hơn nữa, đến lúc cải tạo lại còn phải mời các chú bác ra mặt và phối hợp với các ngành liên quan, như vậy có thể giảm cho chúng ta được nhiều việc.
Chu Đại Quân mừng rỡ cười đến hiếp mắt. Phương Minh Viễn nói như vậy, hiển nhiên là muốn cho mình một thành tích nữa để quay về cục lập uy, lúc này vỗ ngực nói:
- Minh Viễn, chuyện này cháu yên tâm, cần chúng ta giúp đỡ việc gì, cháu cứ nói thằng.
Ông ta nhìn thoáng qua Tiểu Mã, giữa hai người có khoảng cách ngắn, lúc này mới nói nhỏ:
- Chú Chu nói cũng hợp lý, hay là chúng ta chỉ lấy mỗi năm một trăm ngàn tệ thôi?
Số tiền này cũng đủ để ông ta thuyết phục mấy người trong cục rồi.
Phương Minh Viễn cười nói:
Bác Chu, tiền không cần giảm xuống, nếu nhiều quá, thì xem như cháu hỗ trợ cảnh sát làm việc. Chờ siêu thị khai trương, còn rất nhiều việc phải phiền bác Chu giúp đỡ. Dạ, cháu hi vọng ký hợp đồng cho thuê ít nhất ba năm. Nửa năm đầu cháu sẽ sửa sang, nếu sau này Cục cảnh sát muốn bán nơi này, cháu muốn được ưu tiên mua. Điều đó phải được viết rõ trong hợp đồng.
- Chuyện đó không thành vấn đề.
Chu Đại Quân nói nhỏ bên tai Phương Minh Viễn:
- Minh Viễn, nói thực, nhà cháu gần đây ngoại trừ quán ăn và siêu thị, còn muốn làm việc gì lớn nữa không
Phương Minh Viễn trợn mắt lên nhìn, lập tức hiểu ra mà mỉm cười:
- Có phải bác đã nghe được tin gì bên chỗ Chủ tịch huyện không?
Chu Đại Quân đưa ngón tay cái lên, cười nói:
Không phải bác nghe được tin, mà là tự Chủ tịch huyện nói cho Cục trưởng của bác, chỉnh đốn tình hình anh ninh trong huyện, đảm bảo an toàn cho nhà đầu tư, cũng là không để cho nhà họ Phương của cháu không chịu áp lực của thế lực xấu. Hơn nữa, nếu việc này hoàn mỹ, sau này sẽ trước mặt nhà cháu sẽ nói tốt cho chúng tôi vài câu,ưu tiên sắp xếp cho người nhà cảnh sát chúng tôi.
Phương Minh Viễn gật đầu, đây là tin tốt, có cảnh sát phối hợp, làm nên chuyện cũng dễ dàng, bằng không Quách Lượng Quách đầu to trước sau gì cũng là cái họa ngầm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại mau chóng nhận Trần Trung.
- Bác Chu, cháu có thể nói rõ cho bác biết, quả thật là đang chuẩn bị hành động lớn, nếu nói có thể tiến hành, có thể nhận hết người nhà của các vị cảnh sát, bộ đội trong huyện đã hy sinh đều không thành vấn đề. Tuy nhiên, việc này còn trong quá trình chuẩn bị, không đưa ra được, mọi người cũng đừng nói ra ngoài, đến lúc đó phần bánh ngọt được chia cũng nhiều hơn. Ha ha… chính vì đang chuẩn bị như vậy nên có chút căng thẳng. Tiền thuê năm đầu chỉ có thể ứng trước nửa năm cho các vị.
- Nhận tất cả vào?
Chu Đại Quân hít một hơi dài. Tuy ông ta không phải dân chuyên môn,không biết chinh xác con số, nhưng ngĩ đến cũng có khoảng một trăm tám mươi hộ. Nói các khác, kế hoạch đang chuẩn bị này phải nhận được từ một trăm người trở lên, ở trong huyện Bình Xuyên này quả thật xứng đáng là việc lớn.
Ông ta nhìn đồng hồ, thấy cũng đã đến giữa trưa:
- Đi thôi, bữa trưa này tôi mời khách, gọi cả chú út của cháu đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn, mừng cho cháu đã tìm được địa điểm.
- Đi đâu?
Phương Minh Viễn chưa kịp bước đã bị Chu Đại Quân lôi đi. Cơ thể hắn so với đám bạn cùng lứa tuổi cũng xem như không tồi, nhưng nếu so với Chu Đại Quân thì không thể nào.
- Đi theo là được rồi, cho cháu biết đến quán ăn hạng nhất ở huyện Bình Xuyên, của Quách Lượng Quách đầu to..
Chu Đại Quân cười lạnh nói.
Bên trong hai cánh cửa sắt là một khoảng trống, khoảng chừng bốn năm trăm m2 bày một ít đồ lặt vặt, đi vào trong một tí là một cái kho lớn. Quả nhiên như lời của Tiểu Mã, diện tích còn lớn hơn cái kho kia, còn mới, cũng có vẻ chắc chắn. Bên tring điện nước đầy đủ, chỉ có mấy thứ hàng họ lung tung lộn xộn. Mấy thứ này chất đống ở đâu thật đáng tiếc, tuy để trong kho nhưng thời gian dài quá, dù có mới cũng sẽ bị hư.
- Mấy thứ đó đều là tang vật chúng tôi bắt được được, đến nay không có người đến nhận, lại không thể vứt bỏ hay bán đi, nên vẫn phải chất đống ở đây. Minh Viễn, nếu cháu thích chỗ này, chúng tôi sẽ chuyển nó đến kho khác cho cháu.
Chu Đại Quân chỉ vào đống hàng hóa lộn xộn trong kho, khoát tay nói. Hiện giờ ông ta được Quan Duyệt Võ giao quyền mấy chuyện này, tự thấy mình quyết định được. Dù sao nhà họ Phương không phải hạng người nhận ơn không báo, tiền thuê kho này, một năm cũng không ít, có thêm tiền thì đâu hại gì. Hơn nữa, nếu Phương Minh Viễn nhận lấy ân tình này, đối với chuyện hợp tác ngày sau của hai bên, tất nhiên có lợi rất lớn.
Về năng lực của Phương Minh Viễn, Chu Đại Quân làm láng giềng đã mười năm từ khi Phương Minh Viễn được sinh ra, quan hệ giữa hai nhà cũng không tệ, có thể nói là nhìn Phương Minh Viễn lớn lên, cũng có quan hệ rất tốt với Phương Thắng, lại quyết định rất nhiều việc cho nhà họ Phương, Chu Đại Quân cũng là người thông minh, nếu không cũng sẽ không leo lên được đến chức Phó cục trưởng cục cảnh sát, tất nhiên thấy rõ, sự thay đổi của nhà họ Phương mấy năm qua, tác dụng mấu chốt là từ người thiếu niên này.
Hơn nữa xem Phương Minh Viễn đi từng bước như chơi cờ, cũng làm ông ta cũng suy nghĩ về Phương Minh Viễn.
Cũng vì duyên cớ của hắn mà thay đổi được cục diện bất lợi của mình trong cục, giúp đỡ cho bản thân mình rất nhiều. Hơn nữa, bởi vì có hắn, vô hình trung chính mình và Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh đứng cùng một chiến tuyến. Chuyện này đối với con đường làm quan của Chu Đại Quân không nghi ngờ gì, là sự hỗ trợ lớn nhất. Quan sát suốt mấy ngày nay, Chu Đại Quân tin rằng vị Chủ tịch huyện Lý Đông Tinh tuyệt đối không phải loại người bảo thủ, có tái cán, có năng lực, cũng có dã tâm. Một vị Chủ tịch huyện, tuyệt đối không phải mục đích cuối cùng của ông ta, mà chuyện này cũng nhờ Phương Minh Viễn mang đến. Cho nên rất tin tưởng vào tương lai của Phương Minh Viễn, nhưng cũng mạnh hơn những người khác trong huyện chút nào.
Phương Minh Viễn chắp tay sau lưng, đi vòng quanh trong kho, trong lòng đã hơi vừa lòng. Nơi này vị trí không tệ, cách khu trung tâm thương mại của huyện không xa, giao thông thuận lợi. Hơn nữa, quan trọng hơn là điều kiện an ninh ở đâu tốt hơn nhiều so với vùng noại thành kia nhiều lắm. Nói như vậy, cư dân trong huyện buổi tối đi mua sắm khôn cần lo lắng đến vấn đề an ninh, vừa ra khỏi cửa, phía bên phải khoảng năm mươi mét còn có một đồn công an, tin rằng không có người nào đui mù mà gây án trước đồn công an.
- Bác Chu, nơi này không tệ, nếu tiền thuê thích hợp, cháu sẽ chọn nơi này.
Phương Minh Viễn nói thẳng.
- Vậy được rồi! Cháu cho bác một con số đi. Tiền thuê để bác về thương lượng lại, nếu được chúng tôi lập tức cho cháu bắt đầu.
Chu Đại Quân hưng phấn nói. Ông ta vừa rồi đã hỏi Tiểu Mã, trong đồn cảnh sát cũng có vài cái kho, đem nơi này cho thuê, đối với công việc bình thường của Cục cảnh sát cũng không ảnh hưởng gì.
Phương Minh Viễn tính toán một lúc, ngẩng đầu lên nói:
- Bác Chu, nơi này diện tích lớn tương đương hai tần lầu của trung tâm thương mại, xét đến vị trí của nói, còn có phí sửa chữa kho lại, cháu có thể trả một năm một trăm hai mươi ngàn.
- Một trăm hai mươi ngàn. Minh Viễn, giá này có cao quá không?
Chu Viên Triều hoảng sợ thốt lên. Nên biết rằng đây chỉ là cái kho hàng, không thể so được với trung tâm thương mại của huyện hoàn toàn là nơi mua bán. Phương Minh Viễn nếu thuê trung tâm thương mại, chỉ cần sắp xếp lại tầng trệt một ít là xong. Còn cái kho này không sửa chữa lại thì không thể khai trương. Sửa lại gần như tất cả, phí sửa chữa cũng không nhỏ đâu.
Chu Đại Quân trước tiên rất vui vẻ. Trong trung tâm thương mại cũng phải cố lắm mới có ba trăm ngàn tệ tiền thuê một năm, đối với nơi này cũng không hi vọng có được tiền thuê cao. Ông ta cũng hiểu được, nơi này tốt hơn chỗ kia nhiều, nên ông ta nghĩ, có tám mươi ngàn cũng có thể ăn nói với trong cục, không ngờ Phương Minh Viễn còn đưa ra đến giá đó.
Hơn được hai mươi vạn, chi nên Chu Viên Triều lên tiếng phản đối, Chu Đại Quân giải quyết ông ta cũng đã suy nghĩ cẩn thận. Phương Minh Viễn càng lớn mạnh, sự ủng hộ của nhà họ Phương đối với mình càng lớn, con đường làm quan của mình càng thuận lợi, theo đuổi lợi ích trước mắt, làm tổn hại đến nhà họ Phương, chỉ là hành động của kẻ ngốc.
- Minh Viễn, nơi này so với trung tâm thương mại còn thô sơ, còn bên đó đã trang hoàng xong, các tiện nghi đầu đủ hết, cháu chỉ cần thuê là có thể khai trương. Còn nơi này, cháu phải thiết kế lại,trang trí,hệ thống dây điện, cháu có tính đến mấy thứ phí này không?
Chu Viên Triều nhắc nhở.
Phương Minh Viễn ngầm nháy mắt ra đấu với Chu Viên Triều. Chu Viên Triều đâu biết rằng, hắn không định chính thức trang hoàng nơi này. Trong kiếp trước, hắn đã nhìn thấy nhiều siêu thị kiểu phòng kho này, cũng không ảnh hưởng đến sự nhiệt tình mua sắm của mọi người. Dù bản thân muốn mở siêu thị của gia đình nhưng cũng không phải mở một cái siêu thị xa hoa, chưa cần thiết phải hao phí tâm trí như vậy. Hơn nữa, quan hệ với cảnh sát tiến thêm một bước, sau này đưa vào hoạt động cũng có lợi lớn, coi như bỏ tiền ra để bớt lo nghĩ.
- Chú Chu, chú nói không sai, so sánh nơi này với trung tâm mua bán, sự trang hoàng bên trong còn thiếu nhiều, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng nhiều. Có lẽ số tiền này người khác thấy cao, nhưng bác Chu đã rat ay, cũng phải nể mặt bác ấy vài phần. Hơn nữa, đến lúc cải tạo lại còn phải mời các chú bác ra mặt và phối hợp với các ngành liên quan, như vậy có thể giảm cho chúng ta được nhiều việc.
Chu Đại Quân mừng rỡ cười đến hiếp mắt. Phương Minh Viễn nói như vậy, hiển nhiên là muốn cho mình một thành tích nữa để quay về cục lập uy, lúc này vỗ ngực nói:
- Minh Viễn, chuyện này cháu yên tâm, cần chúng ta giúp đỡ việc gì, cháu cứ nói thằng.
Ông ta nhìn thoáng qua Tiểu Mã, giữa hai người có khoảng cách ngắn, lúc này mới nói nhỏ:
- Chú Chu nói cũng hợp lý, hay là chúng ta chỉ lấy mỗi năm một trăm ngàn tệ thôi?
Số tiền này cũng đủ để ông ta thuyết phục mấy người trong cục rồi.
Phương Minh Viễn cười nói:
Bác Chu, tiền không cần giảm xuống, nếu nhiều quá, thì xem như cháu hỗ trợ cảnh sát làm việc. Chờ siêu thị khai trương, còn rất nhiều việc phải phiền bác Chu giúp đỡ. Dạ, cháu hi vọng ký hợp đồng cho thuê ít nhất ba năm. Nửa năm đầu cháu sẽ sửa sang, nếu sau này Cục cảnh sát muốn bán nơi này, cháu muốn được ưu tiên mua. Điều đó phải được viết rõ trong hợp đồng.
- Chuyện đó không thành vấn đề.
Chu Đại Quân nói nhỏ bên tai Phương Minh Viễn:
- Minh Viễn, nói thực, nhà cháu gần đây ngoại trừ quán ăn và siêu thị, còn muốn làm việc gì lớn nữa không
Phương Minh Viễn trợn mắt lên nhìn, lập tức hiểu ra mà mỉm cười:
- Có phải bác đã nghe được tin gì bên chỗ Chủ tịch huyện không?
Chu Đại Quân đưa ngón tay cái lên, cười nói:
Không phải bác nghe được tin, mà là tự Chủ tịch huyện nói cho Cục trưởng của bác, chỉnh đốn tình hình anh ninh trong huyện, đảm bảo an toàn cho nhà đầu tư, cũng là không để cho nhà họ Phương của cháu không chịu áp lực của thế lực xấu. Hơn nữa, nếu việc này hoàn mỹ, sau này sẽ trước mặt nhà cháu sẽ nói tốt cho chúng tôi vài câu,ưu tiên sắp xếp cho người nhà cảnh sát chúng tôi.
Phương Minh Viễn gật đầu, đây là tin tốt, có cảnh sát phối hợp, làm nên chuyện cũng dễ dàng, bằng không Quách Lượng Quách đầu to trước sau gì cũng là cái họa ngầm. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lại mau chóng nhận Trần Trung.
- Bác Chu, cháu có thể nói rõ cho bác biết, quả thật là đang chuẩn bị hành động lớn, nếu nói có thể tiến hành, có thể nhận hết người nhà của các vị cảnh sát, bộ đội trong huyện đã hy sinh đều không thành vấn đề. Tuy nhiên, việc này còn trong quá trình chuẩn bị, không đưa ra được, mọi người cũng đừng nói ra ngoài, đến lúc đó phần bánh ngọt được chia cũng nhiều hơn. Ha ha… chính vì đang chuẩn bị như vậy nên có chút căng thẳng. Tiền thuê năm đầu chỉ có thể ứng trước nửa năm cho các vị.
- Nhận tất cả vào?
Chu Đại Quân hít một hơi dài. Tuy ông ta không phải dân chuyên môn,không biết chinh xác con số, nhưng ngĩ đến cũng có khoảng một trăm tám mươi hộ. Nói các khác, kế hoạch đang chuẩn bị này phải nhận được từ một trăm người trở lên, ở trong huyện Bình Xuyên này quả thật xứng đáng là việc lớn.
Ông ta nhìn đồng hồ, thấy cũng đã đến giữa trưa:
- Đi thôi, bữa trưa này tôi mời khách, gọi cả chú út của cháu đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ ăn, mừng cho cháu đã tìm được địa điểm.
- Đi đâu?
Phương Minh Viễn chưa kịp bước đã bị Chu Đại Quân lôi đi. Cơ thể hắn so với đám bạn cùng lứa tuổi cũng xem như không tồi, nhưng nếu so với Chu Đại Quân thì không thể nào.
- Đi theo là được rồi, cho cháu biết đến quán ăn hạng nhất ở huyện Bình Xuyên, của Quách Lượng Quách đầu to..
Chu Đại Quân cười lạnh nói.
/1605
|