-Cậu Phương, nghe nói ở tỉnh Tần Tây kia có kẻ đui mù nào đó chêu trọc nhà họ Phương các người à? Có cần ta giúp gì không?
Tông Chính cười ha hả trong điện thoại nói. Gần đây tâm trạng y rất tốt, cùng hợp tác với nhà họ Phương, trữ lượng dầu thành phẩm tiến triển rất thuận lợi. Hơn nữa, điều làm y vui hơn là không phải làm gì cũng có tài sản hàng chục triệu, hơn nữa đều là hợp pháp, không ai có thể nói gì… việc tốt đẹp như vậy, rơi xuống đầu ai, chỉ cần mơ thấy đã vui.
Cho nên hiện giờ Tông Chính cảm thấy lúc trước mình không làm kẻ thù của Phương Minh Viễn là một quyết định thật sáng suốt. Chỉ cần nhìn mấy người mất cả chì lẫn chài Hề Quốc Bình hiện giờ lấy vết xe đổ của ba tên làm bài học.
Đồng thời, đối với Phương Minh Viễn, Tông Chính nhìn bằng ánh mắt khâm phục tới cực điểm, nếu không có nhận thức sâu sắc về thị trường di động của Hoa Hạ trong tương lai, làm sao có thể cùng lúc làm cho ba tập đoàn lớn xuống hố sâu, còn khiến cho tên bốc phét Hề Quốc Bình phải đi xuống. nhất là chiêu hắn yêu cầu các nhà lãnh đạo tham dự hội nghị kí kết và xác nhận trên hợp đồng. Hoàn toàn làm cho bộ công nghiệp điện tử không có đường lui.
Cho nên Tông Chính quyết định phải giữ mối quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, không thể trở thành người đồng hành nhưng cũng không đối lập.
- Chỉ là một chút việc nhỏ không ngờ lại làm kinh động tới cả Nha Nội như vậy!
phương Minh Viễn cười nói. Tuy rằng có Tông Chính lên tiếng ủng hộ, nhóm chỉnh đốn lại thành phố Khang An này càng thêm thành thạo nhưng Phương Minh Viễn vẫn từ chối không chút do dự. Hắn không muốn Tông Chính tới gần, hai bên chỉ cần duy trì quan hệ không chặt chẽ cũng không đối địch như vậy là được rồi. Không phải ai cũng có thể múa cùng sói.
Tông Chính nghe thấy Phương Minh Viễn khéo từ chối tất nhiên không tiếp tục thêm nữa. Theo như y thấy thể lực hiện giờ của nhà họ Phương, nếu quyết tâm làm gì thì đến bí thư tỉnh ủy cũng không ngăn được. Dù sao y cũng chỉ cần biểu hiện ý tứ của mình cũng là đủ rồi!
-Cậu Phương, cậu nghe nói hưa, bây giờ tứ đầu sỏ di động đã trở thành mình nhà họ Phương độc chiếm rồi?
Giọng nói của Tông Chính mang áp lực, không nhịn cười nổi.
-A, tôi nghe nói rồi, tổng giám đốc Hề bọn họ đều thăng chức. Ôi, bây giờ thì tốt rồi, ba tập đoàn công ty lớn ngay cả một người quen cũng không có!
Phương Minh Viễn thở dài nói.
-Ha ha ha..
Tông Chính bên kia cười ngặt nghẽo, chút nữa làm rơi điện thoại. Phương Minh Viễn đây mới là cảnh mèo khóc chuột, nếu hắn không đào một cái hố to cho ba người Hề Quốc Bình như vậy thì cương vị chủ tịch liên ba tập đoàn đã không nóng hổi như vậy, đã bị các nhà lãnh đạo bộ công nghiệp điện tử đuổi ra khỏi cửa.
Tuy nhiên Tông Chính cảm thấy như vậy cũng là xứng đáng với bọn Hề Quốc Bình. Ở Hoa Hạ, doanh nghiệp nhà nước khác với doanh nghiệp tư nhân, quả thật là tài trí hơn người, nhưng cũng phải xem đối phương là ai. Tuy rằng Phương Minh Viễn không phải là con cháu quan lại, nhưng xem Tô Huán Đông như con cháu nhà mình, lừa đảo ngay trên đầu Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn đáp lại như vậy là đúng. Nếu đã dám đạp gánh trúc thì phải chuẩn bị tốt lần sau đối phương sẽ trả thù.
Lúc ấy nếu Phương Minh Viễn không chống đỡ, chẳng phải đã làm xiêm y thay ba bọn họ sao. Đến lúc đó ba người Hề Quốc Bình sẽ không mang ơn Phương Minh Viễn mà ngầm nhạo báng Phương Minh Viễn không có năng lực. Theo Tông Chính được biết, lúc trước sau khi kí tên chuyển nhượng kĩ thuật bọn Hề Quốc Bình sau lưng giễu cợt Phương Minh Viễn không ít, rốt cuộc là ai chiếm ưu thế. Chỉ cần mấy tháng liền đã sáng tỏ rồi.
Thành thật mà nói, nhìn thấy bảng thống kê tiêu thụ di động trong thị trường Hoa Hạ trong thời gian sắp tới, Tông Chính rất vui, cười toe toét cả ngày. Tuy sớm chỉ biết gặp được nhà họ Phương sau này vô cùng tốt. Nhưng cũng thật không ngờ đó lại là cách kiếm tiền tốt như thế. Không thể nghi ngờ gì tập đoàn Tâm Dực của nhà họ Phương lại có thể đứng trên đỉnh cao trong ngành của mình thêm một lần nữa.
Nghĩ lại quá trình làm giàu của nhà họ Phương, Tông Chính không thể không thừa nhận Phương Minh Viễn là một thiên tài buôn bán, có thể nhập một hàng hỏa một hàng, hơn nữa với mỗi sản nghiệp đều thấy được vị trí cao nhất. Người như vậy, không thể biến thành đồng minh thật là tiếc.
Tông Chính và Phương Minh Viễn lại hàn thuyên vài câu, nhắc nhở hắn tăng ca thêm giờ để tăng thành phẩm dầu, nhà họ Tông hiện giờ như thế nào rồi gác máy.
Về việc Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Đường Âm bày mưu đặt kế giam cầm công dân vẫn đang được tiếp tục điều tra. Trong mấy tuần tiếp theo, truyền thông tỉnh Tần Tây đã liên tục lên án, ngày càng nhiều vùng đen được mở ra.
Mọi người lúc này mới hoảng sợ phát hiện ra toàn bộ huyện Đường Âm, ngoại trừ một số ít không nhúng tay vào,còn lại đa số cán bộ Huyện ủy và ủy ban nhân dân đều bị liên lụy,có thể nói là cục diện rối rắm. Lúc Dương Quân Nghĩa giải cứu Phương Nhai khỏi bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm cũng đã đem chuyện cán bộ huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Đường Nhân báo cáo, nhưng tầng lớp cán bộ còn lại cơ bản có thể duy trì được hoạt động của huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, hiện giờ tầng lớp dưới đó cũng phải tận diệt.
Mọi người không khỏi thắc mắc, một huyện nghèo cấp quốc gia, hàng năm đều nhận trợ cấp từ tỉnh, từ TW sao có thể thành hang to lớn như vậy. Tham ô, lấy quyền tư mưu đoạt tài sản chung, ở huyện ở xã phần tử hoành hành ngang ngược, dân chúng lầm than. Cảnh sát, tòa án, viện kiểm sát thêm nhiều loại đáng ghê tởm lần lượt tìm ra điểm mấu chốt của mọi người một cách dễ dàng.
Mọi người lại muốn hỏi tình trạng ở huyện Đường Âm lãnh đạo thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An có biết không? Hay là một số người ở thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An cũng có vai trò không nhỏ trong đó?
Một đốm lửa như vậy chớp mắt đã biến thành cánh đồng đầy lửa. Một số bọn quan viên thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An giống như những con cua ngồi trên chảo lửa, liều mạng nhảy xuống mặt đất, muốn tìm một đường sống.
Nhưng công văn của ban tổ chức tỉnh cắt đứt hy vọng của rất nhiều người. Trong lúc điều tra, tạm ngừng điều động cán bộ thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An, nói cách khác, trong lúc tạm ngừng chỉ phê chuẩn điều động những cán bộ trong tỉnh, không phê chuẩn cán bộ đến từ thành phố khác.
Chuyện kế tiếp sảy ra lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Phó chủ tịch thường trực quận Bình Xuyên của thành phố Phụng Nguyên Thì Văn Sinh bị điều động qua thành phố Khang An và đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường trực thành phố, thành ủy ủy viên thường vụ đảng ủy!
Thì Văn Sinh nguyên là phó chủ tịch thường trực quận Bình Xuyên thành phố Phụng Nguyên, làm phó các quận huyện tương ứng cấp tỉnh tương ứng cán bộ cấp phó chính phủ, là cán bộ cấp cục trưởng. Mà phó chủ tịch thường trực thành phố Khang An còn là cán bộ cấp phó của sở. Có thể nói Thì Văn Sinh đã vượt qua đa số bọn quan chức Hoa Hạ trở thành cán bộ hạng trung không hơn không kém.
Đương nhiên cũng có người cho rằng Thì Văn Sinh phát triển tiền đồ từ quận Bình Xuyên của thành phố Phụng Nguyên về thành phố Khang An, nhìn như là nâng cao cấp bậc nhưng từ thực tế và tương lai tiền đồ cho thấy lại không cần thiết là một việc tốt. Ai mà không biết ở Tần Tây thành phố Khang An là khu vực thuộc loại lạc hậu, không hơn không kém.
Nhưng người sáng suốt đều biết, hiện giờ quan trường ở thành phố Khang An nổi lên như vũ dũng, mọi người đều cảm thấy bất an, không cần nói cán bộ bình thường, chính là Bí thư Thành ủy Loan Khang và Chủ tịch thành phố Lưu Hải Sơn, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Vương Quang Minh, ba tên đầu sỏ của thành phố Khang An cũng giống như ngồi trên đống lửa. Lúc này Thì Văn Sinh được điều làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khang An, Thành ủy ủy viên thường vụ. Một khi trong ba người này có người bị bắt Thì Văn Sinh rất có khả năng kế tiếp chức chủ tịch thành phố kia, đó là cán bộ cấp sở kia mà.
Từ cấp Cục phó đến cấp giám đốc sở, đối với đại đa số bọn quan viên Hoa Hạ mà nói, đều đủ để làm bọn hắn oai cả đời!
-Văn Sinh, tôi muốn chúc mừng anh trước!
Tô Ái Quân cười ha hả vỗ vai Thì Văn Sinh nói:
-Đi rồi phải làm cho tốt, có lẽ naử năm một năm sau chúng ta là đồng sự cùng cấp!
Tô Ái Quân hiện giờ là Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Tần Tây, cán bộ cấp Giám đốc sở, theo cấp bậc đi lên mà nói anh ta và chủ tịch thành phố Khang An cùng một bậc. Nhưng theo chức quyền đi lên mà nói, hai chức vị này cái nào tốt hơn, chỉ sợ lại là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí.
Thì Văn Sinh đến lúc này vẫn đang là như ở trong mộng, buổi tối hôm kia, Phương Minh Viễn và anh ta mới nói hai câu, muốn anh ta chuẩn bị tư tưởng làm tốt công tác điều động sắp tới, này hôm nay điều lệnh chính thức đã đi xuống đến đây. Quan trường của Hoa Hạ, hiệu suất dẫn cao như vậy thật là hiếm có. Tuy rằng nói rời khỏi quận Bình Xuyên quen thuộc đi tới thành phố Khang An khu vực tăm tối của khu vực Tần Nam , Thì Văn Sinh trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng mặc kệ nói như thế nào cũng là thăng chức rồi !
Cán bộ cấp giám đốc sở tương lai. Năm đó khi mà anh ta là công nhân nhà máy thiết bị cán thép Tần Tây, nói gì cũng không dám nghĩ đến chính mình sẽ trở thành người cùng cấp với xưởng trưởng nhà máy, hơn nữa quyền lực còn lớn hơn nữa. Tuy thành phố Khang An là khu vực lạc hậu nhất tỉnh Tần Tây nhưng cũng là một khu vực rộng hàng chục ngàn km vuông với hàng triệu người.
Tô Ái Quân cười nói:
-Tin tưởng Phương Minh Viễn đã làm cho anh hết hơi rồi, có phải đã giúp ngươi có thêm mấy cái túi khôn?
Thì Văn Sinh ngượng ngùng cười nói:
-Đúng vậy, Minh Viễn đã nói, đợi tôi qua đó, nó sẽ ủng hộ tôi đầy đủ tài lực để giúp thành phố Khang An lấy vài dự án.
-Vậy là được rồi!
Tô Ái Quân nói. Đây là việc nằm trong dự kiến của hắn, Phương Minh Viễn thông minh như vậy sẽ không bỏ dài lấy ngắn, ưu thế của nhà họ Phương là tài chính, trong dự án này, thành phố Khang An lại là khu vực lạc hậu, vài năm gần đây phần lớn công nhân thất nghiệp, kinh tế khó phát triển, nay Thì Văn Sinh mang theo dự án và tài chính, đương nhiên là nhân dân rât hoan nghênh.
-Tuy nhiên tôi muốn nhắc nhở một chút.
Tô Ái Quân nghiêm mặt nói.
Tông Chính cười ha hả trong điện thoại nói. Gần đây tâm trạng y rất tốt, cùng hợp tác với nhà họ Phương, trữ lượng dầu thành phẩm tiến triển rất thuận lợi. Hơn nữa, điều làm y vui hơn là không phải làm gì cũng có tài sản hàng chục triệu, hơn nữa đều là hợp pháp, không ai có thể nói gì… việc tốt đẹp như vậy, rơi xuống đầu ai, chỉ cần mơ thấy đã vui.
Cho nên hiện giờ Tông Chính cảm thấy lúc trước mình không làm kẻ thù của Phương Minh Viễn là một quyết định thật sáng suốt. Chỉ cần nhìn mấy người mất cả chì lẫn chài Hề Quốc Bình hiện giờ lấy vết xe đổ của ba tên làm bài học.
Đồng thời, đối với Phương Minh Viễn, Tông Chính nhìn bằng ánh mắt khâm phục tới cực điểm, nếu không có nhận thức sâu sắc về thị trường di động của Hoa Hạ trong tương lai, làm sao có thể cùng lúc làm cho ba tập đoàn lớn xuống hố sâu, còn khiến cho tên bốc phét Hề Quốc Bình phải đi xuống. nhất là chiêu hắn yêu cầu các nhà lãnh đạo tham dự hội nghị kí kết và xác nhận trên hợp đồng. Hoàn toàn làm cho bộ công nghiệp điện tử không có đường lui.
Cho nên Tông Chính quyết định phải giữ mối quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, không thể trở thành người đồng hành nhưng cũng không đối lập.
- Chỉ là một chút việc nhỏ không ngờ lại làm kinh động tới cả Nha Nội như vậy!
phương Minh Viễn cười nói. Tuy rằng có Tông Chính lên tiếng ủng hộ, nhóm chỉnh đốn lại thành phố Khang An này càng thêm thành thạo nhưng Phương Minh Viễn vẫn từ chối không chút do dự. Hắn không muốn Tông Chính tới gần, hai bên chỉ cần duy trì quan hệ không chặt chẽ cũng không đối địch như vậy là được rồi. Không phải ai cũng có thể múa cùng sói.
Tông Chính nghe thấy Phương Minh Viễn khéo từ chối tất nhiên không tiếp tục thêm nữa. Theo như y thấy thể lực hiện giờ của nhà họ Phương, nếu quyết tâm làm gì thì đến bí thư tỉnh ủy cũng không ngăn được. Dù sao y cũng chỉ cần biểu hiện ý tứ của mình cũng là đủ rồi!
-Cậu Phương, cậu nghe nói hưa, bây giờ tứ đầu sỏ di động đã trở thành mình nhà họ Phương độc chiếm rồi?
Giọng nói của Tông Chính mang áp lực, không nhịn cười nổi.
-A, tôi nghe nói rồi, tổng giám đốc Hề bọn họ đều thăng chức. Ôi, bây giờ thì tốt rồi, ba tập đoàn công ty lớn ngay cả một người quen cũng không có!
Phương Minh Viễn thở dài nói.
-Ha ha ha..
Tông Chính bên kia cười ngặt nghẽo, chút nữa làm rơi điện thoại. Phương Minh Viễn đây mới là cảnh mèo khóc chuột, nếu hắn không đào một cái hố to cho ba người Hề Quốc Bình như vậy thì cương vị chủ tịch liên ba tập đoàn đã không nóng hổi như vậy, đã bị các nhà lãnh đạo bộ công nghiệp điện tử đuổi ra khỏi cửa.
Tuy nhiên Tông Chính cảm thấy như vậy cũng là xứng đáng với bọn Hề Quốc Bình. Ở Hoa Hạ, doanh nghiệp nhà nước khác với doanh nghiệp tư nhân, quả thật là tài trí hơn người, nhưng cũng phải xem đối phương là ai. Tuy rằng Phương Minh Viễn không phải là con cháu quan lại, nhưng xem Tô Huán Đông như con cháu nhà mình, lừa đảo ngay trên đầu Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn đáp lại như vậy là đúng. Nếu đã dám đạp gánh trúc thì phải chuẩn bị tốt lần sau đối phương sẽ trả thù.
Lúc ấy nếu Phương Minh Viễn không chống đỡ, chẳng phải đã làm xiêm y thay ba bọn họ sao. Đến lúc đó ba người Hề Quốc Bình sẽ không mang ơn Phương Minh Viễn mà ngầm nhạo báng Phương Minh Viễn không có năng lực. Theo Tông Chính được biết, lúc trước sau khi kí tên chuyển nhượng kĩ thuật bọn Hề Quốc Bình sau lưng giễu cợt Phương Minh Viễn không ít, rốt cuộc là ai chiếm ưu thế. Chỉ cần mấy tháng liền đã sáng tỏ rồi.
Thành thật mà nói, nhìn thấy bảng thống kê tiêu thụ di động trong thị trường Hoa Hạ trong thời gian sắp tới, Tông Chính rất vui, cười toe toét cả ngày. Tuy sớm chỉ biết gặp được nhà họ Phương sau này vô cùng tốt. Nhưng cũng thật không ngờ đó lại là cách kiếm tiền tốt như thế. Không thể nghi ngờ gì tập đoàn Tâm Dực của nhà họ Phương lại có thể đứng trên đỉnh cao trong ngành của mình thêm một lần nữa.
Nghĩ lại quá trình làm giàu của nhà họ Phương, Tông Chính không thể không thừa nhận Phương Minh Viễn là một thiên tài buôn bán, có thể nhập một hàng hỏa một hàng, hơn nữa với mỗi sản nghiệp đều thấy được vị trí cao nhất. Người như vậy, không thể biến thành đồng minh thật là tiếc.
Tông Chính và Phương Minh Viễn lại hàn thuyên vài câu, nhắc nhở hắn tăng ca thêm giờ để tăng thành phẩm dầu, nhà họ Tông hiện giờ như thế nào rồi gác máy.
Về việc Huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Đường Âm bày mưu đặt kế giam cầm công dân vẫn đang được tiếp tục điều tra. Trong mấy tuần tiếp theo, truyền thông tỉnh Tần Tây đã liên tục lên án, ngày càng nhiều vùng đen được mở ra.
Mọi người lúc này mới hoảng sợ phát hiện ra toàn bộ huyện Đường Âm, ngoại trừ một số ít không nhúng tay vào,còn lại đa số cán bộ Huyện ủy và ủy ban nhân dân đều bị liên lụy,có thể nói là cục diện rối rắm. Lúc Dương Quân Nghĩa giải cứu Phương Nhai khỏi bệnh viện tâm thần huyện Đường Âm cũng đã đem chuyện cán bộ huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện Đường Nhân báo cáo, nhưng tầng lớp cán bộ còn lại cơ bản có thể duy trì được hoạt động của huyện ủy và ủy ban nhân dân huyện, hiện giờ tầng lớp dưới đó cũng phải tận diệt.
Mọi người không khỏi thắc mắc, một huyện nghèo cấp quốc gia, hàng năm đều nhận trợ cấp từ tỉnh, từ TW sao có thể thành hang to lớn như vậy. Tham ô, lấy quyền tư mưu đoạt tài sản chung, ở huyện ở xã phần tử hoành hành ngang ngược, dân chúng lầm than. Cảnh sát, tòa án, viện kiểm sát thêm nhiều loại đáng ghê tởm lần lượt tìm ra điểm mấu chốt của mọi người một cách dễ dàng.
Mọi người lại muốn hỏi tình trạng ở huyện Đường Âm lãnh đạo thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An có biết không? Hay là một số người ở thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An cũng có vai trò không nhỏ trong đó?
Một đốm lửa như vậy chớp mắt đã biến thành cánh đồng đầy lửa. Một số bọn quan viên thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An giống như những con cua ngồi trên chảo lửa, liều mạng nhảy xuống mặt đất, muốn tìm một đường sống.
Nhưng công văn của ban tổ chức tỉnh cắt đứt hy vọng của rất nhiều người. Trong lúc điều tra, tạm ngừng điều động cán bộ thành ủy và ủy ban nhân dân thành phố Khang An, nói cách khác, trong lúc tạm ngừng chỉ phê chuẩn điều động những cán bộ trong tỉnh, không phê chuẩn cán bộ đến từ thành phố khác.
Chuyện kế tiếp sảy ra lại khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Phó chủ tịch thường trực quận Bình Xuyên của thành phố Phụng Nguyên Thì Văn Sinh bị điều động qua thành phố Khang An và đảm nhiệm chức phó chủ tịch thường trực thành phố, thành ủy ủy viên thường vụ đảng ủy!
Thì Văn Sinh nguyên là phó chủ tịch thường trực quận Bình Xuyên thành phố Phụng Nguyên, làm phó các quận huyện tương ứng cấp tỉnh tương ứng cán bộ cấp phó chính phủ, là cán bộ cấp cục trưởng. Mà phó chủ tịch thường trực thành phố Khang An còn là cán bộ cấp phó của sở. Có thể nói Thì Văn Sinh đã vượt qua đa số bọn quan chức Hoa Hạ trở thành cán bộ hạng trung không hơn không kém.
Đương nhiên cũng có người cho rằng Thì Văn Sinh phát triển tiền đồ từ quận Bình Xuyên của thành phố Phụng Nguyên về thành phố Khang An, nhìn như là nâng cao cấp bậc nhưng từ thực tế và tương lai tiền đồ cho thấy lại không cần thiết là một việc tốt. Ai mà không biết ở Tần Tây thành phố Khang An là khu vực thuộc loại lạc hậu, không hơn không kém.
Nhưng người sáng suốt đều biết, hiện giờ quan trường ở thành phố Khang An nổi lên như vũ dũng, mọi người đều cảm thấy bất an, không cần nói cán bộ bình thường, chính là Bí thư Thành ủy Loan Khang và Chủ tịch thành phố Lưu Hải Sơn, Chủ tịch Hội đồng nhân dân Vương Quang Minh, ba tên đầu sỏ của thành phố Khang An cũng giống như ngồi trên đống lửa. Lúc này Thì Văn Sinh được điều làm Phó Chủ tịch thường trực thành phố Khang An, Thành ủy ủy viên thường vụ. Một khi trong ba người này có người bị bắt Thì Văn Sinh rất có khả năng kế tiếp chức chủ tịch thành phố kia, đó là cán bộ cấp sở kia mà.
Từ cấp Cục phó đến cấp giám đốc sở, đối với đại đa số bọn quan viên Hoa Hạ mà nói, đều đủ để làm bọn hắn oai cả đời!
-Văn Sinh, tôi muốn chúc mừng anh trước!
Tô Ái Quân cười ha hả vỗ vai Thì Văn Sinh nói:
-Đi rồi phải làm cho tốt, có lẽ naử năm một năm sau chúng ta là đồng sự cùng cấp!
Tô Ái Quân hiện giờ là Giám đốc sở Giáo dục tỉnh Tần Tây, cán bộ cấp Giám đốc sở, theo cấp bậc đi lên mà nói anh ta và chủ tịch thành phố Khang An cùng một bậc. Nhưng theo chức quyền đi lên mà nói, hai chức vị này cái nào tốt hơn, chỉ sợ lại là nhân giả gặp nhân, trí giả gặp trí.
Thì Văn Sinh đến lúc này vẫn đang là như ở trong mộng, buổi tối hôm kia, Phương Minh Viễn và anh ta mới nói hai câu, muốn anh ta chuẩn bị tư tưởng làm tốt công tác điều động sắp tới, này hôm nay điều lệnh chính thức đã đi xuống đến đây. Quan trường của Hoa Hạ, hiệu suất dẫn cao như vậy thật là hiếm có. Tuy rằng nói rời khỏi quận Bình Xuyên quen thuộc đi tới thành phố Khang An khu vực tăm tối của khu vực Tần Nam , Thì Văn Sinh trong lòng cũng hơi lo lắng, nhưng mặc kệ nói như thế nào cũng là thăng chức rồi !
Cán bộ cấp giám đốc sở tương lai. Năm đó khi mà anh ta là công nhân nhà máy thiết bị cán thép Tần Tây, nói gì cũng không dám nghĩ đến chính mình sẽ trở thành người cùng cấp với xưởng trưởng nhà máy, hơn nữa quyền lực còn lớn hơn nữa. Tuy thành phố Khang An là khu vực lạc hậu nhất tỉnh Tần Tây nhưng cũng là một khu vực rộng hàng chục ngàn km vuông với hàng triệu người.
Tô Ái Quân cười nói:
-Tin tưởng Phương Minh Viễn đã làm cho anh hết hơi rồi, có phải đã giúp ngươi có thêm mấy cái túi khôn?
Thì Văn Sinh ngượng ngùng cười nói:
-Đúng vậy, Minh Viễn đã nói, đợi tôi qua đó, nó sẽ ủng hộ tôi đầy đủ tài lực để giúp thành phố Khang An lấy vài dự án.
-Vậy là được rồi!
Tô Ái Quân nói. Đây là việc nằm trong dự kiến của hắn, Phương Minh Viễn thông minh như vậy sẽ không bỏ dài lấy ngắn, ưu thế của nhà họ Phương là tài chính, trong dự án này, thành phố Khang An lại là khu vực lạc hậu, vài năm gần đây phần lớn công nhân thất nghiệp, kinh tế khó phát triển, nay Thì Văn Sinh mang theo dự án và tài chính, đương nhiên là nhân dân rât hoan nghênh.
-Tuy nhiên tôi muốn nhắc nhở một chút.
Tô Ái Quân nghiêm mặt nói.
/1605
|