Đã có ngân hàng Percell làm hậu thuẫn, còn có tiền vốn hùng hậu từ nước ngoài của Phương Minh Viễn, một tuyến tàu điện ngầm không làm khó được nhà họ Phương.
-Ngân hàng Percell? Đây là ngân hàng ở đâu?
Tô Ái Quân kinh ngạc nói.
-Tiểu vương quốc Dubai của các tiểu vương quốc Ả Rập đã đăng ký, là ngân hàng mà hoàng tử Abdullah của vương thất Kuwait và hoàng tử Maktoum của vương thất tiểu vương Dubai cùng đầu tư xây dựng. Chú Tô chẳng phải cũng biết, cháu và hai vị hoàng tử này là bạn bè sao. Bọn họ tin tưởng vào khả năng quan sát của cháu, cho nên quyết định cho cháu vay toàn bộ số tiền cho dự án.
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
Người Ả Rập có tiền, điểm này Tô Ái Quân cũng biết. Phương Minh Viễn và hoàng tử Abdullah cùng hoàng tử Maktoum là người bạn tri kỉ, anh ta cũng biết, Tô Ái Quân chỉ có cảm thấy Phương Minh Viễn thật sự rất may mắn, không ngờ có hai thành viên của vương thất Ả Rập cho anh ta vay tiền. Trong lòng Phương Minh Viễn lại cười thầm, kỳ thực chẳng qua là đem vốn trong tay mình thông qua ngân hàng chuyển từ tay trái sang tay phải, lấy danh nghĩa vay tiền tiến vào Hoa Hạ mà thôi.
-Minh Viễn, cháu có nắm chắc không đấy? Dự án này có phải là làm quá lớn không? Theo chú, nên thu hẹp tuyến đường lại một chút, thì càng ổn thỏa hơn?
Tô Ái Quân nghiêm túc nói. Một tuyến tàu điện ngầm kéo dài đến 21km, ngoài bộ phận đi đến khu vực nội thành phố, còn có bộn phận chiếm 1/2 của các khu vực lân cận, đều vẫn là những nơi tương đối hoang vắng, nói là nông thôn cũng không sai! Xây dựng tàu điện ngầm ở những nơi đó, có thể nào hy vọng những người nông dân ngồi tàu điện ngầm được không?
Phải biết rằng, mặc dù Phụng Nguyên là tỉnh thành của tỉnh Tần Tây, ngàn năm cố đô, nổi tiếng thế giới, nhưng so với Bắc Kinh và thành phố Hỗ, bất luận là cơ sở kinh tế hay số nhân khẩu, khoảng cách vẫn khá lớn. Tuyến đường này tương lai sẽ có thể phát triển không? Nói vậy, Phương Minh Viễn làm thế nào thu hồi được phí đầu tư? Mặc dù nhà họ Phương nhiều tiền, nhưng cũng chịu không nổi sự hoang phí như vậy.
-Chú Tô, muốn thu hồi vốn, thì phải dựa vào tuyến đường ngoại thành, chú thu nhỏ ở đây lại, còn làm sao mà kiếm tiền?
Phương Minh Viễn cười nói.
-Chú cứ yên tâm là được rồi! Làm ăn không lớn, lỗ vốn cũng là chuyện tuyệt đối không thể!
Phụng Nguyên kiếp trước phải đến nửa năm sau của năm 2010, tàu điện ngầm đầu tiên lúc này mới được thông suốt Bắc Nam. Nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, kiếp này Phụng Nguyên tuyệt đối không thể đi cùng một con đường với kiếp trước. Không nói, hiện giờ Bình Xuyên đã từ một huyện mà đổi thành khu vực, từ một huyện bình thường thuộc cấp địa phương của thành phố trở thành một vùng mới của Phụng Nguyên, chính là những sản nghiệp dưới cái tên của nhà họ Phương có tác dụng thúc đẩy đối với nền kinh tế tỉnh Phụng Nguyên, cũng không phải là nhỏ. Tỉnh Phụng Nguyên hiện giờ, theo số liệu phát triển kinh tế, so với thời gian cùng kỳ trước đây, đã cao lên rất nhiều, nếu không, cũng không thể liệt vào danh sách đứng hàng đầu trong tốc độ phát triển kinh tế của Tỉnh!
Cho nên, Phương Minh Viễn vô cùng hi vọng vào tương lai của thành phố Phụng Nguyên! Cũng tin chắc rằng cái ngày toàn tuyến tàu điện ngầm này thông suốt tuyệt đối sẽ không phải là một mô hình mà thôi! Mà những vùng đất cuả tuyến tàu điện ngầm này, tương lai sẽ là một tiểu khu mới mẻ, đẹp đẽ, đến lúc đó, sự tăng lên của giá đất và giá nhà cũng đủ để đảm bảo được những phí đầu tư xấy dựng tuyến đường sẽ được hoàn trả lại hoàn toàn.
-Lúc này cháu mới đập một cây gậy cho ra táo đỏ!
Tô Ái Quân cười nói.
-Mánh khóe này của bọn đế quốc Mỹ, cháu học nhanh đấy nhỉ!
Sau khi tặng hai lễ vật lớn này, Giải Trạch Dương và Trịnh Uy đều lập tức vứt hết những chuyện không vui trước đây lên chín tầng mây rồi! Trên rất nhiều việc, có thể nói là đều bật đèn xanh cho đi. Lưu Khởi Hàng cũng hết giận, Phương Minh Viễn cười mà không nói, thật ra hắn thích một cách nói khác----thuận ta thì sống, chống ta thì chết! Muốn làm ra một chút thành tích thiết thực ở tỉnh Tần Tây, nếu không thu phục được các cán bộ của tỉnh Tần Tây trước, không phải trông cậy bọn họ giúp được nhiều việc, chỉ mong họ đừng gây thêm chuyện! Nếu không, suốt ngày bận đấu đá nội bộ, đâu còn có sức lực đi mở rộng thị trường. Tất nhiên những lời này hắn sẽ không nói ra.
-Chú Tô, nếu chú đang lo lắng cháu có thể kiếm được tiền không, chi bằng giúp cháu nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng tập trun được những người mạnh trong ngành khảo cổ lại, để xem xét xem làm thế nào bảo vệ được những di tích văn vật cổ một khi tuyến tàu điện ngầm bắt đầu khai quật!
Nhắc đến vấn đề này, Phương Minh Viễn lại cảm thấy đau đầu.
Phụng Nguyên là cố đô ngàn năm, thế kỉ 12 trước công nguyên, Châu Văn Vương đã lập phong ở đây, đóng ở hai kinh thành, từ đó, Phụng Nguyên trở thành trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị kéo dài đến hơn một nghìn hai trăm năm, trước sau đã có 21 vương triều và chính quyền lập thủ đô ở đây, và ở triều đại thứ 13 là thời đại thịnh vượng nhất của lịch sử Hoa Hạ Chu, Tần, Hán, Tùy, Đường cùng lập thủ đô vào lúc này!
Ở thời Hán Đường, Phụng Nguyên là trung tâm giao lưu đối ngoại của Hoa Hạ, là thủ đô lớn sớm nhất có số nhân khẩu vượt quá cả triệu người trên thế giới, thành phố Trường An của đời Đường càng là thủ đô lớn nhất của Hoa Hạ cổ đại cho đến lịch sử thế giới, trong giai đoạn phát triển hưng thịnh nhất đó, vẫn đứng ở vị trí trung tâm của thế giới, đã thu hút lượng lớn các nhà ngoại giao và những người hành hương nước ngoài đến, “ Tây có Rome, đông có Trường An” chính là câu nói được miêu tả chân thực trong vị trí lịch sử thế giới.
Một cố đô như vậy, dưới lòng đất rốt cuộc có bao nhiêu văn vật, không ai có thể biết rõ được! Có lẽ bạn chỉ cần đào một cái hầm, thì có thể đào ra được một kho báu vật!
Một đường tàu điện ngầm dài đến 21km, mặc dù trong kế hoạch của Phương Minh Viễn, tuyến đường ngoại thành cũng có thể xây dựng từ bên ngoài, để tránh khai quật công trình xuống, nhưng vùng ở trong thành, trời mà biết được sẽ gặp phải bao nhiêu cổ mộ,di tích dưới lòng đất.
Phương Minh Viễn sửa chữa lại đường tàu điện ngầm, là để tăng tốc độ phát triển kinh tế của Phụng Nguyên, để chính mình xây nên một đại bản doanh kiên cố, cũng không thể vì thế mà làm một tội nhân của lịch sử
-Hiện giờ đến việc khảo sát còn chưa tiến hành, thì bản vẽ thi công cũng chỉ là lâu đài xây trên cát. Các cơ quan có liên quan của quốc gia cũng chưa phê chuẩn, cháu giờ lại vội vàng tiến hành bảo vệ văn vật rồi? Cháu thật sự nghĩ là mình cứ tùy tiện xuống cuốc đào thì có thể đào ra được bảo vật đấy à?
Tô Ái Quân cười nói.
-Việc này không cần chú lo lắng, đến lúc đó đừng nói ngành khảo cổ của tỉnh Tần Tây, mà đến ngành khảo cổ cuả quốc gia đều sẽ bị kinh động!
-Điều đó cũng chưa chắc, tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng không phải là khi nông dân đào giếng thì phát hiện ra sao? Hơn nữa không chỉ là trong nước, cháu nhớ nước Anh có một…
Phương Minh Viễn đột nhiên giật mình mà ngừng lại!
-Aiya, ta nói tên tiểu tử ngươi lại nghĩ cái gì thế?
Tô Ái Quân cười nói.
-Câu sau đó? Nước Anh làm sao cơ?
-Ai ya!
Phương Minh Viễn đột nhiên vỗ đùi, nói một cách phền não.
-Làm sao cháu lại để quên việc này chứ!
Tô Ái Quân bị giật mình một cái, anh ta rất ít nhìn thấy Phương Minh Viễn trong bộ dạng thất thần như thế này
-Chú Tô, cháu nghĩ ra một việc lớn, nên không nói chuyện nhiều với chú được, lát nữa cháu phải ra đi Châu Âu một chuyến, việc ở Phụng Nguyên thì giao lại cho chú!
Phương Minh Viễn đứng dậy nói:
-Có việc gì, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé!
-Aiya? Xảy ra chuyện gì thế?
Tô Ái Quân không hiểu như thế nào mà hỏi
-Vâng, cũng không tính là việc to tát gì, không có liên quan gì với trong nước!
Phương Minh Viễn vừa đi vừa nói.
-Chú Tô, chú đừng quên nhắc ông nội một câu, nhất định phải chú ý đến tình hình các công ty , nếu bỏ mặc sau này sẽ xảy ra việc lớn!”
Nói chưa dứt lời, người đã ra khỏi phòng!
Tô Ái Quân lắc lắc đầu, cười mắng nói:
-Hôm nay tiểu tử này làm sao vậy, sao lại giống như thằng bé còn hơi sữa,nói bóng nói gió!
Phương Minh Viễn đã rời khỏi nhà của Tô Ái Quân, lập tức quất roi thúc ngựa chạy về biệt thự của mình dưới chân núi Ly Sơn!
Nhìn hắn với bộ dạng vô cùng lo lắng, Trần Trung và Lâm Dung cũng lấy làm khó hiểu.
-Dung Dung…lát nữa em liên lạc với Thu Hạ một lát, muốn cô ta giúp anh…không không không, hay là thôi vậy!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, lại vẫy vẫy tay nói.
-Dung Dung, em chuẩn bị một lát đi, ngày kia, nếu không có gì thay đổi, chúng ta còn phải đi Anh một chuyến, em đi sắp xếp đi!
-Đến Anh?
Lâm Dung giật mình, mới trở về từ Châu Âu chưa được bao lâu, làm sao chẳng nói chẳng rằng thì lại muốn đi Anh rồi? Nhưng Phương Minh Viễn đã nói như vậy, thì nhiệm vụ của cô ta chính là làm tốt mọi công việc chuẩn bị. Cũng may, hộ chiếu không có vấn đề gì, cũng không cần xem xét đến vấn đề vé máy bay, chỉ cần chuẩn bị tốt một số đồ là được.
Sau khi Phương Minh Viễn về đến nhà, ăn đại mấy miếng cơm, liền ngồi luôn trong phòng sách của hắn, những người làm trong biệt thự chú ý thấy ánh đèn trong đó sáng một mạch đến rạng sáng.
Lúc sự phấn chấn không dứt của Phương Minh Viễn đã không còn chịu nổi nữa mà mệt mỏi nằm xuống giường thì đã là 5h sáng của ngày hôm sau, hắn đã có thể nhìn thấy phòng bên cạnh của ông cụ Phương đã bật sáng đèn, đó là dấu hiệu vợ chồng ông cụ Phương đã tỉnh dậy.
Một ngày nữa của ngày hôm sau, Phương Minh lại nhốt mình trong phòng sách ngồi trước bàn viết mà nhìn vào những đồ cổ thu thập trên máy tính. Ngoài mấy lần ra ăn cơm , Lâm Dung cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng, trong thời gian rất dài trước đó, mặc dù Phương Minh Viễn rất hiểu về các thao tác của máy tính, nhưng lại rất ít thấy hắn sử dụng, càng không phải nói giống như bây giờ!
Phương Minh Viễn bận một mạch đến 3h sáng, điều này làm cho hắn trên đường đi cứ ngáp liên tục, sau khi lên máy bay, thì im lặng mà đi vào giấc ngủ rất nhanh. Chỉ còn hai người Trần Trung và Lâm Dung ngồi cạnh hắn, tiếng ngáy khò khò nhè nhẹ của hắn, ngơ ngác nhìn nhau.
Hai ngày sau, đầu con phố trong tiểu thành phố phía Đông quân Aiwen, đã xuất hiện nhóm người da vàng năm nam một nữ.
-Phương thiếu gia, chúng ta mua máy dò kim loại này làm gì thế ? mà lại còn phải đem từ London đến đây!
Lâm Dung có chút khó hiểu hỏi. Chuyến du lịch lần này của Phương Minh Viễn đến Anh, từ đầu đến giờ, đều đầy những điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
-Hi hi hi hi, đương nhiên là có tác dụng lớn rồi!
Phương Minh Viễn dùng tiếng Tần Tây nói.
-Những ngày tiếp theo của chúng ta, chính là phải tiến hành dò bảo vật! Dò bảo vật em hiểu không?
-Dò bảo vật? Đến Anh dò bảo vật?
Lâm Dung giật mình há hốc miệng, không thể không thừa nhận rằng người đẹp cho dù là khi giật mình cũng toát lên vẻ đẹp khiến người ta động lòng.
-Chính xác! Đến Anh dò bảo vật!
Phương Minh Viễn ép giọng xuống, lắc lắc cổ tay nói.
-Trăm năm trước, người Anh ở trên đất Hoa Hạ, không biết đã cướp đoạt bao nhiêu thứ tốt đẹp, hôm nay, chúng tôi phải ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu! Lấy bao nhiêu thứ tốt đẹp của bọn họ đi!
-Trời ạ!
Lâm Dung thực sự thấy nhức đầu vô cùng, Phương Minh Viễn hắn không phải là phát điên rồi chứ?
-Ngân hàng Percell? Đây là ngân hàng ở đâu?
Tô Ái Quân kinh ngạc nói.
-Tiểu vương quốc Dubai của các tiểu vương quốc Ả Rập đã đăng ký, là ngân hàng mà hoàng tử Abdullah của vương thất Kuwait và hoàng tử Maktoum của vương thất tiểu vương Dubai cùng đầu tư xây dựng. Chú Tô chẳng phải cũng biết, cháu và hai vị hoàng tử này là bạn bè sao. Bọn họ tin tưởng vào khả năng quan sát của cháu, cho nên quyết định cho cháu vay toàn bộ số tiền cho dự án.
Phương Minh Viễn cười ha hả nói.
Người Ả Rập có tiền, điểm này Tô Ái Quân cũng biết. Phương Minh Viễn và hoàng tử Abdullah cùng hoàng tử Maktoum là người bạn tri kỉ, anh ta cũng biết, Tô Ái Quân chỉ có cảm thấy Phương Minh Viễn thật sự rất may mắn, không ngờ có hai thành viên của vương thất Ả Rập cho anh ta vay tiền. Trong lòng Phương Minh Viễn lại cười thầm, kỳ thực chẳng qua là đem vốn trong tay mình thông qua ngân hàng chuyển từ tay trái sang tay phải, lấy danh nghĩa vay tiền tiến vào Hoa Hạ mà thôi.
-Minh Viễn, cháu có nắm chắc không đấy? Dự án này có phải là làm quá lớn không? Theo chú, nên thu hẹp tuyến đường lại một chút, thì càng ổn thỏa hơn?
Tô Ái Quân nghiêm túc nói. Một tuyến tàu điện ngầm kéo dài đến 21km, ngoài bộ phận đi đến khu vực nội thành phố, còn có bộn phận chiếm 1/2 của các khu vực lân cận, đều vẫn là những nơi tương đối hoang vắng, nói là nông thôn cũng không sai! Xây dựng tàu điện ngầm ở những nơi đó, có thể nào hy vọng những người nông dân ngồi tàu điện ngầm được không?
Phải biết rằng, mặc dù Phụng Nguyên là tỉnh thành của tỉnh Tần Tây, ngàn năm cố đô, nổi tiếng thế giới, nhưng so với Bắc Kinh và thành phố Hỗ, bất luận là cơ sở kinh tế hay số nhân khẩu, khoảng cách vẫn khá lớn. Tuyến đường này tương lai sẽ có thể phát triển không? Nói vậy, Phương Minh Viễn làm thế nào thu hồi được phí đầu tư? Mặc dù nhà họ Phương nhiều tiền, nhưng cũng chịu không nổi sự hoang phí như vậy.
-Chú Tô, muốn thu hồi vốn, thì phải dựa vào tuyến đường ngoại thành, chú thu nhỏ ở đây lại, còn làm sao mà kiếm tiền?
Phương Minh Viễn cười nói.
-Chú cứ yên tâm là được rồi! Làm ăn không lớn, lỗ vốn cũng là chuyện tuyệt đối không thể!
Phụng Nguyên kiếp trước phải đến nửa năm sau của năm 2010, tàu điện ngầm đầu tiên lúc này mới được thông suốt Bắc Nam. Nhưng Phương Minh Viễn tin rằng, kiếp này Phụng Nguyên tuyệt đối không thể đi cùng một con đường với kiếp trước. Không nói, hiện giờ Bình Xuyên đã từ một huyện mà đổi thành khu vực, từ một huyện bình thường thuộc cấp địa phương của thành phố trở thành một vùng mới của Phụng Nguyên, chính là những sản nghiệp dưới cái tên của nhà họ Phương có tác dụng thúc đẩy đối với nền kinh tế tỉnh Phụng Nguyên, cũng không phải là nhỏ. Tỉnh Phụng Nguyên hiện giờ, theo số liệu phát triển kinh tế, so với thời gian cùng kỳ trước đây, đã cao lên rất nhiều, nếu không, cũng không thể liệt vào danh sách đứng hàng đầu trong tốc độ phát triển kinh tế của Tỉnh!
Cho nên, Phương Minh Viễn vô cùng hi vọng vào tương lai của thành phố Phụng Nguyên! Cũng tin chắc rằng cái ngày toàn tuyến tàu điện ngầm này thông suốt tuyệt đối sẽ không phải là một mô hình mà thôi! Mà những vùng đất cuả tuyến tàu điện ngầm này, tương lai sẽ là một tiểu khu mới mẻ, đẹp đẽ, đến lúc đó, sự tăng lên của giá đất và giá nhà cũng đủ để đảm bảo được những phí đầu tư xấy dựng tuyến đường sẽ được hoàn trả lại hoàn toàn.
-Lúc này cháu mới đập một cây gậy cho ra táo đỏ!
Tô Ái Quân cười nói.
-Mánh khóe này của bọn đế quốc Mỹ, cháu học nhanh đấy nhỉ!
Sau khi tặng hai lễ vật lớn này, Giải Trạch Dương và Trịnh Uy đều lập tức vứt hết những chuyện không vui trước đây lên chín tầng mây rồi! Trên rất nhiều việc, có thể nói là đều bật đèn xanh cho đi. Lưu Khởi Hàng cũng hết giận, Phương Minh Viễn cười mà không nói, thật ra hắn thích một cách nói khác----thuận ta thì sống, chống ta thì chết! Muốn làm ra một chút thành tích thiết thực ở tỉnh Tần Tây, nếu không thu phục được các cán bộ của tỉnh Tần Tây trước, không phải trông cậy bọn họ giúp được nhiều việc, chỉ mong họ đừng gây thêm chuyện! Nếu không, suốt ngày bận đấu đá nội bộ, đâu còn có sức lực đi mở rộng thị trường. Tất nhiên những lời này hắn sẽ không nói ra.
-Chú Tô, nếu chú đang lo lắng cháu có thể kiếm được tiền không, chi bằng giúp cháu nghĩ xem làm thế nào để nhanh chóng tập trun được những người mạnh trong ngành khảo cổ lại, để xem xét xem làm thế nào bảo vệ được những di tích văn vật cổ một khi tuyến tàu điện ngầm bắt đầu khai quật!
Nhắc đến vấn đề này, Phương Minh Viễn lại cảm thấy đau đầu.
Phụng Nguyên là cố đô ngàn năm, thế kỉ 12 trước công nguyên, Châu Văn Vương đã lập phong ở đây, đóng ở hai kinh thành, từ đó, Phụng Nguyên trở thành trung tâm văn hóa, kinh tế, chính trị kéo dài đến hơn một nghìn hai trăm năm, trước sau đã có 21 vương triều và chính quyền lập thủ đô ở đây, và ở triều đại thứ 13 là thời đại thịnh vượng nhất của lịch sử Hoa Hạ Chu, Tần, Hán, Tùy, Đường cùng lập thủ đô vào lúc này!
Ở thời Hán Đường, Phụng Nguyên là trung tâm giao lưu đối ngoại của Hoa Hạ, là thủ đô lớn sớm nhất có số nhân khẩu vượt quá cả triệu người trên thế giới, thành phố Trường An của đời Đường càng là thủ đô lớn nhất của Hoa Hạ cổ đại cho đến lịch sử thế giới, trong giai đoạn phát triển hưng thịnh nhất đó, vẫn đứng ở vị trí trung tâm của thế giới, đã thu hút lượng lớn các nhà ngoại giao và những người hành hương nước ngoài đến, “ Tây có Rome, đông có Trường An” chính là câu nói được miêu tả chân thực trong vị trí lịch sử thế giới.
Một cố đô như vậy, dưới lòng đất rốt cuộc có bao nhiêu văn vật, không ai có thể biết rõ được! Có lẽ bạn chỉ cần đào một cái hầm, thì có thể đào ra được một kho báu vật!
Một đường tàu điện ngầm dài đến 21km, mặc dù trong kế hoạch của Phương Minh Viễn, tuyến đường ngoại thành cũng có thể xây dựng từ bên ngoài, để tránh khai quật công trình xuống, nhưng vùng ở trong thành, trời mà biết được sẽ gặp phải bao nhiêu cổ mộ,di tích dưới lòng đất.
Phương Minh Viễn sửa chữa lại đường tàu điện ngầm, là để tăng tốc độ phát triển kinh tế của Phụng Nguyên, để chính mình xây nên một đại bản doanh kiên cố, cũng không thể vì thế mà làm một tội nhân của lịch sử
-Hiện giờ đến việc khảo sát còn chưa tiến hành, thì bản vẽ thi công cũng chỉ là lâu đài xây trên cát. Các cơ quan có liên quan của quốc gia cũng chưa phê chuẩn, cháu giờ lại vội vàng tiến hành bảo vệ văn vật rồi? Cháu thật sự nghĩ là mình cứ tùy tiện xuống cuốc đào thì có thể đào ra được bảo vật đấy à?
Tô Ái Quân cười nói.
-Việc này không cần chú lo lắng, đến lúc đó đừng nói ngành khảo cổ của tỉnh Tần Tây, mà đến ngành khảo cổ cuả quốc gia đều sẽ bị kinh động!
-Điều đó cũng chưa chắc, tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng không phải là khi nông dân đào giếng thì phát hiện ra sao? Hơn nữa không chỉ là trong nước, cháu nhớ nước Anh có một…
Phương Minh Viễn đột nhiên giật mình mà ngừng lại!
-Aiya, ta nói tên tiểu tử ngươi lại nghĩ cái gì thế?
Tô Ái Quân cười nói.
-Câu sau đó? Nước Anh làm sao cơ?
-Ai ya!
Phương Minh Viễn đột nhiên vỗ đùi, nói một cách phền não.
-Làm sao cháu lại để quên việc này chứ!
Tô Ái Quân bị giật mình một cái, anh ta rất ít nhìn thấy Phương Minh Viễn trong bộ dạng thất thần như thế này
-Chú Tô, cháu nghĩ ra một việc lớn, nên không nói chuyện nhiều với chú được, lát nữa cháu phải ra đi Châu Âu một chuyến, việc ở Phụng Nguyên thì giao lại cho chú!
Phương Minh Viễn đứng dậy nói:
-Có việc gì, chúng ta liên lạc qua điện thoại nhé!
-Aiya? Xảy ra chuyện gì thế?
Tô Ái Quân không hiểu như thế nào mà hỏi
-Vâng, cũng không tính là việc to tát gì, không có liên quan gì với trong nước!
Phương Minh Viễn vừa đi vừa nói.
-Chú Tô, chú đừng quên nhắc ông nội một câu, nhất định phải chú ý đến tình hình các công ty , nếu bỏ mặc sau này sẽ xảy ra việc lớn!”
Nói chưa dứt lời, người đã ra khỏi phòng!
Tô Ái Quân lắc lắc đầu, cười mắng nói:
-Hôm nay tiểu tử này làm sao vậy, sao lại giống như thằng bé còn hơi sữa,nói bóng nói gió!
Phương Minh Viễn đã rời khỏi nhà của Tô Ái Quân, lập tức quất roi thúc ngựa chạy về biệt thự của mình dưới chân núi Ly Sơn!
Nhìn hắn với bộ dạng vô cùng lo lắng, Trần Trung và Lâm Dung cũng lấy làm khó hiểu.
-Dung Dung…lát nữa em liên lạc với Thu Hạ một lát, muốn cô ta giúp anh…không không không, hay là thôi vậy!
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát, lại vẫy vẫy tay nói.
-Dung Dung, em chuẩn bị một lát đi, ngày kia, nếu không có gì thay đổi, chúng ta còn phải đi Anh một chuyến, em đi sắp xếp đi!
-Đến Anh?
Lâm Dung giật mình, mới trở về từ Châu Âu chưa được bao lâu, làm sao chẳng nói chẳng rằng thì lại muốn đi Anh rồi? Nhưng Phương Minh Viễn đã nói như vậy, thì nhiệm vụ của cô ta chính là làm tốt mọi công việc chuẩn bị. Cũng may, hộ chiếu không có vấn đề gì, cũng không cần xem xét đến vấn đề vé máy bay, chỉ cần chuẩn bị tốt một số đồ là được.
Sau khi Phương Minh Viễn về đến nhà, ăn đại mấy miếng cơm, liền ngồi luôn trong phòng sách của hắn, những người làm trong biệt thự chú ý thấy ánh đèn trong đó sáng một mạch đến rạng sáng.
Lúc sự phấn chấn không dứt của Phương Minh Viễn đã không còn chịu nổi nữa mà mệt mỏi nằm xuống giường thì đã là 5h sáng của ngày hôm sau, hắn đã có thể nhìn thấy phòng bên cạnh của ông cụ Phương đã bật sáng đèn, đó là dấu hiệu vợ chồng ông cụ Phương đã tỉnh dậy.
Một ngày nữa của ngày hôm sau, Phương Minh lại nhốt mình trong phòng sách ngồi trước bàn viết mà nhìn vào những đồ cổ thu thập trên máy tính. Ngoài mấy lần ra ăn cơm , Lâm Dung cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, phải biết rằng, trong thời gian rất dài trước đó, mặc dù Phương Minh Viễn rất hiểu về các thao tác của máy tính, nhưng lại rất ít thấy hắn sử dụng, càng không phải nói giống như bây giờ!
Phương Minh Viễn bận một mạch đến 3h sáng, điều này làm cho hắn trên đường đi cứ ngáp liên tục, sau khi lên máy bay, thì im lặng mà đi vào giấc ngủ rất nhanh. Chỉ còn hai người Trần Trung và Lâm Dung ngồi cạnh hắn, tiếng ngáy khò khò nhè nhẹ của hắn, ngơ ngác nhìn nhau.
Hai ngày sau, đầu con phố trong tiểu thành phố phía Đông quân Aiwen, đã xuất hiện nhóm người da vàng năm nam một nữ.
-Phương thiếu gia, chúng ta mua máy dò kim loại này làm gì thế ? mà lại còn phải đem từ London đến đây!
Lâm Dung có chút khó hiểu hỏi. Chuyến du lịch lần này của Phương Minh Viễn đến Anh, từ đầu đến giờ, đều đầy những điều khiến người ta cảm thấy khó hiểu.
-Hi hi hi hi, đương nhiên là có tác dụng lớn rồi!
Phương Minh Viễn dùng tiếng Tần Tây nói.
-Những ngày tiếp theo của chúng ta, chính là phải tiến hành dò bảo vật! Dò bảo vật em hiểu không?
-Dò bảo vật? Đến Anh dò bảo vật?
Lâm Dung giật mình há hốc miệng, không thể không thừa nhận rằng người đẹp cho dù là khi giật mình cũng toát lên vẻ đẹp khiến người ta động lòng.
-Chính xác! Đến Anh dò bảo vật!
Phương Minh Viễn ép giọng xuống, lắc lắc cổ tay nói.
-Trăm năm trước, người Anh ở trên đất Hoa Hạ, không biết đã cướp đoạt bao nhiêu thứ tốt đẹp, hôm nay, chúng tôi phải ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu! Lấy bao nhiêu thứ tốt đẹp của bọn họ đi!
-Trời ạ!
Lâm Dung thực sự thấy nhức đầu vô cùng, Phương Minh Viễn hắn không phải là phát điên rồi chứ?
/1605
|