Chỉ thấy Phương Minh Viễn vẫy tay bên ngoài cửa tiệm, trong hai chiếc xe dừng trong bãi đổ xe, lập tức có bốn người nhảy xuống.
Phương Minh Viễn quay đầu bước nhanh vào trong tiệm. bốn người đó lại chạy chậm đuổi theo.
Trong phòng lúc này đã loạn thành một đống, Nhâm Lao và Khương Ứng Tuyết cùng mấy thanh niên lạ đứng trước cửa phòng. Người đứng trước mặt bọn họ là năm người có vẻ mặt hung hăng, trên người còn có hình xăm, thoạt nhìn giống như người đàn ông dũng mãnh. Còn Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm, Lâm Dung thì bị mấy người Tịch Uý Bình, Laceki, Chúc Khải Hiên, Lư Hưng Nghiệp chắn phía sau, chỉ có điều nhìn ra, bọn họ cùng có vết thương, trên mặt trên người có chút thương tích, những người còn lại trong đó sắc mặt kinh hoàng tránh sang bên tường.
-Thẩm tiểu thư, Miêu tiểu thư, Lâm tiểu thư, các cô cần gì phải làm thế? Ông Điền Trung chẳng qua mời các cô qua cùng chơi thôi!
Sắc mặt Nhâm lao đắc ý nói.
-Rượu mừng không ăn đi ăn rượu phạt, chẳng ra làm sao cả.
-Hừ! Nhâm Lao, có “mời người” cưỡng ép như vậy không?
Tịch Uý Bình nói buông ra một câu lạnh lùng nói.
-Thật sự biết người biết mặt không biết lòng, khó biết lòng dạ người khác! Hôm nay tôi mới biết, Nhâm Lao anh thật sự**không phải cái gì cả.
Nhâm Lao bị anh ta mắng một trận trước mặt mọi người, trên mặt tự nhiên có chút không nhìn được! không khỏi tức giận nói:
-Tịch Uý Bình, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy, đừng cho rằng các anh ngăn, chúng tôi không đem được các cô ấy đi!
Nói xong, Nhâm Lao quay đầu dùng tiếng Nhật nói với một thanh niên trong đó.
-Nếu bọn họ không tán thưởng như vậy, thì mời Điền Trung Quân hạ lệnh đi!
Người thanh niên được gọi là Điền Trung Quân cơ bản đã thấy sự thỉnh cầu của anh ta, chỉ có điều hướng ánh mắt đến Khương Ứng Tuyết, Khương Ứng Tuyết gật đầu một cách lãnh đạm. Điền Trung Quân xua tay, mấy chàng trai đó lpj tức vây quanh, xem ra, mấy người Tịch Uý Bình rõ ràng không phải đổi thủ của đối phương, chân của Laceki và Chúc Khải Hiên đang run lên, nhưng bọn họ vẫn kiên định đứng trước mặt ba cô gái.
-Khương Ứng Tuyết, cô rấy có tài à, mang cả người Nhật ức hiếp đồng bào, rất có cảm giác của hành tích phải không? Tôi nghĩ tin tức này truyền vào trong nước, cụ Khương nghe xong, khẳng định cảm thấy rất có thể diện!
Đột nhiên một giọng nói đàn ông truyền vào từ ngoài cửa. Khương Ứng Tuyết lậ tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt trầm ngâm của Phương Minh Viễn, đứng ở hành lang cách đó không xa nói. Lưu đắc chí giật mình đứng bên cạnh anh ta.
Trần Trung theo sau Phương Minh Viễn xua tay, ba người sau hắn lập tức bước vào phòng, đánh nhau với mấy người đàn ông có hình xăm, khiến mọi người có mặt kinh ngạc. Năm người đàn ông đó không ngờ cơ bản không phải là đối thủ của bọn họ. Chẳng qua là chút thời gian hít thở đã bị ba người đánh ngã trên mặt đất, ôm bụng không đứng dậy nổi, bị đổ nước đánh ngã, vẫy khắp người bọn họ.
-Là anh!
Khương Ứng Tuyết một lát sau thì nhậ ra Phương Minh Viễn, trong giọng nói cũng có chút kinh ngạc.
-Khương tiểu thư, hắn là ai?
Điền Trung Quân vừa lo vừa giận. hóa ra muốn thể hiện thực lực trước mặt người đẹp, ai cũng không ngờ được, không ngờ sẽ bị Phương Minh Viễn chặn ngang một tay, uy phong không thể đùa giỡn mà thành, ngược lại trở nên mất mặt!
-Tôi đã nói rồi, các anh tay không không thành! Còn phải xem chúng tôi!
Một thanh niên đứng bên Khương Ứng Tuyết vẻ mặt châm chọc nói.
-Khương tiểu thư, có cần tôi thay tôi xả giận không!
Anh nói tiếng Hán, giống người phía Đông Bắc vậy, chỉ có điều ngữ điệu có chút quái dị.
-Anh? Được thôi?
Khương Ứng Tuyết nói:
-Đừng đánh thảm quá là được!
Người thanh niên đó xua xua tay, một người đứng sau anh ta lập tức lôi điện thoại ra.
-Khương Ứng Tuyết, cô giỏi lắm! Không chẳng có người Nhật, ngay cả Triều Tiên cô cũng cấu kết. Cụ Khương có hậu bối như vậy, thật sự là phúc ba đời à!
Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Cho dù là cách không ít người, Phương Minh Viễn cũng nhìn ra, người mới đó là người Triều Tiên.
-Bập!
Điện Trung Quân đạp mấy cái lên phía trước, trợn mắt nhìn Phương Minh Viễn nói.
-Anh là ai, nói tên đi!
Anh ta mang theo mấy tên vệ sĩ, đều bị người của đối phương đãnh tả tơi xuống đất, còn người thanh niên này lại quen Khương Ứng Tuyết, trong lòng khó tránh có chút kiêng kị.
Tên đầy đủ của anh ta là Điền Trung Lập Nghiệp, là con trai của hội trưởng Điền Trung Cảnh Nghiệp Hội thương mại 98 Nhật Bản. Hội thương mại 98, chủ yếu kinh doanh là mậu dịch trong và ngoài nước. Trong Nhật Bản, tuy không phải công ty thương mai đỉnh điểm, cũng là hội thương mại hạng nhất.
Anh ta kết nạ với Khương Ứng Tuyết là một cơ hội rất ngẫu nhiên. Lúc đầu, Điền Trung Lập nghiệp vẫn gây chú ý của Khương Ứng Tuyết, nhưng sau khi biết được than phận của Khương Ứng Tuyết, Điền Trung Lập Nghiệp bỏ đi ý nghĩ đó. Ai cũng biết, thị trường Hoa Hạ có thể nói là một thị trường lớn có tiềm lực khổng lồ cuối cùng trên thế giới, Hội thương mại 98 hàng năm đã vượt quá 600 USD số tiền thương mại của Hoa Hạ. hơn nữa mức tiền này vẫn trong tốc độ tăng trưởng lên mức hơn 30% mỗi năm.
Nhà họ Khương có tầm ảnh hưởng rất lớn trong Hoa Hạ, trêu chọc Khương Ứng Tuyết, trước tiên không nói đến việc phản kích mạnh mẽ từ nhà họ Khương, mà chính là đóng cửa thị trường lớn đối với Hội thương mại 98. Đó cũng là việc rất đáng sợ, cho nên Điền Trung Lập Nghiệp thay vì cố nịnh bợ lấy lòng Khương Ứng Tuyết bằng cách ngoan ngoãn phục tùng cô ta.
Mà người Hàn Quốc đó, gọi là Phác Vũ Triều, là đại biểu của tập đoàn ZK Hàn quốc đóng tại Nhật, cũng là người theo đuổi Khương Ứng Tuyết.
Hôm nay cơ bản là hai người bọn họ, còn có bạn bè. Mời Khương Ứng Tuyết ra ăn cơm, không ngờ, sau khi Khương Ứng Tuyết ra, vẫn chưa về, Điền Trung Lập Nghiệp và Phác Vũ Triều đã tìm đến đây, đúng vào lúc này, Lâm Dung ba người bọn họ cũng trở lại rồi.
Khương Ứng Tuyết cũng không biết xảy ra chuyện gì, muốn Lâm Dung bọn họ cùng đi. Ba người Lâm Dung cơ bản không có ấn tượng gì với cô ta, chắc chắn là cự tuyệt rồi. Khương Ứng Tuyết liền ra hiệu cho Điền Trung Lập Nghiệp đem ba người bọn họ đi, vậy là đã xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Nếu không phải mấy người Tịch úy Bình âm thâm gây trở ngại, Lưu Đắc Chí đã kịp thời đến báo tin, e rằng để Điền Trung Lâp Nghiệp bọn họ thực hiện được rồi.
-Tôi là ai, anh không cần biết!
Phương minh Viễn nhìn một cách lạnh lùng nói. Đám người Lâm Dung đã được vệ sĩ đưa đến sau lưng mình, phát giác các cô cũng chính là chịu sự kinh hãi, mấy người Tịch Uý Bình bị thương cũng không nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm.
-Anh quỳ ở đây dập đầu ba cái xin lỗi, người vừa mới động thủ cũng đánh gãy một cái chân, lại cho bảy người bọn họ, từng người bồi thường 10 triệu Yên. Tôi có thể làm việc này, không có việc của anh!
Phương Minh Viễn nói với Điền TRung Lập Nghiệp.
-Cái gì?
Điền Trung Lập Nghiệp quả thực không dám tin vào tai của mình, người này điên hay là ngốc? Không ngờ dám lừa bịp tống tiền mình! Còn muốn mình dập đầu xin lỗi trước mọi người!
-Nhâm Lao, anh giỏi lắm!
Phương Minh Viễn chuyển ánh mắt sang Nhâm Lao một cách kinh ngạc khó hiểu, cười nhạt nói.
-Nam tử hán trước đây, đại khái giống bộ dạng vừa nãy của anh đây? Tôi cho anh hai sự lựa chọn, hoặc là ngày mai anh cút khỏi Nhật cho tôi, đừng nghĩ sẽ về nước, tìm một nơi không ai quen anh ở, đừng để tôi lại nhìn thấy anh! Nếu không, nhìn thấy anh một lần, tôi đánh anh một lần! hoặc là anh tự mình đánh gãy hai chân!
Lần này Phương Minh Viễn thật sự tức giận! Khương Ứng Tuyết nhất thời không làm được gì, nhưng những kẻ đồng lõa này, đều không thể bỏ qua!
-Phương Minh Viễn, anh đừng gàn dỡ nữa!
Khương Ứng Tuyết trầm ngâm sắc mặt, nói một cách lạnh lùng. Lúc này trong lòng cô ta thật sự có chút kinh hoàng. Cô ta cũng không ngờ được, Phương Minh Viễn không ngờ cũng ở đây.
Tuy nói, đối với cô ta, Điền Trung Lập Nghiệp bọn họ chẳng qua là công cụ trong tay mình mà thôi, nhưng sự việc này truyền về nước, đến miệng người xấu, nó lại biến dạng đi-----năm đó Khương đại tướng lừng lẫy tiếng tăm đánh quỹ Nhật Bản trong cuộc chiến kháng Nhật, cháu gái không ngờ lại làm ăn với bọn Nhật, còn ức hiếp chính đồng bào mình, chính điểm này, có thể làm cho cụ Khương tức ối máu.
Nếu là người bình thường, thì cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng không truyền đến cấp cao được, nhưng Phương Minh Viễn thì khác, hắn có cách đem việc này đến tai cấp cao.
Phương Minh Viễn bĩu môi, cười nhạt nói:
-Khương Ứng Tuyết, không phải tôi gàn dở, mà là anh quá quá đáng!
-Đây chính là Nhật Bản! không phải Hoa Hạ, không thể gương oai ở đây!
Khương Ứng Tuyết nói một cách sắc sảo.
Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm Lao lắng lại nổi tức giận trong lòng. Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên nghe ra, Khương Ứng Tuyết hiển nhiên vô cùng kiêng kị với người thanh niên này.
-Khương Ứng Tuyết, tôi thừa nhận, ở Hoa Hạ, tầm ảnh hưởng của nhà họ Phương tôi không bằng nhà họ Khương, nhưng ở Nhật Bản, nhà họ Khương cô không sánh được với nhà họ phương tôi! Nhìn vẻ mặt của cụ Khương, hôm nay tôi mặc kệ cô!
Phương Minh Viễn nói rất lạnh lùng.
-Điền Trung, Nhâm Lao, các anh chọn cách nào?
-Bọn họ cái gì cũng không chọn! Tôi muốn xem xem, anh có thể làm gì với chúng tôi!
Lông mi của Khương Ứng Tuyết dựng ngược lên, nói một cách giương nanh múa vút.
-Được! xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Vậy tôi để cô thấy!
Phương Minh viễn quay đầu nói.
-Dung Dung, quay đầu lại gửi công văn cho công ty cổ phần Capcom, yêu cầu bọn họ lập tức khai trừ Nhâm Lao, đồng thời tất cả các doanh nghiệp trong địa phần Nhật bản, hễ là nơi thuê anh ta, tất cả đều trở thành đối thủ của tôi.
-Vâng!
Lâm Dung lập tức lấy giấy bút, ghi lại!
-Còn nữa, ngwoif này gọi là Điền Trung, tra thử xem anh ta ở công ty nào, còn cả những người của anh ta, cũng xử lý như vậy!
Phương Minh Viễn lại nhìn đảo qua một cái, sắc mặt Điền Trun Lập Nghiệp nhợt nhạt nói:
-Tốt nhất anh không có công ty riêng, nếu không, đáng tiếc cho những nhân viên vô tội, phải bị liên lụy!
Lúc này, bảy tám người bước nhanh đến từ phía cửa tiệm, Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lướt qua một cái, nói với Phác Triều Vũ:
-Anh thực sự muốn nhúng tay vào việc này? Nghĩ kỹ nhé, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.
Phác Triều Vũ lúc này cũng hoảng sợ, nếu nói Phương Minh Viễn thật sự có khả năng chặn Điề Trung Lập Nghiệp một cách triệt để, anh ta thật sự không hề tin! Đừng nói một người Hoa Hạ, ngay cả người Mĩ đến đây, cũng không thể làm được chuyện này!
Nhưng nếu Phương Minh Viễn phô trương thanh thế ở đây, anh ta thực sự cảm nhậ được sự nguy hiểm!
-Phương Minh Viễn, anh như vậy là muốn giệt tận gốc sao?
Khương Ứng Tuyết nói.
Phương Minh Viễn quay đầu bước nhanh vào trong tiệm. bốn người đó lại chạy chậm đuổi theo.
Trong phòng lúc này đã loạn thành một đống, Nhâm Lao và Khương Ứng Tuyết cùng mấy thanh niên lạ đứng trước cửa phòng. Người đứng trước mặt bọn họ là năm người có vẻ mặt hung hăng, trên người còn có hình xăm, thoạt nhìn giống như người đàn ông dũng mãnh. Còn Thẩm Tâm Oánh và Miêu Lâm Lâm, Lâm Dung thì bị mấy người Tịch Uý Bình, Laceki, Chúc Khải Hiên, Lư Hưng Nghiệp chắn phía sau, chỉ có điều nhìn ra, bọn họ cùng có vết thương, trên mặt trên người có chút thương tích, những người còn lại trong đó sắc mặt kinh hoàng tránh sang bên tường.
-Thẩm tiểu thư, Miêu tiểu thư, Lâm tiểu thư, các cô cần gì phải làm thế? Ông Điền Trung chẳng qua mời các cô qua cùng chơi thôi!
Sắc mặt Nhâm lao đắc ý nói.
-Rượu mừng không ăn đi ăn rượu phạt, chẳng ra làm sao cả.
-Hừ! Nhâm Lao, có “mời người” cưỡng ép như vậy không?
Tịch Uý Bình nói buông ra một câu lạnh lùng nói.
-Thật sự biết người biết mặt không biết lòng, khó biết lòng dạ người khác! Hôm nay tôi mới biết, Nhâm Lao anh thật sự**không phải cái gì cả.
Nhâm Lao bị anh ta mắng một trận trước mặt mọi người, trên mặt tự nhiên có chút không nhìn được! không khỏi tức giận nói:
-Tịch Uý Bình, anh đừng có không biết xấu hổ như vậy, đừng cho rằng các anh ngăn, chúng tôi không đem được các cô ấy đi!
Nói xong, Nhâm Lao quay đầu dùng tiếng Nhật nói với một thanh niên trong đó.
-Nếu bọn họ không tán thưởng như vậy, thì mời Điền Trung Quân hạ lệnh đi!
Người thanh niên được gọi là Điền Trung Quân cơ bản đã thấy sự thỉnh cầu của anh ta, chỉ có điều hướng ánh mắt đến Khương Ứng Tuyết, Khương Ứng Tuyết gật đầu một cách lãnh đạm. Điền Trung Quân xua tay, mấy chàng trai đó lpj tức vây quanh, xem ra, mấy người Tịch Uý Bình rõ ràng không phải đổi thủ của đối phương, chân của Laceki và Chúc Khải Hiên đang run lên, nhưng bọn họ vẫn kiên định đứng trước mặt ba cô gái.
-Khương Ứng Tuyết, cô rấy có tài à, mang cả người Nhật ức hiếp đồng bào, rất có cảm giác của hành tích phải không? Tôi nghĩ tin tức này truyền vào trong nước, cụ Khương nghe xong, khẳng định cảm thấy rất có thể diện!
Đột nhiên một giọng nói đàn ông truyền vào từ ngoài cửa. Khương Ứng Tuyết lậ tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy vẻ mặt trầm ngâm của Phương Minh Viễn, đứng ở hành lang cách đó không xa nói. Lưu đắc chí giật mình đứng bên cạnh anh ta.
Trần Trung theo sau Phương Minh Viễn xua tay, ba người sau hắn lập tức bước vào phòng, đánh nhau với mấy người đàn ông có hình xăm, khiến mọi người có mặt kinh ngạc. Năm người đàn ông đó không ngờ cơ bản không phải là đối thủ của bọn họ. Chẳng qua là chút thời gian hít thở đã bị ba người đánh ngã trên mặt đất, ôm bụng không đứng dậy nổi, bị đổ nước đánh ngã, vẫy khắp người bọn họ.
-Là anh!
Khương Ứng Tuyết một lát sau thì nhậ ra Phương Minh Viễn, trong giọng nói cũng có chút kinh ngạc.
-Khương tiểu thư, hắn là ai?
Điền Trung Quân vừa lo vừa giận. hóa ra muốn thể hiện thực lực trước mặt người đẹp, ai cũng không ngờ được, không ngờ sẽ bị Phương Minh Viễn chặn ngang một tay, uy phong không thể đùa giỡn mà thành, ngược lại trở nên mất mặt!
-Tôi đã nói rồi, các anh tay không không thành! Còn phải xem chúng tôi!
Một thanh niên đứng bên Khương Ứng Tuyết vẻ mặt châm chọc nói.
-Khương tiểu thư, có cần tôi thay tôi xả giận không!
Anh nói tiếng Hán, giống người phía Đông Bắc vậy, chỉ có điều ngữ điệu có chút quái dị.
-Anh? Được thôi?
Khương Ứng Tuyết nói:
-Đừng đánh thảm quá là được!
Người thanh niên đó xua xua tay, một người đứng sau anh ta lập tức lôi điện thoại ra.
-Khương Ứng Tuyết, cô giỏi lắm! Không chẳng có người Nhật, ngay cả Triều Tiên cô cũng cấu kết. Cụ Khương có hậu bối như vậy, thật sự là phúc ba đời à!
Phương Minh Viễn cười lạnh nói. Cho dù là cách không ít người, Phương Minh Viễn cũng nhìn ra, người mới đó là người Triều Tiên.
-Bập!
Điện Trung Quân đạp mấy cái lên phía trước, trợn mắt nhìn Phương Minh Viễn nói.
-Anh là ai, nói tên đi!
Anh ta mang theo mấy tên vệ sĩ, đều bị người của đối phương đãnh tả tơi xuống đất, còn người thanh niên này lại quen Khương Ứng Tuyết, trong lòng khó tránh có chút kiêng kị.
Tên đầy đủ của anh ta là Điền Trung Lập Nghiệp, là con trai của hội trưởng Điền Trung Cảnh Nghiệp Hội thương mại 98 Nhật Bản. Hội thương mại 98, chủ yếu kinh doanh là mậu dịch trong và ngoài nước. Trong Nhật Bản, tuy không phải công ty thương mai đỉnh điểm, cũng là hội thương mại hạng nhất.
Anh ta kết nạ với Khương Ứng Tuyết là một cơ hội rất ngẫu nhiên. Lúc đầu, Điền Trung Lập nghiệp vẫn gây chú ý của Khương Ứng Tuyết, nhưng sau khi biết được than phận của Khương Ứng Tuyết, Điền Trung Lập Nghiệp bỏ đi ý nghĩ đó. Ai cũng biết, thị trường Hoa Hạ có thể nói là một thị trường lớn có tiềm lực khổng lồ cuối cùng trên thế giới, Hội thương mại 98 hàng năm đã vượt quá 600 USD số tiền thương mại của Hoa Hạ. hơn nữa mức tiền này vẫn trong tốc độ tăng trưởng lên mức hơn 30% mỗi năm.
Nhà họ Khương có tầm ảnh hưởng rất lớn trong Hoa Hạ, trêu chọc Khương Ứng Tuyết, trước tiên không nói đến việc phản kích mạnh mẽ từ nhà họ Khương, mà chính là đóng cửa thị trường lớn đối với Hội thương mại 98. Đó cũng là việc rất đáng sợ, cho nên Điền Trung Lập Nghiệp thay vì cố nịnh bợ lấy lòng Khương Ứng Tuyết bằng cách ngoan ngoãn phục tùng cô ta.
Mà người Hàn Quốc đó, gọi là Phác Vũ Triều, là đại biểu của tập đoàn ZK Hàn quốc đóng tại Nhật, cũng là người theo đuổi Khương Ứng Tuyết.
Hôm nay cơ bản là hai người bọn họ, còn có bạn bè. Mời Khương Ứng Tuyết ra ăn cơm, không ngờ, sau khi Khương Ứng Tuyết ra, vẫn chưa về, Điền Trung Lập Nghiệp và Phác Vũ Triều đã tìm đến đây, đúng vào lúc này, Lâm Dung ba người bọn họ cũng trở lại rồi.
Khương Ứng Tuyết cũng không biết xảy ra chuyện gì, muốn Lâm Dung bọn họ cùng đi. Ba người Lâm Dung cơ bản không có ấn tượng gì với cô ta, chắc chắn là cự tuyệt rồi. Khương Ứng Tuyết liền ra hiệu cho Điền Trung Lập Nghiệp đem ba người bọn họ đi, vậy là đã xảy ra cảnh tượng vừa rồi.
Nếu không phải mấy người Tịch úy Bình âm thâm gây trở ngại, Lưu Đắc Chí đã kịp thời đến báo tin, e rằng để Điền Trung Lâp Nghiệp bọn họ thực hiện được rồi.
-Tôi là ai, anh không cần biết!
Phương minh Viễn nhìn một cách lạnh lùng nói. Đám người Lâm Dung đã được vệ sĩ đưa đến sau lưng mình, phát giác các cô cũng chính là chịu sự kinh hãi, mấy người Tịch Uý Bình bị thương cũng không nghiêm trọng, lúc này mới yên tâm.
-Anh quỳ ở đây dập đầu ba cái xin lỗi, người vừa mới động thủ cũng đánh gãy một cái chân, lại cho bảy người bọn họ, từng người bồi thường 10 triệu Yên. Tôi có thể làm việc này, không có việc của anh!
Phương Minh Viễn nói với Điền TRung Lập Nghiệp.
-Cái gì?
Điền Trung Lập Nghiệp quả thực không dám tin vào tai của mình, người này điên hay là ngốc? Không ngờ dám lừa bịp tống tiền mình! Còn muốn mình dập đầu xin lỗi trước mọi người!
-Nhâm Lao, anh giỏi lắm!
Phương Minh Viễn chuyển ánh mắt sang Nhâm Lao một cách kinh ngạc khó hiểu, cười nhạt nói.
-Nam tử hán trước đây, đại khái giống bộ dạng vừa nãy của anh đây? Tôi cho anh hai sự lựa chọn, hoặc là ngày mai anh cút khỏi Nhật cho tôi, đừng nghĩ sẽ về nước, tìm một nơi không ai quen anh ở, đừng để tôi lại nhìn thấy anh! Nếu không, nhìn thấy anh một lần, tôi đánh anh một lần! hoặc là anh tự mình đánh gãy hai chân!
Lần này Phương Minh Viễn thật sự tức giận! Khương Ứng Tuyết nhất thời không làm được gì, nhưng những kẻ đồng lõa này, đều không thể bỏ qua!
-Phương Minh Viễn, anh đừng gàn dỡ nữa!
Khương Ứng Tuyết trầm ngâm sắc mặt, nói một cách lạnh lùng. Lúc này trong lòng cô ta thật sự có chút kinh hoàng. Cô ta cũng không ngờ được, Phương Minh Viễn không ngờ cũng ở đây.
Tuy nói, đối với cô ta, Điền Trung Lập Nghiệp bọn họ chẳng qua là công cụ trong tay mình mà thôi, nhưng sự việc này truyền về nước, đến miệng người xấu, nó lại biến dạng đi-----năm đó Khương đại tướng lừng lẫy tiếng tăm đánh quỹ Nhật Bản trong cuộc chiến kháng Nhật, cháu gái không ngờ lại làm ăn với bọn Nhật, còn ức hiếp chính đồng bào mình, chính điểm này, có thể làm cho cụ Khương tức ối máu.
Nếu là người bình thường, thì cho dù tận mắt nhìn thấy, cũng không truyền đến cấp cao được, nhưng Phương Minh Viễn thì khác, hắn có cách đem việc này đến tai cấp cao.
Phương Minh Viễn bĩu môi, cười nhạt nói:
-Khương Ứng Tuyết, không phải tôi gàn dở, mà là anh quá quá đáng!
-Đây chính là Nhật Bản! không phải Hoa Hạ, không thể gương oai ở đây!
Khương Ứng Tuyết nói một cách sắc sảo.
Điền Trung Lập Nghiệp và Nhâm Lao lắng lại nổi tức giận trong lòng. Bọn họ cũng không phải ngu ngốc, tự nhiên nghe ra, Khương Ứng Tuyết hiển nhiên vô cùng kiêng kị với người thanh niên này.
-Khương Ứng Tuyết, tôi thừa nhận, ở Hoa Hạ, tầm ảnh hưởng của nhà họ Phương tôi không bằng nhà họ Khương, nhưng ở Nhật Bản, nhà họ Khương cô không sánh được với nhà họ phương tôi! Nhìn vẻ mặt của cụ Khương, hôm nay tôi mặc kệ cô!
Phương Minh Viễn nói rất lạnh lùng.
-Điền Trung, Nhâm Lao, các anh chọn cách nào?
-Bọn họ cái gì cũng không chọn! Tôi muốn xem xem, anh có thể làm gì với chúng tôi!
Lông mi của Khương Ứng Tuyết dựng ngược lên, nói một cách giương nanh múa vút.
-Được! xem ra các người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ! Vậy tôi để cô thấy!
Phương Minh viễn quay đầu nói.
-Dung Dung, quay đầu lại gửi công văn cho công ty cổ phần Capcom, yêu cầu bọn họ lập tức khai trừ Nhâm Lao, đồng thời tất cả các doanh nghiệp trong địa phần Nhật bản, hễ là nơi thuê anh ta, tất cả đều trở thành đối thủ của tôi.
-Vâng!
Lâm Dung lập tức lấy giấy bút, ghi lại!
-Còn nữa, ngwoif này gọi là Điền Trung, tra thử xem anh ta ở công ty nào, còn cả những người của anh ta, cũng xử lý như vậy!
Phương Minh Viễn lại nhìn đảo qua một cái, sắc mặt Điền Trun Lập Nghiệp nhợt nhạt nói:
-Tốt nhất anh không có công ty riêng, nếu không, đáng tiếc cho những nhân viên vô tội, phải bị liên lụy!
Lúc này, bảy tám người bước nhanh đến từ phía cửa tiệm, Phương Minh Viễn quay đầu nhìn lướt qua một cái, nói với Phác Triều Vũ:
-Anh thực sự muốn nhúng tay vào việc này? Nghĩ kỹ nhé, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.
Phác Triều Vũ lúc này cũng hoảng sợ, nếu nói Phương Minh Viễn thật sự có khả năng chặn Điề Trung Lập Nghiệp một cách triệt để, anh ta thật sự không hề tin! Đừng nói một người Hoa Hạ, ngay cả người Mĩ đến đây, cũng không thể làm được chuyện này!
Nhưng nếu Phương Minh Viễn phô trương thanh thế ở đây, anh ta thực sự cảm nhậ được sự nguy hiểm!
-Phương Minh Viễn, anh như vậy là muốn giệt tận gốc sao?
Khương Ứng Tuyết nói.
/1605
|