Chu Đại Quân cảm thấy thỏa mãn khi ngồi trong phòng chính mình. Từ cửa sổ nhìn về phía bầu trời, từ lúc ông ta theo thị trấn Hải Trang lến đến huyện Bình Xuyên làm phó cục trưởng cho đến nay, chưa bao giờ lại hãnh diện như hôm nay.
Khi mớibước vào cục cảnh sát, bởi vì chưa có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa vì việc chuyển công tác của chính mình mà những người có thâm niên trong cục đã nói, ông ta ở ttrong Cục cảnh sát kỳ thật là không thể nào sống tốt được. Thêm vào đó với tư cách là phó cục trưởng, trong cục này quyền lực của ông căn bản là không có, có thể nói là ván đã đóng thuyền. Muốn thay đổi mặt này, tất nhiên là cần phải có thời gian cũng như cơ hội, Chu Đại Quân nghĩ đến, có lẽ là một năm, hai năm hoặc có lẽ là năm hay sáu năm, tài năng của ông ở Cục cảnh sát Bình Xuyên thật ra chỉ có mình ông hiểu thôi.
Nhưng thật không ngờ, bởi vì nhà họ Phương tiến vào huyện Bình Xuyên mà chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, địa vị của ông ở trong cục trở nên biến hóa nghiêng trời nghiêng đất. Tuy rằng, vẫn chỉ quản những chuyện cũ nhưng tiếng nói của ông ở trong cục không có vị lãnh đạo nào có thể bỏ qua. Nhóm cảnh sát cấp dưới, hiện giờ đối với ông không còn hiện tượng bằng mặt mà không bằng lòng nữa.
Mỗi người nhìn ông đều mang theo khuôn mặt tươi cười đón chào cũng như tạm biệt, mặc dù ông ta biết đó là bởi vì cám ơn ông đã vì Cục cảnh sát mà trung gian giới thiệu với nhà họ Phương, cống hiến giúp giải quyết tình hình tài chính khó khăn của Cục cảnh sát, và do mọi người đã nợ ông nên những khuôn mặt tươi cười bây giờ so với thời điểm mới bước vào cục thì cách biệt một trời một vực.
- Cốc, cốc.
Trước cửa văn phòng truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, lúc này Chu Đại Quân mới đem suy nghĩ thu hồi, trầm giọng nói:
- Mời vào!
Không ngờ người đẩy cửa vào là Cục trưởng Quan Duyệt Võ, Chu Đại Quân vội vàng đứng dậy, tiến ra đón nói:
- Cục trưởng Quan, thế nào mà ngài lại đến đây, có chuyện gì bảo tôi đến chỗ ngài là được?
Quan Duyệt Võ cười ha hả nói:
- Tôi đi ra ngoài cũng coi như hoạt động ấy mà, già rồi cứ ngồi như vậy thì thân mình sẽ cứng, thuận tiện đến chỗ của cậu ngồi chơi.
Hai người nói chuyện huyên thuyên, Quan Duyệt Võ lại chuyển đề tài tới tình hình gần nhất trong huyện hiện nay, tự nhiên là đến việc đang lưu truyền mấy cái tin tức.
- Thật không tưởng tượng nổi, chỉ một vài cái tin nhỏ nhoi vậy mà lại khiến cho mấy lão già như chúng ta hưởng không ít lợi. Tôi vừa mới nhận được tin, vài ngày nữa đài truyền hình Thùy Nam muốn tới cục chúng ta để phỏng vấn. Chủ tịch huyện cũng được cấp trên khen ngợi. Ha ha, được lòng dân quả nhiên là được cả thiên hạ nha!
Quan Duyệt Võ nói một cách đầy cảm xúc.
- Đúng vậy, mấy cái tin tức này chẳng những xoay chuyển bất mãn của người dân đối với đồn cảnh sát của chúng ta, hơn nữa còn tạo nên hình tượng có lợi cho bộ mặt của cảnh sát. Hiện nay, tất cả mọi người đều nhắc đến chuyện này. Chúng ta thà rằng tự mình khổ cũng không muốn giống những địa phương khác thu phí, phạt tiền bừa bãi.
Chu Đại Quân vừa cười nói, kế hoạch này tuy là do Phương Minh Viễn đề ra, nhưng lại là do Chu Đại Quân báo cáo và Quan Duyệt Võ chịu trách nhiệm thi hành, bởi vì việc này đều là sự thật cho nên thúc đẩy nổi lên, Chu Đại Quân cũng không có mang nặng tâm lý gì cả. Chỉ có điều là hai người chưa nghĩ đến, tuy trong vài ngày ngắn ngủi thôi, không ngờ những dư luận này lại đem đến thành quả tốt như vậy ở huyện Bình Xuyên! Đồn cảnh sát cùng với Lý Đông Tinh, cũng như nhà họ Phương đều được khen ngợi, xoay chuyển được hình tượng không tốt của Cục cảnh sát Bình Xuyên trong lòng của người dân nhiều năm qua.
- Chẳng qua chỉ là hiện giờ vài vị lãnh đạo trong huyện đang khó chịu, họ nhìn tôi bằng ánh mắt mang theo đao đó.
Quan Duyệt Võ cười khổ nói.
- Cục trưởng Quan, tôi cũng cảm thấy điều này thật ra ngài không cần lo lắng quá mức, trước tiên là phải xem tin này từ đâu mà lộ ra bên ngoài? Hãy cho người thăm dò đi, chờ lúc có kết quả, tôi tin là chúng ta và chủ tịch huyện đều vững chân rồi. Kế tiếp, mấy tin này có phải là thật hay không? Nếu là thật, xem như là chúng ta không bịa đặt, hãm hại lãnh đạo! Hơn nữa, thời điểm chủ tịch huyện kết thúc vấn đề, chủ tịch huyện cũng không nhấn mạnh là phải giữ bí mật.
Chu Đại Quân nói xong không kìm được mà vui vẻ. Tất cả điều có thể xảy ra đều nằm trong phương án, Phương Minh Viễn trước đó đã từng nhắc nhở qua ông ta, cho nên Chu Đại Quân cảm thấy tốt nhất là cứ để cho những người khác biết. Việc này là do bọn họ âm thầm thúc đẩy nên cũng không làm gì được bọn họ.
Quan Duyệt Võ trở nên vui vẻ, đúng như lời của Chu Đại Quân, nếu không hạ lệnh giữ bí mật việc này thì chi bằng cứ theo lẽ thường lan truyền ra bên ngoài, người xưa đều đã sớm nói qua.
Thiên hạ không có chuyện gì mà không lộ ra được. Mấy vị lãnh đạo kia nếu muốn tra thì cứ để cho bọn họ tra, tra đến cuối cùng thì chính họ cũng không còn cách nào khác. Về chuyện bọn họ có ghi hận mình trong lòng hay không, từ lúc ở trước mặt cấp trên đập bàn thì Quan Duyệt Võ đã chuẩn bị tâm lý. Có mười hai vạn của Phương Minh Viễn, mà không đúng, hiện giờ đã là tháng năm, làm nhiều nhất cũng phải mượn đến bảy vạn, hơn nữa cùng với mười vạn của Chủ tịch huyện, tài chính trong cục chẳng phải là lấy trứng chọi đá, việc này người khổ nhất lại là nhóm cảnh sát hình sự, cũng có thế là cho nhiều trợ cấp một chút. Trải qua một năm lộn xộn như vậy, tài chính của huyện sang năm sẽ thích hợp chi cho cục cảnh sát, thêm mười hai vạn của Phương Minh Viễn, hơn nữa đều là dành cho những cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ. Chắc là cũng có công việc mới. Những ngày này xem như cũng được rồi, ít ra cũng hơn năm cũ.
- Tôi nói này cậu Chu. Nhà họ Phương khẳng định là có thể kiếm tiền sao? Họ trả lương cao cho những người này, lại trả nhiều tiền thuê nhà, nhưng đến lúc đó tiền kinh doanh không được thì sao?
Quan Duyệt Võ không khỏi có chút lo lắng, việc này không chỉ có một mình ông ta nghĩ đến, vài vị phó cục trưởng cũng lần lượt ngầm hỏi qua. Nếu qua một năm rưỡi mà nhà họ Phương thật sự đóng cửa, chẳng phải cái nhóm mẹ quá con côi này phải sống khó khăn qua ngày sao? Khi đến thời điểm đó, chỉ sợ là tìm một công việc ổn định cũng khó!
Chu Đại Quân tin tưởng và nói dứt khoát:
- Cục trưởng Quan, về điểm này thì ngài cứ yên tâm đi! Tôi không thể xác định có đóng cửa hay không, có lẽ bởi vì vài năm qua, người ta đã tập trung làm rất tốt, như lúc trước đó, chuyện kinh doanh không thể xem nhẹ đâu.
Ông ta nói một hơi bảo không sao đâu, những điều đó chính là lo lắng hiện tại trong lòng khiến Quan Duyệt Võ đều thở không ra hơi. Sau khi nghe xong mới thở phào một cái, đem gánh nặng thả xuống. Ông ta cũng cho rằng Chu Đại Quân và nhà họ Phương là thâm giao, hiểu biết về nhà họ Phương, chỉ sợ là toàn bộ mọi người trong thành cũng không bằng Chu Đại Quân, nếu như Chu Đại Quân dám nói ngông cuồng, cho thấy rằng hắn ta lại cực kỳ tin tưởng nhà họ Phương.
- Anh đó, anh đó!
Quan Duyệt Võ lấy tay chỉ vào Chu Đại Quân, thật sự là không biết nói gì cho đúng. Tuy nhiên, sau khi trải qua khoảng thời gian này, nhất là đối với chuyện của nhà họ Phương, đối với tầm quan trọng của Chu Đại Quân, Quan Duyệt Võ lại có một nhận thức mới. Cách suy nghĩ của ông thật là thiển cận, hóa ra là Phó sở trưởng thị trấn Hải Trang, không phải chỉ là phá một hai án thôi, vừa mới nhảy qua sở trực tiếp trở thành phó cục trưởng, vì Quan Duyệt Võ nể tình cấp dưới cũ, đồng thời cũng hoài nghi năng lực làm việc của Chu Đại Quân cho nên ban đầu bài xích thẳng đối với công tác của ông ta. Nhưng xem ra hiện giờ, sự tồn tại của Chu Đại Quân vô cùng trọng yếu, ông ta chính là mối liên hệ ràng buộc giữa Cục cảnh sát và nhà họ Phương, nếu sự nghiệp của nhà họ Phương trong huyện càng ngày càng lớn, Cục cảnh sát có thể ở giữa thu hoạch thật tốt!
- Chỗ này còn có một việc, tôi đã phê chuẩn rồi, cho anh xem.
Quan Duyệt Võ vừa nói xong liền đưa tay vào trong túi lấy một công văn đưa cho Chu Đại Quân, Chu Đại Quân khó hiểu mở ra và thấy bên trong là thư xin bắt giữ Vương Đắc Bảo.
- Vương Đắc Bảo này kỳ thật trước đây bọn tôi cũng đã chú ý gã ta, mọi người trong cục đều vẫn chú ý tới việc xấu của hắn. Chỉ có điều không có cơ hội thích hợp. Lần này thật tốt, dựa theo dư luận, trong huyện một số người còn ngần ngại không dám ra mặt can thiệp. Ôi, làm chúng ta cũng khó xử, trên đầu chúng ta ông bà thật sự là nhiều lắm, vị lãnh đạo nào cũng méo mó miệng, chúng ta đều phải cân nhắc? Thật là mệt!
Quan Duyệt Võ thở dài nói. Người bên ngoài nhìn vào đều thấy Cục cảnh sát có bao nhiêu là uy phong. Lại thật không ngờ sau lưng không biết bao nhiêu là mồ hôi và máu. So với các bộ phận khác của chính phủ, việc lãnh đạo này muốn làm thì tốt lắm nhưng lụy thân cũng nhiều!
Chu Đại Quân nhìn qua một lần, phải nói Vương Đắc Bảo bên trong việc xấu rất nhiều. Căn cứ theo pháp luật, chắn là không thể chạy án được, làm không tốt chính là xử bắn, cũng không có gì kỳ quái. Trong lòng ông ta biết rằng lão cục trưởng mượn việc này để thể hiện thiện ý đến nhà họ Phương.
- Nói chuyện cũ, Hòa Thân còn giàu hơn Gia Khánh. Giờ xem ra có Vương Đắc Bảo, trưởng trung tâm thương mại huyện này có lẽ cũng thuộc loại ấy.
Không chỉ là giọng điệu thôi, nếu đem Vương Đắc Bảo và vài phó giám đốc bắt một lượt, ít nhất việc thiếu nợ công nhân viên hơn một trăm ngàn tệ tiền lương xem ra sẽ có tin tức, tiền còn lại có thể sung nhập trong vốn lưu động, nếu có người giỏi tiếp nhận, thanh trừ những tên cầm đầu, nói không chừng còn có thể hồi sinh.
Quan Duyệt Võ thở dài thở ngắn nói. Vài con sâu mọt lại cấu kết đem trung tâm buôn bán hàng đầu trong huyện ăn chỉ còn một cái thùng rỗng. Mà trưởng Cục cảnh sát như ông lại vì tiền xăng xe cảnh sát hàng năm mà đau đầu khổ sở, điều này làm sao có thể khiến tâm lý cân bằng cho được.
- Người tài sao? Người có năng lực cũng không hẳn đã chịu.
Chu Đại Quân nghĩ thầm, đến lúc đó Phương Minh Viễn là đã đem khai trương. Còn có thể cho bọn họ thời gian khải tử hoàn sinh sao? Có quỷ mới tin! Tuy nhiên, lời này chỉ để trong lòng chứ không thể nói ngoài miệng.
- Cậu Chu, lúc nào đó hãy giới thiệu tôi làm quen với chú cháu nhà họ Phương, bọn họ hiện tại đã giúp chúng ta ân huệ lớn đó!
Quan Duyệt Võ cười nói.
- Trưởng Cục cảnh sát tôi đây phải thể hiện sự biết ơn thích đáng với bọn họ!
- Muốn gặp ông chủ Phương à, thật ra cũng không khó, chỉ cần ngài đưa ra thời gian, tôi sẽ hẹn với cậu ta. Tuy nhiên, hiện tại ông chủ Phương không ở trong trấn, nếu muốn gặp cậu ấy, chỉ e rằng ngài phải chờ một vài ngày.
- Hử? Cậu ta không ở trong huyện sao? Hiện tại cậu ta lại đi đâu?
Quan Duyệt Võ ngạc nhiên hỏi.
Chu Đại Quân không kìm nổi mỉm cười nói:
- Cục trưởng, cậu ta phải quay về thị trấn Hải Trang để tham gia kì thi trung khảo.
Khi mớibước vào cục cảnh sát, bởi vì chưa có chỗ dựa vững chắc, hơn nữa vì việc chuyển công tác của chính mình mà những người có thâm niên trong cục đã nói, ông ta ở ttrong Cục cảnh sát kỳ thật là không thể nào sống tốt được. Thêm vào đó với tư cách là phó cục trưởng, trong cục này quyền lực của ông căn bản là không có, có thể nói là ván đã đóng thuyền. Muốn thay đổi mặt này, tất nhiên là cần phải có thời gian cũng như cơ hội, Chu Đại Quân nghĩ đến, có lẽ là một năm, hai năm hoặc có lẽ là năm hay sáu năm, tài năng của ông ở Cục cảnh sát Bình Xuyên thật ra chỉ có mình ông hiểu thôi.
Nhưng thật không ngờ, bởi vì nhà họ Phương tiến vào huyện Bình Xuyên mà chỉ qua vài ngày ngắn ngủi, địa vị của ông ở trong cục trở nên biến hóa nghiêng trời nghiêng đất. Tuy rằng, vẫn chỉ quản những chuyện cũ nhưng tiếng nói của ông ở trong cục không có vị lãnh đạo nào có thể bỏ qua. Nhóm cảnh sát cấp dưới, hiện giờ đối với ông không còn hiện tượng bằng mặt mà không bằng lòng nữa.
Mỗi người nhìn ông đều mang theo khuôn mặt tươi cười đón chào cũng như tạm biệt, mặc dù ông ta biết đó là bởi vì cám ơn ông đã vì Cục cảnh sát mà trung gian giới thiệu với nhà họ Phương, cống hiến giúp giải quyết tình hình tài chính khó khăn của Cục cảnh sát, và do mọi người đã nợ ông nên những khuôn mặt tươi cười bây giờ so với thời điểm mới bước vào cục thì cách biệt một trời một vực.
- Cốc, cốc.
Trước cửa văn phòng truyền đến hai tiếng gõ nhẹ, lúc này Chu Đại Quân mới đem suy nghĩ thu hồi, trầm giọng nói:
- Mời vào!
Không ngờ người đẩy cửa vào là Cục trưởng Quan Duyệt Võ, Chu Đại Quân vội vàng đứng dậy, tiến ra đón nói:
- Cục trưởng Quan, thế nào mà ngài lại đến đây, có chuyện gì bảo tôi đến chỗ ngài là được?
Quan Duyệt Võ cười ha hả nói:
- Tôi đi ra ngoài cũng coi như hoạt động ấy mà, già rồi cứ ngồi như vậy thì thân mình sẽ cứng, thuận tiện đến chỗ của cậu ngồi chơi.
Hai người nói chuyện huyên thuyên, Quan Duyệt Võ lại chuyển đề tài tới tình hình gần nhất trong huyện hiện nay, tự nhiên là đến việc đang lưu truyền mấy cái tin tức.
- Thật không tưởng tượng nổi, chỉ một vài cái tin nhỏ nhoi vậy mà lại khiến cho mấy lão già như chúng ta hưởng không ít lợi. Tôi vừa mới nhận được tin, vài ngày nữa đài truyền hình Thùy Nam muốn tới cục chúng ta để phỏng vấn. Chủ tịch huyện cũng được cấp trên khen ngợi. Ha ha, được lòng dân quả nhiên là được cả thiên hạ nha!
Quan Duyệt Võ nói một cách đầy cảm xúc.
- Đúng vậy, mấy cái tin tức này chẳng những xoay chuyển bất mãn của người dân đối với đồn cảnh sát của chúng ta, hơn nữa còn tạo nên hình tượng có lợi cho bộ mặt của cảnh sát. Hiện nay, tất cả mọi người đều nhắc đến chuyện này. Chúng ta thà rằng tự mình khổ cũng không muốn giống những địa phương khác thu phí, phạt tiền bừa bãi.
Chu Đại Quân vừa cười nói, kế hoạch này tuy là do Phương Minh Viễn đề ra, nhưng lại là do Chu Đại Quân báo cáo và Quan Duyệt Võ chịu trách nhiệm thi hành, bởi vì việc này đều là sự thật cho nên thúc đẩy nổi lên, Chu Đại Quân cũng không có mang nặng tâm lý gì cả. Chỉ có điều là hai người chưa nghĩ đến, tuy trong vài ngày ngắn ngủi thôi, không ngờ những dư luận này lại đem đến thành quả tốt như vậy ở huyện Bình Xuyên! Đồn cảnh sát cùng với Lý Đông Tinh, cũng như nhà họ Phương đều được khen ngợi, xoay chuyển được hình tượng không tốt của Cục cảnh sát Bình Xuyên trong lòng của người dân nhiều năm qua.
- Chẳng qua chỉ là hiện giờ vài vị lãnh đạo trong huyện đang khó chịu, họ nhìn tôi bằng ánh mắt mang theo đao đó.
Quan Duyệt Võ cười khổ nói.
- Cục trưởng Quan, tôi cũng cảm thấy điều này thật ra ngài không cần lo lắng quá mức, trước tiên là phải xem tin này từ đâu mà lộ ra bên ngoài? Hãy cho người thăm dò đi, chờ lúc có kết quả, tôi tin là chúng ta và chủ tịch huyện đều vững chân rồi. Kế tiếp, mấy tin này có phải là thật hay không? Nếu là thật, xem như là chúng ta không bịa đặt, hãm hại lãnh đạo! Hơn nữa, thời điểm chủ tịch huyện kết thúc vấn đề, chủ tịch huyện cũng không nhấn mạnh là phải giữ bí mật.
Chu Đại Quân nói xong không kìm được mà vui vẻ. Tất cả điều có thể xảy ra đều nằm trong phương án, Phương Minh Viễn trước đó đã từng nhắc nhở qua ông ta, cho nên Chu Đại Quân cảm thấy tốt nhất là cứ để cho những người khác biết. Việc này là do bọn họ âm thầm thúc đẩy nên cũng không làm gì được bọn họ.
Quan Duyệt Võ trở nên vui vẻ, đúng như lời của Chu Đại Quân, nếu không hạ lệnh giữ bí mật việc này thì chi bằng cứ theo lẽ thường lan truyền ra bên ngoài, người xưa đều đã sớm nói qua.
Thiên hạ không có chuyện gì mà không lộ ra được. Mấy vị lãnh đạo kia nếu muốn tra thì cứ để cho bọn họ tra, tra đến cuối cùng thì chính họ cũng không còn cách nào khác. Về chuyện bọn họ có ghi hận mình trong lòng hay không, từ lúc ở trước mặt cấp trên đập bàn thì Quan Duyệt Võ đã chuẩn bị tâm lý. Có mười hai vạn của Phương Minh Viễn, mà không đúng, hiện giờ đã là tháng năm, làm nhiều nhất cũng phải mượn đến bảy vạn, hơn nữa cùng với mười vạn của Chủ tịch huyện, tài chính trong cục chẳng phải là lấy trứng chọi đá, việc này người khổ nhất lại là nhóm cảnh sát hình sự, cũng có thế là cho nhiều trợ cấp một chút. Trải qua một năm lộn xộn như vậy, tài chính của huyện sang năm sẽ thích hợp chi cho cục cảnh sát, thêm mười hai vạn của Phương Minh Viễn, hơn nữa đều là dành cho những cảnh sát hi sinh vì nhiệm vụ. Chắc là cũng có công việc mới. Những ngày này xem như cũng được rồi, ít ra cũng hơn năm cũ.
- Tôi nói này cậu Chu. Nhà họ Phương khẳng định là có thể kiếm tiền sao? Họ trả lương cao cho những người này, lại trả nhiều tiền thuê nhà, nhưng đến lúc đó tiền kinh doanh không được thì sao?
Quan Duyệt Võ không khỏi có chút lo lắng, việc này không chỉ có một mình ông ta nghĩ đến, vài vị phó cục trưởng cũng lần lượt ngầm hỏi qua. Nếu qua một năm rưỡi mà nhà họ Phương thật sự đóng cửa, chẳng phải cái nhóm mẹ quá con côi này phải sống khó khăn qua ngày sao? Khi đến thời điểm đó, chỉ sợ là tìm một công việc ổn định cũng khó!
Chu Đại Quân tin tưởng và nói dứt khoát:
- Cục trưởng Quan, về điểm này thì ngài cứ yên tâm đi! Tôi không thể xác định có đóng cửa hay không, có lẽ bởi vì vài năm qua, người ta đã tập trung làm rất tốt, như lúc trước đó, chuyện kinh doanh không thể xem nhẹ đâu.
Ông ta nói một hơi bảo không sao đâu, những điều đó chính là lo lắng hiện tại trong lòng khiến Quan Duyệt Võ đều thở không ra hơi. Sau khi nghe xong mới thở phào một cái, đem gánh nặng thả xuống. Ông ta cũng cho rằng Chu Đại Quân và nhà họ Phương là thâm giao, hiểu biết về nhà họ Phương, chỉ sợ là toàn bộ mọi người trong thành cũng không bằng Chu Đại Quân, nếu như Chu Đại Quân dám nói ngông cuồng, cho thấy rằng hắn ta lại cực kỳ tin tưởng nhà họ Phương.
- Anh đó, anh đó!
Quan Duyệt Võ lấy tay chỉ vào Chu Đại Quân, thật sự là không biết nói gì cho đúng. Tuy nhiên, sau khi trải qua khoảng thời gian này, nhất là đối với chuyện của nhà họ Phương, đối với tầm quan trọng của Chu Đại Quân, Quan Duyệt Võ lại có một nhận thức mới. Cách suy nghĩ của ông thật là thiển cận, hóa ra là Phó sở trưởng thị trấn Hải Trang, không phải chỉ là phá một hai án thôi, vừa mới nhảy qua sở trực tiếp trở thành phó cục trưởng, vì Quan Duyệt Võ nể tình cấp dưới cũ, đồng thời cũng hoài nghi năng lực làm việc của Chu Đại Quân cho nên ban đầu bài xích thẳng đối với công tác của ông ta. Nhưng xem ra hiện giờ, sự tồn tại của Chu Đại Quân vô cùng trọng yếu, ông ta chính là mối liên hệ ràng buộc giữa Cục cảnh sát và nhà họ Phương, nếu sự nghiệp của nhà họ Phương trong huyện càng ngày càng lớn, Cục cảnh sát có thể ở giữa thu hoạch thật tốt!
- Chỗ này còn có một việc, tôi đã phê chuẩn rồi, cho anh xem.
Quan Duyệt Võ vừa nói xong liền đưa tay vào trong túi lấy một công văn đưa cho Chu Đại Quân, Chu Đại Quân khó hiểu mở ra và thấy bên trong là thư xin bắt giữ Vương Đắc Bảo.
- Vương Đắc Bảo này kỳ thật trước đây bọn tôi cũng đã chú ý gã ta, mọi người trong cục đều vẫn chú ý tới việc xấu của hắn. Chỉ có điều không có cơ hội thích hợp. Lần này thật tốt, dựa theo dư luận, trong huyện một số người còn ngần ngại không dám ra mặt can thiệp. Ôi, làm chúng ta cũng khó xử, trên đầu chúng ta ông bà thật sự là nhiều lắm, vị lãnh đạo nào cũng méo mó miệng, chúng ta đều phải cân nhắc? Thật là mệt!
Quan Duyệt Võ thở dài nói. Người bên ngoài nhìn vào đều thấy Cục cảnh sát có bao nhiêu là uy phong. Lại thật không ngờ sau lưng không biết bao nhiêu là mồ hôi và máu. So với các bộ phận khác của chính phủ, việc lãnh đạo này muốn làm thì tốt lắm nhưng lụy thân cũng nhiều!
Chu Đại Quân nhìn qua một lần, phải nói Vương Đắc Bảo bên trong việc xấu rất nhiều. Căn cứ theo pháp luật, chắn là không thể chạy án được, làm không tốt chính là xử bắn, cũng không có gì kỳ quái. Trong lòng ông ta biết rằng lão cục trưởng mượn việc này để thể hiện thiện ý đến nhà họ Phương.
- Nói chuyện cũ, Hòa Thân còn giàu hơn Gia Khánh. Giờ xem ra có Vương Đắc Bảo, trưởng trung tâm thương mại huyện này có lẽ cũng thuộc loại ấy.
Không chỉ là giọng điệu thôi, nếu đem Vương Đắc Bảo và vài phó giám đốc bắt một lượt, ít nhất việc thiếu nợ công nhân viên hơn một trăm ngàn tệ tiền lương xem ra sẽ có tin tức, tiền còn lại có thể sung nhập trong vốn lưu động, nếu có người giỏi tiếp nhận, thanh trừ những tên cầm đầu, nói không chừng còn có thể hồi sinh.
Quan Duyệt Võ thở dài thở ngắn nói. Vài con sâu mọt lại cấu kết đem trung tâm buôn bán hàng đầu trong huyện ăn chỉ còn một cái thùng rỗng. Mà trưởng Cục cảnh sát như ông lại vì tiền xăng xe cảnh sát hàng năm mà đau đầu khổ sở, điều này làm sao có thể khiến tâm lý cân bằng cho được.
- Người tài sao? Người có năng lực cũng không hẳn đã chịu.
Chu Đại Quân nghĩ thầm, đến lúc đó Phương Minh Viễn là đã đem khai trương. Còn có thể cho bọn họ thời gian khải tử hoàn sinh sao? Có quỷ mới tin! Tuy nhiên, lời này chỉ để trong lòng chứ không thể nói ngoài miệng.
- Cậu Chu, lúc nào đó hãy giới thiệu tôi làm quen với chú cháu nhà họ Phương, bọn họ hiện tại đã giúp chúng ta ân huệ lớn đó!
Quan Duyệt Võ cười nói.
- Trưởng Cục cảnh sát tôi đây phải thể hiện sự biết ơn thích đáng với bọn họ!
- Muốn gặp ông chủ Phương à, thật ra cũng không khó, chỉ cần ngài đưa ra thời gian, tôi sẽ hẹn với cậu ta. Tuy nhiên, hiện tại ông chủ Phương không ở trong trấn, nếu muốn gặp cậu ấy, chỉ e rằng ngài phải chờ một vài ngày.
- Hử? Cậu ta không ở trong huyện sao? Hiện tại cậu ta lại đi đâu?
Quan Duyệt Võ ngạc nhiên hỏi.
Chu Đại Quân không kìm nổi mỉm cười nói:
- Cục trưởng, cậu ta phải quay về thị trấn Hải Trang để tham gia kì thi trung khảo.
/1605
|