Alfred thật không ngờ, chỉ một câu “tên trộm” của mình, Phương Minh Viễn lại đưa tới một loạt dẫn chứng sắc bén “bọn thực dân ác độc, bọn chủ nô bẩn thỉu, bọn buôn lậu nô lệ tàn bạo, bọn phân biệt chủng tộc lại càng nên xuống địa ngục”! Trong lúc nhất thời, Alfred quả thực là xoay chuyển không kịp! Người thanh niên Hoa Hạ này, sao hoàn toàn không giống với người Hoa Hạ mà anh ta đã từng gặp hoặc chí ít là đã từng nghe nhắc tới?
Người Hoa Hạ trong mắt hắn, phần lớn đều khúm núm, ngay cả khi bị đối xử bất công, cũng sẽ nén giận không dám phản kháng. Tại nước Mỹ, trong những tộc ít người, người Hoa Hạ là dễ bắt nạt nhất. Không giống người da đen, có quá nhiều khuynh hướng bạo lực. Mà ở Nhật Bản, anh ta nghe nói, cũng đều là như thế cả. Anh ta thậm chí còn nghe người Nhật Bản nói chuyện qua, một đôi vợ chồng Hoa Hạ ở Nhật Bản bị phần tử xã hội đen ức hiếp, nhưng vẫn nén giận, thậm chí khi bị tên phần tử xã hội đen cướp vợ của mình, thân là chồng nhưng người nam nhân Hoa Hạ này chỉ đành ngây ra như phỗng mà đứng nhìn. Nếu không phải hàng xóm của hắn báo cảnh sát, chỉ sợ cũng không ai biết, là đã xảy ra một vụ án ác man như vậy.
Cho nên, từ đó về sau, trong mắt Alfred, nam nhân Hoa Hạ tuy rằng đã cắt đi đuôi sam, nhưng so với hồi còn vương triều nhà Thanh, rõ ràng là chẳng có gì tiến bộ cả, vẫn là bọn bệnh phu Đông Á!
Nhưng anh ta thật không ngờ, hôm nay ở tại đây, ngay trước mặt Vũ Điền Trọng và Lâm Liên, người thanh niên này, không ngờ dám chỉ trích người Mỹ là lũ thực dân, chủ nô, buôn lậu nô lệ, bọn diệt chủng tộc! Sự tương phản lớn như vậy khiến Alfred trong nhất thời không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Vũ Điền Trọng trong lòng cũng âm thầm khen ngợi, cách người Nhật Bản đối đãi với người Mĩ kỳ thật là cũng có mâu thuẫn. Một mặt, bọn họ đầu hàng trước vũ lực của Mĩ, làm tên lính tốt cho nước Mĩ, áp chế khởi nghĩa của Hoa Hạ; một mặt họ không ngừng hy vọng quyền uy của nước Mĩ gặp phải sự phản kháng, như vậy Nhật Bản mới có ngày thoát khỏi cái bóng của nước Mĩ!
Alfred làm càn trước mặt Phương Minh Viễn, người cùng trên chiến tuyến với Phương Minh Viễn là Vũ Điền Trọng trong lòng tự nhiên không thoải mái. Hiện giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Alfred, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái!
-Bộp!
Alfred đập bàn, nổi giận đùng đùng chỉ chực đứng lên.
-Về lý mà nói thì tôi chưa hàm ý ám chỉ ai cả, vậy mà đã muốn động thủ. Đúng là người Mỹ! Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
-Chỉ có điều không biết rằng, ông Alfred định làm sao bây giờ? Đây là buổi yến tiệc của Phó giám đốc Jiro, những người tham dự đều là nhân sĩ nổi tiếng trong giới thương nhân Nhật Bản. Đường đường là Tổng giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Chrysler, mà lại muốn gây sự với tôi như một tên đầu đường xó chợ sao? Anh không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có!
Alfred bị lời nói của Phương Minh Viễn làm cho cứng họng không nói được gì nữa! Đành phủi tay áo mà bỏ đi!
Ngô Nịnh Hoa nhìn thấy cảnh Alfred nổi giận đùng đùng rời đi, trong lòng thắt lại một chút, Alfred và hắn cũng từng có đôi lần gặp mặt, đối với người Mỹ cao ngạo này, Ngô Nịnh Hoa càng có ấn tượng sâu đậm!
Theo hướng mà Alfred vừa đi khỏi, Ngô Nịnh Hoa liếc mắt một cái liền thấy Phương Minh Viễn đang ngồi ở nơi đó, trong lòng vô cùng chấn động!
Ngô Nịnh Hoa cũng không biết mình đã về tới chỗ ngồi của mình như thế nào, trong lòng đã hoàn toàn bị xự xuất hiện của Phương Minh Viễn chiếm giữ.
Lúc này Jiro cũng chú ý tới việc giữa Alfred và Phương Minh Viễn dường như đã xảy ra một vài mâu thuẫn. Bất giác nhíu nhíu mày, gọi người tới, dặn dò vài câu, người kia hiểu ý gật đầu mà đi.
Kế tiếp, bữa tiệc tối bắt đầu. Nói là tiệc tối, cũng chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống, kỳ thật là cơ hội để tụ họp cho giới thương nhân Nhật, ai cũng không cho rằng đến đây là để ăn uống hay vui chơi giải trí. Jiro nâng chén rượu lên đi mời khách, chẳng mấy chốc đã đi tới bàn của Phương Minh Viễn.
-Anh Phương, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?
Jiro nâng chén kính qua mấy người rồi cười nói. Phương Minh Viễn gật gật đầu. Kết quả này cũng không nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Đi theo Jiro, Phương Minh Viễn và Lâm Liên đi tới một phòng nghị sự bên cạnh buổi tiệc. Sau khi nhân viên phục vụ đưa trà nước lên rồi lui xuống, chỉ còn lại ba người là Jiro , Phương Minh Viễn, Lâm Liên .
-Đầu tiên, lấy trà thay rượu, tôi muốn chân thành chúc mừng anh《 Sinh Hóa Nguy Cơ 》của quý công ty đưa ra đúng là thành công lớn!
Jiro nâng chén rượu lên nói:
-Từ nay về sau, Anh tất sẽ lưu danh trong lịch sử giới công nghiệp trò chơi trên thế giới!
Phương Minh Viễn cười, nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nói:
-Anh đã đánh giá cao tôi rồi, chỉ là một chút thành tựu bé nhỏ không đáng kể thôi. Mà so với công ty Sony thì còn kém xa!
Jiro khẽ run lên một chút, lập tức lại mỉm cười. Phương Minh Viễn quả là dã tâm rất lớn, không ngờ lại coi cả công ty Sony làm mục tiêu theo đuổi! Tuy có dã tâm, Jiro cũng không lo lắng, người càng có dã tâm, mới càng dễ hợp tác! Ha ha, nếu nói là không có dã tâm, sao anh ta có thể tiến hành hợp tác giữa công ty Sega và kẻ đối đầu Nintendo được?
-Anh có khiêm tốn quá chăng! Theo tôi được biết, nếu tính đến những công ty ở Nhật Bản mang danh nghĩa của anh, cả những công ty ở Hongkong, và cả tập đoàn Carrefour, chỉ sợ một năm giá trị sản lượng cũng chẳng kém Sony là bao! - Jiro cười nói.
-Không không không! Vẫn còn thua xa!
Phương Minh Viễn giơ ngón trỏ, quơ quơ nói:
-Hiện giờ trên thế giới, xí nghiệp hạng nhất bán tiêu chuẩn, xí nghiệp hạng hai bán thương hiệu, xí nghiệp hạng ba bán sản phẩm. Phương gia tôi, ngay cả một thương hiệu nổi tiếng thế giới còn chẳng có nổi, sao có thể so sánh với một công ty như Sony được! Không có thương hiệu, không có tiêu chuẩn xí nghiệp, kể cả có làm quy mô lớn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là xây lầu trên cát thôi, chỉ cần hơi có cơn gió thổi nhẹ qua, liền hóa thành hư ảo! Chủ tịch Coca Cola từng nói qua một câu như này:
-Chỉ cần thương hiệu và công thức của Coca Cola còn nằm trong tay tôi, ngay cả là trong một đêm, các xí nghiệp Coca Cola trên toàn bộ thế giới đều bị đốt cháy hết, tôi cũng sẽ xây dựng lại một công ty mới từ đống hoang tàn!
tôi nghĩ, Sony chắc cũng có sức mạnh như vậy!
Jiro tay nâng chén trà mà không khỏi run rẩy, xí nghiệp hạng nhất bán tiêu chuẩn, xí nghiệp hạng hai bán thương hiệu, xí nghiệp hạng ba bán sản phẩm! Lời này của Phương Minh Viễn trước đây người ta cũng nói nhiều rồi, nhưng hiện tại, tuy rằng vẫn có những lời tổng kết như vậy, nhưng không phải rõ ràng kiểu liếc mắt qua là thấy như lời của Phương Minh Viễn!
Jiro thân là Phó giám đốc Sony, đối với điều này càng hiểu rõ hơn ai hết. Lịch sử phát triển của Sony cũng có vài lần nhảy vọt. Đều là bởi vì vì Sony đã mở phát ra cuộc cách mạng sản phẩm mới. Ví như Walkman, Trinitron và các sản phẩm mới rất nhanh liền trở thành tiêu chuẩn của toàn bộ ngành sản xuất, do đó đã tạo ra lượng của cải lớn cho Sonny. Nhìn ra toàn thế giới, năm trăm doanh nghiệp vững mạnh hàng đầu có người đứng đầu nào trong tay không nắm giữ vài cái tiêu chuẩn của doanh nghiệp mình?
-Anh Phương, “xí nghiệp hạng nhất bán tiêu chuẩn, xí nghiệp hạng hai bán thương hiệu, xí nghiệp hạng ba bán sản phẩm”, những lời này nói hay quá! Tôi đề nghị, mọi người cùng cạn chén vì câu nói này!
Jiro vẻ mặt vui mừng nói.
-A?
Phương Minh Viễn kinh ngạc suýt nữa kêu lên thành tiếng. Hắn nhìn Lâm Liên, rồi lại nhìn Jiro, chẳng lẽ nói một câu cổ ngữ mà mọi người đều biết, hiện giờ không còn xuất hiện?
-Minh Viễn, câu này của anh nói thật là hay quá!
Lâm Liên hỉ hả nói.
Đặt chén trà xuông, Jiro lại rót trà cho cả ba người, xong mới mở miệng nói:
-Lúc nãy mạo muội mời anh đến, là có sự muốn cùng anh thương lượng một chút, xem xem chúng ta có thể hợp tác trên một số lĩnh vực được không.
-Một số lĩnh vực?
Phương Minh Viễn nhắc lại:
-Không biết Giám đốc Bình Kinh định hợp tác trên lĩnh vực nào?
-Điện ảnh! Jiro nói thẳng thừng. Sonny đã từng lấy sáu tỷ đô la Mỹ thu mua công ty điện ảnh Columbia TriStar của Mĩ là Colombia. Lúc ấy là dự án thu mua hải ngoại lớn nhất của Nhật Bản, từng bị người Mỹ coi là người Nhật Bản ý đồ xâm lấn nước Mĩ. Lần thu mua này, cố nhiên là mang đến cho nước Nhật một vinh dự thật to lớn, cũng khiến Sony lúc bấy giờ nổi tiếng trên toàn thế giới. Nhưng lần thu mua với giá trị cao nhất của lịch sự, kim ngạch của Nhật Bản cũng khiến Sony một lần nữa trở thành xí nghiệp có mức tổn thất nặng nề nhất.
Công ty điện ảnh Columbia TriStar bị Sony thu mua, thành tích mấy năm nay không được tốt, chẳng những không thể giúp Sony hồi vốn, mà ngược lại hàng năm đều có thâm hụt lớn, trở thành gánh nặng lớn cho Sony!
Thân là Phó giám đốc Sony, cuối năm ngoái Jiro mới phải tiếp nhận công ty Colombia, mà theo tình hình của nửa đầu năm nay, công ty Colombia nếu năm nay không phát sinh kỳ tích thì nhất định sẽ lại thua lỗ!
Công ty Colombia không gượng dậy được khiến cho Jiro khi biết được bản gốc của 《 Nguy cơ sinh hóa 》 không ngờ vẫn còn có bản PS này, đột nhiên muốn có, danh tiếnh lẫy lừng của Phương Minh Viễn không chỉ dừng lại ở sản xuất trò chơi mà còn làm mây làm mưa trong giới điện ảnh! 《 Terminator 》, 《 Jurassic Park 》, 《 Lời nói dối chân thật 》... Doanh thu hàng trăm triệu từ các phòng bán vé rồi sẽ nằm trong tay hắn.
Công ty điện ảnh Jade Bird của Mỹ, vốn là một công ty điện ảnh hạng hai, mấy năm qua, bởi vì hợp tác với hắn, hiện giờ cũng vừa mới trở thành công ty điện ảnh hạng nhất của Hollywood, ngoại trừ lịch sử chưa đủ lâu đời, mấy công ty nổi tiếng lâu năm của Hollywood nào có ai dám khinh thường được?
Jiro nghĩ, nếu công ty Colombia có thể hợp tác với những công ty điện ảnh Cẩm Hồ mang danh nghĩa của Phương Minh Viễn, lại có Phương Minh Viễn viết kịch bản, có phải là sẽ rất huy hoàng không? Cho dù là chỉ khiến công ty Colombia sinh thêm chút lời, đối với Jiro mà nói, cũng là một chiến công lớn! Nhưng cái này cần Phương Minh Viễn chịu đưa ra một tác phẩm điện ảnh không thua kém gì những tác phẩm trước đấy của hắn!
-Điện ảnh? - Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười nói:
-Giám đốc Jiro, lĩnh vực điện ảnh, chúng tôi đã có nhiều năm hợp tác với công ty điện ảnh Jade Bird.
Phương Minh Viễn chưa dứt lời, nhưng ai cũng hiểu được ngụ ý của Phương Minh Viễn. Tục ngữ nói, đồng hành là oan gia, làm xanh không bằng làm chín, công ty Cẩm Hồ và công ty Jade Bird hợp tác nhiều năm, phối hợp cũng rất tốt, chỉ dựa vào một câu của Sony, mà vứt bỏ đối tác lâu năm, lựa chọn Sony, thì đúng là đầu óc Phương Minh Viễn có vấn đề.
-Không phải là công ty Cẩm Hồ và Dreamworks đã bắt đầu hợp tác rồi sao?
Jiro bình tĩnh nói.
-Không không không, chuyện này khác! Phương Minh Viễn bắt chéo chân nói:
- Hơn nữa tôi có thể nói cho anh rằng, chuyện này hoàn toàn không giống! Phương Minh Viễn lúc này trong lòng quả thực đang rất vui sướng. Tuy rằng hắn cũng nghĩ tới việc Sony có thể là có nhu cầu nhưng hắn lại thật không ngờ, Jiro không ngờ là vì công ty Colombia! Bởi vì theo hắn biết, Colombia đang dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Hơn nữa sang năm tới, vị lãnh đạo người nước ngoài đầu tiên của Sony, đảm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm chủ tịch điều hành Hollyward sẽ đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị của Colombia, và ở trong tay anh ta, Colombia sẽ một lần nữa toả sáng, mà cũng vào năm hai nghìn lẻ mấy, Phương Minh Viễn không nhớ rõ lắm, đã thu mua Metro – Gold, một thương hiệu lâu đời khác của nền điện ảnh Mỹ, từ đó xác lập nên Colombia, ở vị trí ông trùm của nền điện ảnh!
-Có gì khác chứ?
Jiro hỏi.
-Chúng ta hợp tác với Dreamworks, chủ yếu là phim hoạt hình hoặc là phim nói về động vật, đây là lĩnh vực mà công ty điện ảnh Jade Bird không nổi trội, cho nên, giữa hai bên cũng không có xung đột rõ ràng!
Phương Minh Viễn buông tay nói:
-Không biết Giám đốc Jiro cảm thấy còn có loại phim nhựa loại nào là công ty điện ảnh Jade Bird không nổi trội, mà lại để công ty Colombia đảm nhiệm ?
Jiro nhìn Phương Minh Viễn một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười nói:
-Anh Phương, quả nhiên là người chân thật nói lời thẳng thắn. Tôi cũng sẽ không nói vòng vèo! Thẳng thắn mà nói, tôi cảm thấy chúng ta so với công ty điện ảnh Jade Bird có ưu thế rất lớn! Anh đừng quên, công ty Colombia là một phần của công ty Sony chúng tôi, tôi tin tưởng, ở Sony, sẽ có rất nhiều thứ khiến anh cảm thấy hứng thú. Ví dụ như, một số kỹ thuật trao quyền và chuyển nhượng; hay một số hợp đồng thu mua linh kiện; thậm chí chúng tôi muốn anh nắm giữ cổ phần của Colombia. Không biết mấy thứ này có khiến anh hứng thú không?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Jiro một lượt, sau một lúc lâu, mới mỉm cười, vươn tay ra bắt tay với Jiro và nói:
-Giám đốc Jiro, xem ra chúng ta quả thật là cần phải bàn bạc chuyện này thật kĩ lưỡng rồi!
Người Hoa Hạ trong mắt hắn, phần lớn đều khúm núm, ngay cả khi bị đối xử bất công, cũng sẽ nén giận không dám phản kháng. Tại nước Mỹ, trong những tộc ít người, người Hoa Hạ là dễ bắt nạt nhất. Không giống người da đen, có quá nhiều khuynh hướng bạo lực. Mà ở Nhật Bản, anh ta nghe nói, cũng đều là như thế cả. Anh ta thậm chí còn nghe người Nhật Bản nói chuyện qua, một đôi vợ chồng Hoa Hạ ở Nhật Bản bị phần tử xã hội đen ức hiếp, nhưng vẫn nén giận, thậm chí khi bị tên phần tử xã hội đen cướp vợ của mình, thân là chồng nhưng người nam nhân Hoa Hạ này chỉ đành ngây ra như phỗng mà đứng nhìn. Nếu không phải hàng xóm của hắn báo cảnh sát, chỉ sợ cũng không ai biết, là đã xảy ra một vụ án ác man như vậy.
Cho nên, từ đó về sau, trong mắt Alfred, nam nhân Hoa Hạ tuy rằng đã cắt đi đuôi sam, nhưng so với hồi còn vương triều nhà Thanh, rõ ràng là chẳng có gì tiến bộ cả, vẫn là bọn bệnh phu Đông Á!
Nhưng anh ta thật không ngờ, hôm nay ở tại đây, ngay trước mặt Vũ Điền Trọng và Lâm Liên, người thanh niên này, không ngờ dám chỉ trích người Mỹ là lũ thực dân, chủ nô, buôn lậu nô lệ, bọn diệt chủng tộc! Sự tương phản lớn như vậy khiến Alfred trong nhất thời không tránh khỏi ngỡ ngàng.
Vũ Điền Trọng trong lòng cũng âm thầm khen ngợi, cách người Nhật Bản đối đãi với người Mĩ kỳ thật là cũng có mâu thuẫn. Một mặt, bọn họ đầu hàng trước vũ lực của Mĩ, làm tên lính tốt cho nước Mĩ, áp chế khởi nghĩa của Hoa Hạ; một mặt họ không ngừng hy vọng quyền uy của nước Mĩ gặp phải sự phản kháng, như vậy Nhật Bản mới có ngày thoát khỏi cái bóng của nước Mĩ!
Alfred làm càn trước mặt Phương Minh Viễn, người cùng trên chiến tuyến với Phương Minh Viễn là Vũ Điền Trọng trong lòng tự nhiên không thoải mái. Hiện giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Alfred, trong lòng cảm thấy thật sảng khoái!
-Bộp!
Alfred đập bàn, nổi giận đùng đùng chỉ chực đứng lên.
-Về lý mà nói thì tôi chưa hàm ý ám chỉ ai cả, vậy mà đã muốn động thủ. Đúng là người Mỹ! Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
-Chỉ có điều không biết rằng, ông Alfred định làm sao bây giờ? Đây là buổi yến tiệc của Phó giám đốc Jiro, những người tham dự đều là nhân sĩ nổi tiếng trong giới thương nhân Nhật Bản. Đường đường là Tổng giám đốc công ty chi nhánh của tập đoàn Chrysler, mà lại muốn gây sự với tôi như một tên đầu đường xó chợ sao? Anh không sợ mất mặt, nhưng tôi thì có!
Alfred bị lời nói của Phương Minh Viễn làm cho cứng họng không nói được gì nữa! Đành phủi tay áo mà bỏ đi!
Ngô Nịnh Hoa nhìn thấy cảnh Alfred nổi giận đùng đùng rời đi, trong lòng thắt lại một chút, Alfred và hắn cũng từng có đôi lần gặp mặt, đối với người Mỹ cao ngạo này, Ngô Nịnh Hoa càng có ấn tượng sâu đậm!
Theo hướng mà Alfred vừa đi khỏi, Ngô Nịnh Hoa liếc mắt một cái liền thấy Phương Minh Viễn đang ngồi ở nơi đó, trong lòng vô cùng chấn động!
Ngô Nịnh Hoa cũng không biết mình đã về tới chỗ ngồi của mình như thế nào, trong lòng đã hoàn toàn bị xự xuất hiện của Phương Minh Viễn chiếm giữ.
Lúc này Jiro cũng chú ý tới việc giữa Alfred và Phương Minh Viễn dường như đã xảy ra một vài mâu thuẫn. Bất giác nhíu nhíu mày, gọi người tới, dặn dò vài câu, người kia hiểu ý gật đầu mà đi.
Kế tiếp, bữa tiệc tối bắt đầu. Nói là tiệc tối, cũng chuẩn bị đầy đủ đồ ăn thức uống, kỳ thật là cơ hội để tụ họp cho giới thương nhân Nhật, ai cũng không cho rằng đến đây là để ăn uống hay vui chơi giải trí. Jiro nâng chén rượu lên đi mời khách, chẳng mấy chốc đã đi tới bàn của Phương Minh Viễn.
-Anh Phương, chúng ta có thể nói chuyện riêng một chút không?
Jiro nâng chén kính qua mấy người rồi cười nói. Phương Minh Viễn gật gật đầu. Kết quả này cũng không nằm ngoài dự liệu của anh ta.
Đi theo Jiro, Phương Minh Viễn và Lâm Liên đi tới một phòng nghị sự bên cạnh buổi tiệc. Sau khi nhân viên phục vụ đưa trà nước lên rồi lui xuống, chỉ còn lại ba người là Jiro , Phương Minh Viễn, Lâm Liên .
-Đầu tiên, lấy trà thay rượu, tôi muốn chân thành chúc mừng anh《 Sinh Hóa Nguy Cơ 》của quý công ty đưa ra đúng là thành công lớn!
Jiro nâng chén rượu lên nói:
-Từ nay về sau, Anh tất sẽ lưu danh trong lịch sử giới công nghiệp trò chơi trên thế giới!
Phương Minh Viễn cười, nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nói:
-Anh đã đánh giá cao tôi rồi, chỉ là một chút thành tựu bé nhỏ không đáng kể thôi. Mà so với công ty Sony thì còn kém xa!
Jiro khẽ run lên một chút, lập tức lại mỉm cười. Phương Minh Viễn quả là dã tâm rất lớn, không ngờ lại coi cả công ty Sony làm mục tiêu theo đuổi! Tuy có dã tâm, Jiro cũng không lo lắng, người càng có dã tâm, mới càng dễ hợp tác! Ha ha, nếu nói là không có dã tâm, sao anh ta có thể tiến hành hợp tác giữa công ty Sega và kẻ đối đầu Nintendo được?
-Anh có khiêm tốn quá chăng! Theo tôi được biết, nếu tính đến những công ty ở Nhật Bản mang danh nghĩa của anh, cả những công ty ở Hongkong, và cả tập đoàn Carrefour, chỉ sợ một năm giá trị sản lượng cũng chẳng kém Sony là bao! - Jiro cười nói.
-Không không không! Vẫn còn thua xa!
Phương Minh Viễn giơ ngón trỏ, quơ quơ nói:
-Hiện giờ trên thế giới, xí nghiệp hạng nhất bán tiêu chuẩn, xí nghiệp hạng hai bán thương hiệu, xí nghiệp hạng ba bán sản phẩm. Phương gia tôi, ngay cả một thương hiệu nổi tiếng thế giới còn chẳng có nổi, sao có thể so sánh với một công ty như Sony được! Không có thương hiệu, không có tiêu chuẩn xí nghiệp, kể cả có làm quy mô lớn thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ là xây lầu trên cát thôi, chỉ cần hơi có cơn gió thổi nhẹ qua, liền hóa thành hư ảo! Chủ tịch Coca Cola từng nói qua một câu như này:
-Chỉ cần thương hiệu và công thức của Coca Cola còn nằm trong tay tôi, ngay cả là trong một đêm, các xí nghiệp Coca Cola trên toàn bộ thế giới đều bị đốt cháy hết, tôi cũng sẽ xây dựng lại một công ty mới từ đống hoang tàn!
tôi nghĩ, Sony chắc cũng có sức mạnh như vậy!
Jiro tay nâng chén trà mà không khỏi run rẩy, xí nghiệp hạng nhất bán tiêu chuẩn, xí nghiệp hạng hai bán thương hiệu, xí nghiệp hạng ba bán sản phẩm! Lời này của Phương Minh Viễn trước đây người ta cũng nói nhiều rồi, nhưng hiện tại, tuy rằng vẫn có những lời tổng kết như vậy, nhưng không phải rõ ràng kiểu liếc mắt qua là thấy như lời của Phương Minh Viễn!
Jiro thân là Phó giám đốc Sony, đối với điều này càng hiểu rõ hơn ai hết. Lịch sử phát triển của Sony cũng có vài lần nhảy vọt. Đều là bởi vì vì Sony đã mở phát ra cuộc cách mạng sản phẩm mới. Ví như Walkman, Trinitron và các sản phẩm mới rất nhanh liền trở thành tiêu chuẩn của toàn bộ ngành sản xuất, do đó đã tạo ra lượng của cải lớn cho Sonny. Nhìn ra toàn thế giới, năm trăm doanh nghiệp vững mạnh hàng đầu có người đứng đầu nào trong tay không nắm giữ vài cái tiêu chuẩn của doanh nghiệp mình?
-Anh Phương, “xí nghiệp hạng nhất bán tiêu chuẩn, xí nghiệp hạng hai bán thương hiệu, xí nghiệp hạng ba bán sản phẩm”, những lời này nói hay quá! Tôi đề nghị, mọi người cùng cạn chén vì câu nói này!
Jiro vẻ mặt vui mừng nói.
-A?
Phương Minh Viễn kinh ngạc suýt nữa kêu lên thành tiếng. Hắn nhìn Lâm Liên, rồi lại nhìn Jiro, chẳng lẽ nói một câu cổ ngữ mà mọi người đều biết, hiện giờ không còn xuất hiện?
-Minh Viễn, câu này của anh nói thật là hay quá!
Lâm Liên hỉ hả nói.
Đặt chén trà xuông, Jiro lại rót trà cho cả ba người, xong mới mở miệng nói:
-Lúc nãy mạo muội mời anh đến, là có sự muốn cùng anh thương lượng một chút, xem xem chúng ta có thể hợp tác trên một số lĩnh vực được không.
-Một số lĩnh vực?
Phương Minh Viễn nhắc lại:
-Không biết Giám đốc Bình Kinh định hợp tác trên lĩnh vực nào?
-Điện ảnh! Jiro nói thẳng thừng. Sonny đã từng lấy sáu tỷ đô la Mỹ thu mua công ty điện ảnh Columbia TriStar của Mĩ là Colombia. Lúc ấy là dự án thu mua hải ngoại lớn nhất của Nhật Bản, từng bị người Mỹ coi là người Nhật Bản ý đồ xâm lấn nước Mĩ. Lần thu mua này, cố nhiên là mang đến cho nước Nhật một vinh dự thật to lớn, cũng khiến Sony lúc bấy giờ nổi tiếng trên toàn thế giới. Nhưng lần thu mua với giá trị cao nhất của lịch sự, kim ngạch của Nhật Bản cũng khiến Sony một lần nữa trở thành xí nghiệp có mức tổn thất nặng nề nhất.
Công ty điện ảnh Columbia TriStar bị Sony thu mua, thành tích mấy năm nay không được tốt, chẳng những không thể giúp Sony hồi vốn, mà ngược lại hàng năm đều có thâm hụt lớn, trở thành gánh nặng lớn cho Sony!
Thân là Phó giám đốc Sony, cuối năm ngoái Jiro mới phải tiếp nhận công ty Colombia, mà theo tình hình của nửa đầu năm nay, công ty Colombia nếu năm nay không phát sinh kỳ tích thì nhất định sẽ lại thua lỗ!
Công ty Colombia không gượng dậy được khiến cho Jiro khi biết được bản gốc của 《 Nguy cơ sinh hóa 》 không ngờ vẫn còn có bản PS này, đột nhiên muốn có, danh tiếnh lẫy lừng của Phương Minh Viễn không chỉ dừng lại ở sản xuất trò chơi mà còn làm mây làm mưa trong giới điện ảnh! 《 Terminator 》, 《 Jurassic Park 》, 《 Lời nói dối chân thật 》... Doanh thu hàng trăm triệu từ các phòng bán vé rồi sẽ nằm trong tay hắn.
Công ty điện ảnh Jade Bird của Mỹ, vốn là một công ty điện ảnh hạng hai, mấy năm qua, bởi vì hợp tác với hắn, hiện giờ cũng vừa mới trở thành công ty điện ảnh hạng nhất của Hollywood, ngoại trừ lịch sử chưa đủ lâu đời, mấy công ty nổi tiếng lâu năm của Hollywood nào có ai dám khinh thường được?
Jiro nghĩ, nếu công ty Colombia có thể hợp tác với những công ty điện ảnh Cẩm Hồ mang danh nghĩa của Phương Minh Viễn, lại có Phương Minh Viễn viết kịch bản, có phải là sẽ rất huy hoàng không? Cho dù là chỉ khiến công ty Colombia sinh thêm chút lời, đối với Jiro mà nói, cũng là một chiến công lớn! Nhưng cái này cần Phương Minh Viễn chịu đưa ra một tác phẩm điện ảnh không thua kém gì những tác phẩm trước đấy của hắn!
-Điện ảnh? - Phương Minh Viễn không khỏi mỉm cười nói:
-Giám đốc Jiro, lĩnh vực điện ảnh, chúng tôi đã có nhiều năm hợp tác với công ty điện ảnh Jade Bird.
Phương Minh Viễn chưa dứt lời, nhưng ai cũng hiểu được ngụ ý của Phương Minh Viễn. Tục ngữ nói, đồng hành là oan gia, làm xanh không bằng làm chín, công ty Cẩm Hồ và công ty Jade Bird hợp tác nhiều năm, phối hợp cũng rất tốt, chỉ dựa vào một câu của Sony, mà vứt bỏ đối tác lâu năm, lựa chọn Sony, thì đúng là đầu óc Phương Minh Viễn có vấn đề.
-Không phải là công ty Cẩm Hồ và Dreamworks đã bắt đầu hợp tác rồi sao?
Jiro bình tĩnh nói.
-Không không không, chuyện này khác! Phương Minh Viễn bắt chéo chân nói:
- Hơn nữa tôi có thể nói cho anh rằng, chuyện này hoàn toàn không giống! Phương Minh Viễn lúc này trong lòng quả thực đang rất vui sướng. Tuy rằng hắn cũng nghĩ tới việc Sony có thể là có nhu cầu nhưng hắn lại thật không ngờ, Jiro không ngờ là vì công ty Colombia! Bởi vì theo hắn biết, Colombia đang dần dần có chuyển biến tốt đẹp.
Hơn nữa sang năm tới, vị lãnh đạo người nước ngoài đầu tiên của Sony, đảm nhiệm Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm chủ tịch điều hành Hollyward sẽ đảm nhiệm vị trí Chủ tịch Hội đồng quản trị của Colombia, và ở trong tay anh ta, Colombia sẽ một lần nữa toả sáng, mà cũng vào năm hai nghìn lẻ mấy, Phương Minh Viễn không nhớ rõ lắm, đã thu mua Metro – Gold, một thương hiệu lâu đời khác của nền điện ảnh Mỹ, từ đó xác lập nên Colombia, ở vị trí ông trùm của nền điện ảnh!
-Có gì khác chứ?
Jiro hỏi.
-Chúng ta hợp tác với Dreamworks, chủ yếu là phim hoạt hình hoặc là phim nói về động vật, đây là lĩnh vực mà công ty điện ảnh Jade Bird không nổi trội, cho nên, giữa hai bên cũng không có xung đột rõ ràng!
Phương Minh Viễn buông tay nói:
-Không biết Giám đốc Jiro cảm thấy còn có loại phim nhựa loại nào là công ty điện ảnh Jade Bird không nổi trội, mà lại để công ty Colombia đảm nhiệm ?
Jiro nhìn Phương Minh Viễn một lúc lâu, đột nhiên mỉm cười nói:
-Anh Phương, quả nhiên là người chân thật nói lời thẳng thắn. Tôi cũng sẽ không nói vòng vèo! Thẳng thắn mà nói, tôi cảm thấy chúng ta so với công ty điện ảnh Jade Bird có ưu thế rất lớn! Anh đừng quên, công ty Colombia là một phần của công ty Sony chúng tôi, tôi tin tưởng, ở Sony, sẽ có rất nhiều thứ khiến anh cảm thấy hứng thú. Ví dụ như, một số kỹ thuật trao quyền và chuyển nhượng; hay một số hợp đồng thu mua linh kiện; thậm chí chúng tôi muốn anh nắm giữ cổ phần của Colombia. Không biết mấy thứ này có khiến anh hứng thú không?
Phương Minh Viễn kinh ngạc nhìn Jiro một lượt, sau một lúc lâu, mới mỉm cười, vươn tay ra bắt tay với Jiro và nói:
-Giám đốc Jiro, xem ra chúng ta quả thật là cần phải bàn bạc chuyện này thật kĩ lưỡng rồi!
/1605
|