Trong một góc nhỏ của một quán cafe cách đài truyền hình tỉnh Tần Tây không xa, bốn cậu thanh niên cùng ba cô gái xinh đẹp đang cười cười nói nói.
Quách Nhạc Đồng cũng trong số đó, chỉ khác là ba người trong số họ đều có người đẹp bên cạnh, còn hắn chỉ có một mình cô đơn uống rượu giải sầu!
-Không ngờ hôm nay Quách đại thiếu gia cũng có ngày bị ăn đòn, hơn nữa lại ở trên nền nhà mình!
Một cái đầu ló ra, một cậu thanh niên cao không quá 1m8 đang ôm cái eo nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh,mặt cười nói :
-Tôi nói Quách đại thiếu gia cậu là tên đã nói khoác nhưng mắt còn mù nữa!
-Đúng vậy, lúc đầu chính vì cậu coi trọng đóa hoa Vu Nhụy đó, các anh em mới cho cậu về, nếu sớm biết có kết quả như thế này thà coi thường người khác cũng không bằng coi thường anh em. Cô gái Vu Nhị đó mặc dù không phải dạng có nhan sắc, nhưng khí chất không tồi.
Thêm một cậu thanh niên bề ngoài không được đẹp trai cho lắm vừa mân mê bàn tay nhỏ bé cô gái bên cạnh, vừa nói.
-Con khỉ Điền này, cậu nói những lời này vẫn còn quá sớm! Vu Nhụy rốt cuộc là hoa rơi vào nhà ai bây giờ vẫn chưa chắc chắn đâu!
Quách Nhạc Đồng tức giận nói:
- Thằng ngốc đó sẽ sớm biết thôi, trên thế giới này không phải có chút tiền bẩn thỉu là có thể tùy ý khoe khoang! Nếu không tìm hiểu rõ đối thủ là sẽ bị giáng ngay một đòn! Hừ, nếu không phải là suy xét tình hình trước đài truyền hình, tôi đã đánh vào cái mặt hớn hở của hắn ta rồi!
- Quách đại thiếu gia cậu to mồm quá nhỉ! Tôi sẽ chờ xem cái ngày cậu đánh vào cái mặt hớn hở của hắn.
Cậu thanh niên cười nói:
- Nhân tiện cũng để anh em xem quyền cước công phu của cậu nữa chứ.
-Giải đại thiếu gia, tôi biết cậu khỏe, nói đến quyền cước tôi cũng không phải là đối thủ của cậu, thế nhưng cũng không đáng để lúc nào cậu cũng châm biếm lời nói của anh em thế đâu.
Quách Nhạc Đồng đảo con mắt trắng dã tức giận nói.
Cậu thanh niên tên Giải Hưng Hoa là cháu trai Giaỉ Trạch Dương bí thư tỉnh ủy tỉnh Tần Tây, chỉ có điều Giaỉ Trạch Dương không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, cho nên thằng cháu trai được Giaỉ Trạch Dương rất cưng chiều, vì vậy trong tỉnh Tần Tây uy danh của Gỉai thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy.
Giải Hưng Hoa không chính thức theo chính trị, mặc dù Giaỉ Trạch Dương luôn muốn bồi dưỡng hắn, bây giờ hắn là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn xây dựng cầu đường tỉnh Tần Tây, như vậy cũng coi như là điều tự nhiên.
Giải Hưng Hoa cười không nói thêm câu nào nữa.
Điền Trung Bình, cũng tức là thằng khỉ Điền qua lời Qúach Nhạc Đồng lại cười ha ha, nghe theo lệnh của Qúach Nhạc Đồng. Chỉ có điều bố của Điền Trung Bình là Điền Ủng Quân Phó trưởng ban Tỉnh ủy, là ứng cử viên cạnh tranh cho chiếc ghế Trưởng ban tỉnh ủy nhiệm kỳ tiếp theo, mẹ của hắn thì xuất thân trong đại gia tộc quân đội thành phố Bắc Kinh, cậu hắn là Bộ trưởng Bộ trưởng tổng cục hầu cần an ninh dầu mỏ, hắn mặc dù là cháu ngoại, cháu gái thì không dưới mười người, Điền Trung Bình không được coi là được cưng chiều, nhưng cũng có chút quan hệ, ai cũng phải nhường hắn vài phần.
Quách Nhạc Đồng nén trong lòng sự giận dữ không nói câu nào, chiếc điện thoại trong tay bỗng nhiên đổ chuông, hắn nhấc máy, chưa nói được mấy câu, hai hàng lông mày của hắn đã dựng ngược lên.
-Lũ rác rưởi!
Nghe được tin Quách Nhạc Đồng tức giận ném cốc rượu trong tay xuống đất, những mảnh thủy tinh cùng chút rượu trong cốc văng khắp nơi. Ngay lúc đó trong phòng có tiếng la hét của phụ nữ!
-Nhạc Đồng
Cậu thanh niên ngồi cạnh hắn từ đầu đến giờ chưa thấy nói câu nào,không hài lòng nhíu mày nói:
-Cậu muốn làm gì?
Vài giọt rượu đỏ vừa đúng lúc rơi xuống ống quần cậu ta.
-Lũ rác rưởi! Lại không dám chặn tên tiểu tử đó!
Quách Nhạc Đồng cắn răng nói:
- Đông Lai, quay lại đây tôi bồi thường cho cậu một chiếc quần khác, được không?
-Không dám chặn à? Đó là thần thánh phương nào vậy?
Giaỉ Hưng Hoa tỏ vẻ đầy hứng thú, ngồi thẳng lưng lên hỏi.
-Biển số xe kia là của Tập đoàn Carrefour, bọn cảnh sát giao thông cửa ra không dám chặn!.
Quách Nhạc Đồng tức giận nói.
-Thì chẳng thế!
Giaỉ Hưng Hoa vỗ tay nói:
- Nếu đúng là xe Tập đoàn Carrefour, chúng không dám chặn đâu. Ha ha, bây giờ trong hệ thống cảnh sát giao thông, trừ xe lãnh đạo ra, chỉ sợ xe có liên quan đến Tập đoàn Carrefour, bọn họ giải quyết là đau đầu nhất!
-Hừ, há miệng mắc quai!
Lưu Đông Lai lạnh lùng nói:
- Cầm cái đồ tốt của người ta tự nhiên cái lưng cứng không đứng dậy nổi là phải!
Giaỉ Hưng Hoa lại dựa lưng lên ghế sofa, nhìn Lưu Đông Lai, khẽ mỉm cười. Bố của Lưu Đông Lai là Lưu Khởi Hàng mấy ngày trước vì việc bắt giam công dân bất hợp pháp của bệnh viên tâm thần huyện Đường Âm thành phố Khang An nên trong cuộc họp Tỉnh ủy đã bị những kẻ khác hạ thấp uy phong, cho nên Lưu Đông Lai mới có phản ứng như vậy, cũng chẳng có gì lạ!
Điền Trung Bình cười ha ha nói:
- Toàn tỉnh một năm lấy hàng chục triệu NRM ở chổ tốt, rất nhiều cương vị làm việc, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, lưng của bọn chúng đủ vững trãi để đứng lên mới lạ, thế nhưng nếu tập đoàn Carrefour dâng cái chỗ tốt đó cho cậu tớ không biết cái lưng Lưu thiếu gia cậu có đủ cứng không nữa, dù sao tôi chắc chắn là mềm!
-Bình thường mấy câu đó cũng có lý! Ít nhất nếu một năm tôi có thể nhận hơn trên chục triệu tiền trợ cấp, có chút khách sao như vậy với người ta cũng là chuyện thường!
Giaỉ Hưng Hoa miệng cười nói:
-Đáng tiếc trước giờ Tập đoàn Carrefour trước khi đưa ra thị trường, chưa bao giờ cho kẻ nào cơ hội góp vốn.
Giaỉ Hưng Hoa mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng rất rõ chính bác cậu ta cũng không thể chịu được áp lực của tập đoàn Carrefour, hiện giờ chính hắn càng không dám giỡn nữa.
Cho dù người thanh niên lái xe BMW kia có là ai trong Tập đoàn Carrefour đi chăng nữa, hắn cũng không bắt buộc phải là kẻ đối đầu với tập đoàn Carrefour. Phụ nữ là loại sinh vật mà cả thế giới đa phần đều hướng tới, chỉ vì mối hận thù giữa đàn bà và kẻ mạnh thì đúng là điều kém khôn ngoan nhất……
-Nhạc Đồng, tôi thấy hay là cậu hãy ngoan ngoãn mà bỏ qua chuyện này đi! Người nhà họ Phương không phải là những kẻ dễ mà đắc tội đâu! Cẩn thận đến cuối cùng trộm gà không được lại phải đền một tấc gạo đó!
Lưu Đông Lai cười khẩy nói:
- Thằng tiểu tử Phương Minh Viễn đó không dễ dàng chấp nhận kẻ nào dám khiêu khích với nhà họ Phương đâu.
Quách Nhạc Đồng lạnh lùng hừ lên một tiếng, hắn cũng không phải gã ngốc, đương nhiên hiểu rằng khiêu khích uy lực cũng phải xem kẻ đó là ai, uy lực khiêu khích những kẻ đứng đầu, có lẽ chính hắn cũng trở thành trò cười.
Lưu Khởi Hàng không đối phó với nhà họ Phương, trong giới thượng lưu tỉnh Tần Tây cũng không hề có bí mật gì, nhưng Quách Nhạc Đồng cũng không muốn làm khẩu súng trong tay Lưu gia.
Chiếc BMW lúc này cũng đã vào khu trung tâm buôn bán giữa thành phố Phụng Nguyên đỗ trước khu thương mại Trường An, hàng cao cấp trong thành phố Phụng Nguyên này tập trung đầy đủ trong khu thương mại hay những nhà để xe dưới lòng đất.
-Anh đến đây làm gì ?
Vu Nhụy ngạc nhiên hỏi.
-Cô không thể để cho tôi hai bàn tay trắng đi gặp ba mẹ cô chứ? Đây chính là lần đầu tiên gặp mặt!
Phương Minh Viễn sắc mặt bất đắc dĩ nói:
- Em Nhụy, chúng ta đã giả vờ thì giả vờ cho đến cùng đi, nếu không thì cô hãy buông tha tôi đi!
-Cái gì mà em Nhụy, lúc không có ai hãy gọi tôi là chị Vu! Nếu không tôi sẽ nói với thầy Phương là anh ức hiếp tôi!
Vu Nhụy tức giận nói.
Quách Nhạc Đồng cũng trong số đó, chỉ khác là ba người trong số họ đều có người đẹp bên cạnh, còn hắn chỉ có một mình cô đơn uống rượu giải sầu!
-Không ngờ hôm nay Quách đại thiếu gia cũng có ngày bị ăn đòn, hơn nữa lại ở trên nền nhà mình!
Một cái đầu ló ra, một cậu thanh niên cao không quá 1m8 đang ôm cái eo nhỏ nhắn của cô gái bên cạnh,mặt cười nói :
-Tôi nói Quách đại thiếu gia cậu là tên đã nói khoác nhưng mắt còn mù nữa!
-Đúng vậy, lúc đầu chính vì cậu coi trọng đóa hoa Vu Nhụy đó, các anh em mới cho cậu về, nếu sớm biết có kết quả như thế này thà coi thường người khác cũng không bằng coi thường anh em. Cô gái Vu Nhị đó mặc dù không phải dạng có nhan sắc, nhưng khí chất không tồi.
Thêm một cậu thanh niên bề ngoài không được đẹp trai cho lắm vừa mân mê bàn tay nhỏ bé cô gái bên cạnh, vừa nói.
-Con khỉ Điền này, cậu nói những lời này vẫn còn quá sớm! Vu Nhụy rốt cuộc là hoa rơi vào nhà ai bây giờ vẫn chưa chắc chắn đâu!
Quách Nhạc Đồng tức giận nói:
- Thằng ngốc đó sẽ sớm biết thôi, trên thế giới này không phải có chút tiền bẩn thỉu là có thể tùy ý khoe khoang! Nếu không tìm hiểu rõ đối thủ là sẽ bị giáng ngay một đòn! Hừ, nếu không phải là suy xét tình hình trước đài truyền hình, tôi đã đánh vào cái mặt hớn hở của hắn ta rồi!
- Quách đại thiếu gia cậu to mồm quá nhỉ! Tôi sẽ chờ xem cái ngày cậu đánh vào cái mặt hớn hở của hắn.
Cậu thanh niên cười nói:
- Nhân tiện cũng để anh em xem quyền cước công phu của cậu nữa chứ.
-Giải đại thiếu gia, tôi biết cậu khỏe, nói đến quyền cước tôi cũng không phải là đối thủ của cậu, thế nhưng cũng không đáng để lúc nào cậu cũng châm biếm lời nói của anh em thế đâu.
Quách Nhạc Đồng đảo con mắt trắng dã tức giận nói.
Cậu thanh niên tên Giải Hưng Hoa là cháu trai Giaỉ Trạch Dương bí thư tỉnh ủy tỉnh Tần Tây, chỉ có điều Giaỉ Trạch Dương không có con trai, chỉ có hai đứa con gái, cho nên thằng cháu trai được Giaỉ Trạch Dương rất cưng chiều, vì vậy trong tỉnh Tần Tây uy danh của Gỉai thiếu gia tiếng tăm lừng lẫy.
Giải Hưng Hoa không chính thức theo chính trị, mặc dù Giaỉ Trạch Dương luôn muốn bồi dưỡng hắn, bây giờ hắn là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn xây dựng cầu đường tỉnh Tần Tây, như vậy cũng coi như là điều tự nhiên.
Giải Hưng Hoa cười không nói thêm câu nào nữa.
Điền Trung Bình, cũng tức là thằng khỉ Điền qua lời Qúach Nhạc Đồng lại cười ha ha, nghe theo lệnh của Qúach Nhạc Đồng. Chỉ có điều bố của Điền Trung Bình là Điền Ủng Quân Phó trưởng ban Tỉnh ủy, là ứng cử viên cạnh tranh cho chiếc ghế Trưởng ban tỉnh ủy nhiệm kỳ tiếp theo, mẹ của hắn thì xuất thân trong đại gia tộc quân đội thành phố Bắc Kinh, cậu hắn là Bộ trưởng Bộ trưởng tổng cục hầu cần an ninh dầu mỏ, hắn mặc dù là cháu ngoại, cháu gái thì không dưới mười người, Điền Trung Bình không được coi là được cưng chiều, nhưng cũng có chút quan hệ, ai cũng phải nhường hắn vài phần.
Quách Nhạc Đồng nén trong lòng sự giận dữ không nói câu nào, chiếc điện thoại trong tay bỗng nhiên đổ chuông, hắn nhấc máy, chưa nói được mấy câu, hai hàng lông mày của hắn đã dựng ngược lên.
-Lũ rác rưởi!
Nghe được tin Quách Nhạc Đồng tức giận ném cốc rượu trong tay xuống đất, những mảnh thủy tinh cùng chút rượu trong cốc văng khắp nơi. Ngay lúc đó trong phòng có tiếng la hét của phụ nữ!
-Nhạc Đồng
Cậu thanh niên ngồi cạnh hắn từ đầu đến giờ chưa thấy nói câu nào,không hài lòng nhíu mày nói:
-Cậu muốn làm gì?
Vài giọt rượu đỏ vừa đúng lúc rơi xuống ống quần cậu ta.
-Lũ rác rưởi! Lại không dám chặn tên tiểu tử đó!
Quách Nhạc Đồng cắn răng nói:
- Đông Lai, quay lại đây tôi bồi thường cho cậu một chiếc quần khác, được không?
-Không dám chặn à? Đó là thần thánh phương nào vậy?
Giaỉ Hưng Hoa tỏ vẻ đầy hứng thú, ngồi thẳng lưng lên hỏi.
-Biển số xe kia là của Tập đoàn Carrefour, bọn cảnh sát giao thông cửa ra không dám chặn!.
Quách Nhạc Đồng tức giận nói.
-Thì chẳng thế!
Giaỉ Hưng Hoa vỗ tay nói:
- Nếu đúng là xe Tập đoàn Carrefour, chúng không dám chặn đâu. Ha ha, bây giờ trong hệ thống cảnh sát giao thông, trừ xe lãnh đạo ra, chỉ sợ xe có liên quan đến Tập đoàn Carrefour, bọn họ giải quyết là đau đầu nhất!
-Hừ, há miệng mắc quai!
Lưu Đông Lai lạnh lùng nói:
- Cầm cái đồ tốt của người ta tự nhiên cái lưng cứng không đứng dậy nổi là phải!
Giaỉ Hưng Hoa lại dựa lưng lên ghế sofa, nhìn Lưu Đông Lai, khẽ mỉm cười. Bố của Lưu Đông Lai là Lưu Khởi Hàng mấy ngày trước vì việc bắt giam công dân bất hợp pháp của bệnh viên tâm thần huyện Đường Âm thành phố Khang An nên trong cuộc họp Tỉnh ủy đã bị những kẻ khác hạ thấp uy phong, cho nên Lưu Đông Lai mới có phản ứng như vậy, cũng chẳng có gì lạ!
Điền Trung Bình cười ha ha nói:
- Toàn tỉnh một năm lấy hàng chục triệu NRM ở chổ tốt, rất nhiều cương vị làm việc, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt, lưng của bọn chúng đủ vững trãi để đứng lên mới lạ, thế nhưng nếu tập đoàn Carrefour dâng cái chỗ tốt đó cho cậu tớ không biết cái lưng Lưu thiếu gia cậu có đủ cứng không nữa, dù sao tôi chắc chắn là mềm!
-Bình thường mấy câu đó cũng có lý! Ít nhất nếu một năm tôi có thể nhận hơn trên chục triệu tiền trợ cấp, có chút khách sao như vậy với người ta cũng là chuyện thường!
Giaỉ Hưng Hoa miệng cười nói:
-Đáng tiếc trước giờ Tập đoàn Carrefour trước khi đưa ra thị trường, chưa bao giờ cho kẻ nào cơ hội góp vốn.
Giaỉ Hưng Hoa mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng rất rõ chính bác cậu ta cũng không thể chịu được áp lực của tập đoàn Carrefour, hiện giờ chính hắn càng không dám giỡn nữa.
Cho dù người thanh niên lái xe BMW kia có là ai trong Tập đoàn Carrefour đi chăng nữa, hắn cũng không bắt buộc phải là kẻ đối đầu với tập đoàn Carrefour. Phụ nữ là loại sinh vật mà cả thế giới đa phần đều hướng tới, chỉ vì mối hận thù giữa đàn bà và kẻ mạnh thì đúng là điều kém khôn ngoan nhất……
-Nhạc Đồng, tôi thấy hay là cậu hãy ngoan ngoãn mà bỏ qua chuyện này đi! Người nhà họ Phương không phải là những kẻ dễ mà đắc tội đâu! Cẩn thận đến cuối cùng trộm gà không được lại phải đền một tấc gạo đó!
Lưu Đông Lai cười khẩy nói:
- Thằng tiểu tử Phương Minh Viễn đó không dễ dàng chấp nhận kẻ nào dám khiêu khích với nhà họ Phương đâu.
Quách Nhạc Đồng lạnh lùng hừ lên một tiếng, hắn cũng không phải gã ngốc, đương nhiên hiểu rằng khiêu khích uy lực cũng phải xem kẻ đó là ai, uy lực khiêu khích những kẻ đứng đầu, có lẽ chính hắn cũng trở thành trò cười.
Lưu Khởi Hàng không đối phó với nhà họ Phương, trong giới thượng lưu tỉnh Tần Tây cũng không hề có bí mật gì, nhưng Quách Nhạc Đồng cũng không muốn làm khẩu súng trong tay Lưu gia.
Chiếc BMW lúc này cũng đã vào khu trung tâm buôn bán giữa thành phố Phụng Nguyên đỗ trước khu thương mại Trường An, hàng cao cấp trong thành phố Phụng Nguyên này tập trung đầy đủ trong khu thương mại hay những nhà để xe dưới lòng đất.
-Anh đến đây làm gì ?
Vu Nhụy ngạc nhiên hỏi.
-Cô không thể để cho tôi hai bàn tay trắng đi gặp ba mẹ cô chứ? Đây chính là lần đầu tiên gặp mặt!
Phương Minh Viễn sắc mặt bất đắc dĩ nói:
- Em Nhụy, chúng ta đã giả vờ thì giả vờ cho đến cùng đi, nếu không thì cô hãy buông tha tôi đi!
-Cái gì mà em Nhụy, lúc không có ai hãy gọi tôi là chị Vu! Nếu không tôi sẽ nói với thầy Phương là anh ức hiếp tôi!
Vu Nhụy tức giận nói.
/1605
|