Một trận mưa đêm lớn dữ dội với những cơn gió nhẹ thoảng qua mang đến không khí mát mẻ làm cho thành phố Phụng Nguyên đang dần thoát khỏi không khí nóng nực.Vu Nhụy cùng Liễu Bình Ninh mấy người bạn vui vẻ bước ra từ tòa nhà đài truyền hình tỉnh.
Mười một giờ đêm qua cô nhận được điện thoại của Phương Minh viễn, nói với cô ta ở thị trấn Hải Trang xã Bình Xuyên xảy ra vụ rơi xuống lầu. Nguyên nhân dẫn đến vụ rơi xuống lầu này vẫn chưa được làm rõ, nhưng không loại trừ khả năng do con người gây ra.
Trong lòng Vu Nhụy lập tức hiểu ra vài phần, thông tin này đối với cô mà nói đương nhiên không thể bỏ qua! Cho nên ngay tối hôm đó cô đã thông báo cho Liễu mấy người Liễu Ninh Bình, sáng sớm hôm sau cô xin lãnh đạo đài truyền hình cho ra ngoài phỏng vấn, đối với yêu cầu của Vu Nhụy, mấy vị lãnh đạo của đài truyền hình tỉnh Tần Tây dù không muốn cũng phải bật đèn xanh, thế là mới hơn 9h sáng, mấy cô gái đã chuẩn bị xong đồ đạc chuẩn bị hướng về Hải Trang.
Vu Nhụy vừa đi cách đài truyền hình chưa xa bỗng từ đâu xuất hiện một cậu thanh niên nhảy ra chặn đường họ.
-Phóng viên Vu, cậu Quách mời cô đến nói chuyện.
Cậu thanh niên dùng tay chỉ về hướng cửa lớn của đài truyền hình, lúc đó Vu Nhụy cũng nhìn thấy chiếc Ferrari sáng lóa của Quách Nhạc Đồng.
Vu Nhụy bất đắc dĩ thở dài nói:
-Anh Liễu, các anh lên xe trước đứng ở cửa đợi tôi.
Liễu Bình Ninh ba người nhìn chiếc Ferrari trước cửa hiểu ý liền gật đầu.
Vu Nhụy cùng cậu thanh niên đến bên chiếc Ferrari, Quách Nhạc Đồng mở cửa xe nói:
- Lên xe đi.
Hai tay Vu Nhụy khoanh trước ngực nói:
- Tôi còn phải đi phỏng vấn, phải đến Bình Xuyên ngay lập tức.
-Tôi biết
Quách Nhạc Đồng khoát tay chặn lại nói:
- Tôi đưa cô đến đó, trên đường nói chuyện.
Vu Nhụy không chút động đậy nói:
- Tôi không muốn làm phiền Quách thiếu gia, có chuyện gì nói luôn ở đây đi.
Quách Nhạc Đồng nhìn chăm chú một lúc sau mới nói:
- Vậy thì lên xe nói chuyện đi, bên ngoài nóng lắm.
Vu Nhụy cũng không sợ Quách Nhạc Đồng sẽ làm gì cô, hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật mà đây lại trước cửa đài truyền hình Quách Nhạc Đồng có to gan lớn mật đến mấy cũng phải suy xét một chút. Cô bước vào ngồi ghế phụ của lái xe, đóng cửa lại rồi nói:
- Được rồi, Quách Nhạc Đồng thiếu gia có thể nói rồi đấy, có chuyện gì? Tốt nhất là nói ngắn gọn thôi tôi không có thời gian đâu.
Quách Nhạc nằm trên vô lăng ngập ngừng nói:
- Em Nhụy…
-Quách thiếu gia xin hãy gọi tôi Vu Nhụy.
Vu Nhụy cắt ngang lời hắn.
-Được rồi, Vu Nhụy.
Quách Nhạc Đồng giơ hai tay lên nói:
- Tôi muốn hỏi cô một câu, người hôm đó đến đón cô có phải là Phương Minh Viễn không?
Vu Nhụy hơi run lên, thế nhưng điều này cũng không ngoài dự đoán của cô.
- Đúng thì sao? Mà không đúng thì đã làm sao?
-Chẳng lẽ cô không biết năm nay Phương Minh Viễn còn chưa đến hai mươi tuổi, cô so với nó quá là chênh lệch, nhà họ Phương chắc chắn sẽ không thể chấp nhận cô. Hơn nữa, chẳng lẽ cô không biết sao bên cạnh Phương Minh Viễn đã có hai cô gái trẻ đẹp hơn cô, chính là hai cô thư ký của hắn, không những trẻ đẹp hơn cô mà còn là minh tinh điện ảnh tên là Vũ Điền Quang Ly, có quan hệ mập mờ với hắn, cô tiếp cận hắn có gì tốt đẹp? Cô nói đi, có gì tốt đẹp? Phương Minh Viễn hắn sẽ nuốt cả da cả xương cô thôi, hắn sẽ không cho cô chút thân phận nào đâu.
- Quách Nhạc Đồng càng nói càng tỏ vẻ tức giận, sau đó mới trở lại bình thường.
Vu Nhụy không nói lời nào hai mắt nhìn thẳng Quách Nhạc Đồng cho đến khi thấy hắn có vẻ mất bình tĩnh mới cười nhạt nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi biết hóa ra Quách thiếu gia cũng là người nguyên tắc có tấm lòng nhân hậu đó, Phương Minh Viễn có thể nuốt cả da cả xương tôi thì Quách thiếu gia anh không như vậy sao? Có cần tôi liệt kê cho anh thấy không, tôi biết mấy kẻ trong đài truyền hình cũng không phải kẻ đáng thương, hay là Quách thiếu gia anh hay kể lại lịch sử vẻ vang của anh đi xem còn cô gái nào mà tôi không biết nằm trong tay anh rồi nhỉ?
Quách Nhạc Đồng có chút lung túng, bố hắn là Trưởng ban tuyên giáo cho nên mấy năm gần đây dựa vào bóng quan của bố hắn, hắn đã hại không ít những cô gái trong đài truyền tỉnh Tần Tây và đài truyền hình thành phố Phụng Nguyên. Chuyện này có lẽ chỉ có thể giấu diếm trong thời gian ngắn nhưng trời đất rộng lớn cũng có ngày lộ ra. Cho nên Vu Nhụy biết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
-Ít nhất cho đến bây giờ Phương thiếu gia cũng chưa có chuyện xấu nào lưu truyền, càng không có cô gái nào khóc lóc nỉ non chửi rủa anh ta là kẻ phụ bạc, đúng không?
Vu Nhụy cười nhạt nói.
-Thế nhưng hắn có thể cho cô chút thân phận nào không?
Quách Nhạc Đồng trừng mắt nói:
- Hay là cô chấp nhận cô dâu dưới chân hắn?
-Nói như vậy…Quách thiếu gia anh có thể cho tôi chút thân phận nào sao? Đối với việc làm một cô dâu dưới chân Phương Minh Viễn, để làm người tình âm thầm của Quách thiếu gia anh thì thà tôi làm cô dâu dưới chân Phương Minh Viễn con hơn, ít nhất hắn ta cũng trẻ hơn anh,tiền đồ rộng mở hơn anh. Hơn nữa, danh tiếng của hắn ta cũng tốt hơn anh.
Vu Nhụy lạnh lùng trả lời.
Quách Nhạc Đồng mặc dù trong lòng nổi giận đùng đùng, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng Vu Nhụy không phải là kẻ ăn nói lung tung. Mặc dù có thể nói hiện giờ hắn là kẻ có sự nghiệp thành công, gia tài bạc triệu, nhưng so với Phương Minh Viễn giống như trăng và đom đóm, không có cha hắn thì hắn cũng giống như một thứ cặn bã mà thôi, mà sản nghiệp của nhà họ Phương hiện giờ giờ hơn một nửa là do Phương Minh Viễn một tay làm nên! Đem hai kẻ đó ra cùng so sánh với nhau ai cao ai thấp chỉ cần nhìn qua cũng thấy được.
-Vu Nhụy, anh yêu em anh có thể cho em danh phận!
Quách Nhạc Đồng cắn răng nói.
-Người yêu? Tiểu Tam?
Vu Nhụy bĩu môi nói.
-Anh sẽ cưới em.
Quách Nhạc Đồng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh cam đoan!
Vu Nhụy hơi rung mình, nhìn từ đầu đến chân Quách Nhạc Đồng suy xét một lúc mới nói:
-Quách thiếu gia có phải khi anh theo đuổi một cô gái xinh đẹp nào đó anh đều nói như vậy không? Nếu không phải như vậy thì dù cho tôi có nhận được sự ưu ái của anh thì cũng cảm thấy lo sợ! Thế nhưng, rất đáng tiếc, Quách thiếu gia danh dự của anh…
Mặc dù Vu Nhụy không nói tiếp nhưng ý của cô thì cả trái đất này ai cũng hiểu.
-Nếu Quách thiếu gia anh không còn chuyện gì khác thì tôi đây có việc phải đi trước.
Vu Nhụy liền mở cửa xe.
-Đợi đã
Quách Nhạc Đồng kêu lên.
- Em Nhụy, nếu như em không tin lời của anh, hôm nay chúng ta có thể đi làm giấy đăng ký.
-Hả?
Vu Nhụy ngạc nhiên nhìn Quách Nhạc Đồng như vẻ không nhận ra hắn.
-Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó chuẩn bị hôn lễ, như vậy đã được chưa?
Cảm thấy lời nói của mình có chút hiệu quả Quách Nhạc Đồng tiếp tục nói:
- Em Nhụy, anh thật sự yêu em.
Vu Nhụy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói:
-Quách đại thiếu gia có thể nói ra những câu như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc, nhưng thật đáng tiếc, tôi không muốn đem hạnh phúc cả đời mình trao cho một người mà tôi không hề hiểu rõ. Được rồi, Quách thiếu gia anh muốn nói gì thì cũng nói xong rồi, tôi phải đi đây.
Vu Nhụy đẩy cửa bước xuống.
-Em Nhụy, anh không thể từ bỏ em. Bất luận thế nào anh cũng không từ bỏ em.
Quách Nhạc Đồng hét lớn.
Vừa bước xuống xe Vu Nhụy lại thò đầu vào trong xe, Quách Nhạc Đồng không khỏi vui vẻ trong lòng hắn nghĩ rằng cuối cùng Vu Nhụy cũng đã có chút tình cảm với hắn.Vu Nhị chăm chú nhìn hắn, trịnh trọng nói:
- Quách đại thiếu gia rốt cuộc anh thích tôi ở điểm gì vậy?
- Em Nhụy, em là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, có sự nghiệp, có ý chí, còn có một trái tim nhân hậu…
-Được rồi, được rồi, mặc dù nói như vậy chắc chắn là rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng sửa đổi.
Vu Nhụy gật đầu, đứng thẳng người lên, đẩy cửa ra bước lên chiếc xe bus của đài truyền hình, chiếc xe bus lập tức phóng vút đi để lại Quách Nhạc Đồng với tâm trạng lẫn lộn.
-Mặc dù nói như vậy chắc chắn là rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng thay đổi.
Vu Nhụy nói như vậy là có ý gì?
Quách Nhạc Đồng buồn bực nói:
- Cô ấy phải thay đổi cái gì?
Vu Nhụy bước lên xe ngồi ngay ghế đầu dáng vẻ có chút đăm chiêu.Liễu Ninh Bình mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
-Kẻ nào tin mấy lời nói ma quỷ của hắn thì đầu óc đúng là có vấn đề.
Vu Nhị nghĩ trong lòng.
- Chó thì không thể không ăn cứt.
Chó thì không thể không ăn cứt, Quách Nhạc Đồng cũng không thể thay đổi con người hắn. Vu Nhụy không tin hắn có thể vì mình mà khác đi được. Hơn nữa, cô chẳng qua cũng chỉ là một phóng viên bé nhỏ, đường đường Trưởng ban tuyên giáo tỉnh cũng chắc hẳn cũng không thích gì cô con dâu này. Quách Nhạc Đồng làm như vậy chắc chắn là có nguyên do khác.
Lúc này Lưu Trì đang ở văn phòng của hắn, giống như con thú bị mắc kẹt đi đi lại lại.
-Một lũ đần độn! ngu xuẩn! khốn kiếp! rác rưở!.
Lưu Trì thấp giọng chửi rủa. Sau một đêm chuyện xảy ra ở hộp đêm Phú Hào đã lan truyền khắp Bình Xuyên. Nguyên nhân cũng vì sự xuất hiện của 300g thuốc phiện kinh động đến cả cục cảnh sát.
-Tên Phương Minh Viễn này đã không dừng lại mà còn trở lại Phụng Nguyên, làm sao mà mọi chuyện lại đến cùng một lúc như vậy chứ?
Lưu Trì tức giận nói.
Chuyện của hải quân, Minh Ngọc Công còn chưa giải quyết xong, lại còn để cho hắn gặp phải chuyện Nỉ Na rơi xuống lầu nữa chứ, mà lại còn đen đủi hơn nữa cô gái đó là bạn thời tiểu học của hắn. Lưu Bá Tề ba tên khốn kiếp bọn chúng, chơi gái, cả nước đâu mà không có? Lại không thiếu gì tiền, sao lại nhắm đúng cô ta cơ chứ, mà trước khi ra tay sao không điều tra trước? Như vậy có phải tốt không, trực tiếp gửi những chổ sai sót vào tay Phương Minh Viễn!
Sự sống chết của ba người Lưu Bá Tề bọn họ, Lưu Trì không thèm quan tâm, thế nhưng nếu ba tên bọn chúng bị bắt, sau này có khả năng bị bỏ tù không chừng còn ảnh hưởng lớn đến Lưu Trì.
Ba tên chúng đều là do Lưu Trì đưa vào nhà đầu tư Bình Xuyên, xảy ra chuyện như vậy trong khu thậm chí cả thành phố này chắc chắn sẽ có người đem chuyện này ra bàn tán! Nhất là hộp đêm Phú Hào không chỉ bán thuốc lắc và gái mại dâm, còn phát hiện ra thêm 300g thuốc phiện, đây mới đúng là vụ án lớn!
Theo pháp luật hình sự Trung Quốc, buôn lậu, vận chuyển, sản xuất từ một kg thuốc phiện, năm mươi gam heroin trở lên có thể bị phạt mười năm năm tù, tù chung thân hoặc tử hình, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản, mặc dù Lưu Trì vẫn chưa hề hay biết trong 300 g thuốc phiện chứa bao nhiêu heroin, hay là vốn dĩ tất cả đều là heroin.
Mười một giờ đêm qua cô nhận được điện thoại của Phương Minh viễn, nói với cô ta ở thị trấn Hải Trang xã Bình Xuyên xảy ra vụ rơi xuống lầu. Nguyên nhân dẫn đến vụ rơi xuống lầu này vẫn chưa được làm rõ, nhưng không loại trừ khả năng do con người gây ra.
Trong lòng Vu Nhụy lập tức hiểu ra vài phần, thông tin này đối với cô mà nói đương nhiên không thể bỏ qua! Cho nên ngay tối hôm đó cô đã thông báo cho Liễu mấy người Liễu Ninh Bình, sáng sớm hôm sau cô xin lãnh đạo đài truyền hình cho ra ngoài phỏng vấn, đối với yêu cầu của Vu Nhụy, mấy vị lãnh đạo của đài truyền hình tỉnh Tần Tây dù không muốn cũng phải bật đèn xanh, thế là mới hơn 9h sáng, mấy cô gái đã chuẩn bị xong đồ đạc chuẩn bị hướng về Hải Trang.
Vu Nhụy vừa đi cách đài truyền hình chưa xa bỗng từ đâu xuất hiện một cậu thanh niên nhảy ra chặn đường họ.
-Phóng viên Vu, cậu Quách mời cô đến nói chuyện.
Cậu thanh niên dùng tay chỉ về hướng cửa lớn của đài truyền hình, lúc đó Vu Nhụy cũng nhìn thấy chiếc Ferrari sáng lóa của Quách Nhạc Đồng.
Vu Nhụy bất đắc dĩ thở dài nói:
-Anh Liễu, các anh lên xe trước đứng ở cửa đợi tôi.
Liễu Bình Ninh ba người nhìn chiếc Ferrari trước cửa hiểu ý liền gật đầu.
Vu Nhụy cùng cậu thanh niên đến bên chiếc Ferrari, Quách Nhạc Đồng mở cửa xe nói:
- Lên xe đi.
Hai tay Vu Nhụy khoanh trước ngực nói:
- Tôi còn phải đi phỏng vấn, phải đến Bình Xuyên ngay lập tức.
-Tôi biết
Quách Nhạc Đồng khoát tay chặn lại nói:
- Tôi đưa cô đến đó, trên đường nói chuyện.
Vu Nhụy không chút động đậy nói:
- Tôi không muốn làm phiền Quách thiếu gia, có chuyện gì nói luôn ở đây đi.
Quách Nhạc Đồng nhìn chăm chú một lúc sau mới nói:
- Vậy thì lên xe nói chuyện đi, bên ngoài nóng lắm.
Vu Nhụy cũng không sợ Quách Nhạc Đồng sẽ làm gì cô, hơn nữa giữa thanh thiên bạch nhật mà đây lại trước cửa đài truyền hình Quách Nhạc Đồng có to gan lớn mật đến mấy cũng phải suy xét một chút. Cô bước vào ngồi ghế phụ của lái xe, đóng cửa lại rồi nói:
- Được rồi, Quách Nhạc Đồng thiếu gia có thể nói rồi đấy, có chuyện gì? Tốt nhất là nói ngắn gọn thôi tôi không có thời gian đâu.
Quách Nhạc nằm trên vô lăng ngập ngừng nói:
- Em Nhụy…
-Quách thiếu gia xin hãy gọi tôi Vu Nhụy.
Vu Nhụy cắt ngang lời hắn.
-Được rồi, Vu Nhụy.
Quách Nhạc Đồng giơ hai tay lên nói:
- Tôi muốn hỏi cô một câu, người hôm đó đến đón cô có phải là Phương Minh Viễn không?
Vu Nhụy hơi run lên, thế nhưng điều này cũng không ngoài dự đoán của cô.
- Đúng thì sao? Mà không đúng thì đã làm sao?
-Chẳng lẽ cô không biết năm nay Phương Minh Viễn còn chưa đến hai mươi tuổi, cô so với nó quá là chênh lệch, nhà họ Phương chắc chắn sẽ không thể chấp nhận cô. Hơn nữa, chẳng lẽ cô không biết sao bên cạnh Phương Minh Viễn đã có hai cô gái trẻ đẹp hơn cô, chính là hai cô thư ký của hắn, không những trẻ đẹp hơn cô mà còn là minh tinh điện ảnh tên là Vũ Điền Quang Ly, có quan hệ mập mờ với hắn, cô tiếp cận hắn có gì tốt đẹp? Cô nói đi, có gì tốt đẹp? Phương Minh Viễn hắn sẽ nuốt cả da cả xương cô thôi, hắn sẽ không cho cô chút thân phận nào đâu.
- Quách Nhạc Đồng càng nói càng tỏ vẻ tức giận, sau đó mới trở lại bình thường.
Vu Nhụy không nói lời nào hai mắt nhìn thẳng Quách Nhạc Đồng cho đến khi thấy hắn có vẻ mất bình tĩnh mới cười nhạt nói:
- Đây là lần đầu tiên tôi biết hóa ra Quách thiếu gia cũng là người nguyên tắc có tấm lòng nhân hậu đó, Phương Minh Viễn có thể nuốt cả da cả xương tôi thì Quách thiếu gia anh không như vậy sao? Có cần tôi liệt kê cho anh thấy không, tôi biết mấy kẻ trong đài truyền hình cũng không phải kẻ đáng thương, hay là Quách thiếu gia anh hay kể lại lịch sử vẻ vang của anh đi xem còn cô gái nào mà tôi không biết nằm trong tay anh rồi nhỉ?
Quách Nhạc Đồng có chút lung túng, bố hắn là Trưởng ban tuyên giáo cho nên mấy năm gần đây dựa vào bóng quan của bố hắn, hắn đã hại không ít những cô gái trong đài truyền tỉnh Tần Tây và đài truyền hình thành phố Phụng Nguyên. Chuyện này có lẽ chỉ có thể giấu diếm trong thời gian ngắn nhưng trời đất rộng lớn cũng có ngày lộ ra. Cho nên Vu Nhụy biết cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.
-Ít nhất cho đến bây giờ Phương thiếu gia cũng chưa có chuyện xấu nào lưu truyền, càng không có cô gái nào khóc lóc nỉ non chửi rủa anh ta là kẻ phụ bạc, đúng không?
Vu Nhụy cười nhạt nói.
-Thế nhưng hắn có thể cho cô chút thân phận nào không?
Quách Nhạc Đồng trừng mắt nói:
- Hay là cô chấp nhận cô dâu dưới chân hắn?
-Nói như vậy…Quách thiếu gia anh có thể cho tôi chút thân phận nào sao? Đối với việc làm một cô dâu dưới chân Phương Minh Viễn, để làm người tình âm thầm của Quách thiếu gia anh thì thà tôi làm cô dâu dưới chân Phương Minh Viễn con hơn, ít nhất hắn ta cũng trẻ hơn anh,tiền đồ rộng mở hơn anh. Hơn nữa, danh tiếng của hắn ta cũng tốt hơn anh.
Vu Nhụy lạnh lùng trả lời.
Quách Nhạc Đồng mặc dù trong lòng nổi giận đùng đùng, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng Vu Nhụy không phải là kẻ ăn nói lung tung. Mặc dù có thể nói hiện giờ hắn là kẻ có sự nghiệp thành công, gia tài bạc triệu, nhưng so với Phương Minh Viễn giống như trăng và đom đóm, không có cha hắn thì hắn cũng giống như một thứ cặn bã mà thôi, mà sản nghiệp của nhà họ Phương hiện giờ giờ hơn một nửa là do Phương Minh Viễn một tay làm nên! Đem hai kẻ đó ra cùng so sánh với nhau ai cao ai thấp chỉ cần nhìn qua cũng thấy được.
-Vu Nhụy, anh yêu em anh có thể cho em danh phận!
Quách Nhạc Đồng cắn răng nói.
-Người yêu? Tiểu Tam?
Vu Nhụy bĩu môi nói.
-Anh sẽ cưới em.
Quách Nhạc Đồng nghiến răng nghiến lợi nói:
- Anh cam đoan!
Vu Nhụy hơi rung mình, nhìn từ đầu đến chân Quách Nhạc Đồng suy xét một lúc mới nói:
-Quách thiếu gia có phải khi anh theo đuổi một cô gái xinh đẹp nào đó anh đều nói như vậy không? Nếu không phải như vậy thì dù cho tôi có nhận được sự ưu ái của anh thì cũng cảm thấy lo sợ! Thế nhưng, rất đáng tiếc, Quách thiếu gia danh dự của anh…
Mặc dù Vu Nhụy không nói tiếp nhưng ý của cô thì cả trái đất này ai cũng hiểu.
-Nếu Quách thiếu gia anh không còn chuyện gì khác thì tôi đây có việc phải đi trước.
Vu Nhụy liền mở cửa xe.
-Đợi đã
Quách Nhạc Đồng kêu lên.
- Em Nhụy, nếu như em không tin lời của anh, hôm nay chúng ta có thể đi làm giấy đăng ký.
-Hả?
Vu Nhụy ngạc nhiên nhìn Quách Nhạc Đồng như vẻ không nhận ra hắn.
-Đúng vậy, hôm nay chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn, sau đó chuẩn bị hôn lễ, như vậy đã được chưa?
Cảm thấy lời nói của mình có chút hiệu quả Quách Nhạc Đồng tiếp tục nói:
- Em Nhụy, anh thật sự yêu em.
Vu Nhụy nghĩ một lúc lâu mới mở miệng nói:
-Quách đại thiếu gia có thể nói ra những câu như vậy thật sự làm cho tôi cảm thấy kinh ngạc, nhưng thật đáng tiếc, tôi không muốn đem hạnh phúc cả đời mình trao cho một người mà tôi không hề hiểu rõ. Được rồi, Quách thiếu gia anh muốn nói gì thì cũng nói xong rồi, tôi phải đi đây.
Vu Nhụy đẩy cửa bước xuống.
-Em Nhụy, anh không thể từ bỏ em. Bất luận thế nào anh cũng không từ bỏ em.
Quách Nhạc Đồng hét lớn.
Vừa bước xuống xe Vu Nhụy lại thò đầu vào trong xe, Quách Nhạc Đồng không khỏi vui vẻ trong lòng hắn nghĩ rằng cuối cùng Vu Nhụy cũng đã có chút tình cảm với hắn.Vu Nhị chăm chú nhìn hắn, trịnh trọng nói:
- Quách đại thiếu gia rốt cuộc anh thích tôi ở điểm gì vậy?
- Em Nhụy, em là một cô gái xinh đẹp, dịu dàng, có sự nghiệp, có ý chí, còn có một trái tim nhân hậu…
-Được rồi, được rồi, mặc dù nói như vậy chắc chắn là rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng sửa đổi.
Vu Nhụy gật đầu, đứng thẳng người lên, đẩy cửa ra bước lên chiếc xe bus của đài truyền hình, chiếc xe bus lập tức phóng vút đi để lại Quách Nhạc Đồng với tâm trạng lẫn lộn.
-Mặc dù nói như vậy chắc chắn là rất khó nhưng tôi sẽ cố gắng thay đổi.
Vu Nhụy nói như vậy là có ý gì?
Quách Nhạc Đồng buồn bực nói:
- Cô ấy phải thay đổi cái gì?
Vu Nhụy bước lên xe ngồi ngay ghế đầu dáng vẻ có chút đăm chiêu.Liễu Ninh Bình mặc dù trong lòng đầy nghi vấn nhưng cũng không dám hỏi nhiều.
-Kẻ nào tin mấy lời nói ma quỷ của hắn thì đầu óc đúng là có vấn đề.
Vu Nhị nghĩ trong lòng.
- Chó thì không thể không ăn cứt.
Chó thì không thể không ăn cứt, Quách Nhạc Đồng cũng không thể thay đổi con người hắn. Vu Nhụy không tin hắn có thể vì mình mà khác đi được. Hơn nữa, cô chẳng qua cũng chỉ là một phóng viên bé nhỏ, đường đường Trưởng ban tuyên giáo tỉnh cũng chắc hẳn cũng không thích gì cô con dâu này. Quách Nhạc Đồng làm như vậy chắc chắn là có nguyên do khác.
Lúc này Lưu Trì đang ở văn phòng của hắn, giống như con thú bị mắc kẹt đi đi lại lại.
-Một lũ đần độn! ngu xuẩn! khốn kiếp! rác rưở!.
Lưu Trì thấp giọng chửi rủa. Sau một đêm chuyện xảy ra ở hộp đêm Phú Hào đã lan truyền khắp Bình Xuyên. Nguyên nhân cũng vì sự xuất hiện của 300g thuốc phiện kinh động đến cả cục cảnh sát.
-Tên Phương Minh Viễn này đã không dừng lại mà còn trở lại Phụng Nguyên, làm sao mà mọi chuyện lại đến cùng một lúc như vậy chứ?
Lưu Trì tức giận nói.
Chuyện của hải quân, Minh Ngọc Công còn chưa giải quyết xong, lại còn để cho hắn gặp phải chuyện Nỉ Na rơi xuống lầu nữa chứ, mà lại còn đen đủi hơn nữa cô gái đó là bạn thời tiểu học của hắn. Lưu Bá Tề ba tên khốn kiếp bọn chúng, chơi gái, cả nước đâu mà không có? Lại không thiếu gì tiền, sao lại nhắm đúng cô ta cơ chứ, mà trước khi ra tay sao không điều tra trước? Như vậy có phải tốt không, trực tiếp gửi những chổ sai sót vào tay Phương Minh Viễn!
Sự sống chết của ba người Lưu Bá Tề bọn họ, Lưu Trì không thèm quan tâm, thế nhưng nếu ba tên bọn chúng bị bắt, sau này có khả năng bị bỏ tù không chừng còn ảnh hưởng lớn đến Lưu Trì.
Ba tên chúng đều là do Lưu Trì đưa vào nhà đầu tư Bình Xuyên, xảy ra chuyện như vậy trong khu thậm chí cả thành phố này chắc chắn sẽ có người đem chuyện này ra bàn tán! Nhất là hộp đêm Phú Hào không chỉ bán thuốc lắc và gái mại dâm, còn phát hiện ra thêm 300g thuốc phiện, đây mới đúng là vụ án lớn!
Theo pháp luật hình sự Trung Quốc, buôn lậu, vận chuyển, sản xuất từ một kg thuốc phiện, năm mươi gam heroin trở lên có thể bị phạt mười năm năm tù, tù chung thân hoặc tử hình, đồng thời tịch thu toàn bộ tài sản, mặc dù Lưu Trì vẫn chưa hề hay biết trong 300 g thuốc phiện chứa bao nhiêu heroin, hay là vốn dĩ tất cả đều là heroin.
/1605
|