Phương Minh Viễn gác máy. Kỳ thật sự tình nói thì có vẻ đơn giản nhưng Phương Minh Viễn quả là đã hao tổn không ít tâm lực.
Từ lúc biết được từ Khang An tới tỉnh Tứ Xuyên trên đường quốc lộ đã xảy ra một vụ kẹt xe nghiêm trọng, Thời Văn Sinh đảm nhiệm chỉ huy hiện trường, Phương Minh Viễn liền ý thức được, đối với Thời Văn Sinh mà nói, cố nhiên là một cơ hội, cũng là một lần mạo hiểm!
Kiếp trước, bởi vì tình trạng thiếu xăng dầu dẫn đến xe cộ ách tắc, khiến cho người dân nhiều lúc tê liệt. Cũng bởi lẽ đó, Phương Minh Viễn đối với hậu quả có thể xảy ra này, nhận thức rất rõ ràng. Cho nên, từ lúc biết được sự việc này, Phương Minh Viễn đã ngay lập tức chuẩn bị hậu thuẫn cho Thời Văn Sinh.
Đối với quân khu tỉnh Tần Tây, Phương Minh Viễn đương nhiên là không xa lạ, dù là việc tập đoàn Carrefour và khách sạn nhà họ Phương những năm gần đây luôn luôn không ngừng sắp xếp người vào trong hàng ngũ quân đội, hay là đối với Tề Yên mà xem xét, mối quan hệ giữa Phương Minh Viễn và quân khu tỉnh Tần Tây quả là không tồi.
Cho nên, Phương Minh Viễn rất dễ dàng liên hệ với lãnh đạo quân khu tỉnh Tần Tây, mời bọn họ sắp xếp, chuẩn bị một ít dầu diesel cho Thời Văn Sinh, đợi lệnh bất cứ lúc nào. Mà số dầu ma-dút này, ngày sau, nhiều nhất là một tuần, Phương Minh Viễn sẽ hoàn lại cho họ. Hơn nữa Phương Minh Viễn còn đồng ý, tất cả chi phí phát sinh, sau này sẽ bồi thường hết.
Các lãnh đạo quân khu tỉnh Tần Tây, đối với đề nghị này của Phương Minh Viễn đương nhiên là không có ý kiến gì thêm, vai trò trung gian này bọn họ có thể nói là không có gì tổn thất, ngược lại còn có thể có được mối giao tình từ Phương Minh Viễn. Về sau tại địa phương có lẽ còn có thể có được cái mỹ danh tình quân dân cá nước, thật sự là quá tốt! Một mũi tên trúng nhiều đích như vậy quả là một chuyện hiếm có, bọn họ mong thêm vài lần còn chẳng được.
Cho nên, hôm nay Thời Văn Sinh vừa gọi điện thoại cho Phương Minh Viễn xin cầu viện, tuy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không đến một giờ đồng hồ, hai mươi mốt tấn dầu diesel đã được đưa tới tay Thời Văn Sinh. Tuy nhiên nghe Thời Văn Sinh miêu tả tình cảnh hỗn loạn lúc ấy, Phương Minh Viễn trong lòng cũng có chút khiếp sợ. May mắn quân đội tới đúng lúc, nếu không thì thật đúng là đại phiền toái.
Lần khan hiếm xăng dầu này, nếu không mau chóng được giải quyết, thì khẳng định là sẽ gây ra nhiều điều rắc rối!
Thời Văn Sinh gác máy, đi vào trong phòng làm việc của trưởng trạm xăng dầu.
Lúc này, trong phòng ngoại trừ thư ký của hắn và bốn gã cảnh sát ra, còn có hai gã nhân viên trạm xăng, đầu quấn bang gạc và hai gã tài xế mặt mày ủ rũ.
Thời Văn Sinh ngồi xuống ghế, thư ký của hắn tiến lên nói:
-Thưa ngài, đã có kết quả thống kê. Dưới sự kiểm tra của các nhân viên chăm sóc, trong cuộc ẩu đả vừa rồi, tám gã nhân viên của trạm xăng đều bị cuốn vào, thương thế thật ra không quá nghiêm trọng, có ba người bị rách đầu, nhưng không rách nhiều lắm. Bác sĩ đề nghị đi bệnh viện thành phố làm kiểm tra. Những người khác đều là bị thương ngoài da, nghiêm trọng nhất là một người bị dập cổ tay! Còn bên phía người lái xe, số người gây rối bị giam tổng cộng là tám mươi bảy người, nhưng cũn không có ai bị thương nghiêm trọng.
Thời Văn Sinh gật gật đầu, xem ra thời điểm những người này gây rối, cũng không hoàn toàn mất hết lý trí, lúc xuống tay vẫn còn giữ lại vài phần sống cho địch thủ. Nếu không thì tám gã nhân viên trạm xăng này, khẳng định là sẽ không có kết cục nhẹ nhàng như thế này.
Thời Văn Sinh nhìn nhìn bốn người trước mặt mình, trầm giọng nói:
-Nói đi, rốt cuộc là vì cái gì, mà các ngươi lại gây chuyện với nhau?
-Phó thị trưởng Thời, là bọn họ ra tay trước!
Người bên trạm xăng giành nói trước.
Là các ngươi không nói đúng lý lẽ! Chúng ta xếp hàng chờ đã hai ba tiếng đồng hồ rồi, vậy mà các người dám tự tiện...
Lái xe bên này lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
-Dừng dừng dừng!
Thời Văn Sinh đập bàn nói:
-Nói từng người một! Người này nói xong thì đến người khác nói! Các ngươi tên gì!
-Tôi là Tất Cảnh, còn anh ta là Nhâm Ái Đảng!
Người bên trạm xăng lập tức nói:
-Tôi là trạm trưởng ở đây, còn anh ta là tài vụ.
-Tôi là Mã Căn Sinh!
-Tôi là Thiệu Quân Sinh!
Hai gã lái xe buồn bực nói.
-Được rồi, Tất Cảnh, ngươi nói trước đi!
Thời Văn Sinh nói.
Sự tình cũng không phức tạp, hơn nữa đôi bên cũng không ai dám nói dối, nhiều nhất cũng chỉ là đổ hết trách nhiệm cho đối phương!
Sau khi nghe xong, Thời Văn Sinh trầm mặc không nói gì! Một cuộc ẩu đả gây rối, có thể gây nguy hiểm cho con đường làm quan trong tương lai của hắn, không ngờ chỉ bởi vì mệnh lệnh của công ty thành viên dầu mỏ và thạch hóa tỉnh Tần Tây!
Thời Văn Sinh nhìn nhìn hai người Tất Cảnh, lại nhìn nhìn Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh, trong lòng thở dài một hơi.
Đối với sự phẫn nộ của Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh, hắn cũng có thể lý giải được, đã xếp hàng lâu như vậy, lúc tới lượt mình, lại đột nhiên có người đến nói, là không thể bơm đủ bình xăng cho mình, cảm giác mất mát này, quả thật sẽ làm người ta tức phát điên. Hơn nữa, điều này còn có nghĩa rằng, sau khi bọn họ tiến vào tỉnh Tứ Xuyên không lâu, thì còn phải lưu lại ở trạm xăng một thời gian dài chờ đợi, đối với những người lái xe đường dài mà nói, thời gian đó, không khác gì đang lãng phí tiền vàng của bọn họ! Thời gian dài phải chờ đợi trong lo âu, rồi tiếp đến là cảm giác mất mát mãnh liệt, còn ngôn ngữ không thể chấp nhận nổi của đám nhân viên trạm xăng, mới khiến cho những người lái xe này mất đi bình tĩnh!
Tuy rằng việc làm lần này của chi nhánh công ty Xăng dầu và Hóa dầu tỉnh Tần Tây cũng không thể nói là không đúng, dù sao việc cung ứng dầu diesel bình thường, nếu không có được nguồn dầu lớn, thì phải mất đến cuối tháng tám đầu tháng chín mới có thể đủ khôi phục. Mà trong thời gian này, lượng dầu diesel dự trữ trong tỉnh Tần Tây, tiêu hao cực nhanh, nếu không hạn chế thêm, thì sự phát triển của nền kinh tế tỉnh Tần Tây sẽ phát sinh vấn đề lớn!
Nhưng, áp đặt như vậy, chẳng phân biệt trường hợp, chẳng phân biệt tình huống chấp hành cụ thể, cũng là một sai lầm. Đó chẳng khác gì làm mâu thuẫn thêm gay gắt! Hơn nữa đám nhân viên trạm xăng ngôn từ cũng vô cùng thiếu cân nhắc, nguyên do cũng bởi vì việc làm này của chi nhánh công ty Xăng dầu và Hóa Dầu tỉnh Tần Tây đã khiến cho nhóm lái xe tức giận, dùng ngôn từ kích động như vậy, nếu không ra xảy ra chuyện, thì mới là việc lạ!
-Tất Cảnh, tôi hỏi anh!
Thời Văn Sinh sắc mặt âm u nói:
-Trong mắt anh còn có người chỉ huy này không?
Một trưởng trạm xăng, bị Phó thị trưởng chất vấn trước mặt mọi người, trong mắt còn có hắn hay không, lực sát thương trong những lời nói này quả là lớn! Tất Cảnh lúc này chân mềm nhũn, suýt nữa đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất! Cho dù hắn có gan bằng trời, có coi khinh đám lái xe như thế nào, thì cũng không dám cho rằng chính mình có thể đè đầu Thời Văn Sinh!
-Phó thị trưởng Thời Thời Thời, tôi tôi ... tôi làm sao dám?
Tất Cảnh lắp bắp nói.
-Nếu trong mắt anh còn có người chỉ huy như tôi, thì việc lớn như vậy, sao anh không báo trước cho tôi một tiếng? Anh vốn không nghĩ tới, mấy ngàn người lái xe ở đây, nếu xảy ra rối loạn, trách nhiệm này anh gánh vác nổi sao?
Thời Văn Sinh cười lạnh nói:
-Hay là, trong mắt trạm trưởng, tất cả đều không quan trọng bằng mệnh lệnh của quý công ty?
-Phó thị trưởng Thời, tôi tôi tôi không có ý đó!
Tất Cảnh quả thực sắp phát khóc! Cho dù hắn có ba lá gan, cũng không dám nghĩ như vậy!
Anh có nghĩ tới, nếu hôm nay không phải quân đội đến kịp thời, ngăn lại trận hỗn loạn này! Kết cục của các anh sẽ ra sao không?
Thời Văn Sinh chán ghét nhìn hắn nói:
-Nơi này có hàng ngàn lái xe, mà đấy mới là một phần mười tham gia ẩu đả thôi đấy, hừ!
Tất Cảnh chân run run, chống đỡ không nổi thân thể của chính mình, bùm một tiếng ngồi phịch xuống sàn nhà!
Thời Văn Sinh không hề để ý tới hắn, hướng ánh mắt chuyển tới Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh. Hai người này trên mặt mang theo vài phần kinh hoàng, nhưng vẫn khá điềm tĩnh.
-Tâm trạng của các người tôi có thể hiểu được, nhưng cách làm của các người thì tôi không thể chấp nhận! Cho dù bọn họ làm sai tới mức nào, chúng ta cũng phải thông qua luật pháp để giải quyết mới đúng. Ở đây không phải là không có người của chính phủ, chúng tôi cũng không phải là mặc kệ các người không cần hỏi, nhưng các người lại lựa chọn cách làm ác liệt nhất, cũng là kém hiệu quả nhất! Nếu không phải quân đội đến đúng lúc, tôi không biết, các người cuối cùng sẽ gây chuyện tới mức nào nữa?
Thời Văn Sinh giọng điệu dịu đi vài phần.
-Tôi tôi... Hắn... Bọn họ... căn bản là không tính đến cảm giác của chúng tôi!
Thiệu Quân Sinh thấp giọng than thở nói.
-Cách làm của bọn họ quả là rất không ổn, cũng rất không thích hợp! Nhưng không có nghĩa là các người có thể sử dụng bạo lực ở đây! Hiện trường có nhiều người như vậy, các người vốn không hề nghĩ tới, nếu trong lúc hỗn loạn, các người đánh chết người rồi, thì kết quả sẽ ra sao?
Thời Văn Sinh nhìn chằm chằm hai mắt Thiệu Quân Sinh nói:
-Nhà anh có người già và trẻ nhỏ phải không? Là trụ cột trong gia đình, vậy mà không hề nghĩ tới, nếu anh bị bỏ tù, người nhà của anh sẽ phải làm sao bây giờ?
Thiệu Quân Sinh và Mã Căn Sinh mồ hôi như mưa! Thân thể hơi hơi run rẩy!
-Ôi! Nếu các người không gây náo loạn tới mức này, các người hiện tại đã có thể qua bên kia để bơm thêm xăng rồi, có thể tiếp tục hành trình đến tỉnh Thục rồi!
Thời Văn Sinh thở dài một hơi nói.
-Ngài phó thị trưởng, chúng tôi sai rồi!
Mã Căn Sinh thấp giọng nói.
-Được rồi, chân tướng sự việc tôi đã làm rõ ràng!
Thời Văn Sinh đứng dậy nói:
-Tất Cảnh, trước khi công ty anh phái thêm nhân lực đến, anh còn phải duy trì trật tự trạm xăng! Về phần các anh, trước tiên hãy quay lại chỗ các đồng nghiệp của mình, chờ sự xử lý của chính phủ!
Thời Văn Sinh đi tới trước cửa, ngẫm nghĩ một chút, lại quay đầu lại nói với bọn họ:
-Không cần nghĩ nhiều nữa! Sự việc vẫn chưa tới mức không thể giải quyết được! Tôi cũng sẽ nói rõ ràng nguyên do sự tình từ đầu đến cuối cho chính phủ, đã là trách nhiệm của các người, thì có muốn chạy cũng không thoát, không phải trách nhiệm của các người, thì sẽ không bắt các người gánh vác oan đâu! Nếu là đàn ông, thì phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình làm!
-Cảm ơn ngài Phó thị trưởng!
Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh vô cùng cảm kích nói.
Thời Văn Sinh còn chưa đi ra khỏi văn phòng, liền nhìn Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Lư Mỹ Ngọc lần này đến đây cùng với hắn, vẻ mặt kinh hoàng chạy tới. Đúng là làm khó cho một người ở tầm tuổi như cô ta.
Nhìn thấy cô ta, Thời Văn Sinh trong lòng không khỏi dâng lên một điềm dự cảm. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lư Mỹ Ngọc vừa thấy Thời Văn Sinh, liền kêu lên:
-Phó thị trưởng Thời, không xong rồi, ở thành phố vừa mới truyền đến tin tức, con đường quốc lộ từ thành phố chúng ta đến Phụng Nguyên, cái đoạn đường đang ách tắc, đã xảy ra một cuộc xung đột kịch liệt giữa lái xe và nhân viên trạm xăng! Có nhiều người bị thương! Thành phố phái chúng tôi điều động nhân sự, lập tức đến đây duy trì trật tự!
-Nói nhỏ một chút!
Thời Văn Sinh căm tức nói:
-Loại chuyện này, cô không sợ cho thiên hạ biết được sẽ gây ra náo loạn sao?
Lư Mỹ Ngọc lúc này mới ý thức được mình đang đứng ở nơi đông người, báo cáo tin tức như vậy rõ ràng là không hợp thời điểm! Sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đứng ở nơi đó, quả thực cũng không biết như thế nào cho phải!
Thời Văn Sinh chau mày, đây mới là nhà dột gặp mưa, đi thuyền ngược gió! Bên này hỗn loạn vừa mới bình ổn, bên kia lại xảy ra chuyện!
-Ở thành phố chẳng lẽ không biết nơi này hỗn loạn vừa mới khống chế được sao? Hiện tại mọi người còn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, điều động nhân sự, nếu chẳng may bên này tái phát sinh chuyện gì, thì phải làm sao?
Thời Văn Sinh trong lòng bất mãn nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
-Lư chủ nhiệm, cô đi thông báo cho Phó ban Ban Lâm chỉ huy Quân sự, bảo ông ta đem năm mươi người đến trợ giúp, cụ thể nhân sự phối hợp thế nào, do hắn quyết!
Thời Văn Sinh trầm ngâm một lát nói. Chuyện này đã là nằm ngoài khả năng điều động nhân sự của hắn rồi.
Bên này còn có hàng ngàn lái xe, nhân số lớn hơn bên kia nhiều lần, hơn nữa, người ở đây cảm xúc cũng không ổn định, nếu không có bọn người Mã Chính Ủy, Thời Văn Sinh chắc chắn không dám điều người. Không đòi tiếp viện tư thành phố, đã là rất giỏi rồi!
Lúc này, trong văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, ở phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Trịnh Uy sắc mặt âm trầm như sắp phát khóc.
Vừa nãy hắn liên tiếp nhận được báo cáo, không chỉ có hai chỗ trên đường quốc lộ Khang An xảy ra hỗn loạn, mà con đường quốc lộ hướng về tỉnh Lũng Tây tỉnh cũng có một chỗ tắc nghẽn do xảy ra hỗn loạn! Thời Văn Sinh trấn thủ chỗ kia, tuy rằng tắc nghẽn nghiêm trọng nhất, nhưng theo tin tức báo đến, bởi vì quân đội kịp thời đến, còn có hai mươi mốt tấn dầu ma-dút kia, ngược lại lại là này nơi tình huống ổn định nhất trong ba chỗ.
Còn lại hai nơi, đến bây giờ còn chưa có thêm tin tức gì, nhưng theo tin báo đến, tình huống rất không lạc quan! Làm không tốt khả năng sẽ có người bị thương vong!
Tuy rằng Trịnh Uy cũng không biết, rốt cuộc là bởi vì sao mà lại có tận ba chỗ tắc nghẽn như vậy, mà còn gần như xảy ra hỗn loạn trong cùng một lúc, nhưng theo tin tức từ chỗ Thời Văn Sinh, Trịnh Uy có đến bảy tám phần chắc rằng, hỗn loạn này rất có khả năng chính là do mệnh lệnh giới hạn lượng tiêu thụ dầu ma-dút của công ty thành viên dầu mỏ và thạch hóa tỉnh Tần Tây!
Trịnh Uy quả thực hận không thể đem tất cả cán bộ đã ra cái quyết định này của hai công ty mang tới trước mặt mình rồi mắng cho một trận! Lệnh này có thể hiểu, nhưng lúc chấp hành cũng không thể cứng nhắc như vậy! Những người lái xe này đã bị tắc lại trên đường mười mấy tiếng đồng hồ, đã là bất mãn vô cùng, lệnh giới hạn này, không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Không phải là gây thêm phiền toái cho chính mình sao?
Nhưng hắn bây giờ vẫn còn phải nhịn, có lẽ là Ngô Hữu Đức, Thành Khoan Nghĩa, Phùng Hân Nhạc và Điền Phong Lượng cũng biết, lúc này ra cái lệnh như thế này, khẳng định sẽ khiến cho nhiều người tức giận, cho nên bốn người họ đều không ở Phụng Nguyên, thậm chí còn không ở tỉnh Tần Tây, mà đều chạy đến thủ đô!
Trịnh Uy thở dài một hơi, kéo ngăn kéo bàn làm việc, từ bên trong rút ra mấy tờ giấy, nhìn một lúc lâu, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ khó quyết...
Từ lúc biết được từ Khang An tới tỉnh Tứ Xuyên trên đường quốc lộ đã xảy ra một vụ kẹt xe nghiêm trọng, Thời Văn Sinh đảm nhiệm chỉ huy hiện trường, Phương Minh Viễn liền ý thức được, đối với Thời Văn Sinh mà nói, cố nhiên là một cơ hội, cũng là một lần mạo hiểm!
Kiếp trước, bởi vì tình trạng thiếu xăng dầu dẫn đến xe cộ ách tắc, khiến cho người dân nhiều lúc tê liệt. Cũng bởi lẽ đó, Phương Minh Viễn đối với hậu quả có thể xảy ra này, nhận thức rất rõ ràng. Cho nên, từ lúc biết được sự việc này, Phương Minh Viễn đã ngay lập tức chuẩn bị hậu thuẫn cho Thời Văn Sinh.
Đối với quân khu tỉnh Tần Tây, Phương Minh Viễn đương nhiên là không xa lạ, dù là việc tập đoàn Carrefour và khách sạn nhà họ Phương những năm gần đây luôn luôn không ngừng sắp xếp người vào trong hàng ngũ quân đội, hay là đối với Tề Yên mà xem xét, mối quan hệ giữa Phương Minh Viễn và quân khu tỉnh Tần Tây quả là không tồi.
Cho nên, Phương Minh Viễn rất dễ dàng liên hệ với lãnh đạo quân khu tỉnh Tần Tây, mời bọn họ sắp xếp, chuẩn bị một ít dầu diesel cho Thời Văn Sinh, đợi lệnh bất cứ lúc nào. Mà số dầu ma-dút này, ngày sau, nhiều nhất là một tuần, Phương Minh Viễn sẽ hoàn lại cho họ. Hơn nữa Phương Minh Viễn còn đồng ý, tất cả chi phí phát sinh, sau này sẽ bồi thường hết.
Các lãnh đạo quân khu tỉnh Tần Tây, đối với đề nghị này của Phương Minh Viễn đương nhiên là không có ý kiến gì thêm, vai trò trung gian này bọn họ có thể nói là không có gì tổn thất, ngược lại còn có thể có được mối giao tình từ Phương Minh Viễn. Về sau tại địa phương có lẽ còn có thể có được cái mỹ danh tình quân dân cá nước, thật sự là quá tốt! Một mũi tên trúng nhiều đích như vậy quả là một chuyện hiếm có, bọn họ mong thêm vài lần còn chẳng được.
Cho nên, hôm nay Thời Văn Sinh vừa gọi điện thoại cho Phương Minh Viễn xin cầu viện, tuy chỉ trong một thời gian ngắn ngủi không đến một giờ đồng hồ, hai mươi mốt tấn dầu diesel đã được đưa tới tay Thời Văn Sinh. Tuy nhiên nghe Thời Văn Sinh miêu tả tình cảnh hỗn loạn lúc ấy, Phương Minh Viễn trong lòng cũng có chút khiếp sợ. May mắn quân đội tới đúng lúc, nếu không thì thật đúng là đại phiền toái.
Lần khan hiếm xăng dầu này, nếu không mau chóng được giải quyết, thì khẳng định là sẽ gây ra nhiều điều rắc rối!
Thời Văn Sinh gác máy, đi vào trong phòng làm việc của trưởng trạm xăng dầu.
Lúc này, trong phòng ngoại trừ thư ký của hắn và bốn gã cảnh sát ra, còn có hai gã nhân viên trạm xăng, đầu quấn bang gạc và hai gã tài xế mặt mày ủ rũ.
Thời Văn Sinh ngồi xuống ghế, thư ký của hắn tiến lên nói:
-Thưa ngài, đã có kết quả thống kê. Dưới sự kiểm tra của các nhân viên chăm sóc, trong cuộc ẩu đả vừa rồi, tám gã nhân viên của trạm xăng đều bị cuốn vào, thương thế thật ra không quá nghiêm trọng, có ba người bị rách đầu, nhưng không rách nhiều lắm. Bác sĩ đề nghị đi bệnh viện thành phố làm kiểm tra. Những người khác đều là bị thương ngoài da, nghiêm trọng nhất là một người bị dập cổ tay! Còn bên phía người lái xe, số người gây rối bị giam tổng cộng là tám mươi bảy người, nhưng cũn không có ai bị thương nghiêm trọng.
Thời Văn Sinh gật gật đầu, xem ra thời điểm những người này gây rối, cũng không hoàn toàn mất hết lý trí, lúc xuống tay vẫn còn giữ lại vài phần sống cho địch thủ. Nếu không thì tám gã nhân viên trạm xăng này, khẳng định là sẽ không có kết cục nhẹ nhàng như thế này.
Thời Văn Sinh nhìn nhìn bốn người trước mặt mình, trầm giọng nói:
-Nói đi, rốt cuộc là vì cái gì, mà các ngươi lại gây chuyện với nhau?
-Phó thị trưởng Thời, là bọn họ ra tay trước!
Người bên trạm xăng giành nói trước.
Là các ngươi không nói đúng lý lẽ! Chúng ta xếp hàng chờ đã hai ba tiếng đồng hồ rồi, vậy mà các người dám tự tiện...
Lái xe bên này lập tức trả lời lại một cách mỉa mai.
-Dừng dừng dừng!
Thời Văn Sinh đập bàn nói:
-Nói từng người một! Người này nói xong thì đến người khác nói! Các ngươi tên gì!
-Tôi là Tất Cảnh, còn anh ta là Nhâm Ái Đảng!
Người bên trạm xăng lập tức nói:
-Tôi là trạm trưởng ở đây, còn anh ta là tài vụ.
-Tôi là Mã Căn Sinh!
-Tôi là Thiệu Quân Sinh!
Hai gã lái xe buồn bực nói.
-Được rồi, Tất Cảnh, ngươi nói trước đi!
Thời Văn Sinh nói.
Sự tình cũng không phức tạp, hơn nữa đôi bên cũng không ai dám nói dối, nhiều nhất cũng chỉ là đổ hết trách nhiệm cho đối phương!
Sau khi nghe xong, Thời Văn Sinh trầm mặc không nói gì! Một cuộc ẩu đả gây rối, có thể gây nguy hiểm cho con đường làm quan trong tương lai của hắn, không ngờ chỉ bởi vì mệnh lệnh của công ty thành viên dầu mỏ và thạch hóa tỉnh Tần Tây!
Thời Văn Sinh nhìn nhìn hai người Tất Cảnh, lại nhìn nhìn Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh, trong lòng thở dài một hơi.
Đối với sự phẫn nộ của Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh, hắn cũng có thể lý giải được, đã xếp hàng lâu như vậy, lúc tới lượt mình, lại đột nhiên có người đến nói, là không thể bơm đủ bình xăng cho mình, cảm giác mất mát này, quả thật sẽ làm người ta tức phát điên. Hơn nữa, điều này còn có nghĩa rằng, sau khi bọn họ tiến vào tỉnh Tứ Xuyên không lâu, thì còn phải lưu lại ở trạm xăng một thời gian dài chờ đợi, đối với những người lái xe đường dài mà nói, thời gian đó, không khác gì đang lãng phí tiền vàng của bọn họ! Thời gian dài phải chờ đợi trong lo âu, rồi tiếp đến là cảm giác mất mát mãnh liệt, còn ngôn ngữ không thể chấp nhận nổi của đám nhân viên trạm xăng, mới khiến cho những người lái xe này mất đi bình tĩnh!
Tuy rằng việc làm lần này của chi nhánh công ty Xăng dầu và Hóa dầu tỉnh Tần Tây cũng không thể nói là không đúng, dù sao việc cung ứng dầu diesel bình thường, nếu không có được nguồn dầu lớn, thì phải mất đến cuối tháng tám đầu tháng chín mới có thể đủ khôi phục. Mà trong thời gian này, lượng dầu diesel dự trữ trong tỉnh Tần Tây, tiêu hao cực nhanh, nếu không hạn chế thêm, thì sự phát triển của nền kinh tế tỉnh Tần Tây sẽ phát sinh vấn đề lớn!
Nhưng, áp đặt như vậy, chẳng phân biệt trường hợp, chẳng phân biệt tình huống chấp hành cụ thể, cũng là một sai lầm. Đó chẳng khác gì làm mâu thuẫn thêm gay gắt! Hơn nữa đám nhân viên trạm xăng ngôn từ cũng vô cùng thiếu cân nhắc, nguyên do cũng bởi vì việc làm này của chi nhánh công ty Xăng dầu và Hóa Dầu tỉnh Tần Tây đã khiến cho nhóm lái xe tức giận, dùng ngôn từ kích động như vậy, nếu không ra xảy ra chuyện, thì mới là việc lạ!
-Tất Cảnh, tôi hỏi anh!
Thời Văn Sinh sắc mặt âm u nói:
-Trong mắt anh còn có người chỉ huy này không?
Một trưởng trạm xăng, bị Phó thị trưởng chất vấn trước mặt mọi người, trong mắt còn có hắn hay không, lực sát thương trong những lời nói này quả là lớn! Tất Cảnh lúc này chân mềm nhũn, suýt nữa đặt mông ngồi phịch xuống mặt đất! Cho dù hắn có gan bằng trời, có coi khinh đám lái xe như thế nào, thì cũng không dám cho rằng chính mình có thể đè đầu Thời Văn Sinh!
-Phó thị trưởng Thời Thời Thời, tôi tôi ... tôi làm sao dám?
Tất Cảnh lắp bắp nói.
-Nếu trong mắt anh còn có người chỉ huy như tôi, thì việc lớn như vậy, sao anh không báo trước cho tôi một tiếng? Anh vốn không nghĩ tới, mấy ngàn người lái xe ở đây, nếu xảy ra rối loạn, trách nhiệm này anh gánh vác nổi sao?
Thời Văn Sinh cười lạnh nói:
-Hay là, trong mắt trạm trưởng, tất cả đều không quan trọng bằng mệnh lệnh của quý công ty?
-Phó thị trưởng Thời, tôi tôi tôi không có ý đó!
Tất Cảnh quả thực sắp phát khóc! Cho dù hắn có ba lá gan, cũng không dám nghĩ như vậy!
Anh có nghĩ tới, nếu hôm nay không phải quân đội đến kịp thời, ngăn lại trận hỗn loạn này! Kết cục của các anh sẽ ra sao không?
Thời Văn Sinh chán ghét nhìn hắn nói:
-Nơi này có hàng ngàn lái xe, mà đấy mới là một phần mười tham gia ẩu đả thôi đấy, hừ!
Tất Cảnh chân run run, chống đỡ không nổi thân thể của chính mình, bùm một tiếng ngồi phịch xuống sàn nhà!
Thời Văn Sinh không hề để ý tới hắn, hướng ánh mắt chuyển tới Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh. Hai người này trên mặt mang theo vài phần kinh hoàng, nhưng vẫn khá điềm tĩnh.
-Tâm trạng của các người tôi có thể hiểu được, nhưng cách làm của các người thì tôi không thể chấp nhận! Cho dù bọn họ làm sai tới mức nào, chúng ta cũng phải thông qua luật pháp để giải quyết mới đúng. Ở đây không phải là không có người của chính phủ, chúng tôi cũng không phải là mặc kệ các người không cần hỏi, nhưng các người lại lựa chọn cách làm ác liệt nhất, cũng là kém hiệu quả nhất! Nếu không phải quân đội đến đúng lúc, tôi không biết, các người cuối cùng sẽ gây chuyện tới mức nào nữa?
Thời Văn Sinh giọng điệu dịu đi vài phần.
-Tôi tôi... Hắn... Bọn họ... căn bản là không tính đến cảm giác của chúng tôi!
Thiệu Quân Sinh thấp giọng than thở nói.
-Cách làm của bọn họ quả là rất không ổn, cũng rất không thích hợp! Nhưng không có nghĩa là các người có thể sử dụng bạo lực ở đây! Hiện trường có nhiều người như vậy, các người vốn không hề nghĩ tới, nếu trong lúc hỗn loạn, các người đánh chết người rồi, thì kết quả sẽ ra sao?
Thời Văn Sinh nhìn chằm chằm hai mắt Thiệu Quân Sinh nói:
-Nhà anh có người già và trẻ nhỏ phải không? Là trụ cột trong gia đình, vậy mà không hề nghĩ tới, nếu anh bị bỏ tù, người nhà của anh sẽ phải làm sao bây giờ?
Thiệu Quân Sinh và Mã Căn Sinh mồ hôi như mưa! Thân thể hơi hơi run rẩy!
-Ôi! Nếu các người không gây náo loạn tới mức này, các người hiện tại đã có thể qua bên kia để bơm thêm xăng rồi, có thể tiếp tục hành trình đến tỉnh Thục rồi!
Thời Văn Sinh thở dài một hơi nói.
-Ngài phó thị trưởng, chúng tôi sai rồi!
Mã Căn Sinh thấp giọng nói.
-Được rồi, chân tướng sự việc tôi đã làm rõ ràng!
Thời Văn Sinh đứng dậy nói:
-Tất Cảnh, trước khi công ty anh phái thêm nhân lực đến, anh còn phải duy trì trật tự trạm xăng! Về phần các anh, trước tiên hãy quay lại chỗ các đồng nghiệp của mình, chờ sự xử lý của chính phủ!
Thời Văn Sinh đi tới trước cửa, ngẫm nghĩ một chút, lại quay đầu lại nói với bọn họ:
-Không cần nghĩ nhiều nữa! Sự việc vẫn chưa tới mức không thể giải quyết được! Tôi cũng sẽ nói rõ ràng nguyên do sự tình từ đầu đến cuối cho chính phủ, đã là trách nhiệm của các người, thì có muốn chạy cũng không thoát, không phải trách nhiệm của các người, thì sẽ không bắt các người gánh vác oan đâu! Nếu là đàn ông, thì phải biết chịu trách nhiệm với những gì mình làm!
-Cảm ơn ngài Phó thị trưởng!
Mã Căn Sinh và Thiệu Quân Sinh vô cùng cảm kích nói.
Thời Văn Sinh còn chưa đi ra khỏi văn phòng, liền nhìn Phó chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố Lư Mỹ Ngọc lần này đến đây cùng với hắn, vẻ mặt kinh hoàng chạy tới. Đúng là làm khó cho một người ở tầm tuổi như cô ta.
Nhìn thấy cô ta, Thời Văn Sinh trong lòng không khỏi dâng lên một điềm dự cảm. Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lư Mỹ Ngọc vừa thấy Thời Văn Sinh, liền kêu lên:
-Phó thị trưởng Thời, không xong rồi, ở thành phố vừa mới truyền đến tin tức, con đường quốc lộ từ thành phố chúng ta đến Phụng Nguyên, cái đoạn đường đang ách tắc, đã xảy ra một cuộc xung đột kịch liệt giữa lái xe và nhân viên trạm xăng! Có nhiều người bị thương! Thành phố phái chúng tôi điều động nhân sự, lập tức đến đây duy trì trật tự!
-Nói nhỏ một chút!
Thời Văn Sinh căm tức nói:
-Loại chuyện này, cô không sợ cho thiên hạ biết được sẽ gây ra náo loạn sao?
Lư Mỹ Ngọc lúc này mới ý thức được mình đang đứng ở nơi đông người, báo cáo tin tức như vậy rõ ràng là không hợp thời điểm! Sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, đứng ở nơi đó, quả thực cũng không biết như thế nào cho phải!
Thời Văn Sinh chau mày, đây mới là nhà dột gặp mưa, đi thuyền ngược gió! Bên này hỗn loạn vừa mới bình ổn, bên kia lại xảy ra chuyện!
-Ở thành phố chẳng lẽ không biết nơi này hỗn loạn vừa mới khống chế được sao? Hiện tại mọi người còn chưa hoàn toàn bình tĩnh trở lại, điều động nhân sự, nếu chẳng may bên này tái phát sinh chuyện gì, thì phải làm sao?
Thời Văn Sinh trong lòng bất mãn nhưng không có biểu hiện ra ngoài.
-Lư chủ nhiệm, cô đi thông báo cho Phó ban Ban Lâm chỉ huy Quân sự, bảo ông ta đem năm mươi người đến trợ giúp, cụ thể nhân sự phối hợp thế nào, do hắn quyết!
Thời Văn Sinh trầm ngâm một lát nói. Chuyện này đã là nằm ngoài khả năng điều động nhân sự của hắn rồi.
Bên này còn có hàng ngàn lái xe, nhân số lớn hơn bên kia nhiều lần, hơn nữa, người ở đây cảm xúc cũng không ổn định, nếu không có bọn người Mã Chính Ủy, Thời Văn Sinh chắc chắn không dám điều người. Không đòi tiếp viện tư thành phố, đã là rất giỏi rồi!
Lúc này, trong văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh, ở phòng làm việc của Chủ tịch tỉnh, Trịnh Uy sắc mặt âm trầm như sắp phát khóc.
Vừa nãy hắn liên tiếp nhận được báo cáo, không chỉ có hai chỗ trên đường quốc lộ Khang An xảy ra hỗn loạn, mà con đường quốc lộ hướng về tỉnh Lũng Tây tỉnh cũng có một chỗ tắc nghẽn do xảy ra hỗn loạn! Thời Văn Sinh trấn thủ chỗ kia, tuy rằng tắc nghẽn nghiêm trọng nhất, nhưng theo tin tức báo đến, bởi vì quân đội kịp thời đến, còn có hai mươi mốt tấn dầu ma-dút kia, ngược lại lại là này nơi tình huống ổn định nhất trong ba chỗ.
Còn lại hai nơi, đến bây giờ còn chưa có thêm tin tức gì, nhưng theo tin báo đến, tình huống rất không lạc quan! Làm không tốt khả năng sẽ có người bị thương vong!
Tuy rằng Trịnh Uy cũng không biết, rốt cuộc là bởi vì sao mà lại có tận ba chỗ tắc nghẽn như vậy, mà còn gần như xảy ra hỗn loạn trong cùng một lúc, nhưng theo tin tức từ chỗ Thời Văn Sinh, Trịnh Uy có đến bảy tám phần chắc rằng, hỗn loạn này rất có khả năng chính là do mệnh lệnh giới hạn lượng tiêu thụ dầu ma-dút của công ty thành viên dầu mỏ và thạch hóa tỉnh Tần Tây!
Trịnh Uy quả thực hận không thể đem tất cả cán bộ đã ra cái quyết định này của hai công ty mang tới trước mặt mình rồi mắng cho một trận! Lệnh này có thể hiểu, nhưng lúc chấp hành cũng không thể cứng nhắc như vậy! Những người lái xe này đã bị tắc lại trên đường mười mấy tiếng đồng hồ, đã là bất mãn vô cùng, lệnh giới hạn này, không phải là đổ thêm dầu vào lửa sao? Không phải là gây thêm phiền toái cho chính mình sao?
Nhưng hắn bây giờ vẫn còn phải nhịn, có lẽ là Ngô Hữu Đức, Thành Khoan Nghĩa, Phùng Hân Nhạc và Điền Phong Lượng cũng biết, lúc này ra cái lệnh như thế này, khẳng định sẽ khiến cho nhiều người tức giận, cho nên bốn người họ đều không ở Phụng Nguyên, thậm chí còn không ở tỉnh Tần Tây, mà đều chạy đến thủ đô!
Trịnh Uy thở dài một hơi, kéo ngăn kéo bàn làm việc, từ bên trong rút ra mấy tờ giấy, nhìn một lúc lâu, trên mặt lộ ra vẻ chần chừ khó quyết...
/1605
|