Tái hiện lại phố tài chính Bến Thượng Hải thành phố Thượng Hải kiếp trước, rốt cuộc là khi nào bắt đầu, lại thực hiện như thế nào, Phương Minh Viễn cũng không rõ, nhưng hắn tin rằng, trào lưu lích sử trong nhiều thời điểm là không thể thay đổi! Cho dù là người tái sinh, người vượt thời gian cũng tuyệt đối không phải người vạn năng! Nếu phải đi ngược lại trào lưu, cái giá phải trả là vô cùng đáng sợ.
Cho nên Phương Minh Viễn tin rằng, cho dù là hắn đã bắt tay thực hiện quá trình trung tâm hóa tài chính của Bến Thượng Hải sớm hơn một hai năm như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không có được kết quả tốt đẹp cuối cùng. Dù sao đối với Bến Thượng Hải mà nói, trước thời kiến quốc ở đây vốn là vùng đất tập trung của ngành tài chính thành phố Thượng Hải! Có thể nói, có truyền thống tốt đẹp, còn khoảng cách ở đây với phòng giao chứng khoản cũng không phải là xa, chắc chắn lại vì việc xây dựng lại phố tài chính, phải biết cân bằng mọi việc.
Hôm nay nếu Giang Ái Hoa hỏi được chuyện này, Phương Minh Viễn cũng không để ý để lộ ra một số nội tình với anh ta, nếu có thể có được sự tán đồng của Giang Ái Hoa, sẽ tiến thêm một bước có được sự tán thành của Uỷ ban Kế hoạch và Phát triển thành phố Thượng Hải, thậm chí còn có được sự thúc đẩy của chính phủ, làm tăng nhanh tiến trình này, cũng là kết quả mà Phương Minh Viễn đã lạc quan thấy được!
-Hậu sinh khả úy à!
Trần Nam Sơn thở phào một cái nói.
-Anh Giang, nhìn hắn, rồi nghĩ xem khi chúng ta học Đại học, thực sự là rất hổ thẹn à!
Một sinh viên đại học còn đang học, không ngờ trong đầu lại nghĩ, như thế nào thành lập khu trung tâm tài chính số một số hai trong thành phố ở thành phố Thượng Hải trên đất Trung Quốc! Điều này làm sao có thể không để những người già đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội phải suy nghĩ?
Phương Minh Viễn đổ mồ hôi, thời đại này có thể không thể so sánh với một thời đại khác. Gioongs như Bill, nếu không phải trong thời đại máy tính bỗng nhiên phát triển, làm sao có thể xuất hiện thành quả lớn Microsoft, càng không thể xuất hiện một đại phú hào chiếm số tài sản cá nhân đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng thế giới trong thời gian dài như như ông ta.
Phương Minh Viễn nói:
-Giáo sư Trần, anh quá nâng…
Trần Nam Sơn dơ tay lên, ngăn Phương Minh Viễn nói tiếp, anh ta nhìn Giang Ái Hoa nói:
-Phương thiếu…
-Giáo sư Trần, hay là anh cứ gọi tên tôi đi, bất kể nói gì đi nữa, anh cũng là thầy giáo của tôi, gọi như vậy, tôi thực sự không nhận nổi!
Phương Minh Viễn vội vàng nói. Đối với Trần Nam Sơn, hắn vẫn rất tôn kính. Đến trường đại học Cộng Tế Hoa Đông học hơn một năm rồi, cũng đã có hiểu biết về sự tích của vị này, đây là một vị đại sư chân chính có trình độ học thuật, mà không phải là chuyên gia dởm, đối với người như vậy, Phương Minh Viễn vẫn giữ sự tôn trọng xuất phát từ trong nội tâm.
Trần Nam Sơn cười, anh ta cũng không phải loại người bị những thứ không quan trọng rang buộc, không ngờ Phương Minh Viễn nói như vậy, cũng liền sửa lời nói:
-Minh Viễn, tôi nge nói, nhà họ Phương các anh định mở một Trường đại học tư nhân ở tỉnh Tần Tây? Có chuyện này không?
Giang Ái Hoa cũng tò mò dương lỗ tai lên nge, việc này thật sự anh không biết, nhưng muốn nge thử Phương Minh Viễn trả lời như thế nào.
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
Thầy Trần, chúng tôi thực sự là muốn mở một Trường đại học tư nhân ở tỉnh Tần Tây, thủ tục cụ thể vẫn đang trong quá trình xử lý, nhưng công trình xây dựng cơ bản hiện tại đã khởi công rồi, phỏng chừng nếu mọi thứ đều thuận lợi, nữa cuối năm sau, có thể bắt đầu chiêu sinh khóa đầu tiên!
-Trường đại học đó của các anh đã có được sự tán thành của Bộ giáo dục?
Ánh mắt Trần Nam Sơn như sang lên! Năm 96, trong lãnh thổ Trung Quốc không phải hoàn toàn không có Đại học tư thục, nhưng phần lớn đều th, có thể có được sự eo một giới hạn mà không phạm vào quy định, công nhận của Bộ giáo dục, có thể tham gia trúng tuyển vào trường đại học cao đẳng là rất ít!
-Thủ tục còn chưa hoàn thành, nhưng về cơ bản đã không có vấn đề gì.
Phương Minh Viễn nói.
-Chỉ có điều nhà nước không phụ trách bất cứ việc phân bổ tài chính nào, tất cả số tiền lập trường đều nhất định do chúng tôi tự gom góp, hơn nữa, trong hai ba năm đầu, không tham gia tuyển đại học.
-Nhà nước không phục trách bất cứ việc phân bổ tài chính nào à!
Ánh hào quang trong mắt Trần nam Sơn đã ảm đảm đi vài phần, tuy nhiên vẫn tiếp tục nói.
-Vì sao không tham gia thi tuyển đại học?
Tham gia thi tuyển đại học có thể nói là điêm lợi mang tình thực chất trong sự ký vọng của tất cả các trường tư thục. bởi vì chỉ có tham gia thi tuyển đại học, những sinh viên tốt nghiệp những khóa này mới sẽ chú ý đến anh, nếu không thì chỉ có bản thân tìm đủ mọi cách đi lôi kéo sinh viên mà thôi!
-Sở dĩ quyết định xây dựng một trường đại học, mục đích ban đầu chỉ là thuận tiện để đào tạo sâu hơn những công nhân trong sản nghiệp nhà họ Phương tôi, hơn nữa học viên đầu tiên chỉ có mở hai khoa về máy tính và Quản trị kinh doanh, đối tượng chiêu sinh không phải người ngoài, mà là hướng đến công nhân của sản nghiệp nhà họ Phương. Sau hai ba năm, khi tất cả các trường đều vào thể chính quy, cũng đã dư thừa một lượng lớn giáo viên, chúng tôi mới sẽ xem xét đến chính thức chiêu sinh bên ngoài, lấy việc bồi dưỡng nhân tài phù hợp với sản nghiệp nhà họ Phương là chính!
Phương Minh Viễn trực tiếp nói.
-Học sinh cấp ba của Trung Quốc học đại học không dể, chúng tôi cũng không nghĩ dưới tình hình chuẩn bịkhông vẹn toàn, tiếp nhận sinh viên thuộc khóa này! Đây cũng là có trách nhiệm với bọn họ, cũng như với bản thân chúng tôi!
Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát nói:
-Minh Viễn, những gì anh đã nói, có trách nhiệm với bọn họ, tôi có thể hiểu, nhưng, có trách nhiệm với chính các anh, lại là có ý gì?
Phương Minh Viễn cười cười nói:
-Thầy Trần, sở dĩ chúng tôi mở trường học, chủ yếu là bởi vì, trải qua nhiều năm, các lãnh đạo cấp cao nhà họ Phương chúng tôi khá không hài lòng với thực tế các sinh viên tốt nghiệp đại học trong nước!
Những lời này nói như thế nào?
Trần Nam Sơn lập tức nói có vẻ hứng thú hơn vài phần.
-Đại học hiện giờ, ngoài số ít mấy trường Đại học đứng đầu ra, rất nhiều trường đại học vẫn đang tồn tại không nhiều thì ít các vấn đề. Ví dụ như đội ngũ giáo viên biến chất! Nhất là trong việc thành lập nhiều khoa mới, càng khiến người ta cảm thấy rất không hài lòng. Ví dụ nói về khoa máy tính đi, tốc độ đổi mới tài liệu giảng dậy không bắt kịp với tình hình thực tế, gây nên việc sinh viên trong trường vẫn chưa thể tốt nghiệp. Những kiến thức anh đã học đã là những thứ lỗi thời. Sản nghiệp nhà họ Phương tôi, mấy năm nay đã chiêu sinh được rất nhiều sinh viên, cũng đang tồn tại vấn đề tiêu chuẩn yêu cầu của bản thân thì cao, mà năng lực làm việc thực tế thì thấp, kiến thức lí luận khá vững chắc, nhưng năng lực làm việc thực tế thấp, cần phải tiến hành đào tào lại. Mặc dù nhà họ Phương tôi và một số các trường đại học nước ngoài đã đạt thành hiệp nghị, hang năm đều cử nhân công ra nước ngoài đào tạo, nhưng chung quy lại vẫn không phải kế lâu dài, nguồn vốn cần thiết cũng không quá nhiều, cho nên chúng tôi mới khó hạ quyết tâm, quyết định chính mình tiến hành bồi dưỡng!
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
-Cho dù lúc đầu cũng coi như là doanh nghiệp của các anh đào tạo, nhung về sau khi trúng tuyển vào các trường đại học cao đẳng, các anh định thu bao nhiêu tiền học phí?
Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát, lại hỏi. đã không có khoản chi từ chính phủ, chỉ dựa vào số tiền học phí ít ỏi mà sinh viên đóng, thì không thể chống đỡ được vấn đề quay vòng nguồn vốn của một trường đại học!
Cho nên Phương Minh Viễn tin rằng, cho dù là hắn đã bắt tay thực hiện quá trình trung tâm hóa tài chính của Bến Thượng Hải sớm hơn một hai năm như vậy, cũng tuyệt đối sẽ không có được kết quả tốt đẹp cuối cùng. Dù sao đối với Bến Thượng Hải mà nói, trước thời kiến quốc ở đây vốn là vùng đất tập trung của ngành tài chính thành phố Thượng Hải! Có thể nói, có truyền thống tốt đẹp, còn khoảng cách ở đây với phòng giao chứng khoản cũng không phải là xa, chắc chắn lại vì việc xây dựng lại phố tài chính, phải biết cân bằng mọi việc.
Hôm nay nếu Giang Ái Hoa hỏi được chuyện này, Phương Minh Viễn cũng không để ý để lộ ra một số nội tình với anh ta, nếu có thể có được sự tán đồng của Giang Ái Hoa, sẽ tiến thêm một bước có được sự tán thành của Uỷ ban Kế hoạch và Phát triển thành phố Thượng Hải, thậm chí còn có được sự thúc đẩy của chính phủ, làm tăng nhanh tiến trình này, cũng là kết quả mà Phương Minh Viễn đã lạc quan thấy được!
-Hậu sinh khả úy à!
Trần Nam Sơn thở phào một cái nói.
-Anh Giang, nhìn hắn, rồi nghĩ xem khi chúng ta học Đại học, thực sự là rất hổ thẹn à!
Một sinh viên đại học còn đang học, không ngờ trong đầu lại nghĩ, như thế nào thành lập khu trung tâm tài chính số một số hai trong thành phố ở thành phố Thượng Hải trên đất Trung Quốc! Điều này làm sao có thể không để những người già đã lăn lộn nhiều năm trong xã hội phải suy nghĩ?
Phương Minh Viễn đổ mồ hôi, thời đại này có thể không thể so sánh với một thời đại khác. Gioongs như Bill, nếu không phải trong thời đại máy tính bỗng nhiên phát triển, làm sao có thể xuất hiện thành quả lớn Microsoft, càng không thể xuất hiện một đại phú hào chiếm số tài sản cá nhân đứng thứ nhất trong bảng xếp hạng thế giới trong thời gian dài như như ông ta.
Phương Minh Viễn nói:
-Giáo sư Trần, anh quá nâng…
Trần Nam Sơn dơ tay lên, ngăn Phương Minh Viễn nói tiếp, anh ta nhìn Giang Ái Hoa nói:
-Phương thiếu…
-Giáo sư Trần, hay là anh cứ gọi tên tôi đi, bất kể nói gì đi nữa, anh cũng là thầy giáo của tôi, gọi như vậy, tôi thực sự không nhận nổi!
Phương Minh Viễn vội vàng nói. Đối với Trần Nam Sơn, hắn vẫn rất tôn kính. Đến trường đại học Cộng Tế Hoa Đông học hơn một năm rồi, cũng đã có hiểu biết về sự tích của vị này, đây là một vị đại sư chân chính có trình độ học thuật, mà không phải là chuyên gia dởm, đối với người như vậy, Phương Minh Viễn vẫn giữ sự tôn trọng xuất phát từ trong nội tâm.
Trần Nam Sơn cười, anh ta cũng không phải loại người bị những thứ không quan trọng rang buộc, không ngờ Phương Minh Viễn nói như vậy, cũng liền sửa lời nói:
-Minh Viễn, tôi nge nói, nhà họ Phương các anh định mở một Trường đại học tư nhân ở tỉnh Tần Tây? Có chuyện này không?
Giang Ái Hoa cũng tò mò dương lỗ tai lên nge, việc này thật sự anh không biết, nhưng muốn nge thử Phương Minh Viễn trả lời như thế nào.
Phương Minh Viễn gật gật đầu nói:
Thầy Trần, chúng tôi thực sự là muốn mở một Trường đại học tư nhân ở tỉnh Tần Tây, thủ tục cụ thể vẫn đang trong quá trình xử lý, nhưng công trình xây dựng cơ bản hiện tại đã khởi công rồi, phỏng chừng nếu mọi thứ đều thuận lợi, nữa cuối năm sau, có thể bắt đầu chiêu sinh khóa đầu tiên!
-Trường đại học đó của các anh đã có được sự tán thành của Bộ giáo dục?
Ánh mắt Trần Nam Sơn như sang lên! Năm 96, trong lãnh thổ Trung Quốc không phải hoàn toàn không có Đại học tư thục, nhưng phần lớn đều th, có thể có được sự eo một giới hạn mà không phạm vào quy định, công nhận của Bộ giáo dục, có thể tham gia trúng tuyển vào trường đại học cao đẳng là rất ít!
-Thủ tục còn chưa hoàn thành, nhưng về cơ bản đã không có vấn đề gì.
Phương Minh Viễn nói.
-Chỉ có điều nhà nước không phụ trách bất cứ việc phân bổ tài chính nào, tất cả số tiền lập trường đều nhất định do chúng tôi tự gom góp, hơn nữa, trong hai ba năm đầu, không tham gia tuyển đại học.
-Nhà nước không phục trách bất cứ việc phân bổ tài chính nào à!
Ánh hào quang trong mắt Trần nam Sơn đã ảm đảm đi vài phần, tuy nhiên vẫn tiếp tục nói.
-Vì sao không tham gia thi tuyển đại học?
Tham gia thi tuyển đại học có thể nói là điêm lợi mang tình thực chất trong sự ký vọng của tất cả các trường tư thục. bởi vì chỉ có tham gia thi tuyển đại học, những sinh viên tốt nghiệp những khóa này mới sẽ chú ý đến anh, nếu không thì chỉ có bản thân tìm đủ mọi cách đi lôi kéo sinh viên mà thôi!
-Sở dĩ quyết định xây dựng một trường đại học, mục đích ban đầu chỉ là thuận tiện để đào tạo sâu hơn những công nhân trong sản nghiệp nhà họ Phương tôi, hơn nữa học viên đầu tiên chỉ có mở hai khoa về máy tính và Quản trị kinh doanh, đối tượng chiêu sinh không phải người ngoài, mà là hướng đến công nhân của sản nghiệp nhà họ Phương. Sau hai ba năm, khi tất cả các trường đều vào thể chính quy, cũng đã dư thừa một lượng lớn giáo viên, chúng tôi mới sẽ xem xét đến chính thức chiêu sinh bên ngoài, lấy việc bồi dưỡng nhân tài phù hợp với sản nghiệp nhà họ Phương là chính!
Phương Minh Viễn trực tiếp nói.
-Học sinh cấp ba của Trung Quốc học đại học không dể, chúng tôi cũng không nghĩ dưới tình hình chuẩn bịkhông vẹn toàn, tiếp nhận sinh viên thuộc khóa này! Đây cũng là có trách nhiệm với bọn họ, cũng như với bản thân chúng tôi!
Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát nói:
-Minh Viễn, những gì anh đã nói, có trách nhiệm với bọn họ, tôi có thể hiểu, nhưng, có trách nhiệm với chính các anh, lại là có ý gì?
Phương Minh Viễn cười cười nói:
-Thầy Trần, sở dĩ chúng tôi mở trường học, chủ yếu là bởi vì, trải qua nhiều năm, các lãnh đạo cấp cao nhà họ Phương chúng tôi khá không hài lòng với thực tế các sinh viên tốt nghiệp đại học trong nước!
Những lời này nói như thế nào?
Trần Nam Sơn lập tức nói có vẻ hứng thú hơn vài phần.
-Đại học hiện giờ, ngoài số ít mấy trường Đại học đứng đầu ra, rất nhiều trường đại học vẫn đang tồn tại không nhiều thì ít các vấn đề. Ví dụ như đội ngũ giáo viên biến chất! Nhất là trong việc thành lập nhiều khoa mới, càng khiến người ta cảm thấy rất không hài lòng. Ví dụ nói về khoa máy tính đi, tốc độ đổi mới tài liệu giảng dậy không bắt kịp với tình hình thực tế, gây nên việc sinh viên trong trường vẫn chưa thể tốt nghiệp. Những kiến thức anh đã học đã là những thứ lỗi thời. Sản nghiệp nhà họ Phương tôi, mấy năm nay đã chiêu sinh được rất nhiều sinh viên, cũng đang tồn tại vấn đề tiêu chuẩn yêu cầu của bản thân thì cao, mà năng lực làm việc thực tế thì thấp, kiến thức lí luận khá vững chắc, nhưng năng lực làm việc thực tế thấp, cần phải tiến hành đào tào lại. Mặc dù nhà họ Phương tôi và một số các trường đại học nước ngoài đã đạt thành hiệp nghị, hang năm đều cử nhân công ra nước ngoài đào tạo, nhưng chung quy lại vẫn không phải kế lâu dài, nguồn vốn cần thiết cũng không quá nhiều, cho nên chúng tôi mới khó hạ quyết tâm, quyết định chính mình tiến hành bồi dưỡng!
Phương Minh Viễn vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
-Cho dù lúc đầu cũng coi như là doanh nghiệp của các anh đào tạo, nhung về sau khi trúng tuyển vào các trường đại học cao đẳng, các anh định thu bao nhiêu tiền học phí?
Trần Nam Sơn trầm ngâm một lát, lại hỏi. đã không có khoản chi từ chính phủ, chỉ dựa vào số tiền học phí ít ỏi mà sinh viên đóng, thì không thể chống đỡ được vấn đề quay vòng nguồn vốn của một trường đại học!
/1605
|