Khi Phác Kính Ân bụng đầy lửa giận bước vào văn phòng của La Hồng, những thứ ông ta thấy lại không phải bộ mặt tươi cười mà ông ta nghĩ, mà là âm u như ở dưới đáy nồi! Điều này làm cho Phác Kính Ân không khỏi ngẩn ra.
-Lãnh sự Phác, nếu ông vì bảy người dân nước mình mà đến đây, tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, bọn họ bị khả nghi làm nhục Trung Quốc, trêu ghẹo phụ nữ, coi rẻ luật pháp của chúng tôi, có ý đồ đả thương người đã bị chúng tôi chính thức tạm giam. Tình hình cụ thể chúng tôi cũng đang tăng cường điều tra, sau khi có đầy đủ chứng cứ, sẽ chuyển đến cơ quan điều tra để khởi tố! Đương nhiên, lãnh sự Phác có thể mời mấy luật sư cho họ, kinh tế quý quốc phát triển tôi tin một chút phí cũng không cần chúng tôi giúp đỡ! Cũng để tránh người quý quốc nói luật sư gì mà không có năng lực!
Không đợi Phác Kính Ân mở lời, La Hồng đã trầm giọng nói.
-Ông!
Phác Kính Ân cảm thấy đầu đau như búa bổ! Đây là Trung Quốc hay nước Mỹ?Từ bao giờ mà quan chức Trung Quốc khi đối diện với ông lại có thái độ cứng rắn như vậy? Ông vừa bước vào, ngay cả mấy câu khiển trách cũng chưa kịp nói đã bị La Hồng nói nói cho một tràng ong ong bên tai.
-Ah? Ah…
Phác Kính Ân kêu lên hai câu “Ah” rồi mới nói:
-Cục trưởng La, thái độ của ông là gì? Công dân quý quân trước mặt mọi người đánh lưu học sinh của chúng tôi và cả chuyện khách du lịch trước đây, chuyện phức tạp như vậy, các ông không những không nghiêm trị hung thủ, ngược lại còn bắt giam người bị hại, chính phủ Trung Quốc các ông có thái độ không làm rõ trắng đen như vậy sao? Tôi phải thồn báo cho lãnh sự quán ở Trung Quốc của chúng tôi, kháng nghị lên Bộ ngoại giao của quý quốc!
-Tùy ông thôi! Muốn gửi thì cứ gửi đi.
Giang Ái Hoa cười lạnh lùng nói.Lần này việc Sài Tĩnh Ngọc bị trêu ghẹo đã dấy lên ngọn lửa, kháng nghị của Hàn Quốc nếu đến Bộ ngoại giao, Sài Yên sẽ tỏ thái độ tức giận ngay! Không nói đến chuyện những tên Triều Tiên này ức hiếp người dân, không ngờ còn muốn đái lên đầu các quan chức, thật là đem mình ra làm cành liễu.
Phác Kính Ân kinh ngạc nhìn Giang Ái Hoa có vẻ rất quen, nhưng trong thời gian ngắn không thể nghĩ ra.
-Vị này cũng là lãnh đạo của quý cục sao?
Giang Ái Hoa vốn không mặc trang phục cảnh sát, Phác Kính Ân biết nên cố hỏi.
-Vị này là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thành phố chúng tôi Giang Ái Hoa Giang chủ nhiệm.
Ngụy Chiếu Đông giới thiệu.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển?
Phác Kính Ân vốn đã có chút ấn tượng với Giang Ái Hoa,ông ta lạnh lùng nói:
-Cục trưởng La, từ bao giờ mà Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển lại thay mặt cho quý cục vậy?
-Những lời Giang chủ nhiệm nói cũng chính là những điều tôi muốn nói với lãnh sự Phác,quốc dân quý quốc đứng trên đất Trung Quốc chúng tôi ngang nhiên phát ngôn làm nhục Trung Quốc,lại còn trêu ghẹo con gái nước chúng tôi,làm giấy lên sự tức giận trong lòng người dân. Vì vậy bị đánh, cũng là điều không thể trách được. Công dân quý quốc không những không nhận thức được lỗi lầm của mình, ngược lại còn đánh công dân chúng tôi, coi rẻ luật pháp của chúng tôi ngay tại cơ quan chấp hành luật pháp, trước mặt cảnh sát của chúng tôi! Hành vi này,xúc phạm nghiêm trọng đến luật pháp của Trung Quốc! Lãnh sự Phác, nếu Bộ ngoại giao của quý quốc đối với việc này cảm thấy không hài lòng, muốn kháng nghị lên Bộ ngoại giao của chúng tôi, vậy chúng tôi cũng không còn cách nào khác! Nhưng chân tướng đã rõ ràng, tôi tin rằng dân chúng trên toàn thế giới đối với việc này rốt cuộc ai đúng ai sai sẽ có phán đoán công bằng,
La Hồng lạnh lùng nói.
Phác Kính Ân trong lòng khẽ thu lại, tất cả mọi việc hôm nay, thật sự là ngoài dự liệu của ông ta! Những quan chức Trung Quốc này tại sao từng người lại trở nên kiên cường như vậy? Không ngờ ngay cả kháng nghị lên Bộ ngoại giao cũng không sợ?
Phải biết rằng, kháng nghị Bộ ngoại giao là một vũ khí lợi hại mà những quốc gia này đối phó với quan chức Trung Quốc, đừng thấy kháng nghị của Bộ ngoại giao Trung Quốc đối với các nước khác chỉ là thứ rác rưởi, nhưng nhưng kháng nghị của các nước khác ở Trung Quốc lại chính là sấm sét ngang tai các quan chức, nếu xử lý không tốt, thì sẽ bị mất chức chờ điều tra. Những ngày lãnh sự Phác ở thành phố Thượng Hải , kháng nghị Bộ ngoại giao có thể nói là vô hướng mà không có lợi, những cách làm xuất sắc của hắn, hôm nay không ngờ lại không còn nhạy bén nữa.
Ngụy Chiếu Đông ngồi một bên nhìn sắc mặt âm trầm của Phác Kính Ân, trong lòng vui như hoa nở, hắn từ xa chạy tới chẳng phải chính là muốn nhìn thấy cảnh tượng này sao?
Phác Kính Ân trầm ngâm một lát, lúc này mới nói:
-Cục trưởng La, tôi yêu cầu thăm hỏi đến công dân của nước tôi! Làm rõ chân tướng sự việc!
Những cán bộ của Trung Quốc đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, trong đó ắt phải có nguyên do, không làm rõ nguyên do trong đó, Phác Kính Ân hiện tại cũng không biết phải ra tay như thế nào!
-Điều này có thể không có vấn đề gì.
La Hồng nhìn Trương Quang Vĩ.
Trương Quang Vĩ hiểu ý đứng dậy nói:
-Lãnh sự Phác, mời theo tôi. Nhưng tôi muốn nhắc nhở ngài một câu, trong quá trình thăm hỏi, phải có người chúng tôi ở đó, hơn nữa chúng tôi sẽ quay video lại! Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần tôi phải nhắc nhở Phác lãnh sự chứ?
Hai hàng lông mày Phác Kính Ân dựng ngược lên, ý của Trương Quang Vĩ là sao? Ông ta đường đường là lãnh sự ở thành phố Lư, thăm hỏi quốc dân của mình không ngờ cũng có người giám sát quay video sao?
-Nếu tôi không đồng ý?
Phác Kính Ân lạnh lùng nói.
-Vậy thì không còn cách nào khác! Chúng tôi cũng đã hiểu rõ Phác lãnh sự, phá lệ! Nếu không, trong thời gian này, không cho phép người ngoài vào thăm hỏi! Lãnh sự Phác nếu muốn thăm hỏi người nước mình cũng có thể đợi chút!
La Hồng ngồi dựa lưng vào ghế, ung dung nói:
--Không được quá lâu, nhiều nhất là đến ngày mai.
Phác Kính Ân trừng mắt nhìn La Hồng hồi lâu mới nói:
-Nếu các ông muốn quay video, thì cũng phải đưa cho tôi một bản!
Ông ta cũng phải đề phòng, video có thể ghép nối, có trời mới biết cuối cùng sẽ thay đổi như thế nào.
La Hồng khoát tay nói:
-Không thành vấn đế, Phác lãnh sự nếu ông muốn một bản cũng không sao! Ai, Chủ nhiệm Ngụy, phiền ông tìm người hiểu tiếng Hàn và tiếng Trung qua đây đi cùng lãnh sự Phác, chúng tôi ở đây, biết tiếng Anh, tiếng Nhật chỉ có mấy người, tiếng Hàn nghe nói tốt thì thật không có.
Ngụy Chiếu Đông cười nói:
-Cục trưởng La yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phái một người giỏi đến, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Mũi của Phác Kính Ân đã thở ra hơi, điều này cũng là cảnh cáo ông ta không được thông lõa với mấy người Lý Hưng Xương.
Nhân viên ngoại giao đến rất nhanh sau nửa tiếng,đã có ba người đến sở cảnh sát cùng đi với Phác lãnh sự gặp mấy người Lý Hưng Xương.
Khi Phác Kính Ân rời khỏi cục cảnh sát cũng đã chin giờ bốn mươi phút đêm, sắc mặt âm trầm giống như bầu trời trước cơn giông bão.
Tình hình rất khó giải quyết,trong thời gian hơn hai tiếng, Phác Kính Ân đã hỏi ti mỉ bảy người Hàn Quốc, mặc dù mấy người Lý Hưng Xương không thừa nhận những tội danh mà La Hồng gán cho họ, còn một mực chắc chắn, là vì cảnh sát Trung Quốc đánh Kim Vi Thuấn—khoanh tay đứng nhìn, không ra tay cứu người, họ mới rat ay cứu người, nhưng từ lời nói và thái độ cáu mấy người Lý Hưng Xương Phác Kính Ân lại nhận thấy rằng theo như La Hồng nói là chêu ghẹo phụ nữa và nhục mạ Trung Quốc đúng đến mười phần.
Hơn nữa Phác Kính Ân còn chú ý đến, Lý Hưng Xương nhắc đến người thanh niên đánh cả sở trưởng đồn cảnh sát, điều này càng khiến cho Phác Kính Ân ý thức được, sợ rằng những người Trung Quốc đánh người đó cũng là những kẻ có lai lịch. Phải biết rằng, pháp luật của cảnh sát trên toàn thế giới đều là trọng tội, nhưng La Hồng bọn họ lại không hề nhắc đến.
Đương nhiên,việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài, đây là đạo lý đồng hành với các quốc gia,nhưng dám đánh người thi hành pháp luật trong cơ quan chấp pháp cũng phải là kẻ ngu, đằng sau chuyện này còn có chuyện gì đó đây cũng là đạo lý đồng hành với các quốc gia! Phác Kính Ân không cho rằng tên thanh niên Trung Quốc đó không phải loại một! Điều này cũng có nghĩa là người mà bọn Lý Hưng Xương lần này chọc tới chỉ sợ là con cháu cán bộ Trung Quốc hoặc là con cháu đại gia nào đó!
Phác Kính Ân đã hiểu rõ điểm này, liền lập tức bắt tay hỏi thăm hoàn cảnh gia thế mấy người đã đánh Lý Hưng Xương bọn họ.Việc này không phải tốn nhiều công sưc, rất nhanh đã hỏi thăm được nhân viên trong Cục cảnh sát.
Sau khi thu được tin tức trong tay, Phác Kính Ân chỉ nhìn qua vài lần, liền hút một hơi thuốc. Đầu tiên, ông ta chú ý đến sáu người ở đây đều là sinh viên đại học Cộng tế Hoa Đông và đại học Thân Hoa, điều này đã khiến người ta phải đau đầu rồi, thứ hai, ông ta thấy Thành Nghi bên trên đã ghi rõ chức vụ và đơn vị của hắn.
Nhưng Phác Kính Ân sớm đã nghe qua, tập đoàn Carrefour lúc trước muốn làm trong sạch cho một nhân viên bình thường của mình đã treo giải hơn mười vạn. Kết quả làm cho mấy tên cán bộ ở đây đều bị hạ đài, mà bên vu cáo hãm hại người công nhân lại trở thành đối tượng bị mọi người phỉ nhổ. Tên Thành Ngiị này là cán bộ tổng bộ văn phòng Carrefour, khó trách mấy tến cán bộ Trung Quốc này lại có phản ứng như vậy.
Phác Kính Ân có chút đau đầu, chuyện này nếu làm to chuyện, có thể đối phương sẽ công bố ra toàn công chúng, cho dù rốt cuộc là ai động thủ trước, đùa giỡn phụ nữ và sỉ nhục Trung Quốc trên đất Trung Quốc cũng điều khiến Lý Hưng Xương mấy người rơi vào hoàn cảnh bất lợi! Nếu công bố ra toàn thế giới, có người ngoại quốc trên đất của người khác sỉ nhục nước họ điều này chắc chắn sẽ bị đả kích.
Nhưng nếu buông tay mặc kệ, với những tội danh mà La Hồng nói mặc dù bọn Lý Hưng Xương không đến nỗi bị kết án đưa vào nhà giam, nhưng tạm giam mười ngày tám ngày cũng không phải là quá đáng. Tất nhiên điều này không phải là điều Phác Kính Ân muốn thấy, hơn nữa công việc của ông sau này có thể sẽ bị quốc nội lên án.
Chỉ có điều Phác Kính Ân nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có ý nào hay để vẹn cả đôi đường. Đến nửa đêm ông mới ngủ được một chút.
Sáng hôm sau, xuất hiện mấy nhân viên Bộ ngoại giao Hàn Quốc ở thành phố Thượng Hải đứng trước mặt Phác Kính Ân, trên mặt có hai quầng đen rõ ràng, thần sắc cũng có chút mệt mỏi.
-Lãnh sự, đây là báo ngày hôm nay.
Một nhân viên xinh đẹp để tờ báo lên bàn của ông ta.
Phác Kính Ân chỉ nhìn qua, không khỏi thay đổi sắc mặt!
-Lãnh sự Phác, nếu ông vì bảy người dân nước mình mà đến đây, tôi có thể nói rõ ràng cho ông biết, bọn họ bị khả nghi làm nhục Trung Quốc, trêu ghẹo phụ nữ, coi rẻ luật pháp của chúng tôi, có ý đồ đả thương người đã bị chúng tôi chính thức tạm giam. Tình hình cụ thể chúng tôi cũng đang tăng cường điều tra, sau khi có đầy đủ chứng cứ, sẽ chuyển đến cơ quan điều tra để khởi tố! Đương nhiên, lãnh sự Phác có thể mời mấy luật sư cho họ, kinh tế quý quốc phát triển tôi tin một chút phí cũng không cần chúng tôi giúp đỡ! Cũng để tránh người quý quốc nói luật sư gì mà không có năng lực!
Không đợi Phác Kính Ân mở lời, La Hồng đã trầm giọng nói.
-Ông!
Phác Kính Ân cảm thấy đầu đau như búa bổ! Đây là Trung Quốc hay nước Mỹ?Từ bao giờ mà quan chức Trung Quốc khi đối diện với ông lại có thái độ cứng rắn như vậy? Ông vừa bước vào, ngay cả mấy câu khiển trách cũng chưa kịp nói đã bị La Hồng nói nói cho một tràng ong ong bên tai.
-Ah? Ah…
Phác Kính Ân kêu lên hai câu “Ah” rồi mới nói:
-Cục trưởng La, thái độ của ông là gì? Công dân quý quân trước mặt mọi người đánh lưu học sinh của chúng tôi và cả chuyện khách du lịch trước đây, chuyện phức tạp như vậy, các ông không những không nghiêm trị hung thủ, ngược lại còn bắt giam người bị hại, chính phủ Trung Quốc các ông có thái độ không làm rõ trắng đen như vậy sao? Tôi phải thồn báo cho lãnh sự quán ở Trung Quốc của chúng tôi, kháng nghị lên Bộ ngoại giao của quý quốc!
-Tùy ông thôi! Muốn gửi thì cứ gửi đi.
Giang Ái Hoa cười lạnh lùng nói.Lần này việc Sài Tĩnh Ngọc bị trêu ghẹo đã dấy lên ngọn lửa, kháng nghị của Hàn Quốc nếu đến Bộ ngoại giao, Sài Yên sẽ tỏ thái độ tức giận ngay! Không nói đến chuyện những tên Triều Tiên này ức hiếp người dân, không ngờ còn muốn đái lên đầu các quan chức, thật là đem mình ra làm cành liễu.
Phác Kính Ân kinh ngạc nhìn Giang Ái Hoa có vẻ rất quen, nhưng trong thời gian ngắn không thể nghĩ ra.
-Vị này cũng là lãnh đạo của quý cục sao?
Giang Ái Hoa vốn không mặc trang phục cảnh sát, Phác Kính Ân biết nên cố hỏi.
-Vị này là Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển thành phố chúng tôi Giang Ái Hoa Giang chủ nhiệm.
Ngụy Chiếu Đông giới thiệu.
Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển?
Phác Kính Ân vốn đã có chút ấn tượng với Giang Ái Hoa,ông ta lạnh lùng nói:
-Cục trưởng La, từ bao giờ mà Phó chủ nhiệm Ủy ban Kế hoạch và Phát triển lại thay mặt cho quý cục vậy?
-Những lời Giang chủ nhiệm nói cũng chính là những điều tôi muốn nói với lãnh sự Phác,quốc dân quý quốc đứng trên đất Trung Quốc chúng tôi ngang nhiên phát ngôn làm nhục Trung Quốc,lại còn trêu ghẹo con gái nước chúng tôi,làm giấy lên sự tức giận trong lòng người dân. Vì vậy bị đánh, cũng là điều không thể trách được. Công dân quý quốc không những không nhận thức được lỗi lầm của mình, ngược lại còn đánh công dân chúng tôi, coi rẻ luật pháp của chúng tôi ngay tại cơ quan chấp hành luật pháp, trước mặt cảnh sát của chúng tôi! Hành vi này,xúc phạm nghiêm trọng đến luật pháp của Trung Quốc! Lãnh sự Phác, nếu Bộ ngoại giao của quý quốc đối với việc này cảm thấy không hài lòng, muốn kháng nghị lên Bộ ngoại giao của chúng tôi, vậy chúng tôi cũng không còn cách nào khác! Nhưng chân tướng đã rõ ràng, tôi tin rằng dân chúng trên toàn thế giới đối với việc này rốt cuộc ai đúng ai sai sẽ có phán đoán công bằng,
La Hồng lạnh lùng nói.
Phác Kính Ân trong lòng khẽ thu lại, tất cả mọi việc hôm nay, thật sự là ngoài dự liệu của ông ta! Những quan chức Trung Quốc này tại sao từng người lại trở nên kiên cường như vậy? Không ngờ ngay cả kháng nghị lên Bộ ngoại giao cũng không sợ?
Phải biết rằng, kháng nghị Bộ ngoại giao là một vũ khí lợi hại mà những quốc gia này đối phó với quan chức Trung Quốc, đừng thấy kháng nghị của Bộ ngoại giao Trung Quốc đối với các nước khác chỉ là thứ rác rưởi, nhưng nhưng kháng nghị của các nước khác ở Trung Quốc lại chính là sấm sét ngang tai các quan chức, nếu xử lý không tốt, thì sẽ bị mất chức chờ điều tra. Những ngày lãnh sự Phác ở thành phố Thượng Hải , kháng nghị Bộ ngoại giao có thể nói là vô hướng mà không có lợi, những cách làm xuất sắc của hắn, hôm nay không ngờ lại không còn nhạy bén nữa.
Ngụy Chiếu Đông ngồi một bên nhìn sắc mặt âm trầm của Phác Kính Ân, trong lòng vui như hoa nở, hắn từ xa chạy tới chẳng phải chính là muốn nhìn thấy cảnh tượng này sao?
Phác Kính Ân trầm ngâm một lát, lúc này mới nói:
-Cục trưởng La, tôi yêu cầu thăm hỏi đến công dân của nước tôi! Làm rõ chân tướng sự việc!
Những cán bộ của Trung Quốc đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, trong đó ắt phải có nguyên do, không làm rõ nguyên do trong đó, Phác Kính Ân hiện tại cũng không biết phải ra tay như thế nào!
-Điều này có thể không có vấn đề gì.
La Hồng nhìn Trương Quang Vĩ.
Trương Quang Vĩ hiểu ý đứng dậy nói:
-Lãnh sự Phác, mời theo tôi. Nhưng tôi muốn nhắc nhở ngài một câu, trong quá trình thăm hỏi, phải có người chúng tôi ở đó, hơn nữa chúng tôi sẽ quay video lại! Cái gì nên nói, cái gì không nên nói, không cần tôi phải nhắc nhở Phác lãnh sự chứ?
Hai hàng lông mày Phác Kính Ân dựng ngược lên, ý của Trương Quang Vĩ là sao? Ông ta đường đường là lãnh sự ở thành phố Lư, thăm hỏi quốc dân của mình không ngờ cũng có người giám sát quay video sao?
-Nếu tôi không đồng ý?
Phác Kính Ân lạnh lùng nói.
-Vậy thì không còn cách nào khác! Chúng tôi cũng đã hiểu rõ Phác lãnh sự, phá lệ! Nếu không, trong thời gian này, không cho phép người ngoài vào thăm hỏi! Lãnh sự Phác nếu muốn thăm hỏi người nước mình cũng có thể đợi chút!
La Hồng ngồi dựa lưng vào ghế, ung dung nói:
--Không được quá lâu, nhiều nhất là đến ngày mai.
Phác Kính Ân trừng mắt nhìn La Hồng hồi lâu mới nói:
-Nếu các ông muốn quay video, thì cũng phải đưa cho tôi một bản!
Ông ta cũng phải đề phòng, video có thể ghép nối, có trời mới biết cuối cùng sẽ thay đổi như thế nào.
La Hồng khoát tay nói:
-Không thành vấn đế, Phác lãnh sự nếu ông muốn một bản cũng không sao! Ai, Chủ nhiệm Ngụy, phiền ông tìm người hiểu tiếng Hàn và tiếng Trung qua đây đi cùng lãnh sự Phác, chúng tôi ở đây, biết tiếng Anh, tiếng Nhật chỉ có mấy người, tiếng Hàn nghe nói tốt thì thật không có.
Ngụy Chiếu Đông cười nói:
-Cục trưởng La yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ phái một người giỏi đến, cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Mũi của Phác Kính Ân đã thở ra hơi, điều này cũng là cảnh cáo ông ta không được thông lõa với mấy người Lý Hưng Xương.
Nhân viên ngoại giao đến rất nhanh sau nửa tiếng,đã có ba người đến sở cảnh sát cùng đi với Phác lãnh sự gặp mấy người Lý Hưng Xương.
Khi Phác Kính Ân rời khỏi cục cảnh sát cũng đã chin giờ bốn mươi phút đêm, sắc mặt âm trầm giống như bầu trời trước cơn giông bão.
Tình hình rất khó giải quyết,trong thời gian hơn hai tiếng, Phác Kính Ân đã hỏi ti mỉ bảy người Hàn Quốc, mặc dù mấy người Lý Hưng Xương không thừa nhận những tội danh mà La Hồng gán cho họ, còn một mực chắc chắn, là vì cảnh sát Trung Quốc đánh Kim Vi Thuấn—khoanh tay đứng nhìn, không ra tay cứu người, họ mới rat ay cứu người, nhưng từ lời nói và thái độ cáu mấy người Lý Hưng Xương Phác Kính Ân lại nhận thấy rằng theo như La Hồng nói là chêu ghẹo phụ nữa và nhục mạ Trung Quốc đúng đến mười phần.
Hơn nữa Phác Kính Ân còn chú ý đến, Lý Hưng Xương nhắc đến người thanh niên đánh cả sở trưởng đồn cảnh sát, điều này càng khiến cho Phác Kính Ân ý thức được, sợ rằng những người Trung Quốc đánh người đó cũng là những kẻ có lai lịch. Phải biết rằng, pháp luật của cảnh sát trên toàn thế giới đều là trọng tội, nhưng La Hồng bọn họ lại không hề nhắc đến.
Đương nhiên,việc xấu trong nhà không thể nói ra bên ngoài, đây là đạo lý đồng hành với các quốc gia,nhưng dám đánh người thi hành pháp luật trong cơ quan chấp pháp cũng phải là kẻ ngu, đằng sau chuyện này còn có chuyện gì đó đây cũng là đạo lý đồng hành với các quốc gia! Phác Kính Ân không cho rằng tên thanh niên Trung Quốc đó không phải loại một! Điều này cũng có nghĩa là người mà bọn Lý Hưng Xương lần này chọc tới chỉ sợ là con cháu cán bộ Trung Quốc hoặc là con cháu đại gia nào đó!
Phác Kính Ân đã hiểu rõ điểm này, liền lập tức bắt tay hỏi thăm hoàn cảnh gia thế mấy người đã đánh Lý Hưng Xương bọn họ.Việc này không phải tốn nhiều công sưc, rất nhanh đã hỏi thăm được nhân viên trong Cục cảnh sát.
Sau khi thu được tin tức trong tay, Phác Kính Ân chỉ nhìn qua vài lần, liền hút một hơi thuốc. Đầu tiên, ông ta chú ý đến sáu người ở đây đều là sinh viên đại học Cộng tế Hoa Đông và đại học Thân Hoa, điều này đã khiến người ta phải đau đầu rồi, thứ hai, ông ta thấy Thành Nghi bên trên đã ghi rõ chức vụ và đơn vị của hắn.
Nhưng Phác Kính Ân sớm đã nghe qua, tập đoàn Carrefour lúc trước muốn làm trong sạch cho một nhân viên bình thường của mình đã treo giải hơn mười vạn. Kết quả làm cho mấy tên cán bộ ở đây đều bị hạ đài, mà bên vu cáo hãm hại người công nhân lại trở thành đối tượng bị mọi người phỉ nhổ. Tên Thành Ngiị này là cán bộ tổng bộ văn phòng Carrefour, khó trách mấy tến cán bộ Trung Quốc này lại có phản ứng như vậy.
Phác Kính Ân có chút đau đầu, chuyện này nếu làm to chuyện, có thể đối phương sẽ công bố ra toàn công chúng, cho dù rốt cuộc là ai động thủ trước, đùa giỡn phụ nữ và sỉ nhục Trung Quốc trên đất Trung Quốc cũng điều khiến Lý Hưng Xương mấy người rơi vào hoàn cảnh bất lợi! Nếu công bố ra toàn thế giới, có người ngoại quốc trên đất của người khác sỉ nhục nước họ điều này chắc chắn sẽ bị đả kích.
Nhưng nếu buông tay mặc kệ, với những tội danh mà La Hồng nói mặc dù bọn Lý Hưng Xương không đến nỗi bị kết án đưa vào nhà giam, nhưng tạm giam mười ngày tám ngày cũng không phải là quá đáng. Tất nhiên điều này không phải là điều Phác Kính Ân muốn thấy, hơn nữa công việc của ông sau này có thể sẽ bị quốc nội lên án.
Chỉ có điều Phác Kính Ân nghĩ đi nghĩ lại, cũng không có ý nào hay để vẹn cả đôi đường. Đến nửa đêm ông mới ngủ được một chút.
Sáng hôm sau, xuất hiện mấy nhân viên Bộ ngoại giao Hàn Quốc ở thành phố Thượng Hải đứng trước mặt Phác Kính Ân, trên mặt có hai quầng đen rõ ràng, thần sắc cũng có chút mệt mỏi.
-Lãnh sự, đây là báo ngày hôm nay.
Một nhân viên xinh đẹp để tờ báo lên bàn của ông ta.
Phác Kính Ân chỉ nhìn qua, không khỏi thay đổi sắc mặt!
/1605
|