Cụ Quách còn chưa nói xong, thì thấy lão quản gia của nhà họ Quách đang đi đến, tiếp đó là giọng nói của Trịnh Ngu Đồng
-Ông Quách, tôi không tới muộn chứ?
Theo âm thanh, Trịnh Ngu Đồng kéo tay Trịnh Gia Nghi xuất hiện trước cửa. Ông cụ Quách và bọn Phương Minh Viễn đứng lên, cất bước tới chào đón. Mọi người sau khi tay trong tay hàn huyên, chủ và khách liền ngồi xuống
Trịnh Ngu Đồng vỗ vỗ tay Trịnh Gia Nghi nói :
-Gia Nghi, Tình Nhi mang con đi thăm quan một chút tòa nhà lớn này của ông nội, so sánh xem có hơn nhà chúng ta chỗ nào không.
Trịnh Gia Nghi hiểu ý đứng lên, Vu Thu Hạ cũng vỗ vỗ đầu người con gái nói:
-Tình nhi, dẫn chị Trịnh đi dạo xung quang nhà chúng ta.
Tình nhi có vẻ không đồng ý đứng lên, cô và Phương Minh Viễn lau như vậy không gặp, lúc này căn bản là không muốn rời Phương Minh Viễn.
Đợi Trịnh Gia Nghi và Tình Nhi ra khỏi phòng khách, lão quản gia hiểu ý, ra ngoài đóng cửa phòng lại, còn mình đứng canh ngoài cửa.
Lúc này Trịnh Ngu Đồng mới lớn giọng nói:
-Minh Viễn, chắc cậu rất ít khi tới Hồng Kông vào dịp tết.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Ông Trịnh, ông Quách, lúc này tôi đến Hongkong, cũng có việc muốn nhờ các ông!
-Có việc nhờ chúng tôi?
Trịnh Ngu Đồng có chút kinh ngạc nói. Phương Minh Viễn sao lại có thể xin phép mình? Có phải hắn và Gia Nghi?
-Không sai, tôi muốn mượn tiền.
Phương Minh Viễn nói.
-Mượn tiền?
Trịnh Ngu Đồng càng không hiểu xảy ra chuyện gì. Theo ông ta được biết, mấy năm qua, trong một số lĩnh vực, nhà họ Phương đều thu rất nhiều lợi nhuận, chưa từng nghe thấy nhà họ Phương bị thua lỗ. Hơn nữa, bộ phim <>được chiếu trên toàn cầu, trở thành khoản cơ của tập đoàn Cẩm Hồ, diên cuồng thu hút tài chinh từ các quốc gia trên thế giới.
Mà Phương Minh Viễn vào tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, mấy năm qua, cũng là thời kì phát triển, hàng năm lợi nhuận rất cao. Châu báu Chu Đại Phúc nhà ông ta, một năm cũng bán cho Phương Minh Viễn hàng trăm triệu kim cương, như vậy tính ra, trong tay Phương Minh Viễn, tài chính lưu động ít nhất cũng có hơn mười mấy tỉ Usd.
Hơn nữa, Trịnh Ngu Đồng còn biết, nhà họ Phương còn có công ty ở Nhật Bản, Nga, nếu cộng lại tài chính chỉ sợ mấy tỉ usd là ít. Không ngờ Phương Minh Viễn lại muốn đi mượn tiền. Chẳng lẽ nhà họ Phương lại đang tính toán dự án gì? Hay là muốn mở nhà máy lọc dầu mới?
-Đúng vậy, mượn tiền!
Phương Minh Viễn nặng nề mà gật đầu nói:
-Càng nhiều càng tốt! Có bao nhiêu mượn bấy nhiêu, thời hạn một năm, tiền lãi hai thành năm!
-Hai thành năm?
Trịnh Ngu Đồng giật mình kinh hãi, mức lãi này so với vay nặng lãi cũng không phải là cao, nhưng có thể khiến Phương Minh Viễn mở lời mượn tiền, thấp hơn bốn năm tỷ đồng, đều như là chê cười. Mà một năm mượn hơn mười trăm triệu, lãi hai thành năm, cũng không thấp. Huống chi, Phương Minh Viễn nói càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu mượn bấy nhiêu.
-Minh Viễn, tôi muốn hỏi một chút, nhà họ Phương các người lại tính toán cho dự án nào à? Đương nhiên, nếu không tiện thì không cần phải nói!
Trịnh Ngu Đồng nói. Hắn để ý thấy ông cụ Quách và Vu Thu Hạ ngồi bên kia rất bình thường, vững như núi Thái Sơn, yêu cầu này của Phương Minh Viễn trước đó bọn họ đều biết được. Trong lòng Trịnh Ngu Đồng không khỏi có chút chua xót. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, quan hệ giữa Phương Minh Viễn và nhà họ Quách, so với quan hệ với nhà họ Trịnh thì thân thiết hơn nhiều. Và so sánh với những gì mà năm đó nhà họ Quách giúp đỡ nhà họ Phương, thì nhà họ Trịnh bây giờ chỉ như dệt hoa trên gấm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Ngu Đồng không khỏi trách mắng cháu gái Trịnh Gia Nghi, tại sao lại không thể giữ được Phương Minh Viễn cho mình. Một năm nay, tuy rằng cũng có quan hệ giữa hai bên, nhưng lại không thân thiết. Điều này khiến cho ý tưởng một lòng muốn hai bên có thể dắt tay của Trịnh Ngu Đồng càng ngày càng mất.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
-Ông Trịnh, quả thật cũng không có gì dấu giếm, việc này vói việc thứ hai cũng có liên quan.
Trong lòng Trịnh Ngu Đồng lại không khỏi giật mình, rốt cuộc là vì sao?
-Ông Trịnh, cá nhân tôi cho rằng, sáu tháng cuối năm của năm nay, các quốc gia Đông Nam Á rất có nguy cơ gặp phải nguy cơ lớn về tài chính. Giống như Mexico không lâu.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
-Hả?
Tay Trịnh Ngu Đồng run lên, chén trà trước mặt suýt rới xuống đất. Đương nhiên khủng hoảng tài chính của Mexico không xa lạ gì. Vào khoảng năm 94 tới 95, làm chấn động Nam và bắc Châu Mỹ, là một tai nạn tài chính tốn bao bút mực thời hiện đại.
Bởi vì chính phủ Mexico đột nhiên tuyên bố, tiền Peso của đất nước bị giảm giá 15%, tạo nên khủng hoảng lớn trên thị trường đầu tư, các nhà đầu tư bán tháo Peso, tranh nhau mua usd, làm cho tỷ suất hối đoái của Peso giảm trầm trọng. Trong ba ngày ngắn ngủi, tỉ suốt hối đoái của Mexico Peso đổi qua Usd giảm gần 50%. Hơn nữa, giá trị của Peso bị giảm trên diện rộng, nhà đầu tư ngoại quốc bỏ chạy, trong thời gian ba ngày ngắn ngủn này, ngoại hối dự trữ của Mexico giảm gần sáu tỉ usd, toàn bộ thị trường tài chính Mexico là một mảng hỗn loạn.
Hơn nữa, Mexico tiếp nhận đầu tư bên ngoài, có 70-80% là đầu tư chứng khoán ngắn hạn. Bởi vì tỉ suất hối đoái tạo thành vốn trượt giá đối với thị trường Mexico giống như rút củi dưới đáy nồi, thị trường chứng khoán Mexico lập tức lên tiếng trả lời lại. Tới tháng 3 năm 95, thị trường cổ phiếu chứng khoán so với nguy cơ bùng nổ tài chính cao nhất là 28 điểm tới 54.7%, thị trường chứng khoán giảm thậm chí còn vượt qua biên độ của Peso.
Hơn nữa, trận khủng hoảng tài chính lần này của Mexico kéo theo kinh tế các nước Argentina, Braxin, Chile, các nước Mỹ Latin cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi vì kết cấu kinh tế của bọn họ và tổng thể của Mexico cũng tương tự nhau, cũng đều bất đồng về trình độ, nợ nần trầm trọng, buôn bán tỉ lệ nhập siêu, vấn đề giá trị tiền và kinh tế, các nhà đầu tư ngoại quốc lo lắng tình hình khủng hoảng tài chính của Mexico khuếch tán tới toàn bộ nước Mỹ, vì thế đều bán thao s cổ phiếu trong tay,dẫn đến thị trường chứng khoán của các nước Mỹ latin cũng bị chậm lại. Cùng lúc đó, thị trường chứng khoán Châu Âu và Châu Á cũng bị ảnh hưởng nhưng thấp hơn một chút.
Trận khủng hoảng tài chính này vẫn kéo dài tới giữa năm 95, theo tổ chức tiền tệ thế giới và các quốc gia tổ chức viện trợ từng bước, lúc này mới từ từ ổn định lại. Nhưng những tác động tiêu cực do phát triển kinh tế của đất nước ở Mexico và Mỹ Latin rất nghiêm trọng, cho đến ngày hôm nay, vẫn chưa loại bỏ hết. Chẳng hạn như những người giàu có như Trịnh Ngu Đồng, đôi khi cùng nhau tụ tập nói về cuộc khủng hoảng tài chính Mexico, cũng là một nỗi sợ hãi kéo dài!
Tuy rằng trong hai năm này, những lời nói ngẫu nhiên của Phương Minh Viễn để lộ ra tâm trạng lo lắng cho các nước Đông Nam Á, nhưng chưa từng nói rõ ràng như hôm nay, noi đến sáu tháng cuối năm, các nước Đông Nam Á gặp phải khủng hoảng tài chính trầm trọng.
Nếu như nói…nếu như các nước Đông Nam Á thật sự bị khủng hoảng tài chính như Mexico …Trịnh Ngu Đồng không nhịn được đánh một bài lẻ. Nếu nói như vậy, HongKong cũng khẳng định là không thể tránh được.
Chỉ có điều trong lòng Trịnh Ngu Đồng còn co chút may mắn, đem ánh mắt chuyển về phía ông cụ Quách, muốn nhìn xem phản ứng luc này của ông cụ như thế nào.
Ông cụ Quách chú y tới ánh mắt hắn, trầm ngâm một lát rồi nói:
-Ông Trịnh, tôi không dối gạt ngươi, đối với phán đoán này của Min Viễn, theo một số phương diện, tôi thấy rất co khả năng. Mặt khác, tôi không nói nhiều, tôi chỉ nói cho ngươi, lúc trước Minh Viễn thành công trong vụ khủng hoảng của Mexico, vừa thu lợi được năm trăm đến bảy trăm triệu usd.
Trịnh Ngu Đồng không khỏi ngẹn họng nhìn trân trân vào Phương Minh Viễn, hơn nửa ngày không nói gì. Năm mươi bảy trưm triệu usd, mặc dù con số này đối với thế giới không là gì, nhưng đối với một người quả là con số khổng lồ, rất nhiều người được gọi là nhà tư bản mà cả đời không kiếm ra được một số tiền như vậy. Mà Phương Minh Viễn, nghe ý ông cụ Quách, dường như không tốn nhiều sức.
Thực ra, nếu người nào nắm chắc ở quốc gia nào vào thời gian nào xảy ra khủng hoảng tài chính, chỉ cần có chút tài chính, kiếm tiền quả thật là rất dễ dàng. Nếu không phải vì Phương Minh Viễn không muốn làm kinh động tới xung quỹ, càng không muốn các nước trên thế giới bị lưu vào sổ đen giống Mexico,nếu không, kiếm tiền một lần nữa, không phải là không thể.
Một lúc sau thái độ Trịnh Ngu Đồng mơi trở lại bình thường, nhìn chén trà trong tay, cười đau khổ nói:
-Minh Viễn à, vì sao mỗi khi ta có thể nhìn thấu ngươi một chút, cậu lại cho ta một niềm vui bất ngờ hơn? Đúng là anh hùng trẻ tuổi, so với cậu, ta đã già rồi!
Ông cụ Quách vô cùng đồng cảm, vỗ vai hắn nói:
-Ông Trịnh, ông biết cậu ta trước tôi cũng khoảng gần mười năm. Ngươi có biết tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị chúng tôi lúc trước tại sao lại có thể đột nhiên mở rộng đội ngũ thuyền chở không?
-Vì sao?
Trịnh Ngu Đồng lập tức hỏi, vấn đề này, nói thật, bọn đại gia HongKong cũng đã bàn bạc không ít lần, ai cũng không biết,vì sao sau khi kết thuc chiến tranh lần đầu trên vịnh, tài chính nhà họ Quách đột nhiên đầy đủ hơn. Chẳng những mua số lượng lớn thuyền chở dầu mà trả hết nợ vay ngân hàng.
-Bởi vì, chiến tranh ở vịnh cũng chính là Kuwait bị Iraq xâm lấn trước, không sai thì là nửa năm. Tiểu tử này chạy đến chỗ tôi, lúc đó sản nghiệp của nhà họ Phương vì mượn nợ, muốn mượn tiền tôi. Tôi lúc đấy rất khó hiểu, hắn mượn nhiều tiền như vậy làm gì?
Ông cụ Quách cố làm ra vẻ huyền bí nói:
-Ông đón xem?
-Aiyazz, Lão Quách, ngươi sẽ không phải thừa nước đục thả câu chứ!
Lúc này quả thực Trịnh Ngu Đồng rất bình thường, còn có ý trêu đùa ông cụ Quách một phen.
-Ha ha, thôi đi, không đùa ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết, tiểu tử này muốn dùng khoản tiền này đi làm hàng dầu mỏ. Đánh cuộc trong tương lai giá dầu mỏ sẽ tăng vọt.
Ông cụ Quách đắc ý cười nói.
-Đánh cuộc thắng rồi sao?
Trịnh Ngu Đồng nói ra theo bản năng, không đợi cụ Quách trả lời đã vỗ trán, tự thấy mình hồ đồ, đương nhiên là đánh cuộc thắng. Cùng với cuộc chiến giữa Kuwait và Iraq, giá dầu thô trên thi trường thế giới, có thể nói là tăng dọc đường.
-Ông Quách, tôi không tới muộn chứ?
Theo âm thanh, Trịnh Ngu Đồng kéo tay Trịnh Gia Nghi xuất hiện trước cửa. Ông cụ Quách và bọn Phương Minh Viễn đứng lên, cất bước tới chào đón. Mọi người sau khi tay trong tay hàn huyên, chủ và khách liền ngồi xuống
Trịnh Ngu Đồng vỗ vỗ tay Trịnh Gia Nghi nói :
-Gia Nghi, Tình Nhi mang con đi thăm quan một chút tòa nhà lớn này của ông nội, so sánh xem có hơn nhà chúng ta chỗ nào không.
Trịnh Gia Nghi hiểu ý đứng lên, Vu Thu Hạ cũng vỗ vỗ đầu người con gái nói:
-Tình nhi, dẫn chị Trịnh đi dạo xung quang nhà chúng ta.
Tình nhi có vẻ không đồng ý đứng lên, cô và Phương Minh Viễn lau như vậy không gặp, lúc này căn bản là không muốn rời Phương Minh Viễn.
Đợi Trịnh Gia Nghi và Tình Nhi ra khỏi phòng khách, lão quản gia hiểu ý, ra ngoài đóng cửa phòng lại, còn mình đứng canh ngoài cửa.
Lúc này Trịnh Ngu Đồng mới lớn giọng nói:
-Minh Viễn, chắc cậu rất ít khi tới Hồng Kông vào dịp tết.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Ông Trịnh, ông Quách, lúc này tôi đến Hongkong, cũng có việc muốn nhờ các ông!
-Có việc nhờ chúng tôi?
Trịnh Ngu Đồng có chút kinh ngạc nói. Phương Minh Viễn sao lại có thể xin phép mình? Có phải hắn và Gia Nghi?
-Không sai, tôi muốn mượn tiền.
Phương Minh Viễn nói.
-Mượn tiền?
Trịnh Ngu Đồng càng không hiểu xảy ra chuyện gì. Theo ông ta được biết, mấy năm qua, trong một số lĩnh vực, nhà họ Phương đều thu rất nhiều lợi nhuận, chưa từng nghe thấy nhà họ Phương bị thua lỗ. Hơn nữa, bộ phim <
Mà Phương Minh Viễn vào tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, mấy năm qua, cũng là thời kì phát triển, hàng năm lợi nhuận rất cao. Châu báu Chu Đại Phúc nhà ông ta, một năm cũng bán cho Phương Minh Viễn hàng trăm triệu kim cương, như vậy tính ra, trong tay Phương Minh Viễn, tài chính lưu động ít nhất cũng có hơn mười mấy tỉ Usd.
Hơn nữa, Trịnh Ngu Đồng còn biết, nhà họ Phương còn có công ty ở Nhật Bản, Nga, nếu cộng lại tài chính chỉ sợ mấy tỉ usd là ít. Không ngờ Phương Minh Viễn lại muốn đi mượn tiền. Chẳng lẽ nhà họ Phương lại đang tính toán dự án gì? Hay là muốn mở nhà máy lọc dầu mới?
-Đúng vậy, mượn tiền!
Phương Minh Viễn nặng nề mà gật đầu nói:
-Càng nhiều càng tốt! Có bao nhiêu mượn bấy nhiêu, thời hạn một năm, tiền lãi hai thành năm!
-Hai thành năm?
Trịnh Ngu Đồng giật mình kinh hãi, mức lãi này so với vay nặng lãi cũng không phải là cao, nhưng có thể khiến Phương Minh Viễn mở lời mượn tiền, thấp hơn bốn năm tỷ đồng, đều như là chê cười. Mà một năm mượn hơn mười trăm triệu, lãi hai thành năm, cũng không thấp. Huống chi, Phương Minh Viễn nói càng nhiều càng tốt, có bao nhiêu mượn bấy nhiêu.
-Minh Viễn, tôi muốn hỏi một chút, nhà họ Phương các người lại tính toán cho dự án nào à? Đương nhiên, nếu không tiện thì không cần phải nói!
Trịnh Ngu Đồng nói. Hắn để ý thấy ông cụ Quách và Vu Thu Hạ ngồi bên kia rất bình thường, vững như núi Thái Sơn, yêu cầu này của Phương Minh Viễn trước đó bọn họ đều biết được. Trong lòng Trịnh Ngu Đồng không khỏi có chút chua xót. Tuy nhiên hắn cũng hiểu được, quan hệ giữa Phương Minh Viễn và nhà họ Quách, so với quan hệ với nhà họ Trịnh thì thân thiết hơn nhiều. Và so sánh với những gì mà năm đó nhà họ Quách giúp đỡ nhà họ Phương, thì nhà họ Trịnh bây giờ chỉ như dệt hoa trên gấm.
Nghĩ đến đây, trong lòng Trịnh Ngu Đồng không khỏi trách mắng cháu gái Trịnh Gia Nghi, tại sao lại không thể giữ được Phương Minh Viễn cho mình. Một năm nay, tuy rằng cũng có quan hệ giữa hai bên, nhưng lại không thân thiết. Điều này khiến cho ý tưởng một lòng muốn hai bên có thể dắt tay của Trịnh Ngu Đồng càng ngày càng mất.
Phương Minh Viễn trầm ngâm một lát nói:
-Ông Trịnh, quả thật cũng không có gì dấu giếm, việc này vói việc thứ hai cũng có liên quan.
Trong lòng Trịnh Ngu Đồng lại không khỏi giật mình, rốt cuộc là vì sao?
-Ông Trịnh, cá nhân tôi cho rằng, sáu tháng cuối năm của năm nay, các quốc gia Đông Nam Á rất có nguy cơ gặp phải nguy cơ lớn về tài chính. Giống như Mexico không lâu.
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói.
-Hả?
Tay Trịnh Ngu Đồng run lên, chén trà trước mặt suýt rới xuống đất. Đương nhiên khủng hoảng tài chính của Mexico không xa lạ gì. Vào khoảng năm 94 tới 95, làm chấn động Nam và bắc Châu Mỹ, là một tai nạn tài chính tốn bao bút mực thời hiện đại.
Bởi vì chính phủ Mexico đột nhiên tuyên bố, tiền Peso của đất nước bị giảm giá 15%, tạo nên khủng hoảng lớn trên thị trường đầu tư, các nhà đầu tư bán tháo Peso, tranh nhau mua usd, làm cho tỷ suất hối đoái của Peso giảm trầm trọng. Trong ba ngày ngắn ngủi, tỉ suốt hối đoái của Mexico Peso đổi qua Usd giảm gần 50%. Hơn nữa, giá trị của Peso bị giảm trên diện rộng, nhà đầu tư ngoại quốc bỏ chạy, trong thời gian ba ngày ngắn ngủn này, ngoại hối dự trữ của Mexico giảm gần sáu tỉ usd, toàn bộ thị trường tài chính Mexico là một mảng hỗn loạn.
Hơn nữa, Mexico tiếp nhận đầu tư bên ngoài, có 70-80% là đầu tư chứng khoán ngắn hạn. Bởi vì tỉ suất hối đoái tạo thành vốn trượt giá đối với thị trường Mexico giống như rút củi dưới đáy nồi, thị trường chứng khoán Mexico lập tức lên tiếng trả lời lại. Tới tháng 3 năm 95, thị trường cổ phiếu chứng khoán so với nguy cơ bùng nổ tài chính cao nhất là 28 điểm tới 54.7%, thị trường chứng khoán giảm thậm chí còn vượt qua biên độ của Peso.
Hơn nữa, trận khủng hoảng tài chính lần này của Mexico kéo theo kinh tế các nước Argentina, Braxin, Chile, các nước Mỹ Latin cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi vì kết cấu kinh tế của bọn họ và tổng thể của Mexico cũng tương tự nhau, cũng đều bất đồng về trình độ, nợ nần trầm trọng, buôn bán tỉ lệ nhập siêu, vấn đề giá trị tiền và kinh tế, các nhà đầu tư ngoại quốc lo lắng tình hình khủng hoảng tài chính của Mexico khuếch tán tới toàn bộ nước Mỹ, vì thế đều bán thao s cổ phiếu trong tay,dẫn đến thị trường chứng khoán của các nước Mỹ latin cũng bị chậm lại. Cùng lúc đó, thị trường chứng khoán Châu Âu và Châu Á cũng bị ảnh hưởng nhưng thấp hơn một chút.
Trận khủng hoảng tài chính này vẫn kéo dài tới giữa năm 95, theo tổ chức tiền tệ thế giới và các quốc gia tổ chức viện trợ từng bước, lúc này mới từ từ ổn định lại. Nhưng những tác động tiêu cực do phát triển kinh tế của đất nước ở Mexico và Mỹ Latin rất nghiêm trọng, cho đến ngày hôm nay, vẫn chưa loại bỏ hết. Chẳng hạn như những người giàu có như Trịnh Ngu Đồng, đôi khi cùng nhau tụ tập nói về cuộc khủng hoảng tài chính Mexico, cũng là một nỗi sợ hãi kéo dài!
Tuy rằng trong hai năm này, những lời nói ngẫu nhiên của Phương Minh Viễn để lộ ra tâm trạng lo lắng cho các nước Đông Nam Á, nhưng chưa từng nói rõ ràng như hôm nay, noi đến sáu tháng cuối năm, các nước Đông Nam Á gặp phải khủng hoảng tài chính trầm trọng.
Nếu như nói…nếu như các nước Đông Nam Á thật sự bị khủng hoảng tài chính như Mexico …Trịnh Ngu Đồng không nhịn được đánh một bài lẻ. Nếu nói như vậy, HongKong cũng khẳng định là không thể tránh được.
Chỉ có điều trong lòng Trịnh Ngu Đồng còn co chút may mắn, đem ánh mắt chuyển về phía ông cụ Quách, muốn nhìn xem phản ứng luc này của ông cụ như thế nào.
Ông cụ Quách chú y tới ánh mắt hắn, trầm ngâm một lát rồi nói:
-Ông Trịnh, tôi không dối gạt ngươi, đối với phán đoán này của Min Viễn, theo một số phương diện, tôi thấy rất co khả năng. Mặt khác, tôi không nói nhiều, tôi chỉ nói cho ngươi, lúc trước Minh Viễn thành công trong vụ khủng hoảng của Mexico, vừa thu lợi được năm trăm đến bảy trăm triệu usd.
Trịnh Ngu Đồng không khỏi ngẹn họng nhìn trân trân vào Phương Minh Viễn, hơn nửa ngày không nói gì. Năm mươi bảy trưm triệu usd, mặc dù con số này đối với thế giới không là gì, nhưng đối với một người quả là con số khổng lồ, rất nhiều người được gọi là nhà tư bản mà cả đời không kiếm ra được một số tiền như vậy. Mà Phương Minh Viễn, nghe ý ông cụ Quách, dường như không tốn nhiều sức.
Thực ra, nếu người nào nắm chắc ở quốc gia nào vào thời gian nào xảy ra khủng hoảng tài chính, chỉ cần có chút tài chính, kiếm tiền quả thật là rất dễ dàng. Nếu không phải vì Phương Minh Viễn không muốn làm kinh động tới xung quỹ, càng không muốn các nước trên thế giới bị lưu vào sổ đen giống Mexico,nếu không, kiếm tiền một lần nữa, không phải là không thể.
Một lúc sau thái độ Trịnh Ngu Đồng mơi trở lại bình thường, nhìn chén trà trong tay, cười đau khổ nói:
-Minh Viễn à, vì sao mỗi khi ta có thể nhìn thấu ngươi một chút, cậu lại cho ta một niềm vui bất ngờ hơn? Đúng là anh hùng trẻ tuổi, so với cậu, ta đã già rồi!
Ông cụ Quách vô cùng đồng cảm, vỗ vai hắn nói:
-Ông Trịnh, ông biết cậu ta trước tôi cũng khoảng gần mười năm. Ngươi có biết tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị chúng tôi lúc trước tại sao lại có thể đột nhiên mở rộng đội ngũ thuyền chở không?
-Vì sao?
Trịnh Ngu Đồng lập tức hỏi, vấn đề này, nói thật, bọn đại gia HongKong cũng đã bàn bạc không ít lần, ai cũng không biết,vì sao sau khi kết thuc chiến tranh lần đầu trên vịnh, tài chính nhà họ Quách đột nhiên đầy đủ hơn. Chẳng những mua số lượng lớn thuyền chở dầu mà trả hết nợ vay ngân hàng.
-Bởi vì, chiến tranh ở vịnh cũng chính là Kuwait bị Iraq xâm lấn trước, không sai thì là nửa năm. Tiểu tử này chạy đến chỗ tôi, lúc đó sản nghiệp của nhà họ Phương vì mượn nợ, muốn mượn tiền tôi. Tôi lúc đấy rất khó hiểu, hắn mượn nhiều tiền như vậy làm gì?
Ông cụ Quách cố làm ra vẻ huyền bí nói:
-Ông đón xem?
-Aiyazz, Lão Quách, ngươi sẽ không phải thừa nước đục thả câu chứ!
Lúc này quả thực Trịnh Ngu Đồng rất bình thường, còn có ý trêu đùa ông cụ Quách một phen.
-Ha ha, thôi đi, không đùa ngươi, ta sẽ nói cho ngươi biết, tiểu tử này muốn dùng khoản tiền này đi làm hàng dầu mỏ. Đánh cuộc trong tương lai giá dầu mỏ sẽ tăng vọt.
Ông cụ Quách đắc ý cười nói.
-Đánh cuộc thắng rồi sao?
Trịnh Ngu Đồng nói ra theo bản năng, không đợi cụ Quách trả lời đã vỗ trán, tự thấy mình hồ đồ, đương nhiên là đánh cuộc thắng. Cùng với cuộc chiến giữa Kuwait và Iraq, giá dầu thô trên thi trường thế giới, có thể nói là tăng dọc đường.
/1605
|