-Gia tộc luôn thích đua ngựa, từ nhỏ tôi đã được dạy bảo, tai nghe mắt thấy cũng muốn đi xem một chút.
Lý Chương cười nói.
Nói xong, ông ta dẫn Phương Minh Viễn đến bên lịch thi đấu, sau khi nhìn vài lần, chỉ vào lịch thi đấu nói :
-Tôi xem rồi…
Sau khi ông ta nói tên bốn năm con ngựa, liền đưa cho Phương Minnh Viễn lịch thi đấu nói:
-Cậu có thể đặt cược vào những con ngựa này, tôi rất tin tưởng vào chúng, tuyệt đối ko thua.
Phương Minh Viễn nhìn nhìn, không có ý kiến gì, tiện tay vứt lịch thi đấu qua một bên, đến mỉm cười với Trịnh Gia Nghi và Tình Nhi. Lý Chương và Hứa Gia Tường đợi một lát, căn bản không để ý tới hứng thú của Phương Minh Viễn.
Lý Chương tự hiểu được, trên mặt không nén được giận, hắn đi theo ông nội tới trường đua ngựa nhiều năm, ở trường đua này cũng có vài phần công sức, lúc này khi mà chỉ điểm cho Phương Minh Viễn, quả thật là không có gì để thất vọng hơn, hơn nữa, lúc này Trịnh Gia Nghi đang tiến tới trước trường đau ngựa Sa Điền, hắn nghĩ trước mặt người đẹp cần phải cao tay một chút, đêm qua hắn đầu tư công sức tham quan trường đua này một vòng. Nếu như vậy, ngay cả khi không có lời nhưng hắn cũng không thể lỗ vốn.
Đua ngựa cược, căn bản là một việc ăn may, dù sao trên lưng ngựa, việc gì cũng có thể xảy ra, chính người đua ngựa nổi tiếng thế giới cũng không dám cam đoan mỗi trận đều thắng, rất nhiều nhân tố ảnh hưởng tới thành tích của ngựa. Đến mức này, Lý Chương tự hiểu, đa số trong số này vượt quá ngựa đua trên thế giới. Nhưng xem bộ dạng Phương Minh Viễn dường như không cảm kích. Ngay trước mặt Trịnh Gia Nghi, Lý Chương cũng không thể làm gì.
Hơn nữa, Phương Minh Viễn này cũng là người Trung Quốc, điều này càng khiến cho Lý Chương tự cảm thấy mìnhbị mất mặt.
Tập đoàn Starlight là một trong những công ty tư nhân lớn nhất Singgapo, nó có nhiều công ty cổ phần ở Singgapo, trong đó bao gồm 15% cổ phần thuộc công ty điện tín lớn nhất Singapore; 10% cổ phần trong công ty bất động sản lớn nhất Singapore; 13% cổ phần trong ngân hàng phát triển nhất Đông Nam Á. Tổng tài sản trên 10 tỷ usd.
Là một người cháu đích tôn của Lí Ẩn Thương, người đứng đầu một tập đoàn hàng đầu như vậy, nếu không có bất ngờ gì sảy ra, sau này chia tài sản, đều thuộc về hắn, bình thường Lí Chương ở trong hội những người quyền quý ở Singapore và Đông Nam Á, ai cũng phải nể ông ta vài phần.
Lúc đối mặt với Vu Thu Hạ, hắn còn giữ thái độ tôn trọng, bởi vì Lí Ẩn Thương và ông cụ Quách ngang hàng, kể ra, Vu Thu Hạ và hắn cũng là ngang hàng. Quan trọng hơn là, ông cụ Quách điều hành tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, theo tổng tài sản mà nói, chỉ có thể ở phía trên tập đoàn Starlight, không thể kém tập đoàn Starlight. Hơn nữa, ở giới vận tải đường thủy HongKong và giới vận tải đường thủy Đông Nam Á ông cụ Quách là người oai phong nhiều năm, hiện giờ tuy rằng đã từ chức về ở ẩn nhưng hổ lão hùng phong, khi đối mặt với Vu Thu Hạ, Lí Chương cũng không dám thất lễ. Nếu không sự việc rơi vào tay ông cụ Quách và đến tai ông cụ nhà mình, đúng là một chuyện không tốt.
Tiếp theo, Vu Thu Hạ là chủ tịch tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, cái này mọi người đều biết. Không nói những năm gần đây tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ phát triển với tốc độ cao, làm người ta hoa mắt, khó có thể tin vào thành tích, tài sản của mình cũng là tăng trưởng dẫn đầu. Tuy rằng, bởi vì nó không phải là xí nghiệp đưa ra thị trường, đối với tình hình tài chính của nó, bên ngoài không thể nào biết được. Nhưng theo tin tức công khai từ phòng bán vé, theo dấu vết để lại, không ít chuyên gia về phương diện tài vụ khẳng định rằng khả năng tổng tài sản của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đã vượt qua sáu tỷ usd.
Tài sản tăng trưởng nhanh chóng đương nhiên càng khiến Lí Chương kiêng kị lực ảnh hưởng lớn của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ. không bao lâu nữa lại bộc phát sự kiện nhục hoa của người Hàn Quốc, có thể thấy là không dễ chọc.
Nhưng đối mặt với Phương Minh Viễn, Lí Chương vốn không có áp lực. Tuy rằng nói Phương Minh Viễn là phó tổng của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, nhưng chủ tịch lại là cấp trên của phó tổng.
Hơn nữa, trong lòng Lí Chương rất rõ ràng, nhà quyền quý của HongKong và những gia tộc mới trong nước hoàn toàn không thống nhất. Những gia tộc mới trong nước, mặc dù tài sản có vẻ khả quan, cũng nhất định phải phục tùng ý kiến của bọn quan viên. Hắn không biết vì gia tộc Phương Minh Viễn đúng là có ảnh hưởng lớn tới Trung Quốc và cũng ảnh hưởng tới Singapore. Phải biết rằng, Lí Ẩn Thương chính là con cháu của Singapore, tuy rằng đã từ chức thủ tướng, nhưng hiện tại vẫn đang là nội các tư chứng, mà con hắn, đang là người cạnh tranh chức thủ tướng tiếp theo của Singapore.
Lí Chương tức giận ngồi xuống. Hứa Gia Tường tự nhiên cũng tìm chỗ ngồi xuống.
-Đúng rồi, Minh Viễn, vài ngày nữa là sinh nhật ông nội ta, ông nội muốn tôi hỏi anh thử anh có đi hay không?
Trịnh Gia Nghi cười duyên dáng nói.
-Ngày nào?
Phương Minh Viễn sợ run một chút nói.
-Ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân, rất dễ nhớ.
Trịnh Gia Nghi nói.
Phương Minh Viễn tính toán một chút nói:
-Được, nếu như lúc đó ta còn ở lại HongKong, tôi sẽ tới mừng thọ ông.
Quan hệ hiện giờ giữa mình và Trịnh Ngu Đồng, không biết thì không tính, nhưng biết mà không tới là quá thất lễ!
-Vu Thu Hạ, lúc đó cô cũng dẫn Tình Nhi tới.
Trịnh Gia Nghi quay đầu lại nói với Vu Thu Hạ
Vu Thu Hạ thản nhiên cười, nháy mắt mấy cái nói:
-Đương nhiên, cô yên tâm!
Trịnh Gia Nghi hiểu ý bước lại, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ.
Theo tiếng chuông điểm đúng 1h30, toàn bộ đám người trên sân ngựa đều nhốn nháo, cuộc đua ngựa hôm nay chính thức bắt đầu rồi.
Tuy rằng, Phương Minh Viễn đã xem qua không ít trận đấu đua ngựa trên TV, nhưng hắn không thế không thừa nhận, sức hấp dẫn và tình cảm mãnh liệt với đua ngựa, không thể cảm nhận ngay được. Nghe thấy tiếng sung lệnh vang lên, một con tuấn mã giống như giao long nổi trên mặt nước anh dũng lao về phía trước, tuy rằng trong thời gian ngắn, cũng có thê làm người ta cảm thấy cuộc đua ngựa thật là cuốn hút. Những người xem thi đấu, tiếng hoan hô, tiếng hô cố lên giống như núi lửa bùng nổ, chói tai nhức óc.
Không thể không nói, nhãn lực của Lí Chương đúng là rất chuẩn, trong mây con ngựa đua mà hắn chọn, tham gia thi đấu đều dứng thứ ba, trong đó một con còn được quán quân! Điều này khiến Lí Chương cảm thấy rất mở mang mặt mày.
-Anh Phương, nếu bây giờ ngươi muốn đặt cược vẫn còn kịp đó, nếu không anh muốn thể nghiệm tới buổi tối chiếu phim.
Lí Chương vỗ vỗ vai Minh Viễn, tươi cười nói. Chỉ đó điều sau vẻ tươi cười đo lằ đắc ý, Phương Minh Viễn hơi nhíu mày. Đối với đa số những người trong đất nước này đều bất đồng với Singapore, sau khi hệ thống internet phát triển, Phương Minh Viễn càng biết rõ ràng hơn.
Singapore có thể nói là ngoại trừ Trung Quốc, không lấy một người Trung Quốc nào vào việc chính thể quốc gia. Cho nên rất nhiều người không có cảm tình khó nói với những người mang dòng máu Singapore, có vài phần kính trọng đối với Singapore, thậm chí nó còn trở thành một họ hàng xa. Hơn nữa Singapore và TrungQuốc không giáp ranh với nhau, hai nước cũng không có xung đột trực tiếp. hơn nữa Singapore và Trung Quốc không những cùng văn hóa mà còn dùng chung loại chữ Hán giản thể, hẳn là họ vừa quen thuộc với Phương Tây vừa quen thuộc với Trung Quốc, tự nhiên đối với chính sách cải cách đối ngoại mở cửa, cũng có thể đem lại lợi ich cực kì lớn cho Singapore.
Cho nên bất kể là chính phủ Trung Quốc hay người dân Trung Quốc, đều vô cùng nhiệt tình với Singapore, chẳng những có nhiều chính sách ưu đãi với Singapore, mà còn cam kết chính phủ Singapore cam kết làm cố vấn cho chính phủ Trung Quốc. Thậm chí còn đem cuộc đàm phán về vấn đề hai bờ sô tới Singapore, điều này không nghi ngờ sẽ tăng cường ảnh hưởng của Singapore tại khu vực Đông Nam Á.
Nhưng Singapore đối đãi với Trung Quốc thì sao? Mặc dù bọn họ là quốc gia mà trong đó chiếm đa số là người Hoa, nhưng Singapore cũng không có tình bạn tốt như vậy với người Trung Quốc, đó là khu vực Đông Nam Á, ngoại trừ một khu vực gần Brunei đến năm 1984 mới thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, sau khi khôi phục tình bạn với Trung Quốc ở Indonesia. Có thể nói, từ lúc bắt đầu, Singapore và Trung Quốc vẫn đang duy trì khoảng cách nhất định!
Đối với thái độ này của Singapore, thật ra Phương Minh Viễn cũng có thể lí giải, sau khi đại chiến thế giới lần thứ hai, ở khu vực Đông Nam Á, tuy Liên Xô có Việt Nam là đồng minh, nhưng thế lực của nước Mỹ vẫn ngày càng mạnh. Singapore giống như một nước nhỏ bị dính đạn, lại nằm trên đoạn giao thông trọng yếu giữa sáu biển, bốn phía nhìn lại, co thể nói toàn là đồng minh của Mỹ, lúc này dựa vào Trung Quốc, không thể nghi ngờ là tự tìm lấy phiền toái.
Hơn nữa, sau chiến tranh thế giới lần hai, thời gian này Trung Quốc trong thời gian cải cách, khu vực Đông Nam Á xảy ra mấy vụ giết hại người Trung có quy mô, trong đó ở Indonesia và Việt Nam là quá mức nhất, nhưng chính phủ Trung Quốc này lại không có gì ngăn cản việc này, mà Người Hoa ở Đông Nam Á cũng trong giai đoạn Trung Quốc chống Nhật, viện trợ cho Trung Quốc một đám người khiến cho Singapore co chút đau khổ.
Trong hoàn cảnh quốc tế như vậy, Singapore vì bảo vệ chính mình, phân rõ ranh giới rõ ràng với Trung Quốc cũng là hiểu được.
Nhưng dù sao hai đất người cũng cùng loại người, người Trung Quốc luôn khoan dung hậu đãi Singapore, Đông Nam Á khủng hoảng tài chính, tiền Trung Quốc kiên trì không bị giảm giá trị, trợ giúp các nước Đông Nam Á ổn định tình hình, có ý nghĩa to lớn trực tiếp trợ giúp Singapore. Tuy rằng ngành công nghiệp tài chính của Singapore so với ở các nước Đông Nam Á khác được theo dõi có vẻ hơn, các nhà đầu cơ tài chính quốc tế chỉ hơi tấn công, đã quyết định bỏ cuộc. Nhưng sau đó toàn bộ khu vực Đông Nam Á, đều là một vùng lũ lụt, nếu tình hình không ổn định nhanh chóng và tiếp tục xấu đi, Singapore cũng không có khả năng tự lo cho mình. Ngành công nghiệp tài chính là một trong những ngành công nghiệp trụ cột của Singapore, Trung Quốc hy sinh để đổi lấy sự an toàn của ngành công nghiệp tài chính Singapore.
Lý Chương cười nói.
Nói xong, ông ta dẫn Phương Minh Viễn đến bên lịch thi đấu, sau khi nhìn vài lần, chỉ vào lịch thi đấu nói :
-Tôi xem rồi…
Sau khi ông ta nói tên bốn năm con ngựa, liền đưa cho Phương Minnh Viễn lịch thi đấu nói:
-Cậu có thể đặt cược vào những con ngựa này, tôi rất tin tưởng vào chúng, tuyệt đối ko thua.
Phương Minh Viễn nhìn nhìn, không có ý kiến gì, tiện tay vứt lịch thi đấu qua một bên, đến mỉm cười với Trịnh Gia Nghi và Tình Nhi. Lý Chương và Hứa Gia Tường đợi một lát, căn bản không để ý tới hứng thú của Phương Minh Viễn.
Lý Chương tự hiểu được, trên mặt không nén được giận, hắn đi theo ông nội tới trường đua ngựa nhiều năm, ở trường đua này cũng có vài phần công sức, lúc này khi mà chỉ điểm cho Phương Minh Viễn, quả thật là không có gì để thất vọng hơn, hơn nữa, lúc này Trịnh Gia Nghi đang tiến tới trước trường đau ngựa Sa Điền, hắn nghĩ trước mặt người đẹp cần phải cao tay một chút, đêm qua hắn đầu tư công sức tham quan trường đua này một vòng. Nếu như vậy, ngay cả khi không có lời nhưng hắn cũng không thể lỗ vốn.
Đua ngựa cược, căn bản là một việc ăn may, dù sao trên lưng ngựa, việc gì cũng có thể xảy ra, chính người đua ngựa nổi tiếng thế giới cũng không dám cam đoan mỗi trận đều thắng, rất nhiều nhân tố ảnh hưởng tới thành tích của ngựa. Đến mức này, Lý Chương tự hiểu, đa số trong số này vượt quá ngựa đua trên thế giới. Nhưng xem bộ dạng Phương Minh Viễn dường như không cảm kích. Ngay trước mặt Trịnh Gia Nghi, Lý Chương cũng không thể làm gì.
Hơn nữa, Phương Minh Viễn này cũng là người Trung Quốc, điều này càng khiến cho Lý Chương tự cảm thấy mìnhbị mất mặt.
Tập đoàn Starlight là một trong những công ty tư nhân lớn nhất Singgapo, nó có nhiều công ty cổ phần ở Singgapo, trong đó bao gồm 15% cổ phần thuộc công ty điện tín lớn nhất Singapore; 10% cổ phần trong công ty bất động sản lớn nhất Singapore; 13% cổ phần trong ngân hàng phát triển nhất Đông Nam Á. Tổng tài sản trên 10 tỷ usd.
Là một người cháu đích tôn của Lí Ẩn Thương, người đứng đầu một tập đoàn hàng đầu như vậy, nếu không có bất ngờ gì sảy ra, sau này chia tài sản, đều thuộc về hắn, bình thường Lí Chương ở trong hội những người quyền quý ở Singapore và Đông Nam Á, ai cũng phải nể ông ta vài phần.
Lúc đối mặt với Vu Thu Hạ, hắn còn giữ thái độ tôn trọng, bởi vì Lí Ẩn Thương và ông cụ Quách ngang hàng, kể ra, Vu Thu Hạ và hắn cũng là ngang hàng. Quan trọng hơn là, ông cụ Quách điều hành tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị, theo tổng tài sản mà nói, chỉ có thể ở phía trên tập đoàn Starlight, không thể kém tập đoàn Starlight. Hơn nữa, ở giới vận tải đường thủy HongKong và giới vận tải đường thủy Đông Nam Á ông cụ Quách là người oai phong nhiều năm, hiện giờ tuy rằng đã từ chức về ở ẩn nhưng hổ lão hùng phong, khi đối mặt với Vu Thu Hạ, Lí Chương cũng không dám thất lễ. Nếu không sự việc rơi vào tay ông cụ Quách và đến tai ông cụ nhà mình, đúng là một chuyện không tốt.
Tiếp theo, Vu Thu Hạ là chủ tịch tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, cái này mọi người đều biết. Không nói những năm gần đây tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ phát triển với tốc độ cao, làm người ta hoa mắt, khó có thể tin vào thành tích, tài sản của mình cũng là tăng trưởng dẫn đầu. Tuy rằng, bởi vì nó không phải là xí nghiệp đưa ra thị trường, đối với tình hình tài chính của nó, bên ngoài không thể nào biết được. Nhưng theo tin tức công khai từ phòng bán vé, theo dấu vết để lại, không ít chuyên gia về phương diện tài vụ khẳng định rằng khả năng tổng tài sản của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ đã vượt qua sáu tỷ usd.
Tài sản tăng trưởng nhanh chóng đương nhiên càng khiến Lí Chương kiêng kị lực ảnh hưởng lớn của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ. không bao lâu nữa lại bộc phát sự kiện nhục hoa của người Hàn Quốc, có thể thấy là không dễ chọc.
Nhưng đối mặt với Phương Minh Viễn, Lí Chương vốn không có áp lực. Tuy rằng nói Phương Minh Viễn là phó tổng của tập đoàn điện ảnh Cẩm Hồ, nhưng chủ tịch lại là cấp trên của phó tổng.
Hơn nữa, trong lòng Lí Chương rất rõ ràng, nhà quyền quý của HongKong và những gia tộc mới trong nước hoàn toàn không thống nhất. Những gia tộc mới trong nước, mặc dù tài sản có vẻ khả quan, cũng nhất định phải phục tùng ý kiến của bọn quan viên. Hắn không biết vì gia tộc Phương Minh Viễn đúng là có ảnh hưởng lớn tới Trung Quốc và cũng ảnh hưởng tới Singapore. Phải biết rằng, Lí Ẩn Thương chính là con cháu của Singapore, tuy rằng đã từ chức thủ tướng, nhưng hiện tại vẫn đang là nội các tư chứng, mà con hắn, đang là người cạnh tranh chức thủ tướng tiếp theo của Singapore.
Lí Chương tức giận ngồi xuống. Hứa Gia Tường tự nhiên cũng tìm chỗ ngồi xuống.
-Đúng rồi, Minh Viễn, vài ngày nữa là sinh nhật ông nội ta, ông nội muốn tôi hỏi anh thử anh có đi hay không?
Trịnh Gia Nghi cười duyên dáng nói.
-Ngày nào?
Phương Minh Viễn sợ run một chút nói.
-Ngày mười bốn tháng hai, ngày lễ tình nhân, rất dễ nhớ.
Trịnh Gia Nghi nói.
Phương Minh Viễn tính toán một chút nói:
-Được, nếu như lúc đó ta còn ở lại HongKong, tôi sẽ tới mừng thọ ông.
Quan hệ hiện giờ giữa mình và Trịnh Ngu Đồng, không biết thì không tính, nhưng biết mà không tới là quá thất lễ!
-Vu Thu Hạ, lúc đó cô cũng dẫn Tình Nhi tới.
Trịnh Gia Nghi quay đầu lại nói với Vu Thu Hạ
Vu Thu Hạ thản nhiên cười, nháy mắt mấy cái nói:
-Đương nhiên, cô yên tâm!
Trịnh Gia Nghi hiểu ý bước lại, khuôn mặt không khỏi ửng đỏ.
Theo tiếng chuông điểm đúng 1h30, toàn bộ đám người trên sân ngựa đều nhốn nháo, cuộc đua ngựa hôm nay chính thức bắt đầu rồi.
Tuy rằng, Phương Minh Viễn đã xem qua không ít trận đấu đua ngựa trên TV, nhưng hắn không thế không thừa nhận, sức hấp dẫn và tình cảm mãnh liệt với đua ngựa, không thể cảm nhận ngay được. Nghe thấy tiếng sung lệnh vang lên, một con tuấn mã giống như giao long nổi trên mặt nước anh dũng lao về phía trước, tuy rằng trong thời gian ngắn, cũng có thê làm người ta cảm thấy cuộc đua ngựa thật là cuốn hút. Những người xem thi đấu, tiếng hoan hô, tiếng hô cố lên giống như núi lửa bùng nổ, chói tai nhức óc.
Không thể không nói, nhãn lực của Lí Chương đúng là rất chuẩn, trong mây con ngựa đua mà hắn chọn, tham gia thi đấu đều dứng thứ ba, trong đó một con còn được quán quân! Điều này khiến Lí Chương cảm thấy rất mở mang mặt mày.
-Anh Phương, nếu bây giờ ngươi muốn đặt cược vẫn còn kịp đó, nếu không anh muốn thể nghiệm tới buổi tối chiếu phim.
Lí Chương vỗ vỗ vai Minh Viễn, tươi cười nói. Chỉ đó điều sau vẻ tươi cười đo lằ đắc ý, Phương Minh Viễn hơi nhíu mày. Đối với đa số những người trong đất nước này đều bất đồng với Singapore, sau khi hệ thống internet phát triển, Phương Minh Viễn càng biết rõ ràng hơn.
Singapore có thể nói là ngoại trừ Trung Quốc, không lấy một người Trung Quốc nào vào việc chính thể quốc gia. Cho nên rất nhiều người không có cảm tình khó nói với những người mang dòng máu Singapore, có vài phần kính trọng đối với Singapore, thậm chí nó còn trở thành một họ hàng xa. Hơn nữa Singapore và TrungQuốc không giáp ranh với nhau, hai nước cũng không có xung đột trực tiếp. hơn nữa Singapore và Trung Quốc không những cùng văn hóa mà còn dùng chung loại chữ Hán giản thể, hẳn là họ vừa quen thuộc với Phương Tây vừa quen thuộc với Trung Quốc, tự nhiên đối với chính sách cải cách đối ngoại mở cửa, cũng có thể đem lại lợi ich cực kì lớn cho Singapore.
Cho nên bất kể là chính phủ Trung Quốc hay người dân Trung Quốc, đều vô cùng nhiệt tình với Singapore, chẳng những có nhiều chính sách ưu đãi với Singapore, mà còn cam kết chính phủ Singapore cam kết làm cố vấn cho chính phủ Trung Quốc. Thậm chí còn đem cuộc đàm phán về vấn đề hai bờ sô tới Singapore, điều này không nghi ngờ sẽ tăng cường ảnh hưởng của Singapore tại khu vực Đông Nam Á.
Nhưng Singapore đối đãi với Trung Quốc thì sao? Mặc dù bọn họ là quốc gia mà trong đó chiếm đa số là người Hoa, nhưng Singapore cũng không có tình bạn tốt như vậy với người Trung Quốc, đó là khu vực Đông Nam Á, ngoại trừ một khu vực gần Brunei đến năm 1984 mới thiết lập quan hệ ngoại giao với Trung Quốc, sau khi khôi phục tình bạn với Trung Quốc ở Indonesia. Có thể nói, từ lúc bắt đầu, Singapore và Trung Quốc vẫn đang duy trì khoảng cách nhất định!
Đối với thái độ này của Singapore, thật ra Phương Minh Viễn cũng có thể lí giải, sau khi đại chiến thế giới lần thứ hai, ở khu vực Đông Nam Á, tuy Liên Xô có Việt Nam là đồng minh, nhưng thế lực của nước Mỹ vẫn ngày càng mạnh. Singapore giống như một nước nhỏ bị dính đạn, lại nằm trên đoạn giao thông trọng yếu giữa sáu biển, bốn phía nhìn lại, co thể nói toàn là đồng minh của Mỹ, lúc này dựa vào Trung Quốc, không thể nghi ngờ là tự tìm lấy phiền toái.
Hơn nữa, sau chiến tranh thế giới lần hai, thời gian này Trung Quốc trong thời gian cải cách, khu vực Đông Nam Á xảy ra mấy vụ giết hại người Trung có quy mô, trong đó ở Indonesia và Việt Nam là quá mức nhất, nhưng chính phủ Trung Quốc này lại không có gì ngăn cản việc này, mà Người Hoa ở Đông Nam Á cũng trong giai đoạn Trung Quốc chống Nhật, viện trợ cho Trung Quốc một đám người khiến cho Singapore co chút đau khổ.
Trong hoàn cảnh quốc tế như vậy, Singapore vì bảo vệ chính mình, phân rõ ranh giới rõ ràng với Trung Quốc cũng là hiểu được.
Nhưng dù sao hai đất người cũng cùng loại người, người Trung Quốc luôn khoan dung hậu đãi Singapore, Đông Nam Á khủng hoảng tài chính, tiền Trung Quốc kiên trì không bị giảm giá trị, trợ giúp các nước Đông Nam Á ổn định tình hình, có ý nghĩa to lớn trực tiếp trợ giúp Singapore. Tuy rằng ngành công nghiệp tài chính của Singapore so với ở các nước Đông Nam Á khác được theo dõi có vẻ hơn, các nhà đầu cơ tài chính quốc tế chỉ hơi tấn công, đã quyết định bỏ cuộc. Nhưng sau đó toàn bộ khu vực Đông Nam Á, đều là một vùng lũ lụt, nếu tình hình không ổn định nhanh chóng và tiếp tục xấu đi, Singapore cũng không có khả năng tự lo cho mình. Ngành công nghiệp tài chính là một trong những ngành công nghiệp trụ cột của Singapore, Trung Quốc hy sinh để đổi lấy sự an toàn của ngành công nghiệp tài chính Singapore.
/1605
|