-Ngọt ngào em cười thật ngọt ngào, như hoa nở giữa mùa xuân, giữa mùa xuân…ở đâu ở đâu gặp được em, nụ cười của em biết bao quen thuộc, tôi nhất thời không thể nhớ ra…
Ca khúc của Đặng Lệ Quân đang vang lên trong phòng.
Lục Thiên Hữu ngồi một bên nghe hết sức chăm chứ, thỉnh thoảng còn đánh nhịp theo tiếng nhạc, người trung niên rung đùi đắc ý, trong ánh mắt hiện lên chút coi thường, đây là thời đại nào rồi, mà vẫn còn thích bài hát này đến như vậy, hại mình phải ngồi đây uống trà.
Nhưng hắn không thể không ngồi đây, người trung niên trước mặt, mặc dù dung mạo không đẹp, nhìn cũng không khác gì những người dân Trung Quốc bình thường, nhưng thực chất, ông ta là người Hàn Quốc hơn nữa còn là đại biểu chủ tọa công ty xuất nhập khẩu XT Hàn Quốc tại Hồng Kông Lý Tường Hòa, một khách hàng lớn trong ngành khai thác mỏ Trung Quốc.
Lý Tường Hòa rung đùi đắc ý, nhìn như đã đắm chìm trong bài hát của Đặng Lệ Quân, nhưng thực tế ông ta lại đang quan sát nhất cử nhất động của Lục Thiên Hữu mặc dù Lục Thiên Hữu cảm thấy mình che dấu rất giỏi nhưng Lý Tường Hòa vẫn nhận ra hắn giấu vẻ thiếu kiên nhẫn trong nụ cười.
-Nhưng chỉ là một tên khốn kiếp được gia đình sủng ái không biết trời cao đất dày thôi.
Lý Tường Hòa trong lòng cười nhạt, Lý Tường Hòa và Lục Thiên Hữu tiếp xúc đã mười ngày, thời gia đầu, nghe nói Lục Thiên Hữu là lưu học sinh ở trường đại Ái Đinh Bảo nước Anh, Lý Tường Hòa nhìn hắn với cặp mắt khác, nhưng Lý Tường Hòa rất nhanh chóng phát hiện Lục Thiên Hữu là kẻ miệng nói lắm nhưng không làm được gì, cũng chỉ hơn một bao cỏ tốt mà thôi,khi tiếp xúc, ngay cả sinh viên tốt nghiệp ba trường đại học lớn kiến thức cũng uyên bác hơn hắn, nhưng Lý Tường Hòa cũng không thể không thừa nhận,mặc dù Lục Thiên Hữu về kiến thức chuyên môn có thể nói là hoàn toàn không hợp cách, nhưng trong cuộc sống sa hoa lại có kinh nghiệm mà ông không thể theo kịp.
Mấy ngày này, Lục Thiên Hữu khoản đãi ông có thể nói là rất tận tâm tận lực khiến ông có cảm giác như ở nhà nhưng điều này các khiến ông kiên định cho rằng Lục Thiên Hữu cũng chỉ là con ông cháu cha hơn nữa còn là kẻ đam mê nữ sắc. Điều này đối với nhiệm vụ từ trước đến nay của ông tất nhiên là kết quả không thể tốt hơn.
Lần này Lý Tường Hòa đến là để tăng cường nhập khẩu tài nguyên đất hiếm của Trung Quốc, theo sự thay đổi và nâng cấp các sản phẩm di động, màn hình, công nghiệp luyện kim…của công ty Samsung, đối với lượng yêu cầu về đất hiếm càng ngày càng lớn mặc dù hiên nay đất hiếmxuất khẩu của Trung Quốc không những số lượng không đủ mà giá cả lại , hoàn toàn có thể đáp ứng như cầu của thế giới.
Nhưng Trung Quốc có một câu nói---Nhàn cư vi bất thiện.
Tổng trữ lượng nguồn tài nguyên hi thổ thăm dò được trên toàn cầu đạt hơn ba nghìn tám trăm vạn tấn, trong đó trữ lượng tài nguyên hi thổ của Trung Quốc chiếm đến 31% trữ lượng toàn cầu, tài nguyên CIS chiếm 22% toàn cầu, Mĩ chiếm 15% còn lại là của các nước bị chia cắt Brazil, Ấn Độ…
Mà trên thị trường xuất khẩu đất hiếm mấy năm gần đây, lượng xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc lại chiếm trên 95% đất hiếm toàn cầu do giá đất hiếm rẻ mạt, Mĩ đã đóng cửa các mỏ đất hiếm từ năm 1985, toàn bộ nhập khẩu từ Trung Quốc, Russia và Australia cũng như vậy mà Nhật Bản không có đất hiếm, phần lớn nhập khẩu trữ hàng từ các ban ngành có liến quan của Hàn Quốc, tài nguyên đất hiếm sâu dưới đáy biển của Nhật Bản ít nhất có thể cung cấp sử dụng trong hơn hai mươi năm.
Mà có thể nói Nhật Bản hiện nay là quốc gia sử dụng đất hiếm tăng giá trị phụ gia cao nhất trên thế giới, tổng chi phí dùng các lĩnh vực kỹ thuật cao chiếm trên 90% thông qua nguyên liệu đất hiếm nhập khẩu từ Trung Quốc với giá rẻ, sau đó lại bán ra các sản phẩm kỹ thuật cao đã qua gia công, việc nhập xuât này của Nhật Bản có thể thu được lợi nhuận kinh tế già có từ Trung Quốc vì giá đất hiếm sau khi qua gia công có thể so với vàng và kim cương.
Chẳng qua đất hiếm giá rẻ của Trung Quốc mặc dù thống trị toàn thị trường thế giới, lại căn bản không nắm chắc giá nên giá mới rẻ, nhưng vì bọn Trung Quốc ngu xuẩn không suy xét kỹ đã khai thác gây ô nhiễm nghiêm trọng đến môi trường, đã thế còn đắc trí cho rằng ngoại hối thu được từ việc xuất khẩu đất hiếm giống như cái giá rẻ của nó.
Lý Tường Hòa nhìn lướt qua Lục Thiên Hữu, Lục Thiên Hữu lúc này đang ôm một cô gái nằm trên ghế sofa mặc dù không có hành vi gì quá đáng, nhưng Lý Tường Hòa đã nhìn thấy tay hắn đang lần mò trong vạt áo của cô gái đó.
-Ôi.
Lý Tường Hòa thở dài một hơi, mặc dù loại người như Lục Thiên Hữu ông vốn không thèm để ý, nhưng gặp phải một kẻ con ông cháu cha như vậy, chỉ có thể nói là nỗi nhục của người Trung Quốc, là niềm hạnh phúc của người Hàn Quốc.
Hàn Quốc và Nhật Bản giống nhau, trong nước không hề có nguồn tài nguyên đất hiếm nào để khai thác, đất hiếm cần sản xuất trong nước đều phải mua trên thị trường quốc tế mấy năm trước, nguồn tài nguyên đất hiếm trên thị trường thế giới tương đối đa dạng, như các quốc gia Brazil, Ấn Độ, Liên Xô trước, Mĩ, Australia còn sản xuất đất hiếm, nhưng với nguồn đất hiếm giá rẻ người Trung Quốc nhập vào thị trường thế giới Mĩ, Australia, Russia…đều dừng khai thác đất hiếm, chỉ có Ấn Độ và Brazil vẫn xuất khẩu đất hiếm với số lượng ít, đối tượng nhập khẩu của Hàn Quốc tự nhiên chuyển thành Trung Quốc.
Mà theo các công nghệ kỹ thuật không ngừng phát triển, các nhà khoa học đã phát hiện, đất hiếm trong các lĩnh vực kỹ thuật cao đều có tác dụng rất rõ rệt, có người thống kê, mỗi sáu đến tám hạng mục phát minh ra, sẽ có một phát minh sử dụng đến đất hiếm, vì thế lượng sử dụng đất hiếm hàng năm ngày càng tăng lên.
Mấy công ty lớn của Hàn Quốc, một mặt tăng cường nhập khẩu đất hiếm, mặt khác ngấm ngầm trữ đất hiếm với số lượng lớn.
Tuy rằng Trung Quốc hiện nay đã mở rộng cung ứng đất hiếm, hơn nữa giá lại rẻ, theo cách nói của mấy người thông minh Trung Quốc là có thể so với giá cải thảo, nhưng không ai biết rằng,từ khi nào chính phủ Trung Quốc đã tỉnh táo trở lại, từ đó khống chế lượng xuất khẩu đất hiếm, mà đến khi nào, đất hiếm đã không có cái giá rẻ như vậy nữa thậm chí có thể trở thành vũ khí chiến tranh giữa hai nước giồng như dầu mỏ.
Mặ dù theo lý luận đất hiếm trong ứng dụng kỹ thuật cao không phải 100% không thể thay thế, nhưng lại phải tốn rất nhiều tiền.
Ví như đất hiếm có thể ứng dụng dẫn lửa trên các cánh động lực không khí, cánh động lực không khí cho đất hiếm vào, độ cứng và đàn hồi của nó có thể được nâng cao, từ đó cho thấy tính năng dẫn lửa như vậy có thể không cho đất hiếm không? Cũng có thể, phải tốn tiền nghiên cứu kỹ thuật để đảm bảo tính dẫn lửa không bị hạ xuống.
Cí dụ nữa, sản xuất một số tấm phiến yêu cầu một số nguyên tố từ đất hiếm, có sự tồn tại của nguyên tố này, điện dung của nó sẽ rất tốt, đường cong ổn định, mà nếu không có nguyên tố này, sẽ phải tốn một lượng tiền rất lớn nghiên cứu thay thế kỹ thuật.
Cho nên lượng đất hiếm có đủ hay không, thậm chí có thể quyết định sự duy hưng thành bại của cả một công ty lớn.
Công ty xuất nhập khẩu XT là một công ty do công ty Samsung thành lập ra, chuyên môn mở rộng nhập khẩu đất hiếm để thu được đủ lượng đất hiếm, cho dù là buôn lậu cũng không tiếc Lý Tường Hòa đến Hồng Kông căn bản là để tăng cường mở rộng lượng đất hiếm buôn lậu, về phía chính phủ Hàn Quốc, trong lòng biết rõ ràng việc này, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngành khai thác của Trung Quốc đóng vai trò là một xí nghiệp nổi tiếng sản xuất đất hiếm của Trung Quốc, mỗi năm cung ứng hàng vạn tấn đất hiếm cho thị trường quốc tế, tự nhiên là đối tượng trọng điểm mà công ty Samsung cực kỳ quan tâm trong một năm nay, người trong công ty Samsung chú ý đến sản lượng đất hiếm của ngành khai thác Trung Quốc được nâng cao, nhưng nguồn đất hiếm sản xuất nhiều chảy vào công ty Samsung của Anh,tất nhiên công ty này sẽ không trơ mắt đứng nhìn nguồn tài nguyên này rơi vào tay mấy lão già Anh, cho nên lần này Lý Tường Hòa mới đến Hồng Kông ngầm tạo quan hệ với người trong ngành khai thác Trung Quốc.
-Lục công tử, đợi sau này cậu có cơ hội đến nước tôi, tôi nhất định tiếp đãi cậu thật tốt ở Seoul, để cậu cảm nhận được văn hóa phong thái của người dân cũng như đất nước Hàn Quốc tôi và những cô gái đẹp của nước tôi.
Lý Tường Hòa cười nói.
-Được như vậy thì tốt quá.
Lục Thiên Hữu vừa xờ nắn đôi gò bồng đào của cô gái vừa cười nói,
-Lý chuyên vụ đã đích thân mời, tôi nhất định phải đi rồi.
-Ai, đúng rồi, Lý chuyên vụ, có một vấn đề làm phiền tôi rất lâu rồi, luôn muốn hỏi ông, nhưng tôi lại lo một khi hỏi Lý chuyên vụ có tức giận hay không.
Lục Thiên Hữu bất ngờ nói.
-Ừh?
Lý Tường Hòa hơi rung mình, cười nói. -Lý công tử, cứ nói đi.
Lục Thiên Hữu cười,nụ cười có chút thấp hèn, hắn đứng dậy, ngồi cạnh Lý Tường Hòa nói:
-Lý chuyên vụ, tôi nghe nói trước chiến tranh thế giới thứ hai, con gái quý quốc vào mùa hè đều mặc hở ngực?
Lý Tường Hòa trong lòng lập tức thấy tức giận, khi Lý Tường Hòa ở Triều Tiên,dân gian Triều Tiên lưu truyền một loiaj váy ngắn của Trung Quốc, để lộ ngựccho đẹp, là vì để lộ nhũ hoa sau giáp ngọ chiến tranh, Nhật Bản đã không chế phong tục này của Triều Tiên và bị chủ nghĩa đế quốc của Nhật Bản coi là “đồi phong bại tục”,”đại nghịch bất đạo”,cho rằng “đã đánh mất thể diện của đế quốc Nhật Bản”. Thế là Nhật Bản đã áp dụng các hủ đoạn tàn khốc để hạn chế lưu hành phong tục tập quán này, một khi phát hiện trên chợ có cô gái Triều Tiền nào mặc loại váy ngắn này,nhẹ thì phạt tiền, nặng thì không chỉ phạt tiền mà còn bị phạt và bị làm nhục trước mặt mọi người.
Người Triều Tiên lúc đó đối với cách làm này của người Nhật Bản đương nhiên cực kỳ bất mãn, mà rất nhiều người Hàn Quốc hiện nay, đối với sự việc lúc đầu cũng cảm thấy có chút đồi phong bại tục, Lý Tường Hòa cũng là một trong số đó, bây giờ Lục Thiên Hữu nhắc đến chuyện này trước mặt ông, làm sao không khiến ông nổi trận lôi đình được?
Lý Tường Hòa cố đè nén cơn tức giận trong lòng,vừa muốn mở mồm, cánh cửa phòng bỗng có người mở ra, sau đó mấy cảnh sát Hồng Kông bước vào, lập tức khống chế cả phòng, một người trong đó đứng lên, Lý Tường Hòa và Lục Thiên Hữu trợn mắt há hốc mồm, cẩn thận dò xét hai người, nói với Lục Thiên Hữu:
-Anh chính là tên trốn ngục Lục Thiên Hữu? Anh đã bị bắt.
Chương500: Trở tay không kịp
-Trốn tù? Bị bắt?
Lý Tường Hòa nnhanh chóng chộp lấy hai câu then chốt trong lời người cảnh sát! Không khỏi ngạc nhiên nhìn Lục Thiên Hữu!
Lúc này hai chân Lục Thiên Hữu đang run rẩy, mặc dù cố gắng đứng dậy,cuối cũng vẫn bất lực ngồi liệt trên ghé sofa! Hắn không bao giờ ngờ rằng cảnh sát Hồng Kông lại xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn nói trúng thân phận thực sự của hắn!
Người cảnh sát đứng đầu thấy quần giữa hai chân Lục Thiên Hữu bỗng trở nên sẫm màu, sau đó một hàng nước đái từ hai ống quần chảy xuống, trên đất thành một bãi nước nhỏ, cả phòng bốc một mùi khai. Anh ta không khỏi chán ghét nói:
-Đưa họ về đồn cảnh sát!
Mấy viên cảnh sát đi cùng anh ta lập tức đi lên trên bắt Lục Thiên Hữu, Lý Tường Hòa và mấy cô gái trong phòng dẫn đi.
Hai cô gái đó lúc này sợ tới mức mặt mũi đều biến sắc, Lý Tường Hòa trầm giọng nói:
-Dừng, tôi là đại biểu chủ tịch công ty XT Hàn Quốc ở Hồng Kông, tôi chỉ gặp người này trong phòng, tại sao lại dẫn cả tôi đi?
Vị cảnh sát Hông Kông đánh giá Lý Tường Hòa một chút rồi nói:
-Lục Thiên Hữu là tội phạm bỏ trốn trong nước! Tôi không quan tâm ông là người Hàn Quốc hay người Nhật Bản, người Mĩ hay người Anh, cũng phải tuân thủ luật pháp khu hành chính đặc biệt Hồng Kông! Ông và Lục Thiên Hữu ở cùng một chỗ, nghi ngờ tội bao che tội phạm, trước khi làm rõ quan hệ mật thiết giữa hai người, chúng tôi có quyền yêu cầu, ông đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát đưa ra tất cả các chứng cứ xác thực! Nếu ông thật sự vô can với việc này, chúng tôi cũng không giam giữ ông hơn một ngày, nếu ông có liên quan đến chuyện này, đừng nói ông chỉ là một đại biểu chủ tịch một công ty tại Hồng Kông, ông có là lãnh sự Hàn Quốc ở Hông Kông cũng phải chịu sự chế tài của pháp luật! Nếu có ý kiến gì, sau việc này ông có thể đề nghị xét lại với phòng hành chính, nhưng trước đó mong ông phối hợp công tác với chúng tôi, nếu không, chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép ông đi.
Lý Tường Hòa bất đắc dĩ đứng dậy, lúc này ông mới ý thức được, ông đang ở Hồng Kông, không phải ở Trung Quốc, ở Trung Quốc, cảnh sát đối xử với người ngoại quốc như thượng khách, nhất thời không cẩn thận rước lấy phiền phức. Cho nên đối với vụ án liên quan đến người ngoại quốc, họ làm rất cẩn thận như rơi vào hố sâu. Vì thế trước nay họ đều cố làm cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ trở thành không có gì, cho dù gây uất ức cho người dân nước mình cũng không tiếc, thậm chí còn giúp người nước ngoài bao che!
Nhưng Hồng Kông lại là một thủ đô quốc tế hóa, người nước ngoài sống ở Hông Kông có thể nói là nhiều không đếm xuể, cảnh sát Hồng Kông đối với các vụ án liên quan đến người nước ngoài, đều là thấy nhưng không thể trách, cho nên mấy lời của ông không thể hù dọa cảnh sát Hồng Kông, ngược lại còn gây phản cảm cho họ, có thể nói cả những lời lẽ ác nghiệt hơn.
Mặc dù Lý Tường Hòa có thân phận không thấp trong công ty Samsung, nhưng ông cũng không tự đại đến mức cho rằng ông đáng được coi trọng hơn lãnh sự Hàn Quốc ở Hồng Kông.
Mà lúc này, đoàn xe của Phương Minh Viễn đã nhanh chóng rời khỏi khu thành phố của thành phố Hoằng Thành chạy xe đến khu trại giam thứ ba Hoằng Thành.
-Minh Viễn, bên Hồng Kông đã bắt được Lục Thiên Hữu, bị bắt cùng với hắn ngoài các nhân viên Hồng Kông làm việc trong các mỏ khai thác mới của Trung Quốc còn có một người Hàn Quốc, tên là Lý Tường Hòa, là đại biểu chủ tịch công ty xuất nhập khẩu XT Hàn Quốc ở Hông Kông!
Sau khi Lâm Dung nhận được điện thoại, liền gọi điện thoại cho Minh Viễn nói.
-Lý Tường Hòa? Đại biểu chủ tịch công ty xuất nhập khẩu XT Hàn Quốc tại Hồng Kông?
Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên nói,
-Tên Hàn Quốc này tham gia vào đó làm gì? Để Hồng Kông điều tra công ty xuất nhập khẩu này làm gì? Tại sao lại tiếp xúc với Lục Thiên Hữu?
Phương Minh Viễn loáng thoáng nhận thấy rất có khả năng tên Lý Tường Hòa này đến là vì việc buôn lậu đất hiếm.
Phải biết rằng, trước đây, do sự quật khởi của công ty Samsung Hàn Quốc, Hàn Quốc đã trở thành quốc gia lớn ứng dụng các công nghệ kỹ thuật cao trong ngành sản xuất điện tử, sản phẩm thể lỏng,di động trên thị trường quốc tế chiếm con số rất khách quan, mà phát triển các xí nghiệp này, đất hiếm là nguyên liệu không thể bỏ qua hiện nay, cho nên trước đây Hàn Quốc cũng là khách hàng lớn nhập khẩu đất hiếm của Trung Quốc.
-Ừh!
Là vùng ngoại ô trong huyện Hoằng Thành cách thành phố không đến 50km, do hai khu đắp đê lấn biển Nam hồ và Bắc hồ tạo thành, là khu trại giam thứ ba có tổng diện tích hơn 30 kilomet vuông, là trại giam vẫn giữ nguyên các hình phạt trong mười năm trở lại đây, nhà giam giam giữ các tội phạm có hành vi phạm tội tương đối nhẹ, phạm nhân trong trại có hơn hai nghìn người, nhân viên công tác trong nhà giam có hơn 300 người.
-Nhanh lên! Bố trí tốt hòng họp đi!
Trưởn trại giam Lưu Hán Cao cao giọng chỉ huy các nhân viên công tác bố trí phòng họp trại giam. Sáng hôm nay, ông ta mới nhận được thông báo từ Sở tư pháp tỉnh, chi nhánh công ty tập đoàn Carrefour hôm nay cùng đi có Phó sở tư pháp tỉnh Vũ Ninh Đức cũng đến trại giam thứ ba Hoằng Thành quyên góp một khoản tiền và vật tư cho nhân viên công tác và nhân viên hành hình trong trại giam.
Tin đến quá bất ngờ, trước đó không nghe chút phong phanh nào. Điều này khiến cho Lưu Hán rất luống cuống! Chỉ có thể nước tới trôn mới nhảy, sau khi nhận được điện thoại lập tức phát động cho toàn nhân viên trong trại giam, còn các nhân viên hành hình có biểu hiện tốt thì tiến hành vệ sinh quét dọn trại giam, đồng thời bố trí phòng họp trong trại, chuẩn bị công tác tiếp đãi.
Không nói đến danh tiếng lừng lẫy của tập đoàn Carrefour, Lưu Hán cũng đã sớm biết, đây là công ty quyên góp nhiều tiền và vật tư nhất trong bao năm qua cho phòng cảnh sát tỉnh, hơn nữa rất nhiều gia tộc trong hệ thống cảnh sát tỉnh đều làm việc cho tập đoàn Carrefour, đắc tội với tập đoàn này có nghĩa là đắc tội với rất nhiều người! Sự mạo hiểm này Lưu Hán không chống đỡ nổi.
Hơn nữa đi cùng với Phó giám đốc sở Vũ Ninh Chương của tập đoàn Carrefour, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Lưu Hán, hơn nữa Vũ Ninh Chương là cán bộ từ Bộ tư pháp Trung ương xuống, là người cạnh tranh với chiếc ghế Sở trưởng tư pháp nhiệm kỳ tới, nếu không tiếp đãi tốt thì ông ta sẽ khiến những người trong trại giam cả đời không được thoải mái! Làm không tốt sẽ bị điều đến các vị trí râu ria.
Mặc dù công tác tỏng trại giam, danh tiếng người này không mấy tốt, hơn nữa rất nhiều người cũng cho rằng không có tương lai gì, nhưng chỉ có những người làm người của hắn mới rõ, dầu mỡ ở trong đó còn rất nhiều! Không nói họ có thể ăn người nhà phạm nhân, hàng năm muốn giảm hình phạt cho phạm nhân hoặc phóng thích phạm nhân cũng được một khoản phí rất lớn, chính là việc ăn uống ngủ nghỉ của hơn hai nghìn phạm nhân trong trại, thì có thể vớt được bao nhiêu dầu trong đó?
Hơn nữa những phạm nhân hành hình cũng không phải cả ngày đều ở trong trại, họ còn phải lao động cải tạo, cũng phải sản xuất sản phẩm tạo lợi nhuận, hơn nữa do không cần phát lương và phúc lợi cho những phạm nhân này, phí sinh hoạt do chính phủ cung cấp còn lợi nhuận thì đi đâu không biết.
Lưu Hán đã ở đây 5 năm, tài sản trông có vẻ bình thường nhưng đã lên đến ba triệu, những công ty cố sống cố chết này, cứu sống ông…có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Còn mạo hiểm kinh doanh! Mà ông ta ở đây lại thu hoạch dù hạn hay lụt! Năm nay Lưu Hán đã hơn 50, ông ta cũng không hi vọng mình chỉ thăng chức đến đây, chỉ cần có thể bình an ngồi vào vị trí trưởng trại giam thứ ba không nghỉ hưu, tài sản lên hơn nghìn vạn, về nhà làm một phú gia, ông ta cũng thấy đầy đủ lắm rồi.
Cho nên, Lưu Hán càng không thể để lộ bất cứ chuyện gì trong quá trình tiếp đãi ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của mình.
-Sếp, thời gian cấp bách quá!
Trưởng phòng hậu cần Mã Hân Lập đầu mướt mồ hôi nói:
-Mấy thứ ông nói sợ nhất thời không mua đầy đủ được.
-Tôi không quan tâm anh phải tốn bao nhiêu tiền, cần những ưu đãi gì, nhưng anh phải làm tốt công việc.
Sắc mặt Lưu Hàn lập tức lạnh đi nói, tên Mã Hân Lập này hàng năm thu được bao nhiêu từ việc mua đồ ăn,thấy hắn cũng “biết điều”, Lưu Hán cũng khuất mắt trông coi! Bây giờ không ngờ hắn còn dám hạch sách mình.
-Thưa sếp, việc khéo léo này cũng khó vì không bột đố gột nên hồ, bên trên đã giám sát, tôi mới đi mua trước, nhưng thời gian bây giờ không kịp, ngay cả thời gian chạy xe trên đường cũng vội!
Tất nhiên Mã Hân Lập thấy vẻ không hài lòng của Lưu Hán, nhưng hắn vẫn kiên trì giải thích. Những việc trước nay trại giam thứ ba gặp phải trước tiên đều đến các đầu bếp nổi tiếng của các nhà hàng danh tiếng trong thành phố, sau đó thu mua những con cá hiếm trong tay các ngư dân từ hồ Phàn Dương.
Nhưng hiện nay, tin được biết ăn cơm vào giữa trưa, chống đỡ cũng hơn 3h, đầu bếp có thể mời đến nhưng thức ăn sợ chỉ có thể mua trên chợ. Vừa này hắn đã liên hệ với mấy nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, các món ăn bình thường không thiếu, nhưng những món ngon vật lạ thì rất khó đạt tiêu chuẩn.
Tiêu chuẩn tiếp đãi bị hạ xuống, khách chiêu đãi là những kẻ thực quyền, là Phó giám đốc có khả năng thăng chức, Việc này nếu lãnh đạo mở rộng ra sẽ gây khó dễ cho nhân viên, nếu không, chỉ có một việc, lệnh cho các lãnh đạo thêm một mắt nữa để cũng nhìn! Lãnh đạo không hài lòng, Lưu Hán tất nhiên cũng không hài lòng, Lưu Hàn không hài lòng, tất nhiên hắn cũng không mấy vui vẻ.
-Hừ, không cần phải chỉ nhấn mạnh khó khăn, có khó khăn lẽ nào không làm được việc?
Lưu Hán lấy tay chỉ vào mũi hắn nói,
--Nếu chiêu đãi hôm nay xảy ra chuyện gì…
Ông ta vẫn chưa nói xong đã thấy thư ký của mình vội vàng chạy vào nói:
-Thưa sếp, đoàn xe của Vũ Ninh giám đốc cách chúng ta không đến mười phút chạy xe nữa.
-AH?
Lưu Hán và Mã Hân Lập đồng thanh hô. Văn phòng Sở tư pháo vừa gọi điện không lâu, đoàn người Vũ Ninh Đức không ngờ đã đến rồi.
Điều này cũng khó tránh quá nhanh rồi đấy!
Ca khúc của Đặng Lệ Quân đang vang lên trong phòng.
Lục Thiên Hữu ngồi một bên nghe hết sức chăm chứ, thỉnh thoảng còn đánh nhịp theo tiếng nhạc, người trung niên rung đùi đắc ý, trong ánh mắt hiện lên chút coi thường, đây là thời đại nào rồi, mà vẫn còn thích bài hát này đến như vậy, hại mình phải ngồi đây uống trà.
Nhưng hắn không thể không ngồi đây, người trung niên trước mặt, mặc dù dung mạo không đẹp, nhìn cũng không khác gì những người dân Trung Quốc bình thường, nhưng thực chất, ông ta là người Hàn Quốc hơn nữa còn là đại biểu chủ tọa công ty xuất nhập khẩu XT Hàn Quốc tại Hồng Kông Lý Tường Hòa, một khách hàng lớn trong ngành khai thác mỏ Trung Quốc.
Lý Tường Hòa rung đùi đắc ý, nhìn như đã đắm chìm trong bài hát của Đặng Lệ Quân, nhưng thực tế ông ta lại đang quan sát nhất cử nhất động của Lục Thiên Hữu mặc dù Lục Thiên Hữu cảm thấy mình che dấu rất giỏi nhưng Lý Tường Hòa vẫn nhận ra hắn giấu vẻ thiếu kiên nhẫn trong nụ cười.
-Nhưng chỉ là một tên khốn kiếp được gia đình sủng ái không biết trời cao đất dày thôi.
Lý Tường Hòa trong lòng cười nhạt, Lý Tường Hòa và Lục Thiên Hữu tiếp xúc đã mười ngày, thời gia đầu, nghe nói Lục Thiên Hữu là lưu học sinh ở trường đại Ái Đinh Bảo nước Anh, Lý Tường Hòa nhìn hắn với cặp mắt khác, nhưng Lý Tường Hòa rất nhanh chóng phát hiện Lục Thiên Hữu là kẻ miệng nói lắm nhưng không làm được gì, cũng chỉ hơn một bao cỏ tốt mà thôi,khi tiếp xúc, ngay cả sinh viên tốt nghiệp ba trường đại học lớn kiến thức cũng uyên bác hơn hắn, nhưng Lý Tường Hòa cũng không thể không thừa nhận,mặc dù Lục Thiên Hữu về kiến thức chuyên môn có thể nói là hoàn toàn không hợp cách, nhưng trong cuộc sống sa hoa lại có kinh nghiệm mà ông không thể theo kịp.
Mấy ngày này, Lục Thiên Hữu khoản đãi ông có thể nói là rất tận tâm tận lực khiến ông có cảm giác như ở nhà nhưng điều này các khiến ông kiên định cho rằng Lục Thiên Hữu cũng chỉ là con ông cháu cha hơn nữa còn là kẻ đam mê nữ sắc. Điều này đối với nhiệm vụ từ trước đến nay của ông tất nhiên là kết quả không thể tốt hơn.
Lần này Lý Tường Hòa đến là để tăng cường nhập khẩu tài nguyên đất hiếm của Trung Quốc, theo sự thay đổi và nâng cấp các sản phẩm di động, màn hình, công nghiệp luyện kim…của công ty Samsung, đối với lượng yêu cầu về đất hiếm càng ngày càng lớn mặc dù hiên nay đất hiếmxuất khẩu của Trung Quốc không những số lượng không đủ mà giá cả lại , hoàn toàn có thể đáp ứng như cầu của thế giới.
Nhưng Trung Quốc có một câu nói---Nhàn cư vi bất thiện.
Tổng trữ lượng nguồn tài nguyên hi thổ thăm dò được trên toàn cầu đạt hơn ba nghìn tám trăm vạn tấn, trong đó trữ lượng tài nguyên hi thổ của Trung Quốc chiếm đến 31% trữ lượng toàn cầu, tài nguyên CIS chiếm 22% toàn cầu, Mĩ chiếm 15% còn lại là của các nước bị chia cắt Brazil, Ấn Độ…
Mà trên thị trường xuất khẩu đất hiếm mấy năm gần đây, lượng xuất khẩu đất hiếm của Trung Quốc lại chiếm trên 95% đất hiếm toàn cầu do giá đất hiếm rẻ mạt, Mĩ đã đóng cửa các mỏ đất hiếm từ năm 1985, toàn bộ nhập khẩu từ Trung Quốc, Russia và Australia cũng như vậy mà Nhật Bản không có đất hiếm, phần lớn nhập khẩu trữ hàng từ các ban ngành có liến quan của Hàn Quốc, tài nguyên đất hiếm sâu dưới đáy biển của Nhật Bản ít nhất có thể cung cấp sử dụng trong hơn hai mươi năm.
Mà có thể nói Nhật Bản hiện nay là quốc gia sử dụng đất hiếm tăng giá trị phụ gia cao nhất trên thế giới, tổng chi phí dùng các lĩnh vực kỹ thuật cao chiếm trên 90% thông qua nguyên liệu đất hiếm nhập khẩu từ Trung Quốc với giá rẻ, sau đó lại bán ra các sản phẩm kỹ thuật cao đã qua gia công, việc nhập xuât này của Nhật Bản có thể thu được lợi nhuận kinh tế già có từ Trung Quốc vì giá đất hiếm sau khi qua gia công có thể so với vàng và kim cương.
Chẳng qua đất hiếm giá rẻ của Trung Quốc mặc dù thống trị toàn thị trường thế giới, lại căn bản không nắm chắc giá nên giá mới rẻ, nhưng vì bọn Trung Quốc ngu xuẩn không suy xét kỹ đã khai thác gây ô nhiễm nghiêm trọng đến môi trường, đã thế còn đắc trí cho rằng ngoại hối thu được từ việc xuất khẩu đất hiếm giống như cái giá rẻ của nó.
Lý Tường Hòa nhìn lướt qua Lục Thiên Hữu, Lục Thiên Hữu lúc này đang ôm một cô gái nằm trên ghế sofa mặc dù không có hành vi gì quá đáng, nhưng Lý Tường Hòa đã nhìn thấy tay hắn đang lần mò trong vạt áo của cô gái đó.
-Ôi.
Lý Tường Hòa thở dài một hơi, mặc dù loại người như Lục Thiên Hữu ông vốn không thèm để ý, nhưng gặp phải một kẻ con ông cháu cha như vậy, chỉ có thể nói là nỗi nhục của người Trung Quốc, là niềm hạnh phúc của người Hàn Quốc.
Hàn Quốc và Nhật Bản giống nhau, trong nước không hề có nguồn tài nguyên đất hiếm nào để khai thác, đất hiếm cần sản xuất trong nước đều phải mua trên thị trường quốc tế mấy năm trước, nguồn tài nguyên đất hiếm trên thị trường thế giới tương đối đa dạng, như các quốc gia Brazil, Ấn Độ, Liên Xô trước, Mĩ, Australia còn sản xuất đất hiếm, nhưng với nguồn đất hiếm giá rẻ người Trung Quốc nhập vào thị trường thế giới Mĩ, Australia, Russia…đều dừng khai thác đất hiếm, chỉ có Ấn Độ và Brazil vẫn xuất khẩu đất hiếm với số lượng ít, đối tượng nhập khẩu của Hàn Quốc tự nhiên chuyển thành Trung Quốc.
Mà theo các công nghệ kỹ thuật không ngừng phát triển, các nhà khoa học đã phát hiện, đất hiếm trong các lĩnh vực kỹ thuật cao đều có tác dụng rất rõ rệt, có người thống kê, mỗi sáu đến tám hạng mục phát minh ra, sẽ có một phát minh sử dụng đến đất hiếm, vì thế lượng sử dụng đất hiếm hàng năm ngày càng tăng lên.
Mấy công ty lớn của Hàn Quốc, một mặt tăng cường nhập khẩu đất hiếm, mặt khác ngấm ngầm trữ đất hiếm với số lượng lớn.
Tuy rằng Trung Quốc hiện nay đã mở rộng cung ứng đất hiếm, hơn nữa giá lại rẻ, theo cách nói của mấy người thông minh Trung Quốc là có thể so với giá cải thảo, nhưng không ai biết rằng,từ khi nào chính phủ Trung Quốc đã tỉnh táo trở lại, từ đó khống chế lượng xuất khẩu đất hiếm, mà đến khi nào, đất hiếm đã không có cái giá rẻ như vậy nữa thậm chí có thể trở thành vũ khí chiến tranh giữa hai nước giồng như dầu mỏ.
Mặ dù theo lý luận đất hiếm trong ứng dụng kỹ thuật cao không phải 100% không thể thay thế, nhưng lại phải tốn rất nhiều tiền.
Ví như đất hiếm có thể ứng dụng dẫn lửa trên các cánh động lực không khí, cánh động lực không khí cho đất hiếm vào, độ cứng và đàn hồi của nó có thể được nâng cao, từ đó cho thấy tính năng dẫn lửa như vậy có thể không cho đất hiếm không? Cũng có thể, phải tốn tiền nghiên cứu kỹ thuật để đảm bảo tính dẫn lửa không bị hạ xuống.
Cí dụ nữa, sản xuất một số tấm phiến yêu cầu một số nguyên tố từ đất hiếm, có sự tồn tại của nguyên tố này, điện dung của nó sẽ rất tốt, đường cong ổn định, mà nếu không có nguyên tố này, sẽ phải tốn một lượng tiền rất lớn nghiên cứu thay thế kỹ thuật.
Cho nên lượng đất hiếm có đủ hay không, thậm chí có thể quyết định sự duy hưng thành bại của cả một công ty lớn.
Công ty xuất nhập khẩu XT là một công ty do công ty Samsung thành lập ra, chuyên môn mở rộng nhập khẩu đất hiếm để thu được đủ lượng đất hiếm, cho dù là buôn lậu cũng không tiếc Lý Tường Hòa đến Hồng Kông căn bản là để tăng cường mở rộng lượng đất hiếm buôn lậu, về phía chính phủ Hàn Quốc, trong lòng biết rõ ràng việc này, chỉ là mắt nhắm mắt mở cho qua.
Ngành khai thác của Trung Quốc đóng vai trò là một xí nghiệp nổi tiếng sản xuất đất hiếm của Trung Quốc, mỗi năm cung ứng hàng vạn tấn đất hiếm cho thị trường quốc tế, tự nhiên là đối tượng trọng điểm mà công ty Samsung cực kỳ quan tâm trong một năm nay, người trong công ty Samsung chú ý đến sản lượng đất hiếm của ngành khai thác Trung Quốc được nâng cao, nhưng nguồn đất hiếm sản xuất nhiều chảy vào công ty Samsung của Anh,tất nhiên công ty này sẽ không trơ mắt đứng nhìn nguồn tài nguyên này rơi vào tay mấy lão già Anh, cho nên lần này Lý Tường Hòa mới đến Hồng Kông ngầm tạo quan hệ với người trong ngành khai thác Trung Quốc.
-Lục công tử, đợi sau này cậu có cơ hội đến nước tôi, tôi nhất định tiếp đãi cậu thật tốt ở Seoul, để cậu cảm nhận được văn hóa phong thái của người dân cũng như đất nước Hàn Quốc tôi và những cô gái đẹp của nước tôi.
Lý Tường Hòa cười nói.
-Được như vậy thì tốt quá.
Lục Thiên Hữu vừa xờ nắn đôi gò bồng đào của cô gái vừa cười nói,
-Lý chuyên vụ đã đích thân mời, tôi nhất định phải đi rồi.
-Ai, đúng rồi, Lý chuyên vụ, có một vấn đề làm phiền tôi rất lâu rồi, luôn muốn hỏi ông, nhưng tôi lại lo một khi hỏi Lý chuyên vụ có tức giận hay không.
Lục Thiên Hữu bất ngờ nói.
-Ừh?
Lý Tường Hòa hơi rung mình, cười nói. -Lý công tử, cứ nói đi.
Lục Thiên Hữu cười,nụ cười có chút thấp hèn, hắn đứng dậy, ngồi cạnh Lý Tường Hòa nói:
-Lý chuyên vụ, tôi nghe nói trước chiến tranh thế giới thứ hai, con gái quý quốc vào mùa hè đều mặc hở ngực?
Lý Tường Hòa trong lòng lập tức thấy tức giận, khi Lý Tường Hòa ở Triều Tiên,dân gian Triều Tiên lưu truyền một loiaj váy ngắn của Trung Quốc, để lộ ngựccho đẹp, là vì để lộ nhũ hoa sau giáp ngọ chiến tranh, Nhật Bản đã không chế phong tục này của Triều Tiên và bị chủ nghĩa đế quốc của Nhật Bản coi là “đồi phong bại tục”,”đại nghịch bất đạo”,cho rằng “đã đánh mất thể diện của đế quốc Nhật Bản”. Thế là Nhật Bản đã áp dụng các hủ đoạn tàn khốc để hạn chế lưu hành phong tục tập quán này, một khi phát hiện trên chợ có cô gái Triều Tiền nào mặc loại váy ngắn này,nhẹ thì phạt tiền, nặng thì không chỉ phạt tiền mà còn bị phạt và bị làm nhục trước mặt mọi người.
Người Triều Tiên lúc đó đối với cách làm này của người Nhật Bản đương nhiên cực kỳ bất mãn, mà rất nhiều người Hàn Quốc hiện nay, đối với sự việc lúc đầu cũng cảm thấy có chút đồi phong bại tục, Lý Tường Hòa cũng là một trong số đó, bây giờ Lục Thiên Hữu nhắc đến chuyện này trước mặt ông, làm sao không khiến ông nổi trận lôi đình được?
Lý Tường Hòa cố đè nén cơn tức giận trong lòng,vừa muốn mở mồm, cánh cửa phòng bỗng có người mở ra, sau đó mấy cảnh sát Hồng Kông bước vào, lập tức khống chế cả phòng, một người trong đó đứng lên, Lý Tường Hòa và Lục Thiên Hữu trợn mắt há hốc mồm, cẩn thận dò xét hai người, nói với Lục Thiên Hữu:
-Anh chính là tên trốn ngục Lục Thiên Hữu? Anh đã bị bắt.
Chương500: Trở tay không kịp
-Trốn tù? Bị bắt?
Lý Tường Hòa nnhanh chóng chộp lấy hai câu then chốt trong lời người cảnh sát! Không khỏi ngạc nhiên nhìn Lục Thiên Hữu!
Lúc này hai chân Lục Thiên Hữu đang run rẩy, mặc dù cố gắng đứng dậy,cuối cũng vẫn bất lực ngồi liệt trên ghé sofa! Hắn không bao giờ ngờ rằng cảnh sát Hồng Kông lại xuất hiện vào lúc này, hơn nữa còn nói trúng thân phận thực sự của hắn!
Người cảnh sát đứng đầu thấy quần giữa hai chân Lục Thiên Hữu bỗng trở nên sẫm màu, sau đó một hàng nước đái từ hai ống quần chảy xuống, trên đất thành một bãi nước nhỏ, cả phòng bốc một mùi khai. Anh ta không khỏi chán ghét nói:
-Đưa họ về đồn cảnh sát!
Mấy viên cảnh sát đi cùng anh ta lập tức đi lên trên bắt Lục Thiên Hữu, Lý Tường Hòa và mấy cô gái trong phòng dẫn đi.
Hai cô gái đó lúc này sợ tới mức mặt mũi đều biến sắc, Lý Tường Hòa trầm giọng nói:
-Dừng, tôi là đại biểu chủ tịch công ty XT Hàn Quốc ở Hồng Kông, tôi chỉ gặp người này trong phòng, tại sao lại dẫn cả tôi đi?
Vị cảnh sát Hông Kông đánh giá Lý Tường Hòa một chút rồi nói:
-Lục Thiên Hữu là tội phạm bỏ trốn trong nước! Tôi không quan tâm ông là người Hàn Quốc hay người Nhật Bản, người Mĩ hay người Anh, cũng phải tuân thủ luật pháp khu hành chính đặc biệt Hồng Kông! Ông và Lục Thiên Hữu ở cùng một chỗ, nghi ngờ tội bao che tội phạm, trước khi làm rõ quan hệ mật thiết giữa hai người, chúng tôi có quyền yêu cầu, ông đi cùng chúng tôi đến đồn cảnh sát đưa ra tất cả các chứng cứ xác thực! Nếu ông thật sự vô can với việc này, chúng tôi cũng không giam giữ ông hơn một ngày, nếu ông có liên quan đến chuyện này, đừng nói ông chỉ là một đại biểu chủ tịch một công ty tại Hồng Kông, ông có là lãnh sự Hàn Quốc ở Hông Kông cũng phải chịu sự chế tài của pháp luật! Nếu có ý kiến gì, sau việc này ông có thể đề nghị xét lại với phòng hành chính, nhưng trước đó mong ông phối hợp công tác với chúng tôi, nếu không, chúng tôi chỉ có thể cưỡng ép ông đi.
Lý Tường Hòa bất đắc dĩ đứng dậy, lúc này ông mới ý thức được, ông đang ở Hồng Kông, không phải ở Trung Quốc, ở Trung Quốc, cảnh sát đối xử với người ngoại quốc như thượng khách, nhất thời không cẩn thận rước lấy phiền phức. Cho nên đối với vụ án liên quan đến người ngoại quốc, họ làm rất cẩn thận như rơi vào hố sâu. Vì thế trước nay họ đều cố làm cho việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ trở thành không có gì, cho dù gây uất ức cho người dân nước mình cũng không tiếc, thậm chí còn giúp người nước ngoài bao che!
Nhưng Hồng Kông lại là một thủ đô quốc tế hóa, người nước ngoài sống ở Hông Kông có thể nói là nhiều không đếm xuể, cảnh sát Hồng Kông đối với các vụ án liên quan đến người nước ngoài, đều là thấy nhưng không thể trách, cho nên mấy lời của ông không thể hù dọa cảnh sát Hồng Kông, ngược lại còn gây phản cảm cho họ, có thể nói cả những lời lẽ ác nghiệt hơn.
Mặc dù Lý Tường Hòa có thân phận không thấp trong công ty Samsung, nhưng ông cũng không tự đại đến mức cho rằng ông đáng được coi trọng hơn lãnh sự Hàn Quốc ở Hồng Kông.
Mà lúc này, đoàn xe của Phương Minh Viễn đã nhanh chóng rời khỏi khu thành phố của thành phố Hoằng Thành chạy xe đến khu trại giam thứ ba Hoằng Thành.
-Minh Viễn, bên Hồng Kông đã bắt được Lục Thiên Hữu, bị bắt cùng với hắn ngoài các nhân viên Hồng Kông làm việc trong các mỏ khai thác mới của Trung Quốc còn có một người Hàn Quốc, tên là Lý Tường Hòa, là đại biểu chủ tịch công ty xuất nhập khẩu XT Hàn Quốc ở Hông Kông!
Sau khi Lâm Dung nhận được điện thoại, liền gọi điện thoại cho Minh Viễn nói.
-Lý Tường Hòa? Đại biểu chủ tịch công ty xuất nhập khẩu XT Hàn Quốc tại Hồng Kông?
Phương Minh Viễn có chút ngạc nhiên nói,
-Tên Hàn Quốc này tham gia vào đó làm gì? Để Hồng Kông điều tra công ty xuất nhập khẩu này làm gì? Tại sao lại tiếp xúc với Lục Thiên Hữu?
Phương Minh Viễn loáng thoáng nhận thấy rất có khả năng tên Lý Tường Hòa này đến là vì việc buôn lậu đất hiếm.
Phải biết rằng, trước đây, do sự quật khởi của công ty Samsung Hàn Quốc, Hàn Quốc đã trở thành quốc gia lớn ứng dụng các công nghệ kỹ thuật cao trong ngành sản xuất điện tử, sản phẩm thể lỏng,di động trên thị trường quốc tế chiếm con số rất khách quan, mà phát triển các xí nghiệp này, đất hiếm là nguyên liệu không thể bỏ qua hiện nay, cho nên trước đây Hàn Quốc cũng là khách hàng lớn nhập khẩu đất hiếm của Trung Quốc.
-Ừh!
Là vùng ngoại ô trong huyện Hoằng Thành cách thành phố không đến 50km, do hai khu đắp đê lấn biển Nam hồ và Bắc hồ tạo thành, là khu trại giam thứ ba có tổng diện tích hơn 30 kilomet vuông, là trại giam vẫn giữ nguyên các hình phạt trong mười năm trở lại đây, nhà giam giam giữ các tội phạm có hành vi phạm tội tương đối nhẹ, phạm nhân trong trại có hơn hai nghìn người, nhân viên công tác trong nhà giam có hơn 300 người.
-Nhanh lên! Bố trí tốt hòng họp đi!
Trưởn trại giam Lưu Hán Cao cao giọng chỉ huy các nhân viên công tác bố trí phòng họp trại giam. Sáng hôm nay, ông ta mới nhận được thông báo từ Sở tư pháp tỉnh, chi nhánh công ty tập đoàn Carrefour hôm nay cùng đi có Phó sở tư pháp tỉnh Vũ Ninh Đức cũng đến trại giam thứ ba Hoằng Thành quyên góp một khoản tiền và vật tư cho nhân viên công tác và nhân viên hành hình trong trại giam.
Tin đến quá bất ngờ, trước đó không nghe chút phong phanh nào. Điều này khiến cho Lưu Hán rất luống cuống! Chỉ có thể nước tới trôn mới nhảy, sau khi nhận được điện thoại lập tức phát động cho toàn nhân viên trong trại giam, còn các nhân viên hành hình có biểu hiện tốt thì tiến hành vệ sinh quét dọn trại giam, đồng thời bố trí phòng họp trong trại, chuẩn bị công tác tiếp đãi.
Không nói đến danh tiếng lừng lẫy của tập đoàn Carrefour, Lưu Hán cũng đã sớm biết, đây là công ty quyên góp nhiều tiền và vật tư nhất trong bao năm qua cho phòng cảnh sát tỉnh, hơn nữa rất nhiều gia tộc trong hệ thống cảnh sát tỉnh đều làm việc cho tập đoàn Carrefour, đắc tội với tập đoàn này có nghĩa là đắc tội với rất nhiều người! Sự mạo hiểm này Lưu Hán không chống đỡ nổi.
Hơn nữa đi cùng với Phó giám đốc sở Vũ Ninh Chương của tập đoàn Carrefour, cũng là lãnh đạo trực tiếp của Lưu Hán, hơn nữa Vũ Ninh Chương là cán bộ từ Bộ tư pháp Trung ương xuống, là người cạnh tranh với chiếc ghế Sở trưởng tư pháp nhiệm kỳ tới, nếu không tiếp đãi tốt thì ông ta sẽ khiến những người trong trại giam cả đời không được thoải mái! Làm không tốt sẽ bị điều đến các vị trí râu ria.
Mặc dù công tác tỏng trại giam, danh tiếng người này không mấy tốt, hơn nữa rất nhiều người cũng cho rằng không có tương lai gì, nhưng chỉ có những người làm người của hắn mới rõ, dầu mỡ ở trong đó còn rất nhiều! Không nói họ có thể ăn người nhà phạm nhân, hàng năm muốn giảm hình phạt cho phạm nhân hoặc phóng thích phạm nhân cũng được một khoản phí rất lớn, chính là việc ăn uống ngủ nghỉ của hơn hai nghìn phạm nhân trong trại, thì có thể vớt được bao nhiêu dầu trong đó?
Hơn nữa những phạm nhân hành hình cũng không phải cả ngày đều ở trong trại, họ còn phải lao động cải tạo, cũng phải sản xuất sản phẩm tạo lợi nhuận, hơn nữa do không cần phát lương và phúc lợi cho những phạm nhân này, phí sinh hoạt do chính phủ cung cấp còn lợi nhuận thì đi đâu không biết.
Lưu Hán đã ở đây 5 năm, tài sản trông có vẻ bình thường nhưng đã lên đến ba triệu, những công ty cố sống cố chết này, cứu sống ông…có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Còn mạo hiểm kinh doanh! Mà ông ta ở đây lại thu hoạch dù hạn hay lụt! Năm nay Lưu Hán đã hơn 50, ông ta cũng không hi vọng mình chỉ thăng chức đến đây, chỉ cần có thể bình an ngồi vào vị trí trưởng trại giam thứ ba không nghỉ hưu, tài sản lên hơn nghìn vạn, về nhà làm một phú gia, ông ta cũng thấy đầy đủ lắm rồi.
Cho nên, Lưu Hán càng không thể để lộ bất cứ chuyện gì trong quá trình tiếp đãi ảnh hưởng đến sự nghiệp tương lai của mình.
-Sếp, thời gian cấp bách quá!
Trưởng phòng hậu cần Mã Hân Lập đầu mướt mồ hôi nói:
-Mấy thứ ông nói sợ nhất thời không mua đầy đủ được.
-Tôi không quan tâm anh phải tốn bao nhiêu tiền, cần những ưu đãi gì, nhưng anh phải làm tốt công việc.
Sắc mặt Lưu Hàn lập tức lạnh đi nói, tên Mã Hân Lập này hàng năm thu được bao nhiêu từ việc mua đồ ăn,thấy hắn cũng “biết điều”, Lưu Hán cũng khuất mắt trông coi! Bây giờ không ngờ hắn còn dám hạch sách mình.
-Thưa sếp, việc khéo léo này cũng khó vì không bột đố gột nên hồ, bên trên đã giám sát, tôi mới đi mua trước, nhưng thời gian bây giờ không kịp, ngay cả thời gian chạy xe trên đường cũng vội!
Tất nhiên Mã Hân Lập thấy vẻ không hài lòng của Lưu Hán, nhưng hắn vẫn kiên trì giải thích. Những việc trước nay trại giam thứ ba gặp phải trước tiên đều đến các đầu bếp nổi tiếng của các nhà hàng danh tiếng trong thành phố, sau đó thu mua những con cá hiếm trong tay các ngư dân từ hồ Phàn Dương.
Nhưng hiện nay, tin được biết ăn cơm vào giữa trưa, chống đỡ cũng hơn 3h, đầu bếp có thể mời đến nhưng thức ăn sợ chỉ có thể mua trên chợ. Vừa này hắn đã liên hệ với mấy nhà hàng nổi tiếng trong thành phố, các món ăn bình thường không thiếu, nhưng những món ngon vật lạ thì rất khó đạt tiêu chuẩn.
Tiêu chuẩn tiếp đãi bị hạ xuống, khách chiêu đãi là những kẻ thực quyền, là Phó giám đốc có khả năng thăng chức, Việc này nếu lãnh đạo mở rộng ra sẽ gây khó dễ cho nhân viên, nếu không, chỉ có một việc, lệnh cho các lãnh đạo thêm một mắt nữa để cũng nhìn! Lãnh đạo không hài lòng, Lưu Hán tất nhiên cũng không hài lòng, Lưu Hàn không hài lòng, tất nhiên hắn cũng không mấy vui vẻ.
-Hừ, không cần phải chỉ nhấn mạnh khó khăn, có khó khăn lẽ nào không làm được việc?
Lưu Hán lấy tay chỉ vào mũi hắn nói,
--Nếu chiêu đãi hôm nay xảy ra chuyện gì…
Ông ta vẫn chưa nói xong đã thấy thư ký của mình vội vàng chạy vào nói:
-Thưa sếp, đoàn xe của Vũ Ninh giám đốc cách chúng ta không đến mười phút chạy xe nữa.
-AH?
Lưu Hán và Mã Hân Lập đồng thanh hô. Văn phòng Sở tư pháo vừa gọi điện không lâu, đoàn người Vũ Ninh Đức không ngờ đã đến rồi.
Điều này cũng khó tránh quá nhanh rồi đấy!
/1605
|