Sau hai ngày lạnh nhạt, cuối cùng Philip cũng đi tiếp kiến mấy người ở ngành khai thác Trung Quốc không tồi, là tiếp kiến, không phải gặp mặt.
Theo Philip thấy, cuộc gặp mặt này, từ tất cả những người cùng đoàn không bình đẳng nhất, bao gồm cả cô thư ký ông thích nhất, cũng đều bị chặn ở bên ngoài, mà trước khi ông bước vào căn phòng này, không những còn bị kiểm tra với những hành động thô lỗ xem có mang theo các vật nguy hiểm như súng ống không mà còn bị chất vấn, trên người có mang theo máy ghi âm, các thiết bị thu phát tín hiệu hay không, còn tiếp đãi rất mất lịch sự, đối với Philip mà nói, đã là ký ức xa lạ và xa xôi, chính vì xa lạ và xa xôi nên Philip càng thêm tức giận.
Căn phòng không lớn khoảng 20 mét vuông, bài trí bên trong cũng rất đơn giản, ngoài hai chiếc sofa và một bàn trà, còn có một chiếc tivi và một bàn rượu ở xa, Philip thấy trên bàn rượu đặt không ít rượu.
Nhân viên tiếp đãi sau khi đưa ông ta vào phòng, chỉ đưa ông ta một bình trà, liền không thấy tung tích đâu cả, Philip đợi khoảng 1h cũng không có ai vào chào hỏi, điện thoại thì ông đã đưa cho thư ký, tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài, bên trong còn có tivi ông cũng không hoàn toàn là không có việc gì làm.
Philip vừa nghe đài Phượng Hoàng vừa cân nhắc, tại sao chủ ngành khai thác Trung Quốc lại cố ý gây cho công ty xuất nhập khẩu Safari phiền phức lớn như vậy, không những dừng hợp đồng cung cấp hàng, hơn nữa đích thân ông đến đàm phán cũng tiếp đãi có phần không giống phong tục truyền thống trước này của Trung Quốc.
Phải biết rằng, người ở đất nước này rất sĩ diện, cho dù là là lưu lạc đến các quốc gia phong kiến nửa thực dân cũng muốn bày ra một bộ “Thiên triều thượng quốc”, mồm miệng tài trí hơn người cho dù sĩ diện bị mất bên trong, cũng không tiếc Philip loại sĩ diện nghèo mắc bệnh xấu hổ có thể nói trong nhiều quốc gia phổ biến nhiều lần đến Hông Kông và Trung Quốc, biết rất rõ điểm này.
Nhưng hôm nay Philip lại gặp một loại khác, cũng không biết công ty xuất nhập khẩu Safari lại không hăng hái nữa, không ngờ đối với vị Phó tổng giám đốc như ông đến đàm phán, rất kỳ lạ luôn làm khó Philip, rốt cuộc chủ của ngành khai thác Trung Quốc là ai? Sau lưng lại có nhân vật như vậy làm chỗ dựa.
Chưa đầy 1h30’, khi lòng kiên nhẫn của Philip bị mất đi,cửa phòng bỗng có người đẩy cửa ngó đầu nhìn Philip…Không khỏi há hốc mồm nhìn hắn, ông biết đây chẳng phải là con trai độc nhất của anh em Lục gia mà tên tiểu tử họ Phương Lục Thiên Hữu bị bắt ở Edinburgh phải không?
Phương Minh Viễn cũng bước lên phía trước bắt tay ông ta, ngồi đối diện Philip, Trần Trung đứng bên cửa, Lâm Dung thì ngồi bên cạnh ghế sofa của Phương Minh viễn.
-Ông…ông Phương,tại sao ông lại xuất hiện ở đây?
Philip kinh ngạc nói.
-Tại sao không thể là ngành khai thác Trung Quốc bây giờ trở thành doanh nghiệp của tôi? Tại sao tôi không thể xuất hiện ở đây?Hay là ông Rodman cho rằng tôi không có tư cách đàm phán với ông?
Hai hàng lông mày Phương Minh Viễn dựng ngược lên, không hài lòng nói.
-Không không không…
Philip hoảng sợ liên tục xua tay nói,
-Ông Phương, mong đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó mà là tôi không ngờ chủ ngành khai thác Trung Quốc lại là anh.
Mặc dù anh rất kinh ngạc, nhưng vẫn chưa dến mức phải đau đầu vẫn được Ollila và công ty dầu mỏ Anh tôn là thượng khách Phương Minh Viễn, cũng không phải là anh ta có thể tùy ý xem nhẹ kẻ khác sắc mặt Phương Minh Viễn dịu đi dần.
Tâm niệm của Philip thay đổi rất nhanh, kết quả này thực tế là nằm ngoài dự kiến của Philip, trước khi ông đến ông không ngờ Phương Minh Viễn lại tiếp nhận ngành khai thác Trung Quốc, nhưng ông lại rất nhanh chóng trở nên thoải mái,ban đầu Lục Thiên Hữu đã đắc tội với Phương Minh Viễn ở Anh, bây giờ ông vẫn còn nhớ,không phải Trung Quốc có câu nói sao, cái gì mà báo thù mười năm vẫn chưa muộn, đây chính là sự trả thù của Phương Minh Viễn với Lục Thiên Hữu.
Nhưng? Mối thù giữa Phương Minh Viễn và Lục gia, thì dính dáng gì đến công ty xuất nhập khẩu Safari cơ chứ?Đúng là vô lý.
Mặc dù…ở Australia, việc Phương gia mua lại ngành khai thác hình như có chút cản trở, nhưng việc này cũng không thể đổ đống lửa đó lên đầu công ty xuất nhập khẩu Safari được. Dù sao người cần gặp thì công ty xuất nhập khẩu Safari cũng đã gặp ngay từ đầu rồi, đến bây giờ công ty xuất nhập khẩu Safari cũng không thể tùy ý nhúng tay vào.
Mặc dù Australia vẫn là quốc gia liên bang Anh, nhưng dù sao đã**nhiều năm rồi, công ty xuất nhập khẩu Safari cũng không đủ tư cách khoa tay múa chân, cưỡng ép yêu cầu chính phủ Australia nhượng lại mỏ than được.
Nhưng ngoại trừ điểm này, Philip không nghĩ ra, Phương Minh Viễn còn lý do nào để nổi giận với công ty xuất nhập khẩu Safari nữa.
-Ông Phương, chúc mừng chúc mừng, đã nắm được ngành khai thác Trung Quốc, sự nghiệp của ông Phương lại tiếp tục được tăng cường rồi.
Philip cười bồi nói.
-Chỉ có điều công ty tôi rất không hiểu, tại sao quý công ty lại phải ngừng quan hệ giao dịch giữa hai bên chúng ta? Mặc dù, quý công ty đã đổi tất cả người, nhưng theo lệ quốc tế, hợp đồng giao dịch giữa quý công ty và công ty xuất nhập khẩu Safari vẫn tiếp tục được thực hiện nếu ông Phương vẫn cố tình ngừng hợp đồng thì quý công ty phải bồi thường tổn thất cho công ty xuất nhập khẩu Safari.
-Tiếp tục thực hiện? Tại sao?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói,
-Qúy công ty nói không giữ lời mà vẫn còn mặt mũi yêu cầu chúng tôi tiếp tục thực hiện hợp đồng sao? Bồi thường tổn thất? Hừ hừ,nửa đồng Việt Nam tôi cũng không trả cho các ông.
Sắc mặt Philip đỏ bừng lên, tiền Việt Nam vốn có giá trị thấp nhất, ngay cả nửa đồng Việt Nam cũng không bồi thường, vậy chẳng phải nói là không bồi thường sao?
-Ông Phương câu nói của ông có ý gì?
Philip lập tức đứng lên, tức giận nói:
-Công ty xuất nhập khẩu Safari chúng tôi trước nay luôn tin tưởng cam kết giữa chúng ta, không phải không có hứa hẹn.
Người Anh trước nay đều tự coi là quốc gia của những người tài, mặc kệ sau lưng làm gì, nhưng về chuyện này trước nay không thể chấp nhận được.
-Thật sao?
Phương Minh Viễn hướng tay về phía Lâm Dung, Lâm Dung hiểu ý lấy hai tờ giấy trong cặp ra đặt trong tay anh ta.
Phương Minh Viễn lẫy hai tờ giấy đó quăng trước mặt Philip, trợn mắt lên nói:
-Qúy công ty đã thực hiện cam kết đối với tôi như thế này sao?
Theo Philip thấy, cuộc gặp mặt này, từ tất cả những người cùng đoàn không bình đẳng nhất, bao gồm cả cô thư ký ông thích nhất, cũng đều bị chặn ở bên ngoài, mà trước khi ông bước vào căn phòng này, không những còn bị kiểm tra với những hành động thô lỗ xem có mang theo các vật nguy hiểm như súng ống không mà còn bị chất vấn, trên người có mang theo máy ghi âm, các thiết bị thu phát tín hiệu hay không, còn tiếp đãi rất mất lịch sự, đối với Philip mà nói, đã là ký ức xa lạ và xa xôi, chính vì xa lạ và xa xôi nên Philip càng thêm tức giận.
Căn phòng không lớn khoảng 20 mét vuông, bài trí bên trong cũng rất đơn giản, ngoài hai chiếc sofa và một bàn trà, còn có một chiếc tivi và một bàn rượu ở xa, Philip thấy trên bàn rượu đặt không ít rượu.
Nhân viên tiếp đãi sau khi đưa ông ta vào phòng, chỉ đưa ông ta một bình trà, liền không thấy tung tích đâu cả, Philip đợi khoảng 1h cũng không có ai vào chào hỏi, điện thoại thì ông đã đưa cho thư ký, tạm thời không thể liên lạc với bên ngoài, bên trong còn có tivi ông cũng không hoàn toàn là không có việc gì làm.
Philip vừa nghe đài Phượng Hoàng vừa cân nhắc, tại sao chủ ngành khai thác Trung Quốc lại cố ý gây cho công ty xuất nhập khẩu Safari phiền phức lớn như vậy, không những dừng hợp đồng cung cấp hàng, hơn nữa đích thân ông đến đàm phán cũng tiếp đãi có phần không giống phong tục truyền thống trước này của Trung Quốc.
Phải biết rằng, người ở đất nước này rất sĩ diện, cho dù là là lưu lạc đến các quốc gia phong kiến nửa thực dân cũng muốn bày ra một bộ “Thiên triều thượng quốc”, mồm miệng tài trí hơn người cho dù sĩ diện bị mất bên trong, cũng không tiếc Philip loại sĩ diện nghèo mắc bệnh xấu hổ có thể nói trong nhiều quốc gia phổ biến nhiều lần đến Hông Kông và Trung Quốc, biết rất rõ điểm này.
Nhưng hôm nay Philip lại gặp một loại khác, cũng không biết công ty xuất nhập khẩu Safari lại không hăng hái nữa, không ngờ đối với vị Phó tổng giám đốc như ông đến đàm phán, rất kỳ lạ luôn làm khó Philip, rốt cuộc chủ của ngành khai thác Trung Quốc là ai? Sau lưng lại có nhân vật như vậy làm chỗ dựa.
Chưa đầy 1h30’, khi lòng kiên nhẫn của Philip bị mất đi,cửa phòng bỗng có người đẩy cửa ngó đầu nhìn Philip…Không khỏi há hốc mồm nhìn hắn, ông biết đây chẳng phải là con trai độc nhất của anh em Lục gia mà tên tiểu tử họ Phương Lục Thiên Hữu bị bắt ở Edinburgh phải không?
Phương Minh Viễn cũng bước lên phía trước bắt tay ông ta, ngồi đối diện Philip, Trần Trung đứng bên cửa, Lâm Dung thì ngồi bên cạnh ghế sofa của Phương Minh viễn.
-Ông…ông Phương,tại sao ông lại xuất hiện ở đây?
Philip kinh ngạc nói.
-Tại sao không thể là ngành khai thác Trung Quốc bây giờ trở thành doanh nghiệp của tôi? Tại sao tôi không thể xuất hiện ở đây?Hay là ông Rodman cho rằng tôi không có tư cách đàm phán với ông?
Hai hàng lông mày Phương Minh Viễn dựng ngược lên, không hài lòng nói.
-Không không không…
Philip hoảng sợ liên tục xua tay nói,
-Ông Phương, mong đừng hiểu lầm, tôi không có ý đó mà là tôi không ngờ chủ ngành khai thác Trung Quốc lại là anh.
Mặc dù anh rất kinh ngạc, nhưng vẫn chưa dến mức phải đau đầu vẫn được Ollila và công ty dầu mỏ Anh tôn là thượng khách Phương Minh Viễn, cũng không phải là anh ta có thể tùy ý xem nhẹ kẻ khác sắc mặt Phương Minh Viễn dịu đi dần.
Tâm niệm của Philip thay đổi rất nhanh, kết quả này thực tế là nằm ngoài dự kiến của Philip, trước khi ông đến ông không ngờ Phương Minh Viễn lại tiếp nhận ngành khai thác Trung Quốc, nhưng ông lại rất nhanh chóng trở nên thoải mái,ban đầu Lục Thiên Hữu đã đắc tội với Phương Minh Viễn ở Anh, bây giờ ông vẫn còn nhớ,không phải Trung Quốc có câu nói sao, cái gì mà báo thù mười năm vẫn chưa muộn, đây chính là sự trả thù của Phương Minh Viễn với Lục Thiên Hữu.
Nhưng? Mối thù giữa Phương Minh Viễn và Lục gia, thì dính dáng gì đến công ty xuất nhập khẩu Safari cơ chứ?Đúng là vô lý.
Mặc dù…ở Australia, việc Phương gia mua lại ngành khai thác hình như có chút cản trở, nhưng việc này cũng không thể đổ đống lửa đó lên đầu công ty xuất nhập khẩu Safari được. Dù sao người cần gặp thì công ty xuất nhập khẩu Safari cũng đã gặp ngay từ đầu rồi, đến bây giờ công ty xuất nhập khẩu Safari cũng không thể tùy ý nhúng tay vào.
Mặc dù Australia vẫn là quốc gia liên bang Anh, nhưng dù sao đã**nhiều năm rồi, công ty xuất nhập khẩu Safari cũng không đủ tư cách khoa tay múa chân, cưỡng ép yêu cầu chính phủ Australia nhượng lại mỏ than được.
Nhưng ngoại trừ điểm này, Philip không nghĩ ra, Phương Minh Viễn còn lý do nào để nổi giận với công ty xuất nhập khẩu Safari nữa.
-Ông Phương, chúc mừng chúc mừng, đã nắm được ngành khai thác Trung Quốc, sự nghiệp của ông Phương lại tiếp tục được tăng cường rồi.
Philip cười bồi nói.
-Chỉ có điều công ty tôi rất không hiểu, tại sao quý công ty lại phải ngừng quan hệ giao dịch giữa hai bên chúng ta? Mặc dù, quý công ty đã đổi tất cả người, nhưng theo lệ quốc tế, hợp đồng giao dịch giữa quý công ty và công ty xuất nhập khẩu Safari vẫn tiếp tục được thực hiện nếu ông Phương vẫn cố tình ngừng hợp đồng thì quý công ty phải bồi thường tổn thất cho công ty xuất nhập khẩu Safari.
-Tiếp tục thực hiện? Tại sao?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói,
-Qúy công ty nói không giữ lời mà vẫn còn mặt mũi yêu cầu chúng tôi tiếp tục thực hiện hợp đồng sao? Bồi thường tổn thất? Hừ hừ,nửa đồng Việt Nam tôi cũng không trả cho các ông.
Sắc mặt Philip đỏ bừng lên, tiền Việt Nam vốn có giá trị thấp nhất, ngay cả nửa đồng Việt Nam cũng không bồi thường, vậy chẳng phải nói là không bồi thường sao?
-Ông Phương câu nói của ông có ý gì?
Philip lập tức đứng lên, tức giận nói:
-Công ty xuất nhập khẩu Safari chúng tôi trước nay luôn tin tưởng cam kết giữa chúng ta, không phải không có hứa hẹn.
Người Anh trước nay đều tự coi là quốc gia của những người tài, mặc kệ sau lưng làm gì, nhưng về chuyện này trước nay không thể chấp nhận được.
-Thật sao?
Phương Minh Viễn hướng tay về phía Lâm Dung, Lâm Dung hiểu ý lấy hai tờ giấy trong cặp ra đặt trong tay anh ta.
Phương Minh Viễn lẫy hai tờ giấy đó quăng trước mặt Philip, trợn mắt lên nói:
-Qúy công ty đã thực hiện cam kết đối với tôi như thế này sao?
/1605
|