- Bọn mày thật đúng là có tiền đồ đó, bốn người đàn ông không ngờ bị một cô gái lừa, thực khiến người Tần Tây mất mặt quá.
Có người khinh miệt mắng.
- Hay là về nhà bú bú sữa đi.
- Đúng vậy, đúng vậy
Lưu Dũng nói
- Đánh cho bọn chúng không còn mặt mũi quay về.
Có người phụ họa với Lưu Dũng.
- Đánh chết đi, đánh chết đi. Tụi bây không giống đàn ông.
Có người la lớn.
Mặt mấy người Đồng Thanh Hoa lúc này đã từ màu hồng chuyển sang tím. Câu nói vô ý của Đồng Thanh Hoa bị Lưu Dũng nắm lấy nhược điểm.
- Đừng nghe bọn chúng ở đây nói hươu nói vượn, các anh thấy mấy cô Triệu Nhã có khả năng là kẻ lừa đảo sao?
Có người la to:
- Bọn chúng là vu oan, hãm hại người khác.
Câu nói này của anh ta làm giật mình mọi người đang cười nhạo Đồng Thanh Hoa, mọi người nghĩ ra là Đồng Thanh Hoa đang nói càn. Năm trăm tệ đối với gia đình bình thường thì đúng là cả gia tài, nhưng đối với Phùng Thiện và Triệu Nhã vốn rất thân với Phương Minh Viễn, dường như không đáng để lường gạt, có thể lấy ở chỗ Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn còn so đo mấy đồng tiền lẻ đó sao? Hiện giờ Phương Minh Viễn là niềm kiêu hãnh của thị trấn Hải Trang, là thần tượng của các học sinh trung học nhà máy Thiết bị cán ép Tần Tây. Về học tập thì đứng nhất hơn mười năm, từ lúc hắn đi học đến nay, từ năm thứ nhất. Về bản lĩnh, hắn có thể bắt người Nhật Bản phải xin lỗi. Về tài sản, bảng hiệu quán ăn Phương Gia ở huyện Bình Xuyên. Về đạo nghĩa: cứu người trong cơn hồng thủy.
- Bọn chúng đang vu oan giá họa. Đánh chúng đi, đồ khốn khiếp.
Theo tiếng hô, các học sinh có mặt bị kích động. Đồng Thanh Hoa nói các cô Triệu Nhã là kẻ lừa đảo, chẳng phải là chúng đang bôi nhọ các học sinh trường Trung học nhà máy Thiết bị cán ép Tần Tây sao?
Mấy người Đồng Thanh Hoa căng thẳng, lúc này tình hình hỗn loạn hơn lúc mới nãy, có điều lúc nãy chỉ có vài người, hiện giờ gần như toàn bộ nam sinh muốn đánh chúng. Trong lòng sợ hãi, Đồng Thanh Hoa chỉ Asohon Kagetsu cao giọng nói:
- Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không nói mấy cô đó, mà là người này.
Lập tức yên tĩnh, sau đó từ trong đám người có một giọng nói vang lên:
- Anh khẳng định là cô ấy?
Đúng là giọng của Phương Minh Viễn.
- Minh Viễn!
Triệu Nhã reo lên, thấy Phương Minh Viễn dẫn theo Trần Trung rẽ đám người tiến vào, theo sau là mấy vị cảnh sát.
- Mọi người nhường một chút, nhường một chút.
Các cảnh sát nói luôn miệng.
Phương Minh Viễn lúc này mới thấy rõ ràng tình thế. Asohon Kagetsu vẫn đang xoắn cánh tay của Vương Quang Viễn, một chân thì đạp chân của nó. Máu mũi của Vương Quang Viễn đã ngừng chảy nhưng đọng lại trên một vũng trên đất và quần áo. Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lý Vũ Hân được cô bảo vệ ở phía sau, Phương Minh Viễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thiện cảm với Asohon Kagetsu tăng lên. Hắn nhận được điện thoại của Lưu Dũng, lập tức dẫn Trần Trung chạy đến, trên đường gặp cảnh sát cũng đang chạy đến. Vừa đến đây, nhìn thấy đám đông bu quanh, lại có người hô lớn muốn đánh ai, trong lòng cảm thấy kích động. Hiện giờ nhìn thấy các cô gái đều bình yên vô sự, mối lo trong lòng mới được tháo bỏ.
- Đồng chí, đồng chí.
Người trung niên kia nhìn thấy cảnh sát đến, rõ ràng đã thở phào một hơi, vội vàng đón tiếp, đưa giấy tờ của mình, đồng thời nhỏ giọng nói:
- Đồng chí, mấy thanh niên này đều là con em cán bộ ở thành phố chúng tôi, trong đó có một cậu là con trai độc nhất của Cục trưởng Đồng Đống của chúng tôi. Nếu có vấn đề gì, người đi cùng như tôi ngóc đầu không nổi. Các anh có thể đuổi mấy người này đi trước không?
Vị cảnh sát đó tên là Lỗ Đắc Lợi, là phó đồn trưởng đồn công an thị trấn Hải Trang, tiếp nhận vị trí của Chu Đại Quân lúc trước, quan hệ với Chu Đại Quân cũng không tệ. Lúc nãy nhận được tin báo của Lưu Dũng, con trai của phó chủ tịch thị trấn Triệu Quế Vinh, báo cảnh sát sự việc của các cô gái thân thiết của Phương Minh Viễn, Triệu Nhã và Phùng Thiện, cùng với cô gái Nhật Bản ở hoài không đi trong thị trấn, Lỗ Đắc Lợi dường như có lửa cháy ở mông, lập tức dẫn người chạy tới, nửa đường gặp Phương Minh Viễn cũng vậy nên cùng chạy đến. Anh ta đưa tay nhận giấy chứng nhận, nhìn qua.
- Tề Quốc Viễn? Ha ha… Nghe đến thì biết là người có tiếng tăm rồi.
Lỗ Đắc Lợi gần đây nghe Tùy Đường diễn nghĩa, vừa thấy tên trên giấy chứng nhận không nén nổi vui vẻ.
- Ha ha, trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi.
Tề Quốc Viễn liên tục cười theo. Gần đây Tùy Đường diễn nghĩa được phát liên tục, người trêu chọc tên của gã cũng không ít. Gã lo lắng nhìn phó đồn Lỗ, hiện tại việc cần thiết là đuổi đám người này đi.
Lỗ Đắc Lợi khoát tay, năm người cảnh sát anh ta dẫn theo liền tản ra, duy trì trật tự hiện trường. Lỗ Đắc Lợi mang giấy chứng nhận của Tề Quốc Viễn nhìn tới nhìn lui, xác nhận quả thật bên trong là do sở cảnh sát xác nhận, lúc này mới trầm giọng nói:
- Đồng chí Tề, lúc nãy bên ngoài tai tôi nghe được, các anh nói bị các cô gái lừa đảo ở chỗ chúng tôi mất năm trăm tệ, có việc này sao?
Tề Quốc Viễn lập tức giật mình. Đồng Thanh Hoa chỉ vì muốn chặn đường mấy cô gái mà lấy cớ này, không nghĩ sẽ mang đến hậu quả. Nếu nói có thì Lỗ Đắc Lợi bắt đẩu lập án ở đây, điều tra cụ thể. Chuyện này do Đồng Thanh Hoa buột miệng nói ra vì muốn có một cái cớ cho mình để mọi người bớt giận, vốn không khớp với lời khai của mọi người. Chuyện báo án giả này sẽ làm các cảnh sát vô cùng giận dữ. Anh không có việc gì làm hay sao mà báo án giả, lãng phí tiền của nhà nước, lãng phí thời gian của mọi người. Chỉ dựa vào điểm này, nếu điều tra ra sự thật, tạm giam vài ngày còn nhẹ.
- Sao vậy, đồng chí Tề?
Dường như Lỗ Đắc Lợi đã thấy Tề Quốc Viễn chần chừ, tiếp tục truy vấn.
Tề Quốc Viễn cười xấu hổ, vấn đề ngay trước mặt mọi người như vậy, Đồng Thanh Hoa đã chỉ ra và xác nhận người ta là kẻ lừa đảo, giờ sửa lại, chỉ sợ chuyện này không khống chế nổi.
Bộ dạng Vương Quang Viễn đã thế này, đến lúc đó, mấy anh chàng công tử này có việc không hay xảy ra thì tiền đồ của mình cũng tiêu tan.
- Tôi đây cũng không phải nhân viên tiếp án, chỉ là đi cùng nên làm chứng giúp họ. Vụ án cụ thể anh nên quay lại hỏi cục cưng của Cục trưởng Đồng đi.
Lỗ Đắc Lợi kia là ai, đi theo Chu Đại Quân lâu như vậy, có hạng người nào chưa thấy qua, ngay lập tức biết trong đó có điều mờ ám. Anh ta lại nghĩ, kết hợp tình hình ở hiện trường, đã đoán được sự thật bảy tám phần, trong lòng đã cảm thấy tức giận.
Bọn bây chạy đến thị trấn Hải Trang, chặn đường nữ sinh, đá trúng tấm sắt, không ngờ trở ngược lại vu oan giá họa cho người ta. Không chỉ có thế, làm việc hèn hạ khiến cho trật tự ở Hải Trang bị bôi đen. Cho dù là lừa gạt hay bịp bợm, năm trăm tệ cũng không phải là số tiền nhỏ. Một vụ án giả tạo như vậy, bọn họ có điều tra đến chết cũng không phá được. Cuối cùng, khảo hạch thành tích cuối năm của đồn công an Hải Trang bị một vết nhơ. Đây chính là tiền thưởng và tiền đồ của mấy người như Lỗ Đắc Lợi.
Hơn nữa, đứng dưới góc độ của Lỗ Đắc Lợi, về công hay tư, anh ta cũng phải đứng về phía Phương Minh Viễn. Hơn nữa anh ta thấy khi quán ăn Phương Gia khai trương ở huyện Bình Xuyên, ngay cả Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương Quân Nghĩa cũng xuất hiện. Đồng Đống, anh to hơn Dương Quân Nghĩa sao? Hơn nữa đây là Hải Trang, là huyện Bình Xuyên, chứ không phải Hoàng Xuyên, địa hạt của anh. Nói khó nghe một tí, đừng nói là Đồng Đống, cho dù là Bí thư thành ủy Hoàng Xuyên đến đây, cũng không thể khiến cho Quan Duyệt Võ nói chuyện. Hiện quan không bằng hiện quản là vậy.
Trong lòng Lỗ Đắc Lợi đã có kết luận. Anh ta nhìn Tề Quốc Viễn và mấy người Đồng Thanh Hoa, trong ánh mắt không khỏi có vài phần thương hại. Mấy người này tuy vô tình, nhưng tìm người vu cáo cũng phải tìm đúng người. Năm trăm tệ, nghe thì nhiều, nhưng không là gì với Asohon Kagetsu. Người nước ngoài họ, thu nhập một tháng đã hơn của người trong nước nhiều năm. Năm trăm tệ, chỉ e là một chút tiền cơm của người ta.
- Các anh xác định kẻ lừa đảo là cô ấy sao?
Lỗ Đắc Lợi nửa cười nửa không chỉ Asohon Kagetsu, hỏi Đồng Thanh Hoa.
- Dáng vẻ rất giống, tôi cảm thấy chính là cô ta.
Đồng Thanh Hoa theo bản năng tìm đường lui cho chính mình.
- Đồng chí, bạn tôi bị cô ta đánh chảy máu, anh mau chóng cho người đến cứu đi.
- Rất giống? Anh cảm thấy thị trấn Hải Trang của chúng tôi lớn như vậy, có thể có mấy người mà cảnh sát chúng tôi không biết? Tôi có thể cam đoan, cô ta không có chị em, càng không có người giống cô ấy trong thị trấn Hải Trang này. Tôi chỉ hỏi anh, rốt cuộc có phải là cô ấy hay không?
Lỗ Đắc Lợi tức giận nói.
Đổng Thanh Hoa chẩn chừ không quyết, nó cảm thấy có điểm bất thường, nhưng Lỗ Đắc Lợi sao lại để cho nó từ từ suy xét được.
- Tôi hỏi, các anh báo án, ngay cả đối tượng cũng không thể nhận diện chính xác, báo cái gì, không phải muốn đùa với chúng tôi sao?
Lỗ Đắc Lợi nghiêm mặt.
Đồng Thanh Hoa hơi kích động, nghĩ dù có điều tra ra mình nói xằng, thì có thể diện của cha, mấy cảnh sát này cũng không thể làm khó mình quá. Nó cắn răng chỉ vào Asohon Kagetsu nói:
- Nếu không có người giống cô, thì đó chính là cô. Chính cô lừa tôi năm trăm tệ, chúng tôi nhìn thấy cô mới xuống xe ngăn cô lại.
- Tôi lừa tiền mấy người? Năm trăm tệ?
Asohon Kagetsu buồn cười nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, hôm nay xem như tôi được thể nghiệm cái gì gọi là đổi trắng thay đen.
Phương Minh Viễn lúc này cũng đã được Triệu Nhã nói rõ chân tướng sự việc, trong lòng thầm thề độc, cho dù Hoàng Xuyên như thế nào, mày chính là con của Bí thư thành ủy Hoàng Xuyên, hôm nay tao không lột da mày, tao không là Phương Minh Viễn.
- Không sao, ở thị trấn Hải Trang, bọn chúng không một tay che trời được đâu.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
- Anh Trần, bỏ thời gian gọi điện cho bác Chu, gọi bác ấy về một chút.
Có người khinh miệt mắng.
- Hay là về nhà bú bú sữa đi.
- Đúng vậy, đúng vậy
Lưu Dũng nói
- Đánh cho bọn chúng không còn mặt mũi quay về.
Có người phụ họa với Lưu Dũng.
- Đánh chết đi, đánh chết đi. Tụi bây không giống đàn ông.
Có người la lớn.
Mặt mấy người Đồng Thanh Hoa lúc này đã từ màu hồng chuyển sang tím. Câu nói vô ý của Đồng Thanh Hoa bị Lưu Dũng nắm lấy nhược điểm.
- Đừng nghe bọn chúng ở đây nói hươu nói vượn, các anh thấy mấy cô Triệu Nhã có khả năng là kẻ lừa đảo sao?
Có người la to:
- Bọn chúng là vu oan, hãm hại người khác.
Câu nói này của anh ta làm giật mình mọi người đang cười nhạo Đồng Thanh Hoa, mọi người nghĩ ra là Đồng Thanh Hoa đang nói càn. Năm trăm tệ đối với gia đình bình thường thì đúng là cả gia tài, nhưng đối với Phùng Thiện và Triệu Nhã vốn rất thân với Phương Minh Viễn, dường như không đáng để lường gạt, có thể lấy ở chỗ Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn còn so đo mấy đồng tiền lẻ đó sao? Hiện giờ Phương Minh Viễn là niềm kiêu hãnh của thị trấn Hải Trang, là thần tượng của các học sinh trung học nhà máy Thiết bị cán ép Tần Tây. Về học tập thì đứng nhất hơn mười năm, từ lúc hắn đi học đến nay, từ năm thứ nhất. Về bản lĩnh, hắn có thể bắt người Nhật Bản phải xin lỗi. Về tài sản, bảng hiệu quán ăn Phương Gia ở huyện Bình Xuyên. Về đạo nghĩa: cứu người trong cơn hồng thủy.
- Bọn chúng đang vu oan giá họa. Đánh chúng đi, đồ khốn khiếp.
Theo tiếng hô, các học sinh có mặt bị kích động. Đồng Thanh Hoa nói các cô Triệu Nhã là kẻ lừa đảo, chẳng phải là chúng đang bôi nhọ các học sinh trường Trung học nhà máy Thiết bị cán ép Tần Tây sao?
Mấy người Đồng Thanh Hoa căng thẳng, lúc này tình hình hỗn loạn hơn lúc mới nãy, có điều lúc nãy chỉ có vài người, hiện giờ gần như toàn bộ nam sinh muốn đánh chúng. Trong lòng sợ hãi, Đồng Thanh Hoa chỉ Asohon Kagetsu cao giọng nói:
- Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không nói mấy cô đó, mà là người này.
Lập tức yên tĩnh, sau đó từ trong đám người có một giọng nói vang lên:
- Anh khẳng định là cô ấy?
Đúng là giọng của Phương Minh Viễn.
- Minh Viễn!
Triệu Nhã reo lên, thấy Phương Minh Viễn dẫn theo Trần Trung rẽ đám người tiến vào, theo sau là mấy vị cảnh sát.
- Mọi người nhường một chút, nhường một chút.
Các cảnh sát nói luôn miệng.
Phương Minh Viễn lúc này mới thấy rõ ràng tình thế. Asohon Kagetsu vẫn đang xoắn cánh tay của Vương Quang Viễn, một chân thì đạp chân của nó. Máu mũi của Vương Quang Viễn đã ngừng chảy nhưng đọng lại trên một vũng trên đất và quần áo. Triệu Nhã, Phùng Thiện và Lý Vũ Hân được cô bảo vệ ở phía sau, Phương Minh Viễn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, thiện cảm với Asohon Kagetsu tăng lên. Hắn nhận được điện thoại của Lưu Dũng, lập tức dẫn Trần Trung chạy đến, trên đường gặp cảnh sát cũng đang chạy đến. Vừa đến đây, nhìn thấy đám đông bu quanh, lại có người hô lớn muốn đánh ai, trong lòng cảm thấy kích động. Hiện giờ nhìn thấy các cô gái đều bình yên vô sự, mối lo trong lòng mới được tháo bỏ.
- Đồng chí, đồng chí.
Người trung niên kia nhìn thấy cảnh sát đến, rõ ràng đã thở phào một hơi, vội vàng đón tiếp, đưa giấy tờ của mình, đồng thời nhỏ giọng nói:
- Đồng chí, mấy thanh niên này đều là con em cán bộ ở thành phố chúng tôi, trong đó có một cậu là con trai độc nhất của Cục trưởng Đồng Đống của chúng tôi. Nếu có vấn đề gì, người đi cùng như tôi ngóc đầu không nổi. Các anh có thể đuổi mấy người này đi trước không?
Vị cảnh sát đó tên là Lỗ Đắc Lợi, là phó đồn trưởng đồn công an thị trấn Hải Trang, tiếp nhận vị trí của Chu Đại Quân lúc trước, quan hệ với Chu Đại Quân cũng không tệ. Lúc nãy nhận được tin báo của Lưu Dũng, con trai của phó chủ tịch thị trấn Triệu Quế Vinh, báo cảnh sát sự việc của các cô gái thân thiết của Phương Minh Viễn, Triệu Nhã và Phùng Thiện, cùng với cô gái Nhật Bản ở hoài không đi trong thị trấn, Lỗ Đắc Lợi dường như có lửa cháy ở mông, lập tức dẫn người chạy tới, nửa đường gặp Phương Minh Viễn cũng vậy nên cùng chạy đến. Anh ta đưa tay nhận giấy chứng nhận, nhìn qua.
- Tề Quốc Viễn? Ha ha… Nghe đến thì biết là người có tiếng tăm rồi.
Lỗ Đắc Lợi gần đây nghe Tùy Đường diễn nghĩa, vừa thấy tên trên giấy chứng nhận không nén nổi vui vẻ.
- Ha ha, trùng hợp, chỉ là trùng hợp thôi.
Tề Quốc Viễn liên tục cười theo. Gần đây Tùy Đường diễn nghĩa được phát liên tục, người trêu chọc tên của gã cũng không ít. Gã lo lắng nhìn phó đồn Lỗ, hiện tại việc cần thiết là đuổi đám người này đi.
Lỗ Đắc Lợi khoát tay, năm người cảnh sát anh ta dẫn theo liền tản ra, duy trì trật tự hiện trường. Lỗ Đắc Lợi mang giấy chứng nhận của Tề Quốc Viễn nhìn tới nhìn lui, xác nhận quả thật bên trong là do sở cảnh sát xác nhận, lúc này mới trầm giọng nói:
- Đồng chí Tề, lúc nãy bên ngoài tai tôi nghe được, các anh nói bị các cô gái lừa đảo ở chỗ chúng tôi mất năm trăm tệ, có việc này sao?
Tề Quốc Viễn lập tức giật mình. Đồng Thanh Hoa chỉ vì muốn chặn đường mấy cô gái mà lấy cớ này, không nghĩ sẽ mang đến hậu quả. Nếu nói có thì Lỗ Đắc Lợi bắt đẩu lập án ở đây, điều tra cụ thể. Chuyện này do Đồng Thanh Hoa buột miệng nói ra vì muốn có một cái cớ cho mình để mọi người bớt giận, vốn không khớp với lời khai của mọi người. Chuyện báo án giả này sẽ làm các cảnh sát vô cùng giận dữ. Anh không có việc gì làm hay sao mà báo án giả, lãng phí tiền của nhà nước, lãng phí thời gian của mọi người. Chỉ dựa vào điểm này, nếu điều tra ra sự thật, tạm giam vài ngày còn nhẹ.
- Sao vậy, đồng chí Tề?
Dường như Lỗ Đắc Lợi đã thấy Tề Quốc Viễn chần chừ, tiếp tục truy vấn.
Tề Quốc Viễn cười xấu hổ, vấn đề ngay trước mặt mọi người như vậy, Đồng Thanh Hoa đã chỉ ra và xác nhận người ta là kẻ lừa đảo, giờ sửa lại, chỉ sợ chuyện này không khống chế nổi.
Bộ dạng Vương Quang Viễn đã thế này, đến lúc đó, mấy anh chàng công tử này có việc không hay xảy ra thì tiền đồ của mình cũng tiêu tan.
- Tôi đây cũng không phải nhân viên tiếp án, chỉ là đi cùng nên làm chứng giúp họ. Vụ án cụ thể anh nên quay lại hỏi cục cưng của Cục trưởng Đồng đi.
Lỗ Đắc Lợi kia là ai, đi theo Chu Đại Quân lâu như vậy, có hạng người nào chưa thấy qua, ngay lập tức biết trong đó có điều mờ ám. Anh ta lại nghĩ, kết hợp tình hình ở hiện trường, đã đoán được sự thật bảy tám phần, trong lòng đã cảm thấy tức giận.
Bọn bây chạy đến thị trấn Hải Trang, chặn đường nữ sinh, đá trúng tấm sắt, không ngờ trở ngược lại vu oan giá họa cho người ta. Không chỉ có thế, làm việc hèn hạ khiến cho trật tự ở Hải Trang bị bôi đen. Cho dù là lừa gạt hay bịp bợm, năm trăm tệ cũng không phải là số tiền nhỏ. Một vụ án giả tạo như vậy, bọn họ có điều tra đến chết cũng không phá được. Cuối cùng, khảo hạch thành tích cuối năm của đồn công an Hải Trang bị một vết nhơ. Đây chính là tiền thưởng và tiền đồ của mấy người như Lỗ Đắc Lợi.
Hơn nữa, đứng dưới góc độ của Lỗ Đắc Lợi, về công hay tư, anh ta cũng phải đứng về phía Phương Minh Viễn. Hơn nữa anh ta thấy khi quán ăn Phương Gia khai trương ở huyện Bình Xuyên, ngay cả Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương Quân Nghĩa cũng xuất hiện. Đồng Đống, anh to hơn Dương Quân Nghĩa sao? Hơn nữa đây là Hải Trang, là huyện Bình Xuyên, chứ không phải Hoàng Xuyên, địa hạt của anh. Nói khó nghe một tí, đừng nói là Đồng Đống, cho dù là Bí thư thành ủy Hoàng Xuyên đến đây, cũng không thể khiến cho Quan Duyệt Võ nói chuyện. Hiện quan không bằng hiện quản là vậy.
Trong lòng Lỗ Đắc Lợi đã có kết luận. Anh ta nhìn Tề Quốc Viễn và mấy người Đồng Thanh Hoa, trong ánh mắt không khỏi có vài phần thương hại. Mấy người này tuy vô tình, nhưng tìm người vu cáo cũng phải tìm đúng người. Năm trăm tệ, nghe thì nhiều, nhưng không là gì với Asohon Kagetsu. Người nước ngoài họ, thu nhập một tháng đã hơn của người trong nước nhiều năm. Năm trăm tệ, chỉ e là một chút tiền cơm của người ta.
- Các anh xác định kẻ lừa đảo là cô ấy sao?
Lỗ Đắc Lợi nửa cười nửa không chỉ Asohon Kagetsu, hỏi Đồng Thanh Hoa.
- Dáng vẻ rất giống, tôi cảm thấy chính là cô ta.
Đồng Thanh Hoa theo bản năng tìm đường lui cho chính mình.
- Đồng chí, bạn tôi bị cô ta đánh chảy máu, anh mau chóng cho người đến cứu đi.
- Rất giống? Anh cảm thấy thị trấn Hải Trang của chúng tôi lớn như vậy, có thể có mấy người mà cảnh sát chúng tôi không biết? Tôi có thể cam đoan, cô ta không có chị em, càng không có người giống cô ấy trong thị trấn Hải Trang này. Tôi chỉ hỏi anh, rốt cuộc có phải là cô ấy hay không?
Lỗ Đắc Lợi tức giận nói.
Đổng Thanh Hoa chẩn chừ không quyết, nó cảm thấy có điểm bất thường, nhưng Lỗ Đắc Lợi sao lại để cho nó từ từ suy xét được.
- Tôi hỏi, các anh báo án, ngay cả đối tượng cũng không thể nhận diện chính xác, báo cái gì, không phải muốn đùa với chúng tôi sao?
Lỗ Đắc Lợi nghiêm mặt.
Đồng Thanh Hoa hơi kích động, nghĩ dù có điều tra ra mình nói xằng, thì có thể diện của cha, mấy cảnh sát này cũng không thể làm khó mình quá. Nó cắn răng chỉ vào Asohon Kagetsu nói:
- Nếu không có người giống cô, thì đó chính là cô. Chính cô lừa tôi năm trăm tệ, chúng tôi nhìn thấy cô mới xuống xe ngăn cô lại.
- Tôi lừa tiền mấy người? Năm trăm tệ?
Asohon Kagetsu buồn cười nhìn Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, hôm nay xem như tôi được thể nghiệm cái gì gọi là đổi trắng thay đen.
Phương Minh Viễn lúc này cũng đã được Triệu Nhã nói rõ chân tướng sự việc, trong lòng thầm thề độc, cho dù Hoàng Xuyên như thế nào, mày chính là con của Bí thư thành ủy Hoàng Xuyên, hôm nay tao không lột da mày, tao không là Phương Minh Viễn.
- Không sao, ở thị trấn Hải Trang, bọn chúng không một tay che trời được đâu.
Phương Minh Viễn cười lạnh nói:
- Anh Trần, bỏ thời gian gọi điện cho bác Chu, gọi bác ấy về một chút.
/1605
|