Quách Thiên Phóng đã nhận được tin tức, ở ngay huyện Nghiêu lân cận hôm qua đã phát sinh ra sự việc tranh cướp gạo và mì. Tuy quy mô không lớn và sau khi cảnh sát ập đến đã bình ổn lại rất nhanh, nhưng đây quả thực là một tín hiệu tương đối nguy hiểm. Nếu không nhanh chóng áp chế phong trào tranh cướp này xuống, chuyện như ở huyện Nghiêu vừa qua sớm muộn cũng sẽ phát sinh trong nội địa huyện Bình Xuyên, e là quy mô sẽ lớn hơn, ảnh hưởng tới mặt xấu xã hội sẽ càng lớn, với tư cách bí thư huyện ủy, nhân vật số một của huyện Bình Xuyên, đến lúc đó đối mặt với sự giận dữ của cấp trên, chắc chắn là sẽ có xung đột . Quách Thiên Phóng năm nay đã 56 tuổi, ông ta cũng không hi vọng mình sẽ được tăng chức, chỉ hi vọng ngồi yên ổn ở cái ghế bí thư huyện ủy đến lúc về hưu là đã mãn nguyện lắm rồi, nhưng tình hình hiện nay chỉ e là cái nguyện vọng đấy đã trở thành hy vọng xa vời!
-Nói thật, tôi thấy chúng ta rất may mắn
Lý Đông Tinh đột nhiên chuyển hướng nói
- Do sự hung mãnh của vụ tranh cướp mua hàng này mà hiện nay khu thương mại trung tâm huyện và hợp tác xã cung ứng hàng cơ bản là đã không còn hàng để bán, nhưng siêu thị Carrefour của nhà họ Phương vẫn hoạt động bình thường, đã phần nào hóa giải được tâm lí lo lắng của cư dân huyện Bình Xuyên, làm họ không gây ra những hành vi quá khích. Trước buổi họp, tôi đã cùng quản lí nhà họ Phương bàn qua, trong thời gian ngắn, nguồn hàng của họ vẫn tương đối đầy đủ và có thể duy trì trong vòng ba đến bốn ngày không vấn đề. Thế nên thời gian để chúng ta bình ổn lại tình thế chỉ có ba đến bốn ngày thôi. Nếu trong ba bốn ngày này chúng ta không tìm ra được cách giải quyết hợp lý, vậy thì lúc đó siêu thị Carrefour cũng sẽ đối mặt với việc thiếu nguồn hàng.
Lời của Lý Đông Tinh làm những người có mặt tại đó không khỏi căng thẳng. Bọn họ sao có thể không rõ, chính vì sự cung cấp hàng không ngừng nghỉ của siêu thị Carrefour, cư dân huyện Bình Xuyên mới miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh như hiện nay, không xảy ra sự kiện cướp giật nào. Nhưng cả huyện với bảy tám trăm nghìn nhân khẩu, chỉ trong huyện thành thôi cũng đã tới hơn một trăm nghìn nhân khẩu, áp lực của siêu thị Carrefour lớn thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết rồi.
-Chủ tịch Lý, tôi thấy việc làm sao để tìm cách bình ổn lại tâm lí khủng hoảng của người dân rất quan trọng, nhưng có những vấn đề cấp bách hiện nay chúng ta cũng không thể bỏ qua. Theo nguồn tin tôi nhận được, ngoài cửa siêu thị Carrefour từ sáng sớm nay đã tập hợp đến hàng ngàn cư dân huyện, bởi vì tốc độ bày hàng không kịp với tốc độ mua hàng nên họ không thể không tạm thời đóng cửa một tiếng để đưa hàng lên giá. Siêu thị Carrefour tuy diện tích không nhỏ nhưng bị hàng nghìn người cùng xô vào, tạo ra uy hiếp nghiêm trọng cho sự an toàn, nếu không giải quyết được vấn đề này thì đây cũng coi như là biểu hiện không chịu trách nhiệm với an toàn của nhân dân. Theo tôi thấy, chủ tịch Lý có thể cùng thương lượng với nhà họ Phương xem, nếu trong kho hàng nhà họ vẫn còn dư thừa nhiều hàng hóa, vậy chi bằng chuyển một số bộ phận hàng của họ cho khu thương mại trung tâm và hợp tác xã cung ứng hàng, như vậy cũng có thể phân tán một số bộ phận người, từ đó giảm tải áp lực cho siêu thị Carrefour.
Phó huyện ủy nói
- Tôi nghĩ, với quan hệ của chủ tịch Lý với nhà họ Phương, yêu cầu như vây không phải là quá khó để thực hiện chứ?
Lý Đông Tinh lạnh lùng liếc nhìn Trương Lực một cái. Trong lòng thì đã biết tỏng, nguyên tổng giám đốc Vương Đắc Bảo của trung tâm thương mại huyện xuống ghế, tổng giám đốc Vu Đắc Thủy lên thay, nghe nói có quan hệ thân mật với phó bí thư Trương Lực. Trung tâm thương mại huyện do vài năm gần đây kinh doanh không tốt, mấy năm liền thu không bằng chi, mức độ nhập hàng cũng ngày một rút xuống như nước sông. Trong phong trào tranh cướp mua hàng lần này, nếu không phải số hàng tồn đọng lại như núi trong kho hàng, sợ là đến nửa ngày cũng không chống đỡ nổi. Nhưng lần tranh cướp mua hàng này đối với khu thương mại trung tâm đang như mặt trời lặn hướng tây này thì giống như cơn mưa cứu khát, làm số hàng tồn nhiều năm bị đọng lại trong kho hàng được bán đi sạch bách, thu hồi lại được số vốn lớn.
Hiện giờ trong tay của khu thương mại trung tâm chỉ có tiền mặt nhưng lại không tìm được nguồn hàng, chỉ biết đứng trơ trơ nhìn người ta quơ tiền trước mặt, kiện to kiện nhỏ hàng hóa chở ùn ùn ra khỏi siêu thị Carrefour, tự mình thì không kiếm nổi lấy nửa xu đương nhiên là có phần ghen tức, giờ mới thông qua lời của Trương Lực, muốn kiếm ít hàng từ siêu thị Carrefour về. Còn về phần hợp tác xã cung ứng thì chỉ là để gia tăng thêm tính thuyết phục mà thuận miệng thêm thắt vào thôi.
-Không biết khu trung tâm thương mại tính toán sẽ thu mua hàng của siêu thị Carrefour với giá bao nhiêu và sẽ bán ra với giá như thế nào?
Lý Đông Tinh trầm giọng nói.
-Cái này…tôi không thông thuộc lắm về mặt kinh tế, giá cả chuyển nhượng thì hai bên hoàn toàn có thể cùng nhau thương lượng mà? Tôi tin là quản gia nhà họ Phương sẽ lấy đại cục làm trọng.
Thấy Lý Đông Tinh sắc mặt có chút không thiện ý, Trương Lực lắp bắp nói, lúc này anh ta lại thấy hơi hối hận, việc này nói to thì không to, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhưng vào thời điểm quan trọng này, ủng hộ Vu Đắc Thủy làm khó nhà họ Phương, hi vọng sẽ được chia chác bộ phận lợi nhuận trong nồi nhà họ Phương, có khi nào sẽ đắc tội luôn với nhà họ Phương. Đắc tội!
Vu Tiểu Mang, nếu như vậy, có khi nào sẽ dẫn đến việc tính sổ sau này. Chỉ vì chút lợi nhuận từ Vu Đắc Thủy có vẻ như không đáng cho lắm.
-Không có gì, tôi chẳng qua cũng vì muốn tốt cho trung tâm thương mại và hợp tác xã cung ứng thôi mà, có phải là tiền đút vào túi tôi đâu chứ.
Trương Lực tự an ủi trong lòng.
-Chủ tịch Lý, tôi thấy ý của phó bí thư Trương khá hợp lí, hiện giờ dân chúng toàn huyện chỉ nhìn chằm chằm vào siêu thị Carrefour, người đứng xếp hàng vào chợ đông nghìn nghịt, nếu không phải có số lượng lớn cảnh sát đứng đó giữ trật tự thì e là đã có phát sinh ngoài ý muốn rồi. Nếu có thể chuyển nhượng được bộ phận hàng hóa tích trữ của siêu thị Carrefour sang cho trung tâm thương mại và hợp tác xã cung ứng, từ đó giảm bớt lưu lượng người, giảm tải áp lực cho chợ, đây cũng có thể xem như một biện pháp rút củi dưới đáy nồi tốt nhất.
Cục trưởng cục thương nghiệp huyện phụ họa theo.
-Cho tới lúc này, tin tức mà tôi nhận được đó là trước cửa siêu thị Carrefour tuy người đông nghìn nghịt nhưng dưới sự nỗ lực của cảnh sát chúng tôi, trật tự vẫn được duy trì. Hơn nữa chúng tôi cũng đã điều động đồn công an lân cận chuẩn bị đấy đủ tinh thần cảnh giác, một khi có sự cố phát sinh, có thể lập tức tiếp viện.
Quan Duyệt Vũ đột nhiên nói,
-Bí thư Quách, chủ tịch Lý, tôi lại cho rằng tình hình trước mắt hiện nay đối với bộ ngành của chúng ta mà nói, dường như càng có lợi. Đây giống như cứu hỏa vậy, một đám lửa to và tập trung, tuy rằng trong thời gian ngắn không thể lập tức dập tắt đi, nhưng so với việc phân tán đều ra trong một khu vực tương đối lớn, nơi nào cũng bị cháy thì càng dễ khống chế hơn. Hơn nữa, theo tôi được biết thì b quan quản lí siêu thị cũng đang tìm cách làm sao để cải biến cục diện chen lấn này. Tôi thấy trước khi chúng ta ra quyết định thì nên nghe ý kiến của bên siêu thị.
Sắc mặt Trương Lực và cục trưởng cục thương nghiệp thoáng qua chút không hài lòng, Quan Duyệt Vũ nói như vậy khác nào bác bỏ ngay lí do mà họ vừa nêu ra. Nhưng Quan Duyệt Vũ cũng là sếp lớn trong huyện Bình Xuyên, lại nắm giữ quyền lực của cục cảnh sát, cơ quan có thế lực trong bộ máy chính phủ, lời của ông ta đến Quách Thiên Phóng và Lý Đông Tinh cũng không thể để ngoài tai được.
Quách Thiên Phóng gật gật đầu, gõ nhẹ tay xuống bàn vài cái, đám người trong phòng đều lặng im xuống, lúc này mới cất giọng:
-Nếu đã như vậy thì hợp tác xã cung ứng tiêu dùng tạm thời không cần suy xét tới các điểm cung ứng hàng được phân bố rộng khắp các xã, thị trấn trong huyện nữa. Nhưng trước mắt nguồn hàng có hạn, mỗi điểm cung ứng chỉ có một chút hàng chẳng thà không có tí nào lại tốt hơn, tránh dẫn đến sự kiện tranh mua. Còn về khu thương mại trung tâm huyện, nhờ Lý chủ tịch huyện thương lượng với nhà họ Phương xem có thể chuyển nhượng một bộ phận hàng hóa để hoãn giải cục diện căng thẳng hiện nay của huyện hay không. Khu trung tâm thương mại huyện và chợ Gia Lạc Phú siêu thị Carrefour cách nhau cũng không xa, lại cùng ở trên một con đường, một khi có chuyện cũng thuận tiện cho cục trưởng Quan phái người tới trợ giúp. Những điều chủ tịch Lý và nhà họ Phương làm cho huyện, mọi người đều biết và ghi tạc trong lòng! Sau này nhất định sẽ không bạc đãi các vị!
-Bí thư Quách, tôi không đồng ý với ý kiến của ông!
Lý Đông Tinh sau một hồi trầm lặng bèn nói một câu, lập tức làm tất cả những người có mặt đều hoảng hốt.
Cũng vào lúc đó, trong phòng tổng giám đốc trung tâm thương mại ba tầng của huyện, tổng giám đốc vừa nhận chức Vu Đắc Thủy đang tiếp đãi Phương Minh Viễn .
-Ông chủ Tiểu Phương, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý, thì ba mươi nhân viên thu ngân của khu thương mại chúng tôi lập tức sẽ gia nhập vào đội ngũ làm việc trong siêu thị của cậu. Tin chắc là bọn họ sẽ thỏa mãn yêu cầu về trình độ nhân viên của chợ.
Vu Đắc Thủy cười híp mắt lại nói với Phương Minh Viễn. Hai con mắt vốn đã giống với hai mắt chuột không mở to ra được, giờ lại càng híp chặt lại như một đường chỉ. Lúc này trong lòng Vu Đức Thủy vui sướng vô cùng, cả hôm qua và sáng sớm nay gã đã tốn không ít nước bọt để thuyết phục vài vị lãnh đạo huyện, khiến bọn họ phải đưa ra đề nghị tại cuộc họp là chuyển nhượng ít hàng từ siêu thị Carrefour sang cho khu thương mại trung tâm tiêu thụ. Không ngờ là buổi chiều, Phương Minh Viễn lại tự tìm đến, hi vọng có thể tạm thời thuê những nhân viên đang nhàn rỗi vô sự của trung tâm thương mại.
Đây chính là của trời rơi xuống, không ngoạm lấy thì đúng là có lỗi với mình. Vu Đắc Thủy tính toán trong đầu, hiện giờ hàng triệu món hàng tồn đọng của trung tâm thương mại đã tiêu thụ sạch bách, chỉ dựa vào điểm này thôi, cái ghế tổng giám đốc của mình đã ngồi vững rồi, nhưng nếu muốn đạt được thành tích tốt hơn e là vô cùng khó khăn. Nếu như có thể lấy được ít đồ từ siêu thị nhà họ Phương, vậy thì thành tích lần này của mình không còn nghi ngờ là sẽ càng thêm chói lóa.
Hơn nữa, Vu Đắc Thủy cũng còn một ý tưởng nữa, gã nghe được từ trong huyện, hiện giờ nội thành các huyện lân cận của Bình Xuyên như huyện Nghiêu, Hoàng Xuyên Ngạt, Duy Nam, giá hàng hóa đều tăng lên không giống nhau, nếu như mình không ngại mà đem một bộ phần hàng âm thầm chuyển nhượng cho các chợ của mấy nơi kia, không những có thể bội thu được khoản lợi nhuận từ chênh lệch giá, mà còn được tiếng có tình người. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường. Việc này chỉ cần làm thật kín đáo, trong huyện chỉ thấy mình đã kiếm cho huyện một khoản lợi nhuận trong thời gian ngắn, với một báo cáo sáng sủa, cơ bản là sẽ không thể nghĩ được là mình lại có thể rút lõi được một khoản lớn .
Nhưng đã làm người hai kiếp nên Phương Minh Viễn đã hiểu được việc không thể trông mặt mà bắt hình dong được, nhưng nhìn tay giám đốc Vu trước mặt này, bất luận thế nào cũng khó mà tìm được nửa điểm thiện cảm trên mặt gã. Hơn nữa yêu cầu mà gã đề ra cũng thật quá đáng!
-Nói thật, tôi thấy chúng ta rất may mắn
Lý Đông Tinh đột nhiên chuyển hướng nói
- Do sự hung mãnh của vụ tranh cướp mua hàng này mà hiện nay khu thương mại trung tâm huyện và hợp tác xã cung ứng hàng cơ bản là đã không còn hàng để bán, nhưng siêu thị Carrefour của nhà họ Phương vẫn hoạt động bình thường, đã phần nào hóa giải được tâm lí lo lắng của cư dân huyện Bình Xuyên, làm họ không gây ra những hành vi quá khích. Trước buổi họp, tôi đã cùng quản lí nhà họ Phương bàn qua, trong thời gian ngắn, nguồn hàng của họ vẫn tương đối đầy đủ và có thể duy trì trong vòng ba đến bốn ngày không vấn đề. Thế nên thời gian để chúng ta bình ổn lại tình thế chỉ có ba đến bốn ngày thôi. Nếu trong ba bốn ngày này chúng ta không tìm ra được cách giải quyết hợp lý, vậy thì lúc đó siêu thị Carrefour cũng sẽ đối mặt với việc thiếu nguồn hàng.
Lời của Lý Đông Tinh làm những người có mặt tại đó không khỏi căng thẳng. Bọn họ sao có thể không rõ, chính vì sự cung cấp hàng không ngừng nghỉ của siêu thị Carrefour, cư dân huyện Bình Xuyên mới miễn cưỡng duy trì sự bình tĩnh như hiện nay, không xảy ra sự kiện cướp giật nào. Nhưng cả huyện với bảy tám trăm nghìn nhân khẩu, chỉ trong huyện thành thôi cũng đã tới hơn một trăm nghìn nhân khẩu, áp lực của siêu thị Carrefour lớn thế nào, chỉ nghĩ thôi cũng đủ biết rồi.
-Chủ tịch Lý, tôi thấy việc làm sao để tìm cách bình ổn lại tâm lí khủng hoảng của người dân rất quan trọng, nhưng có những vấn đề cấp bách hiện nay chúng ta cũng không thể bỏ qua. Theo nguồn tin tôi nhận được, ngoài cửa siêu thị Carrefour từ sáng sớm nay đã tập hợp đến hàng ngàn cư dân huyện, bởi vì tốc độ bày hàng không kịp với tốc độ mua hàng nên họ không thể không tạm thời đóng cửa một tiếng để đưa hàng lên giá. Siêu thị Carrefour tuy diện tích không nhỏ nhưng bị hàng nghìn người cùng xô vào, tạo ra uy hiếp nghiêm trọng cho sự an toàn, nếu không giải quyết được vấn đề này thì đây cũng coi như là biểu hiện không chịu trách nhiệm với an toàn của nhân dân. Theo tôi thấy, chủ tịch Lý có thể cùng thương lượng với nhà họ Phương xem, nếu trong kho hàng nhà họ vẫn còn dư thừa nhiều hàng hóa, vậy chi bằng chuyển một số bộ phận hàng của họ cho khu thương mại trung tâm và hợp tác xã cung ứng hàng, như vậy cũng có thể phân tán một số bộ phận người, từ đó giảm tải áp lực cho siêu thị Carrefour.
Phó huyện ủy nói
- Tôi nghĩ, với quan hệ của chủ tịch Lý với nhà họ Phương, yêu cầu như vây không phải là quá khó để thực hiện chứ?
Lý Đông Tinh lạnh lùng liếc nhìn Trương Lực một cái. Trong lòng thì đã biết tỏng, nguyên tổng giám đốc Vương Đắc Bảo của trung tâm thương mại huyện xuống ghế, tổng giám đốc Vu Đắc Thủy lên thay, nghe nói có quan hệ thân mật với phó bí thư Trương Lực. Trung tâm thương mại huyện do vài năm gần đây kinh doanh không tốt, mấy năm liền thu không bằng chi, mức độ nhập hàng cũng ngày một rút xuống như nước sông. Trong phong trào tranh cướp mua hàng lần này, nếu không phải số hàng tồn đọng lại như núi trong kho hàng, sợ là đến nửa ngày cũng không chống đỡ nổi. Nhưng lần tranh cướp mua hàng này đối với khu thương mại trung tâm đang như mặt trời lặn hướng tây này thì giống như cơn mưa cứu khát, làm số hàng tồn nhiều năm bị đọng lại trong kho hàng được bán đi sạch bách, thu hồi lại được số vốn lớn.
Hiện giờ trong tay của khu thương mại trung tâm chỉ có tiền mặt nhưng lại không tìm được nguồn hàng, chỉ biết đứng trơ trơ nhìn người ta quơ tiền trước mặt, kiện to kiện nhỏ hàng hóa chở ùn ùn ra khỏi siêu thị Carrefour, tự mình thì không kiếm nổi lấy nửa xu đương nhiên là có phần ghen tức, giờ mới thông qua lời của Trương Lực, muốn kiếm ít hàng từ siêu thị Carrefour về. Còn về phần hợp tác xã cung ứng thì chỉ là để gia tăng thêm tính thuyết phục mà thuận miệng thêm thắt vào thôi.
-Không biết khu trung tâm thương mại tính toán sẽ thu mua hàng của siêu thị Carrefour với giá bao nhiêu và sẽ bán ra với giá như thế nào?
Lý Đông Tinh trầm giọng nói.
-Cái này…tôi không thông thuộc lắm về mặt kinh tế, giá cả chuyển nhượng thì hai bên hoàn toàn có thể cùng nhau thương lượng mà? Tôi tin là quản gia nhà họ Phương sẽ lấy đại cục làm trọng.
Thấy Lý Đông Tinh sắc mặt có chút không thiện ý, Trương Lực lắp bắp nói, lúc này anh ta lại thấy hơi hối hận, việc này nói to thì không to, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, nhưng vào thời điểm quan trọng này, ủng hộ Vu Đắc Thủy làm khó nhà họ Phương, hi vọng sẽ được chia chác bộ phận lợi nhuận trong nồi nhà họ Phương, có khi nào sẽ đắc tội luôn với nhà họ Phương. Đắc tội!
Vu Tiểu Mang, nếu như vậy, có khi nào sẽ dẫn đến việc tính sổ sau này. Chỉ vì chút lợi nhuận từ Vu Đắc Thủy có vẻ như không đáng cho lắm.
-Không có gì, tôi chẳng qua cũng vì muốn tốt cho trung tâm thương mại và hợp tác xã cung ứng thôi mà, có phải là tiền đút vào túi tôi đâu chứ.
Trương Lực tự an ủi trong lòng.
-Chủ tịch Lý, tôi thấy ý của phó bí thư Trương khá hợp lí, hiện giờ dân chúng toàn huyện chỉ nhìn chằm chằm vào siêu thị Carrefour, người đứng xếp hàng vào chợ đông nghìn nghịt, nếu không phải có số lượng lớn cảnh sát đứng đó giữ trật tự thì e là đã có phát sinh ngoài ý muốn rồi. Nếu có thể chuyển nhượng được bộ phận hàng hóa tích trữ của siêu thị Carrefour sang cho trung tâm thương mại và hợp tác xã cung ứng, từ đó giảm bớt lưu lượng người, giảm tải áp lực cho chợ, đây cũng có thể xem như một biện pháp rút củi dưới đáy nồi tốt nhất.
Cục trưởng cục thương nghiệp huyện phụ họa theo.
-Cho tới lúc này, tin tức mà tôi nhận được đó là trước cửa siêu thị Carrefour tuy người đông nghìn nghịt nhưng dưới sự nỗ lực của cảnh sát chúng tôi, trật tự vẫn được duy trì. Hơn nữa chúng tôi cũng đã điều động đồn công an lân cận chuẩn bị đấy đủ tinh thần cảnh giác, một khi có sự cố phát sinh, có thể lập tức tiếp viện.
Quan Duyệt Vũ đột nhiên nói,
-Bí thư Quách, chủ tịch Lý, tôi lại cho rằng tình hình trước mắt hiện nay đối với bộ ngành của chúng ta mà nói, dường như càng có lợi. Đây giống như cứu hỏa vậy, một đám lửa to và tập trung, tuy rằng trong thời gian ngắn không thể lập tức dập tắt đi, nhưng so với việc phân tán đều ra trong một khu vực tương đối lớn, nơi nào cũng bị cháy thì càng dễ khống chế hơn. Hơn nữa, theo tôi được biết thì b quan quản lí siêu thị cũng đang tìm cách làm sao để cải biến cục diện chen lấn này. Tôi thấy trước khi chúng ta ra quyết định thì nên nghe ý kiến của bên siêu thị.
Sắc mặt Trương Lực và cục trưởng cục thương nghiệp thoáng qua chút không hài lòng, Quan Duyệt Vũ nói như vậy khác nào bác bỏ ngay lí do mà họ vừa nêu ra. Nhưng Quan Duyệt Vũ cũng là sếp lớn trong huyện Bình Xuyên, lại nắm giữ quyền lực của cục cảnh sát, cơ quan có thế lực trong bộ máy chính phủ, lời của ông ta đến Quách Thiên Phóng và Lý Đông Tinh cũng không thể để ngoài tai được.
Quách Thiên Phóng gật gật đầu, gõ nhẹ tay xuống bàn vài cái, đám người trong phòng đều lặng im xuống, lúc này mới cất giọng:
-Nếu đã như vậy thì hợp tác xã cung ứng tiêu dùng tạm thời không cần suy xét tới các điểm cung ứng hàng được phân bố rộng khắp các xã, thị trấn trong huyện nữa. Nhưng trước mắt nguồn hàng có hạn, mỗi điểm cung ứng chỉ có một chút hàng chẳng thà không có tí nào lại tốt hơn, tránh dẫn đến sự kiện tranh mua. Còn về khu thương mại trung tâm huyện, nhờ Lý chủ tịch huyện thương lượng với nhà họ Phương xem có thể chuyển nhượng một bộ phận hàng hóa để hoãn giải cục diện căng thẳng hiện nay của huyện hay không. Khu trung tâm thương mại huyện và chợ Gia Lạc Phú siêu thị Carrefour cách nhau cũng không xa, lại cùng ở trên một con đường, một khi có chuyện cũng thuận tiện cho cục trưởng Quan phái người tới trợ giúp. Những điều chủ tịch Lý và nhà họ Phương làm cho huyện, mọi người đều biết và ghi tạc trong lòng! Sau này nhất định sẽ không bạc đãi các vị!
-Bí thư Quách, tôi không đồng ý với ý kiến của ông!
Lý Đông Tinh sau một hồi trầm lặng bèn nói một câu, lập tức làm tất cả những người có mặt đều hoảng hốt.
Cũng vào lúc đó, trong phòng tổng giám đốc trung tâm thương mại ba tầng của huyện, tổng giám đốc vừa nhận chức Vu Đắc Thủy đang tiếp đãi Phương Minh Viễn .
-Ông chủ Tiểu Phương, chỉ cần cậu gật đầu đồng ý, thì ba mươi nhân viên thu ngân của khu thương mại chúng tôi lập tức sẽ gia nhập vào đội ngũ làm việc trong siêu thị của cậu. Tin chắc là bọn họ sẽ thỏa mãn yêu cầu về trình độ nhân viên của chợ.
Vu Đắc Thủy cười híp mắt lại nói với Phương Minh Viễn. Hai con mắt vốn đã giống với hai mắt chuột không mở to ra được, giờ lại càng híp chặt lại như một đường chỉ. Lúc này trong lòng Vu Đức Thủy vui sướng vô cùng, cả hôm qua và sáng sớm nay gã đã tốn không ít nước bọt để thuyết phục vài vị lãnh đạo huyện, khiến bọn họ phải đưa ra đề nghị tại cuộc họp là chuyển nhượng ít hàng từ siêu thị Carrefour sang cho khu thương mại trung tâm tiêu thụ. Không ngờ là buổi chiều, Phương Minh Viễn lại tự tìm đến, hi vọng có thể tạm thời thuê những nhân viên đang nhàn rỗi vô sự của trung tâm thương mại.
Đây chính là của trời rơi xuống, không ngoạm lấy thì đúng là có lỗi với mình. Vu Đắc Thủy tính toán trong đầu, hiện giờ hàng triệu món hàng tồn đọng của trung tâm thương mại đã tiêu thụ sạch bách, chỉ dựa vào điểm này thôi, cái ghế tổng giám đốc của mình đã ngồi vững rồi, nhưng nếu muốn đạt được thành tích tốt hơn e là vô cùng khó khăn. Nếu như có thể lấy được ít đồ từ siêu thị nhà họ Phương, vậy thì thành tích lần này của mình không còn nghi ngờ là sẽ càng thêm chói lóa.
Hơn nữa, Vu Đắc Thủy cũng còn một ý tưởng nữa, gã nghe được từ trong huyện, hiện giờ nội thành các huyện lân cận của Bình Xuyên như huyện Nghiêu, Hoàng Xuyên Ngạt, Duy Nam, giá hàng hóa đều tăng lên không giống nhau, nếu như mình không ngại mà đem một bộ phần hàng âm thầm chuyển nhượng cho các chợ của mấy nơi kia, không những có thể bội thu được khoản lợi nhuận từ chênh lệch giá, mà còn được tiếng có tình người. Chẳng phải là vẹn cả đôi đường. Việc này chỉ cần làm thật kín đáo, trong huyện chỉ thấy mình đã kiếm cho huyện một khoản lợi nhuận trong thời gian ngắn, với một báo cáo sáng sủa, cơ bản là sẽ không thể nghĩ được là mình lại có thể rút lõi được một khoản lớn .
Nhưng đã làm người hai kiếp nên Phương Minh Viễn đã hiểu được việc không thể trông mặt mà bắt hình dong được, nhưng nhìn tay giám đốc Vu trước mặt này, bất luận thế nào cũng khó mà tìm được nửa điểm thiện cảm trên mặt gã. Hơn nữa yêu cầu mà gã đề ra cũng thật quá đáng!
/1605
|