Dưới sự bắt nhịp của cô Trần, học sinh bắt đầu hát. Phương Minh viễn ngồi ở hàng ghế cuối cùng mở miệng theo từng câu nhưng lại không hề phát ra một âm thanh nào. Tâm lý là người bốn mươi tuổi rồi mà còn đi hát mấy bài hát thiếu nhi này, thật sự hắn mở không nổi miệng.
- Minh Viễn, cậu lại lười rồi.
Triệu Nhã ngồi bên tức giận nói, cả một đoạn dài Phương Minh Viễn không hề hát câu nào, làm người hát có đến khan cả cô như cô cảm thấy tức giận.
Phương Minh Viễn liếc nhìn cô, nghĩ thầm, hát đúngkhẩu hình thì sao? Có thể thấy được nhân dân cả nước thế nào sao? Bản thân không tranh danh, không tranh lợi thì còn tính toán làm gì? Châu chấu đá xe sao?
- Chị Tiểu Nhã, cho chị nước này!
Phùng Thiện ngồi bên kia Phương Minh Viễn nhét cho Triệu Nhã bình nước.
Triệu Nhã vui mừng nói:
- Vẫn là Thiện Thiện biết quan tâm người khác nhất!
Lưu Dũng ngồi ở hàng trên nghiêng đầu qua nhìn Phương Minh Viễn trái bao phải bọc giơ ngón tay cái lên. Con trai mười ba mười bốn tuổi cũng đã bắt đầu có tình cảm với bạn khác giới, trong trường trung học của nhà máy cán ép Tần Tây chuyện trai gái yêu nhau đã không còn là chuyện lạ, chỉ là trong trường quản lý nghiêm ngặt quá nên cứ xuất hiện là xử lý ngay, vì vậy các cô cậu học trò bất đắc dĩ phải chuyển sang hoạt động bí mật. Quang minh chính đại biểu lộ ra ngoài thì chỉ có Phương Minh Viễn là có một không hai, ai bảo bọn họ không phải là thanh mai trúc mã thì cũng là được người nhà đính ước cho, người trong nhà không những không phản đối mà còn ủng hộ, nhà trường cũng bớt phần lo lắng. Hơn nữa thành tích học tập của ba người bọn họ cũng nổi bật ở trong khoa, lý thuyết yêu đương làm ảnh hưởng đến học tập tự nhiên cũng không còn thuyết phục. Hơn nữa tầm ảnh hưởng của Phương Minh Viễn ở huyện Bình Xuyên cũng càng ngày càng tăng nên các lãnh đạo trong trường đối với hắn cũng là nhắm một mắt mở một mắt. Trong mắt các bạn trong trường Phương Minh viễn quả là tài ba, đặc biệt là có thể thu phục được thầy cô và nhà trường lại càng giỏi.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn chiếc xe ở đằng sau, cách đó không xa có có một chiếc xe hiệu Santana có rèm che đang chạy tà tà phía sau. Siêu thị Carrefour tuy rằng vẫn kiên trì không tăng giá bán nhưng trong giai đoạn tranh mua cướp bán vừa rồi nhà họ Phương cũng kiếm được không ít. Phương Bân đã đề xuất phải mua một chiếc xe, nếu là xe để chở hàng thì không nói làm gì, nhưng chỉ là mua xe để tiếp khách thôi thì thật không muốn bỏ tiền. Cũng may gần đây nhãn hiệu xe Santana trong nước giảm giá, tuy giá tiền vẫn rất đắt nhưng Phương Bân vẫn quyết định mua ba chiếc. Một chiếc giao cho Tôn Chiếu Luân, coi như là xe dành cho anh ta, hai chiếc còn lại tất nhiên là dành cho Phương Bân và Phương Minh Viễn. Hôm qua Trần Trung và hai người lái xe nữa đến Phụng Nguyên để lấy hàng, hôm nay đã đi theo ra rồi.
Lần này, nhà họ Phương vì ba người bọn họ mà bỏ ra không ít, không chỉ ba người ba chiếc xe mà còn mua cho mỗi người một chiếc điện thoại. Đáng tiếc là ở Tần Tây này mới chỉ có ở Phụng Nguyên là có tín hiệu, ra khỏi Phụng Nguyên tín hiệu gần như là chẳng có gì. Nhưng theo các đơn vị có liên quan của thành phố, nghe nói đến mùa hè năm sau là ở Bình Xuyên cũng có thể có sóng.
Chiếc điện thoại bây giờ so với điện thoại đời sau thì không khác gì cục gạch, dùng để đánh người thì chắc chắn là không vấn đề gì. Phương Minh Viễn kiếp trước đã quen dùng di động rồi nên thế nào cũng không thể quen được với cái này, nhưng Tôn Chiếu Luân và Phương Bân nói cũng có lý, cái này không chỉ là phương tiện để kết nối chuyện trò mà trong rất nhiều trường hợp nó chính là biểu tượng cho thân phận và thực lực, cầm nó trên tay bàn chuyện làm ăn cũng bớt đi được ít võ mồm. Có nhiều lúc chỉ cần giơ cái này ra, thái độ của đối phương lập tức khác liền. Nhưng vừa mua cái này về, Phương Minh Viễn lập tức vứt nó sang cho Trần Trung.
- Minh Viễn, thật là chẳng có hứng thú tí nào, tại sao chúng ta lại phải đi Ly Sơn chứ?
Triệu Nhã đã than vãn đến lần này là lần thứ bảy rồi.
Phương Minh Viễn cũng chỉ biết bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, tính ra cả kiếp này và kiếp trước hắn đi Ly Sơn đã không dưới mười lần, Triệu Nhã thì đây mới chỉ là lần thứ năm mà đã chán không chịu nổi rồi, vậy hắn phải làm sao đây? Nhưng hắn cũng hiểu được sự chọn lựa này của nhà trường. Tần Tây là một tỉnh lớn của Hoa Hạ về văn hóa cổ, hiện vật di tích cổ trong tỉnh có thể nói là đếm không hết, nhưng những thứ đó lại không thể hấp dẫn được các cô cậu học trò choai choai, mà những ngọn núi lớn trừ Ly Sơn ra thì chẳng còn nơi nào khác, Tần Lĩnh thì không cần nói rồi, Hoa Sơn cũng không phải là nơi có thể du ngoạn được, hơn nữa trên núi lại dốc và dựng đứng tuyệt đối không thể chọn làm nơi đi du lịch mùa thu được. Những điểm du lịch trong thành phố Phụng Nguyên thì chẳng còn chỗ nào mà học sinh chưa tới, muốn làm tất cả mọi người đều hài lòng thì thật là một nhiệm vụ bất khả thi.
- Nếu đã không muốn đi thì đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi cũng được!
Phương Minh Viễn tựa lưng vào thành ghế, uể oải nói. Buổi sáng dậy hơi sớm nên bây giờ hắn vẫn còn hơi buồn ngủ.
- Hừ, mọi người đều đi hết một mình tớ ở lại thì chẳng có gì hay ho, tìm ai cũng không được. Nếu muốn đi dạo phố cũng chẳng có ai đi cùng.
Triệu Nhã lườm hắn một cái. Thực ra cô bé đi cũng hoàn toàn không phải vì lý do này, tối qua cô nghe Trần Trung nói Minh Viễn đi Ly Sơn xong buổi tối sẽ về Phụng Nguyên thăm chú hai và mấy cô của hắn, ngày mai vừa đúng là chủ nhật mọi người đều không phải đi học nên cô muốn ở đó chơi một ngày.
Cái tâm sự nho nhỏ này của cô Phương Minh Viễn sao có thể không biết được chứ, nhưng hắn cũng không có ý định vạch trần ý định đó ra, chỉ ngáp một cái, tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
Cô Trần Dung ngồi phía trước tất nhiên là nhìn thấy thái độ không hợp tác này của Phương Minh Viễn, nhưng đối với học sinh mà một tuần thậm chí chẳng thấy mặt mũi đâu, nhưng lại đoạt được vị trí đứng đầu của khóa đầu tiên như hắn thì cô cũng đành bất lực. Không hiểu vì sao trước mặt Phương Minh Viễn cô lại không thể tỏ ra nghiêm khắc như vốn có của một giáo viên. Hơn nữa có lúc cô cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình như là của một người anh trai giành cho cô em gái vậy, tuy cách nghĩ này có chút hoang tưởng nhưng đó thật sự là cảm giác của cô.
Đúng lúc Phương Minh Viễn đang mơ mơ màng màng thì bên tai đột nhiên vang lên “cô gái đi hái nấm lưng đeo chiếc giỏ trúc, buổi sáng , bước chân nhỏ đi khắp rừng khắp núi”
Đặc biệt là Triệu Nhã hình như cố ý muốn gây sự với Phương Minh Viễn nên giọng cô đặc biệt lớn làm Phương Minh Viễn chợt nhớ đến kiếp trước đã từng xem qua truyện cười “cô gái hái nấm”
- Khụ.
Phương Minh Viễn bị sặc, lập tức một tràng ho vang lên không dứt.
.
- Minh Viễn, cậu lại lười rồi.
Triệu Nhã ngồi bên tức giận nói, cả một đoạn dài Phương Minh Viễn không hề hát câu nào, làm người hát có đến khan cả cô như cô cảm thấy tức giận.
Phương Minh Viễn liếc nhìn cô, nghĩ thầm, hát đúngkhẩu hình thì sao? Có thể thấy được nhân dân cả nước thế nào sao? Bản thân không tranh danh, không tranh lợi thì còn tính toán làm gì? Châu chấu đá xe sao?
- Chị Tiểu Nhã, cho chị nước này!
Phùng Thiện ngồi bên kia Phương Minh Viễn nhét cho Triệu Nhã bình nước.
Triệu Nhã vui mừng nói:
- Vẫn là Thiện Thiện biết quan tâm người khác nhất!
Lưu Dũng ngồi ở hàng trên nghiêng đầu qua nhìn Phương Minh Viễn trái bao phải bọc giơ ngón tay cái lên. Con trai mười ba mười bốn tuổi cũng đã bắt đầu có tình cảm với bạn khác giới, trong trường trung học của nhà máy cán ép Tần Tây chuyện trai gái yêu nhau đã không còn là chuyện lạ, chỉ là trong trường quản lý nghiêm ngặt quá nên cứ xuất hiện là xử lý ngay, vì vậy các cô cậu học trò bất đắc dĩ phải chuyển sang hoạt động bí mật. Quang minh chính đại biểu lộ ra ngoài thì chỉ có Phương Minh Viễn là có một không hai, ai bảo bọn họ không phải là thanh mai trúc mã thì cũng là được người nhà đính ước cho, người trong nhà không những không phản đối mà còn ủng hộ, nhà trường cũng bớt phần lo lắng. Hơn nữa thành tích học tập của ba người bọn họ cũng nổi bật ở trong khoa, lý thuyết yêu đương làm ảnh hưởng đến học tập tự nhiên cũng không còn thuyết phục. Hơn nữa tầm ảnh hưởng của Phương Minh Viễn ở huyện Bình Xuyên cũng càng ngày càng tăng nên các lãnh đạo trong trường đối với hắn cũng là nhắm một mắt mở một mắt. Trong mắt các bạn trong trường Phương Minh viễn quả là tài ba, đặc biệt là có thể thu phục được thầy cô và nhà trường lại càng giỏi.
Phương Minh Viễn quay đầu nhìn chiếc xe ở đằng sau, cách đó không xa có có một chiếc xe hiệu Santana có rèm che đang chạy tà tà phía sau. Siêu thị Carrefour tuy rằng vẫn kiên trì không tăng giá bán nhưng trong giai đoạn tranh mua cướp bán vừa rồi nhà họ Phương cũng kiếm được không ít. Phương Bân đã đề xuất phải mua một chiếc xe, nếu là xe để chở hàng thì không nói làm gì, nhưng chỉ là mua xe để tiếp khách thôi thì thật không muốn bỏ tiền. Cũng may gần đây nhãn hiệu xe Santana trong nước giảm giá, tuy giá tiền vẫn rất đắt nhưng Phương Bân vẫn quyết định mua ba chiếc. Một chiếc giao cho Tôn Chiếu Luân, coi như là xe dành cho anh ta, hai chiếc còn lại tất nhiên là dành cho Phương Bân và Phương Minh Viễn. Hôm qua Trần Trung và hai người lái xe nữa đến Phụng Nguyên để lấy hàng, hôm nay đã đi theo ra rồi.
Lần này, nhà họ Phương vì ba người bọn họ mà bỏ ra không ít, không chỉ ba người ba chiếc xe mà còn mua cho mỗi người một chiếc điện thoại. Đáng tiếc là ở Tần Tây này mới chỉ có ở Phụng Nguyên là có tín hiệu, ra khỏi Phụng Nguyên tín hiệu gần như là chẳng có gì. Nhưng theo các đơn vị có liên quan của thành phố, nghe nói đến mùa hè năm sau là ở Bình Xuyên cũng có thể có sóng.
Chiếc điện thoại bây giờ so với điện thoại đời sau thì không khác gì cục gạch, dùng để đánh người thì chắc chắn là không vấn đề gì. Phương Minh Viễn kiếp trước đã quen dùng di động rồi nên thế nào cũng không thể quen được với cái này, nhưng Tôn Chiếu Luân và Phương Bân nói cũng có lý, cái này không chỉ là phương tiện để kết nối chuyện trò mà trong rất nhiều trường hợp nó chính là biểu tượng cho thân phận và thực lực, cầm nó trên tay bàn chuyện làm ăn cũng bớt đi được ít võ mồm. Có nhiều lúc chỉ cần giơ cái này ra, thái độ của đối phương lập tức khác liền. Nhưng vừa mua cái này về, Phương Minh Viễn lập tức vứt nó sang cho Trần Trung.
- Minh Viễn, thật là chẳng có hứng thú tí nào, tại sao chúng ta lại phải đi Ly Sơn chứ?
Triệu Nhã đã than vãn đến lần này là lần thứ bảy rồi.
Phương Minh Viễn cũng chỉ biết bất đắc dĩ mà nhún nhún vai, tính ra cả kiếp này và kiếp trước hắn đi Ly Sơn đã không dưới mười lần, Triệu Nhã thì đây mới chỉ là lần thứ năm mà đã chán không chịu nổi rồi, vậy hắn phải làm sao đây? Nhưng hắn cũng hiểu được sự chọn lựa này của nhà trường. Tần Tây là một tỉnh lớn của Hoa Hạ về văn hóa cổ, hiện vật di tích cổ trong tỉnh có thể nói là đếm không hết, nhưng những thứ đó lại không thể hấp dẫn được các cô cậu học trò choai choai, mà những ngọn núi lớn trừ Ly Sơn ra thì chẳng còn nơi nào khác, Tần Lĩnh thì không cần nói rồi, Hoa Sơn cũng không phải là nơi có thể du ngoạn được, hơn nữa trên núi lại dốc và dựng đứng tuyệt đối không thể chọn làm nơi đi du lịch mùa thu được. Những điểm du lịch trong thành phố Phụng Nguyên thì chẳng còn chỗ nào mà học sinh chưa tới, muốn làm tất cả mọi người đều hài lòng thì thật là một nhiệm vụ bất khả thi.
- Nếu đã không muốn đi thì đừng đi, ở nhà nghỉ ngơi cũng được!
Phương Minh Viễn tựa lưng vào thành ghế, uể oải nói. Buổi sáng dậy hơi sớm nên bây giờ hắn vẫn còn hơi buồn ngủ.
- Hừ, mọi người đều đi hết một mình tớ ở lại thì chẳng có gì hay ho, tìm ai cũng không được. Nếu muốn đi dạo phố cũng chẳng có ai đi cùng.
Triệu Nhã lườm hắn một cái. Thực ra cô bé đi cũng hoàn toàn không phải vì lý do này, tối qua cô nghe Trần Trung nói Minh Viễn đi Ly Sơn xong buổi tối sẽ về Phụng Nguyên thăm chú hai và mấy cô của hắn, ngày mai vừa đúng là chủ nhật mọi người đều không phải đi học nên cô muốn ở đó chơi một ngày.
Cái tâm sự nho nhỏ này của cô Phương Minh Viễn sao có thể không biết được chứ, nhưng hắn cũng không có ý định vạch trần ý định đó ra, chỉ ngáp một cái, tựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
Cô Trần Dung ngồi phía trước tất nhiên là nhìn thấy thái độ không hợp tác này của Phương Minh Viễn, nhưng đối với học sinh mà một tuần thậm chí chẳng thấy mặt mũi đâu, nhưng lại đoạt được vị trí đứng đầu của khóa đầu tiên như hắn thì cô cũng đành bất lực. Không hiểu vì sao trước mặt Phương Minh Viễn cô lại không thể tỏ ra nghiêm khắc như vốn có của một giáo viên. Hơn nữa có lúc cô cảm thấy ánh mắt hắn nhìn mình như là của một người anh trai giành cho cô em gái vậy, tuy cách nghĩ này có chút hoang tưởng nhưng đó thật sự là cảm giác của cô.
Đúng lúc Phương Minh Viễn đang mơ mơ màng màng thì bên tai đột nhiên vang lên “cô gái đi hái nấm lưng đeo chiếc giỏ trúc, buổi sáng , bước chân nhỏ đi khắp rừng khắp núi”
Đặc biệt là Triệu Nhã hình như cố ý muốn gây sự với Phương Minh Viễn nên giọng cô đặc biệt lớn làm Phương Minh Viễn chợt nhớ đến kiếp trước đã từng xem qua truyện cười “cô gái hái nấm”
- Khụ.
Phương Minh Viễn bị sặc, lập tức một tràng ho vang lên không dứt.
.
/1605
|