Tay Lý Đức Hâm dừng ở giữa không trung, người dám trực tiếp kêu tên ông ta, địa vị tự nhiên so với ông ta phải cao hơn, nếu không như thế nào cũng phải kêu một tiếng cục trưởng Lý, còn không tốt xấu gì cũng kêu là đồng chí Lý mới phải.
Cho nên ông ta xoay qua… Đến lúc này mới nhìn thấy Quách Ngọc Thành.
Lý Đức Hâm trong lòng có chút hồi hộp, người này làm sao có thể không nhận ra đây, tuy rằng nói ông ấy không phải người trong biên chế, nhưng địa vị so với lãnh đạo bình thường còn cao hơn, quan thất phẩm gác cổng cho Tể tướng, đã biết chức vị của ông ta vào ngày xưa, thì là chẳng có hạng gì, chính là chức vị không có phẩm cấp, nhưng nhà họ Quách kia lại có thể mặt đối mặt nói chuyện với lãnh đạo cao cấp của chính phủ trung ương. Hơn nữa Quách Ngọc Thành ở nơi này cũng đã mấy tháng, anh ấy được Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy, cục trưởng An coi như là thượng khách, người nào dám không khách khí?
Lý Đức Hâm vội vàng buông tay xuống, vẻ mặt tươi cười nghênh đón, chủ động vươn tay đến nói:
-Anh Quách, ông chủ Quách, sao ngài lại tới đây?
Quách Ngọc Thành cũng không để ý đến ông ta, thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn mà đi, hoảng hốt nói
- Cậu Phương, cậu Phương, tôi đã tới chậm, đã tới chậm.
Anh ta cẩn thận đánh giá Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới, hoàn hảo, ít nhất là ngoài mặt Phương Minh Viễn không bị thương gì.
Lúc này trong đầu Lý Đức Hâm "Ông" một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn. Quách Ngọc Thành là thượng khách của Chủ tịch quạn, Bí thư Quận ủy, nhưng trước mặt thiếu niên này lại không có ngạo khí ngày xưa và bộ dạng cao cao tại thượng, vậy chẳng phải là nói thiếu niên này địa vị so với Quách Ngọc Thành còn cao hơn? Lần này rước họa rồi.
Lý Đức Hâm biết, trên khu trên cục không chỉ một lần nhắc nhở qua, nhà họ Quách đầu tư ở Phụng Nguyên, không chỉ có ý nghĩa buôn bán mà còn có ý nghĩa chính trị cực kỳ trọng yếu, quan hệ đến kế hoạch to lớn phát triển tỉnh Tần Tây sau này. Tuyệt không cho phép nửa điểm sơ suất sai lầm. Trên tỉnh và thành phố cứng rắn truyền lệnh xuống, người nào gây chuyện, người đó cút, cảm thấy oan khuất tìm trung ương khóc lóc kể lể đi! Nhưng hôm nay chính mình vì An Đông Lâm lại đắc tội Quách Ngọc Thành, giờ như thế nào cho phải?
Không chỉ có ông ta mà cả Mạnh Lân và dám người Dương Hải Đông có măt ở đây cũng sợ ngây người, nhất là cái người phụ trách thẩm vấn Phương Minh Viễn, sau đó là đến cảnh sát trung niên, lúc này cả người đều ngây ngốc, trong đầu quả thật là trống rỗng.
Phương Minh Viễn cười khổ nói
- Anh Quách, nếu anh đến châm chút, tôi đã có thảm! Không chừng người ở đồn cảnh sát sẽ cho ta chăm sóc tôi bằng đại hình.
Quách Ngọc Thành lau cái trán đầu mồ hôi lạnh:
- Tại tôi, tại tôi, tới không đủ nhanh.
- Anh Quách, anh theo tôi đến xem một chút.
Phương Minh Viễn dắt Quách Ngọc Thành đi tới phòng thẩm vấn vừa rồi, mới vừa rồi nữ cảnh sát kia cũng đứng ngoài cửa phòng chính mắt thấy hết thảy, cũng sợ tới mức trong lúc nhất thời không biết làm sao. Phương Minh Viễn cầm bản ghi chép mới vừa rồi lên, nhìn lướt qua, quả nhiên là không ngoài dự đoán của hắn, trên tờ giấy rõ ràng là viết bọn người Phương Minh Viễn bởi vì đụng bể đồ cổ An Đông Lâm, do đó hai bên đánh nhau, cuối cùng đem đám người An Đông Lâm đánh thành trọng thương, còn cưỡng ép giam cầm đám người An Đông Lâm, ở trước công chúng làm nhục bọn họ.
Phương Minh Viễn tiện tay đưa tờ giấy cho Quách Ngọc Thành, cười lạnh nói
- Anh Quách, anh xem xem đi. Đây chính là khẩu cung bọn họ phác thảo cho tôi.
Quách Ngọc Thành đọc nhanh như gió, xem xong rồi hai tay cầm tờ tức giận đến run rẩy.
- Lý Đức Hâm đâu? Mạnh Lân đâu?
Lúc này ngoài cửa truyền đến môt giọng nói lớn, tiếp theo chỉ thấy đầu Lý Đức Hâm chấn động, vẻ mặt khó tin được chạy chậm đén nghênh đón, Mạnh Lân theo sát sau đó.
- Chủ tịch quận Triệu, hoan nghênh ngài đến chỗ chúng tôi xem xét chỉ đạo công tác.
Lý Đức Hâm đứng ở trước mặt người trung niên cúi chào nói.
- Chỉ đạo công tác? Hừ!
Triệu Chủ tịch quận hừ lạnh một tiếng, Lý Đức Hâm trong lòng lập tức run lên, vị này sắc mặt không tốt rồi.
- Anh hay tốt lắm, tốt lắm. Vừa rồi anh đang làm cái gì? Vì sao không nhận điện thoại Giám đốc sở Dương?
Chủ tịch quận Triệu nói âm thanh cũng không lớn nhưng Lý Đức Hâm lại thấy trong tai như có một tiếng sấm sét nổ thật lớn, lắp bắp nói
- Dương… Giám đốc sở Dương?
- Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương, điện thoại gọi điện thoại cho các anh luôn không gọi được, ông gọi tôi đến đây!
Chủ tịch Triệu quận rít gào nói:
- Chút nữa tôi sẽ tính sổ anh, tôi hỏi anh, Phương Minh Viễn đang ở đâu?
- Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn là ai?
Lý Đức Hâm có chút mơ hồ nói. Đến tận giờ này ông ta cũng chưa biết người đánh bọn An Đông Lâm tên gọi là gì.
- Vừa rồi có phải có một thanh niên mang người đến chỗ các anh báo cảnh sát có người ở trên núi cướp bóc học sinh trung học hay không?
Chủ tịch quận Triệu không kiên nhẫn nói, lúc này bộ dáng Lý Đức Hâm thật không giống cảnh sát tỉnh, anh Hai điện thoại lâu như thế cũng không nhận. Ở trước mặt chính mình nói chuyện cũng là một bộ dáng u mê, người như vậy như thế nào lại được sắp xếp làm trưởng đồn công an. Người ở đây đến từ bốn phương tám hướng, hơn nữa có không ít nhân sĩ nổi danh, thậm chí còn có người ngoại quốc, người này sao có đủ khả năng để xử lý tốt công việc này sao? Chủ tịch quận Triệu vẻ mặt thâm sâu hoài nghi.
"A?" Lý Đúc Hâm vừa mới có vài phần thanh tỉnh đầu lập tức lại "Ông" một cái, điều này có nghĩa Giám đốc sở Dương và Chủ tịch quận Triệu cũng là tìm thiếu niên chút nữa là bị mình tát một cái, kế tiếp ông ta liền hôn mê bất tỉnh.
Chủ tịch quận Triệu tay chân thật nhanh nhẹn, một phen kéo lấy Lý Đức Hâm sắp ngã, kinh ngạc nói
- Các người mau tới đây, đây là như thế nào, ông ta làm sao hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Lân và vài viên cảnh sát liền bước lên phía trước đỡ Lý Đức Hâm, Mạnh Lân lúc này sắc mặt cũng là trắng bệch, Chủ tịch quận Triệu không biết Lý Đức Hâm vì sao té xỉu, y còn có thể không biết sao? Đây thuần túy là bị hù dọa!
Chủ tịch quận Triệu buông tay ra, nhíu mày nói:
- Xem ông ta là xảy ra chuyện gì, không được sẽ đưa bệnh viện. Thật sự là kỳ quái? Mạnh Lân, phó đồn trưởng Mạnh là ai?
Mạnh Lân lúc này chỉ có thể kiên trì tiến lên, cúi chào nói
- Chủ tịch quận Triệu, tôi chính là Mạnh Lân, xin lãnh đạo chỉ thị.
Chủ tịch Triệu liếc mắt đánh giá gã một cái
- Không cần tôi lặp lại lần nữa chứ.
Gã xuất thân là công thân, thời tuổi trẻ công tác ở nhà máy, bởi vì nhà xưởng tiếng ồn quá lớn, kết quả liền lưu lại di chứng. Chỉ cần không phải họp hội nghi, gã căn bản không dùng microphone.
- Chủ tịch quận Triệu, tôi chính là Phương Minh Viễn.
Ngay tại thời điểm Mạnh Lân ấp úng không biết phải nói như thế nào mới tốt, thì bên cạnh có âm thanh.
Chủ tịch quận Triệu quay đầu nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy một bên là Phương Minh Viễn và Quách Ngọc Thành.
- Ủa? Quách Ngọc Thành, anh Quách cũng đến đây.
Về việc Phương Minh Viễn và nhà họ Quách có quan hệ, ông ta thật ra cũng biết một phần, cho nên cũng không có kinh ngạc.
Quách Ngọc Thành tức giận nói
- Chủ tịch quận Triệu, tôi nếu đến muộn nửa bước, chỉ sợ cậu Phương đã bị các người hành hung ép cung.
- ¬Hành hung ép cung?
Triệu Chủ tịch quận hít một hơi, ngay sau đó một cổ lửa giận bùng lên:
- Ai làm vậy?
.
Cho nên ông ta xoay qua… Đến lúc này mới nhìn thấy Quách Ngọc Thành.
Lý Đức Hâm trong lòng có chút hồi hộp, người này làm sao có thể không nhận ra đây, tuy rằng nói ông ấy không phải người trong biên chế, nhưng địa vị so với lãnh đạo bình thường còn cao hơn, quan thất phẩm gác cổng cho Tể tướng, đã biết chức vị của ông ta vào ngày xưa, thì là chẳng có hạng gì, chính là chức vị không có phẩm cấp, nhưng nhà họ Quách kia lại có thể mặt đối mặt nói chuyện với lãnh đạo cao cấp của chính phủ trung ương. Hơn nữa Quách Ngọc Thành ở nơi này cũng đã mấy tháng, anh ấy được Chủ tịch quận, Bí thư Quận ủy, cục trưởng An coi như là thượng khách, người nào dám không khách khí?
Lý Đức Hâm vội vàng buông tay xuống, vẻ mặt tươi cười nghênh đón, chủ động vươn tay đến nói:
-Anh Quách, ông chủ Quách, sao ngài lại tới đây?
Quách Ngọc Thành cũng không để ý đến ông ta, thẳng đến chỗ Phương Minh Viễn mà đi, hoảng hốt nói
- Cậu Phương, cậu Phương, tôi đã tới chậm, đã tới chậm.
Anh ta cẩn thận đánh giá Phương Minh Viễn từ trên xuống dưới, hoàn hảo, ít nhất là ngoài mặt Phương Minh Viễn không bị thương gì.
Lúc này trong đầu Lý Đức Hâm "Ông" một tiếng, chỉ cảm thấy trời đất xoay tròn. Quách Ngọc Thành là thượng khách của Chủ tịch quạn, Bí thư Quận ủy, nhưng trước mặt thiếu niên này lại không có ngạo khí ngày xưa và bộ dạng cao cao tại thượng, vậy chẳng phải là nói thiếu niên này địa vị so với Quách Ngọc Thành còn cao hơn? Lần này rước họa rồi.
Lý Đức Hâm biết, trên khu trên cục không chỉ một lần nhắc nhở qua, nhà họ Quách đầu tư ở Phụng Nguyên, không chỉ có ý nghĩa buôn bán mà còn có ý nghĩa chính trị cực kỳ trọng yếu, quan hệ đến kế hoạch to lớn phát triển tỉnh Tần Tây sau này. Tuyệt không cho phép nửa điểm sơ suất sai lầm. Trên tỉnh và thành phố cứng rắn truyền lệnh xuống, người nào gây chuyện, người đó cút, cảm thấy oan khuất tìm trung ương khóc lóc kể lể đi! Nhưng hôm nay chính mình vì An Đông Lâm lại đắc tội Quách Ngọc Thành, giờ như thế nào cho phải?
Không chỉ có ông ta mà cả Mạnh Lân và dám người Dương Hải Đông có măt ở đây cũng sợ ngây người, nhất là cái người phụ trách thẩm vấn Phương Minh Viễn, sau đó là đến cảnh sát trung niên, lúc này cả người đều ngây ngốc, trong đầu quả thật là trống rỗng.
Phương Minh Viễn cười khổ nói
- Anh Quách, nếu anh đến châm chút, tôi đã có thảm! Không chừng người ở đồn cảnh sát sẽ cho ta chăm sóc tôi bằng đại hình.
Quách Ngọc Thành lau cái trán đầu mồ hôi lạnh:
- Tại tôi, tại tôi, tới không đủ nhanh.
- Anh Quách, anh theo tôi đến xem một chút.
Phương Minh Viễn dắt Quách Ngọc Thành đi tới phòng thẩm vấn vừa rồi, mới vừa rồi nữ cảnh sát kia cũng đứng ngoài cửa phòng chính mắt thấy hết thảy, cũng sợ tới mức trong lúc nhất thời không biết làm sao. Phương Minh Viễn cầm bản ghi chép mới vừa rồi lên, nhìn lướt qua, quả nhiên là không ngoài dự đoán của hắn, trên tờ giấy rõ ràng là viết bọn người Phương Minh Viễn bởi vì đụng bể đồ cổ An Đông Lâm, do đó hai bên đánh nhau, cuối cùng đem đám người An Đông Lâm đánh thành trọng thương, còn cưỡng ép giam cầm đám người An Đông Lâm, ở trước công chúng làm nhục bọn họ.
Phương Minh Viễn tiện tay đưa tờ giấy cho Quách Ngọc Thành, cười lạnh nói
- Anh Quách, anh xem xem đi. Đây chính là khẩu cung bọn họ phác thảo cho tôi.
Quách Ngọc Thành đọc nhanh như gió, xem xong rồi hai tay cầm tờ tức giận đến run rẩy.
- Lý Đức Hâm đâu? Mạnh Lân đâu?
Lúc này ngoài cửa truyền đến môt giọng nói lớn, tiếp theo chỉ thấy đầu Lý Đức Hâm chấn động, vẻ mặt khó tin được chạy chậm đén nghênh đón, Mạnh Lân theo sát sau đó.
- Chủ tịch quận Triệu, hoan nghênh ngài đến chỗ chúng tôi xem xét chỉ đạo công tác.
Lý Đức Hâm đứng ở trước mặt người trung niên cúi chào nói.
- Chỉ đạo công tác? Hừ!
Triệu Chủ tịch quận hừ lạnh một tiếng, Lý Đức Hâm trong lòng lập tức run lên, vị này sắc mặt không tốt rồi.
- Anh hay tốt lắm, tốt lắm. Vừa rồi anh đang làm cái gì? Vì sao không nhận điện thoại Giám đốc sở Dương?
Chủ tịch quận Triệu nói âm thanh cũng không lớn nhưng Lý Đức Hâm lại thấy trong tai như có một tiếng sấm sét nổ thật lớn, lắp bắp nói
- Dương… Giám đốc sở Dương?
- Giám đốc sở cảnh sát tỉnh Dương, điện thoại gọi điện thoại cho các anh luôn không gọi được, ông gọi tôi đến đây!
Chủ tịch Triệu quận rít gào nói:
- Chút nữa tôi sẽ tính sổ anh, tôi hỏi anh, Phương Minh Viễn đang ở đâu?
- Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn là ai?
Lý Đức Hâm có chút mơ hồ nói. Đến tận giờ này ông ta cũng chưa biết người đánh bọn An Đông Lâm tên gọi là gì.
- Vừa rồi có phải có một thanh niên mang người đến chỗ các anh báo cảnh sát có người ở trên núi cướp bóc học sinh trung học hay không?
Chủ tịch quận Triệu không kiên nhẫn nói, lúc này bộ dáng Lý Đức Hâm thật không giống cảnh sát tỉnh, anh Hai điện thoại lâu như thế cũng không nhận. Ở trước mặt chính mình nói chuyện cũng là một bộ dáng u mê, người như vậy như thế nào lại được sắp xếp làm trưởng đồn công an. Người ở đây đến từ bốn phương tám hướng, hơn nữa có không ít nhân sĩ nổi danh, thậm chí còn có người ngoại quốc, người này sao có đủ khả năng để xử lý tốt công việc này sao? Chủ tịch quận Triệu vẻ mặt thâm sâu hoài nghi.
"A?" Lý Đúc Hâm vừa mới có vài phần thanh tỉnh đầu lập tức lại "Ông" một cái, điều này có nghĩa Giám đốc sở Dương và Chủ tịch quận Triệu cũng là tìm thiếu niên chút nữa là bị mình tát một cái, kế tiếp ông ta liền hôn mê bất tỉnh.
Chủ tịch quận Triệu tay chân thật nhanh nhẹn, một phen kéo lấy Lý Đức Hâm sắp ngã, kinh ngạc nói
- Các người mau tới đây, đây là như thế nào, ông ta làm sao hôn mê bất tỉnh.
Mạnh Lân và vài viên cảnh sát liền bước lên phía trước đỡ Lý Đức Hâm, Mạnh Lân lúc này sắc mặt cũng là trắng bệch, Chủ tịch quận Triệu không biết Lý Đức Hâm vì sao té xỉu, y còn có thể không biết sao? Đây thuần túy là bị hù dọa!
Chủ tịch quận Triệu buông tay ra, nhíu mày nói:
- Xem ông ta là xảy ra chuyện gì, không được sẽ đưa bệnh viện. Thật sự là kỳ quái? Mạnh Lân, phó đồn trưởng Mạnh là ai?
Mạnh Lân lúc này chỉ có thể kiên trì tiến lên, cúi chào nói
- Chủ tịch quận Triệu, tôi chính là Mạnh Lân, xin lãnh đạo chỉ thị.
Chủ tịch Triệu liếc mắt đánh giá gã một cái
- Không cần tôi lặp lại lần nữa chứ.
Gã xuất thân là công thân, thời tuổi trẻ công tác ở nhà máy, bởi vì nhà xưởng tiếng ồn quá lớn, kết quả liền lưu lại di chứng. Chỉ cần không phải họp hội nghi, gã căn bản không dùng microphone.
- Chủ tịch quận Triệu, tôi chính là Phương Minh Viễn.
Ngay tại thời điểm Mạnh Lân ấp úng không biết phải nói như thế nào mới tốt, thì bên cạnh có âm thanh.
Chủ tịch quận Triệu quay đầu nhìn lại, lúc này mới nhìn thấy một bên là Phương Minh Viễn và Quách Ngọc Thành.
- Ủa? Quách Ngọc Thành, anh Quách cũng đến đây.
Về việc Phương Minh Viễn và nhà họ Quách có quan hệ, ông ta thật ra cũng biết một phần, cho nên cũng không có kinh ngạc.
Quách Ngọc Thành tức giận nói
- Chủ tịch quận Triệu, tôi nếu đến muộn nửa bước, chỉ sợ cậu Phương đã bị các người hành hung ép cung.
- ¬Hành hung ép cung?
Triệu Chủ tịch quận hít một hơi, ngay sau đó một cổ lửa giận bùng lên:
- Ai làm vậy?
.
/1605
|