“Đời người vốn là một màn kịch, sao phải quá để ý đến ân oán chứ, còn danh lợi ư, là gì nhỉ, khi sống không mang đến, khi chết chẳng mang đi, buồn vui đời người việc đời khó liệu. Ta đắc ý cười, ta đắc ý cười, cười nhìn nhân gian thế sự, ta đắc ý cười, ta đắc ý cười”(lời bài hát “Tiếng cười đắc ý”)
Qua gương chiếu hậu, Vệ Hưng Quốc kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn đang ngồi ở ghế sau. Từ sáng đến giờ, chẳng biết vì lí do gì, tâm trạng Phương Minh Viễn luôn vô cùng vui vẻ, đôi lúc lại hát vài câu, khiến y cảm thấy rất kì lạ. Trần Trung đang lái xe đưa mắt nhìn y, ho nhẹ một tiếng, Vệ Hưng Quốc vội vàng nhìn đi nơi khác. Trần Trung âm thầm lắc đầu. Tay Vệ Hưng Quốc này, đạo đức thì chẳng có gì đáng chê trách, khả năng cũng rất tốt, nhưng dù sao cũng chưa từng làm việc ở cạnh lãnh đạo, nên có những chuyện vẫn không hiểu, sau này bản thân mình phải chịu trách nhiệm nặng nề rồi.
Những hành động của hai người ngồi đằng trước, Phương Minh Viễn đương nhiên là phát hiện ra được, có điều hiện giờ tâm trạng hắn rất tốt, hiển nhiên sẽ không để ý đến sự “mạo phạm” nho nhỏ của Vệ Hựng Quốc. Thật ra bản thân hắn cũng biết, hôm nay mình biểu hiện ra có chút khác thường, nhưng hắn đang vui đến mức không kiềm chế được lòng mình. Thường thì sau khi ngâm nga vài câu, hắn mới biết là mình lại đang “đắc ý cười”.
Tất cả mọi người đều không thể đoán được tại sao hắn lại vui mừng như thế, không phải bởi vì tin tức mới nhất vừa được Miyamoto đưa đến, “U Du Bạch Thư” đã kí kết được hợp đồng với công ty sản xuất phim hoạt hình, đã chính thức bước vào giai đoạn thực hiện; cũng không phải vì “Buble” và “Zuma” đã bán rất chạy ở Nhật, hiện giờ tài vụ ở công ty đang đếm tiền đến mỏi tay; lại càng không phải quá trình sản xuất “Đại Hàng Hải” đã bước vào những khâu cuối, trong năm nay là đã có thể đưa ra thị trường; mà là do sự biến đổi trên cơ thể Phương Minh Viễn, bây giờ rốt cục hắn đã có tư cách trở thành một người đàn ông! Tuy rằng sang nay khi thức dậy, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng với một người đã trưởng thành về mặt tâm lí, chịu đựng trong gần năm năm, kết quả này đương nhiên là khiến Phương Minh Viễn vui mừng khôn tả.
- Hôm nay tâm trạng cậu Phương tốt lắm thì phải?
Tôn Chiếu Luân ngả người tựa lưng vào ghế sau, bật cười mà nói.
Nhìn Phương Minh Viễn bây giờ, quả có chút phù hợp vói độ tuổi. Phương Minh Viễn hơi nóng mặt, Tôn Chiếu Luân là do Vu Thu Hạ mời đến trợ giúp hắn, hắn đương nhiên không thể kiêu ngạo đến mức coi Tôn Chiếu Luân như thuộc hạ của mình.
Tôn Chiếu Luân lại không lấy đó làm phiền, hỏi tiếp:
-Bài hát mà cậu Phương đang ngâm nga nghe rất hay, ai là tác giả thế, do ca sĩ nào biểu diễn?
Nghe không giống như tác phẩm của Đại lục, nhưng ở Hồng Kông Đài Loan cũng chưa nghe qua. Tuy rằng nói đến tầm tuổi này của y, đã không còn để ý đến những thứ như các bài hát đang thịnh hành, nhưng bài hát mà Phương Minh Viễn ngâm nga, là có phần mang giọng điệu cảnh giới người đời. Mặc dù nghe Phương Minh Viễn hát, không khí vui sướng càng rộn rã, hầu như hắn chỉ hát đi hát lại “Ta đắc ý cười”, nhưng lại không che đậy được tầng ý nghĩa khác của ca từ. Bài hát như thế này, ở Hồng Kông, Đài Loan thì không thể không có tiếng tăm. Hay là, sau khi mình đến Bình Xuyên, bài hát này mới xuất hiện ở Hồng Kông, Đài Loan?
Trong lòng Phương Minh Viễn thoáng dao động, lúc đó hắn mới nghĩ lại, khi ấy bài hát này còn chưa ra đời. Tuy rằng không nhớ rõ rốt cuộc là khi nào nhưng khi bài hát này bắt đầu thịnh hành ở trong nước, cũng vào khoảng năm 2000. Hắn định tùy ý bịa ra một người, nhưng gã Tôn Chiếu Luân này lại là chỗ hay qua lại, lần này lừa gạt trót lọt, lần sau ngộ nhỡ mình lại buột miệng lộ ra thì khó ăn khó nói. Tôn Chiếu Luân là người thông minh, thời gian kéo dài, mối quan hệ này có thể không còn tốt nữa.
Siêu thị Carrefour có thành quả như ngày hôm nay, đương nhiên có phần nhờ sự nhìn xa trong rộng của Phương Minh Viễn, nhưng cũng không thể phủ nhận công của Tôn Chiếu Luân. Những quy tắc điều lệ cụ thể là do Tôn Chiếu Luân đề ra. Có thể nói Phương Minh Viễn là đầu não của siêu thị Carrefour, vậy thì Tôn Chiêu Luân chính là người thực thi.
- Quả thực rất hay. Giọng hát của cậu Phương cũng rất khá.
Vệ Hưng Quốc quay đầu lại cười nói.
- Có điều tôi thấy giọng nữ hát sẽ càng hay hơn.
Tôn Chiếu Luân vuốt cằm cười tủm tỉm nói.
- Cậu Phương nghe ở đâu thế? Lát nữa tôi cũng mua băng về nghe xem.
Hí ha hí hửng! Đến lúc này đây Phương Minh Viễn mới hiểu sâu sắc ý nghĩa của 4 chữ này. Phương Minh Viễn lén hít một hơi dài “Trùng, nếu nhớ không nhầm thì chính ông ấy là tác giả. Xin lỗi.”
- Chú Tôn cũng thấy hay à? Vậy thì cảm thụ âm nhac của cháu được khích lệ bội phần.
Trên gương mặt Phương Minh Viễn thể hiện sự mững rỡ khôn xiết.
- Rất hay!
Tôn Chiếu Luân nhìn Phương Minh Viễn, lúc này mới hiểu được hàm ý của Phương Minh Viễn. Với vẻ mặt không mấy tin tưởng, y nói:
- Bài hát này là cháu sáng tác à?
Mặc dù nói là đã quen với sự kì lạ của Phương Mình Viễn, nhưng việc này đối với y, vẫn khó có thể chấp nhận. Vệ Hưng Quốc há hốc mồm, trợn mắt cứng lưỡi không nói nên lời, cảm thấy chiếc xe cũng đang chao đảo.
Phương Minh Viễn ngại ngùng nói:
- Cháu làm chơi thôi mà.
- Làm chơi ư?
Con ngươi trong mắt Tôn Chiếu Luân như muốn nhảy ra ngoài
Mãi cho đến khi đoàn người của Vu Thu Hạ đi ra sân bay, tinh thần Tôn Chiếu Luân vẫn có chút bất định. Thiếu niên kì là như vậy, có phần khiến y cảm thấy bị tấn công.
- Anh Phương!
Vừa nhìn thấy Phương Minh Viễn, Tình Nhi liền vùng khỏi tay Vu Thu Hạ chạy lại. Phương Minh Viễn một tay ôm lấy Tình Nhi nói:
- Dạo này Tình Nhi có ngoan không? Có nghe lời mẹ không
Tình Nhi ôm lấy cổ hắn, nói vô cùng thân mật:
- Tình Nhi là ngoan nhất, lúc nào mẹ cũng khen em như vậy.
- Chị Thu Hạ, tính toán vừa khít.
Phương Minh Viễn lúc này mới đến trước mặt Thu Hạ, cười:
- Lúc ở sân bay nghe nói ở phía Hồng Kông có mưa lớn, tưởng rằng máy bay đến tối nay mới tới được.
- Cũng may, trước khi trời mưa to thì máy bay đã cất cánh, không làm hỏng việc.
Vu Thu Hạ nhéo má Tình Nhi, ra vẻ không bằng lòng nói:
-Vừa nhìn thấy anh Phương là không thèm để ý đến mẹ nữa, phí công mẹ thương yêu con.
Nhìn thấy con gái và Phương Minh Viễn thân thiết như vậy, Vu Thu Hạ trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Thằng bé Minh Viễn này, nửa năm qua có thể nói là thay đổi từng ngày, mỗi ngày đều có những thay đổi đáng mừng, khiến Vu Thu Hạ cũng ngạc nhiên thán phục không ngừng. Tuy nói rằng hiện giờ, ở Hồng Kông, một chút tài sản của hắn chẳng có gì là ghê gớm, nhưng một đứa trẻ lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong một thời gian ngắn ngủi đã có được thành quả như vậy, quả thật không dễ dàng. Thật sự khó tưởng tượng, sau này khi Tình Nhi trưởng thành, đến lúc tiếp quản tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị thì hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào.
- Mẹ à, Tình Nhi ngoan mà, không phải là Tình Nhi bỏ mặc mẹ, mà là mẹ thì ngày nào cũng nhìn thấy, còn anh Phương thì lâu lắm mới có thể gặp mặt mà.
Tiếng nói ngây thơ của Tình Nhi khiến mọi người ở đó không nhịn được cười.
- Minh Viễn, xem ra năm nay kiếm được không ít nhỉ.
Khi ngồi trên xe Santana, Vu Thu Hạ liếc mắt nhìn Phương Minh Viễn, nói đầy thâm ý. Không lâu trước đây còn là xe tải, giờ đã ngồi xe Santana rồi.
Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi, vừa trêu cô bé vừa cười đáp:
-Trò kinh doanh trẻ con của em, có thể lọt vào pháp nhãn của chị Thu Hạ sao? Một chiếc Santana ư, ở Hồng Kông, chỉ sợ chú Tôn thấy chướng mắt thôi
Tôn Chiếu Luân ngồi ở ghế phụ đằng trước, cho Vệ Hưng Quốc ra sau xe ngồi, nghe thấy vậy quay đầu lại nói:
- Cậu Phương lại khiêm tốn rồi. Trong nửa năm đã xây dựng được thương hiệu nổi danh toàn tỉnh, khiến tôi quả thật rất tự ti. Không biết Quách phu nhân có biết hay không, hôm nay tôi mới được biết, cậu Phương ngoài năng khiếu trời phú trong lĩnh vực kinh doanh, thì trong âm nhạc trình độ cũng cao siêu không kém.
- Âm nhạc?
Đôi lông mi thanh tú của Vu Thu Hạ nhướng lên. Chuyện này thì cô không biết. Thằng nhóc này, bắt đầu chơi nhạc từ bao giờ nhỉ?
- Chắc là bởi vì hôm nay đi đón phu nhân nên suốt buổi sáng nay, trên đường tới sân bay cậu Phương luôn miệng hát, khiến tôi nghe như say như dại.
- Còn có việc này sao?
Vu Thu Hạ như cười như không, quay mặt lại nhìn Phương Minh Viễn.
- Hát bài gì thế? Không biết chị và Tình Nhi có phúc được nghe không?
Phương Minh Viễn đỏ cả mặt, hắn không ngờ Tôn Chiếu Luân vẫn không quên việc này.
- Chú Tôn đang đề cao em quá, chị Thu Hạ đừng coi là thật.
- Khó có cơ hội nghe Minh Viễn hát, hay là Tình Nhi nói cho mẹ nghe xem, Tình Nhi, muốn nghe anh Phương hát không?
Vu Thu Hạ liếc hắn một cái, cúi đầu hỏi Tình Nhi.
- Muốn
Tình Nhi vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ, reo dài.
Được, Phương Minh Viễn biết thử thách hôm nay là không tránh khỏi.
Bài ca vừa dứt, cả xe chìm trong yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Vu Thu Hạ mới hơi nhiú mày nói:
-Minh Viễn, bài hát rất hay, nhưng sao em lại có những suy nghĩ này.
Tục ngữ nói, tiếng ca là tiếng lòng. Vu Thu Hạ có chút khó hiểu, Phương Minh Viễn còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể viết ra những ca từ như thế? Nếu nói là một người già từng trải, có những suy nghĩ như vậy thì không có gì là lạ, nhưng một học sinh trung học, làm sao có thể nhìn nhân gian một cách sâu sắc như vậy? Đừng nói là Minh Viễn, đến chính mình cũng không có khả năng ấy
- Là do khi xem những bộ sách lịch sử và sách về đề tài tu thân dưỡng đức, trong lòng mới cả thấy thế.
Phương Minh Viễn không kìm được thở dài.
Quả nhiên là một lời nói dối cần nhiều lời nói dối khác để che đậy. Vu Thu Hạ nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới gật đầu nhè nhẹ, lí do này quả có thể chấp nhận được.
- Quách phu nhân, bà thấy bài hát này thế nào?
Tôn Chiếu Luân lúc này mới nói chen vào:
- Cậu Phương không có ý định làm ngôi sao trong giới giải trí, như vậy để bị mai một, thật sự rất đáng tiếc.
Vu Thu Hạ nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn vội vàng gật đầu, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ muốn làm siêu sao, suốt ngày đi đâu cũng có những kẻ săn ảnh bám theo, đi ăn với ai một bữa cơm cũng đều có thể gây lộn xộn.
- Việc này cũng dễ thôi, khi về Hông Kông tìm một ca sĩ nổi tiếng là xong việc.
Đối với một gia đình có sức ảnh hưởng tại Hồng Kông lớn như nhà họ Quách, thật chẳng đáng vì thế mà lo nghĩ.
- Minh Viễn, lần trước em liều quá đấy .
Gương mặt xinh đẹp của Vu Thu Hạ liền sầm xuống. Người đã quen làm phu nhân nhà quyền quý, giữ chén cơm của tất cả nhân viên như Thu Hạ, giận như thế, từ trước đến nay chỉ có một lần.
Phương Minh Viễn cúi đầu, được, lại nữa. Vì việc này, hắn đã bị vài người nói rồi, bây giờ đang cho hắn tìm người thích hợp, tìm thêm người thân cận
-Chị Thu Hạ, em đã bị rầy rà mấy lần rồi, bây giờ xin chị nể tình. Hơn nữa đây chẳng phải trong họa có phúc sao, tìm được một cơ hội hiếm có như thế?
Vu Thu Hạ hiếm khi thấy vẻ mặt lúng túng của hắn, khi ấy mềm lòng, cũng chẳng sa sầm mặt được nữa, chỉ tay vào trán Phương Minh Viễn mà trách:
- Thằng nhóc này, không thể khiến tôi bớt lo sao? Nếu khi ấy Ngọc Thành không kịp thời đuổi tới, chẳng phải em đã phải chịu khổ sao?
Phương Minh Viễn cười ngượng mà chịu áp lực từ ngón tay Vu Thu Hạ, trong lòng chợt thấy ấm áp. Người chị này hiển nhiên là quan tâm đến mình từ tận đáy lòng, hắn còn muốn gì nữa chứ?
Vu Thu Hạ hồi lâu mới dựa lưng trở lại ghế, nói nhỏ:
-Nói đi, lần này khiến chị vội vội vàng vàng đến đây, chắc em lại có kế hoạch gì hả?
Phương Minh Viễn để Tình Nhi ngồi lại trong lòng, duỗi nhẹ chân nói:
-Em hy vọng có thể cùng chị Thu Hạ đầu tư vào du lịch ở vùng Li Sơn thành phố Phụng Nguyên!
Triệu Tự An và Mã Vĩnh Phúc lần lượt đưa tin về, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, thành ủy Phụng Nguyên và ủy ban nhân dân thành phố, quận ủy và ủy ban nhân dân quận Li Sơn đều ngầm tỏ thái độ hoan nghênh nhà họ Phương đầu tư vào Li Sơn, và hứa hẹn sẽ cung cấp cho một loạt những điều kiện ưu tiên. Phương Minh Viễn chỉ nhẩm tính, là biết không thể so sánh với xí nghiệp nước ngoài. Nguồn vốn Phương Minh Viễn có hạn, thứ hai cũng là vì tiến thêm một bước củng cố quan hệ với nhà họ Quách, thứ ba là vì muốn tranh thủ lợi dụng nguồn tài nguyên khách du lịch đã thành thục của Hồng Kông mới nghĩ đến hợp tác cùng đầu tư với Vu Thu Hạ. Vừa may, trong thời gian tới, trại an dưỡng suối nước nóng của gia đình đã hoàn thành, Vu Thu Hạ vốn có ý đến Phụng Nguyên xem sao, ngay sau khi nhận được điện thoại của Phương Minh Viễn, lập tức đến ngay.
Vu Thu Hạ chẳng tỏ rõ ý kiến mà gật gật đầu nói:
- Em có kế hoạch chi tiết chưa? Đây là một công trình lớn, cần nguồn đầu tư không nhỏ, em có thể gom được khoảng bao nhiêu vốn?
- Công ty mới của Nhật Bản, cuối năm tới sẽ có một trò chơi đưa ra thị trường, “Buble” và “Zuma” cũng đem lại nguồn lợi không nhỏ, tin rằng sau khi trả lại tiền cho chị Thu Hạ, vẫn còn dư lại không ít. Em định dùng cổ phần trong công ty tại Nhật Bản thế chấp để vay tiền, khoản tiền mấy vài triệu nhân dân tệ sẽ không thành vấn đề; quan hệ của em và chi nhánh Ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên vẫn rất tốt, lại dùng Carrefour thế chấp để vay tiền, hy vọng cũng có thể gom được thêm tiền, tổng cộng gom góp chừng mười triệu.
Vu Thu Hạ ngồi thẳng người, kinh ngạc hỏi:
- Em mới đầu tư tại Nhật nửa năm mà đã thu hồi được vốn, lại còn có lợi nhuận?
- Con số cụ thể phải chờ tới cuối năm mới có thể biết được, nhưng chắc chắn là thu hồi được phí tổn đầu tư.
Vu Thu Hạ ngồi lại chỗ mình choáng váng, Phương Minh Viễn nhìn cô một cách kì lạ, hoàn toàn không hiểu thế cuối cùng là có ý gì, việc trong nửa năm thu hồi phí tổn đầu tư chẳng lẽ lại có điểm nào không đúng?
Hắn lại quay đầu lại nhìn Tôn Chiếu Luân, chỉ thấy Tôn Chiếu Luân cũng trợn mắt cứng lưỡi, miệng mở nhưng không thốt ra được một lời nào.
- Số tiền chị cho vay, em không cần vội vàng trả lại, dồn toàn bộ số lợi nhuận để đầu tư, củng cố hơn nữa vị thế công ty tại thị trường Nhật Bản, cũng không cần thế chấp cổ phần để vay tiền, vài triệu nhân dân tệ thì chị có thể cho em vay.
Vu Thu Hạ buông tay, đôi mắt lóe lóe sáng. Quả nhiên là tài giỏi một cách lạ thường, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đã có thể thu hồi tất cả vốn đầu tư, lại có nguồn lợi nhuận đáng kể. Tài kinh doanh trời phú của thằng nhóc này quả là phi phàm. Vu Thu Hạ gần như quyết định trong chớp mắt, nếu Phương Minh Viễn đã kì vọng vào vùng Li Sơn như vậy, thì mình cũng đem vốn riêng ra giúp hắn một phen.
- Chuyện này…
Phương Minh Viễn không khỏi có chút lưỡng lự.
- Chẳng lẽ em sợ sau này chị sẽ đòi nợ em với giá cắt cổ sao?
Vu Thu Hạ khẽ sẵng giọng.
- Nếu vẫn không yên tâm, lát nữa chị sẽ kí hợp đồng vay tiền trong mười năm với em là được chứ gì!
Phương Minh Viễn vội vàng xua tay giải thích:
- Chị Thu Hạ đừng hiểu lầm, em không có ý như vậy.
- Không có ý như vậy, thì em có ý gì. Người khác chỉ mong được có vậy mà ngươi lại dám chế giễu, lại còn bịa ra lí do này kia để từ chối.
Vu Thu Hạ tức giận nói.
- Mẹ à, đừng giận nữa mà.
Tình Nhi chui khỏi lòng Phương Minh Viễn, lao vào lòng Vu Thu Hạ, nói:
- Anh Phương, mẹ giận rồi đấy, nói xin lỗi mau đi. Nói xin lỗi, mẹ sẽ không giận nữa đâu.
Tiếng trẻ thơ trong treo vang trong xe.
- Em có lỗi, chị Thu Hạ.
Phương Minh Viễn thành thật cúi đầu nhận lỗi.
- Hihi
Vu Thu Hạ ôm Tình Nhi, không nín được liền bật cười.
-Như thế này mới giống những đứa cùng tuổi như em chứ, chỉ biết trách người khác không cho đủ, làm gì có chuyện cho lại không chịu nhận chứ. Về sau, những việc như thế này, cho em cái gì, em phải ngoan ngoãn mà nhận lấy. Cứ yên tâm đi, sau này Tình Nhi lớn rồi, ắt có lúc đòi em cái này cái khác.
- Mẹ không giận à?
Tình Nhi mở to mắt hỏi Vu Thu Hạ.
- Mẹ không giận.
Vu Thu Hạ dịu dàng nói, đối với cô con gái bé bỏng, lúc nào cô cũng rất hiền từ. Tình Nhi leo ra khỏi lòng cô, lại chui vào trong lòng Phương Minh Viễn, khiến mọi người trong xe không khỏi ngạc nhiên.
- Con nhóc này, có anh liền quên ngay mẹ.
Vu Thu Hạ bật cười mắng yêu.
Phương Minh Viễn cũng có phần không hiểu. Tuy rằng những lần trước Tình Nhi cũng thân thiết với mình, nhưng giống như lần này thì là lần đầu tiên
-Đứa trẻ có mẹ như viên ngọc, không có mẹ chỉ là ngọn cỏ. Nếu như không có anh, em chỉ là ngọn cỏ. Mẹ đã nói phải cảm ơn anh.
Câu nói của Tình Nhi khiến cả xe bật cười, trong lòng cô bé, cảm ơn một người là thân thiết quấn quýt với người đó.
-Dù em tính toán thế nào, chị cũng phải có 30% cổ phần, nhưng chị lấy đó làm quà hồi môn cho Tình Nhi sau này. 70% còn lại đều là của em. Cần tiền thì cứ nói, xem như em mượn của chị. Sau này chị là chủ nợ lớn của em, phải nghe lời chị, biết không? Cứ làm như vậy nhé, lát nữa em viết một tờ kế hoạch cụ thể cho chị. Ngân hàng Giao thông cũng có chi nhánh ở Hồng Kông, cần bao nhiêu tiền chị sẽ gửi từ đó đi cho em là được. Có điều ai là người phụ trách em đã nghĩ kĩ chưa? Giám đốc Tôn hay là chú Út của em?
Vu Thu Hạ vuốt vuốt những sợi tóc lòa xòa trên thái dương nói.
- Chuyện này ..cần nhờ chị tìm giúp em một người ở Hồng Kông.
Phương Minh Viễn cười ngượng nói. Tính cách mạnh mẽ của chị Thu Hạ, hắn xem như cũng đã lĩnh đủ, căn bản là không cho phép từ chối.
Vu Thu Hạ mở to hai mắt, không ngờ thằng nhóc này lại trông cậy tất cả vào mình.
Qua gương chiếu hậu, Vệ Hưng Quốc kinh ngạc nhìn Phương Minh Viễn đang ngồi ở ghế sau. Từ sáng đến giờ, chẳng biết vì lí do gì, tâm trạng Phương Minh Viễn luôn vô cùng vui vẻ, đôi lúc lại hát vài câu, khiến y cảm thấy rất kì lạ. Trần Trung đang lái xe đưa mắt nhìn y, ho nhẹ một tiếng, Vệ Hưng Quốc vội vàng nhìn đi nơi khác. Trần Trung âm thầm lắc đầu. Tay Vệ Hưng Quốc này, đạo đức thì chẳng có gì đáng chê trách, khả năng cũng rất tốt, nhưng dù sao cũng chưa từng làm việc ở cạnh lãnh đạo, nên có những chuyện vẫn không hiểu, sau này bản thân mình phải chịu trách nhiệm nặng nề rồi.
Những hành động của hai người ngồi đằng trước, Phương Minh Viễn đương nhiên là phát hiện ra được, có điều hiện giờ tâm trạng hắn rất tốt, hiển nhiên sẽ không để ý đến sự “mạo phạm” nho nhỏ của Vệ Hựng Quốc. Thật ra bản thân hắn cũng biết, hôm nay mình biểu hiện ra có chút khác thường, nhưng hắn đang vui đến mức không kiềm chế được lòng mình. Thường thì sau khi ngâm nga vài câu, hắn mới biết là mình lại đang “đắc ý cười”.
Tất cả mọi người đều không thể đoán được tại sao hắn lại vui mừng như thế, không phải bởi vì tin tức mới nhất vừa được Miyamoto đưa đến, “U Du Bạch Thư” đã kí kết được hợp đồng với công ty sản xuất phim hoạt hình, đã chính thức bước vào giai đoạn thực hiện; cũng không phải vì “Buble” và “Zuma” đã bán rất chạy ở Nhật, hiện giờ tài vụ ở công ty đang đếm tiền đến mỏi tay; lại càng không phải quá trình sản xuất “Đại Hàng Hải” đã bước vào những khâu cuối, trong năm nay là đã có thể đưa ra thị trường; mà là do sự biến đổi trên cơ thể Phương Minh Viễn, bây giờ rốt cục hắn đã có tư cách trở thành một người đàn ông! Tuy rằng sang nay khi thức dậy, khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng, nhưng với một người đã trưởng thành về mặt tâm lí, chịu đựng trong gần năm năm, kết quả này đương nhiên là khiến Phương Minh Viễn vui mừng khôn tả.
- Hôm nay tâm trạng cậu Phương tốt lắm thì phải?
Tôn Chiếu Luân ngả người tựa lưng vào ghế sau, bật cười mà nói.
Nhìn Phương Minh Viễn bây giờ, quả có chút phù hợp vói độ tuổi. Phương Minh Viễn hơi nóng mặt, Tôn Chiếu Luân là do Vu Thu Hạ mời đến trợ giúp hắn, hắn đương nhiên không thể kiêu ngạo đến mức coi Tôn Chiếu Luân như thuộc hạ của mình.
Tôn Chiếu Luân lại không lấy đó làm phiền, hỏi tiếp:
-Bài hát mà cậu Phương đang ngâm nga nghe rất hay, ai là tác giả thế, do ca sĩ nào biểu diễn?
Nghe không giống như tác phẩm của Đại lục, nhưng ở Hồng Kông Đài Loan cũng chưa nghe qua. Tuy rằng nói đến tầm tuổi này của y, đã không còn để ý đến những thứ như các bài hát đang thịnh hành, nhưng bài hát mà Phương Minh Viễn ngâm nga, là có phần mang giọng điệu cảnh giới người đời. Mặc dù nghe Phương Minh Viễn hát, không khí vui sướng càng rộn rã, hầu như hắn chỉ hát đi hát lại “Ta đắc ý cười”, nhưng lại không che đậy được tầng ý nghĩa khác của ca từ. Bài hát như thế này, ở Hồng Kông, Đài Loan thì không thể không có tiếng tăm. Hay là, sau khi mình đến Bình Xuyên, bài hát này mới xuất hiện ở Hồng Kông, Đài Loan?
Trong lòng Phương Minh Viễn thoáng dao động, lúc đó hắn mới nghĩ lại, khi ấy bài hát này còn chưa ra đời. Tuy rằng không nhớ rõ rốt cuộc là khi nào nhưng khi bài hát này bắt đầu thịnh hành ở trong nước, cũng vào khoảng năm 2000. Hắn định tùy ý bịa ra một người, nhưng gã Tôn Chiếu Luân này lại là chỗ hay qua lại, lần này lừa gạt trót lọt, lần sau ngộ nhỡ mình lại buột miệng lộ ra thì khó ăn khó nói. Tôn Chiếu Luân là người thông minh, thời gian kéo dài, mối quan hệ này có thể không còn tốt nữa.
Siêu thị Carrefour có thành quả như ngày hôm nay, đương nhiên có phần nhờ sự nhìn xa trong rộng của Phương Minh Viễn, nhưng cũng không thể phủ nhận công của Tôn Chiếu Luân. Những quy tắc điều lệ cụ thể là do Tôn Chiếu Luân đề ra. Có thể nói Phương Minh Viễn là đầu não của siêu thị Carrefour, vậy thì Tôn Chiêu Luân chính là người thực thi.
- Quả thực rất hay. Giọng hát của cậu Phương cũng rất khá.
Vệ Hưng Quốc quay đầu lại cười nói.
- Có điều tôi thấy giọng nữ hát sẽ càng hay hơn.
Tôn Chiếu Luân vuốt cằm cười tủm tỉm nói.
- Cậu Phương nghe ở đâu thế? Lát nữa tôi cũng mua băng về nghe xem.
Hí ha hí hửng! Đến lúc này đây Phương Minh Viễn mới hiểu sâu sắc ý nghĩa của 4 chữ này. Phương Minh Viễn lén hít một hơi dài “Trùng, nếu nhớ không nhầm thì chính ông ấy là tác giả. Xin lỗi.”
- Chú Tôn cũng thấy hay à? Vậy thì cảm thụ âm nhac của cháu được khích lệ bội phần.
Trên gương mặt Phương Minh Viễn thể hiện sự mững rỡ khôn xiết.
- Rất hay!
Tôn Chiếu Luân nhìn Phương Minh Viễn, lúc này mới hiểu được hàm ý của Phương Minh Viễn. Với vẻ mặt không mấy tin tưởng, y nói:
- Bài hát này là cháu sáng tác à?
Mặc dù nói là đã quen với sự kì lạ của Phương Mình Viễn, nhưng việc này đối với y, vẫn khó có thể chấp nhận. Vệ Hưng Quốc há hốc mồm, trợn mắt cứng lưỡi không nói nên lời, cảm thấy chiếc xe cũng đang chao đảo.
Phương Minh Viễn ngại ngùng nói:
- Cháu làm chơi thôi mà.
- Làm chơi ư?
Con ngươi trong mắt Tôn Chiếu Luân như muốn nhảy ra ngoài
Mãi cho đến khi đoàn người của Vu Thu Hạ đi ra sân bay, tinh thần Tôn Chiếu Luân vẫn có chút bất định. Thiếu niên kì là như vậy, có phần khiến y cảm thấy bị tấn công.
- Anh Phương!
Vừa nhìn thấy Phương Minh Viễn, Tình Nhi liền vùng khỏi tay Vu Thu Hạ chạy lại. Phương Minh Viễn một tay ôm lấy Tình Nhi nói:
- Dạo này Tình Nhi có ngoan không? Có nghe lời mẹ không
Tình Nhi ôm lấy cổ hắn, nói vô cùng thân mật:
- Tình Nhi là ngoan nhất, lúc nào mẹ cũng khen em như vậy.
- Chị Thu Hạ, tính toán vừa khít.
Phương Minh Viễn lúc này mới đến trước mặt Thu Hạ, cười:
- Lúc ở sân bay nghe nói ở phía Hồng Kông có mưa lớn, tưởng rằng máy bay đến tối nay mới tới được.
- Cũng may, trước khi trời mưa to thì máy bay đã cất cánh, không làm hỏng việc.
Vu Thu Hạ nhéo má Tình Nhi, ra vẻ không bằng lòng nói:
-Vừa nhìn thấy anh Phương là không thèm để ý đến mẹ nữa, phí công mẹ thương yêu con.
Nhìn thấy con gái và Phương Minh Viễn thân thiết như vậy, Vu Thu Hạ trong lòng cũng vô cùng vui mừng. Thằng bé Minh Viễn này, nửa năm qua có thể nói là thay đổi từng ngày, mỗi ngày đều có những thay đổi đáng mừng, khiến Vu Thu Hạ cũng ngạc nhiên thán phục không ngừng. Tuy nói rằng hiện giờ, ở Hồng Kông, một chút tài sản của hắn chẳng có gì là ghê gớm, nhưng một đứa trẻ lập nghiệp bằng hai bàn tay trắng, trong một thời gian ngắn ngủi đã có được thành quả như vậy, quả thật không dễ dàng. Thật sự khó tưởng tượng, sau này khi Tình Nhi trưởng thành, đến lúc tiếp quản tập đoàn vận tải đường thủy Quách thị thì hắn sẽ lớn mạnh đến mức nào.
- Mẹ à, Tình Nhi ngoan mà, không phải là Tình Nhi bỏ mặc mẹ, mà là mẹ thì ngày nào cũng nhìn thấy, còn anh Phương thì lâu lắm mới có thể gặp mặt mà.
Tiếng nói ngây thơ của Tình Nhi khiến mọi người ở đó không nhịn được cười.
- Minh Viễn, xem ra năm nay kiếm được không ít nhỉ.
Khi ngồi trên xe Santana, Vu Thu Hạ liếc mắt nhìn Phương Minh Viễn, nói đầy thâm ý. Không lâu trước đây còn là xe tải, giờ đã ngồi xe Santana rồi.
Phương Minh Viễn ôm Tình Nhi, vừa trêu cô bé vừa cười đáp:
-Trò kinh doanh trẻ con của em, có thể lọt vào pháp nhãn của chị Thu Hạ sao? Một chiếc Santana ư, ở Hồng Kông, chỉ sợ chú Tôn thấy chướng mắt thôi
Tôn Chiếu Luân ngồi ở ghế phụ đằng trước, cho Vệ Hưng Quốc ra sau xe ngồi, nghe thấy vậy quay đầu lại nói:
- Cậu Phương lại khiêm tốn rồi. Trong nửa năm đã xây dựng được thương hiệu nổi danh toàn tỉnh, khiến tôi quả thật rất tự ti. Không biết Quách phu nhân có biết hay không, hôm nay tôi mới được biết, cậu Phương ngoài năng khiếu trời phú trong lĩnh vực kinh doanh, thì trong âm nhạc trình độ cũng cao siêu không kém.
- Âm nhạc?
Đôi lông mi thanh tú của Vu Thu Hạ nhướng lên. Chuyện này thì cô không biết. Thằng nhóc này, bắt đầu chơi nhạc từ bao giờ nhỉ?
- Chắc là bởi vì hôm nay đi đón phu nhân nên suốt buổi sáng nay, trên đường tới sân bay cậu Phương luôn miệng hát, khiến tôi nghe như say như dại.
- Còn có việc này sao?
Vu Thu Hạ như cười như không, quay mặt lại nhìn Phương Minh Viễn.
- Hát bài gì thế? Không biết chị và Tình Nhi có phúc được nghe không?
Phương Minh Viễn đỏ cả mặt, hắn không ngờ Tôn Chiếu Luân vẫn không quên việc này.
- Chú Tôn đang đề cao em quá, chị Thu Hạ đừng coi là thật.
- Khó có cơ hội nghe Minh Viễn hát, hay là Tình Nhi nói cho mẹ nghe xem, Tình Nhi, muốn nghe anh Phương hát không?
Vu Thu Hạ liếc hắn một cái, cúi đầu hỏi Tình Nhi.
- Muốn
Tình Nhi vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ, reo dài.
Được, Phương Minh Viễn biết thử thách hôm nay là không tránh khỏi.
Bài ca vừa dứt, cả xe chìm trong yên tĩnh. Một lúc lâu sau, Vu Thu Hạ mới hơi nhiú mày nói:
-Minh Viễn, bài hát rất hay, nhưng sao em lại có những suy nghĩ này.
Tục ngữ nói, tiếng ca là tiếng lòng. Vu Thu Hạ có chút khó hiểu, Phương Minh Viễn còn nhỏ tuổi như vậy, sao có thể viết ra những ca từ như thế? Nếu nói là một người già từng trải, có những suy nghĩ như vậy thì không có gì là lạ, nhưng một học sinh trung học, làm sao có thể nhìn nhân gian một cách sâu sắc như vậy? Đừng nói là Minh Viễn, đến chính mình cũng không có khả năng ấy
- Là do khi xem những bộ sách lịch sử và sách về đề tài tu thân dưỡng đức, trong lòng mới cả thấy thế.
Phương Minh Viễn không kìm được thở dài.
Quả nhiên là một lời nói dối cần nhiều lời nói dối khác để che đậy. Vu Thu Hạ nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới gật đầu nhè nhẹ, lí do này quả có thể chấp nhận được.
- Quách phu nhân, bà thấy bài hát này thế nào?
Tôn Chiếu Luân lúc này mới nói chen vào:
- Cậu Phương không có ý định làm ngôi sao trong giới giải trí, như vậy để bị mai một, thật sự rất đáng tiếc.
Vu Thu Hạ nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn vội vàng gật đầu, hắn cũng chưa từng có ý nghĩ muốn làm siêu sao, suốt ngày đi đâu cũng có những kẻ săn ảnh bám theo, đi ăn với ai một bữa cơm cũng đều có thể gây lộn xộn.
- Việc này cũng dễ thôi, khi về Hông Kông tìm một ca sĩ nổi tiếng là xong việc.
Đối với một gia đình có sức ảnh hưởng tại Hồng Kông lớn như nhà họ Quách, thật chẳng đáng vì thế mà lo nghĩ.
- Minh Viễn, lần trước em liều quá đấy .
Gương mặt xinh đẹp của Vu Thu Hạ liền sầm xuống. Người đã quen làm phu nhân nhà quyền quý, giữ chén cơm của tất cả nhân viên như Thu Hạ, giận như thế, từ trước đến nay chỉ có một lần.
Phương Minh Viễn cúi đầu, được, lại nữa. Vì việc này, hắn đã bị vài người nói rồi, bây giờ đang cho hắn tìm người thích hợp, tìm thêm người thân cận
-Chị Thu Hạ, em đã bị rầy rà mấy lần rồi, bây giờ xin chị nể tình. Hơn nữa đây chẳng phải trong họa có phúc sao, tìm được một cơ hội hiếm có như thế?
Vu Thu Hạ hiếm khi thấy vẻ mặt lúng túng của hắn, khi ấy mềm lòng, cũng chẳng sa sầm mặt được nữa, chỉ tay vào trán Phương Minh Viễn mà trách:
- Thằng nhóc này, không thể khiến tôi bớt lo sao? Nếu khi ấy Ngọc Thành không kịp thời đuổi tới, chẳng phải em đã phải chịu khổ sao?
Phương Minh Viễn cười ngượng mà chịu áp lực từ ngón tay Vu Thu Hạ, trong lòng chợt thấy ấm áp. Người chị này hiển nhiên là quan tâm đến mình từ tận đáy lòng, hắn còn muốn gì nữa chứ?
Vu Thu Hạ hồi lâu mới dựa lưng trở lại ghế, nói nhỏ:
-Nói đi, lần này khiến chị vội vội vàng vàng đến đây, chắc em lại có kế hoạch gì hả?
Phương Minh Viễn để Tình Nhi ngồi lại trong lòng, duỗi nhẹ chân nói:
-Em hy vọng có thể cùng chị Thu Hạ đầu tư vào du lịch ở vùng Li Sơn thành phố Phụng Nguyên!
Triệu Tự An và Mã Vĩnh Phúc lần lượt đưa tin về, Tỉnh ủy và Ủy ban nhân dân tỉnh, thành ủy Phụng Nguyên và ủy ban nhân dân thành phố, quận ủy và ủy ban nhân dân quận Li Sơn đều ngầm tỏ thái độ hoan nghênh nhà họ Phương đầu tư vào Li Sơn, và hứa hẹn sẽ cung cấp cho một loạt những điều kiện ưu tiên. Phương Minh Viễn chỉ nhẩm tính, là biết không thể so sánh với xí nghiệp nước ngoài. Nguồn vốn Phương Minh Viễn có hạn, thứ hai cũng là vì tiến thêm một bước củng cố quan hệ với nhà họ Quách, thứ ba là vì muốn tranh thủ lợi dụng nguồn tài nguyên khách du lịch đã thành thục của Hồng Kông mới nghĩ đến hợp tác cùng đầu tư với Vu Thu Hạ. Vừa may, trong thời gian tới, trại an dưỡng suối nước nóng của gia đình đã hoàn thành, Vu Thu Hạ vốn có ý đến Phụng Nguyên xem sao, ngay sau khi nhận được điện thoại của Phương Minh Viễn, lập tức đến ngay.
Vu Thu Hạ chẳng tỏ rõ ý kiến mà gật gật đầu nói:
- Em có kế hoạch chi tiết chưa? Đây là một công trình lớn, cần nguồn đầu tư không nhỏ, em có thể gom được khoảng bao nhiêu vốn?
- Công ty mới của Nhật Bản, cuối năm tới sẽ có một trò chơi đưa ra thị trường, “Buble” và “Zuma” cũng đem lại nguồn lợi không nhỏ, tin rằng sau khi trả lại tiền cho chị Thu Hạ, vẫn còn dư lại không ít. Em định dùng cổ phần trong công ty tại Nhật Bản thế chấp để vay tiền, khoản tiền mấy vài triệu nhân dân tệ sẽ không thành vấn đề; quan hệ của em và chi nhánh Ngân hàng Giao thông Phụng Nguyên vẫn rất tốt, lại dùng Carrefour thế chấp để vay tiền, hy vọng cũng có thể gom được thêm tiền, tổng cộng gom góp chừng mười triệu.
Vu Thu Hạ ngồi thẳng người, kinh ngạc hỏi:
- Em mới đầu tư tại Nhật nửa năm mà đã thu hồi được vốn, lại còn có lợi nhuận?
- Con số cụ thể phải chờ tới cuối năm mới có thể biết được, nhưng chắc chắn là thu hồi được phí tổn đầu tư.
Vu Thu Hạ ngồi lại chỗ mình choáng váng, Phương Minh Viễn nhìn cô một cách kì lạ, hoàn toàn không hiểu thế cuối cùng là có ý gì, việc trong nửa năm thu hồi phí tổn đầu tư chẳng lẽ lại có điểm nào không đúng?
Hắn lại quay đầu lại nhìn Tôn Chiếu Luân, chỉ thấy Tôn Chiếu Luân cũng trợn mắt cứng lưỡi, miệng mở nhưng không thốt ra được một lời nào.
- Số tiền chị cho vay, em không cần vội vàng trả lại, dồn toàn bộ số lợi nhuận để đầu tư, củng cố hơn nữa vị thế công ty tại thị trường Nhật Bản, cũng không cần thế chấp cổ phần để vay tiền, vài triệu nhân dân tệ thì chị có thể cho em vay.
Vu Thu Hạ buông tay, đôi mắt lóe lóe sáng. Quả nhiên là tài giỏi một cách lạ thường, trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, đã có thể thu hồi tất cả vốn đầu tư, lại có nguồn lợi nhuận đáng kể. Tài kinh doanh trời phú của thằng nhóc này quả là phi phàm. Vu Thu Hạ gần như quyết định trong chớp mắt, nếu Phương Minh Viễn đã kì vọng vào vùng Li Sơn như vậy, thì mình cũng đem vốn riêng ra giúp hắn một phen.
- Chuyện này…
Phương Minh Viễn không khỏi có chút lưỡng lự.
- Chẳng lẽ em sợ sau này chị sẽ đòi nợ em với giá cắt cổ sao?
Vu Thu Hạ khẽ sẵng giọng.
- Nếu vẫn không yên tâm, lát nữa chị sẽ kí hợp đồng vay tiền trong mười năm với em là được chứ gì!
Phương Minh Viễn vội vàng xua tay giải thích:
- Chị Thu Hạ đừng hiểu lầm, em không có ý như vậy.
- Không có ý như vậy, thì em có ý gì. Người khác chỉ mong được có vậy mà ngươi lại dám chế giễu, lại còn bịa ra lí do này kia để từ chối.
Vu Thu Hạ tức giận nói.
- Mẹ à, đừng giận nữa mà.
Tình Nhi chui khỏi lòng Phương Minh Viễn, lao vào lòng Vu Thu Hạ, nói:
- Anh Phương, mẹ giận rồi đấy, nói xin lỗi mau đi. Nói xin lỗi, mẹ sẽ không giận nữa đâu.
Tiếng trẻ thơ trong treo vang trong xe.
- Em có lỗi, chị Thu Hạ.
Phương Minh Viễn thành thật cúi đầu nhận lỗi.
- Hihi
Vu Thu Hạ ôm Tình Nhi, không nín được liền bật cười.
-Như thế này mới giống những đứa cùng tuổi như em chứ, chỉ biết trách người khác không cho đủ, làm gì có chuyện cho lại không chịu nhận chứ. Về sau, những việc như thế này, cho em cái gì, em phải ngoan ngoãn mà nhận lấy. Cứ yên tâm đi, sau này Tình Nhi lớn rồi, ắt có lúc đòi em cái này cái khác.
- Mẹ không giận à?
Tình Nhi mở to mắt hỏi Vu Thu Hạ.
- Mẹ không giận.
Vu Thu Hạ dịu dàng nói, đối với cô con gái bé bỏng, lúc nào cô cũng rất hiền từ. Tình Nhi leo ra khỏi lòng cô, lại chui vào trong lòng Phương Minh Viễn, khiến mọi người trong xe không khỏi ngạc nhiên.
- Con nhóc này, có anh liền quên ngay mẹ.
Vu Thu Hạ bật cười mắng yêu.
Phương Minh Viễn cũng có phần không hiểu. Tuy rằng những lần trước Tình Nhi cũng thân thiết với mình, nhưng giống như lần này thì là lần đầu tiên
-Đứa trẻ có mẹ như viên ngọc, không có mẹ chỉ là ngọn cỏ. Nếu như không có anh, em chỉ là ngọn cỏ. Mẹ đã nói phải cảm ơn anh.
Câu nói của Tình Nhi khiến cả xe bật cười, trong lòng cô bé, cảm ơn một người là thân thiết quấn quýt với người đó.
-Dù em tính toán thế nào, chị cũng phải có 30% cổ phần, nhưng chị lấy đó làm quà hồi môn cho Tình Nhi sau này. 70% còn lại đều là của em. Cần tiền thì cứ nói, xem như em mượn của chị. Sau này chị là chủ nợ lớn của em, phải nghe lời chị, biết không? Cứ làm như vậy nhé, lát nữa em viết một tờ kế hoạch cụ thể cho chị. Ngân hàng Giao thông cũng có chi nhánh ở Hồng Kông, cần bao nhiêu tiền chị sẽ gửi từ đó đi cho em là được. Có điều ai là người phụ trách em đã nghĩ kĩ chưa? Giám đốc Tôn hay là chú Út của em?
Vu Thu Hạ vuốt vuốt những sợi tóc lòa xòa trên thái dương nói.
- Chuyện này ..cần nhờ chị tìm giúp em một người ở Hồng Kông.
Phương Minh Viễn cười ngượng nói. Tính cách mạnh mẽ của chị Thu Hạ, hắn xem như cũng đã lĩnh đủ, căn bản là không cho phép từ chối.
Vu Thu Hạ mở to hai mắt, không ngờ thằng nhóc này lại trông cậy tất cả vào mình.
/1605
|