“Giọng nói rất dễ nghe.”
“Âm thanh rất nhanh”.
Trong đầu Phương Minh Viễn lúc này hiện lên một chuỗi các ý niệm, quả thực giọng nói này có vẻ rất êm ái, âm hưởng của nó có thể sẽ còn văng vẳng bên tai cho tới tận ba ngày hôm sau. Hắn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một người con gái cao gầy, khoảng gần một mét bảy, đang ly cánh tay chú Hạ. Cô không để ý tới Phương Minh Viễn đang nhìn từ phía sau, mái tóc đen dài tết thành bím buông thõng qua hông, dáng người mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, vòng mông tròn căng và cặp đùi thon dài. Nhìn qua cũng biết là rất đẹp. Tuy nhiên vẫn còn chưa nhìn thấy khuôn mặt nhưng trong lòng Phương Minh Viễn lúc này đã có chút rung động.
- Dung Dung à, ngồi xuống, ngồi xuống đi, ba cháu đã được giúp đưa tới bệnh viện rồi, mẹ và chị cháu cũng đi theo, cháu đừng lo lắng quá, đây không phải là lúc để lo lắng.
Người đàn ông họ Hạ đứng dậy, lúc này mới sực nhớ ra còn chưa giới thiệu Lâm Dung với mấy người Phương Minh Viễn.
- Hãy cảm ơn hai người này đi, nếu không có họ giúp đỡ đúng lúc, chúng đã không đón được xe ta trên đường.
Cô gái lúc này mới quay đầu lại, Phương Minh Viễn cảm thấy khoảng không gian trước mắt mình sáng lên, ở kiếp trước hắn đã gặp không ít mỹ nhân, những bộ phim tình yêu của Nhật Bản hắn cũng đã xem vô số, nhưng lúc này đây trong mắt hắn, hắn như hồn bay phách lạc. Nét đẹp không tô son điểm phấn, một nét đẹp thuần khiết như một bông hoa sen vừa mới chớm nở, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong veo làm mắt hắn bị hút hồn. Nhìn thấy rất quen, rất quen! Nhưng trong lúc nhất thời Phương Minh Viễn không thể nhận ra cô giống ai.
- À,
Người đàn ông họ Hạ gãi gãi đầu, lúc này anh mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết gì về danh tính hai người Phương Minh Viễn. Điều này dường như hơi thất lễ.
Sau một lúc hồn bay phách lạc, Phương Minh Viễn mới lấy lại tinh thần, tuy nhiên hắn cũng đã có bạn gái rồi, những năm gần đây cũng gặp nhau không ít, hắn nhanh chóng bình tâm lại và mỉm cười nói.
- Chú Hạ, không cần phải khách khí, không cần cảm ơn cháu làm gì, đó là một hành động giúp đỡ nhỏ thôi. Cháu thấy cô gái này rất nôn nóng muốn gặp người bệnh, ngay lúc này đừng để lãng phí thời gian. Anh Trần, anh hãy ra ngoài xem nếu anh Vệ đã quay lại thì hãy cho cô ấy đi cùng một chuyến.
Sau khi nói lời cảm ơn, Lâm Dung vội vã theo Trần Trung ra ngoài để đi tới thăm cha.
Phương Minh Viễn nhìn theo bóng dáng cô gái cho tới khi cô ra khỏi cửa mới thôi.
- Kỳ lạ thật, rốt cuộc cô ấy giống ai chứ?
Hắn lẩm bẩm, đây giống như một con chim Phượng Hoàng bay ra từ chuồng gà.
Ở tương lai, xinh đẹp thế này, cũng đủ làm cho các chàng trai muốn chinh phục phải đánh nhau vỡ đầu.
- Cháu nói lẩm bẩm điều gì vậy?
Phương Bân không nghe rõ hắn đang lẩm bà lẩm bẩm điều gì, bèn nghiêng đầu sang hỏi.
- Không có gì, chỉ lẩm bẩm thôi ạ.
Phương Minh Viễn cười nói. Một cô gái xinh đẹp thuần khiết như thế này, ở trên đời liệu có mấy người.
Hạ Thiên và cha Lâm Dung là Lâm Khải Đông, là cán bộ công chức trong nhà máy điện tử thuộc vùng núi này, Hạ Thiên là quản đốc một phân xưởng, Lâm Khải Đông là kỹ sư của nhà máy. Nhà máy điện tử Đức Quang chủ yếu sản xuất radio và các linh kiện, thiết bị điện tử quan trọng. Vào nửa đầu những năm 80, nhà máy làm ăn rất phát đạt ở vùng núi này, hàng năm có thể thu được rất nhiều lợi nhuận và tiền thuế phải nộp tới mấy trăm nhân dân tệ. Nhưng cuối những năm 80, một vài vị lãnh đạo giỏi đã về hưu, lãnh đạo mới lên thay không biết cách quản lý làm nhà máy hỗn loạn, nhà máy Đức Quang liên tục không hoàn thành sản phẩm để giao hàng đúng với thời gian ghi trong hợp đồng, chẳng những không kiếm được tiền, ngược lại còn phải bồi thường. Từ đó về sau nhà máy càng ngày càng đi xuống, tới năm vừa rồi, toàn bộ tiền lương của cán bộ công nhân viên cũng không trả nổi.
- Hừ, Uông Dương cũng không tài giỏi gì, cho gã quản lý nhà máy, nếu nhà máy có thể tốt hơn thì mặt trời mọc đằng Tây.
Vợ Hạ Thiên hổn hển nói
- Ông Lâm và anh không phải là đã đưa ra ý kiến về việc quản lý hy vọng có thể cải thiện được phương pháp làm việc sao, kết quả thì thế nào? Anh bị hạ cấp xuống làm công nhân, còn ông Lâm thì bị đánh đập, rõ ràng chế độ quản lý bị hỗn loạn, anh giỏi giang thế sao không kiếm tiền đi? Mọi người không phải ai cũng ngu ngốc cả, anh không nói làm sao hai người này hiểu được?
Hạ Thiên bối rối nhìn chú cháu Phương Minh Viễn, trước mặt mọi người bên ngoài, vợ con lại dám lớn tiếng làm anh mất thể diện, không chịu được liền tức giận nói:
- Các bà đàn bà thì biết cái gì, tôi vào làm ở nhà máy này khi nhà máy mới bắt đầu thành lập, tính đến nay cũng gần hai mươi năm, đó cũng chính là ngôi nhà thứ hai của tôi. Ban đầu nhìn thấy nhà máy làm ăn đi xuống, mọi người trong nhà máy ai lấy đều đau lòng, tôi và ông Lâm cũng cảm thấy luyến tiếc.
- Luyến tiếc để làm gì? Ban đầu hai người trong nhà máy cũng được coi trọng, hiện tại chế giễu, được đối xử không hơn một đứa trẻ lên ba, năm tuổi. Nói chuyện không ai thèm nghe, còn làm phiền mọi người trong nhà. Lúc trước khuyên răn hai người thế nào cũng không được, ông Lâm hiện là kỹ sư nhà máy, anh là quản đốc một phân xưởng, bọn họ làm sao lại thu lại nhà, ngày trước chúng ta nhà cao cửa rộng, bây giờ thì sao? Thu hồi lại cũng tốt, nếu không diện tích lớn quá chúng ta cũng không có tiền mua.
Vợ Hạ Thiên hiển nhiên không phải là người không hiểu chuyện.
- Được rồi, được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Nhà ta bây giờ đang có khách.
Hạ Thiên trách cứ vợ con ngay trước mặt mấy người Phương Minh Viễn, sắc mặt không dấu nổi vẻ giận dữ. Vào những năm 88, phụ nữ còn chưa có nhiều quyền tự chủ, quan niệm đàn ông mới có quyền làm chủ còn rất phổ biến, đặc biệt ở khu vực Tây Bắc, cho nên vẻ mặt Hạ Thiên lộ rõ sự tức giận.
- Được, được, được, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên em nói, nhưng anh chưa một lần tiếp thu. Mọi người cứ ngồi chơi, tôi đi chuẩn bị cơm cho mấy người.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, mấy người Phương Bân dường như cũng có ý tứ của vợ Hạ Thiên, sau khi uống hết chén trà, hai người Phương Bân và Phương Minh Viễn mới ra về.
- Làm cho hai vị chê cười, than ôi! Tôi từ một quản đốc bị giáng xuống làm một công nhân bình thường, tôi suốt ngày bị quở trách chẳng khác nào một đứa trẻ con
Hạ Thiên bất đắc dĩ nói hai câu tự giễu.
- Điều này chẳng khác nào địa vị xã hội quyết định địa vị trong gia đình.
- Ha ha…tôi nhìn thấy lòng tự trọng của anh Hạ bị tổn thương rồi. Đúng là vợ anh nói năng có hơi bạo mồm bạo miệng nhưng nói cho cùng cũng là muốn tốt cho anh và gia đình thôi đúng không?
Phương Bân cười ha ha, nói
- Đó là phúc phận của anh đó, tôi sau này mà có được người vợ quan tâm tới mình giống như chị vợ của anh, tôi sẽ vui mừng lắm.
Lúc này sắc mặt Hạ Thiên mới dễ chịu hơn một chút, thở dài nói:
- Ôi, ông Lâm đúng là họa vô đơn chí, hàng hóa theo các kỹ sư tới rất lộn xộn, anh ấy đã tức trong bụng. Hôm nay trong nhà máy lại bắt phải giao nhà, để sắp xếp lại hết, có thể không tức giận sao? Nhà anh ấy không giống như nhà chúng tôi, đó là nhà riêng. Kết quả chưa nói dứt câu đã bị bọn khốn đó ra tay. Anh Lân cũng không còn trẻ, bình thường huyết áo đã cao, cuối cùng ngã xuống. Cũng may hôm nay tất cả mọi người đều ở nhà, nếu không lúc đó muốn tìm người đưa ông ấy đi viện cũng khó. Hy vọng tới bệnh viện mọi chuyện sẽ không trầm trọng, nếu không khoản thuốc men sẽ là một gánh nặng, công nhân nhà máy điện tử lúc này lương cũng không có, đương nhiên việc chi trả tiền thuốc men không cần nói cũng biết sẽ khó khăn thế nào
Phương Minh Viễn cố ý hướng đề tài tới người có tên là Lâm Dung, theo như Hạ Thiên nói thì biết được, Lâm Khải Đông có ba người con gái, cô con đầu tên là Lâm Mai hai mươi bốn tuổi, làm kế toán trong một doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Phụng Nguyên, cô con gái thứ hai tên là Lâm Liên, hai mươi mốt tuổi, làm nhân viên văn phòng trong nhà máy điện tử Đức Quang, người này cũng bị cha liên lụy, hiện nay cuộc sống cũng khó khăn. Lâm Dung là con gái thứ ba, năm nay mới mười sáu tuổi và đang là học sinh cấp ba.
- Anh Lâm vốn không có được người con trai nối dõi, gia đình ông ấy ba đời đều chỉ sinh được một cậu con trai, nhưng tới đời ông ấy lại sinh ra ba cô con gái. Mặc dù các cô ấy xinh đẹp đi chăng nữa, nhưng chung quy lại thì anh Lâm vẫn không có người hương khói về sau.
Hạ Thiên thở dài, lắc đầu nói
- Về chuyện này, nhà máy không biết có còn tình nghĩa nữa không, làm thế nào để trong lòng ông ấy cảm thấy dễ chịu hơn. Lâm Dung năm sau là thi đại học, bây giờ chẳng những chi phí sinh hoạt tăng cao mà ông Lâm còn đổ bệnh, chuyện này xảy ra làm sao gia đình ông Lâm chịu nổi?
Phương Minh Viễn đứng lên đi ra cửa, cùng lúc nhìn thấy Trần Trung quay trở lại, vội vàng tiến lại gần và nhỏ giọng nói vài câu, Trần Trung gật gật đầu, xoay người lại và đi ra ngoài.
Không lâu sau đó, Trần Trung mang về hai bình rượu Phượng Tường, một ít đồ nhắm rượu và vài suất cơm thịt, quầy bán quà vặt gần đó cũng không có những đồ như thế này, đón Lâm Dung và cứ thế mà đi.
- Thế này là thế nào?
Hạ Thiên giật mình đứng dậy. Đồ nhắm rượu và mấy suất cơm này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng hai bình rượu và hộp thịt bò này không phải là ít tiền.
- Cái này không có đáng gì, anh cũng không phải giầu có, ba người chúng tôi ăn uống cũng không ít, chúng tôi chỉ muốn góp một chút thôi? Cũng không phải là ăn ở nhà anh mà trả tiền ăn, tiền uống.
Phương Bân ra vẻ không hài lòng nói.
- Một chút đồ ăn này tuy nói là không đáng gì.
Tuy nói thế nhưng Phương Bân nhìn qua Phương Minh Viễn. Trần Trung chắc không tùy ý làm vậy, đây hẳn là ý của Phương Minh Viễn.
“Thằng bé này không phải thích cô gái kia chứ? Thực ra dáng vẻ cô gái kia trông cũng rất xinh đẹp, cũng rất xứng đôi với Minh Viễn. Nhưng hai cô gái Triệu Nhã và Phùng Thiên thì tính thế nào?”
Phương Bân trong lòng âm thầm nói dù vẻ mặt bên ngoài không có chút biểu hiện nào.
- Này, bà làm nhiều nhiều một chút, còn phải mang cơm cho mấy người nhà anh Lâm.
Hạ Thiên quay đầu vào bếp cao giọng nhắc nhở người vợ đang nấu cơm.
- Điều này không cần ông phải nhắc, chờ tới khi ông nhắc nhở tôi có mà đồ ăn nguội hết! Tôi làm dư rất nhiều, ông cứ yên tâm mà tiếp khách đi, đừng làm tôi thêm rối nữa!
Trong phòng bếp vọng ra âm thanh tức tối.
Hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, nhóm người đi vào bệnh viện đã trở về, đi cùng mấy người còn có Lâm Dung và Lâm Liên, bọn họ thông báo một tin không vui. Đó là Lâm Khải Đông bị xuất huyết não, phải nằm trong bệnh viện theo dõi, rất có thể sẽ phải phẫu thuật….
“Âm thanh rất nhanh”.
Trong đầu Phương Minh Viễn lúc này hiện lên một chuỗi các ý niệm, quả thực giọng nói này có vẻ rất êm ái, âm hưởng của nó có thể sẽ còn văng vẳng bên tai cho tới tận ba ngày hôm sau. Hắn ngước mắt nhìn lên, chỉ thấy một người con gái cao gầy, khoảng gần một mét bảy, đang ly cánh tay chú Hạ. Cô không để ý tới Phương Minh Viễn đang nhìn từ phía sau, mái tóc đen dài tết thành bím buông thõng qua hông, dáng người mảnh khảnh, vòng eo thon gọn, vòng mông tròn căng và cặp đùi thon dài. Nhìn qua cũng biết là rất đẹp. Tuy nhiên vẫn còn chưa nhìn thấy khuôn mặt nhưng trong lòng Phương Minh Viễn lúc này đã có chút rung động.
- Dung Dung à, ngồi xuống, ngồi xuống đi, ba cháu đã được giúp đưa tới bệnh viện rồi, mẹ và chị cháu cũng đi theo, cháu đừng lo lắng quá, đây không phải là lúc để lo lắng.
Người đàn ông họ Hạ đứng dậy, lúc này mới sực nhớ ra còn chưa giới thiệu Lâm Dung với mấy người Phương Minh Viễn.
- Hãy cảm ơn hai người này đi, nếu không có họ giúp đỡ đúng lúc, chúng đã không đón được xe ta trên đường.
Cô gái lúc này mới quay đầu lại, Phương Minh Viễn cảm thấy khoảng không gian trước mắt mình sáng lên, ở kiếp trước hắn đã gặp không ít mỹ nhân, những bộ phim tình yêu của Nhật Bản hắn cũng đã xem vô số, nhưng lúc này đây trong mắt hắn, hắn như hồn bay phách lạc. Nét đẹp không tô son điểm phấn, một nét đẹp thuần khiết như một bông hoa sen vừa mới chớm nở, khuôn mặt trái xoan, đôi mắt trong veo làm mắt hắn bị hút hồn. Nhìn thấy rất quen, rất quen! Nhưng trong lúc nhất thời Phương Minh Viễn không thể nhận ra cô giống ai.
- À,
Người đàn ông họ Hạ gãi gãi đầu, lúc này anh mới nhớ ra là mình vẫn chưa biết gì về danh tính hai người Phương Minh Viễn. Điều này dường như hơi thất lễ.
Sau một lúc hồn bay phách lạc, Phương Minh Viễn mới lấy lại tinh thần, tuy nhiên hắn cũng đã có bạn gái rồi, những năm gần đây cũng gặp nhau không ít, hắn nhanh chóng bình tâm lại và mỉm cười nói.
- Chú Hạ, không cần phải khách khí, không cần cảm ơn cháu làm gì, đó là một hành động giúp đỡ nhỏ thôi. Cháu thấy cô gái này rất nôn nóng muốn gặp người bệnh, ngay lúc này đừng để lãng phí thời gian. Anh Trần, anh hãy ra ngoài xem nếu anh Vệ đã quay lại thì hãy cho cô ấy đi cùng một chuyến.
Sau khi nói lời cảm ơn, Lâm Dung vội vã theo Trần Trung ra ngoài để đi tới thăm cha.
Phương Minh Viễn nhìn theo bóng dáng cô gái cho tới khi cô ra khỏi cửa mới thôi.
- Kỳ lạ thật, rốt cuộc cô ấy giống ai chứ?
Hắn lẩm bẩm, đây giống như một con chim Phượng Hoàng bay ra từ chuồng gà.
Ở tương lai, xinh đẹp thế này, cũng đủ làm cho các chàng trai muốn chinh phục phải đánh nhau vỡ đầu.
- Cháu nói lẩm bẩm điều gì vậy?
Phương Bân không nghe rõ hắn đang lẩm bà lẩm bẩm điều gì, bèn nghiêng đầu sang hỏi.
- Không có gì, chỉ lẩm bẩm thôi ạ.
Phương Minh Viễn cười nói. Một cô gái xinh đẹp thuần khiết như thế này, ở trên đời liệu có mấy người.
Hạ Thiên và cha Lâm Dung là Lâm Khải Đông, là cán bộ công chức trong nhà máy điện tử thuộc vùng núi này, Hạ Thiên là quản đốc một phân xưởng, Lâm Khải Đông là kỹ sư của nhà máy. Nhà máy điện tử Đức Quang chủ yếu sản xuất radio và các linh kiện, thiết bị điện tử quan trọng. Vào nửa đầu những năm 80, nhà máy làm ăn rất phát đạt ở vùng núi này, hàng năm có thể thu được rất nhiều lợi nhuận và tiền thuế phải nộp tới mấy trăm nhân dân tệ. Nhưng cuối những năm 80, một vài vị lãnh đạo giỏi đã về hưu, lãnh đạo mới lên thay không biết cách quản lý làm nhà máy hỗn loạn, nhà máy Đức Quang liên tục không hoàn thành sản phẩm để giao hàng đúng với thời gian ghi trong hợp đồng, chẳng những không kiếm được tiền, ngược lại còn phải bồi thường. Từ đó về sau nhà máy càng ngày càng đi xuống, tới năm vừa rồi, toàn bộ tiền lương của cán bộ công nhân viên cũng không trả nổi.
- Hừ, Uông Dương cũng không tài giỏi gì, cho gã quản lý nhà máy, nếu nhà máy có thể tốt hơn thì mặt trời mọc đằng Tây.
Vợ Hạ Thiên hổn hển nói
- Ông Lâm và anh không phải là đã đưa ra ý kiến về việc quản lý hy vọng có thể cải thiện được phương pháp làm việc sao, kết quả thì thế nào? Anh bị hạ cấp xuống làm công nhân, còn ông Lâm thì bị đánh đập, rõ ràng chế độ quản lý bị hỗn loạn, anh giỏi giang thế sao không kiếm tiền đi? Mọi người không phải ai cũng ngu ngốc cả, anh không nói làm sao hai người này hiểu được?
Hạ Thiên bối rối nhìn chú cháu Phương Minh Viễn, trước mặt mọi người bên ngoài, vợ con lại dám lớn tiếng làm anh mất thể diện, không chịu được liền tức giận nói:
- Các bà đàn bà thì biết cái gì, tôi vào làm ở nhà máy này khi nhà máy mới bắt đầu thành lập, tính đến nay cũng gần hai mươi năm, đó cũng chính là ngôi nhà thứ hai của tôi. Ban đầu nhìn thấy nhà máy làm ăn đi xuống, mọi người trong nhà máy ai lấy đều đau lòng, tôi và ông Lâm cũng cảm thấy luyến tiếc.
- Luyến tiếc để làm gì? Ban đầu hai người trong nhà máy cũng được coi trọng, hiện tại chế giễu, được đối xử không hơn một đứa trẻ lên ba, năm tuổi. Nói chuyện không ai thèm nghe, còn làm phiền mọi người trong nhà. Lúc trước khuyên răn hai người thế nào cũng không được, ông Lâm hiện là kỹ sư nhà máy, anh là quản đốc một phân xưởng, bọn họ làm sao lại thu lại nhà, ngày trước chúng ta nhà cao cửa rộng, bây giờ thì sao? Thu hồi lại cũng tốt, nếu không diện tích lớn quá chúng ta cũng không có tiền mua.
Vợ Hạ Thiên hiển nhiên không phải là người không hiểu chuyện.
- Được rồi, được rồi, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này. Nhà ta bây giờ đang có khách.
Hạ Thiên trách cứ vợ con ngay trước mặt mấy người Phương Minh Viễn, sắc mặt không dấu nổi vẻ giận dữ. Vào những năm 88, phụ nữ còn chưa có nhiều quyền tự chủ, quan niệm đàn ông mới có quyền làm chủ còn rất phổ biến, đặc biệt ở khu vực Tây Bắc, cho nên vẻ mặt Hạ Thiên lộ rõ sự tức giận.
- Được, được, được, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên em nói, nhưng anh chưa một lần tiếp thu. Mọi người cứ ngồi chơi, tôi đi chuẩn bị cơm cho mấy người.
Nhìn thấy thời gian cũng không còn sớm, mấy người Phương Bân dường như cũng có ý tứ của vợ Hạ Thiên, sau khi uống hết chén trà, hai người Phương Bân và Phương Minh Viễn mới ra về.
- Làm cho hai vị chê cười, than ôi! Tôi từ một quản đốc bị giáng xuống làm một công nhân bình thường, tôi suốt ngày bị quở trách chẳng khác nào một đứa trẻ con
Hạ Thiên bất đắc dĩ nói hai câu tự giễu.
- Điều này chẳng khác nào địa vị xã hội quyết định địa vị trong gia đình.
- Ha ha…tôi nhìn thấy lòng tự trọng của anh Hạ bị tổn thương rồi. Đúng là vợ anh nói năng có hơi bạo mồm bạo miệng nhưng nói cho cùng cũng là muốn tốt cho anh và gia đình thôi đúng không?
Phương Bân cười ha ha, nói
- Đó là phúc phận của anh đó, tôi sau này mà có được người vợ quan tâm tới mình giống như chị vợ của anh, tôi sẽ vui mừng lắm.
Lúc này sắc mặt Hạ Thiên mới dễ chịu hơn một chút, thở dài nói:
- Ôi, ông Lâm đúng là họa vô đơn chí, hàng hóa theo các kỹ sư tới rất lộn xộn, anh ấy đã tức trong bụng. Hôm nay trong nhà máy lại bắt phải giao nhà, để sắp xếp lại hết, có thể không tức giận sao? Nhà anh ấy không giống như nhà chúng tôi, đó là nhà riêng. Kết quả chưa nói dứt câu đã bị bọn khốn đó ra tay. Anh Lân cũng không còn trẻ, bình thường huyết áo đã cao, cuối cùng ngã xuống. Cũng may hôm nay tất cả mọi người đều ở nhà, nếu không lúc đó muốn tìm người đưa ông ấy đi viện cũng khó. Hy vọng tới bệnh viện mọi chuyện sẽ không trầm trọng, nếu không khoản thuốc men sẽ là một gánh nặng, công nhân nhà máy điện tử lúc này lương cũng không có, đương nhiên việc chi trả tiền thuốc men không cần nói cũng biết sẽ khó khăn thế nào
Phương Minh Viễn cố ý hướng đề tài tới người có tên là Lâm Dung, theo như Hạ Thiên nói thì biết được, Lâm Khải Đông có ba người con gái, cô con đầu tên là Lâm Mai hai mươi bốn tuổi, làm kế toán trong một doanh nghiệp nhà nước ở thành phố Phụng Nguyên, cô con gái thứ hai tên là Lâm Liên, hai mươi mốt tuổi, làm nhân viên văn phòng trong nhà máy điện tử Đức Quang, người này cũng bị cha liên lụy, hiện nay cuộc sống cũng khó khăn. Lâm Dung là con gái thứ ba, năm nay mới mười sáu tuổi và đang là học sinh cấp ba.
- Anh Lâm vốn không có được người con trai nối dõi, gia đình ông ấy ba đời đều chỉ sinh được một cậu con trai, nhưng tới đời ông ấy lại sinh ra ba cô con gái. Mặc dù các cô ấy xinh đẹp đi chăng nữa, nhưng chung quy lại thì anh Lâm vẫn không có người hương khói về sau.
Hạ Thiên thở dài, lắc đầu nói
- Về chuyện này, nhà máy không biết có còn tình nghĩa nữa không, làm thế nào để trong lòng ông ấy cảm thấy dễ chịu hơn. Lâm Dung năm sau là thi đại học, bây giờ chẳng những chi phí sinh hoạt tăng cao mà ông Lâm còn đổ bệnh, chuyện này xảy ra làm sao gia đình ông Lâm chịu nổi?
Phương Minh Viễn đứng lên đi ra cửa, cùng lúc nhìn thấy Trần Trung quay trở lại, vội vàng tiến lại gần và nhỏ giọng nói vài câu, Trần Trung gật gật đầu, xoay người lại và đi ra ngoài.
Không lâu sau đó, Trần Trung mang về hai bình rượu Phượng Tường, một ít đồ nhắm rượu và vài suất cơm thịt, quầy bán quà vặt gần đó cũng không có những đồ như thế này, đón Lâm Dung và cứ thế mà đi.
- Thế này là thế nào?
Hạ Thiên giật mình đứng dậy. Đồ nhắm rượu và mấy suất cơm này không đáng bao nhiêu tiền, nhưng hai bình rượu và hộp thịt bò này không phải là ít tiền.
- Cái này không có đáng gì, anh cũng không phải giầu có, ba người chúng tôi ăn uống cũng không ít, chúng tôi chỉ muốn góp một chút thôi? Cũng không phải là ăn ở nhà anh mà trả tiền ăn, tiền uống.
Phương Bân ra vẻ không hài lòng nói.
- Một chút đồ ăn này tuy nói là không đáng gì.
Tuy nói thế nhưng Phương Bân nhìn qua Phương Minh Viễn. Trần Trung chắc không tùy ý làm vậy, đây hẳn là ý của Phương Minh Viễn.
“Thằng bé này không phải thích cô gái kia chứ? Thực ra dáng vẻ cô gái kia trông cũng rất xinh đẹp, cũng rất xứng đôi với Minh Viễn. Nhưng hai cô gái Triệu Nhã và Phùng Thiên thì tính thế nào?”
Phương Bân trong lòng âm thầm nói dù vẻ mặt bên ngoài không có chút biểu hiện nào.
- Này, bà làm nhiều nhiều một chút, còn phải mang cơm cho mấy người nhà anh Lâm.
Hạ Thiên quay đầu vào bếp cao giọng nhắc nhở người vợ đang nấu cơm.
- Điều này không cần ông phải nhắc, chờ tới khi ông nhắc nhở tôi có mà đồ ăn nguội hết! Tôi làm dư rất nhiều, ông cứ yên tâm mà tiếp khách đi, đừng làm tôi thêm rối nữa!
Trong phòng bếp vọng ra âm thanh tức tối.
Hôm đó, khi hoàng hôn buông xuống, nhóm người đi vào bệnh viện đã trở về, đi cùng mấy người còn có Lâm Dung và Lâm Liên, bọn họ thông báo một tin không vui. Đó là Lâm Khải Đông bị xuất huyết não, phải nằm trong bệnh viện theo dõi, rất có thể sẽ phải phẫu thuật….
/1605
|