Ba người giống như những người đi lạc đường trong sa mạc nhìn thấy ốc đảo, vui mừng không kìm chế được.
Tới gần thôn con đường trở nên đẹp hơn, mặc dù không thể so sánh với đường quốc lộ nhưng so với quãng đường vừa đi thì đã là như trên trời với dưới đất.
- Chao ôi, mẹ ơi, cuối cùng cũng đi ra rồi.
Vệ Hưng Quốc thở phào nói. Cuối cùng Phương Minh Viễn cũng có thể ngồi ngay ngắn, ngồi lâu như lúc nãy làm hắn rất khó chịu.
- Cậu Phương, sắp đến giữa trưa rồi, chúng ta vào trong này ăn cơm đã, rồi hỏi thăm luôn chứ?
Trần Trung cũng cảm thấy thoải mái nghiêng đầu hỏi.
- Được.
Phương Minh Viễn cũng không phản đối gì. Vừa nãy nếu không phải ngồi trong xe giống như ngồi trên thuyền gặp gió to như thế thì cũng không mệt mỏi như vậy.
Thôn cũng không lớn, đường cái cho hai xe song song đi ngang qua được khiến toàn bộ thôn chia thôn làm hai phần. Bây giờ đang là mùa nông nhàn, nên mọi người trong thôn ngồi ở nhà nhiều cùng bọn trẻ, khi xe Jeep của nhóm người Phương Minh Viễn đến, bọn trẻ như gặp được vật quý liền tranh nhau xông tới. Trần Trung đành phải đi chậm lại.
Bên trong thôn chỉ có một khách sạn nhỏ, trong khách sạn cũng chỉ có hai vợ chồng chủ, có bốn năm cái bàn, điều đó cho thấy nơi này rất ít người ngoài tới.
Nhóm người Phương Minh Viễn lái xe dừng ở cửa, bà chủ căng thẳng ra đón, có thể nói là căng thẳng bởi nhìn khuôn mặt cười miễn cưỡng, so với khóc còn khó coi hơn, xoay chiếc khăn trong tay đều thành quẩy xoắn, hình như cô không để ý thấy mình đang dùng sức, rõ ràng là không giống như đến đón khách du lịch.
- Đồng chí, các ngài từ trên huyện xuống sao? Ban quản lý thôn ở bên kia kìa.
Thật đúng như dự đoán, bà chủ nói câu hoan nghênh không giống bình thường.
Vệ Hưng Quốc cười nói
- Chúng tôi không tìm Ban quản lý thôn, chúng tôi là người đến ăn, chỗ của chị có cái gì ăn ngon không?
- Chúng tôi ở đây là một quán nhỏ ở nông thôn, có cái gì ngon thì đều là những thứ người trong thôn ăn, các ngài là người trên huyện chắc chắn ăn không quen.
Bà chủ nắm tay vào chiếc khăn lau, cười nói.
- Bà chủ thật thú vị, chúng tôi đều là khách du lịch, sao bà chủ lại đuổi khách ra ngoài vậy? Dọc đường đi đến đây chúng tôi chỉ thấy có mỗi tiệm cơm này thôi, không đến đây thì chúng ta phải làm sao?
- Thật là, mở quán đâu sợ kẻ xăm mình, chúng tôi không đến để ăn cơm mà không trả tiền.
Vệ Hưng Quốc cũng hiểu phần nào cười nói.
- Không, chúng tôi ở đây chỉ phục vụ người địa phương thôi làm sao các ngài trên huyện có thể hợp khẩu vị được.
Bà chủ trả lời theo bản năng, lúc này mới đột nhiên để ý lại là người đàn ông này nói cái gì, họ nói không phải đến ăn cơm mà không trả tiền.
Khuôn mặt với chút khổ sở ban đầu đã lập tức tươi cười, không ngờ nhìn cũng có tình cảm.
- Nếu các đồng chí không chê tay nghề của người nông thôn chúng tôi, mời vào nhà nhanh, chúng tôi mới mua được hai con thỏ hoang đang nướng đây.
Lúc này cô mới để y thấy Phương Minh Viễn, lúc cô nói chuyện với Trần Trung và Vệ Hưng Quốc thì Phương Minh Viễn đi trước, trong lòng nói thầm chẳng lẽ trên huyện lại có người lãnh đạo là trẻ con sao? Mặc dù mọi người đều nói là không ăn không, hơn nữa đúng là trong thôn chỉ có một tiệm cơm nhà cô, có muốn cho họ đi nơi khác cũng không có chỗ nào.
Ba người Phương Minh Viễn tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, bà chủ cười hỏi:
- Các vị muốn ăn gì, ở đây chúng tôi không có nhiều món ăn giống như các tiệm ăn trong huyện, chỉ có một vài món vô cùng đơn giản.
Trần Trung nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn gật đầu cho tùy ý, hắn cũng không mong đợi ở đây có món gì ăn ngon nhưng ở trong xe thấy khó chịu, xuống dưới hoạt động một chút, hơn nữa những thức ăn nóng hổi này không phải còn ngon hơn chút lương khô kia sao? Tuy rằng hắn mang theo nhiều đồ hộp, túi linh tinh nhưng đến thôn này như vậy chỉ sợ không đủ, muốn mua bổ sung thêm phải quay về thị trấn. Đi trên con đường đó hắn sẽ không dễ dàng mong muốn đi lại lần thứ hai.
- Cho một con thỏ đi, đem một chút đồ ăn ngon trong quán của cô tới, rượu không cần vì chúng ta còn phải lái xe, nhất định không nên uống.
Trần Trung cũng lười không muốn bà chủ mang thực đơn ra, mà dù sao với Phương Minh Viễn thì chút tiền đó không đáng để ý. Thời gian theo Phương Minh Viễn cũng không phải là ngắn, nên biết về mặt ăn uống chỉ cần sạch sẽ ra thì cũng không có gì đặc biệt, sơn hào hải vị cũng có thể ăn, hay ăn sáng ở nhà cũng không thành vấn đề.
- Các anh cũng không uống rượu ạ, ở trong thôn chúng tôi có rượu hoa quả, vị ngọt không nhức đầu. Các anh có muốn dùng thử một chút không?
Lúc này bà chủ mới hơi bình thường, bắt đầu ân cần gợi ý đồ ăn.
- Mang cho cháu một chút đi, cháu nếm thử.
Phương Minh Viễn gật đầu nói.
Rượu hoa quả và thịt thỏ được mang đến nhanh chóng, lại cho thêm ít rau trộn vào, ba người nếm thử, rượu trái cây kia cứ nói là rượu nhưng không bằng ở kiếp trước Phương Minh Viễn uống nước hoa quả, vị hơi chua chua ngọt ngọt cũng không tồi. Đừng nói là người lớn mà ngay cả trẻ con uống cũng không có vấn đề gì.
- Cậu Phương, chỉ cần ăn no khoảng tám phần là được, nếu buổi chiều đi giống như lúc đến thì sẽ khó chịu đó.
Trần Trung nhắc nhở.
Khi ba người nói chuyện thấy ở ngoài có hai người đàn ông trung niên vội vã chạy đến, đứng nhìn vào chiếc xe ở tiệm cơm mới thở phào một cái.
- Ông Uông à, cuối cùng chúng ta cũng đến kịp.
Người trung niên với vóc dáng béo lùn giống quả bí đao cúi chống tay xuống đầu gối thở hổn hển nói. Tên ông ta là Mao Nhị Cẩu. Mao Nhị Cẩu là trưởng thôn, chỉ có điều từ khi lên chức trưởng thôn thì thấy tên này thật không gay ho gì, khi lên huyện đều bị chê cười cho nên tự biết lấy từ đồng âm khác thay thế.
Mà người được ông ta gọi là ông Uông, là bí thư ủy ban thôn gọi là Uông Đông Khải. Hai người vừa mới nghe thấy người ta nói là có chiếc xe Jeep đến liền vội vàng chạy đến đây. Bởi vì ở đây ra ngoài không dễ dàng nên rất ít khi có lãnh đạo trên huyện đến, nhưng hai người không thể không đến xem sao, chẳng may là lãnh đạo huyện xuống nông thôn xem xét, nếu hai người đến trễ, không biết liệu sau này có những phiền toái gì.
Uông Đông Khải cũng chống tay thắt lưng thở hổn hển, ngẩng đầu lên nói:
- Đúng vậy, cuối cùng đã đến kịp. Ông Mao này đây không phải là xe trên huyện …
Lúc Uông Đông Khải nhìn thấy biển số xe không phải là xe trên huyện mà không ngờ là xe từ thủ đô.
Lúc này Mao Nhị Cẩu mới chú ý đến biển số của chiếc xe Jeep tới từ thủ đô. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ ở nơi thôn dã núi hoang này, một năm lãnh đạo huyện còn không đến một lần, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cái xe từ thủ đô đến?
Bà chủ vừa nhìn thấy hai người vội vàng chào hỏi:
- Ôi, đây không phải là bí thư Uông và trưởng thôn Mao sao? Sao hai người lại tới đây? Muốn tới ăn sao
- Hư!
Ông Mao phát ra tiếng ngắt lời cô. Giống như hát kiểu Nhị Nhân Chuyển, nói.
-Chị Trình, chủ chiếc xe này có còn ở bên trong không?
Bà chủ không hiểu nhìn hai người, gật đầu nói:
-Ừ, ở bên trong, có một thiếu niên, một thanh niên và một người trung niên.
-Trung thanh thiếu niên?
Mao Nhị Cẩu ngạc nhiên nhìn Uông Đông Khải, như vậy là nhiều năm tuổi kết hợp, cũng hơi kỳ lạ.
-Tôi nói với các ông biết, ba người bên trong thì hình như người thiếu niên đó là người quan trọng nhất.
Bà chủ nói nhỏ. Qua thời gian mở cửa hàng lâu như vậy kiến thức của cô cũng không tệ, hơn nữa nhóm người Phương Minh Viễn cũng không cố ý che dấu gì, qua lời nói và sắc mặt là có thể đoán ra trong ba người, Phương Minh Viễn là quan trọng nhất.
-Thiếu niên quan trọng nhất?
Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu thấy hơi kỳ lạ. Trên huyện, các lãnh đạo đều là người trưởng thành rồi, không thể nào là một thiếu niên. Trên thủ đô lại càng phải như vậy, đâu có lẽ nào thiếu niên làm quan.
-Hay là trên thủ đô có lãnh đạo là thiếu niên?
Mao Nhị Cẩu đột nhiên nói.
Uông Đông Khải vỗ đùi nói nhỏ:
-Có lý lắm.
Nhìn bọn họ có thể đi bằng xe đó chắc chắn là cán bộ hoặc lãnh đạo các xí nghiệp quốc doanh nếu không phải cán bộ hay lãnh đạo các xí nghiệp quốc doanh thì chắc chắn cũng có quan hệ với những người đó. Chứ người thường đâu có tư cách nào mà ngồi xe đâu.
-Chúng ta làm sao bây giờ? Có vào hay coi như không thấy?
Mao Nhị Cẩu nhìn Uông Đông Khải, lúc đầu tưởng là người trên huyện tới mới vội vàng chạy đến, sợ sau này các lãnh đạo lại gây phiền toái nói là chiêu đãi không chu toàn. Giờ nếu như không phải thì cũng không cần phải … Đã từng gặp rồi, mấy người làm lãnh đạo rất kiêu ngạo, không coi cán bộ thôn ở đây ra sao, gọi đến gọi đi giống như tôi tớ vậy. Nếu không phải chuyện nghiêm chỉnh thì ông ta cũng không muốn tiếp xúc với những người này đâu.
-Đương nhiên phải gặp rồi, tuy là không phải là lãnh đạo huyện nhưng nghe nói lãnh đạo thủ đô và chủ tịch Huyện có nhiều cấp dưới, chẳng may là cấp dưới của các lãnh đạo về thôn chúng ta nói linh tinh thì trên huyện sẽ gây phiền toái mất.
Uông Đông Khải dù sao cũng là bí thư, những kiến thức như vậy cũng biết nhiều hơn Mao Nhị Cẩu.
-Cũng nên chú ý!
Mao Nhị Cẩu vừa nghe, ngẫm lại cũng thấy Uông Đông Khải nói không sai.
-Hơn nữa bọn họ đến thôn chúng ta để làm gì? Dù sao cũng không phải rảnh rỗi mà quan tâm đến cà củ cải chứ? Chúng ta là cán bộ trong thôn cũng cần phải nắm được về họ chứ. Nếu chẳng may trong thôn chúng ta xảy ra việc gì, sau này cũng có cái để nói. Có phải đúng không?
Uông Đông Khải thấy Mao Nhị Cẩu gật đầu đồng ý nên đắc ý nói. Mao Nhị Cẩu mới chỉ học hết tiểu học, còn ông ta thì trên tiểu học một lớp,cũng có thể hiều vì sao ông ấy có khả năng lên làm bí thư thôn còn Mao Nhị Cẩu chỉ được điều làm Trưởng thôn.
Lúc này ba người Phương Minh Viễn đã ăn lửng dạ, muốn tìm bà chủ lại để hỏi một chút, mới để ý thấy bà chủ không ở trong phòng, hơn nữa trong phòng ngoài ba người bọn họ không còn ai nữa.
Trần Trung định mở miệng gọi thì thấy bà chủ dẫn theo hai người trung niên trong thôn đến.
-Ba đồng chí, chúng tôi là bí thư Uông Đông Khải và trưởng thôn Mao Nhị Cẩu, nghe nói các vị tới đây nên cố tình đến xem.
Ba người Phương Minh Viễn hơi run một chút, lập tức Trần Trung và Phương Minh Viễn đứng dậy mời hai người ngồi xuống bàn, lúc này cũng không phải buồn ngủ gặp chiếu manh sao, cũng muốn tìm người để hỏi thăm không ngờ là gặp lãnh đạo thôn. Trần Trung gọi bà chủ mang thêm hai suất đồ ăn và bình rượu.
Mao Nhị Cẩu và Uông Đông Khải nhìn nhau, bọn họ tuy không nhận ra cách ăn mặc của mấy người Phương Minh Viễn nhưng cũng nhìn thấy ba người Phương Minh Viễn có khí chất tuyệt đối không phải là dân quê, đặc biệt xem thái độ của ba người, chỉ có điều là không hạ thấp người chào Phương Minh Viễn mà chào chung ba người.
-Không biết nên xưng hô thế nào với ba vị?
Uông Đông Khải ngồi xuống trước mặt Phương Minh Viễn tươi cười hỏi han.
Trần Trung cười giới thiệu cả cho ba người, tuy nhiên khi nói đến Phương Minh Viễn cũng chỉ nói là họ Phương ngoài ra không nói thêm gì. Mao Nhị Cẩu và Uông Đông Khải đều công nhận trong ba người Phương Minh Viễn là người quan trọng hơn cả.
-Trưởng thôn Uông, lát nữa họ còn phải lái xe nên không uống được rượu, còn cháu cũng không hứng thú với rượu nên không kính được hai vị, mời hai vị cứ tự nhiên.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Chúng tôi xin cảm ơn ba vị đã khoản đãi.
Hai người Uông Đông Khải cũng không khách khí.
Uống vài chén rượu vào, Trần Trung lại mời vài điếu thuốc, không khí sống động hẳn lên. Lúc này Phương Minh Viễn mới bắt đầu hỏi về tình hình trong thôn.
Ở đây gọi là thôn Quả Tử Câu, tại sao lại gọi là thôn Quả Tử Câu? Các ngọn núi xung quanh thôn đều đã là những cây ăn quả cổ thụ thành từng khu, cứ đến mùa thu là lúc trái cây chín, các loại trái cây rụng từ trên cây xuống đều lọt vào khe núi, nên gọi là Quả Tử Câu, mà thôn của bọn họ gần nơi đó nhất nên cũng được gọi là thôn Quả Tử Câu.
-Có hoa quả rừng không tốt sao? Mùa thu hàng năm mọi đều có thể hái hoa quả mang đến thị trấn bán cũng có thể đổi lấy ít tiền mà?
Vệ Hưng Quốc cười nói.
-Đồng chí Vệ à, anh nghĩ như vậy là không đúng rồi, ở đây chúng tôi ngoài trái cây cũng không có gì dễ dàng cả.
Mao Nhị Cẩu nhăn nhó cười
-Từ trong thôn ra đường cái như lúc các vị cũng đã đi qua rồi, mang được hoa quả ra bên ngoài được thì cũng thành hoa quả hỏng hết. Hơn nữa ở đây lại là hoa quả dại, vị của nó cũng không tồi nhưng khi ăn, so sánh với các loại hoa quả khác thì không bằng, nếu làm giống như chị Trình làm thành rượu hoa quả thì hương vị cũng có thể cho vào miệng được.
-Các ông cũng biết là đường khó đi tại sao lại không tu sửa lại? Cũng không sửa lại thành đường quốc lộ thì ít nhất cũng phải bằng phẳng chứ?
Trần Trung tò mò hỏi.
-Đồng chí Trần là người thành phố nên không biết chúng tôi rất khó khăn. Nếu sửa đường thì phải cần tiền, không có tiền thì làm sao tu sửa đường. Thôn Quả Tử Câu của chúng tôi trong huyện cũng không phải là nơi nghèo nhất, cũng phải có mười địa phương đứng trước. Theo điểm này thì thu nhập hàng năm không tồi. Có thể nói là trên huyện không cho chi nhưng thật ra là do không có tiền sửa đường, mà sửa đường đâu phải muốn chiếm đất ai thì chiếm đâu, muốn làm phải bồi thường cho người ta, chúng tôi lấy gì mà bồi thường cho họ?
Uông Đông Khải liên tục lắc đầu nói.
-Ở đây hoa quả trên núi rất nhiều phải không?
Phương Minh Viễn vừa chợt nghĩ ra, đây gọi là rượu trái cây có thể không khác so với kiếp trước thường uống nước hoa quả, theo như bọn họ nói ở đây hoa quả dại mọc khắp núi đồi, nếu đến thu mua rồi làm thành nước hoa quả cũng không tồi. Nhưng sao ở kiếp trước hắn không có nghe nói qua ở đây có thôn Quả Tử Câu nhỉ?
Tới gần thôn con đường trở nên đẹp hơn, mặc dù không thể so sánh với đường quốc lộ nhưng so với quãng đường vừa đi thì đã là như trên trời với dưới đất.
- Chao ôi, mẹ ơi, cuối cùng cũng đi ra rồi.
Vệ Hưng Quốc thở phào nói. Cuối cùng Phương Minh Viễn cũng có thể ngồi ngay ngắn, ngồi lâu như lúc nãy làm hắn rất khó chịu.
- Cậu Phương, sắp đến giữa trưa rồi, chúng ta vào trong này ăn cơm đã, rồi hỏi thăm luôn chứ?
Trần Trung cũng cảm thấy thoải mái nghiêng đầu hỏi.
- Được.
Phương Minh Viễn cũng không phản đối gì. Vừa nãy nếu không phải ngồi trong xe giống như ngồi trên thuyền gặp gió to như thế thì cũng không mệt mỏi như vậy.
Thôn cũng không lớn, đường cái cho hai xe song song đi ngang qua được khiến toàn bộ thôn chia thôn làm hai phần. Bây giờ đang là mùa nông nhàn, nên mọi người trong thôn ngồi ở nhà nhiều cùng bọn trẻ, khi xe Jeep của nhóm người Phương Minh Viễn đến, bọn trẻ như gặp được vật quý liền tranh nhau xông tới. Trần Trung đành phải đi chậm lại.
Bên trong thôn chỉ có một khách sạn nhỏ, trong khách sạn cũng chỉ có hai vợ chồng chủ, có bốn năm cái bàn, điều đó cho thấy nơi này rất ít người ngoài tới.
Nhóm người Phương Minh Viễn lái xe dừng ở cửa, bà chủ căng thẳng ra đón, có thể nói là căng thẳng bởi nhìn khuôn mặt cười miễn cưỡng, so với khóc còn khó coi hơn, xoay chiếc khăn trong tay đều thành quẩy xoắn, hình như cô không để ý thấy mình đang dùng sức, rõ ràng là không giống như đến đón khách du lịch.
- Đồng chí, các ngài từ trên huyện xuống sao? Ban quản lý thôn ở bên kia kìa.
Thật đúng như dự đoán, bà chủ nói câu hoan nghênh không giống bình thường.
Vệ Hưng Quốc cười nói
- Chúng tôi không tìm Ban quản lý thôn, chúng tôi là người đến ăn, chỗ của chị có cái gì ăn ngon không?
- Chúng tôi ở đây là một quán nhỏ ở nông thôn, có cái gì ngon thì đều là những thứ người trong thôn ăn, các ngài là người trên huyện chắc chắn ăn không quen.
Bà chủ nắm tay vào chiếc khăn lau, cười nói.
- Bà chủ thật thú vị, chúng tôi đều là khách du lịch, sao bà chủ lại đuổi khách ra ngoài vậy? Dọc đường đi đến đây chúng tôi chỉ thấy có mỗi tiệm cơm này thôi, không đến đây thì chúng ta phải làm sao?
- Thật là, mở quán đâu sợ kẻ xăm mình, chúng tôi không đến để ăn cơm mà không trả tiền.
Vệ Hưng Quốc cũng hiểu phần nào cười nói.
- Không, chúng tôi ở đây chỉ phục vụ người địa phương thôi làm sao các ngài trên huyện có thể hợp khẩu vị được.
Bà chủ trả lời theo bản năng, lúc này mới đột nhiên để ý lại là người đàn ông này nói cái gì, họ nói không phải đến ăn cơm mà không trả tiền.
Khuôn mặt với chút khổ sở ban đầu đã lập tức tươi cười, không ngờ nhìn cũng có tình cảm.
- Nếu các đồng chí không chê tay nghề của người nông thôn chúng tôi, mời vào nhà nhanh, chúng tôi mới mua được hai con thỏ hoang đang nướng đây.
Lúc này cô mới để y thấy Phương Minh Viễn, lúc cô nói chuyện với Trần Trung và Vệ Hưng Quốc thì Phương Minh Viễn đi trước, trong lòng nói thầm chẳng lẽ trên huyện lại có người lãnh đạo là trẻ con sao? Mặc dù mọi người đều nói là không ăn không, hơn nữa đúng là trong thôn chỉ có một tiệm cơm nhà cô, có muốn cho họ đi nơi khác cũng không có chỗ nào.
Ba người Phương Minh Viễn tìm một cái bàn sạch sẽ ngồi xuống, bà chủ cười hỏi:
- Các vị muốn ăn gì, ở đây chúng tôi không có nhiều món ăn giống như các tiệm ăn trong huyện, chỉ có một vài món vô cùng đơn giản.
Trần Trung nhìn Phương Minh Viễn, Phương Minh Viễn gật đầu cho tùy ý, hắn cũng không mong đợi ở đây có món gì ăn ngon nhưng ở trong xe thấy khó chịu, xuống dưới hoạt động một chút, hơn nữa những thức ăn nóng hổi này không phải còn ngon hơn chút lương khô kia sao? Tuy rằng hắn mang theo nhiều đồ hộp, túi linh tinh nhưng đến thôn này như vậy chỉ sợ không đủ, muốn mua bổ sung thêm phải quay về thị trấn. Đi trên con đường đó hắn sẽ không dễ dàng mong muốn đi lại lần thứ hai.
- Cho một con thỏ đi, đem một chút đồ ăn ngon trong quán của cô tới, rượu không cần vì chúng ta còn phải lái xe, nhất định không nên uống.
Trần Trung cũng lười không muốn bà chủ mang thực đơn ra, mà dù sao với Phương Minh Viễn thì chút tiền đó không đáng để ý. Thời gian theo Phương Minh Viễn cũng không phải là ngắn, nên biết về mặt ăn uống chỉ cần sạch sẽ ra thì cũng không có gì đặc biệt, sơn hào hải vị cũng có thể ăn, hay ăn sáng ở nhà cũng không thành vấn đề.
- Các anh cũng không uống rượu ạ, ở trong thôn chúng tôi có rượu hoa quả, vị ngọt không nhức đầu. Các anh có muốn dùng thử một chút không?
Lúc này bà chủ mới hơi bình thường, bắt đầu ân cần gợi ý đồ ăn.
- Mang cho cháu một chút đi, cháu nếm thử.
Phương Minh Viễn gật đầu nói.
Rượu hoa quả và thịt thỏ được mang đến nhanh chóng, lại cho thêm ít rau trộn vào, ba người nếm thử, rượu trái cây kia cứ nói là rượu nhưng không bằng ở kiếp trước Phương Minh Viễn uống nước hoa quả, vị hơi chua chua ngọt ngọt cũng không tồi. Đừng nói là người lớn mà ngay cả trẻ con uống cũng không có vấn đề gì.
- Cậu Phương, chỉ cần ăn no khoảng tám phần là được, nếu buổi chiều đi giống như lúc đến thì sẽ khó chịu đó.
Trần Trung nhắc nhở.
Khi ba người nói chuyện thấy ở ngoài có hai người đàn ông trung niên vội vã chạy đến, đứng nhìn vào chiếc xe ở tiệm cơm mới thở phào một cái.
- Ông Uông à, cuối cùng chúng ta cũng đến kịp.
Người trung niên với vóc dáng béo lùn giống quả bí đao cúi chống tay xuống đầu gối thở hổn hển nói. Tên ông ta là Mao Nhị Cẩu. Mao Nhị Cẩu là trưởng thôn, chỉ có điều từ khi lên chức trưởng thôn thì thấy tên này thật không gay ho gì, khi lên huyện đều bị chê cười cho nên tự biết lấy từ đồng âm khác thay thế.
Mà người được ông ta gọi là ông Uông, là bí thư ủy ban thôn gọi là Uông Đông Khải. Hai người vừa mới nghe thấy người ta nói là có chiếc xe Jeep đến liền vội vàng chạy đến đây. Bởi vì ở đây ra ngoài không dễ dàng nên rất ít khi có lãnh đạo trên huyện đến, nhưng hai người không thể không đến xem sao, chẳng may là lãnh đạo huyện xuống nông thôn xem xét, nếu hai người đến trễ, không biết liệu sau này có những phiền toái gì.
Uông Đông Khải cũng chống tay thắt lưng thở hổn hển, ngẩng đầu lên nói:
- Đúng vậy, cuối cùng đã đến kịp. Ông Mao này đây không phải là xe trên huyện …
Lúc Uông Đông Khải nhìn thấy biển số xe không phải là xe trên huyện mà không ngờ là xe từ thủ đô.
Lúc này Mao Nhị Cẩu mới chú ý đến biển số của chiếc xe Jeep tới từ thủ đô. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ ở nơi thôn dã núi hoang này, một năm lãnh đạo huyện còn không đến một lần, tại sao đột nhiên lại xuất hiện một cái xe từ thủ đô đến?
Bà chủ vừa nhìn thấy hai người vội vàng chào hỏi:
- Ôi, đây không phải là bí thư Uông và trưởng thôn Mao sao? Sao hai người lại tới đây? Muốn tới ăn sao
- Hư!
Ông Mao phát ra tiếng ngắt lời cô. Giống như hát kiểu Nhị Nhân Chuyển, nói.
-Chị Trình, chủ chiếc xe này có còn ở bên trong không?
Bà chủ không hiểu nhìn hai người, gật đầu nói:
-Ừ, ở bên trong, có một thiếu niên, một thanh niên và một người trung niên.
-Trung thanh thiếu niên?
Mao Nhị Cẩu ngạc nhiên nhìn Uông Đông Khải, như vậy là nhiều năm tuổi kết hợp, cũng hơi kỳ lạ.
-Tôi nói với các ông biết, ba người bên trong thì hình như người thiếu niên đó là người quan trọng nhất.
Bà chủ nói nhỏ. Qua thời gian mở cửa hàng lâu như vậy kiến thức của cô cũng không tệ, hơn nữa nhóm người Phương Minh Viễn cũng không cố ý che dấu gì, qua lời nói và sắc mặt là có thể đoán ra trong ba người, Phương Minh Viễn là quan trọng nhất.
-Thiếu niên quan trọng nhất?
Uông Đông Khải và Mao Nhị Cẩu thấy hơi kỳ lạ. Trên huyện, các lãnh đạo đều là người trưởng thành rồi, không thể nào là một thiếu niên. Trên thủ đô lại càng phải như vậy, đâu có lẽ nào thiếu niên làm quan.
-Hay là trên thủ đô có lãnh đạo là thiếu niên?
Mao Nhị Cẩu đột nhiên nói.
Uông Đông Khải vỗ đùi nói nhỏ:
-Có lý lắm.
Nhìn bọn họ có thể đi bằng xe đó chắc chắn là cán bộ hoặc lãnh đạo các xí nghiệp quốc doanh nếu không phải cán bộ hay lãnh đạo các xí nghiệp quốc doanh thì chắc chắn cũng có quan hệ với những người đó. Chứ người thường đâu có tư cách nào mà ngồi xe đâu.
-Chúng ta làm sao bây giờ? Có vào hay coi như không thấy?
Mao Nhị Cẩu nhìn Uông Đông Khải, lúc đầu tưởng là người trên huyện tới mới vội vàng chạy đến, sợ sau này các lãnh đạo lại gây phiền toái nói là chiêu đãi không chu toàn. Giờ nếu như không phải thì cũng không cần phải … Đã từng gặp rồi, mấy người làm lãnh đạo rất kiêu ngạo, không coi cán bộ thôn ở đây ra sao, gọi đến gọi đi giống như tôi tớ vậy. Nếu không phải chuyện nghiêm chỉnh thì ông ta cũng không muốn tiếp xúc với những người này đâu.
-Đương nhiên phải gặp rồi, tuy là không phải là lãnh đạo huyện nhưng nghe nói lãnh đạo thủ đô và chủ tịch Huyện có nhiều cấp dưới, chẳng may là cấp dưới của các lãnh đạo về thôn chúng ta nói linh tinh thì trên huyện sẽ gây phiền toái mất.
Uông Đông Khải dù sao cũng là bí thư, những kiến thức như vậy cũng biết nhiều hơn Mao Nhị Cẩu.
-Cũng nên chú ý!
Mao Nhị Cẩu vừa nghe, ngẫm lại cũng thấy Uông Đông Khải nói không sai.
-Hơn nữa bọn họ đến thôn chúng ta để làm gì? Dù sao cũng không phải rảnh rỗi mà quan tâm đến cà củ cải chứ? Chúng ta là cán bộ trong thôn cũng cần phải nắm được về họ chứ. Nếu chẳng may trong thôn chúng ta xảy ra việc gì, sau này cũng có cái để nói. Có phải đúng không?
Uông Đông Khải thấy Mao Nhị Cẩu gật đầu đồng ý nên đắc ý nói. Mao Nhị Cẩu mới chỉ học hết tiểu học, còn ông ta thì trên tiểu học một lớp,cũng có thể hiều vì sao ông ấy có khả năng lên làm bí thư thôn còn Mao Nhị Cẩu chỉ được điều làm Trưởng thôn.
Lúc này ba người Phương Minh Viễn đã ăn lửng dạ, muốn tìm bà chủ lại để hỏi một chút, mới để ý thấy bà chủ không ở trong phòng, hơn nữa trong phòng ngoài ba người bọn họ không còn ai nữa.
Trần Trung định mở miệng gọi thì thấy bà chủ dẫn theo hai người trung niên trong thôn đến.
-Ba đồng chí, chúng tôi là bí thư Uông Đông Khải và trưởng thôn Mao Nhị Cẩu, nghe nói các vị tới đây nên cố tình đến xem.
Ba người Phương Minh Viễn hơi run một chút, lập tức Trần Trung và Phương Minh Viễn đứng dậy mời hai người ngồi xuống bàn, lúc này cũng không phải buồn ngủ gặp chiếu manh sao, cũng muốn tìm người để hỏi thăm không ngờ là gặp lãnh đạo thôn. Trần Trung gọi bà chủ mang thêm hai suất đồ ăn và bình rượu.
Mao Nhị Cẩu và Uông Đông Khải nhìn nhau, bọn họ tuy không nhận ra cách ăn mặc của mấy người Phương Minh Viễn nhưng cũng nhìn thấy ba người Phương Minh Viễn có khí chất tuyệt đối không phải là dân quê, đặc biệt xem thái độ của ba người, chỉ có điều là không hạ thấp người chào Phương Minh Viễn mà chào chung ba người.
-Không biết nên xưng hô thế nào với ba vị?
Uông Đông Khải ngồi xuống trước mặt Phương Minh Viễn tươi cười hỏi han.
Trần Trung cười giới thiệu cả cho ba người, tuy nhiên khi nói đến Phương Minh Viễn cũng chỉ nói là họ Phương ngoài ra không nói thêm gì. Mao Nhị Cẩu và Uông Đông Khải đều công nhận trong ba người Phương Minh Viễn là người quan trọng hơn cả.
-Trưởng thôn Uông, lát nữa họ còn phải lái xe nên không uống được rượu, còn cháu cũng không hứng thú với rượu nên không kính được hai vị, mời hai vị cứ tự nhiên.
Phương Minh Viễn cười nói.
-Chúng tôi xin cảm ơn ba vị đã khoản đãi.
Hai người Uông Đông Khải cũng không khách khí.
Uống vài chén rượu vào, Trần Trung lại mời vài điếu thuốc, không khí sống động hẳn lên. Lúc này Phương Minh Viễn mới bắt đầu hỏi về tình hình trong thôn.
Ở đây gọi là thôn Quả Tử Câu, tại sao lại gọi là thôn Quả Tử Câu? Các ngọn núi xung quanh thôn đều đã là những cây ăn quả cổ thụ thành từng khu, cứ đến mùa thu là lúc trái cây chín, các loại trái cây rụng từ trên cây xuống đều lọt vào khe núi, nên gọi là Quả Tử Câu, mà thôn của bọn họ gần nơi đó nhất nên cũng được gọi là thôn Quả Tử Câu.
-Có hoa quả rừng không tốt sao? Mùa thu hàng năm mọi đều có thể hái hoa quả mang đến thị trấn bán cũng có thể đổi lấy ít tiền mà?
Vệ Hưng Quốc cười nói.
-Đồng chí Vệ à, anh nghĩ như vậy là không đúng rồi, ở đây chúng tôi ngoài trái cây cũng không có gì dễ dàng cả.
Mao Nhị Cẩu nhăn nhó cười
-Từ trong thôn ra đường cái như lúc các vị cũng đã đi qua rồi, mang được hoa quả ra bên ngoài được thì cũng thành hoa quả hỏng hết. Hơn nữa ở đây lại là hoa quả dại, vị của nó cũng không tồi nhưng khi ăn, so sánh với các loại hoa quả khác thì không bằng, nếu làm giống như chị Trình làm thành rượu hoa quả thì hương vị cũng có thể cho vào miệng được.
-Các ông cũng biết là đường khó đi tại sao lại không tu sửa lại? Cũng không sửa lại thành đường quốc lộ thì ít nhất cũng phải bằng phẳng chứ?
Trần Trung tò mò hỏi.
-Đồng chí Trần là người thành phố nên không biết chúng tôi rất khó khăn. Nếu sửa đường thì phải cần tiền, không có tiền thì làm sao tu sửa đường. Thôn Quả Tử Câu của chúng tôi trong huyện cũng không phải là nơi nghèo nhất, cũng phải có mười địa phương đứng trước. Theo điểm này thì thu nhập hàng năm không tồi. Có thể nói là trên huyện không cho chi nhưng thật ra là do không có tiền sửa đường, mà sửa đường đâu phải muốn chiếm đất ai thì chiếm đâu, muốn làm phải bồi thường cho người ta, chúng tôi lấy gì mà bồi thường cho họ?
Uông Đông Khải liên tục lắc đầu nói.
-Ở đây hoa quả trên núi rất nhiều phải không?
Phương Minh Viễn vừa chợt nghĩ ra, đây gọi là rượu trái cây có thể không khác so với kiếp trước thường uống nước hoa quả, theo như bọn họ nói ở đây hoa quả dại mọc khắp núi đồi, nếu đến thu mua rồi làm thành nước hoa quả cũng không tồi. Nhưng sao ở kiếp trước hắn không có nghe nói qua ở đây có thôn Quả Tử Câu nhỉ?
/1605
|