- Tiểu Lữ, sắp xếp phòng xong chưa?
Người trung niên nhìn thoáng thấy phục vụ còn chưa đi, thì mở miệng hỏi người mập.
Người mập kính cẩn lễ phép nói:
- Chủ tịch Khâu, tôi đã đặt một phòng rồi.
- Có phải phòng lớn nhất không?
Chủ tịch Khâu không để người mập nói xong thì đã hỏi.
Chủ tịch Khâu, tên đầy đủ là Khâu Thụ Quốc, là phó chủ tịch quản lí công việc thu hút vốn đầu tư của thành phố Uy Giang tỉnh Sơn Đông. Lần này đưa đoàn đến Hongkong khảo sát, chính là muốn mời chào các thương nhân Hongkong đến đầu tư vào Uy Giang. Ông ta nhận thấy, thành phố Uy Giang nằm ở bán đảo Lỗ Đông, ba mặt giáp biển, biển giáp với bán đảo Liêu Giang, bán đảo Triều Tiên và các đảo của Nhật Bản, lại có cảng nước sâu hiếm thấy, vị trí địa lý rất ưu việt, thu hút đầu tư không khó. Nhưng sau khi đến Hongkong, mới phát hiện thấy từ bán đảo Liêu Giang một mạch đến Châu Giang Khẩu, đường bờ biển Hoa Hạ là quá dài, mỗi cảng khẩu có chút danh tiếng đều dốc toàn tâm toàn lực kêu gọi thương nhân Hongkong, khẩn thiết kêu gọi các thương nhân Hongkong đến đầu tư như đang cầu cứu ông bà vậy. Điều kiện kêu gọi đầu tư của thành phố Uy Giang so với mấy thành phố này, căn bản không có ưu thế gì. Bởi vì Uy Giang nằm ở phương Bắc, mùa đông lạnh giá, làm không ít thương nhân Hongkong lo ngại.
Đến Hongkong chưa gì đã đến lúc quay về rồi. Đoàn người còn chưa thu hoạch được gì đáng kể, Khâu Thụ Quốc vì thế mà lo lắng, lần đầu tiên kêu gọi đầu tư kể từ sau khi nhận chức chủ tịch thì thất bại mà trở về, ông ta tự cảm thấy không có mặt mũi nào gặp các vị tiền bối Uy Giang. Cũng đúng lúc đó, hai vị thương nhân người Nhật cũng vào nghỉ cùng một tầng khách sạn với đoàn khảo sát của họ, đồng thời vô tình họ biết được, hai người Nhật này là nhân viên trung tầng của công ty cổ phần Trung Đảo Nhật Bản, đến Hongkong nghỉ mát. Khâu Thụ Quốc nhanh trí, cố ý tìm hiểu tư liệu về công ty cổ phần Trung Đảo Nhật Bản, phát hiện đây là xí nghiệp lớn của Nhật Bản sản xuất linh kiện cung cấp cho ngành ô tô Nhật Bản. Giá trị sản xuất năm nay so với GDP của thành phố Uy Giang không thua kém chút nào.
Mà các sản xuất máy móc công nghiệp của thành phố Uy Giang ở Sơn Đông do luôn có phân xưởng của các xí nghiệp quốc hữu lớn Đông Bắc và phân hiệu của trường đại học Đông Bắc nên trình độ sản xuất của nó ở Sơn Đông cũng có thể xem là có tiếng, vì thế nên chủ tịch Khâu đã nghĩ đến hai vị người Nhật này. Uy Giang có cảng khẩu tốt, năng lực sản xuất công nghiệp hoàn thiện, cách Nhật Bản cũng rất gần, nếu như có thể tạo mối quan hệ với hai người Nhật Bản này, xem xem công ty cổ phần Trung Đảo có thể đầu tư xây dựng phân xưởng ở Uy Giang không, sản xuất linh kiên xe hơi bán trở lại quốc nội Nhật Bản, đó cũng là việc có lợi đối với hai bên. Mà như thế, thành tích chính trị sẽ quang vinh hơn so với việc kêu gọi thương nhân Hongkong đầu tư vào Uy Giang. Vì thế chủ tịch Khâu có ý tạo quan hệ gần hơn với hai vị người Nhật này, may mắn là trong đoàn có một người trẻ tuổi du học ở Nhật trở về, có thể làm phiên dịch, giảm được phiền phức thuê phiên dịch.
Trải qua hai ngày không ngừng nỗ lực, cuối cùng chiều hôm nay hai vị người Nhật này bằng lòng nói chuyện với đoàn của chủ tịch Khâu .
Bởi vì Khâu chủ tịch tương đối hạ thấp bản thân, nên hai bên nói chuyện rất vui vẻ, hai vị người Nhật bằng lòng sau khi nghỉ mát ở Hongkong xong, có thể đến Uy Giang xem qua môi trường, nếu như phù hợp yêu cầu của công ty, họ sẽ báo cáo đề xuất với cấp trên đầu tư vào Trung Quốc. Khâu Thụ Quốc mừng không tả nổi, có được thành quả như thế, tự nhiên cần phải chúc mừng, trong câu chuyện của chủ tịch Khâu lại nhắc đến món ăn của Sơn Đông vừa ngon lại vừa rẻ, vì thế hai bên quyết định phía chủ tịch Khâu sẽ tìm một nhà hàng Sơn Đông chính cống ở Hongkong mời họ thưởng thức.
Nhằm để lại ấn tượng tốt đẹp cho người Nhật, chủ tịch Khâu không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của đối phương, trải qua nhiều lần tìm hiểu, xác định nhà hàng Đức Huệ này là nhà hàng Sơn Đông nổi tiếng nhất ở Hongkong, chủ tịch Khâu lập tức phái người đến mời hai vị khách kia, cũng là người mập đó, nhanh chóng đặt phòng, để bày tỏ sự tôn trọng đối với người Nhật, lại không ngừng nhấn mạnh, nhất định phải đặt phòng tốt nhất của tửu lầu. Vì thế mới có cảnh vừa rồi.
Khuôn mặt tròn vo của người mập lập tức toát mồ hôi, thấp giọng nói với Khâu Thụ Quốc:
- Chủ tịch, chúng ta đến muộn, phòng lớn đã có người đặt rồi.
- Anh không thể thương lượng với nhà hàng và đối phương, nói họ nhường cho phòng này sao?
Sắc mặt của Khâu Thụ Quốc lập tức nặng nề, việc này có thể ảnh hưởng đến thành quả lần đầu kêu gọi bên ngoài đầu tư, tuyệt đối không thể thất bại. Nếu thế trở về Uy Giang, sợ rằng sẽ trở thành trò cười cho các đối thủ trong thời gian dài.
Lưng áo của người mập đã toát đầy mồ hôi, người mập mà, rất dễ toát mồ hôi, nay lo lắng, mồ hôi càng ra đầm đìa, đau khổ nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi nói với họ rồi, thậm chí đồng ý trả gấp ba lần cho nhà hàng, mong họ phối hợp giúp đỡ, để cho khách đã đặt rời khỏi đó, nhưng về phía nhà hàng căn bản không đồng ý, nói đây không phải là vấn đề tiền bạc, việc này liên quan đến danh dự của nhà hàng họ, vì thế không chấp nhận. Trừ khi chúng ta có thể thuyết phục người đặt phòng đó, nếu không thì vô ích.
- Anh…
Khâu Thụ Quốc hít mạnh, không nói hết câu, nhưng tất cả ai ở đó đều hiểu, chắc chắn đó là mấy từ linh tinh như: vô dụng, ngu dốt…
Hai người Nhật Bản đều ở độ tuổi khoảng trên dưới ba mươi, mang đậm đặc điểm của người Nhật Bản, đầu tương đối thấp, hơi tròn, một người đã hói một ít, người còn lại thu hút ánh mắt của các cô gái trong nhà hàng với đôi mắt màu.
Người đàn ông hói tóc nhìn thấy bộ dạng phiền não của Khâu Thụ Quốc, nháy mắt với người mắt màu mè, hai người thì thầm hội ý. Người đàn ông hói tóc tên là Nakata, người mắt màu tên là Osamu Honda, hai người hoàn toàn không nói láo, họ chính xác là cán bộ trung tầng của công ty thuộc công ty cổ phần Trung Đảo, lần này đến Hongkong, cũng chính xác là đến nghỉ mát, thuận tiện khảo sát thị trường phía Nam Hoa Hạ. Hai người thực ra là hiểu tiếng Trung, tuy nhiên nói không được lưu loát cho lắm, nhưng nghe hiểu thì không có vấn đề gì. Nhưng mấy ngày qua họ căn bản không thể hiện ra ngoài, Khâu Thụ Quốc nhầm rằng họ không hiểu tiếng Trung, vì thế lúc thương lượng một số việc, cũng không cố ý ép họ, để họ thu không ít lợi.
Họ thực ra đến sớm hơn mấy người Khâu Thụ Quốc, mà phòng của họ trước đó cũng không phải là ở cùng tầng này với Khâu Thụ Quốc và đoàn, nhưng sau khi để ý mấy người Hoa Hạ này, lại hỏi chỗ quầy phục vụ và biết đoàn người của Khâu Thụ Quốc đến từ thành phố Uy Giang tỉnh Sơn Đông, hai người mới cố ý chuyển đến cùng tầng với bọn họ. Sau đó cố ý mà như vô ý xuất hiện trước mặt đoàn người Khâu Thụ Quốc, đồng thời thu hút sự chú ý của họ. Là người Nhật Bản làm sao mà không biết thành phố Uy Giang, đó là cửa cảng đại lục tốt đẹp mà họ hằng ao ước, năm đó, người Nhật xâm nhập Hoa Hạ, sớm đã quen thuộc khu vực này rồi.
Thực ra thì trong nội bộ công ty cổ phần Trung Đảo sớm đã có người đề xuất ý kiến đầu tư vào Hoa Hạ, mà bán đảo Lỗ Đông và bán đảo Liêu Giang chính là nơi đầu tiên họ chọn. Nơi đây cách lãnh thổ Nhật Bản rất gần. Xí nghiệp Nhật Bản xây dựng xưởng sản xuất ở hai vùng này, sau đem sản phẩm về nước tiêu thụ sẽ hết sức thuận lợi. Hai người dù không nhận nhiệm vụ này, nhưng nếu nói tự nguyện muốn đến Uy Giang khảo sát, nếu đề cập báo cáo khảo sát với cấp trên, tự nhiên sẽ được sự tán thưởng của cấp trên trong công ty.
Hai người cố ý kết giao với Khâu Thụ Quốc, chính vì biết thân phận của họ. Tự đi khảo sát không tốt bằng là được chính phủ bản địa mời, không chỉ đi lại miễn phí, mà ở bản địa, có thể ở khách sạn tốt nhất, có được sự đãi ngộ tốt nhất. Cuối cùng lúc gần về, còn có thể nhận được một chút quà, quá trình tốt như thế tại sao lại không nhận?
Còn cuối cùng, công ty cổ phần Trung Đảo không đầu tư xây xưởng thành phố Uy Giang, lúc nào đầu tư xây xưởng, đối với họ cũng không có quan hệ gì nữa? Dù sao họ được du lịch miễn phí, đưa bản báo cáo với cấp trên còn đạt được sự tán thưởng của lãnh đạo công ty, một công hai việc như thế, đối với họ mà nói, là đã quá đủ rồi. Không thì, hai người họ cũng có thể thưởng thức món ăn ngon Sơn Đông ở nhà hàng cao cấp nhất Hongkong.
Khâu Thụ Quốc quay đầu nhìn người phục vụ và người già ở quầy phục vụ.
Người già này cũng nhận ra người trung niên này lãnh đạo của người mập kia, hay là chủ tịch thành phố, đối với quan chức chính phủ Hoa Hạ, ông ta cũng có chút hiểu biết. Đã là chủ tịch thành phố Hoa Hạ có thể xem là chức quan không nhỏ rồi, khu vực thẩm quyền của nó còn lớn so với toàn khu vực của Hongkong. Nhưng ông ta ở Hongkong nhiều năm như thế, người giàu có cao quý thế nào cũng gặp qua, một chủ tịch thành phố, còn chưa thể làm ông ta cúi đầu cung kính.
- Tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài không?
- Phòng lớn nhất đó là người nào đặt vậy?
Khâu Thụ Quốc nặng giọng hỏi.
- Xin lỗi ngài, trước khi khách chưa cho phép, chúng tôi không thể tự ý tiết lộ tư liệu của khách được.
Người giám đốc đáp lại một cách hợp lý. Thực ra chế độ này không nghiêm ngặt chấp hành trong nhà hàng, nếu như người đến hỏi là người có tiếng ở Hongkong, ông ta tự nhiên sẽ không giấu. Nhưng đối với người không biết lí lịch rõ ràng, tự ý tiết lô thân phận của khách, vì thế mà gây ra chuyện gì, thì khách sẽ truy hỏi, đừng nói là giám đốc ở đây, chủ nhà hàng cũng gánh vác không nổi trách nhiệm này.
Khâu Thụ Quốc ở đại lục chưa gặp phải sự đối đãi như thế, trừ khi là vào nơi dành cho lãnh đạo cấp cao, lại chưa có một khách sạn, nhà hàng nào dám thẳng thắn từ chối câu hỏi của ông ta? Tâm trạng lo lắng trong giây lát biến thành phẫn nộ, may mà ông ta còn biết, đây là Hongkong, không phải là quốc nội, cái chức vị chủ tịch này của bản thân không có một chút uy lực nào đối với người Hongkong, lúc trước có vị lãnh đạo cấp thành phố của đại lục tỏ vẻ lãnh đạo ở Hongkong, kết quả bị cục cảnh sát Hongkong giam giữ, sau đó mới thả ra, mất hết thể diện của đại lục, nghe nói, sau khi vị đó trở về, không những chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của bộ ngành cấp trên, mà còn trực tiếp đưa ông ta đến viện dưỡng lão để dưỡng lão. Mà vị đó lúc đó mới chỉ bốn mươi hai tuổi, đang lúc sự nghiệp đang lên.
Ông ta kìm nén sự phẫn nộ, nhìn hai người Nakata và Osamu cười nói:
- Hai vị, thật đáng tiếc, xem ra chúng ta phải ở đây chờ người khách đặt trước phòng này rồi.
Ông ta muốn cố gắng lần cuối.
Chờ sau khi người trẻ tuổi phiên dịch xong, Nakata cười nói:
- Chủ tịch Khâu, ngài quá khách sáo rồi, thực ra hai người chúng tôi có thể thưởng thức được món ngon của quý quốc thì đã mãn nguyện lắm rồi, còn cái phòng này thì…
Hai người họ cũng không dám tỏ vẻ gì ở Hongkong, Hongkong trước mắt còn thuộc về Anh quốc, trong chiến tranh thứ hai, Nhật Bản chiếm Hongkong, không biết đã làm bao nhiêu việc xấu trời ghét người hận, tuy nhiên nói ngày nay quan hệ Nhật Bản và Hongkong đã khôi phục bình thường, nhưng đó không đồng nghĩa với việc người Hongkong có thể tha thứ cho những hành vi trước đây của người Nhật, nếu như đến cục cảnh sát Hongkong, sau khi quay về nước, khẳng định cũng bị cấp trên trách mắng.
Thì lúc đó, chỉ thấy một vị thiếu niên cùng với một người trung niên và một thiếu nữ xinh đẹp đi tới, chính là ba người Phương Minh Viễn, Trần Trung, Lâm Liên. Vì Vu Thu Hạ gặp một người quen ở dưới lầu, có chút việc cần phải giải quyết tại chỗ, vì thế để Phương Minh Viễn lên trước nghỉ ngơi, Phương Minh Viễn thấy đoàn người của Khâu Thụ Quốc đứng vây quanh trước quầy phục vụ, theo y phục cũng như khí chất mà nói, hắn cảm thấy những người này không giống người Hongkong, đặc biệt là hai người Nakata và Osamu Honda, càng nói mới nhìn là nhận ra là người Nhật Bản. Nhưng có quan hệ gì với hắn đâu?
- Xin hãy mở phòng của Quách phu nhân đã đặt.
Người trung niên nhìn thoáng thấy phục vụ còn chưa đi, thì mở miệng hỏi người mập.
Người mập kính cẩn lễ phép nói:
- Chủ tịch Khâu, tôi đã đặt một phòng rồi.
- Có phải phòng lớn nhất không?
Chủ tịch Khâu không để người mập nói xong thì đã hỏi.
Chủ tịch Khâu, tên đầy đủ là Khâu Thụ Quốc, là phó chủ tịch quản lí công việc thu hút vốn đầu tư của thành phố Uy Giang tỉnh Sơn Đông. Lần này đưa đoàn đến Hongkong khảo sát, chính là muốn mời chào các thương nhân Hongkong đến đầu tư vào Uy Giang. Ông ta nhận thấy, thành phố Uy Giang nằm ở bán đảo Lỗ Đông, ba mặt giáp biển, biển giáp với bán đảo Liêu Giang, bán đảo Triều Tiên và các đảo của Nhật Bản, lại có cảng nước sâu hiếm thấy, vị trí địa lý rất ưu việt, thu hút đầu tư không khó. Nhưng sau khi đến Hongkong, mới phát hiện thấy từ bán đảo Liêu Giang một mạch đến Châu Giang Khẩu, đường bờ biển Hoa Hạ là quá dài, mỗi cảng khẩu có chút danh tiếng đều dốc toàn tâm toàn lực kêu gọi thương nhân Hongkong, khẩn thiết kêu gọi các thương nhân Hongkong đến đầu tư như đang cầu cứu ông bà vậy. Điều kiện kêu gọi đầu tư của thành phố Uy Giang so với mấy thành phố này, căn bản không có ưu thế gì. Bởi vì Uy Giang nằm ở phương Bắc, mùa đông lạnh giá, làm không ít thương nhân Hongkong lo ngại.
Đến Hongkong chưa gì đã đến lúc quay về rồi. Đoàn người còn chưa thu hoạch được gì đáng kể, Khâu Thụ Quốc vì thế mà lo lắng, lần đầu tiên kêu gọi đầu tư kể từ sau khi nhận chức chủ tịch thì thất bại mà trở về, ông ta tự cảm thấy không có mặt mũi nào gặp các vị tiền bối Uy Giang. Cũng đúng lúc đó, hai vị thương nhân người Nhật cũng vào nghỉ cùng một tầng khách sạn với đoàn khảo sát của họ, đồng thời vô tình họ biết được, hai người Nhật này là nhân viên trung tầng của công ty cổ phần Trung Đảo Nhật Bản, đến Hongkong nghỉ mát. Khâu Thụ Quốc nhanh trí, cố ý tìm hiểu tư liệu về công ty cổ phần Trung Đảo Nhật Bản, phát hiện đây là xí nghiệp lớn của Nhật Bản sản xuất linh kiện cung cấp cho ngành ô tô Nhật Bản. Giá trị sản xuất năm nay so với GDP của thành phố Uy Giang không thua kém chút nào.
Mà các sản xuất máy móc công nghiệp của thành phố Uy Giang ở Sơn Đông do luôn có phân xưởng của các xí nghiệp quốc hữu lớn Đông Bắc và phân hiệu của trường đại học Đông Bắc nên trình độ sản xuất của nó ở Sơn Đông cũng có thể xem là có tiếng, vì thế nên chủ tịch Khâu đã nghĩ đến hai vị người Nhật này. Uy Giang có cảng khẩu tốt, năng lực sản xuất công nghiệp hoàn thiện, cách Nhật Bản cũng rất gần, nếu như có thể tạo mối quan hệ với hai người Nhật Bản này, xem xem công ty cổ phần Trung Đảo có thể đầu tư xây dựng phân xưởng ở Uy Giang không, sản xuất linh kiên xe hơi bán trở lại quốc nội Nhật Bản, đó cũng là việc có lợi đối với hai bên. Mà như thế, thành tích chính trị sẽ quang vinh hơn so với việc kêu gọi thương nhân Hongkong đầu tư vào Uy Giang. Vì thế chủ tịch Khâu có ý tạo quan hệ gần hơn với hai vị người Nhật này, may mắn là trong đoàn có một người trẻ tuổi du học ở Nhật trở về, có thể làm phiên dịch, giảm được phiền phức thuê phiên dịch.
Trải qua hai ngày không ngừng nỗ lực, cuối cùng chiều hôm nay hai vị người Nhật này bằng lòng nói chuyện với đoàn của chủ tịch Khâu .
Bởi vì Khâu chủ tịch tương đối hạ thấp bản thân, nên hai bên nói chuyện rất vui vẻ, hai vị người Nhật bằng lòng sau khi nghỉ mát ở Hongkong xong, có thể đến Uy Giang xem qua môi trường, nếu như phù hợp yêu cầu của công ty, họ sẽ báo cáo đề xuất với cấp trên đầu tư vào Trung Quốc. Khâu Thụ Quốc mừng không tả nổi, có được thành quả như thế, tự nhiên cần phải chúc mừng, trong câu chuyện của chủ tịch Khâu lại nhắc đến món ăn của Sơn Đông vừa ngon lại vừa rẻ, vì thế hai bên quyết định phía chủ tịch Khâu sẽ tìm một nhà hàng Sơn Đông chính cống ở Hongkong mời họ thưởng thức.
Nhằm để lại ấn tượng tốt đẹp cho người Nhật, chủ tịch Khâu không thể từ chối yêu cầu nhỏ này của đối phương, trải qua nhiều lần tìm hiểu, xác định nhà hàng Đức Huệ này là nhà hàng Sơn Đông nổi tiếng nhất ở Hongkong, chủ tịch Khâu lập tức phái người đến mời hai vị khách kia, cũng là người mập đó, nhanh chóng đặt phòng, để bày tỏ sự tôn trọng đối với người Nhật, lại không ngừng nhấn mạnh, nhất định phải đặt phòng tốt nhất của tửu lầu. Vì thế mới có cảnh vừa rồi.
Khuôn mặt tròn vo của người mập lập tức toát mồ hôi, thấp giọng nói với Khâu Thụ Quốc:
- Chủ tịch, chúng ta đến muộn, phòng lớn đã có người đặt rồi.
- Anh không thể thương lượng với nhà hàng và đối phương, nói họ nhường cho phòng này sao?
Sắc mặt của Khâu Thụ Quốc lập tức nặng nề, việc này có thể ảnh hưởng đến thành quả lần đầu kêu gọi bên ngoài đầu tư, tuyệt đối không thể thất bại. Nếu thế trở về Uy Giang, sợ rằng sẽ trở thành trò cười cho các đối thủ trong thời gian dài.
Lưng áo của người mập đã toát đầy mồ hôi, người mập mà, rất dễ toát mồ hôi, nay lo lắng, mồ hôi càng ra đầm đìa, đau khổ nói:
- Chủ tịch thành phố, tôi nói với họ rồi, thậm chí đồng ý trả gấp ba lần cho nhà hàng, mong họ phối hợp giúp đỡ, để cho khách đã đặt rời khỏi đó, nhưng về phía nhà hàng căn bản không đồng ý, nói đây không phải là vấn đề tiền bạc, việc này liên quan đến danh dự của nhà hàng họ, vì thế không chấp nhận. Trừ khi chúng ta có thể thuyết phục người đặt phòng đó, nếu không thì vô ích.
- Anh…
Khâu Thụ Quốc hít mạnh, không nói hết câu, nhưng tất cả ai ở đó đều hiểu, chắc chắn đó là mấy từ linh tinh như: vô dụng, ngu dốt…
Hai người Nhật Bản đều ở độ tuổi khoảng trên dưới ba mươi, mang đậm đặc điểm của người Nhật Bản, đầu tương đối thấp, hơi tròn, một người đã hói một ít, người còn lại thu hút ánh mắt của các cô gái trong nhà hàng với đôi mắt màu.
Người đàn ông hói tóc nhìn thấy bộ dạng phiền não của Khâu Thụ Quốc, nháy mắt với người mắt màu mè, hai người thì thầm hội ý. Người đàn ông hói tóc tên là Nakata, người mắt màu tên là Osamu Honda, hai người hoàn toàn không nói láo, họ chính xác là cán bộ trung tầng của công ty thuộc công ty cổ phần Trung Đảo, lần này đến Hongkong, cũng chính xác là đến nghỉ mát, thuận tiện khảo sát thị trường phía Nam Hoa Hạ. Hai người thực ra là hiểu tiếng Trung, tuy nhiên nói không được lưu loát cho lắm, nhưng nghe hiểu thì không có vấn đề gì. Nhưng mấy ngày qua họ căn bản không thể hiện ra ngoài, Khâu Thụ Quốc nhầm rằng họ không hiểu tiếng Trung, vì thế lúc thương lượng một số việc, cũng không cố ý ép họ, để họ thu không ít lợi.
Họ thực ra đến sớm hơn mấy người Khâu Thụ Quốc, mà phòng của họ trước đó cũng không phải là ở cùng tầng này với Khâu Thụ Quốc và đoàn, nhưng sau khi để ý mấy người Hoa Hạ này, lại hỏi chỗ quầy phục vụ và biết đoàn người của Khâu Thụ Quốc đến từ thành phố Uy Giang tỉnh Sơn Đông, hai người mới cố ý chuyển đến cùng tầng với bọn họ. Sau đó cố ý mà như vô ý xuất hiện trước mặt đoàn người Khâu Thụ Quốc, đồng thời thu hút sự chú ý của họ. Là người Nhật Bản làm sao mà không biết thành phố Uy Giang, đó là cửa cảng đại lục tốt đẹp mà họ hằng ao ước, năm đó, người Nhật xâm nhập Hoa Hạ, sớm đã quen thuộc khu vực này rồi.
Thực ra thì trong nội bộ công ty cổ phần Trung Đảo sớm đã có người đề xuất ý kiến đầu tư vào Hoa Hạ, mà bán đảo Lỗ Đông và bán đảo Liêu Giang chính là nơi đầu tiên họ chọn. Nơi đây cách lãnh thổ Nhật Bản rất gần. Xí nghiệp Nhật Bản xây dựng xưởng sản xuất ở hai vùng này, sau đem sản phẩm về nước tiêu thụ sẽ hết sức thuận lợi. Hai người dù không nhận nhiệm vụ này, nhưng nếu nói tự nguyện muốn đến Uy Giang khảo sát, nếu đề cập báo cáo khảo sát với cấp trên, tự nhiên sẽ được sự tán thưởng của cấp trên trong công ty.
Hai người cố ý kết giao với Khâu Thụ Quốc, chính vì biết thân phận của họ. Tự đi khảo sát không tốt bằng là được chính phủ bản địa mời, không chỉ đi lại miễn phí, mà ở bản địa, có thể ở khách sạn tốt nhất, có được sự đãi ngộ tốt nhất. Cuối cùng lúc gần về, còn có thể nhận được một chút quà, quá trình tốt như thế tại sao lại không nhận?
Còn cuối cùng, công ty cổ phần Trung Đảo không đầu tư xây xưởng thành phố Uy Giang, lúc nào đầu tư xây xưởng, đối với họ cũng không có quan hệ gì nữa? Dù sao họ được du lịch miễn phí, đưa bản báo cáo với cấp trên còn đạt được sự tán thưởng của lãnh đạo công ty, một công hai việc như thế, đối với họ mà nói, là đã quá đủ rồi. Không thì, hai người họ cũng có thể thưởng thức món ăn ngon Sơn Đông ở nhà hàng cao cấp nhất Hongkong.
Khâu Thụ Quốc quay đầu nhìn người phục vụ và người già ở quầy phục vụ.
Người già này cũng nhận ra người trung niên này lãnh đạo của người mập kia, hay là chủ tịch thành phố, đối với quan chức chính phủ Hoa Hạ, ông ta cũng có chút hiểu biết. Đã là chủ tịch thành phố Hoa Hạ có thể xem là chức quan không nhỏ rồi, khu vực thẩm quyền của nó còn lớn so với toàn khu vực của Hongkong. Nhưng ông ta ở Hongkong nhiều năm như thế, người giàu có cao quý thế nào cũng gặp qua, một chủ tịch thành phố, còn chưa thể làm ông ta cúi đầu cung kính.
- Tiên sinh, tôi có thể giúp gì được cho ngài không?
- Phòng lớn nhất đó là người nào đặt vậy?
Khâu Thụ Quốc nặng giọng hỏi.
- Xin lỗi ngài, trước khi khách chưa cho phép, chúng tôi không thể tự ý tiết lộ tư liệu của khách được.
Người giám đốc đáp lại một cách hợp lý. Thực ra chế độ này không nghiêm ngặt chấp hành trong nhà hàng, nếu như người đến hỏi là người có tiếng ở Hongkong, ông ta tự nhiên sẽ không giấu. Nhưng đối với người không biết lí lịch rõ ràng, tự ý tiết lô thân phận của khách, vì thế mà gây ra chuyện gì, thì khách sẽ truy hỏi, đừng nói là giám đốc ở đây, chủ nhà hàng cũng gánh vác không nổi trách nhiệm này.
Khâu Thụ Quốc ở đại lục chưa gặp phải sự đối đãi như thế, trừ khi là vào nơi dành cho lãnh đạo cấp cao, lại chưa có một khách sạn, nhà hàng nào dám thẳng thắn từ chối câu hỏi của ông ta? Tâm trạng lo lắng trong giây lát biến thành phẫn nộ, may mà ông ta còn biết, đây là Hongkong, không phải là quốc nội, cái chức vị chủ tịch này của bản thân không có một chút uy lực nào đối với người Hongkong, lúc trước có vị lãnh đạo cấp thành phố của đại lục tỏ vẻ lãnh đạo ở Hongkong, kết quả bị cục cảnh sát Hongkong giam giữ, sau đó mới thả ra, mất hết thể diện của đại lục, nghe nói, sau khi vị đó trở về, không những chịu sự trừng phạt nghiêm khắc của bộ ngành cấp trên, mà còn trực tiếp đưa ông ta đến viện dưỡng lão để dưỡng lão. Mà vị đó lúc đó mới chỉ bốn mươi hai tuổi, đang lúc sự nghiệp đang lên.
Ông ta kìm nén sự phẫn nộ, nhìn hai người Nakata và Osamu cười nói:
- Hai vị, thật đáng tiếc, xem ra chúng ta phải ở đây chờ người khách đặt trước phòng này rồi.
Ông ta muốn cố gắng lần cuối.
Chờ sau khi người trẻ tuổi phiên dịch xong, Nakata cười nói:
- Chủ tịch Khâu, ngài quá khách sáo rồi, thực ra hai người chúng tôi có thể thưởng thức được món ngon của quý quốc thì đã mãn nguyện lắm rồi, còn cái phòng này thì…
Hai người họ cũng không dám tỏ vẻ gì ở Hongkong, Hongkong trước mắt còn thuộc về Anh quốc, trong chiến tranh thứ hai, Nhật Bản chiếm Hongkong, không biết đã làm bao nhiêu việc xấu trời ghét người hận, tuy nhiên nói ngày nay quan hệ Nhật Bản và Hongkong đã khôi phục bình thường, nhưng đó không đồng nghĩa với việc người Hongkong có thể tha thứ cho những hành vi trước đây của người Nhật, nếu như đến cục cảnh sát Hongkong, sau khi quay về nước, khẳng định cũng bị cấp trên trách mắng.
Thì lúc đó, chỉ thấy một vị thiếu niên cùng với một người trung niên và một thiếu nữ xinh đẹp đi tới, chính là ba người Phương Minh Viễn, Trần Trung, Lâm Liên. Vì Vu Thu Hạ gặp một người quen ở dưới lầu, có chút việc cần phải giải quyết tại chỗ, vì thế để Phương Minh Viễn lên trước nghỉ ngơi, Phương Minh Viễn thấy đoàn người của Khâu Thụ Quốc đứng vây quanh trước quầy phục vụ, theo y phục cũng như khí chất mà nói, hắn cảm thấy những người này không giống người Hongkong, đặc biệt là hai người Nakata và Osamu Honda, càng nói mới nhìn là nhận ra là người Nhật Bản. Nhưng có quan hệ gì với hắn đâu?
- Xin hãy mở phòng của Quách phu nhân đã đặt.
/1605
|