Victor trong lòng rất bất mãn. Với tư cách là phó tổng quản lý tài chính của công ty, các hạng mục đầu tư từ trước tới nay đều do gã phụ trách. Cameron đột nhiên lại đưa Phương Minh Viễn tới đã làm gã thấy không vừa lòng rồi, hiện giờ gã đưa Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu từ tập đoàn SamSung đến, vậy mà thái độ của Gaul và Cameron lại không được nhiệt tình cho lắm, chỉ khách sáo chào hỏi với họ vài câu, còn lại vẫn tập trung vào Phương Minh Viễn .
Kỳ thực việc này chủ yếu là trách gã, nếu gã không đưa hai người Lý Đông Chu đến đúng lúc đụng mặt với Phương Minh Viễn, Gaul và Cameron chắc chắn sẽ không có bộ dạng như hiện giờ. Đạo lý thêm bạn thêm đường sống người Mỹ không phải không biết. Buôn bán không thành thì bạn vẫn còn đây, công ty mỗi năm phải quay bao nhiêu bộ phim chỉ có thượng đế mới biết được, không chừng họ vẫn còn phải liên hệ với tập đoàn SamSung vì vậy mà không thể tuyệt tình được. Nhưng có Phương Minh Viễn ở đây thì sự việc lại khác, hắn đem đến không chỉ có khoản đầu tư sáu mươi triệu đô, đồng thời còn có quyền cải biên điện ảnh tác phẩm mới của Michael. Clayton mà bất kỳ công ty nào ở Hollywood này đều đang thèm khát! Bất luận là Gaul hay Cameron đều không muốn vì bất kỳ lí do gì mà bộ phim này rơi vào tay kẻ khác. Vì thế chỉ có thể lạnh lùng một chút với hai người Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu.
--Sáu mươi triệu đô la Mỹ tiền đầu tư?
Hai người Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu không khỏi choáng váng, khoản tiền lớn như vậy cho dù có là công ty tiền nhiều thế lớn như SamSung nhìn vào cũng thấy tương đối là kinh người
-Hai vị, nhân viên của hai người có cần tôi phái người đến đặt phòng trong khách sạn trước không?
Victor tức giận thì tức giận nhưng công việc thì gã vẫn phải làm.
-Bọn họ sao chỉ có ba người, có nói là công ty nào của Nhật Bản không?
Lý Tường Hòa thấp giọng hỏi. Một khoản tiền lớn như vậy, xem ra khí chất của Phương Minh Viễn không giống với người Hàn Quốc, mà ở phương Đông trừ Hàn Quốc ra thì chỉ có nhân tài của Nhật Bản là đủ khả năng. Với HongKong, phim của họ còn chưa quay hết làm gì có thời gian mà chạy tới tận Hollywood này để đầu tư vào điện ảnh chứ.
-Cái gì mà công ty Nhật Bản, nghe nói hắn ta là người Hoa Hạ!
Victor cười nhạt nói. Bố vợ hắn ngày xưa bị mất một chân trong chiến tranh Triều Tiên, đương nhiên là không có thiện cảm với người Hoa Hạ. Thế nên hắn cũng có chút thành kiến với người Hoa Hạ.
-Người Hoa Hạ?
Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu giật mình há hốc mồm. Cái quốc gia kia từ bao giờ đã xuất hiện nhân vật có thể đầu tư sáu mươi triệu đô la Mỹ cho điện ảnh? Trong ấn tượng của bọn họ, Hoa Hạ tuy lớn nhưng lại là một nước nghèo, người dân ở đó ăn đủ no đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi, sao lại có một khoản tiền lớn như vậy để đầu tư vào ngành điện ảnh?
-Anh chắc hắn là người Hoa Hạ mà không phải là người HongKong? Người Macao? Hay người Đài Loan đấy chứ?
Lý Đông Chu vội hỏi. Nếu như là mấy nơi này của Hoa Hạ thì còn có khả năng.
-Hắn là người Hoa Hạ, không phải là người của mấy địa phương kia.
Victor không hài lòng nói, Lý Đông Chu hỏi như vậy rõ ràng là xem thường gã, gã lớn như thế này rồi còn không phân biệt được Hoa Hạ và ba địa danh kia chắc.
-Sao có thể thế được? Hoa Hạ hiện giờ đầu tư cho điện ảnh một năm e là chưa tới sáu mươi triệu đô Mỹ, sao có thể có người đến Mỹ này để đầu tư vào điện ảnh?
Lý Đông Chu vội lắc lắc đầu. Quốc gia đó không hề coi trọng ngành điện ảnh, số phim ít ỏi quay mỗi năm cũng chỉ để hoàn thành nhiệm vụ chính trị, điêu khắc ra mấy nhân vật anh hùng toàn diện, đừng nói là những phim đậm chất khoa học viễn tưởng như “Kẻ hủy diệt 2”, đến những bộ phim phản ánh cuộc sống chân thực cũng chả có nổi mấy bộ, hơn nữa nghe nói ban tuyên giáo của Hoa Hạ xét duyệt cực kỳ nghiêm khắc với các tác phẩm điện ảnh, đến phim của HongKong muốn đưa vào Hoa Hạ cũng rất là khó. Giống rất nhiều bộ phim điện ảnh của HongKong chỉ có thể ghi vào băng ghi hình và nhập lậu vào Hoa Hạ. Đến điện ảnh của HongKong còn như vậy thì càng không cần bàn tới điện ảnh Mỹ nữa
Victor đột nhiên biến sắc, đối với Phương Minh Viễn , gã cũng không nghĩ nhiều đến vậy. Nhưng nghe Lý Đông Chu nói thì bèn thấy nghi ngờ, lẽ nào đây là một kẻ lừa đảo?
Lúc này, mấy người Gaul đã đưa Phương Minh Viễn vào phòng họp tầng hai, bên cạnh còn có hai vị lãnh đạo cấp cao của Công ty điện ảnh Jade Bird đi cùng.
Phương Minh Viễn để ý thấy trên tường của phòng họp có treo một số poster trong phim, nhưng thoáng nhìn qua trừ “Kẻ hủy diệt” ra thì những phim khác đến tên cũng chưa từng nghe qua. Nhưng đây cũng là điều bình thường, nếu không phải nhờ vào các phần của phim “Kẻ hủy diệt”, hắn cơ bản là không biết có sự tồn tại của một công ty điện ảnh như thế này . Dù là thế đi nữa hắn cũng không nhớ được tên đầy đủ của Công ty điện ảnh Jade Bird, chỉ biết là một công ty nhỏ được thành lập vào những năm 80.
- Cậu Phương, đây là những bộ phim điện ảnh công ty chúng tôi quay trong mấy năm gần đây.
Gaul chú ý thấy ánh mắt của Phương Minh Viễn, tự hào giới thiệu. Chỉ tiếc là ngoài bộ “Kẻ hủy diệt” quay năm 84 ra, không có bộ nào có doanh thu bán vé làm người ta vừa ý, càng không có cái nào nhận được giải Oscar, khiến lòng tự hào của cô bị giảm đi đáng kể.
Phương Minh Viễn hơi gật đầu, đưa mắt sang nhìn Gaul.
-Mạo muội tới thăm thế này làm phiền tới cô Gaul rồi. Dùng câu nói của nước chúng tôi là quý công ty như con chim sẻ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, tràn đầy sức sống và sinh khí, do đó có thể thấy năng lực quản lý của cô Gaul và ban lãnh đạo quý công ty vô cùng xuất sắc.
Lời khen không bao giờ là thừa thãi cả, bất kể sau này Công ty điện ảnh Jade Bird có ra sao, vài câu khen ngợi vẫn phải nói ra.
Gaul không khỏi tươi cười rạng rỡ, suốt từ nãy tới giờ cô luôn trong tâm trạng lo lắng hồi hộp, Victor đột nhiên đưa hai người Hàn Quốc tới liệu có làm Phương Minh Viễn cảm thấy phía mình không đủ thành ý. Nếu như chỉ vì “Kẻ hủy diệt 2” thì còn đỡ, phía mình dù sao cũng là bên bán, hàng tốt không sợ ế, nếu Phương Minh Viễn tức giận mà không thèm bàn tới quyền cải biên điện ảnh cho tác phẩm mới của Michael Clayton, cô sẽ khóc không ra nước mắt mất.
-Gaul, tôi mời Phương tới công ty lần này là muốn nhân cơ hội mời công ty và Phương cùng kí hợp đồng đã thỏa thuận trước. Lẽ ra Phương định quay về phương đông, đợi khi công ty chính thức quyết định quay “Kẻ hủy diệt 2” sẽ phái người tới Mỹ tiến hành kí hợp đồng. Nhưng cá nhân tôi thấy, nhân lúc Phương đang ở Mỹ kí hợp đồng thỏa thuận luôn.
James Cameron đột nhiên ngắt lời
-Do yêu cầu của quý công ty, tôi mấy ngày nay đều đang sáng tác kịch bản của “Kẻ hủy diệt 2”, tôi có thể thông báo với cả nhà, kịch bản của “Kẻ hủy diệt 2” đã hoàn thành xong, chỉ còn thừa lại một số tình tiết nhỏ lẻ, sẽ được hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Ba người Gaul lập tức lộ ra nét mặt vui mừng, James Cameron có thể hoàn thành kịch bản nhanh đến vậy cũng có nghĩa là thời gian để dự trù cho việc quay chụp sẽ càng đầy đủ hơn, có một bản thảo kịch bản đầy đủ thì việc lôi kéo đầu tư cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
-Nhưng tôi không ngờ được rằng lại đụng độ với mấy người khách Hàn Quốc do Victor mời đến. Tôi không phải là thành viên ban giám đốc công ty, cũng không phải nhân viên quản lý của công ty, theo lý mà nói tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của công ty. Nhưng với tư cách là đạo diễn, tôi muốn các vị trong công ty lắng nghe ý kiến của tôi. Tuy tôi không hề muốn nói ra, nhưng không thể không nói với các vị, kịch bản có thể hoàn thành nhanh như vậy là nhờ Phương đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều, cậu ấy có rất nhiều sáng tạo, tạo cho tôi linh cảm rất lớn, trong phần kịch bản này có tới một phần tư, một phần ba tình tiết là nhờ vào tâm huyết của Phương. Hơn nữa tôi nhận thấy, nếu trong quá trình quay phim, có thể nghe ý kiến của Phương đối với chất lượng cuối cùng của phim sẽ có tác dụng lớn không thể bỏ qua được. Vì thế tôi muốn các vị thận trọng suy xét!
James Cameron đã nói hết những gì y muốn bày tỏ.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Một chút ý tưởng nho nhỏ có được sự tán thưởng của ngài Cameron đây làm tôi rất vui mừng. Cameron, nói thật là tôi có dự cảm ngài sẽ là ngôi sao sáng lóa không thể thể thiếu trong lịch sử điện ảnh của nhân loại, dẫn dắt và thúc đẩy sự phát triển kỹ thuật điện ảnh trong tương lai. Và có thể lưu lại hình ảnh của tôi trên con đường thăng tiến của ngài cũng là vốn liếng lớn sau này của tôi. Có lẽ sau mười năm, hai mưoi năm nữa, tôi có thể kiêu hãnh mà tuyên bố với tất cả người Mỹ rằng, đạo diễn xuất sắc nhất của các bạn, kịch bản năm đó của ông ấy tôi cũng có tham gia sáng tạo cùng. Để tôi được thỏa cơn nghiền lên mặt trước quần chúng.
Những người có mặt đều không khỏi bật cười, bọn họ không biết đây là những lời từ đáy lòng của Phương Minh Viễn, nếu không phải được tái sinh, e là hắn chỉ có thể ngước nhìn ánh hào quang của Cameron mà thôi.
-Tin là các vị đều biết, một bộ phim hay, không có kinh phí hùng hậu không phải là không quay được. Nhưng với kịch bản của Cameron, muốn biểu hiện hoàn mĩ trên màn ảnh thì phải cần tới những cảnh quay hiệu ứng đặt biệt, mà mỗi cảnh quay như vậy có thể nói là đều phải dùng tiền đắp lên. Hơn nữa ngài đây là người có yêu cầu hoàn mỹ, vì thế tôi không hi vọng một bộ phim lẽ ra sẽ trở thành bảng vàng trong lịch sử điện ảnh, chỉ vì không đủ kinh phí mà có bất kì tì vết nào. Tôi hi vọng sau bộ phim này có thể khắc cốt ghi tâm nó, đến mười hoặc hai mươi năm sau này, khi có ai đó nhắc về nó mà vẫn có thể nói say sưa về những tình tiết trong phim. Vì vậy tôi tới đây, đồng ý đầu tư khoản tiền nhiều nhất là sáu mươi triệu đô la Mỹ để hoàn thành tác phẩm mà nhất định sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong làng điện ảnh thể giới này!
Phương Minh Viễn đứng dậy, nhìn quanh một lượt những người có mặt nói:
-Tôi từng nói qua với Cameron một câu, và hiện giờ nhắc lại một lần nữa với các vị ngồi đây cùng nỗ lực. Tôi hi vọng có thể thông qua bộ phim điện ảnh này, tuyên bố với người xem phim toàn thế giới rằng: một thời đại mới đang đến, chỉ cần bạn nghĩ ra được, vậy thì kỹ xảo điện ảnh sẽ biểu hiện được nó!
Ba người Gaul bị những lời nói của Phương Minh Viễn làm cho nhiệt huyết sôi sục, bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được rằng, Phương Minh Viễn lại coi trọng “Kẻ hủy diệt 2” đến vậy, bèn đứng hết dậy vỗ tay tán thưởng. James Cameron lại càng kích động không tự chủ được.
-Chờ một chút!
Ngoài cửa phòng họp truyền tới giọng của Victor
Kỳ thực việc này chủ yếu là trách gã, nếu gã không đưa hai người Lý Đông Chu đến đúng lúc đụng mặt với Phương Minh Viễn, Gaul và Cameron chắc chắn sẽ không có bộ dạng như hiện giờ. Đạo lý thêm bạn thêm đường sống người Mỹ không phải không biết. Buôn bán không thành thì bạn vẫn còn đây, công ty mỗi năm phải quay bao nhiêu bộ phim chỉ có thượng đế mới biết được, không chừng họ vẫn còn phải liên hệ với tập đoàn SamSung vì vậy mà không thể tuyệt tình được. Nhưng có Phương Minh Viễn ở đây thì sự việc lại khác, hắn đem đến không chỉ có khoản đầu tư sáu mươi triệu đô, đồng thời còn có quyền cải biên điện ảnh tác phẩm mới của Michael. Clayton mà bất kỳ công ty nào ở Hollywood này đều đang thèm khát! Bất luận là Gaul hay Cameron đều không muốn vì bất kỳ lí do gì mà bộ phim này rơi vào tay kẻ khác. Vì thế chỉ có thể lạnh lùng một chút với hai người Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu.
--Sáu mươi triệu đô la Mỹ tiền đầu tư?
Hai người Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu không khỏi choáng váng, khoản tiền lớn như vậy cho dù có là công ty tiền nhiều thế lớn như SamSung nhìn vào cũng thấy tương đối là kinh người
-Hai vị, nhân viên của hai người có cần tôi phái người đến đặt phòng trong khách sạn trước không?
Victor tức giận thì tức giận nhưng công việc thì gã vẫn phải làm.
-Bọn họ sao chỉ có ba người, có nói là công ty nào của Nhật Bản không?
Lý Tường Hòa thấp giọng hỏi. Một khoản tiền lớn như vậy, xem ra khí chất của Phương Minh Viễn không giống với người Hàn Quốc, mà ở phương Đông trừ Hàn Quốc ra thì chỉ có nhân tài của Nhật Bản là đủ khả năng. Với HongKong, phim của họ còn chưa quay hết làm gì có thời gian mà chạy tới tận Hollywood này để đầu tư vào điện ảnh chứ.
-Cái gì mà công ty Nhật Bản, nghe nói hắn ta là người Hoa Hạ!
Victor cười nhạt nói. Bố vợ hắn ngày xưa bị mất một chân trong chiến tranh Triều Tiên, đương nhiên là không có thiện cảm với người Hoa Hạ. Thế nên hắn cũng có chút thành kiến với người Hoa Hạ.
-Người Hoa Hạ?
Lý Tường Hòa và Lý Đông Chu giật mình há hốc mồm. Cái quốc gia kia từ bao giờ đã xuất hiện nhân vật có thể đầu tư sáu mươi triệu đô la Mỹ cho điện ảnh? Trong ấn tượng của bọn họ, Hoa Hạ tuy lớn nhưng lại là một nước nghèo, người dân ở đó ăn đủ no đã phải cảm ơn trời đất lắm rồi, sao lại có một khoản tiền lớn như vậy để đầu tư vào ngành điện ảnh?
-Anh chắc hắn là người Hoa Hạ mà không phải là người HongKong? Người Macao? Hay người Đài Loan đấy chứ?
Lý Đông Chu vội hỏi. Nếu như là mấy nơi này của Hoa Hạ thì còn có khả năng.
-Hắn là người Hoa Hạ, không phải là người của mấy địa phương kia.
Victor không hài lòng nói, Lý Đông Chu hỏi như vậy rõ ràng là xem thường gã, gã lớn như thế này rồi còn không phân biệt được Hoa Hạ và ba địa danh kia chắc.
-Sao có thể thế được? Hoa Hạ hiện giờ đầu tư cho điện ảnh một năm e là chưa tới sáu mươi triệu đô Mỹ, sao có thể có người đến Mỹ này để đầu tư vào điện ảnh?
Lý Đông Chu vội lắc lắc đầu. Quốc gia đó không hề coi trọng ngành điện ảnh, số phim ít ỏi quay mỗi năm cũng chỉ để hoàn thành nhiệm vụ chính trị, điêu khắc ra mấy nhân vật anh hùng toàn diện, đừng nói là những phim đậm chất khoa học viễn tưởng như “Kẻ hủy diệt 2”, đến những bộ phim phản ánh cuộc sống chân thực cũng chả có nổi mấy bộ, hơn nữa nghe nói ban tuyên giáo của Hoa Hạ xét duyệt cực kỳ nghiêm khắc với các tác phẩm điện ảnh, đến phim của HongKong muốn đưa vào Hoa Hạ cũng rất là khó. Giống rất nhiều bộ phim điện ảnh của HongKong chỉ có thể ghi vào băng ghi hình và nhập lậu vào Hoa Hạ. Đến điện ảnh của HongKong còn như vậy thì càng không cần bàn tới điện ảnh Mỹ nữa
Victor đột nhiên biến sắc, đối với Phương Minh Viễn , gã cũng không nghĩ nhiều đến vậy. Nhưng nghe Lý Đông Chu nói thì bèn thấy nghi ngờ, lẽ nào đây là một kẻ lừa đảo?
Lúc này, mấy người Gaul đã đưa Phương Minh Viễn vào phòng họp tầng hai, bên cạnh còn có hai vị lãnh đạo cấp cao của Công ty điện ảnh Jade Bird đi cùng.
Phương Minh Viễn để ý thấy trên tường của phòng họp có treo một số poster trong phim, nhưng thoáng nhìn qua trừ “Kẻ hủy diệt” ra thì những phim khác đến tên cũng chưa từng nghe qua. Nhưng đây cũng là điều bình thường, nếu không phải nhờ vào các phần của phim “Kẻ hủy diệt”, hắn cơ bản là không biết có sự tồn tại của một công ty điện ảnh như thế này . Dù là thế đi nữa hắn cũng không nhớ được tên đầy đủ của Công ty điện ảnh Jade Bird, chỉ biết là một công ty nhỏ được thành lập vào những năm 80.
- Cậu Phương, đây là những bộ phim điện ảnh công ty chúng tôi quay trong mấy năm gần đây.
Gaul chú ý thấy ánh mắt của Phương Minh Viễn, tự hào giới thiệu. Chỉ tiếc là ngoài bộ “Kẻ hủy diệt” quay năm 84 ra, không có bộ nào có doanh thu bán vé làm người ta vừa ý, càng không có cái nào nhận được giải Oscar, khiến lòng tự hào của cô bị giảm đi đáng kể.
Phương Minh Viễn hơi gật đầu, đưa mắt sang nhìn Gaul.
-Mạo muội tới thăm thế này làm phiền tới cô Gaul rồi. Dùng câu nói của nước chúng tôi là quý công ty như con chim sẻ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ ngũ tạng, tràn đầy sức sống và sinh khí, do đó có thể thấy năng lực quản lý của cô Gaul và ban lãnh đạo quý công ty vô cùng xuất sắc.
Lời khen không bao giờ là thừa thãi cả, bất kể sau này Công ty điện ảnh Jade Bird có ra sao, vài câu khen ngợi vẫn phải nói ra.
Gaul không khỏi tươi cười rạng rỡ, suốt từ nãy tới giờ cô luôn trong tâm trạng lo lắng hồi hộp, Victor đột nhiên đưa hai người Hàn Quốc tới liệu có làm Phương Minh Viễn cảm thấy phía mình không đủ thành ý. Nếu như chỉ vì “Kẻ hủy diệt 2” thì còn đỡ, phía mình dù sao cũng là bên bán, hàng tốt không sợ ế, nếu Phương Minh Viễn tức giận mà không thèm bàn tới quyền cải biên điện ảnh cho tác phẩm mới của Michael Clayton, cô sẽ khóc không ra nước mắt mất.
-Gaul, tôi mời Phương tới công ty lần này là muốn nhân cơ hội mời công ty và Phương cùng kí hợp đồng đã thỏa thuận trước. Lẽ ra Phương định quay về phương đông, đợi khi công ty chính thức quyết định quay “Kẻ hủy diệt 2” sẽ phái người tới Mỹ tiến hành kí hợp đồng. Nhưng cá nhân tôi thấy, nhân lúc Phương đang ở Mỹ kí hợp đồng thỏa thuận luôn.
James Cameron đột nhiên ngắt lời
-Do yêu cầu của quý công ty, tôi mấy ngày nay đều đang sáng tác kịch bản của “Kẻ hủy diệt 2”, tôi có thể thông báo với cả nhà, kịch bản của “Kẻ hủy diệt 2” đã hoàn thành xong, chỉ còn thừa lại một số tình tiết nhỏ lẻ, sẽ được hoàn thành trong thời gian ngắn nhất.
Ba người Gaul lập tức lộ ra nét mặt vui mừng, James Cameron có thể hoàn thành kịch bản nhanh đến vậy cũng có nghĩa là thời gian để dự trù cho việc quay chụp sẽ càng đầy đủ hơn, có một bản thảo kịch bản đầy đủ thì việc lôi kéo đầu tư cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
-Nhưng tôi không ngờ được rằng lại đụng độ với mấy người khách Hàn Quốc do Victor mời đến. Tôi không phải là thành viên ban giám đốc công ty, cũng không phải nhân viên quản lý của công ty, theo lý mà nói tôi không có quyền can thiệp vào chuyện của công ty. Nhưng với tư cách là đạo diễn, tôi muốn các vị trong công ty lắng nghe ý kiến của tôi. Tuy tôi không hề muốn nói ra, nhưng không thể không nói với các vị, kịch bản có thể hoàn thành nhanh như vậy là nhờ Phương đã giúp đỡ cho tôi rất nhiều, cậu ấy có rất nhiều sáng tạo, tạo cho tôi linh cảm rất lớn, trong phần kịch bản này có tới một phần tư, một phần ba tình tiết là nhờ vào tâm huyết của Phương. Hơn nữa tôi nhận thấy, nếu trong quá trình quay phim, có thể nghe ý kiến của Phương đối với chất lượng cuối cùng của phim sẽ có tác dụng lớn không thể bỏ qua được. Vì thế tôi muốn các vị thận trọng suy xét!
James Cameron đã nói hết những gì y muốn bày tỏ.
Phương Minh Viễn cười nói:
-Một chút ý tưởng nho nhỏ có được sự tán thưởng của ngài Cameron đây làm tôi rất vui mừng. Cameron, nói thật là tôi có dự cảm ngài sẽ là ngôi sao sáng lóa không thể thể thiếu trong lịch sử điện ảnh của nhân loại, dẫn dắt và thúc đẩy sự phát triển kỹ thuật điện ảnh trong tương lai. Và có thể lưu lại hình ảnh của tôi trên con đường thăng tiến của ngài cũng là vốn liếng lớn sau này của tôi. Có lẽ sau mười năm, hai mưoi năm nữa, tôi có thể kiêu hãnh mà tuyên bố với tất cả người Mỹ rằng, đạo diễn xuất sắc nhất của các bạn, kịch bản năm đó của ông ấy tôi cũng có tham gia sáng tạo cùng. Để tôi được thỏa cơn nghiền lên mặt trước quần chúng.
Những người có mặt đều không khỏi bật cười, bọn họ không biết đây là những lời từ đáy lòng của Phương Minh Viễn, nếu không phải được tái sinh, e là hắn chỉ có thể ngước nhìn ánh hào quang của Cameron mà thôi.
-Tin là các vị đều biết, một bộ phim hay, không có kinh phí hùng hậu không phải là không quay được. Nhưng với kịch bản của Cameron, muốn biểu hiện hoàn mĩ trên màn ảnh thì phải cần tới những cảnh quay hiệu ứng đặt biệt, mà mỗi cảnh quay như vậy có thể nói là đều phải dùng tiền đắp lên. Hơn nữa ngài đây là người có yêu cầu hoàn mỹ, vì thế tôi không hi vọng một bộ phim lẽ ra sẽ trở thành bảng vàng trong lịch sử điện ảnh, chỉ vì không đủ kinh phí mà có bất kì tì vết nào. Tôi hi vọng sau bộ phim này có thể khắc cốt ghi tâm nó, đến mười hoặc hai mươi năm sau này, khi có ai đó nhắc về nó mà vẫn có thể nói say sưa về những tình tiết trong phim. Vì vậy tôi tới đây, đồng ý đầu tư khoản tiền nhiều nhất là sáu mươi triệu đô la Mỹ để hoàn thành tác phẩm mà nhất định sẽ trở thành một ngôi sao sáng trong làng điện ảnh thể giới này!
Phương Minh Viễn đứng dậy, nhìn quanh một lượt những người có mặt nói:
-Tôi từng nói qua với Cameron một câu, và hiện giờ nhắc lại một lần nữa với các vị ngồi đây cùng nỗ lực. Tôi hi vọng có thể thông qua bộ phim điện ảnh này, tuyên bố với người xem phim toàn thế giới rằng: một thời đại mới đang đến, chỉ cần bạn nghĩ ra được, vậy thì kỹ xảo điện ảnh sẽ biểu hiện được nó!
Ba người Gaul bị những lời nói của Phương Minh Viễn làm cho nhiệt huyết sôi sục, bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được rằng, Phương Minh Viễn lại coi trọng “Kẻ hủy diệt 2” đến vậy, bèn đứng hết dậy vỗ tay tán thưởng. James Cameron lại càng kích động không tự chủ được.
-Chờ một chút!
Ngoài cửa phòng họp truyền tới giọng của Victor
/1605
|