Bán tiêu chuẩn? Nói hay lắm!
Phía sau hai người đột nhiên truyền đến một âm thanh trong trẻo làm hai người giật mình, không hẹn mà cùng quay đầu lại. Tuy không để ý đến nhưng vì hai người nói chuyện tùy tiện quá, lại cách không xa, mặc dù không giống như tóc chạm vành tai, nhưng không hẹn mà cùng nhau ngoảnh đầu lại, đôi môi Phương Minh Viễn trượt trên má của Lâm Liên, lập tức một cảm giác khác thường từ môi truyền thẳng về tim.
Lâm Liên cũng giật mình kinh hãi, cô có thể cảm thấy được đôi môi của Phương Minh Viễn lướt qua khóe môi cô, mãi đến khi hơi thở ấm áp kia thổi vào vành tai làm toàn thân cô như mềm nhũn ra. Cũng may hai người chỉ chạm một chút rồi lập tức tránh ra, nếu không Lâm Liên có thể ngồi trên ghế không còn chút sức nào. Những cô gái sinh năm 60 đến đầu 70 ở Hoa Hạ không thể hiểu chuyện tình yêu như những cô gái sinh năm 80, 90 được, đừng nói là hôn nhau ở nơi công cộng, ngay cả việc phát tán ảnh khỏa thân lên mạng cũng đầy người ra. Nhưng vào đầu những năm 90, những cô gái sinh năm 60, 70 chỉ là nắm tay ở nơi công cộng đã không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn họ, có bao nhiêu người đang nói họ.
Đừng thấy Lâm Liên đi làm một hai năm rồi, nhưng cô đối với chuyện nam nữ vẫn mông lung lắm, không biết gì. Ngoài cha mẹ họ hàng thân thích trong nhà, không có bất cứ tiếp xúc nào với những người con trai khác. Tuy rằng biết rất rõ ràng, đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng trái tim này vẫn đập liên hồi không ngừng, tay chân bủn rủn không có chút lực nào. Mặt vốn trắng như ngọc ửng hồng lên, không dám nhìn Phương Minh Viễn.
Nhìn bộ dạng này của cô, Phương Minh Viễn cũng có chút ngoài ý muốn, tim cũng có chút kỳ lạ. Kiếp trước của hắn, nói năng lộn xộn không được như ý, cuối cùng cũng chưa thành hôn nhưng bạn gái dù tốt xấu gì cũng đã qua lại với ba người, đối với phụ nữ cũng không phải là không biết gì cả cho nên chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của Lâm Liên, trong lòng đã có thể hiểu bảy tám phần rồi, hắn cũng không thể tránh khỏi có chút động lòng. Không tính tuổi kiếp trước của hắn thì bây giờ hắn cũng là người trưởng thành, khát vọng đối với nữ giới đều là bản tính của đàn ông, bất luận cái gì cũng không thể gạt bỏ được. Hơn nữa Lâm Liên lại là một cô gái xinh đẹp như hoa sen trong hồ nước.
Nhưng vào lúc đó, hiển nhiên không phải là lúc nói chuyện yêu đương, Phương Minh Viễn cố gắng kiềm chế việc thưởng thức khuôn mặt Lâm Liên ngượng ngùng, quay lại nhìn chỗ ngồi phía sau.
- Sao lại là cô?
Phương Minh Viễn thất thanh kêu lên. Ngồi sau hắn là một người nam và một người nữ, người nam khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, nhắm mắt ngồi bên đó, có vài phần uy nghiêm. Người con gái trên dưới hai mươi tuổi, tóc vàng dưới ánh nắng ngoài cửa sổ phát sáng lên, hơn nữa còn có khuôn mặt xinh đẹp làm động lòng người, chính là bạn tốt Vũ Điền Quang Ly của Asohon Kagetsu.
Lúc này trong lòng Vũ Điền Quang Ly cũng đang ảo não, trên máy bay không có việc gì, lại vô tình nghe thấy hai người ngồi trước nói chuyện cô cũng liền nghe họ nói, kết quả càng nghe càng chú ý, cuối cùng không kìm nổi lòng mà kêu lên một tiếng “Tốt”, làm kinh động đến đối phương. Hành vi nghe lén người khác không lịch sự chút nào. Nhưng không thể ngờ đến, từ ghế trước lại hiện ra khuôn mặt quen thuộc. Cô cũng thất thanh kêu lên:
- Sao lại là cậu?
Vũ Điền Quang Ly từ sau khi kinh doanh bánh hồng của huyện Bình Xuyên thì thường sống ở Nhật Bản phụ trách tiêu thụ bánh hồng, công việc thu mua đã giao lại người của công ty, thêm nữa sau khi Phương Minh Viễn đến Bắc Kinh , cũng đã lâu không gặp hắn rồi, lần này đột nhiên lại gặp trên máy bay, thật sự là làm cả hai người đều ngạc nhiên.
- Mọi người quen nhau sao?
Lâm Liên và người trung niên kia đồng thanh kêu lên. Chỉ là một người nói tiếng Nhật, một người nói tiếng Trung.
- Bác hai, là hắn, hắn là Phương Minh Viễn.
Vũ Điền Quang Ly nắm chặt tay người đàn ông trung niên, vui vẻ nói.
Ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông trung niên kia lập tức biến thành lửa nóng, lập tức đứng lên, hai tay lập tức nắm lấy tay của Phương Minh Viễn, cực kỳ nhiệt tình nói:
- Tôi là Vũ Điền Trọng, là bác hai của Vũ Điền Quang Ly, mong cậu Phương chỉ giáo.
- A!
Phương Minh Viễn giật mình nhìn ông ta, đây là trưởng bối của Vũ Điền Quang Ly, nhưng mà nhìn thấy mình lại khách khí như vậy. Hắn để ý đến Trần Trung ngồi sau đứng dậy, liền vội lắc lắc đầu với anh ta, biểu thị không có việc gì.
- Cậu Phương, bác hai tôi lần này đến Hongkong là muốn gặp cậu, kết quả mới ra khỏi sân bay thì được Aso cho biết cậu Phương hôm nay đi Tokyo, chúng tôi liền vội vàng quay lại, thật không ngờ lại gặp cậu trên máy bay.
Vũ Điền Quang Ly nói một hồi như vậy là để giải thích vì sao họ lại ở đây, nhưng Phương Minh Viễn vẫn có chút mơ hồ, bác của Vũ Điền Quang Ly tìm mình làm gì? Hiện tại kinh doanh bánh hồng và mình chẳng có liên quan gì, hay là Bình Xuyên xảy ra biến cố gì mà mình không biết?
- Quý khách lưu ý, chuyến bay của chúng ta chuẩn bị đến sân bay Haneda, Tokyo, mời các quý khách ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn, máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Lúc máy bay truyền đến âm thanh ngọt ngào của tiếp viên hàng không, Phương Minh Viễn nhìn thấy có hai nữ tiếp viên hàng không vội vàng đi lại chỗ họ.
- Cậu Phương, sau khi xuống máy bay, có thể bớt chút thời gian nói chuyện với chúng tôi được không, có chút chuyện quan trọng.
Vũ Điền Quang Ly vội vàng nói. Phương Minh Viễn không hiểu gì cả, nhưng Vũ Điền Quang Ly nói như vậy cũng không tiện từ chối chỉ có thể gật gật đầu.
Nửa giờ sau, ở một góc ở quán cà phê của sân bay Haneda, Phương Minh Viễn, người đến đón Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly, Vũ Điền Trọng ngồi đối mặt nhau.
- Cậu Phương, đại khái cậu không biết, bác hai của tôi là đại cổ đông thứ hai của công ty cổ phần Sega, và là phó tổng biên tập của công ty. Lần này tôi đi cùng bác ấy đến Hongkong, chính là muốn gặp mặt cậu Phương thảo luận một chút về việc chuyển nhượng “Buble” và “Zuma”.
Vũ Điền Quang Ly mở lời phá vỡ không khí, khiến cho Phương Minh Viễn đang mơ hồ không hiểu đã hiểu được ý đồ của họ.
Công ty SEGA Thế Gia hay công ty cổ phần Thế Gia, người Hoa Hạ thường gọi là Thế Gia hay SEGA, là một công ty trò chơi điện tử lâu năm ở Nhật Bản, nó từng đồng thời sản xuất phần cứng trò chơi và máy trò chơi, máy game gia dụng và game đối kháng, còn có game máy tính, có thể nói là công ty game điện tử toàn diện nhất. Ở đời trước, Phương Minh Viễn không lạ gì nó. Như “Đại chiến cây anh đào”, “Sony Đại mạo hiểm”, “Chiến sĩ VR”, “Toa mộc”, “Quang minh và Hắc ám”, “Ngôi sao mộng ảo” ở kiếp trước đã nghe nhiều quá nên không có gì xa lạ. Nó thậm chí còn đã cùng Nintendo, Sony, Microsoft bốn công ty game gia dụng lớn để cùng chế tạo. Thổ tinh do nó chế tạo, Phương Minh Viễn ở kiếp trước cũng đã dùng qua một cái, nó được coi là máy game 2D hình ảnh đỉnh nhất vào lúc đó, thậm chí còn được mong đợi hơn cả PS của Sony. Nhưng lần này, cạnh tranh với Nintendo giành “Buble ” và “Zuma” lại là Thế gia.
- Cậu Phương, có thể gặp cậu trên máy bay thật là phúc phận của tôi. Sau này còn nhờ cậu chỉ giáo nhiều.
Vũ Điền Trọng lại đứng dậy cúi người nói. Tuy rằng biết người Nhật cúi người như chuyện thường, một ngày không cúi người ba bốn lần thì ăn không ngon, nhưng bộ dạng này của ông ta vẫn làm cho Phương Minh Viễn tự nhiên có chút không thoải mái. Ha ha, càng cung kính, thì ý đồ càng lớn. Chỉ là ông ta muốn nói gì thì không nghĩ đến. Người chỉ thích thú với việc buôn bán bánh hồng như Vũ Điền Quang Ly lại có một người bác là phó tổng biên tập của công ty cổ phần Thế Gia.
- Quang Ly, tôi đang tự hỏi vì sao đột nhiên cô lại hỏi thăm hành tung của Phương Minh Viễn a!
Asohon Kagetsu kinh ngạc nói.
Vũ Điền Quang Ly hai tay giơ thành hình chữ thập, vẻ mặt khẩn cầu nói:
- Aso, tôi cũng là không còn cách nào, bác hai đột nhiên biết quê của Phương Minh Viễn ở Bình Xuyên, liền hỏi tôi, làm sao tôi có thể gạt bác ấy được.
Phương Minh Viễn đau đầu nhìn Vũ Điền Quang Ly, lần này Vũ Điền Quang Ly thật sự là đưa ra cho cậu một vấn đề khó.
- Ngài Vũ Điền, ngài là bác hai của Vũ Điền Quang Ly nên cháu cũng không giấu gì bác, nói thật, giữa mọi người với Nintendo, trước mắt mà nói, cháu nghiêng về Nintendo. Cũng giống như bên cháu trên máy bay mới nghe thấy như vậy, Nintendo bây giờ không phải chỉ là bán sản phầm mà còn bán tiêu chuẩn. Điều này bác có thể hiểu được.
Phương Minh Viễn trực tiếp nói.
Vũ Điền Trọng gật gật đầu, là người trong nghề, làm sao lại không hiểu Phương Minh Viễn đang nói cái gì. Mười năm trước, ngành máy game điện tử Nhật Bản phát triển nhanh thu hút những công ty khác ôm hy vọng gia nhập vào ngành này. Nhưng Nintendo giành được thành công lớn ở FC, khiến cho mỗi công ty đang có ý đồ cạnh tranh ở lĩnh vực máy game gia dụng đều không thể không hợp tác với Nintendo, chỉ có thể phát triển trên lĩnh vực phần mềm game FC. Vì thế Nintendo nhanh chóng khiến tiêu chuẩn của mình trở thành ngành tiêu chuẩn, cũng bởi vậy mà thu được lợi.
- Cậu Phương, tôi không phủ nhận, Nintendo với địa vị của người đi trước, trong ngành sản xuất game gia dụng của Nhật Bản, đã trở thành người tạo ra tiêu chuẩn. Nhưng tôi nghĩ cháu cũng biết, những công ty kí hợp đồng với Nintendo mỗi khi phát triển xong một phần mềm game nào đều phải nhờ Nintendo tiến hành đánh giá rồi quyết định xem có phù hợp với tiêu chuẩn không, đồng thời bắt buộc phải do xưởng sản xuất của Nintendo làm thành thẻ trò chơi mới có thể bán. Trừ đi phí thành phẩm, từ mỗi hộp game Nintendo có thể thu được tổng lợi nhuận ít nhất là 10%, hơn nữa nó cũng không chịu những mạo hiểm như trữ hàng, phát triển…,cũng không quản lý xem trò chơi có dễ bán hay không. Ngoài ra, trong cái hiệp ước này còn quy định mỗi công ty hợp tác với Nintendo thì những trò chơi được phát triển không thể vượt quá năm trò chơi một năm, đồng thời không thể dùng cấu hình game của công ty khác. Cậu không cảm thấy hiệp ước này có chút hà khắc sao?
Vũ Điền Trọng trầm giọng nói. Tuy rằng ngồi trước mặt chỉ là một cậu nhóc mới hơn mười tuổi nhưng Vũ Điền Trọng không dám có nửa điểm coi thường. Cậu thiếu niên này, hai năm trở lại đây, những thành tựu gặt hái được ở Nhật Bản thật là chói chang. Hơn nữa lần này Thế Gia có thể tranh giành thắng lợi với Nintendo được hay không đều nằm trong tay hắn.
Loại máy game mới của Thế Gia năm nay sẽ tung ra thị trường, nhưng một chiếc máy game mới có thể được thị trường công nhận hay không, một mặt là do tính năng của phần cứng game, mặt khác là nó có thể đáp ứng được sự mong đợi của những người chơi game. Mặc dù Thế Gia có thể sản xuất được game nhưng chỉ dựa vào chính mình thì không thể đưa máy game của mình lên được. Mà ở Nhật Bản, những công ty có thương hiệu lâu năm đại đa số đều có hiệp ước với Nintendo. Còn lại cho Thế Gia thực sự không nhiều, mà hai năm gần đây, công ty trò chơi mới huy hoàng nhất chỉ có thể là công ty GAME Station, có mấy bộ game đều thu được hiệu quả tốt trên thị trường, đối với một công ty có tiềm năng như thế, Thế Gia sao lại không coi trọng chứ?
Nhưng cho dù Thế Gia gia giá cao thì theo tin nội bộ của GAMEStation thì dường như cậu thiếu niên này coi trọng Nintendo hơn. Cho nên khi Vũ Điền Trọng biết được cháu gái Vũ Điền Quang Ly của mình quen biết Phương Minh Viễn liền lập tức lôi kéo cô đến HongKong thăm hỏi Phương Minh Viễn, thật không ngờ đến sân bay mới biết hôm nay Phương Minh Viễn đi Tokyo, lại lập tức lên máy bay về Tokyo, hy vọng tốt nhất là ở sân bay bắt kịp được cậu, chẳng ai có thể ngờ được mình và Phương Minh Viễn trên máy bay lại người ngồi ghế trước người ngồi ghế sau.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, mỉm cười không nói gì. Vũ Điền Trọng nói không sai, lợi dụng địa vị trong ngành, điều kiện hợp đồng với Nintendo quả thật hà khắc, rất nhiều công ty hợp tác với nó đều bất mãn, nhưng đã trải qua kiếp trước nên Phương Minh Viễn biết đây chính là lựa chọn chuẩn xác nhất. Điều kiện này làm cho ngành phần mềm game của Nhật Bản tránh được một trận hỗn loạn, bảo đảm đây chính là sự phát triển mới và mạnh mẽ cho ngành, cũng khiến cho những người nổi bật gặt hái được thành công. Vì một năm chỉ có năm lần cơ hội, vả lại những người kí hợp đồng lại là những đối thủ cạnh tranh mãnh liệt, do đó lần này chất lượng phần mềm sản xuất cũng cần phải tăng cao, toàn lực phát triển sản phẩm bán chạy. Từ đó tránh cho Nintendo đi theo con đường cũ của công ty máy game của Mỹ. Bởi vì thị trường máy game rất hỗn loạn phức tạp, làm cho đại bộ phận người chơi game ở Mỹ mất đi hứng thú.
Phương Minh Viễn mới xem xong trong tư liệu có mấy công ty phần mềm game, sau khi kí hợp đồng với Nintendo, chỉ trong ba bốn năm ngắn ngủi sản lượng kinh doanh đã tăng từ mười lần đến mấy chục lần, trở thành doanh nghiệp loại lớn có sản lượng kinh doanh hơn trăm triệu đô la, lợi nhuận cũng rất lạc quan. Như hiện tại trở thành bạn làm ăn cùng chia sẻ vui buồn với Nintendo.
Thậm chí Nintendo còn đem sách lược có tính liên minh này mở rộng sang cả những lĩnh vực khác. Lấy “Siêu cấp Mario” làm nhân vật chính, để công ty điện ảnh thu được lợi nhuận lớn. Ở Mỹ, số lượng lớn tạp chí, sách báo, các chế phẩm nghe nhìn, thậm chí cả notebook hay những đồ dùng hàng ngày đều có cờ hiệu nhân vật chính trò chơi của Nintendo. Có rất nhiều chương trình TV, băng ghi hình đều lấy bối cảnh hay nội dung của trò chơi của Nintendo. Ở Mỹ, các chương trình thiếu nhi, những phim hoạt hình căn cứ theo quy tắc của game của Nintendo hay lấy bối cảnh của trò chơi số lượng vượt xa các chương trình thiếu nhi khác. Có thể nói trong mấy năm này, không thể đếm được những doanh nghiệp muốn có được vầng hào quang như Nintendo.
Có thể nói, đối đầu với Nintendo, chính là đối đầu với những đồng minh sau lưng nó. Đây là một khó khăn lớn.
Sau này sở dĩ Sony và Microsoft có thể tiến vào lĩnh vực này, chiếm được một phần đều là dựa vào tiền lực lớn thu được từ trước. Nhưng Thế Gia, không có tiền lực như vậy, lúc mới tạo ra nó cũng gặp không ít thất bại liên tiếp, cuối cùng không thể không rời khỏi thị trường này.
- Cậu Phương chỉ sợ không biết, Thế Gia và Nintendo cũng từng có một lần hợp tác. Chúng tôi đã từng đưa ra một loại hình máy game nhỏ, hơn nữa còn nghiên cứu chế tạo pin có thể sạc điện, nhưng sau đó chúng tôi phát hiện ra chất hóa học của loại pin này trong quá trình sạc pin có thể gây ung thư, do đó không lâu sau khi loại pin này được đưa ra đã bị Cục Y tế Mỹ cấm bán. Điểm này là do sai sót của chúng tôi không phát hiện ra trong quá trình sản xuất, bị cấm cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng sau khi tin tức truyền đi, Nintendo lại ném đã xuống giếng, còn đăng một quảng cáo trên báo nói “SEGA đem đến ung thư cho bạn!”
Vũ Điền Quang Ly nghiến răng nói, chỉ là người đẹp cho dù là nghiến răng nghiến lợi thì lực cũng nhẹ thôi, chỉ làm cho Phương Minh Viễn nhìn ra mặt khác của cô.
Phương Minh Viễn chỉ thản nhiên cười, thương trường như chiến trường, đồng nghiệp là oan gia, chiêu này của Nintendo tuy rằng rất hiểm nhưng những bộ phận liên quan của chính phủ Nhật Bản lại không quản, mình làm được cái gì, vì sao phải đòi lại công bằng cho Thế Gia chứ?
Vũ Điền Trọng và Vũ Điện Quang Ly liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn ra, ít nhất trước mắt, Phương Minh Viễn vẫn là coi trọng Nintendo.
Vũ Điền Trọng nắm chặt tay, sau đó lại thả lỏng ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, trịnh trọng nói:
- Cậu Phương, nghe nói cậu có ý từ Nintendo lấy được quyền sản xuất FC ở Hoa Hạ, đây là loại máy đang dần đi xuống dốc, căn bản không đáng để đầu tư. Tôi có một đề nghị….
Lúc đó ở trên lầu văn phòng của Nintendo, có hai người được gọi như linh hồn của Nintendo—Shigeru Miyamoto và Yokoi Junping cũng đang thảo luận về Phương Minh Viễn.
- Cái tên tiểu tử thần kì ở Hoa Hạ kia nghe nói đang trên đường đến Tokyo.
Shigeru đang theo hướng của sổ nhìn xuống đường thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói.
Yokoi không nói gì chỉ gật gật đầu. Nintendo và GAMEStation đàm phán đã tiến hành được một thời gian rồi, cái này cũng do công ty cổ phần Enics nắm giữ cổ phiếu của công ty nhưng quyền kinh doanh lại nằm trong tay một cậu nhóc ở Hoa Hạ. Nhưng “Buble” và “Zuma” mà họ muốn mua bản quyền lại nằm tất trong tay cậu ta. Nói đến cậu nhóc này, hai linh hồn của Nintendo không thể không thừa nhận cậu là một thiên tài thần kì. Ít nhất khi bằng tuổi hắn, họ chỉ là những người Nhật bình thường không có tiếng tăm gì.
Nhưng hắn, không chỉ có bản quyền hai bộ truyện tranh bán chạy nhất “U Du Bạch Thư” và “Thợ săn”, trở thành nhân vật thống lĩnh trong số những tác giả truyện tranh tài năng nhất của Nhật Bản hai năm trở lại đây còn cùng công ty cổ phần Enics góp vốn mở công ty liên doanh game, hơn nữa tác phẩm đầu tay “Thời đại đại hàng hải” ở Nhật Bản thậm chí là thì trường game toàn thế giới được tiêu thụ với số lượng khổng lồ. Mặc dù họ không biết tình hình tài chính của công ty GAMEStation như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, ngành game mà công ty cổ phần Enics đầu tư lần này là một ví dụ thành công nhất, chỉ mới có 1 năm, số tiền thu lại được đã gấp mười mấy lần số đầu tư. Điều này là vì sao, như hiện nay Phương Minh Viễn mặc dù đang ở Hoa Hạ, nhưng địa vị của cậu ta ở công ty không ai có thể lay chuyển được. Ngay cả người đại diện của cậu ta ở Nhật Bản, Asohon Kagetsu , cũng đã trở thành nhân vật lớn trong ngành game Nhật Bản, không ai dám vì cô là phụ nữ mà coi thường.
Hơn nữa bộ game thứ hai “Thời đại đại hàng hải 2” cũng thu được lợi nhuận lớn và đánh giá cao trên thế giới, loạt sản phẩm “Thời đại đại hàng hải” bây giờ đã trở thành cây kiếm tiền của công ty GAMEStation, trên thế giới đã bồi dưỡng vô số fan trung thành của “Thời đại đại hàng hải”. Món tiền lớn vô hình này đối với Nintendo mà nói thực là thèm thuồng.
- Tiền bối Yokoi, công ty GAMEStation gần đây xuất bản truyện game “Nguy cơ sinh hóa”, ông đã đọc chưa?
Shigeru bước về phía bàn của Yokoi, hai tay chống xuống mặt bàn, mắt nhìn thẳng vào ông ta nói.
Yokoi lại gật đầu, “Nguy cơ sinh hóa” từ khi xuất bản đến nay cũng đã được một thời gian, ở giới xuất bản Nhật Bản cũng thu hút một lượng đọc giả lớn đối với loại truyện kinh dị, nguyên bản còn có một lượng nhóm độc giả lớn nhất Đông Á, mà “Nguy cơ sinh hoa” đối với thể loại truyện kinh dị ởNhật Bản chỉ là thêm một loại. Chỉ đề cập đến số ít, hay so sánh với phạm vi ảnh hưởng của truyện, “Nguy cơ sinh hóa” lại là mở rộng mặt bị tổn hại, làm cho người đọc dễ nhập tâm. Còn đem so sánh với những loại ma quỷ hư vô mờ mịt, những người bị bệnh độc chết vẫn đang ăn, càng phù hợp với logic của con người, càng làm cho con người tin và tương lai này có thể xảy ra, sẽ gặt hái được thành công không tầm thường ở Nhật Bản.
- Nghe nói “Nguy cơ sinh hóa” tuy không phải do thiếu niên Hoa Hạ kia viết ra, nhưng toàn bộ bối cảnh và bản thảo đại cương đều do hắn sáng tác, những người khác chỉ căn cứ vào sáng tác của hắn mà hoàn thiện thêm. Tôi nghĩ “Nguy cơ sinh hóa” này chỉ e là lúc đầu cũng không phải định viết tiểu thuyết mà là trò chơi.
Shigeru trầm giọng nói.
- Chẳng qua là vì rất nhiều nguyên nhân mà không đưa bộ trò chơi này ra được, bọn họ mối dùng cách này, tạo xu thế cho trò chơi.
Nếu lúc này Phương Minh Viễn đang ngồi đây, chỉ sợ phải vỗ tay cổ vũ anh ta vì câu nói này. Ờ kiếp trước, quả thật đã xuất hiện game “Nguy cơ sinh hóa”, sau đó mới dần dần cho ra tiểu thuyết cùng tên. Nhưng Phương Minh Viễn bởi vì không nhớ rõ, ở kiếp trước “Nguy cơ sinh hóa” rốt cuộc là được xuất bản năm nào, nên mới tạm thời viết kịch bản và đề cương đưa cho nhân viên chế tác của công ty game. Trải qua một khoảng thời gian chuẩn bị, phát hiện nếu lấy trình độ vi tính hiện tại rất khó đạt đến tiêu chuẩn thiết kế của Phương Minh Viễn, cho nên mới chuyển sang cái khác, cho ra tiểu thuyết “Nguy cơ sinh hóa”. Một là giống như lời Shigeru, cho tạo thế trò chơi, hai là bản quyền trong tay. Như vậy, mặc dù kiếp trước một công ty Nhật Bản đã cướp mất việc cho ra mắt trước cũng không ngăn cản được công ty GAMEStation phát hành loạt game.
- Anh Shigeru, ý của anh tôi hiểu rất rõ, nhưng muốn cải biên tiểu thuyết này thành game hoàn hảo để xuất hiện trên màn hình, đối với máy tính, yêu cầu phần cứng của máy game rất cao. Không cần nói là FC rồi, cho dù cuối năm nay chúng tôi tung ra thị trường SFC, chỉ sợ có không ít khó khăn.
Yokoi bình tĩnh nói. Hơn nữa bản quyền tiểu thuyết này nằm trong tay công ty GAMEStation, làm một công ty phần mềm game, làm sao có thể làm cho nó chuyển sang cho Nintendo được? Lấy trình độ chế tác game của công ty GAMEStation mà nói, triển vọng của game này có thể như mong muốn, cái cây hái tiền như thế, ai lại vứt bỏ chứ?
- Cậu thiếu niên kia không phải là muốn FC trao quyền sản xuất ở Hoa Hạ chứ? Tôi không tin thêm cái này nữa cậu ta vẫn từ chối không đồng ý.
Shigeru kiên quyếet nói.
- Anh Yokoi, tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể thông qua đàm phán để giải quyết. Hơn nữa trước mắt phần mềm game của công ty GAMEStation đều nhằm vào máy tính để tạo ra tính năng, nhưng tôi nghĩ họ không thể không nhìn thấy triển vọng của máy game gia dụng, có thể có được cơ hội như vậy, đặt chân vào lĩnh vực máy game gia dụng, làm cho game của mình trở thành những sản phẩm vượt bình đài, không thể nghi ngờ được sự mở rộng phạm vi lợi nhuận của họ, họ không thể không động lòng được.
Yokoi nhìn thẳng vào hai mắt anh ta nói:
- Anh Shigeru, nói thật, tôi thấy tiêu đề “Nguy cơ sinh hóa” không phù hợp với phong cách sản xuất game của Nintendo, game của chúng ta đại đa số có thể nói là hướng đến những người trẻ, nhưng “Nguy cơ sinh hóa” rõ ràng là dành cho những người trưởng thành chơi.
- Anh Yokoi, tôi thừa nhận anh nói không sai, nhưng tôi cho rằng, những năm gần đây, trò chơi của chúng ta quá coi trọng mức độ tuổi phù hợp, tuy rằng trò chơi như vậy có thể mang đến cho người chơi cảm giác ấm áp, cảm giác vui vẻ khi cả nhà cùng chơi, mặc dù tôi cho rằng, trong một thời gian dài, khách hàng chủ yếu của máy game gia đình vẫn là những người từ ba mươi tuổi trở xuống, nhưng để đến ngày đó, khách hàng hiện tại cũng trở thành người trung niên, nhưng đến lúc đó, chỉ cung cấp cho họ những trò chơi chỉ mang cảm giác vui vẻ là không đủ. Khẩu vị của con người rất lạ, mặc dù thích sơn hào hải vị nhưng rồi cũng có một ngày sẽ ăn chay, mà đến lúc đó chúng ta thay đổi thì không kịp nữa rồi.
Shigeru nghiêm mặt nói
Yokoi trầm mặc, cụp mắt xuống, anh ta cũng rất rõ, lời Shigeru cũng không phải là không có lý. FC từ lúc ra đời đến nay cũng có hơn sáu năm, trong hơn sáu năm này, trong lĩnh vực trò chơi ở Nhật Bản, Nintendo thu được không ít lợi nhuận, khách quan mà nói những lợi nhuận này tự nhiên sẽ thu hút các doanh nghiệp khác đặt chân vào lĩnh vực trò chơi. Ít nhất anh ta cũng biết, nhãn hiệu máy game lâu đời đang nghiên cứu và đánh giá máy game của họ, rất có thể hôm nay sẽ tung ra thị trường. Hơn nữa nghe nói, bộ phận nghiên cứu phát triển của Sony cũng đang nghiên cứu chế tạo máy game mới.
Nhưng muốn thay đổi phong cách sản phẩm đã mười năm của Nintendo không dễ dàng như vậy. Như mấy năm trước công ty Coca Cola hủy bỏ phương pháp cũ, cũng tuyên truyền đưa ra phương pháp mới. Nhưng những khách hàng trung thành nhất của công ty Coca Cola lại không ủng hộ. Sự việc này chỉ có đúng ba tháng, công ty Coca Cola không thể tiếp tục để người tiêu dùng phẫn nộ, đành phải quay lại phương pháp cũ, phương pháp mới bị vứt bỏ. “Thời báo NewYork” nước Mỹ sau việc này gọi sự thay đổi phương pháp của Coca Cola là một trong những sai lầm nghiêm trọng nhất của nước Mỹ trong một trăm năm qua.
Anh ta cũng không muốn sau này Nitendo sẽ có một ngày như vậy
Phía sau hai người đột nhiên truyền đến một âm thanh trong trẻo làm hai người giật mình, không hẹn mà cùng quay đầu lại. Tuy không để ý đến nhưng vì hai người nói chuyện tùy tiện quá, lại cách không xa, mặc dù không giống như tóc chạm vành tai, nhưng không hẹn mà cùng nhau ngoảnh đầu lại, đôi môi Phương Minh Viễn trượt trên má của Lâm Liên, lập tức một cảm giác khác thường từ môi truyền thẳng về tim.
Lâm Liên cũng giật mình kinh hãi, cô có thể cảm thấy được đôi môi của Phương Minh Viễn lướt qua khóe môi cô, mãi đến khi hơi thở ấm áp kia thổi vào vành tai làm toàn thân cô như mềm nhũn ra. Cũng may hai người chỉ chạm một chút rồi lập tức tránh ra, nếu không Lâm Liên có thể ngồi trên ghế không còn chút sức nào. Những cô gái sinh năm 60 đến đầu 70 ở Hoa Hạ không thể hiểu chuyện tình yêu như những cô gái sinh năm 80, 90 được, đừng nói là hôn nhau ở nơi công cộng, ngay cả việc phát tán ảnh khỏa thân lên mạng cũng đầy người ra. Nhưng vào đầu những năm 90, những cô gái sinh năm 60, 70 chỉ là nắm tay ở nơi công cộng đã không biết có bao nhiêu ánh mắt nhìn họ, có bao nhiêu người đang nói họ.
Đừng thấy Lâm Liên đi làm một hai năm rồi, nhưng cô đối với chuyện nam nữ vẫn mông lung lắm, không biết gì. Ngoài cha mẹ họ hàng thân thích trong nhà, không có bất cứ tiếp xúc nào với những người con trai khác. Tuy rằng biết rất rõ ràng, đây chỉ là ngoài ý muốn, nhưng trái tim này vẫn đập liên hồi không ngừng, tay chân bủn rủn không có chút lực nào. Mặt vốn trắng như ngọc ửng hồng lên, không dám nhìn Phương Minh Viễn.
Nhìn bộ dạng này của cô, Phương Minh Viễn cũng có chút ngoài ý muốn, tim cũng có chút kỳ lạ. Kiếp trước của hắn, nói năng lộn xộn không được như ý, cuối cùng cũng chưa thành hôn nhưng bạn gái dù tốt xấu gì cũng đã qua lại với ba người, đối với phụ nữ cũng không phải là không biết gì cả cho nên chỉ cần nhìn thấy bộ dạng của Lâm Liên, trong lòng đã có thể hiểu bảy tám phần rồi, hắn cũng không thể tránh khỏi có chút động lòng. Không tính tuổi kiếp trước của hắn thì bây giờ hắn cũng là người trưởng thành, khát vọng đối với nữ giới đều là bản tính của đàn ông, bất luận cái gì cũng không thể gạt bỏ được. Hơn nữa Lâm Liên lại là một cô gái xinh đẹp như hoa sen trong hồ nước.
Nhưng vào lúc đó, hiển nhiên không phải là lúc nói chuyện yêu đương, Phương Minh Viễn cố gắng kiềm chế việc thưởng thức khuôn mặt Lâm Liên ngượng ngùng, quay lại nhìn chỗ ngồi phía sau.
- Sao lại là cô?
Phương Minh Viễn thất thanh kêu lên. Ngồi sau hắn là một người nam và một người nữ, người nam khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, mặt chữ điền, nhắm mắt ngồi bên đó, có vài phần uy nghiêm. Người con gái trên dưới hai mươi tuổi, tóc vàng dưới ánh nắng ngoài cửa sổ phát sáng lên, hơn nữa còn có khuôn mặt xinh đẹp làm động lòng người, chính là bạn tốt Vũ Điền Quang Ly của Asohon Kagetsu.
Lúc này trong lòng Vũ Điền Quang Ly cũng đang ảo não, trên máy bay không có việc gì, lại vô tình nghe thấy hai người ngồi trước nói chuyện cô cũng liền nghe họ nói, kết quả càng nghe càng chú ý, cuối cùng không kìm nổi lòng mà kêu lên một tiếng “Tốt”, làm kinh động đến đối phương. Hành vi nghe lén người khác không lịch sự chút nào. Nhưng không thể ngờ đến, từ ghế trước lại hiện ra khuôn mặt quen thuộc. Cô cũng thất thanh kêu lên:
- Sao lại là cậu?
Vũ Điền Quang Ly từ sau khi kinh doanh bánh hồng của huyện Bình Xuyên thì thường sống ở Nhật Bản phụ trách tiêu thụ bánh hồng, công việc thu mua đã giao lại người của công ty, thêm nữa sau khi Phương Minh Viễn đến Bắc Kinh , cũng đã lâu không gặp hắn rồi, lần này đột nhiên lại gặp trên máy bay, thật sự là làm cả hai người đều ngạc nhiên.
- Mọi người quen nhau sao?
Lâm Liên và người trung niên kia đồng thanh kêu lên. Chỉ là một người nói tiếng Nhật, một người nói tiếng Trung.
- Bác hai, là hắn, hắn là Phương Minh Viễn.
Vũ Điền Quang Ly nắm chặt tay người đàn ông trung niên, vui vẻ nói.
Ánh mắt nghi ngờ của người đàn ông trung niên kia lập tức biến thành lửa nóng, lập tức đứng lên, hai tay lập tức nắm lấy tay của Phương Minh Viễn, cực kỳ nhiệt tình nói:
- Tôi là Vũ Điền Trọng, là bác hai của Vũ Điền Quang Ly, mong cậu Phương chỉ giáo.
- A!
Phương Minh Viễn giật mình nhìn ông ta, đây là trưởng bối của Vũ Điền Quang Ly, nhưng mà nhìn thấy mình lại khách khí như vậy. Hắn để ý đến Trần Trung ngồi sau đứng dậy, liền vội lắc lắc đầu với anh ta, biểu thị không có việc gì.
- Cậu Phương, bác hai tôi lần này đến Hongkong là muốn gặp cậu, kết quả mới ra khỏi sân bay thì được Aso cho biết cậu Phương hôm nay đi Tokyo, chúng tôi liền vội vàng quay lại, thật không ngờ lại gặp cậu trên máy bay.
Vũ Điền Quang Ly nói một hồi như vậy là để giải thích vì sao họ lại ở đây, nhưng Phương Minh Viễn vẫn có chút mơ hồ, bác của Vũ Điền Quang Ly tìm mình làm gì? Hiện tại kinh doanh bánh hồng và mình chẳng có liên quan gì, hay là Bình Xuyên xảy ra biến cố gì mà mình không biết?
- Quý khách lưu ý, chuyến bay của chúng ta chuẩn bị đến sân bay Haneda, Tokyo, mời các quý khách ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn, máy bay chuẩn bị hạ cánh.
Lúc máy bay truyền đến âm thanh ngọt ngào của tiếp viên hàng không, Phương Minh Viễn nhìn thấy có hai nữ tiếp viên hàng không vội vàng đi lại chỗ họ.
- Cậu Phương, sau khi xuống máy bay, có thể bớt chút thời gian nói chuyện với chúng tôi được không, có chút chuyện quan trọng.
Vũ Điền Quang Ly vội vàng nói. Phương Minh Viễn không hiểu gì cả, nhưng Vũ Điền Quang Ly nói như vậy cũng không tiện từ chối chỉ có thể gật gật đầu.
Nửa giờ sau, ở một góc ở quán cà phê của sân bay Haneda, Phương Minh Viễn, người đến đón Asohon Kagetsu và Vũ Điền Quang Ly, Vũ Điền Trọng ngồi đối mặt nhau.
- Cậu Phương, đại khái cậu không biết, bác hai của tôi là đại cổ đông thứ hai của công ty cổ phần Sega, và là phó tổng biên tập của công ty. Lần này tôi đi cùng bác ấy đến Hongkong, chính là muốn gặp mặt cậu Phương thảo luận một chút về việc chuyển nhượng “Buble” và “Zuma”.
Vũ Điền Quang Ly mở lời phá vỡ không khí, khiến cho Phương Minh Viễn đang mơ hồ không hiểu đã hiểu được ý đồ của họ.
Công ty SEGA Thế Gia hay công ty cổ phần Thế Gia, người Hoa Hạ thường gọi là Thế Gia hay SEGA, là một công ty trò chơi điện tử lâu năm ở Nhật Bản, nó từng đồng thời sản xuất phần cứng trò chơi và máy trò chơi, máy game gia dụng và game đối kháng, còn có game máy tính, có thể nói là công ty game điện tử toàn diện nhất. Ở đời trước, Phương Minh Viễn không lạ gì nó. Như “Đại chiến cây anh đào”, “Sony Đại mạo hiểm”, “Chiến sĩ VR”, “Toa mộc”, “Quang minh và Hắc ám”, “Ngôi sao mộng ảo” ở kiếp trước đã nghe nhiều quá nên không có gì xa lạ. Nó thậm chí còn đã cùng Nintendo, Sony, Microsoft bốn công ty game gia dụng lớn để cùng chế tạo. Thổ tinh do nó chế tạo, Phương Minh Viễn ở kiếp trước cũng đã dùng qua một cái, nó được coi là máy game 2D hình ảnh đỉnh nhất vào lúc đó, thậm chí còn được mong đợi hơn cả PS của Sony. Nhưng lần này, cạnh tranh với Nintendo giành “Buble ” và “Zuma” lại là Thế gia.
- Cậu Phương, có thể gặp cậu trên máy bay thật là phúc phận của tôi. Sau này còn nhờ cậu chỉ giáo nhiều.
Vũ Điền Trọng lại đứng dậy cúi người nói. Tuy rằng biết người Nhật cúi người như chuyện thường, một ngày không cúi người ba bốn lần thì ăn không ngon, nhưng bộ dạng này của ông ta vẫn làm cho Phương Minh Viễn tự nhiên có chút không thoải mái. Ha ha, càng cung kính, thì ý đồ càng lớn. Chỉ là ông ta muốn nói gì thì không nghĩ đến. Người chỉ thích thú với việc buôn bán bánh hồng như Vũ Điền Quang Ly lại có một người bác là phó tổng biên tập của công ty cổ phần Thế Gia.
- Quang Ly, tôi đang tự hỏi vì sao đột nhiên cô lại hỏi thăm hành tung của Phương Minh Viễn a!
Asohon Kagetsu kinh ngạc nói.
Vũ Điền Quang Ly hai tay giơ thành hình chữ thập, vẻ mặt khẩn cầu nói:
- Aso, tôi cũng là không còn cách nào, bác hai đột nhiên biết quê của Phương Minh Viễn ở Bình Xuyên, liền hỏi tôi, làm sao tôi có thể gạt bác ấy được.
Phương Minh Viễn đau đầu nhìn Vũ Điền Quang Ly, lần này Vũ Điền Quang Ly thật sự là đưa ra cho cậu một vấn đề khó.
- Ngài Vũ Điền, ngài là bác hai của Vũ Điền Quang Ly nên cháu cũng không giấu gì bác, nói thật, giữa mọi người với Nintendo, trước mắt mà nói, cháu nghiêng về Nintendo. Cũng giống như bên cháu trên máy bay mới nghe thấy như vậy, Nintendo bây giờ không phải chỉ là bán sản phầm mà còn bán tiêu chuẩn. Điều này bác có thể hiểu được.
Phương Minh Viễn trực tiếp nói.
Vũ Điền Trọng gật gật đầu, là người trong nghề, làm sao lại không hiểu Phương Minh Viễn đang nói cái gì. Mười năm trước, ngành máy game điện tử Nhật Bản phát triển nhanh thu hút những công ty khác ôm hy vọng gia nhập vào ngành này. Nhưng Nintendo giành được thành công lớn ở FC, khiến cho mỗi công ty đang có ý đồ cạnh tranh ở lĩnh vực máy game gia dụng đều không thể không hợp tác với Nintendo, chỉ có thể phát triển trên lĩnh vực phần mềm game FC. Vì thế Nintendo nhanh chóng khiến tiêu chuẩn của mình trở thành ngành tiêu chuẩn, cũng bởi vậy mà thu được lợi.
- Cậu Phương, tôi không phủ nhận, Nintendo với địa vị của người đi trước, trong ngành sản xuất game gia dụng của Nhật Bản, đã trở thành người tạo ra tiêu chuẩn. Nhưng tôi nghĩ cháu cũng biết, những công ty kí hợp đồng với Nintendo mỗi khi phát triển xong một phần mềm game nào đều phải nhờ Nintendo tiến hành đánh giá rồi quyết định xem có phù hợp với tiêu chuẩn không, đồng thời bắt buộc phải do xưởng sản xuất của Nintendo làm thành thẻ trò chơi mới có thể bán. Trừ đi phí thành phẩm, từ mỗi hộp game Nintendo có thể thu được tổng lợi nhuận ít nhất là 10%, hơn nữa nó cũng không chịu những mạo hiểm như trữ hàng, phát triển…,cũng không quản lý xem trò chơi có dễ bán hay không. Ngoài ra, trong cái hiệp ước này còn quy định mỗi công ty hợp tác với Nintendo thì những trò chơi được phát triển không thể vượt quá năm trò chơi một năm, đồng thời không thể dùng cấu hình game của công ty khác. Cậu không cảm thấy hiệp ước này có chút hà khắc sao?
Vũ Điền Trọng trầm giọng nói. Tuy rằng ngồi trước mặt chỉ là một cậu nhóc mới hơn mười tuổi nhưng Vũ Điền Trọng không dám có nửa điểm coi thường. Cậu thiếu niên này, hai năm trở lại đây, những thành tựu gặt hái được ở Nhật Bản thật là chói chang. Hơn nữa lần này Thế Gia có thể tranh giành thắng lợi với Nintendo được hay không đều nằm trong tay hắn.
Loại máy game mới của Thế Gia năm nay sẽ tung ra thị trường, nhưng một chiếc máy game mới có thể được thị trường công nhận hay không, một mặt là do tính năng của phần cứng game, mặt khác là nó có thể đáp ứng được sự mong đợi của những người chơi game. Mặc dù Thế Gia có thể sản xuất được game nhưng chỉ dựa vào chính mình thì không thể đưa máy game của mình lên được. Mà ở Nhật Bản, những công ty có thương hiệu lâu năm đại đa số đều có hiệp ước với Nintendo. Còn lại cho Thế Gia thực sự không nhiều, mà hai năm gần đây, công ty trò chơi mới huy hoàng nhất chỉ có thể là công ty GAME Station, có mấy bộ game đều thu được hiệu quả tốt trên thị trường, đối với một công ty có tiềm năng như thế, Thế Gia sao lại không coi trọng chứ?
Nhưng cho dù Thế Gia gia giá cao thì theo tin nội bộ của GAMEStation thì dường như cậu thiếu niên này coi trọng Nintendo hơn. Cho nên khi Vũ Điền Trọng biết được cháu gái Vũ Điền Quang Ly của mình quen biết Phương Minh Viễn liền lập tức lôi kéo cô đến HongKong thăm hỏi Phương Minh Viễn, thật không ngờ đến sân bay mới biết hôm nay Phương Minh Viễn đi Tokyo, lại lập tức lên máy bay về Tokyo, hy vọng tốt nhất là ở sân bay bắt kịp được cậu, chẳng ai có thể ngờ được mình và Phương Minh Viễn trên máy bay lại người ngồi ghế trước người ngồi ghế sau.
Phương Minh Viễn gật gật đầu, mỉm cười không nói gì. Vũ Điền Trọng nói không sai, lợi dụng địa vị trong ngành, điều kiện hợp đồng với Nintendo quả thật hà khắc, rất nhiều công ty hợp tác với nó đều bất mãn, nhưng đã trải qua kiếp trước nên Phương Minh Viễn biết đây chính là lựa chọn chuẩn xác nhất. Điều kiện này làm cho ngành phần mềm game của Nhật Bản tránh được một trận hỗn loạn, bảo đảm đây chính là sự phát triển mới và mạnh mẽ cho ngành, cũng khiến cho những người nổi bật gặt hái được thành công. Vì một năm chỉ có năm lần cơ hội, vả lại những người kí hợp đồng lại là những đối thủ cạnh tranh mãnh liệt, do đó lần này chất lượng phần mềm sản xuất cũng cần phải tăng cao, toàn lực phát triển sản phẩm bán chạy. Từ đó tránh cho Nintendo đi theo con đường cũ của công ty máy game của Mỹ. Bởi vì thị trường máy game rất hỗn loạn phức tạp, làm cho đại bộ phận người chơi game ở Mỹ mất đi hứng thú.
Phương Minh Viễn mới xem xong trong tư liệu có mấy công ty phần mềm game, sau khi kí hợp đồng với Nintendo, chỉ trong ba bốn năm ngắn ngủi sản lượng kinh doanh đã tăng từ mười lần đến mấy chục lần, trở thành doanh nghiệp loại lớn có sản lượng kinh doanh hơn trăm triệu đô la, lợi nhuận cũng rất lạc quan. Như hiện tại trở thành bạn làm ăn cùng chia sẻ vui buồn với Nintendo.
Thậm chí Nintendo còn đem sách lược có tính liên minh này mở rộng sang cả những lĩnh vực khác. Lấy “Siêu cấp Mario” làm nhân vật chính, để công ty điện ảnh thu được lợi nhuận lớn. Ở Mỹ, số lượng lớn tạp chí, sách báo, các chế phẩm nghe nhìn, thậm chí cả notebook hay những đồ dùng hàng ngày đều có cờ hiệu nhân vật chính trò chơi của Nintendo. Có rất nhiều chương trình TV, băng ghi hình đều lấy bối cảnh hay nội dung của trò chơi của Nintendo. Ở Mỹ, các chương trình thiếu nhi, những phim hoạt hình căn cứ theo quy tắc của game của Nintendo hay lấy bối cảnh của trò chơi số lượng vượt xa các chương trình thiếu nhi khác. Có thể nói trong mấy năm này, không thể đếm được những doanh nghiệp muốn có được vầng hào quang như Nintendo.
Có thể nói, đối đầu với Nintendo, chính là đối đầu với những đồng minh sau lưng nó. Đây là một khó khăn lớn.
Sau này sở dĩ Sony và Microsoft có thể tiến vào lĩnh vực này, chiếm được một phần đều là dựa vào tiền lực lớn thu được từ trước. Nhưng Thế Gia, không có tiền lực như vậy, lúc mới tạo ra nó cũng gặp không ít thất bại liên tiếp, cuối cùng không thể không rời khỏi thị trường này.
- Cậu Phương chỉ sợ không biết, Thế Gia và Nintendo cũng từng có một lần hợp tác. Chúng tôi đã từng đưa ra một loại hình máy game nhỏ, hơn nữa còn nghiên cứu chế tạo pin có thể sạc điện, nhưng sau đó chúng tôi phát hiện ra chất hóa học của loại pin này trong quá trình sạc pin có thể gây ung thư, do đó không lâu sau khi loại pin này được đưa ra đã bị Cục Y tế Mỹ cấm bán. Điểm này là do sai sót của chúng tôi không phát hiện ra trong quá trình sản xuất, bị cấm cũng là lẽ đương nhiên. Nhưng sau khi tin tức truyền đi, Nintendo lại ném đã xuống giếng, còn đăng một quảng cáo trên báo nói “SEGA đem đến ung thư cho bạn!”
Vũ Điền Quang Ly nghiến răng nói, chỉ là người đẹp cho dù là nghiến răng nghiến lợi thì lực cũng nhẹ thôi, chỉ làm cho Phương Minh Viễn nhìn ra mặt khác của cô.
Phương Minh Viễn chỉ thản nhiên cười, thương trường như chiến trường, đồng nghiệp là oan gia, chiêu này của Nintendo tuy rằng rất hiểm nhưng những bộ phận liên quan của chính phủ Nhật Bản lại không quản, mình làm được cái gì, vì sao phải đòi lại công bằng cho Thế Gia chứ?
Vũ Điền Trọng và Vũ Điện Quang Ly liếc mắt nhìn nhau, họ đều nhìn ra, ít nhất trước mắt, Phương Minh Viễn vẫn là coi trọng Nintendo.
Vũ Điền Trọng nắm chặt tay, sau đó lại thả lỏng ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, trịnh trọng nói:
- Cậu Phương, nghe nói cậu có ý từ Nintendo lấy được quyền sản xuất FC ở Hoa Hạ, đây là loại máy đang dần đi xuống dốc, căn bản không đáng để đầu tư. Tôi có một đề nghị….
Lúc đó ở trên lầu văn phòng của Nintendo, có hai người được gọi như linh hồn của Nintendo—Shigeru Miyamoto và Yokoi Junping cũng đang thảo luận về Phương Minh Viễn.
- Cái tên tiểu tử thần kì ở Hoa Hạ kia nghe nói đang trên đường đến Tokyo.
Shigeru đang theo hướng của sổ nhìn xuống đường thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói.
Yokoi không nói gì chỉ gật gật đầu. Nintendo và GAMEStation đàm phán đã tiến hành được một thời gian rồi, cái này cũng do công ty cổ phần Enics nắm giữ cổ phiếu của công ty nhưng quyền kinh doanh lại nằm trong tay một cậu nhóc ở Hoa Hạ. Nhưng “Buble” và “Zuma” mà họ muốn mua bản quyền lại nằm tất trong tay cậu ta. Nói đến cậu nhóc này, hai linh hồn của Nintendo không thể không thừa nhận cậu là một thiên tài thần kì. Ít nhất khi bằng tuổi hắn, họ chỉ là những người Nhật bình thường không có tiếng tăm gì.
Nhưng hắn, không chỉ có bản quyền hai bộ truyện tranh bán chạy nhất “U Du Bạch Thư” và “Thợ săn”, trở thành nhân vật thống lĩnh trong số những tác giả truyện tranh tài năng nhất của Nhật Bản hai năm trở lại đây còn cùng công ty cổ phần Enics góp vốn mở công ty liên doanh game, hơn nữa tác phẩm đầu tay “Thời đại đại hàng hải” ở Nhật Bản thậm chí là thì trường game toàn thế giới được tiêu thụ với số lượng khổng lồ. Mặc dù họ không biết tình hình tài chính của công ty GAMEStation như thế nào, nhưng có một điều có thể khẳng định, ngành game mà công ty cổ phần Enics đầu tư lần này là một ví dụ thành công nhất, chỉ mới có 1 năm, số tiền thu lại được đã gấp mười mấy lần số đầu tư. Điều này là vì sao, như hiện nay Phương Minh Viễn mặc dù đang ở Hoa Hạ, nhưng địa vị của cậu ta ở công ty không ai có thể lay chuyển được. Ngay cả người đại diện của cậu ta ở Nhật Bản, Asohon Kagetsu , cũng đã trở thành nhân vật lớn trong ngành game Nhật Bản, không ai dám vì cô là phụ nữ mà coi thường.
Hơn nữa bộ game thứ hai “Thời đại đại hàng hải 2” cũng thu được lợi nhuận lớn và đánh giá cao trên thế giới, loạt sản phẩm “Thời đại đại hàng hải” bây giờ đã trở thành cây kiếm tiền của công ty GAMEStation, trên thế giới đã bồi dưỡng vô số fan trung thành của “Thời đại đại hàng hải”. Món tiền lớn vô hình này đối với Nintendo mà nói thực là thèm thuồng.
- Tiền bối Yokoi, công ty GAMEStation gần đây xuất bản truyện game “Nguy cơ sinh hóa”, ông đã đọc chưa?
Shigeru bước về phía bàn của Yokoi, hai tay chống xuống mặt bàn, mắt nhìn thẳng vào ông ta nói.
Yokoi lại gật đầu, “Nguy cơ sinh hóa” từ khi xuất bản đến nay cũng đã được một thời gian, ở giới xuất bản Nhật Bản cũng thu hút một lượng đọc giả lớn đối với loại truyện kinh dị, nguyên bản còn có một lượng nhóm độc giả lớn nhất Đông Á, mà “Nguy cơ sinh hoa” đối với thể loại truyện kinh dị ởNhật Bản chỉ là thêm một loại. Chỉ đề cập đến số ít, hay so sánh với phạm vi ảnh hưởng của truyện, “Nguy cơ sinh hóa” lại là mở rộng mặt bị tổn hại, làm cho người đọc dễ nhập tâm. Còn đem so sánh với những loại ma quỷ hư vô mờ mịt, những người bị bệnh độc chết vẫn đang ăn, càng phù hợp với logic của con người, càng làm cho con người tin và tương lai này có thể xảy ra, sẽ gặt hái được thành công không tầm thường ở Nhật Bản.
- Nghe nói “Nguy cơ sinh hóa” tuy không phải do thiếu niên Hoa Hạ kia viết ra, nhưng toàn bộ bối cảnh và bản thảo đại cương đều do hắn sáng tác, những người khác chỉ căn cứ vào sáng tác của hắn mà hoàn thiện thêm. Tôi nghĩ “Nguy cơ sinh hóa” này chỉ e là lúc đầu cũng không phải định viết tiểu thuyết mà là trò chơi.
Shigeru trầm giọng nói.
- Chẳng qua là vì rất nhiều nguyên nhân mà không đưa bộ trò chơi này ra được, bọn họ mối dùng cách này, tạo xu thế cho trò chơi.
Nếu lúc này Phương Minh Viễn đang ngồi đây, chỉ sợ phải vỗ tay cổ vũ anh ta vì câu nói này. Ờ kiếp trước, quả thật đã xuất hiện game “Nguy cơ sinh hóa”, sau đó mới dần dần cho ra tiểu thuyết cùng tên. Nhưng Phương Minh Viễn bởi vì không nhớ rõ, ở kiếp trước “Nguy cơ sinh hóa” rốt cuộc là được xuất bản năm nào, nên mới tạm thời viết kịch bản và đề cương đưa cho nhân viên chế tác của công ty game. Trải qua một khoảng thời gian chuẩn bị, phát hiện nếu lấy trình độ vi tính hiện tại rất khó đạt đến tiêu chuẩn thiết kế của Phương Minh Viễn, cho nên mới chuyển sang cái khác, cho ra tiểu thuyết “Nguy cơ sinh hóa”. Một là giống như lời Shigeru, cho tạo thế trò chơi, hai là bản quyền trong tay. Như vậy, mặc dù kiếp trước một công ty Nhật Bản đã cướp mất việc cho ra mắt trước cũng không ngăn cản được công ty GAMEStation phát hành loạt game.
- Anh Shigeru, ý của anh tôi hiểu rất rõ, nhưng muốn cải biên tiểu thuyết này thành game hoàn hảo để xuất hiện trên màn hình, đối với máy tính, yêu cầu phần cứng của máy game rất cao. Không cần nói là FC rồi, cho dù cuối năm nay chúng tôi tung ra thị trường SFC, chỉ sợ có không ít khó khăn.
Yokoi bình tĩnh nói. Hơn nữa bản quyền tiểu thuyết này nằm trong tay công ty GAMEStation, làm một công ty phần mềm game, làm sao có thể làm cho nó chuyển sang cho Nintendo được? Lấy trình độ chế tác game của công ty GAMEStation mà nói, triển vọng của game này có thể như mong muốn, cái cây hái tiền như thế, ai lại vứt bỏ chứ?
- Cậu thiếu niên kia không phải là muốn FC trao quyền sản xuất ở Hoa Hạ chứ? Tôi không tin thêm cái này nữa cậu ta vẫn từ chối không đồng ý.
Shigeru kiên quyếet nói.
- Anh Yokoi, tôi cho rằng điều này hoàn toàn có thể thông qua đàm phán để giải quyết. Hơn nữa trước mắt phần mềm game của công ty GAMEStation đều nhằm vào máy tính để tạo ra tính năng, nhưng tôi nghĩ họ không thể không nhìn thấy triển vọng của máy game gia dụng, có thể có được cơ hội như vậy, đặt chân vào lĩnh vực máy game gia dụng, làm cho game của mình trở thành những sản phẩm vượt bình đài, không thể nghi ngờ được sự mở rộng phạm vi lợi nhuận của họ, họ không thể không động lòng được.
Yokoi nhìn thẳng vào hai mắt anh ta nói:
- Anh Shigeru, nói thật, tôi thấy tiêu đề “Nguy cơ sinh hóa” không phù hợp với phong cách sản xuất game của Nintendo, game của chúng ta đại đa số có thể nói là hướng đến những người trẻ, nhưng “Nguy cơ sinh hóa” rõ ràng là dành cho những người trưởng thành chơi.
- Anh Yokoi, tôi thừa nhận anh nói không sai, nhưng tôi cho rằng, những năm gần đây, trò chơi của chúng ta quá coi trọng mức độ tuổi phù hợp, tuy rằng trò chơi như vậy có thể mang đến cho người chơi cảm giác ấm áp, cảm giác vui vẻ khi cả nhà cùng chơi, mặc dù tôi cho rằng, trong một thời gian dài, khách hàng chủ yếu của máy game gia đình vẫn là những người từ ba mươi tuổi trở xuống, nhưng để đến ngày đó, khách hàng hiện tại cũng trở thành người trung niên, nhưng đến lúc đó, chỉ cung cấp cho họ những trò chơi chỉ mang cảm giác vui vẻ là không đủ. Khẩu vị của con người rất lạ, mặc dù thích sơn hào hải vị nhưng rồi cũng có một ngày sẽ ăn chay, mà đến lúc đó chúng ta thay đổi thì không kịp nữa rồi.
Shigeru nghiêm mặt nói
Yokoi trầm mặc, cụp mắt xuống, anh ta cũng rất rõ, lời Shigeru cũng không phải là không có lý. FC từ lúc ra đời đến nay cũng có hơn sáu năm, trong hơn sáu năm này, trong lĩnh vực trò chơi ở Nhật Bản, Nintendo thu được không ít lợi nhuận, khách quan mà nói những lợi nhuận này tự nhiên sẽ thu hút các doanh nghiệp khác đặt chân vào lĩnh vực trò chơi. Ít nhất anh ta cũng biết, nhãn hiệu máy game lâu đời đang nghiên cứu và đánh giá máy game của họ, rất có thể hôm nay sẽ tung ra thị trường. Hơn nữa nghe nói, bộ phận nghiên cứu phát triển của Sony cũng đang nghiên cứu chế tạo máy game mới.
Nhưng muốn thay đổi phong cách sản phẩm đã mười năm của Nintendo không dễ dàng như vậy. Như mấy năm trước công ty Coca Cola hủy bỏ phương pháp cũ, cũng tuyên truyền đưa ra phương pháp mới. Nhưng những khách hàng trung thành nhất của công ty Coca Cola lại không ủng hộ. Sự việc này chỉ có đúng ba tháng, công ty Coca Cola không thể tiếp tục để người tiêu dùng phẫn nộ, đành phải quay lại phương pháp cũ, phương pháp mới bị vứt bỏ. “Thời báo NewYork” nước Mỹ sau việc này gọi sự thay đổi phương pháp của Coca Cola là một trong những sai lầm nghiêm trọng nhất của nước Mỹ trong một trăm năm qua.
Anh ta cũng không muốn sau này Nitendo sẽ có một ngày như vậy
/1605
|