- Thật là đắt quá!
Nhìn những món trang sức tinh xảo đẹp đẽ muôn hình vạn trạng trong tủ trưng bày, lại nhìn bảng giá bên cạnh đó, Lâm Liên không nhịn được phát ra tiếng than vãn thật lòng. Cái giá đắt đỏ đó thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Dù có lấy địa vị của mình trong sản nghiệp nhà họ Phương bỏ ra số tiền như vậy, cô cũng cảm thấy rất đau lòng. Nhưng là một người phụ nữ, cũng giống như rồng khổng lồ phương Tây trong truyền thuyết vậy, trời sinh đã không có sức đề kháng với những thứ đẹp long lanh như vậy, cho nên mặc dù lòng nhiều lần tự nhủ phải kiềm chế, ánh mắt cô vẫn cứ liếc lên những món đồ trang sức tinh xảo đó.
Lâm Liên khẽ giọng lầm bầm:
- Giá cả tại Nhật đắt quá!
Asohon Kagetsu nghe thấy Lâm Liên nói vậy, không khỏi nhìn theo ánh mắt cô, kinh ngạc nói:
- Đắt á?
- Cô Aso, sao lại không đắt chứ? Cô xem mác giá của mấy món đồ này đi, món nào món nấy đều bằng tôi kiếm tám năm mười năm rồi.
Lâm Liên khẽ sẵng giọng nói. Vốn định đi Hồng Kông, thấy giá cả tại đó đã cao đến khiến người ta cảm thấy phát sợ rồi, giờ mới thấy hóa ra giá cả của Hồng Kông vẫn còn rẻ chán. Hơn nữa trên đường đi, cô cũng đã lưu ý qua giá cả hàng hóa trong các cửa hàng nhỏ hai bên đường, cũng đều cao vút khiến cô khó lòng mà chấp nhận. Tùy tiện mua một vài món đồ cũng đã phải chi ra hàng trăm tệ, mà những món đồ đó nếu mà mua trong nước, ngay như là Bắc Kinh chẳng hạn, cũng chỉ không quá hai ba mươi tệ thôi.
Asohon Kagetsu không nhịn được bật cười, chỗ này là bách hóa Mitsukoshi, nơi nổi tiếng nhất Nhật Bản, cũng là bách hóa thương mại có uy tín lâu năm nhất, những hàng hóa có thể vào được đến đây, chính là những sản phẩm tinh túy đại diện cho các ngành, giá cả của chúng đương nhiên là không thể rẻ được rồi. Nếu còn tính thêm cả tỷ giá hối đoái giữa Trung Quốc và Nhật Bản, cảm thấy đắt cũng là lẽ thường.
- Chỗ này vốn là cửa hàng hạng sang, người Nhật bình dân cũng không mua nổi đồ ở đây. Hơn nữa Nhật Bản là nước tiền lương cao chi phí tiêu dùng cao, mặc dù giá cả cao hơn rất nhiều so với Trung Quốc, nhưng nếu chị tính tỷ lệ những thứ giống như thế này trên thu nhập, thì sẽ phát hiện, giá cả ở đây không hề đắt.
Asohon Kagetsu cười.Cô đã từng đến Trung Quốc, đã biết tình hình giá cả ở đó. Cho nên khi đó, cô mới cảm thấy nếu lĩnh tiền lương tại Nhật Bản đem đến Trung Quốc sinh sống, thì quả thực giống như là được tăng lương gấp vài lần vậy. Chỉ đáng tiếc, mức độ hiện đại hóa của Trung Quốc như hiện nay vẫn có hạn, ngoài Bắc Kinh, Thượng Hải, mức sống tại các thành phố khác của Trung Quốc đều kém rất nhiều so với Nhật Bản, đi công tác du lịch còn được, định cư lâu dài thì không thích hợp lắm.
Mặc dù là cửa hàng hạng sang, nhưng phục vụ ở đây rất đúng mực, bất luận là trang phục của khách hàng có lộng lẫy sang trọng hay không, nhân viên bán hàng xinh đẹp của cửa hàng chí ít ngoài mặt cũng đối xử giống nhau. Căn bản chính là không thấy hiện tượng nhìn mặt đặt tên như tại các cửa hàng ở Trung Quốc, lại càng không xuất hiện tình trạng trả lời câu hỏi của khách hàng một cách hờ hững, vô lý.Hơn nữa Phương Minh Viễn cảm thấy hài lòng bởi, nhân viên bán hàng ở đây hoàn toàn không giống với nhân viên bán hàng tại bất kỳ cửa hàng nào ở Trung Quốc - huyên thuyên với khách hàng quá nhiều, quá nhiệt tình, ở đây họ chỉ đứng một bên, khi khách hàng có ý muốn hỏi, thì đúng lúc đó họ mới ra mặt trả lời.
Tại đây Phương Minh Viễn đã mua hai chiếc vòng tay, hai sợi dây chuyền, thuận tay đưa luôn hai chiếc vòng tay cho Asohon Kagetsu và Lâm Liên, còn hai sợi dây chuyền thì yêu cầu gửi về Trung Quốc, nhân viên quầy hàng cũng nhất nhất làm các thủ tục. Có thể nói, Phương Minh Viễn chỉ cần đưa ra yêu cầu, và cuối cùng là trả tiền, không cần phải quản bất kỳ việc gì khác, tất cả những thủ tục đều do nhân viên cửa hàng làm hộ cho. Thái độ phục vụ đó tại Tokyo của hơn 2000 năm sau, một số cửa hàng loại lớn cũng có thể làm được, song tại thời điểm đầu những năm 90, e là chỉ có thể thấy được ở những cửa hàng có quan hệ ngoại giao với nước ngoài. Người dân bình thường đừng nghĩ tới việc được hưởng thụ điều đó.
Khi Phương Minh Viễn cùng với Asohon Kagetsu, Lâm Liên và Trần Trung bốn người đang thong dong tự tại đi dạo phố tại Ginza, Nintendo và Sega lại đang vì sự xuất hiện của hắn mà nảy sinh một loạt những biến cố.
Lãnh đạo cấp cao của Sega thì đang nhất loạt hân hoan vui sướng, bất chấp kết quả đàm phán về Buble và Zuma với GAMEStation ra sao, bất chấp Phương Minh Viễn cuối cùng hứng chí mà chọn phe Sega, nhưng Vũ Điền Trọng đã có được lời hứa từ chính miệng Phương Minh Viễn, sẽ vì Sega mà tạo ra một trò chơi, hơn nữa còn là một trò chơi được lưu danh trong lịch sử game, bọn họ không nghĩ là một nhân viên sáng tác tiền lệ đã có vô số game bán chạy như Phương Minh Viễn ở đây lại đang khoác lác. Đã có tấm bảng hiệu chữ vàng này của Phương Minh Viễn, ắt hẳn trò chơi này có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người Nhật Bản.
Với lại Nhật Bản do đã chịu ảnh hưởng của Trung Quốc mấy nghìn năm, bất luận là quan trường hay thương trường, trên rất nhiều khía cạnh vẫn có những chỗ tương thông. Ví dụ như, giữa các công ty Nhật Bản, lợi ích đương nhiên luôn được xem trọng, nhưng tình người, thể diện, truyền thống cũng là những nhân tố vô cùng quan trọng. Theo những lãnh đạo cấp cao của Sega, ít nhất là nhìn nhận từ chuyện này có thể nhận thấy, Phương Minh Viễn không có bất cứ ác cảm nào với Sega, hơn nữa thậm chí còn khá là coi trọng – tin tức nghe được từ Vũ Điền Trọng và nội bộ công ty GAMEStation, đều chứng minh suy đoán trước đây của họ là đúng.
Mà bây giờ bọn họ có thể khiến cho Phương Minh Viễn cân nhắc lại về chuyện này, hơn nữa còn lùi thời gian đàm phán với Nintendo lại, bản thân việc này đã là một thắng lợi lớn rồi. Nhiều năm trở lại đây, cạnh tranh giữa Sega và Nintendo trong sản suất công nghiệp máy chơi game tại nhà sớm đã khiến cho 2 công ty quả thực như nước với lửa, mới đầu khi Nintendo giậu đổ bìm leo, khiến cho thị trường tại Mỹ của Sega gần như sụp đổ, nỗi sỉ nhục này, không một ai từng làm lãnh đạo cao của Sega quên được. Có thể ngáng chân, làm tắc nghẽn Nintendo, chính việc đó khiến cho họ vui mừng khôn xiết rồi.
Mà Phương Minh Viễn lại chủ động đề nghị, sẽ thiết kế cho Sega một game, điều này cho thấy, Phương Minh Viễn rất xem trọng Sega. Vả lại việc làm ăn này, không phải là một lần lạ hai lần quen sao, đã có lần hợp tác đầu tiên rồi, vậy hợp tác sau này giữa hai công ty tự nhiên sẽ giống như là nước chảy vào sông thôi.
Nhưng trong số những tin tức mà Vũ Điền Trọng báo về, cũng không phải là tất cả đều khiến người ta phấn khởi, việc Phương Minh Viễn không lạc quan về tương lai của Sega, Vũ Điền Trọng cũng báo cáo lại từ đầu chí cuối, khiến cho bọn họ vô cùng tức giận, cũng không thể không tiến hành suy nghĩ lại – ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, câu nói này, không phải chỉ Trung Quốc mới có.
Nhất là khi Vũ Điền Trọng nói đến việc Phương Minh Viễn cho rằng sau này rất có thể Sega sẽ bị đẩy ra khỏi thị trường máy chơi game tại nhà, điều đó làm chấn động toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Sega. Thị trường máy chơi game tại nhà của Nhật, mặc dù từ trước đến nay, Nintendo luôn chiếm giữ vị trí ông hoàng, nhưng thị phần còn dư lại, Sega vẫn khi bại khi thắng, mỗi năm cũng có thể kiếm được một số lợi nhuận khiến đáng kinh ngạc, ra khỏi thị trường máy chơi game tại nhà, đối với bọn họ mà nói, quả thực là một kết quả không thể tin được.
Nhưng mà bọn họ cảm thấy Phương Minh Viễn không phải là đang hù dọa chơi, đối với tính năng của MD, không có ai rõ hơn bọn họ, so với FC của Nintendo, căn bản không phải là một sản phẩm đẳng cấp. Những thông tin nhận được từ Nintendo và nội bộ công ty GAMEStation đều đề cập đến việc Phương Minh Viễn có ý định giành quyền sản xuất FC tại Trung Quốc. Nếu không phải Phương Minh Viễn thấy không khả quan về tương lai của MD, nếu không thì sao hắn lại nhiều lần chần chừ như vậy
Nhìn những món trang sức tinh xảo đẹp đẽ muôn hình vạn trạng trong tủ trưng bày, lại nhìn bảng giá bên cạnh đó, Lâm Liên không nhịn được phát ra tiếng than vãn thật lòng. Cái giá đắt đỏ đó thật sự khiến cho người ta nhìn thấy mà giật mình. Dù có lấy địa vị của mình trong sản nghiệp nhà họ Phương bỏ ra số tiền như vậy, cô cũng cảm thấy rất đau lòng. Nhưng là một người phụ nữ, cũng giống như rồng khổng lồ phương Tây trong truyền thuyết vậy, trời sinh đã không có sức đề kháng với những thứ đẹp long lanh như vậy, cho nên mặc dù lòng nhiều lần tự nhủ phải kiềm chế, ánh mắt cô vẫn cứ liếc lên những món đồ trang sức tinh xảo đó.
Lâm Liên khẽ giọng lầm bầm:
- Giá cả tại Nhật đắt quá!
Asohon Kagetsu nghe thấy Lâm Liên nói vậy, không khỏi nhìn theo ánh mắt cô, kinh ngạc nói:
- Đắt á?
- Cô Aso, sao lại không đắt chứ? Cô xem mác giá của mấy món đồ này đi, món nào món nấy đều bằng tôi kiếm tám năm mười năm rồi.
Lâm Liên khẽ sẵng giọng nói. Vốn định đi Hồng Kông, thấy giá cả tại đó đã cao đến khiến người ta cảm thấy phát sợ rồi, giờ mới thấy hóa ra giá cả của Hồng Kông vẫn còn rẻ chán. Hơn nữa trên đường đi, cô cũng đã lưu ý qua giá cả hàng hóa trong các cửa hàng nhỏ hai bên đường, cũng đều cao vút khiến cô khó lòng mà chấp nhận. Tùy tiện mua một vài món đồ cũng đã phải chi ra hàng trăm tệ, mà những món đồ đó nếu mà mua trong nước, ngay như là Bắc Kinh chẳng hạn, cũng chỉ không quá hai ba mươi tệ thôi.
Asohon Kagetsu không nhịn được bật cười, chỗ này là bách hóa Mitsukoshi, nơi nổi tiếng nhất Nhật Bản, cũng là bách hóa thương mại có uy tín lâu năm nhất, những hàng hóa có thể vào được đến đây, chính là những sản phẩm tinh túy đại diện cho các ngành, giá cả của chúng đương nhiên là không thể rẻ được rồi. Nếu còn tính thêm cả tỷ giá hối đoái giữa Trung Quốc và Nhật Bản, cảm thấy đắt cũng là lẽ thường.
- Chỗ này vốn là cửa hàng hạng sang, người Nhật bình dân cũng không mua nổi đồ ở đây. Hơn nữa Nhật Bản là nước tiền lương cao chi phí tiêu dùng cao, mặc dù giá cả cao hơn rất nhiều so với Trung Quốc, nhưng nếu chị tính tỷ lệ những thứ giống như thế này trên thu nhập, thì sẽ phát hiện, giá cả ở đây không hề đắt.
Asohon Kagetsu cười.Cô đã từng đến Trung Quốc, đã biết tình hình giá cả ở đó. Cho nên khi đó, cô mới cảm thấy nếu lĩnh tiền lương tại Nhật Bản đem đến Trung Quốc sinh sống, thì quả thực giống như là được tăng lương gấp vài lần vậy. Chỉ đáng tiếc, mức độ hiện đại hóa của Trung Quốc như hiện nay vẫn có hạn, ngoài Bắc Kinh, Thượng Hải, mức sống tại các thành phố khác của Trung Quốc đều kém rất nhiều so với Nhật Bản, đi công tác du lịch còn được, định cư lâu dài thì không thích hợp lắm.
Mặc dù là cửa hàng hạng sang, nhưng phục vụ ở đây rất đúng mực, bất luận là trang phục của khách hàng có lộng lẫy sang trọng hay không, nhân viên bán hàng xinh đẹp của cửa hàng chí ít ngoài mặt cũng đối xử giống nhau. Căn bản chính là không thấy hiện tượng nhìn mặt đặt tên như tại các cửa hàng ở Trung Quốc, lại càng không xuất hiện tình trạng trả lời câu hỏi của khách hàng một cách hờ hững, vô lý.Hơn nữa Phương Minh Viễn cảm thấy hài lòng bởi, nhân viên bán hàng ở đây hoàn toàn không giống với nhân viên bán hàng tại bất kỳ cửa hàng nào ở Trung Quốc - huyên thuyên với khách hàng quá nhiều, quá nhiệt tình, ở đây họ chỉ đứng một bên, khi khách hàng có ý muốn hỏi, thì đúng lúc đó họ mới ra mặt trả lời.
Tại đây Phương Minh Viễn đã mua hai chiếc vòng tay, hai sợi dây chuyền, thuận tay đưa luôn hai chiếc vòng tay cho Asohon Kagetsu và Lâm Liên, còn hai sợi dây chuyền thì yêu cầu gửi về Trung Quốc, nhân viên quầy hàng cũng nhất nhất làm các thủ tục. Có thể nói, Phương Minh Viễn chỉ cần đưa ra yêu cầu, và cuối cùng là trả tiền, không cần phải quản bất kỳ việc gì khác, tất cả những thủ tục đều do nhân viên cửa hàng làm hộ cho. Thái độ phục vụ đó tại Tokyo của hơn 2000 năm sau, một số cửa hàng loại lớn cũng có thể làm được, song tại thời điểm đầu những năm 90, e là chỉ có thể thấy được ở những cửa hàng có quan hệ ngoại giao với nước ngoài. Người dân bình thường đừng nghĩ tới việc được hưởng thụ điều đó.
Khi Phương Minh Viễn cùng với Asohon Kagetsu, Lâm Liên và Trần Trung bốn người đang thong dong tự tại đi dạo phố tại Ginza, Nintendo và Sega lại đang vì sự xuất hiện của hắn mà nảy sinh một loạt những biến cố.
Lãnh đạo cấp cao của Sega thì đang nhất loạt hân hoan vui sướng, bất chấp kết quả đàm phán về Buble và Zuma với GAMEStation ra sao, bất chấp Phương Minh Viễn cuối cùng hứng chí mà chọn phe Sega, nhưng Vũ Điền Trọng đã có được lời hứa từ chính miệng Phương Minh Viễn, sẽ vì Sega mà tạo ra một trò chơi, hơn nữa còn là một trò chơi được lưu danh trong lịch sử game, bọn họ không nghĩ là một nhân viên sáng tác tiền lệ đã có vô số game bán chạy như Phương Minh Viễn ở đây lại đang khoác lác. Đã có tấm bảng hiệu chữ vàng này của Phương Minh Viễn, ắt hẳn trò chơi này có thể thu hút sự chú ý của rất nhiều người Nhật Bản.
Với lại Nhật Bản do đã chịu ảnh hưởng của Trung Quốc mấy nghìn năm, bất luận là quan trường hay thương trường, trên rất nhiều khía cạnh vẫn có những chỗ tương thông. Ví dụ như, giữa các công ty Nhật Bản, lợi ích đương nhiên luôn được xem trọng, nhưng tình người, thể diện, truyền thống cũng là những nhân tố vô cùng quan trọng. Theo những lãnh đạo cấp cao của Sega, ít nhất là nhìn nhận từ chuyện này có thể nhận thấy, Phương Minh Viễn không có bất cứ ác cảm nào với Sega, hơn nữa thậm chí còn khá là coi trọng – tin tức nghe được từ Vũ Điền Trọng và nội bộ công ty GAMEStation, đều chứng minh suy đoán trước đây của họ là đúng.
Mà bây giờ bọn họ có thể khiến cho Phương Minh Viễn cân nhắc lại về chuyện này, hơn nữa còn lùi thời gian đàm phán với Nintendo lại, bản thân việc này đã là một thắng lợi lớn rồi. Nhiều năm trở lại đây, cạnh tranh giữa Sega và Nintendo trong sản suất công nghiệp máy chơi game tại nhà sớm đã khiến cho 2 công ty quả thực như nước với lửa, mới đầu khi Nintendo giậu đổ bìm leo, khiến cho thị trường tại Mỹ của Sega gần như sụp đổ, nỗi sỉ nhục này, không một ai từng làm lãnh đạo cao của Sega quên được. Có thể ngáng chân, làm tắc nghẽn Nintendo, chính việc đó khiến cho họ vui mừng khôn xiết rồi.
Mà Phương Minh Viễn lại chủ động đề nghị, sẽ thiết kế cho Sega một game, điều này cho thấy, Phương Minh Viễn rất xem trọng Sega. Vả lại việc làm ăn này, không phải là một lần lạ hai lần quen sao, đã có lần hợp tác đầu tiên rồi, vậy hợp tác sau này giữa hai công ty tự nhiên sẽ giống như là nước chảy vào sông thôi.
Nhưng trong số những tin tức mà Vũ Điền Trọng báo về, cũng không phải là tất cả đều khiến người ta phấn khởi, việc Phương Minh Viễn không lạc quan về tương lai của Sega, Vũ Điền Trọng cũng báo cáo lại từ đầu chí cuối, khiến cho bọn họ vô cùng tức giận, cũng không thể không tiến hành suy nghĩ lại – ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, câu nói này, không phải chỉ Trung Quốc mới có.
Nhất là khi Vũ Điền Trọng nói đến việc Phương Minh Viễn cho rằng sau này rất có thể Sega sẽ bị đẩy ra khỏi thị trường máy chơi game tại nhà, điều đó làm chấn động toàn bộ lãnh đạo cấp cao của Sega. Thị trường máy chơi game tại nhà của Nhật, mặc dù từ trước đến nay, Nintendo luôn chiếm giữ vị trí ông hoàng, nhưng thị phần còn dư lại, Sega vẫn khi bại khi thắng, mỗi năm cũng có thể kiếm được một số lợi nhuận khiến đáng kinh ngạc, ra khỏi thị trường máy chơi game tại nhà, đối với bọn họ mà nói, quả thực là một kết quả không thể tin được.
Nhưng mà bọn họ cảm thấy Phương Minh Viễn không phải là đang hù dọa chơi, đối với tính năng của MD, không có ai rõ hơn bọn họ, so với FC của Nintendo, căn bản không phải là một sản phẩm đẳng cấp. Những thông tin nhận được từ Nintendo và nội bộ công ty GAMEStation đều đề cập đến việc Phương Minh Viễn có ý định giành quyền sản xuất FC tại Trung Quốc. Nếu không phải Phương Minh Viễn thấy không khả quan về tương lai của MD, nếu không thì sao hắn lại nhiều lần chần chừ như vậy
/1605
|