Hai ngày sau đó, Phương Minh Viễn vừa không tới công ty GAMEStation , cũng chẳng liên hệ với Công ty cổ phần Thế Gia và Nintendo , chỉ đưa Lâm Liên và Trần Trung đi thăm quan phong cảnh của Tokyo. Aso hon Kagetsu đương nhiên không thể nhàn nhã giống như bọn họ được, công việc hướng dẫn viên đã được Vũ Điền Quang Ly chủ động tiếp nhận lấy.
Aso hon Kagetsu tất nhiên hiểu rằng, Vũ Điền Quang Ly muốn gần quan để được ban lộc, nhân cơ hội này để kéo gần thêm một bước mối quan hệ giữa Công ty cổ phần Thế Gia và Phương Minh Viễn. Nhưng hai người dù sao cũng là bạn lâu năm, lại có quan hệ cùng chung lợi ích, cô còn có cổ phần trong việc kinh doanh bánh hồng của Vũ Điền Quang Ly , thêm vào đó Vũ Điền Quang Ly nhiều lần cầu khẩn là thay cô truyền đại ý nguyện này tới Phương Minh Viễn . Phương Minh Viễn cũng không từ chối, vậy là Vũ Điền Quang Ly từ hôm thứ hai bèn gia nhập vào đội ngũ nhỏ của ba người này.
Chỉ có điều Vũ Điền Quang Ly không phải đi một mình tới, mà đem theo sáu gã nhân viên tùy tùng và ba chiếu Limousine cao cấp tới. Phương Minh Viễn không khỏi xuýt xoa, so với đội hình xuất môn của họ, mình trông thật giống thằng nhóc từ nông thôn tới. Kiếp trước của Phương Minh Viễn sống không được như ý, kiếp này hắn tuy đã có chút tư sản, nhưng tâm tính thì vẫn chưa điều chỉnh lại được, khi ra khỏi nhà vẫn không có thói quen đưa nhiều người theo, nhiều nhất thì cũng chỉ có hai người Trần Trung và Vệ Hưng Quốc
Vũ Điền Quang Ly mặc một bộ ki-mô-nô thanh lịch, giống như một đóa hoa anh đào e ấp, đi cạnh bên Phương Minh Viễn cùng với Lâm Liên, sau lưng họ là một nữ trợ lý, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường. Nhưng có Trần Trung và năm tùy tùng mặc áo vest đen của Vũ Điền Quang Ly đứng hai bên nên cũng không ai dám nhìn một cách soi mói.
Qua hai ngày ở cùng nhau, với sự cố ý muốn kết thân của Vũ Điền Quang Ly, quan hệ giữa Lâm Liên và cô kể cũng thân mật hơn nhiều, còn về Trần Trung, sau khi lộ ra chút thân thủ, năm tay tùy tùng vốn có chút kiêu ngạo kia giờ cũng ngoan ngoãn đi phía sau anh ta.
Cậu Phương, nếu cậu tới Tokyo muộn hơn một tuần thì hay biết mấy, đến lúc đó hoa anh đào sẽ nở rộ khắp Tokyo, giống hoa anh đào lai Yoshino ở đây nổi tiếng khắp cả nước.
Mặc ki-mô-nô làm Vũ Điền Quang Ly có chút nhẹ nhàng hơn với tính cách thẳng thắn của mình, nếu không phải đặc trưng con lai rõ rệt kia, Phương Minh Viễn thực sự sẽ cho rằng cô là con gái Nhật Bản chính gốc.
Bốn người họ đang chậm rãi bước trên lối mòn công viên, mấy người Trần Trung đi cách xa sau họ khoảng mười mét. Công viên Ueno là địa danh nổi tiếng ở Tokyo, cũng là công viên cận đại đầu tiên của Nhật Bản, không chỉ cảnh sắc đẹp tuyệt trần, mà còn có lịch sử cổ xưa và văn hóa lâu đời. Trước khi công viên Ueno được dựng lên vào những năm cuối thế kỷ 19, trong công viên đã có rất nhiều những công trình kiến trúc và cảnh quan sớm được xây dựng từ trước, có thể nói Tokyo là vùng đất du lịch nổi danh lâu đời.
Công viên này trước đại chiến thế giới lần thứ hai vẫn bảo tồn được hai cái mỏ neo của hải quân Bắc Dương, sau đó còn lập bài vị ghi lại chiến tranh Trung Nhật năm Giáp Ngọ, lịch sử về nước nhỏ chiến thắng nước lớn. Nhưng sau chiến tranh, vì Nhật Bản thất bại đầu hàng, hai cái “mỏ neo” đại biểu cho sự xỉ nhục của Hoa Hạ bị chính phủ quốc dân thu hồi.
- Muốn hỏi đại và hồn, ngắm hoa anh đào dưới ánh mặt trời
Phương Minh Viễn thuận miệng ngân nga.
- Hóa ra cậu Phương cũng biết câu này.
Vũ Điền Quang Ly khẽ lấy tay che đôi môi đỏ mọng, gương mặt toát ra niềm vui bất ngờ. Lần này cô nhận trọng trách từ bác Vũ Điền Trọng đến để lập quan hệ thân mật với Phương Minh Viễn. Vũ Điền Quang Ly cũng không ngờ được rằng vị thiếu niên hơn một năm trước ở thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên tỉnh Tần Tây này giờ đã trở thành nhân vật mà bác Vũ Điền Trọng không thể không tôn trọng. Vũ Điền Trọng đã nói với cô rõ ràng về việc vô cùng coi trọng lần hợp tác này giữa công ty cổ phần Thế Gia và công ty GAMEStation , thái độ của Phương Minh Viễn chính là mấu chốt của vấn đề, nếu Vũ Điền Quang Ly có thể thuyết phục được Phương Minh Viễn gia nhập vào phe của công ty cổ phần Thế Gia , cho dù là duy trì quan hệ trung lập, không gia nhập vào phe Nintendo, thì sau này ông ta sẽ ủng hộ Vũ Điền Quang Ly trong gia tộc.
Vũ Điền Trọng là cổ đông lớn thứ hai của công ty cổ phần Thế Gia , địa vị trong gia tộc Vũ Điền tương đối cao, có sự ủng hộ của ông, Vũ Điền Quang Ly tuy không nói là có thể ngang ngược trong gia tộc, nhưng địa vị sẽ được nâng cao lên rất nhiều. Vì thế Vũ Điền Quang Ly đương nhiên là động lòng, thế nên mấy ngày nay mới tích cực chủ động chăm sóc Phương Minh Viễn vô cùng nhiệt tình như vậy.
Phương Minh Viễn hơi mỉm cười, Nhật Bản có một câu ngạn ngữ “anh đào bảy ngày” chính bởi vì một đóa hao anh đào chỉ sống khoảng bảy ngày bắt đầu từ ngày nở ra cho tới ngày héo tàn, tạo nên cảnh hoa anh đào vừa nở vừa rơi. Cũng chính nhờ đặc điểm này mà làm cho anh đào có sức hấp dẫn lớn như vậy. Được xưng là quốc hoa không chỉ bởi vì nó quyến rũ kiều diễm, quan trọng hơn là sau khi nó trải qua những ngày rực rỡ ngắn ngủi bèn héo tàn một cách ‘”lừng lẫy” và chết ở thời khắc đẹp nhất, điểm này rất phù hợp với tinh thần võ sĩ đạo mà người Nhật Bản sung bái,trong một khoảnh khắc đẹp đẽ nhất đạt tới đỉnh cao của cuộc đời, phát huy trá trị lớn nhất của mình và sau đó kết thúc sinh mệnh của mình không chút lưu luyến.
Hơn nữa ở Nhật Bản, cây anh đào được coi là vật đem lại may mắn. Ở hôn lễ hay những dịp lễ hôi vui mừng của người Nhật Bản, họ thường uống một loại canh làm từ cánh hoa đào ngâm muối cho thêm nước, để lấy ý nghĩa may mắn từ cây anh đào. Tháng tư anh đào nở rộ cũng là lúc học sinh Nhật Bản bắt đầu nhập học, sinh viên tốt nghiệp đi kiếm việc làm, có thể nói là bước ngoặt trọng đại của cuộc đời, vì vậy anh đào trong con mắt của người Nhật Bản đại biểu cho sức sống tràn trề và những hi vọng vào tương lai. Ngoài ra rất nhiều đường phố, bến xe, thị trấn, thương hiệu ở Nhật Bản đều lấy tên anh đào. Ma lực và sự ảnh hưởng của anh đào có thể nói là thấm đẫm trong cuộc sống và các lĩnh vực của người Nhật Bản, đến trên đồng Yên của Nhật cũng in hình hoa anh đào. Do đó, Nhật Bản cũng được gọi là “đất nước hoa anh đào”. Bởi vậy ở Nhật Bản, anh đào và biểu tượng của hoàng thất là hoa cúc cùng được xưng là quốc hoa.
Nhưng không có mấy người biết rằng, anh đào có đầu tiên ở vùng núi Hymalaya, sau đó từng bước được truyền vào phía bắc của Ấn Độ, lưu vực sông Trường Giang và vùng phía tây nam, và anh đào ở Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản thì đều du nhập từ Hoa Hạ cả, đặc biệt là Nhật Bản, trở thành nơi biến chủng tương đối độc lập của anh đào. Chỉ có điều sau này anh đào của Nhật Bản nổi tiếng quá mức, và được chăm sóc thành giống cây có một không hai trên thế giới, vì thế sau này khi nhắc tới hoa anh đào người ta thường chỉ nhắc tới anh đào Nhật Bản, hoặc nói có giống anh đào mang đặc sắc của Nhật Bản. Nhưng nếu nói thích anh đào là sung bái Nhật Bản thì là lời nói hoàn toàn vô căn cứ. Vì điều này, kiếp trước Phương Minh Viễn đã không ít lần đánh nhau bằng nước miếng trên mạng với người khác.
Phương Minh Viễn ở kiếp trước tuy chưa tới Nhật Bản, nhưng vô cùng chú ý tới Nhật Bản, kiếp này thì còn hơn thế nữa.
- Hiểu mình nhất không phải là bạn bè, cũng không phải người thân, mà là chính là kẻ thù của mình!
Câu này hắn không nhớ là đọc được ở đâu, nhưng lại nhớ rất rõ. Muốn thay đổi cục diện tư bản Nhật Bản chèn ép Hoa Hạ ở kiếp trước, vậy thì tìm hiểu về Nhật Bản là điều kiện không thể thiếu được. Người xưa chẳng phải đã từng nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đấy sao?
Năm đó khi Nhật Bản chiếm Hoa Hạ, trong các tướng lĩnh, các quan viên Nhật Bản đều có rất nhiều “tinh thông Hoa Hạ”, biết rất rõ về phong tục nhân tình, địa lý địa mạo của Hoa Hạ , đây chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà tám năm kháng chiến họ phải chiến đấu một cách khó khăn đến như vậy.
- Tôi còn biết mùa xuân hàng năm, hoa anh đào sẽ theo vĩ độ mà nở dần từ các đảo phía nam tới phía bắc của Nhật Bản, do đó hình thành một tuyến hoa anh đào chạy từ nam tới bắc, nếu bây giờ chúng ta tới quần đảo Lưu Cầu, tất sẽ nhìn thấy hoa anh đào nở.
- Đúng vậy, cậu Phương nếu có hứng thú tôi có thể đưa cậu tới Okinawa của chúng tôi ngắm hoa anh đào nở.
Vũ Điền Quang Ly thản nhiên cười nói.
Phương Minh Viễn hơi cau mày, dừng chân.
- CôVũ Điền, quần đảo Lưu Cầu không phải quốc thổ của quý quốc, nó là một bộ phận không thể tách rời của Hoa Hạ! Mong cô không nên đem chính trị và chủ quyền nhập vào làm một.
Rất nhiều người trong nước biết Hoa Nhật có tranh chấp về đảo Điếu Ngư, nhưng lại không biết rằng giữa Hoa Hạ và Nhật Bản còn có tranh chấp về chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu nằm ở giữa Đài Loan và Nhật Bản. Cho tới bây giờ, vùng trung nam bộ của quần đảo Lưu Cầu vẫn nằm trong quyền quản lý của Nhật Bản, quần đảo Lưu Cầu từ xưa đã thuộc về Trung Quốc, ngày xưa không và hiện giờ cũng không bị mất đi chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu.
-Năm đó, trong điều thứ tám của hiệp ước Potsdamcó quy định rõ ràng: phải thực thi điều kiện của tuyên bố Cairo, và chủ quyền của Nhật Bản chỉ được giới hạn tới Honshu, Hokkaido, Kyushu, các đảo nhỏ do bốn nước khác và Trung Quốc quyết định. Quy định rõ ràng rằng quần đảo Lưu Cầu không phải lãnh thổ của Nhật Bản, cũng không thể coi là lãnh thổ của Nhật Bản. Năm đó thời kì chiến tranh thế giới thứ hai, nước Mỹ chiếm lĩnh quần đảo Lưu Cầu, do chính phủ Trung Quốc cũng đang bị đả kích kịch liệt tại chiến tranh trong nước và tiêu diệt kẻ xâm lược Nhật Bản điên cuồng cuối cùng cùng với quân Nhật viễn chinh ở Myanma, nhiệm vụ thu hồi quần đảo Lưu Cầu do liên minh quân đội Mỹ thay Hoa Hạ hoàn thành. Nhưng sau đó chưa được sự đồng ý của chính phủ Hoa Hạ , Mỹ và Nhật Bản đã ký hiệp ước San Francisco tự tiện đem chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu giao cho Nhật Bản , hành vi vi phạm công pháp quốc tế vàhiệp ước Potsdam này chưa hề được Trung Quốc thừa nhận.
Phương Minh Viễn nói một tràng dài và nghiêm khắc. Vũ Điền Quang Ly cũng không ngờ được rằng, chỉ vì một câu “Okinawa của chúng tôi” thôi mà làm cuộc gặp đang vui vẻ bỗng nhiên quay ngoắt ra hướng khác. Hơn nữa cô thật sự cũng không biết là có chuyện như vậy. Tuy có ý muốn phản bác lại Phương Minh Viễn , nhưng từ lời nói của Phương Minh Viễn có thể nghe ra được Phương Minh Viễn không phải ăn nói lung tung, muốn phản bác lại cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trong nháy mắt, mắt của Vũ Điền Quang Ly đã rơm rớm lệ, trợ lý nữ của cô vội lên trước đỡ lấy, bất mãn với Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, tiểu thư nhà tôi mời anh tới Okinawa thưởng thức hoa đều là có ý tốt cả, anh không muốn thì cũng không phải làm như vậy.
Lâm Liên đứng bên cạnh nghe vậy bèn không yếu thế phản bác lại:
-Quan hệ giữa cậu Phương và cô Vũ Điền làtình bạn cá nhân, chủ quyền sở hữu của quần đảo Lưu Cầu là chuyện của quốc gia, hai việc không thể nói lẫn lộn vào nhau được.
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
Mấy người Trần Trung ở phía sau thấy bốn người phía trước dường như có tranh chấp, vội vàng .
Aso hon Kagetsu tất nhiên hiểu rằng, Vũ Điền Quang Ly muốn gần quan để được ban lộc, nhân cơ hội này để kéo gần thêm một bước mối quan hệ giữa Công ty cổ phần Thế Gia và Phương Minh Viễn. Nhưng hai người dù sao cũng là bạn lâu năm, lại có quan hệ cùng chung lợi ích, cô còn có cổ phần trong việc kinh doanh bánh hồng của Vũ Điền Quang Ly , thêm vào đó Vũ Điền Quang Ly nhiều lần cầu khẩn là thay cô truyền đại ý nguyện này tới Phương Minh Viễn . Phương Minh Viễn cũng không từ chối, vậy là Vũ Điền Quang Ly từ hôm thứ hai bèn gia nhập vào đội ngũ nhỏ của ba người này.
Chỉ có điều Vũ Điền Quang Ly không phải đi một mình tới, mà đem theo sáu gã nhân viên tùy tùng và ba chiếu Limousine cao cấp tới. Phương Minh Viễn không khỏi xuýt xoa, so với đội hình xuất môn của họ, mình trông thật giống thằng nhóc từ nông thôn tới. Kiếp trước của Phương Minh Viễn sống không được như ý, kiếp này hắn tuy đã có chút tư sản, nhưng tâm tính thì vẫn chưa điều chỉnh lại được, khi ra khỏi nhà vẫn không có thói quen đưa nhiều người theo, nhiều nhất thì cũng chỉ có hai người Trần Trung và Vệ Hưng Quốc
Vũ Điền Quang Ly mặc một bộ ki-mô-nô thanh lịch, giống như một đóa hoa anh đào e ấp, đi cạnh bên Phương Minh Viễn cùng với Lâm Liên, sau lưng họ là một nữ trợ lý, thu hút không ít ánh mắt của người đi đường. Nhưng có Trần Trung và năm tùy tùng mặc áo vest đen của Vũ Điền Quang Ly đứng hai bên nên cũng không ai dám nhìn một cách soi mói.
Qua hai ngày ở cùng nhau, với sự cố ý muốn kết thân của Vũ Điền Quang Ly, quan hệ giữa Lâm Liên và cô kể cũng thân mật hơn nhiều, còn về Trần Trung, sau khi lộ ra chút thân thủ, năm tay tùy tùng vốn có chút kiêu ngạo kia giờ cũng ngoan ngoãn đi phía sau anh ta.
Cậu Phương, nếu cậu tới Tokyo muộn hơn một tuần thì hay biết mấy, đến lúc đó hoa anh đào sẽ nở rộ khắp Tokyo, giống hoa anh đào lai Yoshino ở đây nổi tiếng khắp cả nước.
Mặc ki-mô-nô làm Vũ Điền Quang Ly có chút nhẹ nhàng hơn với tính cách thẳng thắn của mình, nếu không phải đặc trưng con lai rõ rệt kia, Phương Minh Viễn thực sự sẽ cho rằng cô là con gái Nhật Bản chính gốc.
Bốn người họ đang chậm rãi bước trên lối mòn công viên, mấy người Trần Trung đi cách xa sau họ khoảng mười mét. Công viên Ueno là địa danh nổi tiếng ở Tokyo, cũng là công viên cận đại đầu tiên của Nhật Bản, không chỉ cảnh sắc đẹp tuyệt trần, mà còn có lịch sử cổ xưa và văn hóa lâu đời. Trước khi công viên Ueno được dựng lên vào những năm cuối thế kỷ 19, trong công viên đã có rất nhiều những công trình kiến trúc và cảnh quan sớm được xây dựng từ trước, có thể nói Tokyo là vùng đất du lịch nổi danh lâu đời.
Công viên này trước đại chiến thế giới lần thứ hai vẫn bảo tồn được hai cái mỏ neo của hải quân Bắc Dương, sau đó còn lập bài vị ghi lại chiến tranh Trung Nhật năm Giáp Ngọ, lịch sử về nước nhỏ chiến thắng nước lớn. Nhưng sau chiến tranh, vì Nhật Bản thất bại đầu hàng, hai cái “mỏ neo” đại biểu cho sự xỉ nhục của Hoa Hạ bị chính phủ quốc dân thu hồi.
- Muốn hỏi đại và hồn, ngắm hoa anh đào dưới ánh mặt trời
Phương Minh Viễn thuận miệng ngân nga.
- Hóa ra cậu Phương cũng biết câu này.
Vũ Điền Quang Ly khẽ lấy tay che đôi môi đỏ mọng, gương mặt toát ra niềm vui bất ngờ. Lần này cô nhận trọng trách từ bác Vũ Điền Trọng đến để lập quan hệ thân mật với Phương Minh Viễn. Vũ Điền Quang Ly cũng không ngờ được rằng vị thiếu niên hơn một năm trước ở thị trấn Hải Trang huyện Bình Xuyên tỉnh Tần Tây này giờ đã trở thành nhân vật mà bác Vũ Điền Trọng không thể không tôn trọng. Vũ Điền Trọng đã nói với cô rõ ràng về việc vô cùng coi trọng lần hợp tác này giữa công ty cổ phần Thế Gia và công ty GAMEStation , thái độ của Phương Minh Viễn chính là mấu chốt của vấn đề, nếu Vũ Điền Quang Ly có thể thuyết phục được Phương Minh Viễn gia nhập vào phe của công ty cổ phần Thế Gia , cho dù là duy trì quan hệ trung lập, không gia nhập vào phe Nintendo, thì sau này ông ta sẽ ủng hộ Vũ Điền Quang Ly trong gia tộc.
Vũ Điền Trọng là cổ đông lớn thứ hai của công ty cổ phần Thế Gia , địa vị trong gia tộc Vũ Điền tương đối cao, có sự ủng hộ của ông, Vũ Điền Quang Ly tuy không nói là có thể ngang ngược trong gia tộc, nhưng địa vị sẽ được nâng cao lên rất nhiều. Vì thế Vũ Điền Quang Ly đương nhiên là động lòng, thế nên mấy ngày nay mới tích cực chủ động chăm sóc Phương Minh Viễn vô cùng nhiệt tình như vậy.
Phương Minh Viễn hơi mỉm cười, Nhật Bản có một câu ngạn ngữ “anh đào bảy ngày” chính bởi vì một đóa hao anh đào chỉ sống khoảng bảy ngày bắt đầu từ ngày nở ra cho tới ngày héo tàn, tạo nên cảnh hoa anh đào vừa nở vừa rơi. Cũng chính nhờ đặc điểm này mà làm cho anh đào có sức hấp dẫn lớn như vậy. Được xưng là quốc hoa không chỉ bởi vì nó quyến rũ kiều diễm, quan trọng hơn là sau khi nó trải qua những ngày rực rỡ ngắn ngủi bèn héo tàn một cách ‘”lừng lẫy” và chết ở thời khắc đẹp nhất, điểm này rất phù hợp với tinh thần võ sĩ đạo mà người Nhật Bản sung bái,trong một khoảnh khắc đẹp đẽ nhất đạt tới đỉnh cao của cuộc đời, phát huy trá trị lớn nhất của mình và sau đó kết thúc sinh mệnh của mình không chút lưu luyến.
Hơn nữa ở Nhật Bản, cây anh đào được coi là vật đem lại may mắn. Ở hôn lễ hay những dịp lễ hôi vui mừng của người Nhật Bản, họ thường uống một loại canh làm từ cánh hoa đào ngâm muối cho thêm nước, để lấy ý nghĩa may mắn từ cây anh đào. Tháng tư anh đào nở rộ cũng là lúc học sinh Nhật Bản bắt đầu nhập học, sinh viên tốt nghiệp đi kiếm việc làm, có thể nói là bước ngoặt trọng đại của cuộc đời, vì vậy anh đào trong con mắt của người Nhật Bản đại biểu cho sức sống tràn trề và những hi vọng vào tương lai. Ngoài ra rất nhiều đường phố, bến xe, thị trấn, thương hiệu ở Nhật Bản đều lấy tên anh đào. Ma lực và sự ảnh hưởng của anh đào có thể nói là thấm đẫm trong cuộc sống và các lĩnh vực của người Nhật Bản, đến trên đồng Yên của Nhật cũng in hình hoa anh đào. Do đó, Nhật Bản cũng được gọi là “đất nước hoa anh đào”. Bởi vậy ở Nhật Bản, anh đào và biểu tượng của hoàng thất là hoa cúc cùng được xưng là quốc hoa.
Nhưng không có mấy người biết rằng, anh đào có đầu tiên ở vùng núi Hymalaya, sau đó từng bước được truyền vào phía bắc của Ấn Độ, lưu vực sông Trường Giang và vùng phía tây nam, và anh đào ở Đài Loan, Hàn Quốc, Nhật Bản thì đều du nhập từ Hoa Hạ cả, đặc biệt là Nhật Bản, trở thành nơi biến chủng tương đối độc lập của anh đào. Chỉ có điều sau này anh đào của Nhật Bản nổi tiếng quá mức, và được chăm sóc thành giống cây có một không hai trên thế giới, vì thế sau này khi nhắc tới hoa anh đào người ta thường chỉ nhắc tới anh đào Nhật Bản, hoặc nói có giống anh đào mang đặc sắc của Nhật Bản. Nhưng nếu nói thích anh đào là sung bái Nhật Bản thì là lời nói hoàn toàn vô căn cứ. Vì điều này, kiếp trước Phương Minh Viễn đã không ít lần đánh nhau bằng nước miếng trên mạng với người khác.
Phương Minh Viễn ở kiếp trước tuy chưa tới Nhật Bản, nhưng vô cùng chú ý tới Nhật Bản, kiếp này thì còn hơn thế nữa.
- Hiểu mình nhất không phải là bạn bè, cũng không phải người thân, mà là chính là kẻ thù của mình!
Câu này hắn không nhớ là đọc được ở đâu, nhưng lại nhớ rất rõ. Muốn thay đổi cục diện tư bản Nhật Bản chèn ép Hoa Hạ ở kiếp trước, vậy thì tìm hiểu về Nhật Bản là điều kiện không thể thiếu được. Người xưa chẳng phải đã từng nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng đấy sao?
Năm đó khi Nhật Bản chiếm Hoa Hạ, trong các tướng lĩnh, các quan viên Nhật Bản đều có rất nhiều “tinh thông Hoa Hạ”, biết rất rõ về phong tục nhân tình, địa lý địa mạo của Hoa Hạ , đây chính là một trong những nguyên nhân chủ yếu mà tám năm kháng chiến họ phải chiến đấu một cách khó khăn đến như vậy.
- Tôi còn biết mùa xuân hàng năm, hoa anh đào sẽ theo vĩ độ mà nở dần từ các đảo phía nam tới phía bắc của Nhật Bản, do đó hình thành một tuyến hoa anh đào chạy từ nam tới bắc, nếu bây giờ chúng ta tới quần đảo Lưu Cầu, tất sẽ nhìn thấy hoa anh đào nở.
- Đúng vậy, cậu Phương nếu có hứng thú tôi có thể đưa cậu tới Okinawa của chúng tôi ngắm hoa anh đào nở.
Vũ Điền Quang Ly thản nhiên cười nói.
Phương Minh Viễn hơi cau mày, dừng chân.
- CôVũ Điền, quần đảo Lưu Cầu không phải quốc thổ của quý quốc, nó là một bộ phận không thể tách rời của Hoa Hạ! Mong cô không nên đem chính trị và chủ quyền nhập vào làm một.
Rất nhiều người trong nước biết Hoa Nhật có tranh chấp về đảo Điếu Ngư, nhưng lại không biết rằng giữa Hoa Hạ và Nhật Bản còn có tranh chấp về chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu nằm ở giữa Đài Loan và Nhật Bản. Cho tới bây giờ, vùng trung nam bộ của quần đảo Lưu Cầu vẫn nằm trong quyền quản lý của Nhật Bản, quần đảo Lưu Cầu từ xưa đã thuộc về Trung Quốc, ngày xưa không và hiện giờ cũng không bị mất đi chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu.
-Năm đó, trong điều thứ tám của hiệp ước Potsdamcó quy định rõ ràng: phải thực thi điều kiện của tuyên bố Cairo, và chủ quyền của Nhật Bản chỉ được giới hạn tới Honshu, Hokkaido, Kyushu, các đảo nhỏ do bốn nước khác và Trung Quốc quyết định. Quy định rõ ràng rằng quần đảo Lưu Cầu không phải lãnh thổ của Nhật Bản, cũng không thể coi là lãnh thổ của Nhật Bản. Năm đó thời kì chiến tranh thế giới thứ hai, nước Mỹ chiếm lĩnh quần đảo Lưu Cầu, do chính phủ Trung Quốc cũng đang bị đả kích kịch liệt tại chiến tranh trong nước và tiêu diệt kẻ xâm lược Nhật Bản điên cuồng cuối cùng cùng với quân Nhật viễn chinh ở Myanma, nhiệm vụ thu hồi quần đảo Lưu Cầu do liên minh quân đội Mỹ thay Hoa Hạ hoàn thành. Nhưng sau đó chưa được sự đồng ý của chính phủ Hoa Hạ , Mỹ và Nhật Bản đã ký hiệp ước San Francisco tự tiện đem chủ quyền của quần đảo Lưu Cầu giao cho Nhật Bản , hành vi vi phạm công pháp quốc tế vàhiệp ước Potsdam này chưa hề được Trung Quốc thừa nhận.
Phương Minh Viễn nói một tràng dài và nghiêm khắc. Vũ Điền Quang Ly cũng không ngờ được rằng, chỉ vì một câu “Okinawa của chúng tôi” thôi mà làm cuộc gặp đang vui vẻ bỗng nhiên quay ngoắt ra hướng khác. Hơn nữa cô thật sự cũng không biết là có chuyện như vậy. Tuy có ý muốn phản bác lại Phương Minh Viễn , nhưng từ lời nói của Phương Minh Viễn có thể nghe ra được Phương Minh Viễn không phải ăn nói lung tung, muốn phản bác lại cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.
Trong nháy mắt, mắt của Vũ Điền Quang Ly đã rơm rớm lệ, trợ lý nữ của cô vội lên trước đỡ lấy, bất mãn với Phương Minh Viễn nói:
- Cậu Phương, tiểu thư nhà tôi mời anh tới Okinawa thưởng thức hoa đều là có ý tốt cả, anh không muốn thì cũng không phải làm như vậy.
Lâm Liên đứng bên cạnh nghe vậy bèn không yếu thế phản bác lại:
-Quan hệ giữa cậu Phương và cô Vũ Điền làtình bạn cá nhân, chủ quyền sở hữu của quần đảo Lưu Cầu là chuyện của quốc gia, hai việc không thể nói lẫn lộn vào nhau được.
Hai người trợn mắt nhìn nhau.
Mấy người Trần Trung ở phía sau thấy bốn người phía trước dường như có tranh chấp, vội vàng .
/1605
|