Mã Vĩnh Phúc nói chưa hết, cửa văn phòng lại bị đẩy ra, thư ký của Dương Quân Nghĩa đi tới, nhẹ giọng nói:
- Giám đốc sở, Phó cục trưởng Cục hàng không dân dụng Lê Cương đang ở bên ngoài xin gặp ngài.
Dương Quân Nghĩa nhìn Phương Minh Viễn có chút chần chừ, tuy rằng cấp bậc của ông ta cao hơn Lê Cương, nhưng Cục hàng không dân dụng cũng là một ban ngành trực tiếp do quốc gia quản lý, Lê Cương là cha của đương sự - Lê Minh, cũng có quyền hiểu biết về vụ án, nếu từ chối gặp dường như không thích hợp. Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, phát hiện trong văn phòng còn có một buồng xép.
- Bác Dương, chúng cháu sẽ vào trong này tránh đi một lát. Chuyện công việc quan trọng hơn.
Buồng xép cũng rộng chừng hai mươi mét vuông, có đặt một giường đôi lớn, trên giường có đầy đủ chăn đệm, bên trong còn có cả TV và đầu xem phim, tủ lạnh, có một nhà vệ sinh riêng, Phương Minh Viễn nhìn lướt qua, trong phòng vệ sinh không ngờ còn có cả máy giặt và bốn tắm lớn. Xem ra đây là phòng nghỉ của Cục trưởng Kim ở cục.
Trong lòng Phương Minh Viễn âm thầm thở dài, nếu tính cả phòng vệ sinh và ban công, thì văn phòng của vị Cục trưởng Kim này đã chiếm không dưới bảy mươi mét vuông, theo nếp sống xa hoa này của tòa nhà văn phòng Ủy ban nhân dân Hoa Hạ là có thể nhìn ra vài phần manh mối.
Đây mới là phòng của một vị ở cấp Cục trưởng cục, không biết các cấp lãnh đạo cao hơn thì văn phòng của bọn họ có giống như của những người ở kiếp trước hay không, chiếm phải đến nửa tầng nhà. Nào là từ bể bơi đến phòng tập thể thao, phòng chơi bi-a, tất cả đầy đủ! Thậm chí Cục giao thông chỉ có mười hai người, ước chừng diện tích tới bảy ngàn mét vuông!
Phương Minh Viễn thuận tay ấn nút mở TV, nhìn bên cạnh có đặt băng phim ‘Kẻ hủy diệt’ rõ ràng ngay tầm mắt. Phương Minh Viễn lập tức hứng thú hơn mấy phần, tiện tay đẩy băng vào trong đầu.
“Ư, ư, …a, a… mỹ nữ…”
Lập tức từ TV phát ra âm thanh nhiệt tình đập vào tai. Lọt vào tầm mắt rõ ràng là những động tác yêu đương của phim Nhật Bản, Phương Minh Viễn vội vàng giơ tay tắt TV, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lâm Liên. Đầu Lâm Liên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Phương Minh Viễn chú ý thì thấy hai tai cô đều đỏ ửng lên, hiển nhiên là cảnh tượng vừa rồi đã tác động một lực không nhỏ đến cô.
Phương Minh Viễn nhìn trong tủ để TV còn có hơn mười cuốn băng ghi hình, nhìn tên thì đều là phim điện ảnh Hồng Kông hoặc Mỹ, hắn gọi Trần Trung lại tắt tiếng TV, bật từng cuốn băng lên một, kết quả khiến hai người cảm ơn đến phẫn nộ chính là hơn mười cuốn băng này không ngờ toàn bộ đều là phim tình cảm kiểu Nhật Bản!
Phương Minh Viễn nhìn lại căn phòng, mặc dù so với kiếp trước cũng là bày trí khá xa hoa, không khỏi nhớ tới kiếp trước hắn từng xem tin nhắn trên inte viết:
Không đẻ nổi
Một đao mổ bụng mất năm ngàn
Đọc không nổi
Muốn vào trường học cần ba mươi ngàn
Không cưới vợ nổi
Không nhà không xe, ai lấy mày?
Không nuôi nổi
Cha mẹ thất nghiệp lại còn con nhỏ
Bệnh không chữa nổi
Tiền chữa bệnh lãi gấp mười
Sống không nổi
Một tháng vất vả được vài ngàn
Chết không nổi
Hỏa táng cũng mất mười ngàn mấy
Tổng kết là tám chữ to:
Muốn sống không được, chết cũng không xong!
Dân chúng vì chuyện sinh lão bệnh tử mà buồn phiền, mà vị cục trưởng này lại hưởng thụ một văn phòng xa hoa đến như vậy, lại còn phạm pháp, quan chức mà xem phim sex! Phương Minh Viễn không khỏi lại nghĩ tới kiếp trước có những báo cáo của cảnh sát phá hang ổ của những băng nhóm tội ác, bắt được những cặp vợ chồng nhí đang xem phim sex, không khỏi hận đến ngứa răng.
Dân chúng đóng thuế chính là để nuôi sống những kẻ không minh bạch như vậy, vi phạm pháp luật, Cục trưởng cục cảnh sát mà phạm pháp! Kim Hải Dương đáng thương đang ngây người ở một nơi, hoàn toàn không biết ngay trong nháy mắt này, vận mệnh của gã đã xảy ra chuyển biến gần như là một trăm tám mươi độ.
Vốn dĩ Phương Minh Viễn tính sẽ chỉ truy cứu những người đã tới sân bay tra hỏi, và mấy người cảnh sát ở cục đã thẩm vấn bọn họ, nhưng chính là vì văn phòng xa hoa này và những cuốn phim tình cảm Nhật Bản kia đã khiến Phương Minh Viễn quyết định kiểu gì cũng phải kéo gã xuống ngựa.
Phương Minh Viễn hiểu hiện giờ hắn ở tỉnh Tần Tây cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng muốn thay đổi hoàn toàn nếp sống này thì không khác nào châu chấu đá xe, liền sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát thân. Nhưng bảo hắn cứ trơ trơ nhìn nhân dân đem bao nhiêu mồ hôi nước mắt ra nuôi sống một cục trưởng Phân cục như vậy, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
- Người như vậy mà cũng có thể làm cục trưởng Cục cảnh sát sao?
Trần Trung cười lạnh nói:
- Đây chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Anh ta vừ lấy từ trong ngăn kéo tủ TV ra hơn mười cuốn băng ghi hình nữa.
Trong lúc Phương Minh Viễn đang đầy lửa giận thì cửa buồng xép được kéo mở ra, Dương Quân Nghĩa tiến vào thăm dò nói:
- Cậu Phương…
- Bác Dương, bác vào đây xem một chút!
Phương Minh Viễn vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt tức giận khiến Dương Quân Nghĩa hoảng sợ, vội vàng đi đến.
Phương Minh Viễn chỉ vào đống băng hình có ghi tựa đề là một loạt các phim điện ảnh nổi tiếng nói:
- Bác Dương, bác xem băng trước đã!
Dương Quân Nghĩa kinh ngạc tiện tay lấy một cuốn băng, nhét vào đầu. Một lát sau, sắc mặt Dương Quân Nghĩa trở nên giống y như miếng gan lợn vậy.
Trong cơn giận dữ Dương Quân Nghĩa đứng dậy nói:
- Cậu Phương, Cục trưởng Lê Cương muốn nói chuyện với cậu một chút, các cậu ra đó nói chuyện trước, tôi đi ra ngoài một chút.
- Cậu Phương, giới thiệu với cậu một chút đây là Phó cục trưởng Lê Cương của Cục hàng không dân dụng của tỉnh Tần Tây.
Dương Quân Nghĩa vội vã đi ra ngoài một cách kỳ lạ, Mã Vĩnh Phúc đành chỉ vào người trung niên đứng bên cạnh nói với Phương Minh Viễn:
- Ông ấy là cha của Lê Minh, muốn xin nhận lỗi với cậu và các thành viên đội bay.
Sắc mặt của Lê Cương không khỏi khẽ biến, lập tức nhớ ra tên tuổi của người thiếu niên gọi là ‘cậu Phương’ này được truyền tụng khắp trong giới cán bộ cấp cao và trung ở tỉnh Tần Tây, trong lòng lập tức hiểu ra vì sao việc này lại kinh động tới Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc. Chuyện lúc trước thất lạc con gái của Vu Thu Hạ - thiếu phu nhân của Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị ở Phụng Nguyên đã không còn là chuyện bí mật, mà người may mắn Phương Minh Viễn kia chính là hắn.
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi thấy mình may mắn vì đã chạy đến đây, nếu chuyện này rơi vào tai của các lãnh đạo tỉnh thì phiền to rồi! Ông ta không khỏi cảm ơn thống thiết các cảnh sát của Phân cục cảnh sát sân bay này đã làm sự việc ra đến nước này, bọn họ xem ra đụng phải bàn sắt rồi. Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc tuyệt đối không nghi ngờ gì sẽ đứng sau lưng hắn. Cục hàng không dân dụng tuy rằng là ban ngành trực thuộc quốc gia nhưng ý kiến của chính phủ cấp tỉnh thì cấp trên cũng sẽ phải suy xét, đến lúc đó chính ông ta sẽ thành bộ xương bất động, cũng sẽ bị chấn thương.
- Cậu Phương, đứa con ngỗ nghịch này trời sinh đã không ngoan ngoãn, vừa uống nhiều rượu một chút là điên cuồng, khiến cậu và các bạn gặp chuyện phiền toái, tôi thay nó nhận lỗi với cậu và các bạn cậu, tất cả những tổn thất và phiền toái đã gây ra, tôi xin được bồi thường toàn bộ. Chỉ xin cậu Phương giơ cao đánh khẽ, nể tình mẹ nó mất sớm, tuổi còn nhỏ mà đừng truy cứu trách nhiệm. Sau này tôi nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm, tuyệt đối sẽ không lặp lại chuyện này lần nữa.
Lê Cương cúi thật thấp đầu nói với giọng nghẹn ngào.
Phương Minh Viễn xoay người tránh được cái cúi đầu của Lê Cương, lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Lê, Lê Minh uống say sinh sự trên máy bay, chẳng những quấy rầy các tiếp viên hàng không trên chuyến bay, còn ẩu đả với nhân viên an ninh và cơ trưởng, câu tuổi còn nhỏ, trời sinh đã không ngoan ngoãn chắc là đã quá hàm hồ rồi! Hơn nữa anh ta cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, không phải một đứa nhỏ không hiểu chuyện, anh ta nên gánh vác trách nhiệm đối với chuyện mình gây ra!
Nếu là người khác thấy bộ dạng Lê Cương, tóc hơi hoa râm, nước mắt lăn dài trên hai gò má thì đã mềm lòng, biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thành không có. Nhưng Phương Minh Viễn thì không giống như vậy, kiếp trước hắn đã gặp quá nhiều các kiểu quan nhị đại này rồi, sau những sai lầm không thể vãn hồi của các con cháu nhà giàu, các cơ quan chấp pháp thì trăm phương nghìn kế tìm mọi cách che chở bọn họ, kiếm cớ cho bọn họ thoát tội.
Khi đó Phương Minh Viễn đã nghĩ một ngày kia nếu mình có thể phán xét hành vi phạm tội của bọn họ thì cho dù phải trả giá đắt cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với đối phương.
- Trên máy bay gây rối, thậm chí còn ẩu đả với cơ trưởng, tuy rằng tôi không hiểu rõ về pháp luật nhưng cũng biết hành vi này nhất định là trái pháp luật! Tôi không cần biết lúc đó anh ta có tỉnh táo hay không, chỉ biết là hành vi của anh ta lúc đó không chỉ gây nguy hại cho tính mạng của cơ trưởng, đồng thời còn uy hiếp sự an toàn của cả đội phi hành, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả tôi và các bạn tôi. Nếu không phải chúng tôi ngăn cản đúng lúc thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi. Đối với người có ý đồ muốn giết tôi và các bạn tôi thì cho dù anh ta không cố ý cũng phải truy cứu trách nhiệm hình sự đối với anh ta, nếu không thì tôi đúng là không có trách nhiệm với mạng sống của mình!
Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột.
- Cho nên, Cục trưởng Lê Cương, ông nên bỏ ý nghĩ ấy đi, chuyện này tôi nhất định tuyệt đối không tha thứ!
Vốn dĩ qua trưa là Phương Minh Viễn có thể về nhà, kết quả là kéo dài đến giờ cơm chiều, khi khắp nơi đã lên đèn, mới mang vẻ mặt mệt mỏi về đến nhà.
Hiện giờ nhà họ Phương đã có một biệt thự của chính mình ở dưới chân núi Ly Sơn ở Phụng Nguyên, tổng cộng có sáu khu nhà, phân cho các gia đình nhà họ Phương. Tuy nhiên ông Phương và Phương Thắng rất ít khi ở lại nơi này, bình thường ở nơi này thường xuyên chỉ có chú Hai của Phương Minh Viễn và hai cô, còn có chú Út Phương Bân thỉnh thoảng tới đây ở vài ngày. Tuy nhiên tối nay, tất cả các thành viên nhà họ Phương đều tụ tập ở trong phòng ông Phương, đón Phương Minh Viễn trở về.
Một tháng vừa rồi của Phương Minh Viễn, người trong nhà họ Phương cũng biết được ít nhiều, đương nhiên Phương Minh Viễn cũng không giấu gì mà kể lại tất cả cho bọn họ. Dù sao những người khác trong nhà hiện giờ cũng không kinh doanh gì, hơn nữa theo năng lực trước mắt của bọn họ, chính là có muốn cũng không giúp được hắn, nên hắn cũng không cần phải làm cho họ lo lắng. Chỉ có ông Phương và Phương Bân là biết rõ chuyện sắp tới của Phương Minh Viễn hơn một chút.
- Chút Út, chú đi ra nước ngoài sống đi!
Phương Minh Viễn sau khi ngồi xuống hàn huyên với mọi người thì câu đầu tiên nói đã khiến mọi người kinh hãi!
- Giám đốc sở, Phó cục trưởng Cục hàng không dân dụng Lê Cương đang ở bên ngoài xin gặp ngài.
Dương Quân Nghĩa nhìn Phương Minh Viễn có chút chần chừ, tuy rằng cấp bậc của ông ta cao hơn Lê Cương, nhưng Cục hàng không dân dụng cũng là một ban ngành trực tiếp do quốc gia quản lý, Lê Cương là cha của đương sự - Lê Minh, cũng có quyền hiểu biết về vụ án, nếu từ chối gặp dường như không thích hợp. Phương Minh Viễn nhìn xung quanh, phát hiện trong văn phòng còn có một buồng xép.
- Bác Dương, chúng cháu sẽ vào trong này tránh đi một lát. Chuyện công việc quan trọng hơn.
Buồng xép cũng rộng chừng hai mươi mét vuông, có đặt một giường đôi lớn, trên giường có đầy đủ chăn đệm, bên trong còn có cả TV và đầu xem phim, tủ lạnh, có một nhà vệ sinh riêng, Phương Minh Viễn nhìn lướt qua, trong phòng vệ sinh không ngờ còn có cả máy giặt và bốn tắm lớn. Xem ra đây là phòng nghỉ của Cục trưởng Kim ở cục.
Trong lòng Phương Minh Viễn âm thầm thở dài, nếu tính cả phòng vệ sinh và ban công, thì văn phòng của vị Cục trưởng Kim này đã chiếm không dưới bảy mươi mét vuông, theo nếp sống xa hoa này của tòa nhà văn phòng Ủy ban nhân dân Hoa Hạ là có thể nhìn ra vài phần manh mối.
Đây mới là phòng của một vị ở cấp Cục trưởng cục, không biết các cấp lãnh đạo cao hơn thì văn phòng của bọn họ có giống như của những người ở kiếp trước hay không, chiếm phải đến nửa tầng nhà. Nào là từ bể bơi đến phòng tập thể thao, phòng chơi bi-a, tất cả đầy đủ! Thậm chí Cục giao thông chỉ có mười hai người, ước chừng diện tích tới bảy ngàn mét vuông!
Phương Minh Viễn thuận tay ấn nút mở TV, nhìn bên cạnh có đặt băng phim ‘Kẻ hủy diệt’ rõ ràng ngay tầm mắt. Phương Minh Viễn lập tức hứng thú hơn mấy phần, tiện tay đẩy băng vào trong đầu.
“Ư, ư, …a, a… mỹ nữ…”
Lập tức từ TV phát ra âm thanh nhiệt tình đập vào tai. Lọt vào tầm mắt rõ ràng là những động tác yêu đương của phim Nhật Bản, Phương Minh Viễn vội vàng giơ tay tắt TV, ngượng ngùng nhìn thoáng qua Lâm Liên. Đầu Lâm Liên đang nhìn ra ngoài cửa sổ, Phương Minh Viễn chú ý thì thấy hai tai cô đều đỏ ửng lên, hiển nhiên là cảnh tượng vừa rồi đã tác động một lực không nhỏ đến cô.
Phương Minh Viễn nhìn trong tủ để TV còn có hơn mười cuốn băng ghi hình, nhìn tên thì đều là phim điện ảnh Hồng Kông hoặc Mỹ, hắn gọi Trần Trung lại tắt tiếng TV, bật từng cuốn băng lên một, kết quả khiến hai người cảm ơn đến phẫn nộ chính là hơn mười cuốn băng này không ngờ toàn bộ đều là phim tình cảm kiểu Nhật Bản!
Phương Minh Viễn nhìn lại căn phòng, mặc dù so với kiếp trước cũng là bày trí khá xa hoa, không khỏi nhớ tới kiếp trước hắn từng xem tin nhắn trên inte viết:
Không đẻ nổi
Một đao mổ bụng mất năm ngàn
Đọc không nổi
Muốn vào trường học cần ba mươi ngàn
Không cưới vợ nổi
Không nhà không xe, ai lấy mày?
Không nuôi nổi
Cha mẹ thất nghiệp lại còn con nhỏ
Bệnh không chữa nổi
Tiền chữa bệnh lãi gấp mười
Sống không nổi
Một tháng vất vả được vài ngàn
Chết không nổi
Hỏa táng cũng mất mười ngàn mấy
Tổng kết là tám chữ to:
Muốn sống không được, chết cũng không xong!
Dân chúng vì chuyện sinh lão bệnh tử mà buồn phiền, mà vị cục trưởng này lại hưởng thụ một văn phòng xa hoa đến như vậy, lại còn phạm pháp, quan chức mà xem phim sex! Phương Minh Viễn không khỏi lại nghĩ tới kiếp trước có những báo cáo của cảnh sát phá hang ổ của những băng nhóm tội ác, bắt được những cặp vợ chồng nhí đang xem phim sex, không khỏi hận đến ngứa răng.
Dân chúng đóng thuế chính là để nuôi sống những kẻ không minh bạch như vậy, vi phạm pháp luật, Cục trưởng cục cảnh sát mà phạm pháp! Kim Hải Dương đáng thương đang ngây người ở một nơi, hoàn toàn không biết ngay trong nháy mắt này, vận mệnh của gã đã xảy ra chuyển biến gần như là một trăm tám mươi độ.
Vốn dĩ Phương Minh Viễn tính sẽ chỉ truy cứu những người đã tới sân bay tra hỏi, và mấy người cảnh sát ở cục đã thẩm vấn bọn họ, nhưng chính là vì văn phòng xa hoa này và những cuốn phim tình cảm Nhật Bản kia đã khiến Phương Minh Viễn quyết định kiểu gì cũng phải kéo gã xuống ngựa.
Phương Minh Viễn hiểu hiện giờ hắn ở tỉnh Tần Tây cũng coi như là có chút danh tiếng, nhưng muốn thay đổi hoàn toàn nếp sống này thì không khác nào châu chấu đá xe, liền sẽ bị bánh xe lịch sử nghiền nát thân. Nhưng bảo hắn cứ trơ trơ nhìn nhân dân đem bao nhiêu mồ hôi nước mắt ra nuôi sống một cục trưởng Phân cục như vậy, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ!
- Người như vậy mà cũng có thể làm cục trưởng Cục cảnh sát sao?
Trần Trung cười lạnh nói:
- Đây chẳng phải là vừa ăn cướp vừa la làng sao?
Anh ta vừ lấy từ trong ngăn kéo tủ TV ra hơn mười cuốn băng ghi hình nữa.
Trong lúc Phương Minh Viễn đang đầy lửa giận thì cửa buồng xép được kéo mở ra, Dương Quân Nghĩa tiến vào thăm dò nói:
- Cậu Phương…
- Bác Dương, bác vào đây xem một chút!
Phương Minh Viễn vừa ngẩng đầu lên, vẻ mặt tức giận khiến Dương Quân Nghĩa hoảng sợ, vội vàng đi đến.
Phương Minh Viễn chỉ vào đống băng hình có ghi tựa đề là một loạt các phim điện ảnh nổi tiếng nói:
- Bác Dương, bác xem băng trước đã!
Dương Quân Nghĩa kinh ngạc tiện tay lấy một cuốn băng, nhét vào đầu. Một lát sau, sắc mặt Dương Quân Nghĩa trở nên giống y như miếng gan lợn vậy.
Trong cơn giận dữ Dương Quân Nghĩa đứng dậy nói:
- Cậu Phương, Cục trưởng Lê Cương muốn nói chuyện với cậu một chút, các cậu ra đó nói chuyện trước, tôi đi ra ngoài một chút.
- Cậu Phương, giới thiệu với cậu một chút đây là Phó cục trưởng Lê Cương của Cục hàng không dân dụng của tỉnh Tần Tây.
Dương Quân Nghĩa vội vã đi ra ngoài một cách kỳ lạ, Mã Vĩnh Phúc đành chỉ vào người trung niên đứng bên cạnh nói với Phương Minh Viễn:
- Ông ấy là cha của Lê Minh, muốn xin nhận lỗi với cậu và các thành viên đội bay.
Sắc mặt của Lê Cương không khỏi khẽ biến, lập tức nhớ ra tên tuổi của người thiếu niên gọi là ‘cậu Phương’ này được truyền tụng khắp trong giới cán bộ cấp cao và trung ở tỉnh Tần Tây, trong lòng lập tức hiểu ra vì sao việc này lại kinh động tới Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc. Chuyện lúc trước thất lạc con gái của Vu Thu Hạ - thiếu phu nhân của Tập đoàn vận chuyển đường thủy Quách Thị ở Phụng Nguyên đã không còn là chuyện bí mật, mà người may mắn Phương Minh Viễn kia chính là hắn.
Nghĩ đến đây, ông ta không khỏi thấy mình may mắn vì đã chạy đến đây, nếu chuyện này rơi vào tai của các lãnh đạo tỉnh thì phiền to rồi! Ông ta không khỏi cảm ơn thống thiết các cảnh sát của Phân cục cảnh sát sân bay này đã làm sự việc ra đến nước này, bọn họ xem ra đụng phải bàn sắt rồi. Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc tuyệt đối không nghi ngờ gì sẽ đứng sau lưng hắn. Cục hàng không dân dụng tuy rằng là ban ngành trực thuộc quốc gia nhưng ý kiến của chính phủ cấp tỉnh thì cấp trên cũng sẽ phải suy xét, đến lúc đó chính ông ta sẽ thành bộ xương bất động, cũng sẽ bị chấn thương.
- Cậu Phương, đứa con ngỗ nghịch này trời sinh đã không ngoan ngoãn, vừa uống nhiều rượu một chút là điên cuồng, khiến cậu và các bạn gặp chuyện phiền toái, tôi thay nó nhận lỗi với cậu và các bạn cậu, tất cả những tổn thất và phiền toái đã gây ra, tôi xin được bồi thường toàn bộ. Chỉ xin cậu Phương giơ cao đánh khẽ, nể tình mẹ nó mất sớm, tuổi còn nhỏ mà đừng truy cứu trách nhiệm. Sau này tôi nhất định sẽ quản giáo nó thật nghiêm, tuyệt đối sẽ không lặp lại chuyện này lần nữa.
Lê Cương cúi thật thấp đầu nói với giọng nghẹn ngào.
Phương Minh Viễn xoay người tránh được cái cúi đầu của Lê Cương, lạnh lùng nói:
- Cục trưởng Lê, Lê Minh uống say sinh sự trên máy bay, chẳng những quấy rầy các tiếp viên hàng không trên chuyến bay, còn ẩu đả với nhân viên an ninh và cơ trưởng, câu tuổi còn nhỏ, trời sinh đã không ngoan ngoãn chắc là đã quá hàm hồ rồi! Hơn nữa anh ta cũng đã hơn hai mươi tuổi rồi, không phải một đứa nhỏ không hiểu chuyện, anh ta nên gánh vác trách nhiệm đối với chuyện mình gây ra!
Nếu là người khác thấy bộ dạng Lê Cương, tóc hơi hoa râm, nước mắt lăn dài trên hai gò má thì đã mềm lòng, biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ thành không có. Nhưng Phương Minh Viễn thì không giống như vậy, kiếp trước hắn đã gặp quá nhiều các kiểu quan nhị đại này rồi, sau những sai lầm không thể vãn hồi của các con cháu nhà giàu, các cơ quan chấp pháp thì trăm phương nghìn kế tìm mọi cách che chở bọn họ, kiếm cớ cho bọn họ thoát tội.
Khi đó Phương Minh Viễn đã nghĩ một ngày kia nếu mình có thể phán xét hành vi phạm tội của bọn họ thì cho dù phải trả giá đắt cũng tuyệt đối không thỏa hiệp với đối phương.
- Trên máy bay gây rối, thậm chí còn ẩu đả với cơ trưởng, tuy rằng tôi không hiểu rõ về pháp luật nhưng cũng biết hành vi này nhất định là trái pháp luật! Tôi không cần biết lúc đó anh ta có tỉnh táo hay không, chỉ biết là hành vi của anh ta lúc đó không chỉ gây nguy hại cho tính mạng của cơ trưởng, đồng thời còn uy hiếp sự an toàn của cả đội phi hành, đương nhiên trong đó cũng bao gồm cả tôi và các bạn tôi. Nếu không phải chúng tôi ngăn cản đúng lúc thì hậu quả đúng là không tưởng tượng nổi. Đối với người có ý đồ muốn giết tôi và các bạn tôi thì cho dù anh ta không cố ý cũng phải truy cứu trách nhiệm hình sự đối với anh ta, nếu không thì tôi đúng là không có trách nhiệm với mạng sống của mình!
Phương Minh Viễn nói như đinh đóng cột.
- Cho nên, Cục trưởng Lê Cương, ông nên bỏ ý nghĩ ấy đi, chuyện này tôi nhất định tuyệt đối không tha thứ!
Vốn dĩ qua trưa là Phương Minh Viễn có thể về nhà, kết quả là kéo dài đến giờ cơm chiều, khi khắp nơi đã lên đèn, mới mang vẻ mặt mệt mỏi về đến nhà.
Hiện giờ nhà họ Phương đã có một biệt thự của chính mình ở dưới chân núi Ly Sơn ở Phụng Nguyên, tổng cộng có sáu khu nhà, phân cho các gia đình nhà họ Phương. Tuy nhiên ông Phương và Phương Thắng rất ít khi ở lại nơi này, bình thường ở nơi này thường xuyên chỉ có chú Hai của Phương Minh Viễn và hai cô, còn có chú Út Phương Bân thỉnh thoảng tới đây ở vài ngày. Tuy nhiên tối nay, tất cả các thành viên nhà họ Phương đều tụ tập ở trong phòng ông Phương, đón Phương Minh Viễn trở về.
Một tháng vừa rồi của Phương Minh Viễn, người trong nhà họ Phương cũng biết được ít nhiều, đương nhiên Phương Minh Viễn cũng không giấu gì mà kể lại tất cả cho bọn họ. Dù sao những người khác trong nhà hiện giờ cũng không kinh doanh gì, hơn nữa theo năng lực trước mắt của bọn họ, chính là có muốn cũng không giúp được hắn, nên hắn cũng không cần phải làm cho họ lo lắng. Chỉ có ông Phương và Phương Bân là biết rõ chuyện sắp tới của Phương Minh Viễn hơn một chút.
- Chút Út, chú đi ra nước ngoài sống đi!
Phương Minh Viễn sau khi ngồi xuống hàn huyên với mọi người thì câu đầu tiên nói đã khiến mọi người kinh hãi!
/1605
|