Miêu Thành Trạch giật mình kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu thế nghĩa là thế nào.
Tiếp theo không đợi ông ta hỏi thêm câu nào, ở ngoài lại có thêm hai người nữa xông vào lôi hai người ban nãy ra. Miêu Thành Trạch không hiểu ra sao cứ đứng trong phòng nhìn cánh cửa bây giờ đã khép chặt, trong lòng có cảm giác y như là vừa gây ra họa.
Không bao lâu sau cửa phòng lại mở ra, lần này người bước vào là người mà Miêu Thành Trạch biết rất rõ, đó là Quách Đông, đội trưởng đội cảnh sát hình sự sân bay Phụng Nguyên!
Vẻ mặt Quách Đông chua xót, ông ta chỉ có quan hệ rất bình thường với Miêu Thành Trạch, hai bên tuy không phải là đồng minh nhưng cũng không phải là đối thủ, vì vậy quan hệ này không gọi là lạnh nhạt nhưng cũng không phải là thân thiết. Nhưng Miêu Thành Trạch dù sao vẫn là cấp dưới của ông ta, xảy ra chuyện mà ông ta lại vờ như không biết thì cũng không hay cho lắm:
- Đội phó Miêu, lời nói của Đồng Lạc và Quốc Hưng khi nãy cậu đừng để bụng, họn họ cũng chỉ là… haizz
Miêu Thành Trạch càng cảm thấy khó hiểu, vậy là lúc nãy hai người đó chửi mình là có nguyên do?
- Đội trưởng Quách, có chuyện gì vậy?
Quách Đông ngần ngừ một chút mới nói:
- Chúng tôi vừa nghe được một tin, nghe nói, hì hì, nghe nói nhà họ Phương sau khi biết được cậu đã lãnh hết trách nhiệm về mình thì vô cùng tức giận và sẽ trả đũa chúng ta!
Tin này thực ra là được truyền đến từ hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên tối hôm qua, nghe nói khởi nguồn của nó là từ sở cảnh sát tỉnh. Theo người có liên quan tiết lộ, tối hôm qua giám đốc sở Dương Quân Nghĩa đã đến nhà họ Phương, mãi tận chín giờ đêm mới quay về sở, vẻ mặt thì cau có. Nghe nói nhà họ Phương cực kỳ không hài lòng với việc bắt người của cảnh sát sân bay Phụng Nguyên, họ cho rằng đây là do cục cảnh sát thành phố đứng đằng sau dật dây. Vì vậy nhà họ Phương quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ tạm thời không tiếp nhận những người thân của những liệt sĩ trong hệ thống cảnh sát sân bay Phụng Nguyên, mà rất có thể sau này sẽ là cả hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên.
Tin tức này vẫn chưa được bất cứ ai chứng thực nhưng đã rất nhanh truyền đi trong ngành cảnh sát, tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng sau đó nghĩ lại thì lại cảm thấy rằng điều này cũng có cái lý của nó.
Siêu thị Carrefour nhà họ Phương từ một năm nay đã mở thêm bốn chi nhánh ở thành phố Phụng Nguyên, trừ những vị trí quản lý và những công việc mang tính đặc thù ra thì những công việc còn lại đều ưu tiên cho người thân của những liệt sĩ thuộc hệ thống cảnh sát và bộ đội của thành phố Phụng Nguyên, bốn chi nhánh này đã thu nhận trên dưới hai trăm người. Hơn nữa những cảnh sát này hiểu rằng những thân nhân liệt sĩ này tuổi tương đối lớn lại không có sở trường gì, siêu thị Carrefour thu nhận bọn họ còn phải huấn luyện một thời gian khá dài nữa mới có thể để họ đảm nhận công việc, mà trong đó có không ít người làm việc không được nhiều có thể sẽ phải cho nghỉ, có thể nói là điều này sẽ làm cho siêu thị phải tốn thêm khá nhiều chi phí.
Nhưng khoản lương và phúc lợi mà siêu thị mang lại cho họ thì lại cao nhất so với các doanh nghiệp cùng nghành, hơn nữa nếu như trong gia đình có khó khăn gì thì siêu thị cũng giúp đỡ phần nào. Nói khó nghe một chút thì dù cho là các doanh nghiệp nhà nước trong thành phố cũng không thể tốt bằng họ. Mà phúc lợi, lương bổng của siêu thị Carrefour cộng thêm sự phát triển như vũ bão của họ cũng rất hấp dẫn những thanh niên trẻ tuổi mới ra trường.
Người ta vì sao bỏ qua những người trẻ tuổi mới bước ra khỏi cổng trường, có tính dẻo dai, không có gánh nặng gia đình lại vô cùng khỏe mạnh để đi chiếu cố đến những người trung niên ba bốn chục tuổi này, chẳng phải là họ muốn ủng hộ công việc của chính quyền và cảnh sát hay sao! Hơn nữa hơn một năm nay, siêu thị Carrefour còn miễn phí làm thẻ hội viên cho toàn bộ cảnh sát của thành phố, có thể được mua giảm giá tại siêu thị, tuy là giảm không nhiều nhưng cũng không phải là một con số nhỏ. Đãi ngộ như vậy thì dù là các doanh nghiệp nhà nước cũng chưa từng có.
Ai cũng hiểu trong cuộc sống có đi có lại mới toại lòng nhau, kể cả là giữa các doanh nghiệp, giữa doanh nghiệp với cơ quan chính quyền cũng đều phải như thế, làm gì có chuyện chỉ một bên giúp đỡ vô điều kiện. Huống hồ gì siêu thị Carrefour cũng đã nộp thuế đầy đủ, nhận được sự bảo vệ của cảnh sát là điều đương nhiên, cứ cho là người ta không làm gì, cảnh sát có bất mãn đi nữa thì cũng chỉ có thể hại ngầm mà thôi. Mà siêu thị Carrefour bây giờ là chuỗi siêu thị lớn nhất trong tỉnh Tần Tây, là doanh nghiệp tư nhân mới nổi mà tất cả các lãnh đạo tỉnh đều biết đến.
Bây giờ cảnh sát sân bay Phụng Nguyên lại làm ra chuyện như vậy, nhà họ Phương phẫn nộ quyết định như vậy cũng là một phản ứng bình thường. Hơn nữa người ta làm thế cũng đâu có vi phạm luật pháp quốc gia.
Miêu Thành Trạch nghe xong như bị hắt một bát nước lạnh vào mặt, lập tức cảm thấy lạnh toát người. Chiêu này của nhà họ Phương đúng là đào tận gốc trốc tận rễ, triệt để đối phó với Miêu Thành Trạch lão và toàn bộ cảnh sát thành phố Phụng Nguyên. Chiêu này tuy độc nhưng cũng không thể trách người ta, nhận được ưu ái như vậy dù có là chó thì cũng còn biết vẫy đuôi cảm ơn, thế mà mình lại bắt rồi còng tay người ta từ sân bay về đến tận phân cục cảnh sát. Nếu không phải là có Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc chạy đến kịp thời thì lão còn đang nghĩ cách xem làm thế nào để trút giận thay Lê Minh. Chuyện này lại không thể trách nhà họ Phương, vậy thì sự phẫn nộ của mọi người tất nhiên sẽ là trút hết lên Lê Minh và mấy người bọn lão rồi.
Chẳng trách hai người đồng sự của lão ban nãy lại tức giận như vậy. Siêu thị Carrefour ở Phụng Nguyên có bốn phân nhánh đã tạo công ăn việc làm cho hai trăm người, trong số đó thân nhân liệt sĩ đã chiếm tới 60% là khoảng một trăm mười người. Nhưng thành phố Phụng Nguyên lớn như vậy năm nào mà không có cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, nhiều năm như vậy tích tụ lại một trăm nhà thì làm sao đủ? Vì vậy đây đều là do thành phố căn cứ vào mức độ khó khăn của từng gia đình và khu vực làm việc để đề cử cho siêu thị Carrefour.
Đợi năm nay siêu thị mở thêm một chi nhánh nữa thì số người đó sẽ tăng lên. Hai người đồng sự ban nãy cách đây hai năm có một người bạn thân bị hy sinh để lại mẹ góa con côi, chỉ trông chờ vào việc năm nay có thể được vào làm việc tại siêu thị thôi. Nghe xong tin này có thể không nổi trận lôi đình với Miêu Thành Trạch sao?
Hơn nữa cứ cho là những thân nhân liệt sĩ này đều được siêu thị Carrefour nhận rồi đi, thì có cảnh sát nào mà không muốn có mối quan hệ tốt với đối phương chứ! Ngành cảnh sát này trừ các vị lãnh đạo cao cấp ra thì ai dám đảm bảo rằng kiếp này mình sẽ không trở thành liệt sĩ? Không may mình gặp phải chuyện gì bất trắc thì cũng có thể yên tâm phần nào về gia đình chứ! Hơn nữa nhìn tốc độ phát triển nhà họ Phương, tương lai chắc chắn là rất tốt. Bây giờ con cái của các cảnh sát lâu năm đều đã đến tuổi đi làm, ai mà không muốn có được một chỗ làm tốt? Nhưng nếu muốn vào cơ quan nhà nước thì đâu có dễ, chắc chắn sẽ có không ít người nghĩ đến nước vào nhà họ Phương. Lão làm như vậy chẳng khác nào hủy hoại tiền đồ của người khác!
Miêu Thành Trạch càng nghĩ càng kinh hãi, mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm lưng.
Miêu Thành Trạch cũng đã làm cảnh sát được mười mấy năm rồi, đối với những chuyện trong nghành như thế này tất nhiên là hiểu hơn người ngoài rất nhiều.
Lão vốn nghĩ rằng, cứ coi như mình bị ngồi tù thì với những quan hệ ngần ấy năm cũng sẽ không phải chịu khổ, cũng chỉ phải ngồi vài năm là có thể được thả mà thôi. Đợi đến lúc ra tù, nếu như Lê Cương giữ lời sắp xếp cho một công việc ở công ty hàng không thì cuộc sống tuy không được như trước nhưng cũng có thể nói là tạm ổn. Nhưng nếu cứ như thế này, lão ở trong ngục không những không nhận được chiếu cố gì mà nếu làm không tốt lại còn bị cảnh sát coi ngục căm ghét nữa, cảnh sát trại giam cũng là cảnh sát, tất nhiên cũng sẽ có liệt sĩ. Mà mấy năm nay lão thân là một cảnh sát hình sự, tội phạm bắt cũng không ít, có thể tưởng tượng nếu như không có cảnh sát trại giam chiếu cố thì chắc chắn là sẽ không chịu nổi cuộc sống trong đó.
Nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Miêu Thành Trạch, Quách Đông cười thầm trong bụng. Tuy rằng nhà ông ta và nhà Lê Cương cũng có họ hàng với nhau, ông ta đáng ra nên giúp đỡ Lê Cương một phần nào đó trong chừng mực cho phép, nhưng điều kiện tiên quyết là nó không được làm ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta. Mà những hành động của Lê Cương chẳng khác nào đang khiêu chiến với nhà họ Phương và Dương Quân Nghĩa, ông ta mà tham gia vào thì chẳng khác nào tự rước họa vào thân. Hơn nữa chuyện này bây giờ cũng đã ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, vì vậy lựa chọn của Quách Đông là gì thì không cần nghĩ cũng biết.
Tất nhiên Quách Đông biết rằng, sự việc đến nước này đều là do Lê Cương sai lại càng sai! Nếu ông ta chịu để Lê Minh bị trừng trị một chút cho dù là bị ba năm tù giam sau đó thả ra thì sự việc cũng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng ông ta lại lòng tham không đáy muốn Lê Minh có thể bình an mà thoát khỏi chuyện này, không nghi ngờ gì đó là một sai lầm rất lớn. Đem tin này nói cho Miêu Thành Trạch biết, nếu như lão không phải là một tên ngốc thì có thể nhận ra được nặng nhẹ trong chuyện này mà đổi lại khẩu cung vạch tội Lê Minh, vậy thì coi như ông ta cũng đã lập được một công trạng. Nếu như có thể để lại chút ấn tượng với giám đốc sở Dương Quân Nghĩa thì không chừng sau này ông ta còn được làm ở sở cũng nên!
Đến buổi trưa, vẫn đang trong phòng làm việc ngồi nghe những tâm phúc trong sở báo cáo lại tin tức mà Dương Quân Nghĩa vui như mở cờ trong bụng.
Chiêu này của Phương Minh Viễn quả thật là tuyệt diệu, rất nhanh đã làm cho rất nhiều nhân viên cảnh sát của Phụng Nguyên bất mãn, trong đó còn bao gồm cả một số cán bộ lãnh đạo. Tôn Nhất Phàm bây giờ đã như ngồi trên đống lửa làm gì có thời gian mà sợ ông ta cười nữa, buổi sáng nay đã năm lần bảy lượt đến tỏ rõ thái độ tức giận với cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên vô dụng kia, đồng thời cũng quanh co muốn từ chỗ ông ta hỏi thăm xem liệu có phải nhà họ Phương thật sự quyết định từ chối tiếp nhận người nhà của các liệt sĩ hay không.
Tất nhiên Dương Quân Nghĩa một mực khẳng định rằng đây chỉ là lời đồn, mà thực ra đây đúng chỉ là lời đồn mà thôi, đây là do ý của Phương Minh Viễn sai người ngầm tung ra. Chỉ có điều hiệu quả của thật là quá nhanh, chưa đến một ngày mà đã kinh động đến hầu như toàn bộ hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Quân Nghĩa với tay nhấc điện thoại, chỉ nghe thấy từ đầu dây bên kia một giọng nói rất vui mừng:
- Giám đốc, Miêu Thành Trạch khuất phục rồi! Cậu ta chịu sự chỉ đạo của Lê Minh có ý muốn báo thù Phương Minh Viễn.
Tiếp theo không đợi ông ta hỏi thêm câu nào, ở ngoài lại có thêm hai người nữa xông vào lôi hai người ban nãy ra. Miêu Thành Trạch không hiểu ra sao cứ đứng trong phòng nhìn cánh cửa bây giờ đã khép chặt, trong lòng có cảm giác y như là vừa gây ra họa.
Không bao lâu sau cửa phòng lại mở ra, lần này người bước vào là người mà Miêu Thành Trạch biết rất rõ, đó là Quách Đông, đội trưởng đội cảnh sát hình sự sân bay Phụng Nguyên!
Vẻ mặt Quách Đông chua xót, ông ta chỉ có quan hệ rất bình thường với Miêu Thành Trạch, hai bên tuy không phải là đồng minh nhưng cũng không phải là đối thủ, vì vậy quan hệ này không gọi là lạnh nhạt nhưng cũng không phải là thân thiết. Nhưng Miêu Thành Trạch dù sao vẫn là cấp dưới của ông ta, xảy ra chuyện mà ông ta lại vờ như không biết thì cũng không hay cho lắm:
- Đội phó Miêu, lời nói của Đồng Lạc và Quốc Hưng khi nãy cậu đừng để bụng, họn họ cũng chỉ là… haizz
Miêu Thành Trạch càng cảm thấy khó hiểu, vậy là lúc nãy hai người đó chửi mình là có nguyên do?
- Đội trưởng Quách, có chuyện gì vậy?
Quách Đông ngần ngừ một chút mới nói:
- Chúng tôi vừa nghe được một tin, nghe nói, hì hì, nghe nói nhà họ Phương sau khi biết được cậu đã lãnh hết trách nhiệm về mình thì vô cùng tức giận và sẽ trả đũa chúng ta!
Tin này thực ra là được truyền đến từ hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên tối hôm qua, nghe nói khởi nguồn của nó là từ sở cảnh sát tỉnh. Theo người có liên quan tiết lộ, tối hôm qua giám đốc sở Dương Quân Nghĩa đã đến nhà họ Phương, mãi tận chín giờ đêm mới quay về sở, vẻ mặt thì cau có. Nghe nói nhà họ Phương cực kỳ không hài lòng với việc bắt người của cảnh sát sân bay Phụng Nguyên, họ cho rằng đây là do cục cảnh sát thành phố đứng đằng sau dật dây. Vì vậy nhà họ Phương quyết định bắt đầu từ hôm nay sẽ tạm thời không tiếp nhận những người thân của những liệt sĩ trong hệ thống cảnh sát sân bay Phụng Nguyên, mà rất có thể sau này sẽ là cả hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên.
Tin tức này vẫn chưa được bất cứ ai chứng thực nhưng đã rất nhanh truyền đi trong ngành cảnh sát, tất cả mọi người nghe xong đều cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng sau đó nghĩ lại thì lại cảm thấy rằng điều này cũng có cái lý của nó.
Siêu thị Carrefour nhà họ Phương từ một năm nay đã mở thêm bốn chi nhánh ở thành phố Phụng Nguyên, trừ những vị trí quản lý và những công việc mang tính đặc thù ra thì những công việc còn lại đều ưu tiên cho người thân của những liệt sĩ thuộc hệ thống cảnh sát và bộ đội của thành phố Phụng Nguyên, bốn chi nhánh này đã thu nhận trên dưới hai trăm người. Hơn nữa những cảnh sát này hiểu rằng những thân nhân liệt sĩ này tuổi tương đối lớn lại không có sở trường gì, siêu thị Carrefour thu nhận bọn họ còn phải huấn luyện một thời gian khá dài nữa mới có thể để họ đảm nhận công việc, mà trong đó có không ít người làm việc không được nhiều có thể sẽ phải cho nghỉ, có thể nói là điều này sẽ làm cho siêu thị phải tốn thêm khá nhiều chi phí.
Nhưng khoản lương và phúc lợi mà siêu thị mang lại cho họ thì lại cao nhất so với các doanh nghiệp cùng nghành, hơn nữa nếu như trong gia đình có khó khăn gì thì siêu thị cũng giúp đỡ phần nào. Nói khó nghe một chút thì dù cho là các doanh nghiệp nhà nước trong thành phố cũng không thể tốt bằng họ. Mà phúc lợi, lương bổng của siêu thị Carrefour cộng thêm sự phát triển như vũ bão của họ cũng rất hấp dẫn những thanh niên trẻ tuổi mới ra trường.
Người ta vì sao bỏ qua những người trẻ tuổi mới bước ra khỏi cổng trường, có tính dẻo dai, không có gánh nặng gia đình lại vô cùng khỏe mạnh để đi chiếu cố đến những người trung niên ba bốn chục tuổi này, chẳng phải là họ muốn ủng hộ công việc của chính quyền và cảnh sát hay sao! Hơn nữa hơn một năm nay, siêu thị Carrefour còn miễn phí làm thẻ hội viên cho toàn bộ cảnh sát của thành phố, có thể được mua giảm giá tại siêu thị, tuy là giảm không nhiều nhưng cũng không phải là một con số nhỏ. Đãi ngộ như vậy thì dù là các doanh nghiệp nhà nước cũng chưa từng có.
Ai cũng hiểu trong cuộc sống có đi có lại mới toại lòng nhau, kể cả là giữa các doanh nghiệp, giữa doanh nghiệp với cơ quan chính quyền cũng đều phải như thế, làm gì có chuyện chỉ một bên giúp đỡ vô điều kiện. Huống hồ gì siêu thị Carrefour cũng đã nộp thuế đầy đủ, nhận được sự bảo vệ của cảnh sát là điều đương nhiên, cứ cho là người ta không làm gì, cảnh sát có bất mãn đi nữa thì cũng chỉ có thể hại ngầm mà thôi. Mà siêu thị Carrefour bây giờ là chuỗi siêu thị lớn nhất trong tỉnh Tần Tây, là doanh nghiệp tư nhân mới nổi mà tất cả các lãnh đạo tỉnh đều biết đến.
Bây giờ cảnh sát sân bay Phụng Nguyên lại làm ra chuyện như vậy, nhà họ Phương phẫn nộ quyết định như vậy cũng là một phản ứng bình thường. Hơn nữa người ta làm thế cũng đâu có vi phạm luật pháp quốc gia.
Miêu Thành Trạch nghe xong như bị hắt một bát nước lạnh vào mặt, lập tức cảm thấy lạnh toát người. Chiêu này của nhà họ Phương đúng là đào tận gốc trốc tận rễ, triệt để đối phó với Miêu Thành Trạch lão và toàn bộ cảnh sát thành phố Phụng Nguyên. Chiêu này tuy độc nhưng cũng không thể trách người ta, nhận được ưu ái như vậy dù có là chó thì cũng còn biết vẫy đuôi cảm ơn, thế mà mình lại bắt rồi còng tay người ta từ sân bay về đến tận phân cục cảnh sát. Nếu không phải là có Dương Quân Nghĩa và Mã Vĩnh Phúc chạy đến kịp thời thì lão còn đang nghĩ cách xem làm thế nào để trút giận thay Lê Minh. Chuyện này lại không thể trách nhà họ Phương, vậy thì sự phẫn nộ của mọi người tất nhiên sẽ là trút hết lên Lê Minh và mấy người bọn lão rồi.
Chẳng trách hai người đồng sự của lão ban nãy lại tức giận như vậy. Siêu thị Carrefour ở Phụng Nguyên có bốn phân nhánh đã tạo công ăn việc làm cho hai trăm người, trong số đó thân nhân liệt sĩ đã chiếm tới 60% là khoảng một trăm mười người. Nhưng thành phố Phụng Nguyên lớn như vậy năm nào mà không có cảnh sát hy sinh vì nhiệm vụ, nhiều năm như vậy tích tụ lại một trăm nhà thì làm sao đủ? Vì vậy đây đều là do thành phố căn cứ vào mức độ khó khăn của từng gia đình và khu vực làm việc để đề cử cho siêu thị Carrefour.
Đợi năm nay siêu thị mở thêm một chi nhánh nữa thì số người đó sẽ tăng lên. Hai người đồng sự ban nãy cách đây hai năm có một người bạn thân bị hy sinh để lại mẹ góa con côi, chỉ trông chờ vào việc năm nay có thể được vào làm việc tại siêu thị thôi. Nghe xong tin này có thể không nổi trận lôi đình với Miêu Thành Trạch sao?
Hơn nữa cứ cho là những thân nhân liệt sĩ này đều được siêu thị Carrefour nhận rồi đi, thì có cảnh sát nào mà không muốn có mối quan hệ tốt với đối phương chứ! Ngành cảnh sát này trừ các vị lãnh đạo cao cấp ra thì ai dám đảm bảo rằng kiếp này mình sẽ không trở thành liệt sĩ? Không may mình gặp phải chuyện gì bất trắc thì cũng có thể yên tâm phần nào về gia đình chứ! Hơn nữa nhìn tốc độ phát triển nhà họ Phương, tương lai chắc chắn là rất tốt. Bây giờ con cái của các cảnh sát lâu năm đều đã đến tuổi đi làm, ai mà không muốn có được một chỗ làm tốt? Nhưng nếu muốn vào cơ quan nhà nước thì đâu có dễ, chắc chắn sẽ có không ít người nghĩ đến nước vào nhà họ Phương. Lão làm như vậy chẳng khác nào hủy hoại tiền đồ của người khác!
Miêu Thành Trạch càng nghĩ càng kinh hãi, mồ hôi đã tuôn ra ướt đẫm lưng.
Miêu Thành Trạch cũng đã làm cảnh sát được mười mấy năm rồi, đối với những chuyện trong nghành như thế này tất nhiên là hiểu hơn người ngoài rất nhiều.
Lão vốn nghĩ rằng, cứ coi như mình bị ngồi tù thì với những quan hệ ngần ấy năm cũng sẽ không phải chịu khổ, cũng chỉ phải ngồi vài năm là có thể được thả mà thôi. Đợi đến lúc ra tù, nếu như Lê Cương giữ lời sắp xếp cho một công việc ở công ty hàng không thì cuộc sống tuy không được như trước nhưng cũng có thể nói là tạm ổn. Nhưng nếu cứ như thế này, lão ở trong ngục không những không nhận được chiếu cố gì mà nếu làm không tốt lại còn bị cảnh sát coi ngục căm ghét nữa, cảnh sát trại giam cũng là cảnh sát, tất nhiên cũng sẽ có liệt sĩ. Mà mấy năm nay lão thân là một cảnh sát hình sự, tội phạm bắt cũng không ít, có thể tưởng tượng nếu như không có cảnh sát trại giam chiếu cố thì chắc chắn là sẽ không chịu nổi cuộc sống trong đó.
Nhìn thấy khuôn mặt tái xanh của Miêu Thành Trạch, Quách Đông cười thầm trong bụng. Tuy rằng nhà ông ta và nhà Lê Cương cũng có họ hàng với nhau, ông ta đáng ra nên giúp đỡ Lê Cương một phần nào đó trong chừng mực cho phép, nhưng điều kiện tiên quyết là nó không được làm ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta. Mà những hành động của Lê Cương chẳng khác nào đang khiêu chiến với nhà họ Phương và Dương Quân Nghĩa, ông ta mà tham gia vào thì chẳng khác nào tự rước họa vào thân. Hơn nữa chuyện này bây giờ cũng đã ảnh hưởng đến lợi ích của ông ta, vì vậy lựa chọn của Quách Đông là gì thì không cần nghĩ cũng biết.
Tất nhiên Quách Đông biết rằng, sự việc đến nước này đều là do Lê Cương sai lại càng sai! Nếu ông ta chịu để Lê Minh bị trừng trị một chút cho dù là bị ba năm tù giam sau đó thả ra thì sự việc cũng chỉ dừng lại ở đó. Nhưng ông ta lại lòng tham không đáy muốn Lê Minh có thể bình an mà thoát khỏi chuyện này, không nghi ngờ gì đó là một sai lầm rất lớn. Đem tin này nói cho Miêu Thành Trạch biết, nếu như lão không phải là một tên ngốc thì có thể nhận ra được nặng nhẹ trong chuyện này mà đổi lại khẩu cung vạch tội Lê Minh, vậy thì coi như ông ta cũng đã lập được một công trạng. Nếu như có thể để lại chút ấn tượng với giám đốc sở Dương Quân Nghĩa thì không chừng sau này ông ta còn được làm ở sở cũng nên!
Đến buổi trưa, vẫn đang trong phòng làm việc ngồi nghe những tâm phúc trong sở báo cáo lại tin tức mà Dương Quân Nghĩa vui như mở cờ trong bụng.
Chiêu này của Phương Minh Viễn quả thật là tuyệt diệu, rất nhanh đã làm cho rất nhiều nhân viên cảnh sát của Phụng Nguyên bất mãn, trong đó còn bao gồm cả một số cán bộ lãnh đạo. Tôn Nhất Phàm bây giờ đã như ngồi trên đống lửa làm gì có thời gian mà sợ ông ta cười nữa, buổi sáng nay đã năm lần bảy lượt đến tỏ rõ thái độ tức giận với cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên vô dụng kia, đồng thời cũng quanh co muốn từ chỗ ông ta hỏi thăm xem liệu có phải nhà họ Phương thật sự quyết định từ chối tiếp nhận người nhà của các liệt sĩ hay không.
Tất nhiên Dương Quân Nghĩa một mực khẳng định rằng đây chỉ là lời đồn, mà thực ra đây đúng chỉ là lời đồn mà thôi, đây là do ý của Phương Minh Viễn sai người ngầm tung ra. Chỉ có điều hiệu quả của thật là quá nhanh, chưa đến một ngày mà đã kinh động đến hầu như toàn bộ hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dương Quân Nghĩa với tay nhấc điện thoại, chỉ nghe thấy từ đầu dây bên kia một giọng nói rất vui mừng:
- Giám đốc, Miêu Thành Trạch khuất phục rồi! Cậu ta chịu sự chỉ đạo của Lê Minh có ý muốn báo thù Phương Minh Viễn.
/1605
|