Giọng của Quách Lượng thật không nhỏ, ở trong phòng mấy người Phương Minh Viễn, Lão Tam đầu trọc, Quách Lỗ Sinh đều nghe rõ mồn một, mặt lão Tam hơi biến sắc, trong lòng thầm than vãn, Quách Lượng tới hơi sớm do với dự định, nhưng đây rõ ràng không phải là chuyện tốt. Lúc đầu Quách Lượng có ý định chiếm lấy quán ăn Phương gia ở Bình Xuyên, không ít người đều biết chuyện này, là tâm phúc của Quách Lượng, lão Tam lại càng hiểu rõ hơn ai hết.
Chỉ có điều lúc đó không ai có thể ngờ rằng nhà họ Phương lại có thể đặt được mối quan hệ với chủ tịch huyện Lý Đông Tinh, kết quả Quách Lượng chẳng những không thể lấy được quán ăn nhà họ Phương về tay mình mà lại còn làm cho ông phó chủ tịch thị trấn Hải Trang bị nhà họ Phương làm cho mất chức, đúng là gậy ông đập lưng ông. Có điều vị bí thư lúc đó của thị trấn cũng không làm nghiêm nên không truy cứu đến Quách Lượng, sau đó Quách Lượng cũng đã rụt vòi lại rất nhiều, từ đó đến giờ không có mâu thuẫn trực tiếp gì với nhà họ Phương, kể cả khi nhà họ Phương mở quán ăn chiếm mất không ít thị phần trong lĩnh vực kinh doanh ăn uống ở huyện Bình Xuyên thì Quách Lượng vẫn tỏ ra rất bình thường, lúc đó quan hệ của hai nhà mới trở lại bình thường.
Vậy mà bây giờ Quách Lượng lại xuất hiện trong quán ăn nhà họ Phương ở Hải Trang này, liệu có làm cho Phương Minh Viễn nhớ lại thù xưa?
Nhà họ Phương bây giờ không giống trước đây nữa rồi, chuyện buôn bán đã mở rộng ra đến Phụng Nguyên, lại có quan hệ với cả lãnh đạo tỉnh, nếu thật sự muốn trả thù Quách Lượng thì … Lão Tam không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhưng vị chủ nhiệm Quách Lỗ Sinh này, anh ta mới chuyển từ huyện khác về là thân tín của một vị lãnh đạo nào đó của nhà máy, đối với tình hình nhà họ Phương anh ta biết không ít, nhưng còn vịệc giữa Quách đầu to với nhà họ Phương thế nào thì anh ta lại không rõ cho lắm. Chỉ biết rằng Quách Lượng cũng là nhân vật có tiếng ở Bình Xuyên này, mặc dù không bì được với nhà họ Phương nhưng chắc chắn là hơn anh ta. Anh ta cũng đoán được rằng có vẻ như Phương Minh Viễn không muốn bỏ qua chuyện này nên khi vừa nghe thấy tiếng Quách Lượng thì y như là chết đuối vớ được cọc, vội vàng gọi to:
- Anh Quách, anh Quách bọn em ở đây!
- Đừng…
Lão Tam đầu trọc muốn cản anh ta nhưng nhìn thấy bộ dạng như cười mà không phải cười của Phương Minh Viễn thì trong lòng không khỏi thở dài không nói thêm gì nữa. Đây có lẽ là số mệnh, có tránh cũng không được.
Quách Lượng nghe thấy giọng của Quách Lỗ Sinh liền nhanh chân bước vào, người còn chưa thấy nhưng giọng đã sang sảng:
- Chủ nhiệm Quách, sao lại đổi phòng rồi? Tôi…
Y đứng ở cửa vừa nhìn đã thấy Phương Minh Viễn, câu nói đành bỏ dở không nói tiếp nữa, người khác không biết Phương Minh Viễn đã đành, chẳng nhẽ y lại có thể không biết Phương Minh Viễn sao?
Buổi chiều y đã nghe nói rằng Phương Minh Viễn trở lại Bình Xuyên, chỉ có điều y thật không ngờ lại chạm mặt hắn ở đây.
- Cậu Phương? Lâu lắm mới gặp.
Quách Lượng gượng cười nói.
- Quách Lượng, lần này anh đến thị trấn Hải Trang có chuyện gì vậy, không phải là vẫn đang còn nhớ đến cái quán ăn nhỏ nhà chúng tôi đấy chứ?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói, nhưng Quách Lượng và lão Tam đầu trọc thì cảm thấy lạnh toát.
- Cậu Phương cứ đùa, lần đó là do Quách đầu to tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đắc tội với cậu Phương. Cậu Phương khoan hồng đại lượng quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, hà tất phải tính toán với kẻ vô danh tiểu tốt như tôi?
Quách Lượng chua xót nói.
Mắt Quách Lỗ Sinh như muốn lồi ra, anh ta thật không thể tưởng tượng nổi, một “đại ca” của huyện Bình Xuyên, một Quách đầu to tiếng tăm lừng lẫy như vậy mà lại phải dùng những lời lẽ như vậy nói chuyện với Phương Minh Viễn, chẳng phải là rất yếu thế hay sao?
- Nếu thật sự muốn tính toán với anh thì anh nghĩ liệu anh có thể bình yên mà ngồi đây không?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói:
- Muốn bắt thóp anh thì bác Chu bây giờ cũng không cần nhìn sắc mặt của cấp trên nữa rồi. Hơn nữa, rút cuộc là anh tính toán với tôi hay là tôi tính toán với anh thì tốt nhất anh phải làm cho rõ đi rồi hãy đến đây nói này nói nọ với tôi. Làm chuyện gì cũng cần có giới hạn thôi, đạo lý này không phải là anh không hiểu đây chứ?
Quách Lượng ngẩn người, kinh ngạc quay sang nhìn Lão Tam đầu trọc. Lúc đầu y cho rằng Phương Minh Viễn nhìn thấy mấy người lão Tam rồi nghĩ đến chuyện trước đây nên mới tìm cớ sinh sự, nhưng xem ra Phương Minh Viễn còn có ý khác nữa. Lão Tam đầu trọc ghé sát vào tai Quách Lượng thì thầm, mặt Quách Lượng bỗng trắng bệch.
Y nhìn Quách Lỗ Sinh lúc này đang đứng như tượng trán ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thật muốn lại đá cho anh ta một cái, đi trêu chọc ai không được lại đi chọc ghẹo đúng thư ký của Phương Minh Viễn! Thư ký, hừm, có việc thì thư ký làm, hết việc mới đi làm thư ký! Một cô gái đẹp như thế, chẳng nhẽ Phương Minh Viễn chỉ để bên mình làm cảnh thôi sao? Chêu trọc con gái nhà người ta, thì đàn ông nào chịu nổi, huống gì là một kẻ đang hừng hực sức trẻ như Phương Minh Viễn, thì việc này y như là hạt bụi đâm vào mắt vậy! Bây giờ thì hay rồi, lại kéo cả mình vào chuyện này.
- Cậu Phương, chuyện xảy ra hôm nay là do tôi chủ quan vội vàng đưa ra kết luận, tôi xin tự phạt ba chén!
Quách Lượng mặt sợ hãi nói:
- Nhưng cậu Phương, chủ nhiệm Quách Lỗ Sinh đây hôm nay chỉ là khách của tôi thôi chứ không phải người của tôi, nên anh ta phạm lỗi cậu cũng đừng trút giận sang tôi chứ. Hôm nay tôi đến thị trấn Hải Trang, không có ý gì khác mà chỉ muốn bàn chút chuyện với chủ nhiệm Quách mà thôi.
Trong khi họ nói chuyện, có người mang vào một bình rượu trắng và một cái ly, Quách Lượng rót đầy ly uống một hơi hết sạch.
Y còn muốn uống nữa nhưng Phương Minh Viễn ngăn lại nói:
- Khoan đã, nếu uống ba ly này thì cũng đã kha khá rồi, tôi có nói gì liệu anh có để tâm mà nghe được không? Quách Lượng tôi biết anh muốn đến đây nhận thầu phân xưởng của nhà máy cán ép Tần Tây, phải không? Tôi khuyên anh một câu, ở Bình Xuyên chuyện làm ăn kiếm tiền còn rất nhiều, đừng có suốt ngày muốn đến chỗ tôi kiếm chác! Nhớ cho rõ, không có lần sau đâu!
Phương Minh Viễn hiểu rất rõ ràng, những loại người ở phường lừa đảo như Quách Lượng này thì ở đâu cũng có, chỉ cần chính sách có lỗ hổng thì không thể xử lý hết. Chỉ cần hôm nay đạp y ngã rồi bồi tiếp một chân để cả đời này y cũng không thể ngóc đầu lên được, thì sau này chắc chắn sẽ còn xuất hiện Lý Lượng, Triệu Lượng, Vương Lượng, Mã Lượng, e rằng lúc đó hắn lại phải tốn công tốn sức đi dạy dỗ chúng. Cho dù Quách Lượng thế nào, dù có ở bên ngoài phạm tội giết người phóng hỏa đốt nhà hay là phạm phải chuyện gì đi nữa thì đó cũng là chuyện của cảnh sát, hắn cũng không thừa hơi đi tốn thời gian vào mấy chuyện đấy. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một thương nhân, ai dám cản đường hắn làm hỏng việc của hắn thì chắc chắn phải trừng trị, nhưng cũng không thể làm quá nếu không sẽ liên lụy tới bản thân. Chính quyền không bao giờ cho phép xuất hiện kiểu “cảnh sát ngoài biên chế” như vậy. Nhưng tất nhiên nếu Quách Lượng còn dám dơ chân ra ngáng đường thì hắn cũng không ngại ngần giết gà dọa khỉ một lần!
Quách Lượng ngẩn người chần chừ một lúc, thở dài rồi uống nốt hai ly còn lại, sau đó kéo Lão Tam nói:
- Nếu đã như vậy, thì sau này tôi không bao giờ dám làm ăn ở Hải Trang này nữa, cám ơn cậu Phương hôm nay đã giơ cao đánh khẽ!
Nói xong, hai người đi thẳng, không thèm nhìn đến Quách Lỗ Sinh bây giờ đang đứng như phỗng ở đó nữa.
Lúc đi ra, Quách Lượng không quên dặn lão Tam thanh toán tiền phòng sau đó mới lảo đảo đi về hướng chiếc xe hiệu Santana của mình. Đi chưa được mấy bước thì gặp phải một cơn gió lạnh, vừa uống được ba cốc rượu y liền nôn ra hết.
- Anh Tam, anh Quách sao vậy?
Tiểu Đệ ngồi trên xe vội vàng nhảy xuống đỡ Quách Lượng, ngạc nhiên hỏi. Mới chưa đầy mười phút mà sao Quách Lượng đã say đến nông nỗi này?
- Hỏi nhiều làm gì? Chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ ai đấy!
Lão Tam đầu trọc vừa vỗ lưng cho Quách Lượng vừa hung hăng nói. Tiểu đệ liền co người lại khúm núm đáp lời.
Lão Tam đầu trọc hiểu rất rõ rằng nếu hôm nay không phải là Quách Lượng đã uống ba ly rượu này thì Phương Minh Viễn đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy! Quách Lượng chọn ly lớn như vậy chính là vì muốn tỏ ra thật lòng muốn chuộc lỗi với Phương Minh Viễn. Ba ly rượu như vậy cũng tương đương với hơn nửa bình rượu rồi lại chưa ăn uống gì, uống như thế mà không nôn thì Quách Lượng có mà là thần tiên!
Nhìn thấy Quách Lượng nôn liên hồi, lão Tam đầu trọc lấy giấy lau miệng cho y, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ông.
- Đi, về huyện!
- Chị Liên người này quả là thông minh!
Phương Minh Viễn cười cười nói với Lâm Liên:
- Nói là làm không hề lộ ra sơ hở gì.
Rồi hắn nhìn Quách Lỗ Sinh đang đứng như trời trồng ở trước cửa mà bĩu môi.
Lâm Liên khinh bỉ nói:
- Để gã cút đi, tôi không muốn nhìn thấy gã nữa.
Quách Lỗ Sinh nghe thấy vậy mừng như bắt được vàng, vội vội vàng vàng chạy thẳng, đến phòng của mình cũng không dám ở lại.
- Sao cậu Phương lại đến đây?
Lâm Liên bây giờ mới chợt nhớ ra, Phương Minh Viễn đến thật là quá đúng lúc.
- Em có một người bạn học cùng tiểu học hôm nay tổ chức sinh nhật ở đây, tình cờ nghe thấy có chuyện, cũng muốn đến “góp vui”. Mọi người ăn cơm nữa thì nói nhà bếp làm mấy món khác cho nóng.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Xong rồi về nghỉ sớm đi nha.
Vừa mới bước ra khỏi cửa hắn chợt nhìn thấy phòng bên kia có một cái đầu đang thò ra, nhìn thấy hắn đi ra lại thụt đầu lại.
Lúc này phòng bên này đã cãi nhau ầm ĩ rồi, phòng Lâm Liên không đóng cửa, sau khi Phương Minh Viễn đi vào thì những người bên này vẫn để ý đến động tĩnh của bên ấy. Lâm Liên không quen biết Quách Lỗ Sinh, nhưng những học sinh này có bố mẹ hoặc người nhà làm ở xưởng luyện gang nên tất nhiên là biết hắn. Xưởng luyện gang cũng là một xưởng quan trọng ở nhà máy cán ép Tần Tây, Quách Lỗ Sinh làm trưởng xưởng cũng thuộc vào hàng cán bộ trung cấp của nhà máy, tất nhiên cũng được xem là một nhân vật không tồi, lại thêm anh ta có chỗ dựa là phó giám đốc nhà máy nên ở nhà máy cũng rất hoành tráng.
Hơn nữa Quách Lượng Quách đầu to cũng là nhân vật có tiếng ở Bình Xuyên này, người bình thường mà dám chọc giận y thì chạy đâu cho thoát.
Hai người như vậy mà khi đứng trước mặt Phương Minh Viễn thì mất hết vẻ hung hăng, ngoan ngoãn như con nít, như thế thì làm sao mà không làm người ta hiếu kỳ và kinh ngạc cho được. Trước đó bọn họ cũng biết rằng nhà họ Phương ở Bình Xuyên này rất nổi tiếng, cũng rất có thế lực, nhưng đó chỉ là nghe nói, bây giờ mới được mục sở thị nên kinh ngạc đến vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đợi đến khi Phương Minh Viễn quay lại thì trong phòng không còn ồn ào như trước nữa, mọi người đều không biết nên nói gì với Phương Minh Viễn. Cần phải biết rằng hai người khi nãy nếu bố mẹ họ nhìn thấy cũng phải nịnh bợ mà lấy lòng, thế mà họ lại còn phải nịnh bợ lại Phương minh Viễn nữa là.
Phương Minh Viễn cũng có chút suy nghĩ, xem ra nhà máy cán ép Tần Tây bây giờ trong mắt một số người đã trở thành một miếng mồi ngon mà ai cũng muốn đến kiếm một miếng. Xem ra Quách Lượng cũng là người rất nhanh nhảu, nhưng điều đó cũng chẳng có gì là lạ vì dù sao y cũng một tên trùm ở đây, có tiền lại có thế. Không biết sau này sẽ có bao nhiêu kẻ muốn đến đây đòi chia miếng mồi này nữa.
Ở kiếp trước, nhà máy cán ép Tần Tây cuối cùng như thế nào thì hắn không được rõ, chỉ nghe nói là đến sau năm 2000 nó vẫn còn tồn tại, còn là hồi sinh mạnh mẽ hay chỉ là thoi thóp hơi tàn thì còn chưa biết được.
Nhưng dù thế nào thì đây cũng là nơi hắn sinh ra, cũng là nơi gắn bó với tuổi thơ của hắn, cũng là nơi ba mẹ hắn làm việc mười mấy năm nên tất nhiên hắn cũng rất có tình cảm. Ở kiếp trước, hắn ở mãi trên Bắc Kinh không có cơ hội quan tâm đến nơi này, nhưng kiếp này thì khác rồi, hắn hoàn toàn có khả năng thay đổi được tương lai của nhà máy cán ép Tần Tây. Qua vài năm nữa, sản lượng sắt thép của Hoa Hạ tăng lên từng năm và trở thành nước sản xuất gang thép hàng đầu thế giới. Là một nhà máy sản xuất chế tạo cỡ trung với sản phẩm chủ yếu là máy cán ép cỡ lớn, nhà máy cán ép Tần Tây nếu nắm bắt được cơ hội thì tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn. Nếu hắn đầu tư vào chắc chắn sẽ không bị lỗ, hơn nữa lại rất có ích cho sản nghiệp sau này.
Nhưng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây dù sao cũng là doanh nghiệp trực thuộc bộ, muốn giành quyền sở hữu tài sản của nó cũng không phải là chuyện đơn giản.
Không giành được quyền sở hữu tài sản thì có đầu tư nhiều vào cũng chẳng có ý nghĩa gì. Phương Minh Viễn không có hứng thú làm cái phao cho các lãnh đạo nhà máy này khoe chiến tích để họ lại đi làm hại các nhà máy khác.
Nếu vì chuyện này mà phải mở lời với các vị lãnh đạo thì thứ nhất là rắc rối thứ hai là sẽ nợ ân tình của người ta, Phương Minh Viễn không muốn như vậy.
Hắn đi vào, mọi người đều yên lặng tập trung ăn cơm, đến cả Trương Quốc Bình bình thường rất sôi nổi giờ cũng không dám nói nhiều, mọi người chỉ dám dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau. Chỉ khi nhìn đến Phương Minh Viễn thì ánh mắt có chút khác biệt. Trương Quốc Bình liên tục nháy mắt với Điền Na đang ngồi bên cạnh.
Vậy là bữa cơm hôm nay cứ như thế tiếp diễn cho đến chín giờ tối, mọi người cũng chẳng có hứng thú đi tiếp đâu nữa, xảy ra chuyện lớn như vậy, phải mau về nhà báo cho cha mẹ biết.
Vậy là mọi người chia tay nhau ở trước quán ăn nhà họ Phương, tuy cũng có người đi cùng đường với mấy người Điền Na nhưng đều bị Trương Quốc Bình đuổi khéo.
Ba người đạp xe về nhà, Trương Quốc Bình đột nhiên nói:
- Phương Minh Viễn, hôm nay cậu thật là oai phong!
- Thế thì có gì đâu mà oai phong?
Phương Minh Viễn bật cười nói. Chuyện này so với những tay quản lý đô thị ở kiếp trước, nhỏ hơn cả ngón tay út, thậm chí nếu người ta dám la lên thì đánh cho đến chết.
- Nhưng hôm nay cậu đã làm hỏng hết kế hoạch của Na Na rồi! Tớ vốn định giúp Na Na nói mấy câu với Mã Hiểu Đông, kết quả là chẳng có cơ hội.
Trương Quốc Bình bĩu môi nói:
- Mọi người đều bị cậu dọa cho sợ cả rồi.
- Nói chuyện với Mã Hiểu Đông? Để làm gì?
Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi.
- Bố của Mã Hiểu Đông làm một chức lãnh đạo nhỏ ở bộ phận hậu cần của nhà máy chúng ta, mẹ Na Na sức khỏe không được tốt, không thể làm được việc nặng, mỗi tháng lại còn phải tốn một khoản để mua thuốc, nhà máy của chúng ta hai năm nay làm ăn không có hiệu quả nên lương cũng không cao, vì vậy gia đình Na Na rất khó khăn. Gia đình Na Na muốn xin cho mẹ cậu ấy đến làm ở bộ phận hậu cần, tuy lương cũng chẳng nhiều hơn nhưng công việc có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Trương Quốc Bình nhẹ nhàng nói.
Phương Minh Viễn chợt dừng lại, trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý nghĩ, chẳng nhẽ chuyện quan hệ nam nữ không minh bạch trong kiếp trước của Điền Na là vì chuyện này?!
Chỉ có điều lúc đó không ai có thể ngờ rằng nhà họ Phương lại có thể đặt được mối quan hệ với chủ tịch huyện Lý Đông Tinh, kết quả Quách Lượng chẳng những không thể lấy được quán ăn nhà họ Phương về tay mình mà lại còn làm cho ông phó chủ tịch thị trấn Hải Trang bị nhà họ Phương làm cho mất chức, đúng là gậy ông đập lưng ông. Có điều vị bí thư lúc đó của thị trấn cũng không làm nghiêm nên không truy cứu đến Quách Lượng, sau đó Quách Lượng cũng đã rụt vòi lại rất nhiều, từ đó đến giờ không có mâu thuẫn trực tiếp gì với nhà họ Phương, kể cả khi nhà họ Phương mở quán ăn chiếm mất không ít thị phần trong lĩnh vực kinh doanh ăn uống ở huyện Bình Xuyên thì Quách Lượng vẫn tỏ ra rất bình thường, lúc đó quan hệ của hai nhà mới trở lại bình thường.
Vậy mà bây giờ Quách Lượng lại xuất hiện trong quán ăn nhà họ Phương ở Hải Trang này, liệu có làm cho Phương Minh Viễn nhớ lại thù xưa?
Nhà họ Phương bây giờ không giống trước đây nữa rồi, chuyện buôn bán đã mở rộng ra đến Phụng Nguyên, lại có quan hệ với cả lãnh đạo tỉnh, nếu thật sự muốn trả thù Quách Lượng thì … Lão Tam không dám nghĩ tiếp nữa.
Nhưng vị chủ nhiệm Quách Lỗ Sinh này, anh ta mới chuyển từ huyện khác về là thân tín của một vị lãnh đạo nào đó của nhà máy, đối với tình hình nhà họ Phương anh ta biết không ít, nhưng còn vịệc giữa Quách đầu to với nhà họ Phương thế nào thì anh ta lại không rõ cho lắm. Chỉ biết rằng Quách Lượng cũng là nhân vật có tiếng ở Bình Xuyên này, mặc dù không bì được với nhà họ Phương nhưng chắc chắn là hơn anh ta. Anh ta cũng đoán được rằng có vẻ như Phương Minh Viễn không muốn bỏ qua chuyện này nên khi vừa nghe thấy tiếng Quách Lượng thì y như là chết đuối vớ được cọc, vội vàng gọi to:
- Anh Quách, anh Quách bọn em ở đây!
- Đừng…
Lão Tam đầu trọc muốn cản anh ta nhưng nhìn thấy bộ dạng như cười mà không phải cười của Phương Minh Viễn thì trong lòng không khỏi thở dài không nói thêm gì nữa. Đây có lẽ là số mệnh, có tránh cũng không được.
Quách Lượng nghe thấy giọng của Quách Lỗ Sinh liền nhanh chân bước vào, người còn chưa thấy nhưng giọng đã sang sảng:
- Chủ nhiệm Quách, sao lại đổi phòng rồi? Tôi…
Y đứng ở cửa vừa nhìn đã thấy Phương Minh Viễn, câu nói đành bỏ dở không nói tiếp nữa, người khác không biết Phương Minh Viễn đã đành, chẳng nhẽ y lại có thể không biết Phương Minh Viễn sao?
Buổi chiều y đã nghe nói rằng Phương Minh Viễn trở lại Bình Xuyên, chỉ có điều y thật không ngờ lại chạm mặt hắn ở đây.
- Cậu Phương? Lâu lắm mới gặp.
Quách Lượng gượng cười nói.
- Quách Lượng, lần này anh đến thị trấn Hải Trang có chuyện gì vậy, không phải là vẫn đang còn nhớ đến cái quán ăn nhỏ nhà chúng tôi đấy chứ?
Phương Minh Viễn mỉm cười nói, nhưng Quách Lượng và lão Tam đầu trọc thì cảm thấy lạnh toát.
- Cậu Phương cứ đùa, lần đó là do Quách đầu to tôi có mắt mà không thấy núi Thái Sơn, đắc tội với cậu Phương. Cậu Phương khoan hồng đại lượng quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, hà tất phải tính toán với kẻ vô danh tiểu tốt như tôi?
Quách Lượng chua xót nói.
Mắt Quách Lỗ Sinh như muốn lồi ra, anh ta thật không thể tưởng tượng nổi, một “đại ca” của huyện Bình Xuyên, một Quách đầu to tiếng tăm lừng lẫy như vậy mà lại phải dùng những lời lẽ như vậy nói chuyện với Phương Minh Viễn, chẳng phải là rất yếu thế hay sao?
- Nếu thật sự muốn tính toán với anh thì anh nghĩ liệu anh có thể bình yên mà ngồi đây không?
Phương Minh Viễn cười nhạt nói:
- Muốn bắt thóp anh thì bác Chu bây giờ cũng không cần nhìn sắc mặt của cấp trên nữa rồi. Hơn nữa, rút cuộc là anh tính toán với tôi hay là tôi tính toán với anh thì tốt nhất anh phải làm cho rõ đi rồi hãy đến đây nói này nói nọ với tôi. Làm chuyện gì cũng cần có giới hạn thôi, đạo lý này không phải là anh không hiểu đây chứ?
Quách Lượng ngẩn người, kinh ngạc quay sang nhìn Lão Tam đầu trọc. Lúc đầu y cho rằng Phương Minh Viễn nhìn thấy mấy người lão Tam rồi nghĩ đến chuyện trước đây nên mới tìm cớ sinh sự, nhưng xem ra Phương Minh Viễn còn có ý khác nữa. Lão Tam đầu trọc ghé sát vào tai Quách Lượng thì thầm, mặt Quách Lượng bỗng trắng bệch.
Y nhìn Quách Lỗ Sinh lúc này đang đứng như tượng trán ướt đẫm mồ hôi, trong lòng thật muốn lại đá cho anh ta một cái, đi trêu chọc ai không được lại đi chọc ghẹo đúng thư ký của Phương Minh Viễn! Thư ký, hừm, có việc thì thư ký làm, hết việc mới đi làm thư ký! Một cô gái đẹp như thế, chẳng nhẽ Phương Minh Viễn chỉ để bên mình làm cảnh thôi sao? Chêu trọc con gái nhà người ta, thì đàn ông nào chịu nổi, huống gì là một kẻ đang hừng hực sức trẻ như Phương Minh Viễn, thì việc này y như là hạt bụi đâm vào mắt vậy! Bây giờ thì hay rồi, lại kéo cả mình vào chuyện này.
- Cậu Phương, chuyện xảy ra hôm nay là do tôi chủ quan vội vàng đưa ra kết luận, tôi xin tự phạt ba chén!
Quách Lượng mặt sợ hãi nói:
- Nhưng cậu Phương, chủ nhiệm Quách Lỗ Sinh đây hôm nay chỉ là khách của tôi thôi chứ không phải người của tôi, nên anh ta phạm lỗi cậu cũng đừng trút giận sang tôi chứ. Hôm nay tôi đến thị trấn Hải Trang, không có ý gì khác mà chỉ muốn bàn chút chuyện với chủ nhiệm Quách mà thôi.
Trong khi họ nói chuyện, có người mang vào một bình rượu trắng và một cái ly, Quách Lượng rót đầy ly uống một hơi hết sạch.
Y còn muốn uống nữa nhưng Phương Minh Viễn ngăn lại nói:
- Khoan đã, nếu uống ba ly này thì cũng đã kha khá rồi, tôi có nói gì liệu anh có để tâm mà nghe được không? Quách Lượng tôi biết anh muốn đến đây nhận thầu phân xưởng của nhà máy cán ép Tần Tây, phải không? Tôi khuyên anh một câu, ở Bình Xuyên chuyện làm ăn kiếm tiền còn rất nhiều, đừng có suốt ngày muốn đến chỗ tôi kiếm chác! Nhớ cho rõ, không có lần sau đâu!
Phương Minh Viễn hiểu rất rõ ràng, những loại người ở phường lừa đảo như Quách Lượng này thì ở đâu cũng có, chỉ cần chính sách có lỗ hổng thì không thể xử lý hết. Chỉ cần hôm nay đạp y ngã rồi bồi tiếp một chân để cả đời này y cũng không thể ngóc đầu lên được, thì sau này chắc chắn sẽ còn xuất hiện Lý Lượng, Triệu Lượng, Vương Lượng, Mã Lượng, e rằng lúc đó hắn lại phải tốn công tốn sức đi dạy dỗ chúng. Cho dù Quách Lượng thế nào, dù có ở bên ngoài phạm tội giết người phóng hỏa đốt nhà hay là phạm phải chuyện gì đi nữa thì đó cũng là chuyện của cảnh sát, hắn cũng không thừa hơi đi tốn thời gian vào mấy chuyện đấy. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một thương nhân, ai dám cản đường hắn làm hỏng việc của hắn thì chắc chắn phải trừng trị, nhưng cũng không thể làm quá nếu không sẽ liên lụy tới bản thân. Chính quyền không bao giờ cho phép xuất hiện kiểu “cảnh sát ngoài biên chế” như vậy. Nhưng tất nhiên nếu Quách Lượng còn dám dơ chân ra ngáng đường thì hắn cũng không ngại ngần giết gà dọa khỉ một lần!
Quách Lượng ngẩn người chần chừ một lúc, thở dài rồi uống nốt hai ly còn lại, sau đó kéo Lão Tam nói:
- Nếu đã như vậy, thì sau này tôi không bao giờ dám làm ăn ở Hải Trang này nữa, cám ơn cậu Phương hôm nay đã giơ cao đánh khẽ!
Nói xong, hai người đi thẳng, không thèm nhìn đến Quách Lỗ Sinh bây giờ đang đứng như phỗng ở đó nữa.
Lúc đi ra, Quách Lượng không quên dặn lão Tam thanh toán tiền phòng sau đó mới lảo đảo đi về hướng chiếc xe hiệu Santana của mình. Đi chưa được mấy bước thì gặp phải một cơn gió lạnh, vừa uống được ba cốc rượu y liền nôn ra hết.
- Anh Tam, anh Quách sao vậy?
Tiểu Đệ ngồi trên xe vội vàng nhảy xuống đỡ Quách Lượng, ngạc nhiên hỏi. Mới chưa đầy mười phút mà sao Quách Lượng đã say đến nông nỗi này?
- Hỏi nhiều làm gì? Chuyện hôm nay không được nói với bất kỳ ai đấy!
Lão Tam đầu trọc vừa vỗ lưng cho Quách Lượng vừa hung hăng nói. Tiểu đệ liền co người lại khúm núm đáp lời.
Lão Tam đầu trọc hiểu rất rõ rằng nếu hôm nay không phải là Quách Lượng đã uống ba ly rượu này thì Phương Minh Viễn đâu có dễ dàng bỏ qua như vậy! Quách Lượng chọn ly lớn như vậy chính là vì muốn tỏ ra thật lòng muốn chuộc lỗi với Phương Minh Viễn. Ba ly rượu như vậy cũng tương đương với hơn nửa bình rượu rồi lại chưa ăn uống gì, uống như thế mà không nôn thì Quách Lượng có mà là thần tiên!
Nhìn thấy Quách Lượng nôn liên hồi, lão Tam đầu trọc lấy giấy lau miệng cho y, một mùi rượu nồng nặc xộc vào mũi ông.
- Đi, về huyện!
- Chị Liên người này quả là thông minh!
Phương Minh Viễn cười cười nói với Lâm Liên:
- Nói là làm không hề lộ ra sơ hở gì.
Rồi hắn nhìn Quách Lỗ Sinh đang đứng như trời trồng ở trước cửa mà bĩu môi.
Lâm Liên khinh bỉ nói:
- Để gã cút đi, tôi không muốn nhìn thấy gã nữa.
Quách Lỗ Sinh nghe thấy vậy mừng như bắt được vàng, vội vội vàng vàng chạy thẳng, đến phòng của mình cũng không dám ở lại.
- Sao cậu Phương lại đến đây?
Lâm Liên bây giờ mới chợt nhớ ra, Phương Minh Viễn đến thật là quá đúng lúc.
- Em có một người bạn học cùng tiểu học hôm nay tổ chức sinh nhật ở đây, tình cờ nghe thấy có chuyện, cũng muốn đến “góp vui”. Mọi người ăn cơm nữa thì nói nhà bếp làm mấy món khác cho nóng.
Phương Minh Viễn cười nói:
- Xong rồi về nghỉ sớm đi nha.
Vừa mới bước ra khỏi cửa hắn chợt nhìn thấy phòng bên kia có một cái đầu đang thò ra, nhìn thấy hắn đi ra lại thụt đầu lại.
Lúc này phòng bên này đã cãi nhau ầm ĩ rồi, phòng Lâm Liên không đóng cửa, sau khi Phương Minh Viễn đi vào thì những người bên này vẫn để ý đến động tĩnh của bên ấy. Lâm Liên không quen biết Quách Lỗ Sinh, nhưng những học sinh này có bố mẹ hoặc người nhà làm ở xưởng luyện gang nên tất nhiên là biết hắn. Xưởng luyện gang cũng là một xưởng quan trọng ở nhà máy cán ép Tần Tây, Quách Lỗ Sinh làm trưởng xưởng cũng thuộc vào hàng cán bộ trung cấp của nhà máy, tất nhiên cũng được xem là một nhân vật không tồi, lại thêm anh ta có chỗ dựa là phó giám đốc nhà máy nên ở nhà máy cũng rất hoành tráng.
Hơn nữa Quách Lượng Quách đầu to cũng là nhân vật có tiếng ở Bình Xuyên này, người bình thường mà dám chọc giận y thì chạy đâu cho thoát.
Hai người như vậy mà khi đứng trước mặt Phương Minh Viễn thì mất hết vẻ hung hăng, ngoan ngoãn như con nít, như thế thì làm sao mà không làm người ta hiếu kỳ và kinh ngạc cho được. Trước đó bọn họ cũng biết rằng nhà họ Phương ở Bình Xuyên này rất nổi tiếng, cũng rất có thế lực, nhưng đó chỉ là nghe nói, bây giờ mới được mục sở thị nên kinh ngạc đến vậy cũng là điều dễ hiểu.
Đợi đến khi Phương Minh Viễn quay lại thì trong phòng không còn ồn ào như trước nữa, mọi người đều không biết nên nói gì với Phương Minh Viễn. Cần phải biết rằng hai người khi nãy nếu bố mẹ họ nhìn thấy cũng phải nịnh bợ mà lấy lòng, thế mà họ lại còn phải nịnh bợ lại Phương minh Viễn nữa là.
Phương Minh Viễn cũng có chút suy nghĩ, xem ra nhà máy cán ép Tần Tây bây giờ trong mắt một số người đã trở thành một miếng mồi ngon mà ai cũng muốn đến kiếm một miếng. Xem ra Quách Lượng cũng là người rất nhanh nhảu, nhưng điều đó cũng chẳng có gì là lạ vì dù sao y cũng một tên trùm ở đây, có tiền lại có thế. Không biết sau này sẽ có bao nhiêu kẻ muốn đến đây đòi chia miếng mồi này nữa.
Ở kiếp trước, nhà máy cán ép Tần Tây cuối cùng như thế nào thì hắn không được rõ, chỉ nghe nói là đến sau năm 2000 nó vẫn còn tồn tại, còn là hồi sinh mạnh mẽ hay chỉ là thoi thóp hơi tàn thì còn chưa biết được.
Nhưng dù thế nào thì đây cũng là nơi hắn sinh ra, cũng là nơi gắn bó với tuổi thơ của hắn, cũng là nơi ba mẹ hắn làm việc mười mấy năm nên tất nhiên hắn cũng rất có tình cảm. Ở kiếp trước, hắn ở mãi trên Bắc Kinh không có cơ hội quan tâm đến nơi này, nhưng kiếp này thì khác rồi, hắn hoàn toàn có khả năng thay đổi được tương lai của nhà máy cán ép Tần Tây. Qua vài năm nữa, sản lượng sắt thép của Hoa Hạ tăng lên từng năm và trở thành nước sản xuất gang thép hàng đầu thế giới. Là một nhà máy sản xuất chế tạo cỡ trung với sản phẩm chủ yếu là máy cán ép cỡ lớn, nhà máy cán ép Tần Tây nếu nắm bắt được cơ hội thì tương lai chắc chắn sẽ rất xán lạn. Nếu hắn đầu tư vào chắc chắn sẽ không bị lỗ, hơn nữa lại rất có ích cho sản nghiệp sau này.
Nhưng nhà máy thiết bị cán ép Tần Tây dù sao cũng là doanh nghiệp trực thuộc bộ, muốn giành quyền sở hữu tài sản của nó cũng không phải là chuyện đơn giản.
Không giành được quyền sở hữu tài sản thì có đầu tư nhiều vào cũng chẳng có ý nghĩa gì. Phương Minh Viễn không có hứng thú làm cái phao cho các lãnh đạo nhà máy này khoe chiến tích để họ lại đi làm hại các nhà máy khác.
Nếu vì chuyện này mà phải mở lời với các vị lãnh đạo thì thứ nhất là rắc rối thứ hai là sẽ nợ ân tình của người ta, Phương Minh Viễn không muốn như vậy.
Hắn đi vào, mọi người đều yên lặng tập trung ăn cơm, đến cả Trương Quốc Bình bình thường rất sôi nổi giờ cũng không dám nói nhiều, mọi người chỉ dám dùng ánh mắt ra hiệu cho nhau. Chỉ khi nhìn đến Phương Minh Viễn thì ánh mắt có chút khác biệt. Trương Quốc Bình liên tục nháy mắt với Điền Na đang ngồi bên cạnh.
Vậy là bữa cơm hôm nay cứ như thế tiếp diễn cho đến chín giờ tối, mọi người cũng chẳng có hứng thú đi tiếp đâu nữa, xảy ra chuyện lớn như vậy, phải mau về nhà báo cho cha mẹ biết.
Vậy là mọi người chia tay nhau ở trước quán ăn nhà họ Phương, tuy cũng có người đi cùng đường với mấy người Điền Na nhưng đều bị Trương Quốc Bình đuổi khéo.
Ba người đạp xe về nhà, Trương Quốc Bình đột nhiên nói:
- Phương Minh Viễn, hôm nay cậu thật là oai phong!
- Thế thì có gì đâu mà oai phong?
Phương Minh Viễn bật cười nói. Chuyện này so với những tay quản lý đô thị ở kiếp trước, nhỏ hơn cả ngón tay út, thậm chí nếu người ta dám la lên thì đánh cho đến chết.
- Nhưng hôm nay cậu đã làm hỏng hết kế hoạch của Na Na rồi! Tớ vốn định giúp Na Na nói mấy câu với Mã Hiểu Đông, kết quả là chẳng có cơ hội.
Trương Quốc Bình bĩu môi nói:
- Mọi người đều bị cậu dọa cho sợ cả rồi.
- Nói chuyện với Mã Hiểu Đông? Để làm gì?
Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi.
- Bố của Mã Hiểu Đông làm một chức lãnh đạo nhỏ ở bộ phận hậu cần của nhà máy chúng ta, mẹ Na Na sức khỏe không được tốt, không thể làm được việc nặng, mỗi tháng lại còn phải tốn một khoản để mua thuốc, nhà máy của chúng ta hai năm nay làm ăn không có hiệu quả nên lương cũng không cao, vì vậy gia đình Na Na rất khó khăn. Gia đình Na Na muốn xin cho mẹ cậu ấy đến làm ở bộ phận hậu cần, tuy lương cũng chẳng nhiều hơn nhưng công việc có thể nhẹ nhàng hơn một chút.
Trương Quốc Bình nhẹ nhàng nói.
Phương Minh Viễn chợt dừng lại, trong đầu hắn bỗng hiện lên một ý nghĩ, chẳng nhẽ chuyện quan hệ nam nữ không minh bạch trong kiếp trước của Điền Na là vì chuyện này?!
/1605
|