Trong lúc hai người Quý Minh và La Hiểu Lệ không biết suy xét thân phận Phương Minh Viễn thế nào thì bốn người Miêu Vũ Đình, Nguyễn Tân Di cũng đang tự hỏi chung một vấn đề.
Nhà mấy người Miêu Vũ Đình tuy rằng không giàu có, chưa nói đến so với nhà họ Quách, dù là so sánh với nhà mẹ đẻ của Vu Thu Hạ cũng còn kém khá xa, nhưng ở quê nhà thì cũng được coi là tai to mặt lớn.
Có thể nói xuất thân cao, nhưng trong đó có Lâm Dung là xuất thân từ gia đình công nhân, điều kiện không tốt lắm. Nếu không phải hai năm nay, nhà họ Lâm vào làm trong nhà họ Phương, thì chỉ sợ đến tiền học phí và sinh hoạt phí để Lâm Dung đến trường ở Bắc Kinh cũng là một vấn đề. Mặc dù điều kiện kinh tế nhà họ Lâm được cải thiện, nhưng Lâm Dung ở trường cũng khá tiết kiệm, cho nên mấy người Miêu Vũ Đình vẫn cho rằng điều kiện kinh tế nhà Lâm Dung không tốt.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu các cô cho rằng chính mình phải mời Lâm Liên. Lâm Dung chẳng những xinh đẹp, hơn nữa tính cách cũng cởi mở, học tập xuất sắc, lại thường chủ động dọn dẹp vệ sinh phòng ngủ, cho nên phòng của mấy cô rất gọn ghẽ.
Nhưng hôm nay xem ra nhà họ Lâm không giống như những gì các cô suy nghĩ, chị của Lâm Dung thoạt nhìn dường như cũng là một người có địa vị xã hội, còn ông chủ trẻ của chị ấy càng không giống người bình thường.
Không cần nói gì khác, chỉ cái điện thoại cầm tay kia cũng là loại không phải người bình thường có được. Lúc này, các cô cũng đã xác định, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc kia chắc chắn là vệ sĩ. Nhưng một ông chủ nhỏ với một quán ăn nhỏ chừng này mà có thể có số tiền lớn như vậy sao? Hay đây chỉ là một phần nổi của tảng băng mà hắn để lộ ra thôi?
Khi trở về phải thẩm vấn Lâm Dung cho kỹ mới được, mấy người cùng truyền suy nghĩ cho nhau.
Cameron gọi điện thoại tới, hiện giờ ở Mỹ đã là buổi tối:
- Phương, cậu giao chuyện của cậu cho tôi làm, vài ngày sau ông Milton sẽ tự mình tới Hoa Hạ. Chờ ông ta có lịch trình xác định, tôi sẽ báo cho cậu. Tôi nói cho cậu biết, ông ta làm rất nhiều năm tại công ty liên hợp đường sắt Thái Bình Dương, năm kia mới về nghỉ hưu ở chức vụ Phó tổng giám đốc công ty. Tôi nghĩ với kinh nghiệm làm việc của ông ta, thì rất phù hợp với yêu cầu của cậu, hơn so với nhóm giáo sư giảng dạy kia. Về phần tuyển dụng những người khác, có mấy người tôi còn đang suy xét.
Trong điện thoại Cameron kích động nói.
Phương Minh Viễn liền nhăn nhó mặt mày, công ty liên hợp đường sắt Thái Bình Dương của Mỹ thì hắn cũng đã từng nghe nói, đó là một trong những công ty lớn nhất và lâu đời nhất nước Mỹ. Năm đó chính công ty này là một trong những công ty nhận xây dựng đường sắt Thái Bình Dương nối ngang Châu Mỹ!
Đến khoảng năm 1860, khi đường sắt Thái Bình Dương hoàn thành, tuyên bố nối liền tuyến vận chuyển kinh tế của nước Mỹ, thúc đẩy nước Mỹ trở thành một nước kinh tế lớn liên kết giữa Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, biến thành một quốc gia chân chính.
Tác giả truyện khoa học viễn tưởng người Pháp Jules Verne đã viết cuốn tiểu thuyết ‘Vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày’, trong đó cũng có nhắc tới ý nghĩa của việc xây dựng đoạn đường sắt này: nếu không có nó, thì chuyện vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày vĩnh viễn chỉ là một giấc mộng mà thôi. Trong quá khứ, từ New York đến San Francisco nhanh nhất cũng mất sáu tháng, mà sau khi xây xong đường sắt thì chỉ mất bảy ngày.
Hiện giờ công ty liên hợp Thái Bình Dương của Mỹ còn nắm trong tay gần bốn mươi nghìn km đường sắt vận chuyển, có thể có một vị nhân vật cấp Phó tổng đến làm cố vấn cho mình, vậy không chỉ là vấn đề tiền bạc, có lẽ Cameron đã phải trả một giá khác.
- James, anh làm sao có thể nhờ được một nhân vật lớn như vậy?
Phương Minh Viễn khéo léo hỏi Cameron.
Cameron tỏ vẻ sợ run một lát rồi phá lên cười, hóa ra vị Milton này là người say mê điện ảnh, rất thích mấy bộ phim điện ảnh do Cameron đạo diễn, cho nên sau khi biết đạo diễn Cameron của phim ‘Kẻ hủy diệt’ có việc muốn nhờ, cũng không đưa ra điều kiện gì hà khắc, chỉ yêu cầu Cameron đáp ứng một điều kiện là sau này mỗi bộ phim của anh ta lần đầu công chiếu thì đều phải cho ông ấy một tấm vé.
- Phương, tôi nói cho ông ta biết, kịch bản của ‘Kẻ hủy diệt’ phần hai có một nửa là công lao của cậu, ông ta liền vô cùng sảng khoái mà đồng ý luôn!
Cameron đắc ý nói.
Phương Minh Viễn cũng không kìm nổi cười, chuyện này cũng thật là trùng hợp may mắn, nhờ vả người mà lại nhờ đúng Fan của mình, đây đúng là một chuyện lý thú.
- Phương, tháng sau ‘Kẻ hủy diệt’ phần hai sẽ khởi quay, cậu là biên kịch một nửa cũng nên dành thời gian đến xem chứ?
Từ điện thoại Cameron khẩn khoản mời.
- James, cảm ơn anh nhiều! Qua tháng tám, đến lúc đó tôi nhất định sẽ sang Mỹ xem anh quay phim!
Phương Minh Viễn ước chừng đến lúc đó, chiến tranh vùng vịnh sẽ nổ ra, hòn đá tảng trong lòng mình cũng rơi xuống. Hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài ba câu rồi cúp máy. Phương Minh Viễn lúc này mới mặt mày hớn hở cầm điện thoại về phòng.
Mấy người Lâm Liên đã gọi xong đồ ăn, chuyện này trước khi Phương Minh Viễn ra ngoài cũng đã dặn dò là không cần chờ hắn. Mấy đĩa rau trộn đã được bưng lên, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đang trong thời gian làm việc nên không thể uống, còn lại đều là nữ sinh, mà Phương Minh Viễn thì cũng không có cảm tình với rượu cho nên trên bàn chỉ toàn là nước trái cây và đồ giải khát, tuy nhiên, mọi người vẫn chưa ăn mà đang chờ hắn.
- Có chút việc nhỏ, ha ha, mọi người không cần chờ tôi, cần ăn thì cứ việc ăn. Tuy rằng tôi và chị Liên là cấp trên và cấp dưới, nhưng tôi lười lắm, không có nhiều quy củ đâu, mọi người cứ tự nhiên, tùy ý là được!
Phương Minh Viễn ngồi xuống giữa Triệu Nhã và Trần Trung.
- Không cần anh nói, em và Thiện nhi đã sớm nói với các cậu ấy rồi, anh không có quy tắc đến mức ấy đâu.
Triệu Nhã bật cười vui vẻ.
“Thiện nhi? Cách nói đúng thật đó!” Trong lòng Phương Minh Viễn âm thầm khen một câu, tuổi còn nhỏ mà mồm miệng lanh lẹ thật, mới đến đây được bao lâu?
- Cậu Phương à, là Dung Dung bảo gọi cậu như vậy.
Lời nói của Miêu Vũ Đình như một cái tát sau lưng Lâm Dung.
- Cậu và bọn họ…
Miêu Vũ Đình nói xong chỉ tay ra Lưu Dũng và hai người Triệu Nhã
- Đều là bạn cùng lứa tuổi phải không? Đừng lừa chúng tôi.
Phương Minh Viễn hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
- À, đúng vậy, đều là cùng tuổi mà.
Tuổi của hắn chị em nhà Lâm Liên biết rõ, có giấu cũng không giấu được.
- À, thật vậy sao?
Bốn người Miêu Vũ Đình không hẹn mà cùng hô lên kinh ngạc.
Phương Minh Viễn lấy từ trong túi ra thẻ học sinh của hắn, đưa cho Miêu Vũ Đình, ba cô gái kia lập tức xúm vào xem cùng.
- Trường trung học Long Đàm, năm thứ nhất, Phương Minh Viễn! Hắn mới năm đầu thôi!
Miêu Vũ Đình kêu lên thất thanh.
- Ôi…
Ba người Nguyễn Tân Di đều ủ rũ nằm úp xuống bàn.
- Các cậu ấy làm sao vậy?
Phương Minh Viễn không hiểu nhìn Lâm Dung hỏi.
- Không có gì, các cậu ấy không tin cậu và Triệu Nhã cùng tuổi, cứ nghĩ cậu mười lăm, mười sáu tuổi.
Lâm Dung mất tự nhiên mà cười nói.
Phương Minh Viễn nhìn cô nghi ngờ một lúc rồi mới quay đầu đi.
Nhà mấy người Miêu Vũ Đình tuy rằng không giàu có, chưa nói đến so với nhà họ Quách, dù là so sánh với nhà mẹ đẻ của Vu Thu Hạ cũng còn kém khá xa, nhưng ở quê nhà thì cũng được coi là tai to mặt lớn.
Có thể nói xuất thân cao, nhưng trong đó có Lâm Dung là xuất thân từ gia đình công nhân, điều kiện không tốt lắm. Nếu không phải hai năm nay, nhà họ Lâm vào làm trong nhà họ Phương, thì chỉ sợ đến tiền học phí và sinh hoạt phí để Lâm Dung đến trường ở Bắc Kinh cũng là một vấn đề. Mặc dù điều kiện kinh tế nhà họ Lâm được cải thiện, nhưng Lâm Dung ở trường cũng khá tiết kiệm, cho nên mấy người Miêu Vũ Đình vẫn cho rằng điều kiện kinh tế nhà Lâm Dung không tốt.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu các cô cho rằng chính mình phải mời Lâm Liên. Lâm Dung chẳng những xinh đẹp, hơn nữa tính cách cũng cởi mở, học tập xuất sắc, lại thường chủ động dọn dẹp vệ sinh phòng ngủ, cho nên phòng của mấy cô rất gọn ghẽ.
Nhưng hôm nay xem ra nhà họ Lâm không giống như những gì các cô suy nghĩ, chị của Lâm Dung thoạt nhìn dường như cũng là một người có địa vị xã hội, còn ông chủ trẻ của chị ấy càng không giống người bình thường.
Không cần nói gì khác, chỉ cái điện thoại cầm tay kia cũng là loại không phải người bình thường có được. Lúc này, các cô cũng đã xác định, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc kia chắc chắn là vệ sĩ. Nhưng một ông chủ nhỏ với một quán ăn nhỏ chừng này mà có thể có số tiền lớn như vậy sao? Hay đây chỉ là một phần nổi của tảng băng mà hắn để lộ ra thôi?
Khi trở về phải thẩm vấn Lâm Dung cho kỹ mới được, mấy người cùng truyền suy nghĩ cho nhau.
Cameron gọi điện thoại tới, hiện giờ ở Mỹ đã là buổi tối:
- Phương, cậu giao chuyện của cậu cho tôi làm, vài ngày sau ông Milton sẽ tự mình tới Hoa Hạ. Chờ ông ta có lịch trình xác định, tôi sẽ báo cho cậu. Tôi nói cho cậu biết, ông ta làm rất nhiều năm tại công ty liên hợp đường sắt Thái Bình Dương, năm kia mới về nghỉ hưu ở chức vụ Phó tổng giám đốc công ty. Tôi nghĩ với kinh nghiệm làm việc của ông ta, thì rất phù hợp với yêu cầu của cậu, hơn so với nhóm giáo sư giảng dạy kia. Về phần tuyển dụng những người khác, có mấy người tôi còn đang suy xét.
Trong điện thoại Cameron kích động nói.
Phương Minh Viễn liền nhăn nhó mặt mày, công ty liên hợp đường sắt Thái Bình Dương của Mỹ thì hắn cũng đã từng nghe nói, đó là một trong những công ty lớn nhất và lâu đời nhất nước Mỹ. Năm đó chính công ty này là một trong những công ty nhận xây dựng đường sắt Thái Bình Dương nối ngang Châu Mỹ!
Đến khoảng năm 1860, khi đường sắt Thái Bình Dương hoàn thành, tuyên bố nối liền tuyến vận chuyển kinh tế của nước Mỹ, thúc đẩy nước Mỹ trở thành một nước kinh tế lớn liên kết giữa Thái Bình Dương và Đại Tây Dương, biến thành một quốc gia chân chính.
Tác giả truyện khoa học viễn tưởng người Pháp Jules Verne đã viết cuốn tiểu thuyết ‘Vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày’, trong đó cũng có nhắc tới ý nghĩa của việc xây dựng đoạn đường sắt này: nếu không có nó, thì chuyện vòng quanh thế giới trong tám mươi ngày vĩnh viễn chỉ là một giấc mộng mà thôi. Trong quá khứ, từ New York đến San Francisco nhanh nhất cũng mất sáu tháng, mà sau khi xây xong đường sắt thì chỉ mất bảy ngày.
Hiện giờ công ty liên hợp Thái Bình Dương của Mỹ còn nắm trong tay gần bốn mươi nghìn km đường sắt vận chuyển, có thể có một vị nhân vật cấp Phó tổng đến làm cố vấn cho mình, vậy không chỉ là vấn đề tiền bạc, có lẽ Cameron đã phải trả một giá khác.
- James, anh làm sao có thể nhờ được một nhân vật lớn như vậy?
Phương Minh Viễn khéo léo hỏi Cameron.
Cameron tỏ vẻ sợ run một lát rồi phá lên cười, hóa ra vị Milton này là người say mê điện ảnh, rất thích mấy bộ phim điện ảnh do Cameron đạo diễn, cho nên sau khi biết đạo diễn Cameron của phim ‘Kẻ hủy diệt’ có việc muốn nhờ, cũng không đưa ra điều kiện gì hà khắc, chỉ yêu cầu Cameron đáp ứng một điều kiện là sau này mỗi bộ phim của anh ta lần đầu công chiếu thì đều phải cho ông ấy một tấm vé.
- Phương, tôi nói cho ông ta biết, kịch bản của ‘Kẻ hủy diệt’ phần hai có một nửa là công lao của cậu, ông ta liền vô cùng sảng khoái mà đồng ý luôn!
Cameron đắc ý nói.
Phương Minh Viễn cũng không kìm nổi cười, chuyện này cũng thật là trùng hợp may mắn, nhờ vả người mà lại nhờ đúng Fan của mình, đây đúng là một chuyện lý thú.
- Phương, tháng sau ‘Kẻ hủy diệt’ phần hai sẽ khởi quay, cậu là biên kịch một nửa cũng nên dành thời gian đến xem chứ?
Từ điện thoại Cameron khẩn khoản mời.
- James, cảm ơn anh nhiều! Qua tháng tám, đến lúc đó tôi nhất định sẽ sang Mỹ xem anh quay phim!
Phương Minh Viễn ước chừng đến lúc đó, chiến tranh vùng vịnh sẽ nổ ra, hòn đá tảng trong lòng mình cũng rơi xuống. Hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài ba câu rồi cúp máy. Phương Minh Viễn lúc này mới mặt mày hớn hở cầm điện thoại về phòng.
Mấy người Lâm Liên đã gọi xong đồ ăn, chuyện này trước khi Phương Minh Viễn ra ngoài cũng đã dặn dò là không cần chờ hắn. Mấy đĩa rau trộn đã được bưng lên, Trần Trung và Vệ Hưng Quốc đang trong thời gian làm việc nên không thể uống, còn lại đều là nữ sinh, mà Phương Minh Viễn thì cũng không có cảm tình với rượu cho nên trên bàn chỉ toàn là nước trái cây và đồ giải khát, tuy nhiên, mọi người vẫn chưa ăn mà đang chờ hắn.
- Có chút việc nhỏ, ha ha, mọi người không cần chờ tôi, cần ăn thì cứ việc ăn. Tuy rằng tôi và chị Liên là cấp trên và cấp dưới, nhưng tôi lười lắm, không có nhiều quy củ đâu, mọi người cứ tự nhiên, tùy ý là được!
Phương Minh Viễn ngồi xuống giữa Triệu Nhã và Trần Trung.
- Không cần anh nói, em và Thiện nhi đã sớm nói với các cậu ấy rồi, anh không có quy tắc đến mức ấy đâu.
Triệu Nhã bật cười vui vẻ.
“Thiện nhi? Cách nói đúng thật đó!” Trong lòng Phương Minh Viễn âm thầm khen một câu, tuổi còn nhỏ mà mồm miệng lanh lẹ thật, mới đến đây được bao lâu?
- Cậu Phương à, là Dung Dung bảo gọi cậu như vậy.
Lời nói của Miêu Vũ Đình như một cái tát sau lưng Lâm Dung.
- Cậu và bọn họ…
Miêu Vũ Đình nói xong chỉ tay ra Lưu Dũng và hai người Triệu Nhã
- Đều là bạn cùng lứa tuổi phải không? Đừng lừa chúng tôi.
Phương Minh Viễn hơi sửng sốt, sau đó gật đầu nói:
- À, đúng vậy, đều là cùng tuổi mà.
Tuổi của hắn chị em nhà Lâm Liên biết rõ, có giấu cũng không giấu được.
- À, thật vậy sao?
Bốn người Miêu Vũ Đình không hẹn mà cùng hô lên kinh ngạc.
Phương Minh Viễn lấy từ trong túi ra thẻ học sinh của hắn, đưa cho Miêu Vũ Đình, ba cô gái kia lập tức xúm vào xem cùng.
- Trường trung học Long Đàm, năm thứ nhất, Phương Minh Viễn! Hắn mới năm đầu thôi!
Miêu Vũ Đình kêu lên thất thanh.
- Ôi…
Ba người Nguyễn Tân Di đều ủ rũ nằm úp xuống bàn.
- Các cậu ấy làm sao vậy?
Phương Minh Viễn không hiểu nhìn Lâm Dung hỏi.
- Không có gì, các cậu ấy không tin cậu và Triệu Nhã cùng tuổi, cứ nghĩ cậu mười lăm, mười sáu tuổi.
Lâm Dung mất tự nhiên mà cười nói.
Phương Minh Viễn nhìn cô nghi ngờ một lúc rồi mới quay đầu đi.
/1605
|