GDP bình quân hiện nay của Hoa Hạ không vượt qua con số trăm đôla Mỹ, mà tỉnh Tần Tây nằm ở khu vực Tây Bắc Hoa Hạ, có thể nói là kinh tế lạc hậu nhất Hoa Hạ, là khu vực có GDP bình quân đầu người thấp nhất, người dân ở đây thu nhập năm có thể vượt qua ba trăm đôla không thì Frankie còn nghi ngờ.
Thu nhập gần mười triệu đôla Mỹ, đối với họ mà nói, có ý nghĩa gì? Trong lòng Frankie không khỏi vui mừng, gần như thấy Tôn Chiêu Luân và mọi người trong siêu thị Carefour quan tâm đến mình như Thượng đế, cầu có được thu nhập cao hơn. Khi ở Hongkong, ông ta gặp không ít người Hoa, đừng nói là vì lợi nhuận trên chục triệu đôla Mỹ, chỉ cần lợi nhuận mấy trăm nghìn đôla Hongkong cũng đều tranh giành nhau không tiếc gì rồi.
Nếu như có thể thuận lợi đàm phán được vụ làm ăn này, lại tiết kiệm được số tiền lớn cho tập đoàn, sau khi trở về nước nhất định sẽ được thưởng của tổng giám đốc Nicholas, hoặc cũng rất có khả năng thăng chức lên một bậc. Nếu bản thân có thể lại cử đến Hoa Hạ, đảm nhận tổng giám đốc khu vực Hoa Hạ, vậy thì càng tốt, lấy tiền lương của nước Pháp tiêu ở Hoa Hạ, đó mới là một cuộc sống kỳ diệu.
Tôn Chiếu Luân thở nhẹ nhàng, làm bản thân tỉnh lại sau sự ngạc nhiên ban đầu, cách làm này của tập đoàn Carefour rõ ràng là bất ngờ ngoài sự dự đoán của anh ta. Tôn Chiếu Luân vốn cho rằng, tập đoàn Carefour và tập đoàn Wal- Mart xâm nhập thị trường Hoa Hạ, mang theo ưu thế lớn về vốn và quản lý, nhanh chóng sẽ chiếm lĩnh thị trường các thành phố chủ yếu của khu vực ven biển Đông Nam Hoa Hạ, sau khi vững chắc, mới từng bước thâm nhập vào nội địa Hoa Hạ. Nói cách khác, thực ra trong mấy năm đầu, giữa siêu thị Carefour và hai tập đoàn lớn này sẽ không có xung đột chính diện nào, càng không bùng phát cạnh tranh quy mô lớn. Nếu không phải Tôn Chiếu Luân luôn mở rộng quy mô của siêu thị Carefour ở các thành phố lớn của Hoa Hạ, có dã tâm làm cho Carefour cũng có thể trở thành doanh nghiệp lớn của thị trường bán lẻ chủ yếu chiếm giữ một nước như tập đoàn Carefour và tập đoàn Wal- Mark, hai tập đoàn này trong thời gian ngắn vốn sẽ không cùng xuất hiện. Hơn nữa thị trường Hoa Hạ rộng lớn như thế, siêu thị Carrefour nếu có dã tâm trở thành NO.1 trong nước, chỉ cần mở cơ sở ở các thành phố cũng không khó. Dù sao tập đoàn Wal- Mart và tập đoàn Carefour ở nước Mỹ và châu Âu cũng không thể cùng chung một giang sơn.
- Ngài Frankie, tôi nghĩ ngài đến Hoa Hạ lần này, có lẽ thất vọng mà trở về, chúng tôi không có bất kỳ ý muốn bán doanh nghiệp nào.
Tôn Chiếu Luân trầm giọng nói.
Nghe phiên dịch truyền đạt xong, hai người Frankie cùng chau mày.
Hai người nghĩ đến câu trả lời của Tôn Chiêu Luân không khỏi có mấy khả năng sau, một là thật sự không dự định muốn bán, dù tập đoàn Carefour thu mua với giá cao nhất, ngoài ra, là lấy lùi để tiến, yêu cầu tập đoàn Carefour đưa ra giá mua cao hơn, còn có một khả năng là, tức là Tôn Chiếu Luân vì lợi ích bản thân vì thế mới có ý làm khó, đó cũng là không có gì kỳ lạ.
- Tổng giám đốc Tôn, theo tôi biết, siêu thị Carrefour là một công ty của nhà họ Phương và một công ty Hongkong, yêu cầu thu mua của chúng tôi, phải chăng nên thông báo với họ một tiếng?
Phiên dịch truyền đạt lời của Thierry.
Trong lòng Tôn Chiếu Luân không vui, liếc Thierry một cái, thật ra theo quá trình bình thường mà nói, anh ta không thể từ chối yêu cầu thu mua của tập đoàn Carefour như thế, nhưng Tôn Chiếu Luân và Phương Minh Viễn gắn bó với nhau mấy năm nay, cũng rất hiểu tính cách của Phương Minh Viễn, mà lúc trước, hai người vừa bàn bạc kỹ làm thế nào để đối phó với việc tập đoàn Carefour và tập đoàn Mal- Mart thâm nhập Hoa Hạ. Tôn Chiếu Luân tin chắc, yêu cầu thu mua của tập đoàn Carefour báo cho Phương Minh Viễn, kết quả chắc chắn cũng sẽ là từ chối.
- Nếu như các vị đã cho rằng lời của Tôn mỗ không đáng tin, vậy có thể để lại phương thức liên lạc, qua mấy ngày tôi sẽ thông báo chính thức cho quý công ty quyết định của cổ đông công ty tôi.
Frankie ở Hongkong lâu, đương nhiên hiểu rõ Tôn Chiếu Luân đã có ý đuổi khách, ông ta kéo Thierry, đứng dậy, mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Tôn, chúng tôi rất có thành ý thu mua quý công ty, nếu quý công ty cảm thấy giá cả không vừa ý, mọi người có thể ngồi xuống tiếp tục đàm phán. Tổng giám đốc Nicholas của chúng tôi hết lời khen ngợi năng lực làm việc của tổng giám đốc Tôn, hi vọng sau khi chúng ta kí xong hợp đồng, tổng giám đốc Tôn có thể gia nhập vào công ty chúng tôi.
Ba người rời khỏi tòa nhà làm việc của siêu thị Carefour, sau khi ngồi vào xe, Thierry mới tức giận nói:
- Thật đáng ghét, không ngờ ở trước mặt chúng ta còn làm bộ làm tịch! Frankie, một giám đốc nhỏ bé chỉ quản lý con số tài sản nhỏ bé trăm triệu đô la, đáng để tổng giám đốc của chúng ta coi trọng như thế sao?
Trong quá trình đàm thoại, ngoài một ly trà, bọn họ không được hưởng sự đãi ngộ nào. Đừng nói là ở Hoa Hạ, ở nước Pháp chỉ cần bọn họ nói là thông báo mời của tập đoàn Carefour, thì những nhân viên hoặc lãnh đạo của những công ty nhỏ, không nơi nào là không khách sáo với họ.
Frankie cười một cách giảo hoạt nói:
- Tổng giám đốc đương nhiên không thể vì một nhân vật nhỏ bé như thế, đặc biệt dặn dò cái gì. Nhưng nếu có thể vì thế mà làm cho người Hoa Hạ này xúc tiến hoàn thành vụ giao dịch này, tôi nghĩ tổng giám đốc sẽ không ngại mà xem những lời này cũng như lời của mình. Hơn nữa chúng ta cần mua được siêu thị Carefour, ổn định tạm thời tầng quản lý là tất yếu, còn đến khi chúng ta có thể nắm vững mọi việc trong tay, anh ta muốn ở lại tập đoàn hay không thì lúc đó còn xem ý của chúng ta.
Thierry hiểu ý mỉm cười, quả thực nếu như lời của Frankie, chỉ cần nắm được Carefour trong tay, vận mệnh của Tôn Chiếu Luân đến lúc đó đi hay ở còn không phải người của mình nói sao.
- Ngài Frankie, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Người phiên dịch đó vừa lái xe vừa hỏi.
Frankie trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh đưa chúng tôi đến siêu thị Carefour trong thành phố này. Tôi muốn khảo sát một chút tình hình tiêu thụ ở đây.
- Thu mua siêu thị Carefour?
Phương Minh Viễn không khỏi ngạc nhiên, suýt nữa nhảy từ trên ghế xuống, tập đoàn Carefour này hành sự thật là nằm ngoài dự tính của hắn.
- Vâng, đại diện của bọn họ vừa mới rời khỏi chỗ tôi. Họ đồng ý thu mua với giá hơn 15% tổng số giá tài sản.
Điện thoại truyền đến là giọng nói đầy tức giận của Tôn Chiếu Luân.
- 15%?
Phương Minh Viễn trong đầu suy nghĩ, tập đoàn Carefour này làm sao có thể dòm ngó đến sản nghiệp của mình. Ái! Xem nào! Phương Minh Viễn đột nhiên hiểu ra, có lẽ nào…, có thể họ không phải nhắm vào sản nghiệp của mình, mà là nhắm vào nhãn hiệu thương phẩm! Tuy nói, Phương Minh Viễn không biết, kiếp trước tập đoàn Carefour làm thế nào cũng chọn đúng cái tên Carefour làm tên của tập đoàn dịch từ tiếng Hán qua tiếng Pháp, nhưng đó là điển hình phiên âm Hán ngữ của thương hiệu công ty nước ngoài, thậm chí có thể sánh với phiên âm Hán ngữ của Coca Cola. Như thế vừa mang ý chúc phúc của Hoa Hạ, lại hết sức phù hợp với thương hiệu phát âm của Carefour, có thể nói là tự gặp được mà không cần cầu xin.
Phương Minh Viễn biết, một thương hiệu, một thương hiệu hay có ý nghĩa như thế nào đối với một doanh nghiệp, kiếp trước có một số từ cổ. Còn những doanh nghiệp nổi tiếng Hoa Hạ, vì không chú trọng thương hiệu mà kết quả bị thua lỗ, không thể không trả một số tiền cao, từ trong tay những người nước ngoài kia mua về thương hiệu của mình. Kiếp này, khi Asohon Kagetsu sớm trở thành người thay mặt hắn, hắn để Asohon Kagetsu làm cho hắn có thể nhớ lại những tên hiệu nổi tiếng, còn có những tên hiệu có thể xuất hiện ở tương lai, tất cả ở Nhật Bản và các nước phương Tây tiến hành đăng ký. Tuy mỗi năm chi không biết bao phí thủ tục, nhưng Phương Minh Viễn tin chắc có một ngày hắn sẽ có được sự đền đáp xứng đáng.
Do đăng ký thương hiệu, Phương Minh Viễn lại nghĩ thời đại của mạng inte sắp đến gần, công việc đăng ký tên hiệu, hầu như không thể bỏ qua.
Tên đăng ký là sự nhận dạng quan trọng của một đơn vị và cá nhân trên mạng inte, có tác dụng phân biệt, thuận lợi cho người khác nhận biết và tìm hiểu về thông tin một doanh nghiệp, tổ chức nào đó, từ đó làm tốt công việc chia sẻ tin tức trên mạng. Ngoài chức năng nhận biết, trong hoàn cảnh hư cấu, tên đăng ký còn có tác dụng như có thể dẫn dắt, tuyên truyền, đại diện…. Thông thường mà nói, tên đăng ký tương đương với số nhà của một gia đình, người khác thông qua số nhà này có thể tìm được bạn hết sức dễ dàng.
Do việc đăng ký tên cần phải tuân theo nguyên tắc trước tiên phải xin phép và đăng ký, cơ quan quản lý đưa ra tên đăng ký có phải đi ngược lại quyền lợi của người thứ ba hay không và không tiến hành bất kỳ sự thẩm tra nào đối với người đăng ký. Đồng thời mỗi tên đăng ký là độc nhất vô nhị, không thể trùng nhau. Vì thế, trên inte, tên miền là một loại tài nguyên tương đối hữu hạn, giá trị của nó tăng theo sự mở rộng của inte trên toàn thế giới, doanh nghiệp đăng ký tăng dần lên, quan tâm thu hút sự chú ý của người tiêu dùng.
Phương Minh Viễn nhớ rằng, kiếp trước hai công ty Mỹ phụ trách việc đăng ký tên, đến năm 2000, chỉ mục phí đăng ký tên đăng nhập này mà thu nhập hàng năm đã có con số trăm triệu đôla.
Phương Minh Viễn biết, trong môi trường kinh tế tương lai, ý nghĩa thương hiệu vốn có của tên đăng ký vượt qua hơn nhiều so với ý nghĩa kỹ thuật của nó, từ đó trở thành phương thức quan trọng của các công ty tham gia cạnh tranh thị trường thế giới trong điều kiện khoa học kỹ thuật mới. Một tên đăng ký, nó không chỉ là đại diện cho doanh nghiệp đó có vị trí độc tôn trên mạng; nó còn là dấu hiệu, nhãn hiệu, thương hiệu mang tính thương nghiệp của hàm nghĩa từ ngữ; cũng là thể hiện tổng hợp sản phẩm, phạm vi phục vụ, hình ảnh, danh tiếng của doanh nghiệp. Là một phần tài sản vô hình của doanh nghiệp, mà để cho quần chúng dễ dàng biết đến và tìm hiểu về nó, từ đó danh tiếng của doanh nghiệp mở rộng, thúc đẩy mục đích phát triển kinh doanh. Tính quan trọng của một tên đăng ký hay đương nhiên sẽ không có gì sánh bằng. Có thể nói, tên đăng ký không đơn giản chỉ là ký hiệu mang tính nhận biết, mà là sự thể hiện sự kết tụ và danh tiếng của doanh.
Hơn nữa sử dụng tên đăng ký trên phạm vi toàn cầu, không có sự hạn chế của tính khu vực truyền thống; tên đăng ký tuyệt đối là duy nhất trên mạng, một khi đăng ký rồi, bất kỳ người nào cũng không thể đăng ký, sử dụng tên đăng ký tương đồng, vì thế tính duy nhất của nó là tuyệt đối; đó đối với những tập đoàn doanh nghiệp nổi tiếng thế giới mà nói, không kém quan trọng với thương hiệu của mình.
Phương Minh Viễn còn nhớ, chính vì người Hoa Hạ lúc đầu nhận biết không đầy đủ về tính quan trọng của thương hiệu, mới tạo ra sau này không ít doanh nghiệp Hoa Hạ phải bỏ ra không ít tiền để mua lại cái tên đăng ký đó. Trong đó điển hình có thể nói là đài truyền hình trung ương đã mua về tên đăng ký là CNTV, Xinlang mua về tên đăng ký weibo, Baidu mua về tên đăng ký là tieba.
Tóm lại, sử dụng tên đăng ký đối với doanh nghiệp mà nói có nội dung bao hàm phong phú, đơn giản có thể dùng hai từ “nhận dạng” để nói lên.
- Alo, alo?
Trong điện thoại nghe giọng ngạc nhiên của Tôn Chiếu Luân, lúc này Phương Minh Viễn mới hoàn hồn, bản thân đang còn nói chuyện với Phương Minh Viễn. Hắn thuận tay viết mấy chữ một một trên giấy, việc này cần phải bàn bạc với Asohon Kagetsu, những tên đăng ký quan trọng, nhất định phải nhanh chóng đăng ký trước. Kiếp trước, không ít doanh nghiệp Hoa Hạ vì thế mà bị thua thiệt lớn.
- Chú Tôn, bất luận bọn họ đưa giá bao nhiêu cũng từ chối! Siêu thị Carefour là tâm huyết của chú và tôi, chúng ta hiện nay cũng không phải là nghèo khó thiếu tiền, làm gì phải bán cho họ! Tôi còn dự định ở rộng siêu thị đến châu Âu và nước Mỹ!
Phương Minh Viễn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tôn Chiếu Luân vui mừng cười, có một ông chủ cùng chí hướng, thật sự là quá hạnh phúc.
- Chú Tôn, tôi nghĩ tập đoàn Carefour đang nhắm vào thương hiệu của chúng ta, chờ sau khi bọn họ hiểu rõ quyết tâm của chúng ta, rất có thể còn sẽ đưa ra việc mua lại thương hiệu của chúng ta, vậy thì không có gì đáng bàn rồi!
Phương Minh Viễn nói trong điện thoại.
Tôn Chiếu Luân vỗ trán, lời của Phương Minh Viễn thức tỉnh anh ta, anh ta không phải là người nội địa nhận thức về tính quan trọng của thương hiệu chưa mạnh, đương nhiên hiểu tính quan trọng của thương hiệu, Phương Minh Viễn lúc trước đã nói qua với anh ta, thương hiệu Carefour này, thực ra lúc đầu là tên chuyển từ phiên âm của danh từ Carefour này.
- Cậu Phương, tôi nghĩ, siêu thị Carefour là tâm huyết của mọi người, đương nhiên là không thể bán, thương hiệu thì không phải nói, nhưng chúng ta không cần thiết bày tỏ từ chối yêu cầu của tập đoàn Carefour một cách rõ ràng ngay từ ban đầu, chúng ta có thể vòng vo với họ, một mặt tôi thấy làm thế có thể nâng cao sự nổi tiếng của chúng ta ở trong tỉnh thậm chí là ở nước ngoài, mượn tiếng họ một chút. Mặt khác cũng có thể làm tê liệt tập đoàn Carefour, có thể làm chậm lại việc thâm nhập Hoa Hạ, để chúng ta có thời gian cạnh tranh!
Phương Minh Viễn vỗ đùi, đây mới thật là gừng càng già càng cay, bản thân sao lại không nghĩ tới điểm này chứ!
Hòa thượng ở bên ngoài đến dễ đọc kinh, từ khi Hoa Hạ cải cách mở cửa, đã có một thời gian tương đối dài, người dân có những người mù quáng tin rằng hàng ngoại là hàng tốt hơn so với trong nước, mặt trăng của nước ngoài tròn hơn Hoa Hạ. Nếu nói Carefour có thể mượn sự thu mua của tập đoàn Carefour này nhanh chóng mở rộng danh tiếng của mình ở trong nước, đối với tương lai của Carefour là hết sức có lợi.
Nếu nói có thể nhân đó làm lãnh đạo của tập đoàn Carefour mê man, làm cho họ cảm thấy thắng lợi nắm trong tay, thì càng tốt! Phải chăng hai doanh nghiệp đàm phán vài tháng, thậm chí nửa năm, một năm, cuối cùng là kết quả thất bại cũng không có gì là kỳ lạ. Tập đoàn Carefour có gì không vừa ý, cũng không có cách gì, chẳng phải họ tìm đến cửa đòi mua sao, lại không phải họ tự tìm đến cửa yêu cầu sát nhập sao.
- Chú Tôn, ý kiến của chú rất hay! Đàm phán, cứ từ từ đàm phán với họ!
Phương Minh Viễn nhấn mạnh ba chữ “Cứ từ từ”.
Ngươi không phải muốn mua công ty chúng tôi sao, ta dìm chết ngươi! (!)
Thu nhập gần mười triệu đôla Mỹ, đối với họ mà nói, có ý nghĩa gì? Trong lòng Frankie không khỏi vui mừng, gần như thấy Tôn Chiêu Luân và mọi người trong siêu thị Carefour quan tâm đến mình như Thượng đế, cầu có được thu nhập cao hơn. Khi ở Hongkong, ông ta gặp không ít người Hoa, đừng nói là vì lợi nhuận trên chục triệu đôla Mỹ, chỉ cần lợi nhuận mấy trăm nghìn đôla Hongkong cũng đều tranh giành nhau không tiếc gì rồi.
Nếu như có thể thuận lợi đàm phán được vụ làm ăn này, lại tiết kiệm được số tiền lớn cho tập đoàn, sau khi trở về nước nhất định sẽ được thưởng của tổng giám đốc Nicholas, hoặc cũng rất có khả năng thăng chức lên một bậc. Nếu bản thân có thể lại cử đến Hoa Hạ, đảm nhận tổng giám đốc khu vực Hoa Hạ, vậy thì càng tốt, lấy tiền lương của nước Pháp tiêu ở Hoa Hạ, đó mới là một cuộc sống kỳ diệu.
Tôn Chiếu Luân thở nhẹ nhàng, làm bản thân tỉnh lại sau sự ngạc nhiên ban đầu, cách làm này của tập đoàn Carefour rõ ràng là bất ngờ ngoài sự dự đoán của anh ta. Tôn Chiếu Luân vốn cho rằng, tập đoàn Carefour và tập đoàn Wal- Mart xâm nhập thị trường Hoa Hạ, mang theo ưu thế lớn về vốn và quản lý, nhanh chóng sẽ chiếm lĩnh thị trường các thành phố chủ yếu của khu vực ven biển Đông Nam Hoa Hạ, sau khi vững chắc, mới từng bước thâm nhập vào nội địa Hoa Hạ. Nói cách khác, thực ra trong mấy năm đầu, giữa siêu thị Carefour và hai tập đoàn lớn này sẽ không có xung đột chính diện nào, càng không bùng phát cạnh tranh quy mô lớn. Nếu không phải Tôn Chiếu Luân luôn mở rộng quy mô của siêu thị Carefour ở các thành phố lớn của Hoa Hạ, có dã tâm làm cho Carefour cũng có thể trở thành doanh nghiệp lớn của thị trường bán lẻ chủ yếu chiếm giữ một nước như tập đoàn Carefour và tập đoàn Wal- Mark, hai tập đoàn này trong thời gian ngắn vốn sẽ không cùng xuất hiện. Hơn nữa thị trường Hoa Hạ rộng lớn như thế, siêu thị Carrefour nếu có dã tâm trở thành NO.1 trong nước, chỉ cần mở cơ sở ở các thành phố cũng không khó. Dù sao tập đoàn Wal- Mart và tập đoàn Carefour ở nước Mỹ và châu Âu cũng không thể cùng chung một giang sơn.
- Ngài Frankie, tôi nghĩ ngài đến Hoa Hạ lần này, có lẽ thất vọng mà trở về, chúng tôi không có bất kỳ ý muốn bán doanh nghiệp nào.
Tôn Chiếu Luân trầm giọng nói.
Nghe phiên dịch truyền đạt xong, hai người Frankie cùng chau mày.
Hai người nghĩ đến câu trả lời của Tôn Chiêu Luân không khỏi có mấy khả năng sau, một là thật sự không dự định muốn bán, dù tập đoàn Carefour thu mua với giá cao nhất, ngoài ra, là lấy lùi để tiến, yêu cầu tập đoàn Carefour đưa ra giá mua cao hơn, còn có một khả năng là, tức là Tôn Chiếu Luân vì lợi ích bản thân vì thế mới có ý làm khó, đó cũng là không có gì kỳ lạ.
- Tổng giám đốc Tôn, theo tôi biết, siêu thị Carrefour là một công ty của nhà họ Phương và một công ty Hongkong, yêu cầu thu mua của chúng tôi, phải chăng nên thông báo với họ một tiếng?
Phiên dịch truyền đạt lời của Thierry.
Trong lòng Tôn Chiếu Luân không vui, liếc Thierry một cái, thật ra theo quá trình bình thường mà nói, anh ta không thể từ chối yêu cầu thu mua của tập đoàn Carefour như thế, nhưng Tôn Chiếu Luân và Phương Minh Viễn gắn bó với nhau mấy năm nay, cũng rất hiểu tính cách của Phương Minh Viễn, mà lúc trước, hai người vừa bàn bạc kỹ làm thế nào để đối phó với việc tập đoàn Carefour và tập đoàn Mal- Mart thâm nhập Hoa Hạ. Tôn Chiếu Luân tin chắc, yêu cầu thu mua của tập đoàn Carefour báo cho Phương Minh Viễn, kết quả chắc chắn cũng sẽ là từ chối.
- Nếu như các vị đã cho rằng lời của Tôn mỗ không đáng tin, vậy có thể để lại phương thức liên lạc, qua mấy ngày tôi sẽ thông báo chính thức cho quý công ty quyết định của cổ đông công ty tôi.
Frankie ở Hongkong lâu, đương nhiên hiểu rõ Tôn Chiếu Luân đã có ý đuổi khách, ông ta kéo Thierry, đứng dậy, mỉm cười nói:
- Tổng giám đốc Tôn, chúng tôi rất có thành ý thu mua quý công ty, nếu quý công ty cảm thấy giá cả không vừa ý, mọi người có thể ngồi xuống tiếp tục đàm phán. Tổng giám đốc Nicholas của chúng tôi hết lời khen ngợi năng lực làm việc của tổng giám đốc Tôn, hi vọng sau khi chúng ta kí xong hợp đồng, tổng giám đốc Tôn có thể gia nhập vào công ty chúng tôi.
Ba người rời khỏi tòa nhà làm việc của siêu thị Carefour, sau khi ngồi vào xe, Thierry mới tức giận nói:
- Thật đáng ghét, không ngờ ở trước mặt chúng ta còn làm bộ làm tịch! Frankie, một giám đốc nhỏ bé chỉ quản lý con số tài sản nhỏ bé trăm triệu đô la, đáng để tổng giám đốc của chúng ta coi trọng như thế sao?
Trong quá trình đàm thoại, ngoài một ly trà, bọn họ không được hưởng sự đãi ngộ nào. Đừng nói là ở Hoa Hạ, ở nước Pháp chỉ cần bọn họ nói là thông báo mời của tập đoàn Carefour, thì những nhân viên hoặc lãnh đạo của những công ty nhỏ, không nơi nào là không khách sáo với họ.
Frankie cười một cách giảo hoạt nói:
- Tổng giám đốc đương nhiên không thể vì một nhân vật nhỏ bé như thế, đặc biệt dặn dò cái gì. Nhưng nếu có thể vì thế mà làm cho người Hoa Hạ này xúc tiến hoàn thành vụ giao dịch này, tôi nghĩ tổng giám đốc sẽ không ngại mà xem những lời này cũng như lời của mình. Hơn nữa chúng ta cần mua được siêu thị Carefour, ổn định tạm thời tầng quản lý là tất yếu, còn đến khi chúng ta có thể nắm vững mọi việc trong tay, anh ta muốn ở lại tập đoàn hay không thì lúc đó còn xem ý của chúng ta.
Thierry hiểu ý mỉm cười, quả thực nếu như lời của Frankie, chỉ cần nắm được Carefour trong tay, vận mệnh của Tôn Chiếu Luân đến lúc đó đi hay ở còn không phải người của mình nói sao.
- Ngài Frankie, tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Người phiên dịch đó vừa lái xe vừa hỏi.
Frankie trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Anh đưa chúng tôi đến siêu thị Carefour trong thành phố này. Tôi muốn khảo sát một chút tình hình tiêu thụ ở đây.
- Thu mua siêu thị Carefour?
Phương Minh Viễn không khỏi ngạc nhiên, suýt nữa nhảy từ trên ghế xuống, tập đoàn Carefour này hành sự thật là nằm ngoài dự tính của hắn.
- Vâng, đại diện của bọn họ vừa mới rời khỏi chỗ tôi. Họ đồng ý thu mua với giá hơn 15% tổng số giá tài sản.
Điện thoại truyền đến là giọng nói đầy tức giận của Tôn Chiếu Luân.
- 15%?
Phương Minh Viễn trong đầu suy nghĩ, tập đoàn Carefour này làm sao có thể dòm ngó đến sản nghiệp của mình. Ái! Xem nào! Phương Minh Viễn đột nhiên hiểu ra, có lẽ nào…, có thể họ không phải nhắm vào sản nghiệp của mình, mà là nhắm vào nhãn hiệu thương phẩm! Tuy nói, Phương Minh Viễn không biết, kiếp trước tập đoàn Carefour làm thế nào cũng chọn đúng cái tên Carefour làm tên của tập đoàn dịch từ tiếng Hán qua tiếng Pháp, nhưng đó là điển hình phiên âm Hán ngữ của thương hiệu công ty nước ngoài, thậm chí có thể sánh với phiên âm Hán ngữ của Coca Cola. Như thế vừa mang ý chúc phúc của Hoa Hạ, lại hết sức phù hợp với thương hiệu phát âm của Carefour, có thể nói là tự gặp được mà không cần cầu xin.
Phương Minh Viễn biết, một thương hiệu, một thương hiệu hay có ý nghĩa như thế nào đối với một doanh nghiệp, kiếp trước có một số từ cổ. Còn những doanh nghiệp nổi tiếng Hoa Hạ, vì không chú trọng thương hiệu mà kết quả bị thua lỗ, không thể không trả một số tiền cao, từ trong tay những người nước ngoài kia mua về thương hiệu của mình. Kiếp này, khi Asohon Kagetsu sớm trở thành người thay mặt hắn, hắn để Asohon Kagetsu làm cho hắn có thể nhớ lại những tên hiệu nổi tiếng, còn có những tên hiệu có thể xuất hiện ở tương lai, tất cả ở Nhật Bản và các nước phương Tây tiến hành đăng ký. Tuy mỗi năm chi không biết bao phí thủ tục, nhưng Phương Minh Viễn tin chắc có một ngày hắn sẽ có được sự đền đáp xứng đáng.
Do đăng ký thương hiệu, Phương Minh Viễn lại nghĩ thời đại của mạng inte sắp đến gần, công việc đăng ký tên hiệu, hầu như không thể bỏ qua.
Tên đăng ký là sự nhận dạng quan trọng của một đơn vị và cá nhân trên mạng inte, có tác dụng phân biệt, thuận lợi cho người khác nhận biết và tìm hiểu về thông tin một doanh nghiệp, tổ chức nào đó, từ đó làm tốt công việc chia sẻ tin tức trên mạng. Ngoài chức năng nhận biết, trong hoàn cảnh hư cấu, tên đăng ký còn có tác dụng như có thể dẫn dắt, tuyên truyền, đại diện…. Thông thường mà nói, tên đăng ký tương đương với số nhà của một gia đình, người khác thông qua số nhà này có thể tìm được bạn hết sức dễ dàng.
Do việc đăng ký tên cần phải tuân theo nguyên tắc trước tiên phải xin phép và đăng ký, cơ quan quản lý đưa ra tên đăng ký có phải đi ngược lại quyền lợi của người thứ ba hay không và không tiến hành bất kỳ sự thẩm tra nào đối với người đăng ký. Đồng thời mỗi tên đăng ký là độc nhất vô nhị, không thể trùng nhau. Vì thế, trên inte, tên miền là một loại tài nguyên tương đối hữu hạn, giá trị của nó tăng theo sự mở rộng của inte trên toàn thế giới, doanh nghiệp đăng ký tăng dần lên, quan tâm thu hút sự chú ý của người tiêu dùng.
Phương Minh Viễn nhớ rằng, kiếp trước hai công ty Mỹ phụ trách việc đăng ký tên, đến năm 2000, chỉ mục phí đăng ký tên đăng nhập này mà thu nhập hàng năm đã có con số trăm triệu đôla.
Phương Minh Viễn biết, trong môi trường kinh tế tương lai, ý nghĩa thương hiệu vốn có của tên đăng ký vượt qua hơn nhiều so với ý nghĩa kỹ thuật của nó, từ đó trở thành phương thức quan trọng của các công ty tham gia cạnh tranh thị trường thế giới trong điều kiện khoa học kỹ thuật mới. Một tên đăng ký, nó không chỉ là đại diện cho doanh nghiệp đó có vị trí độc tôn trên mạng; nó còn là dấu hiệu, nhãn hiệu, thương hiệu mang tính thương nghiệp của hàm nghĩa từ ngữ; cũng là thể hiện tổng hợp sản phẩm, phạm vi phục vụ, hình ảnh, danh tiếng của doanh nghiệp. Là một phần tài sản vô hình của doanh nghiệp, mà để cho quần chúng dễ dàng biết đến và tìm hiểu về nó, từ đó danh tiếng của doanh nghiệp mở rộng, thúc đẩy mục đích phát triển kinh doanh. Tính quan trọng của một tên đăng ký hay đương nhiên sẽ không có gì sánh bằng. Có thể nói, tên đăng ký không đơn giản chỉ là ký hiệu mang tính nhận biết, mà là sự thể hiện sự kết tụ và danh tiếng của doanh.
Hơn nữa sử dụng tên đăng ký trên phạm vi toàn cầu, không có sự hạn chế của tính khu vực truyền thống; tên đăng ký tuyệt đối là duy nhất trên mạng, một khi đăng ký rồi, bất kỳ người nào cũng không thể đăng ký, sử dụng tên đăng ký tương đồng, vì thế tính duy nhất của nó là tuyệt đối; đó đối với những tập đoàn doanh nghiệp nổi tiếng thế giới mà nói, không kém quan trọng với thương hiệu của mình.
Phương Minh Viễn còn nhớ, chính vì người Hoa Hạ lúc đầu nhận biết không đầy đủ về tính quan trọng của thương hiệu, mới tạo ra sau này không ít doanh nghiệp Hoa Hạ phải bỏ ra không ít tiền để mua lại cái tên đăng ký đó. Trong đó điển hình có thể nói là đài truyền hình trung ương đã mua về tên đăng ký là CNTV, Xinlang mua về tên đăng ký weibo, Baidu mua về tên đăng ký là tieba.
Tóm lại, sử dụng tên đăng ký đối với doanh nghiệp mà nói có nội dung bao hàm phong phú, đơn giản có thể dùng hai từ “nhận dạng” để nói lên.
- Alo, alo?
Trong điện thoại nghe giọng ngạc nhiên của Tôn Chiếu Luân, lúc này Phương Minh Viễn mới hoàn hồn, bản thân đang còn nói chuyện với Phương Minh Viễn. Hắn thuận tay viết mấy chữ một một trên giấy, việc này cần phải bàn bạc với Asohon Kagetsu, những tên đăng ký quan trọng, nhất định phải nhanh chóng đăng ký trước. Kiếp trước, không ít doanh nghiệp Hoa Hạ vì thế mà bị thua thiệt lớn.
- Chú Tôn, bất luận bọn họ đưa giá bao nhiêu cũng từ chối! Siêu thị Carefour là tâm huyết của chú và tôi, chúng ta hiện nay cũng không phải là nghèo khó thiếu tiền, làm gì phải bán cho họ! Tôi còn dự định ở rộng siêu thị đến châu Âu và nước Mỹ!
Phương Minh Viễn trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tôn Chiếu Luân vui mừng cười, có một ông chủ cùng chí hướng, thật sự là quá hạnh phúc.
- Chú Tôn, tôi nghĩ tập đoàn Carefour đang nhắm vào thương hiệu của chúng ta, chờ sau khi bọn họ hiểu rõ quyết tâm của chúng ta, rất có thể còn sẽ đưa ra việc mua lại thương hiệu của chúng ta, vậy thì không có gì đáng bàn rồi!
Phương Minh Viễn nói trong điện thoại.
Tôn Chiếu Luân vỗ trán, lời của Phương Minh Viễn thức tỉnh anh ta, anh ta không phải là người nội địa nhận thức về tính quan trọng của thương hiệu chưa mạnh, đương nhiên hiểu tính quan trọng của thương hiệu, Phương Minh Viễn lúc trước đã nói qua với anh ta, thương hiệu Carefour này, thực ra lúc đầu là tên chuyển từ phiên âm của danh từ Carefour này.
- Cậu Phương, tôi nghĩ, siêu thị Carefour là tâm huyết của mọi người, đương nhiên là không thể bán, thương hiệu thì không phải nói, nhưng chúng ta không cần thiết bày tỏ từ chối yêu cầu của tập đoàn Carefour một cách rõ ràng ngay từ ban đầu, chúng ta có thể vòng vo với họ, một mặt tôi thấy làm thế có thể nâng cao sự nổi tiếng của chúng ta ở trong tỉnh thậm chí là ở nước ngoài, mượn tiếng họ một chút. Mặt khác cũng có thể làm tê liệt tập đoàn Carefour, có thể làm chậm lại việc thâm nhập Hoa Hạ, để chúng ta có thời gian cạnh tranh!
Phương Minh Viễn vỗ đùi, đây mới thật là gừng càng già càng cay, bản thân sao lại không nghĩ tới điểm này chứ!
Hòa thượng ở bên ngoài đến dễ đọc kinh, từ khi Hoa Hạ cải cách mở cửa, đã có một thời gian tương đối dài, người dân có những người mù quáng tin rằng hàng ngoại là hàng tốt hơn so với trong nước, mặt trăng của nước ngoài tròn hơn Hoa Hạ. Nếu nói Carefour có thể mượn sự thu mua của tập đoàn Carefour này nhanh chóng mở rộng danh tiếng của mình ở trong nước, đối với tương lai của Carefour là hết sức có lợi.
Nếu nói có thể nhân đó làm lãnh đạo của tập đoàn Carefour mê man, làm cho họ cảm thấy thắng lợi nắm trong tay, thì càng tốt! Phải chăng hai doanh nghiệp đàm phán vài tháng, thậm chí nửa năm, một năm, cuối cùng là kết quả thất bại cũng không có gì là kỳ lạ. Tập đoàn Carefour có gì không vừa ý, cũng không có cách gì, chẳng phải họ tìm đến cửa đòi mua sao, lại không phải họ tự tìm đến cửa yêu cầu sát nhập sao.
- Chú Tôn, ý kiến của chú rất hay! Đàm phán, cứ từ từ đàm phán với họ!
Phương Minh Viễn nhấn mạnh ba chữ “Cứ từ từ”.
Ngươi không phải muốn mua công ty chúng tôi sao, ta dìm chết ngươi! (!)
/1605
|