Nhờ biển số xe mà Lâm Duy cung cấp, cùng với sự điều tra của cảnh sát giao thông tại hiện trường, chiếc xe gây tai nạn nhanh chóng được tìm thấy. Đó là một chiếc xe Toyota của Nhật Bản, chủ xe là một người Nhật, tên là Ikeda, là đại diện của một công ty thương mại Nhật Bản tại Hoa Hạ. Cảnh sát đã nhanh chóng chứng thực, hôm đó là ông Ikeda lái xe đâm vào người phụ nữ mang thai, hơn nữa sau khi gây tai nạn còn bỏ trốn, khiến người phụ nữ đó sảy thai. Đứng trước đa phần chi tiết của sự việc, tuy Ikeda liên tục ngụy biện, cuối cùng đành phải thừa nhận mình là người gây ra tai nạn.
Vì người phụ nữ mang thai đó được cấp cứu kịp thời nên không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có đứa con là không giữ được. Dựa theo “Luật giao thông”, sở cảnh sát cho rằng vẫn chưa cấu thành tội gây tai nạn giao thông, chỉ yêu cầu ông Ikeda bồi thường thiệt hại cho người bị thương và chịu nhận lỗi. Nhưng thái độ của Ikeda vô cùng tồi tệ, một mực chắc chắn lúc đó tín hiệu giao thông đã chuyển sang đèn xanh, được phép di chuyển, người phụ nữ đó đi qua đường, đột nhiên bước lùi lại mới gây ra hậu quả như vậy, cho nên cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm. Xét theo chủ nghĩa nhân đạo, ông ta có thể đền tiền, nhưng chịu nhận lỗi thì không. Bây giờ, cả hai bên đang hòa giải ở sở cảnh sát.
Bọn Phương Minh Viễn liền đến ngay sở cảnh sát, nghe nói bọn họ đến vì việc người phụ nữ mang thai bị đụng xe hai hôm trước, một vị trưởng phòng họ Triệu ở sở cảnh sát liền ra đón họ.
-Trưởng phòng Triệu, nghe nói việc một người phụ nữ mang thai bị đụng xe ở trước cổng trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên hai ngày trước đã tìm thấy được người gây tai nạn, nhưng người gây tai nạn không chịu nhận lỗi và xin lỗi người bị hại?
Còn chưa ngồi xuống chỗ, Phương Minh Viễn đã vội vàng hỏi.
- Đồng chí… Phương! Xem ra cậu nắm tin tức rất nhanh, quả thực là đúng như vậy.
Nhìn Phương Minh Viễn, trưởng phòng Triệu cảm thấy mình gọi là học sinh thì không được, gọi đồng chí cũng không phù hợp, nhưng người ta do lái xe đưa đến, đương nhiên không phải là người trong gia đình bình thường, hơn nữa việc làm của bọn Phương Minh Viễn khi đó xem như là một hành động nghĩa hiệp, cho nên y không dám thất lễ.
-Hắn dựa vào cái gì mà không chịu nhận lỗi?
Phương Minh Viễn lập tức nổi giận. Ở kiếp trước, hắn đã xem qua không ít bài báo tương tự, người Nhật Bản, Hàn Quốc, người Mỹ, người Nga…có ai ở Hoa Hạ lại chưa từng gây ra những chuyện tương tự như vậy, gây ra những việc bê bối, nhưng đến xin lỗi nạn nhân cũng không muốn làm, không còn nghi ngờ gì tính chất ngày càng tệ hại!
-Đồng chí Phương, vị Ikeda kia một mực khẳng định, lúc đó người phụ nữ mang thai vốn đã đi qua xe của y, không hiểu vì sao lại lùi lại một bước, thế mới khiến gương chiếu hậu của xe móc vào, mới gây nên hậu quả như vậy, hai bên đều có lỗi, vì thế đền tiền thì được nhưng y không cho rằng mình đã sai!
Trưởng phòng Triệu cười khổ nói. Chuyện này nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như không phải là một người đang mang thai thì thực ra cũng chẳng tính là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hơn nữa, xét về hậu quả vụ tai nạn, người phụ nữ đó ngoài việc bị sảy thai thì cũng không bị thương gì nghiêm trọng, nếu không vì Ikeda bỏ chạy, thì đây chỉ là một vụ án dân sự, thậm chí không cần sở cảnh sát can thiệp.
-Đứa bé đã không còn, hắn ta còn không sai sao? Đó là một sinh linh bé nhỏ! Làm như thế là phạm tội!
Phương Minh Viễn tức giận nói.
-Đồng chí Phương, không thể nói như vậy, căn cứ theo pháp luật nước ta quy định, chỉ có đứa trẻ được mẹ sinh ra mới được pháp luật thừa nhận là công dân, đứa trẻ chưa chào đời về luật pháp không thể tính là một công dân. Do được các vị kịp thời đưa đến bệnh viện, tính mạng người phụ nữ đó đã không còn bị đe dọa, cũng không có thương tích gì nghiêm trọng, cho nên chưa đủ để cấu thành tội phạm.
Trưởng phòng Triệu giải thích.
Hóa ra, căn cứ theo pháp luật Hoa Hạ, quyền công dân được tính từ khi sinh ra và kết thúc khi chết đi, mà chỉ có người sống thì có quyền, còn người chết và thai nhi thì chỉ có lợi chứ không có quyền. Ví dụ: Luật thừa kế của Hoa Hạ về quyền lợi thừa kế với trẻ em mồ côi cha từ trong bụng mẹ do thời điểm sinh quyết định, nếu như sinh vào lúc…thì dù tử vong tức thì cũng có quyền thừa kế, vì khi sinh ra đã là con người, sẽ có quyền thừa kế, ngược lại, nếu như khi sinh ra thai nhi đã không còn, thì sẽ không có quyền thừa kế.
Đúng là bởi vì pháp luật không thừa nhận thai nhi là công dân, không cần nói đến việc vụ tai nạn giao thông này gây ra sảy thai, dù là cố ý gây thương tích cho phụ nữ có thai khiến họ sảy thai cũng chỉ quy vào hành động cố ý làm hại phụ nữ mang thai, không phải là tội cố ý giết người. Trừ phi những hành động đó gây ra thương tích nghiêm trọng cho thai phụ thì mới có thể tính là phạm pháp, truy cứu trách nhiệm hình sự.
-Dựa vào!
Nghe trưởng phòng Triệu giải thích xong, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ cách nghĩ của mình.
-Đồng chí Phương, đối với hậu quả như thế này, mọi người đều lấy làm tiếc, ai cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng chúng tôi vẫn phải xử lí theo quy định của pháp luật! Theo luật pháp, Ikeda không phải chịu trách nhiệm hình sự, chỉ có trách nhiệm dân sự. Chúng tôi chỉ có thể yêu cầu y bồi thường phí tổn cho người bị hại!
Trưởng phòng Triệu khuyên giải với giọng an ủi.
-Chúng tôi cũng có thể hiểu tâm trạng của gia đình người bị hại, nhưng vụ việc cũng không thể cứ thế này mà kéo dài mãi, đúng không?
Phương Minh Viễn đầy cảnh giác liếc nhìn y, trong lời nói người này có hàm ý.
Dưới sự yêu cầu của Phương Minh Viễn, hắn được nhìn thấy hai bên đang hòa giải, người nhà người phụ nữ mang thai có ba người, gồm chồng cô ấy La Định, anh trai Vương Tiêu và anh rể Nguyễn Đông Sơn, nhìn cách ăn mặc và phong cách, có vẻ là dân thường ở thành phố Phụng Nguyên, còn phía bên kia là Ikeda và luật sư của y.
Khi biết được bọn Phương Minh Viễn là người khi ấy đưa người phụ nữ mang thai nhập viện, ba người La Định vô cùng xúc động, luôn miệng cảm ơn- người chồng cũng nói, nếu không phải là kịp thời đưa đến bệnh viện cấp cứu thì chẳng phải chỉ sảy thai mà đến sinh mạng của vợ anh ta cũng có thể bị đe dọa, cho nên ba người họ không ngừng cảm ơn, Vương Tiêu còn muốn biếu tiền Phương Minh Viễn, đều bị Phương Minh Viễn nhẹ nhàng từ chối.
Hồi lâu xem như nghe lời ba người La Định mà ngồi xuống, Phương Minh Viễn lúc này mới nhìn Ikeda, đây là một người Nhật khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, đôi mắt dài hẹp, trên môi còn vết Nhân Đan Hồ, đầu đã cạo trọc, chỉ nhìn đã thấy không hề giống người lương thiện.
-Mọi người vẫn chưa thương lượng được sao?
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của viên cảnh sát ngồi ở giữa, trưởng phòng Triệu cau mày hỏi
-Trưởng phòng Triệu, bọn họ toàn to tiếng vô lí! Đương sự của tôi đã chấp nhận bồi thường, bọn họ vẫn ngoan cố không chấp nhận!
Luật sư bất mãn nói.
- Nếu như các vị vẫn giữ thái độ không hợp tác như thế này, thì tôi nghĩ chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa án. Tin rằng quan tòa sẽ dựa theo pháp luật của nước ta mà đưa ra một phán quyết công bằng cho vụ án này!
-Nói láo!
La Định tức giận nói:
-Ông đụng xe vào vợ tôi, hại con tôi, ngay đến dừng xe cũng không, nếu không do có người tốt đưa vợ tôi đến bệnh viện e rằng đến mạng sống cũng không còn, lại còn định bồi thường mấy trăm tệ là xong à? Tôi yêu cầu y phải đứng trước mặt vợ tôi mà xin lỗi! Ngay cả có ra tòa y cũng phải đứng trước mặt cô ấy mà xin lỗi!
-Làm sao lại bồi thường ít thế này?
Phương Minh Viễn kì quái hỏi. Theo hắn nghĩ, vụ việc lớn thế này, coi như là dựa theo pháp luật, không hại đến tính mạng, cũng không thể bồi thường mấy trăm tệ được.
Luật sư lạnh lùng mà cười nói:
-Vậy chúng ta gặp nhau ở tòa, có điều tôi phải nhắc nhở các vị một câuông Ikeda là bạn bè ngoại quốc, đến nước ta là vì giúp chúng ta phát triển kinh tế, thứ hành động không biết lấy đại cục làm trọng này, sẽ phải chịu…
-Câm mồm!
Phương Minh Viễn đập bàn nói:
-Tuy rằng ông là luật sư, nhưng cũng không thể tùy tiện đổi trắng thay đen! Bạn bè ngoại quốc? Y đáng để gọi là bạn bè ngoại quốc sao? Hơn nữa, cứ cho là bạn bè ngoại quốc đâm xe vào người khác thì có thể bỏ chạy không chịu trách nhiệm sao?
Phương Minh Viễn ghét nhất chính là những luận điệu chó má hơi một tí là nói người dân lấy đại cục làm trọng, mấy chục năm nay, người nước ngoài trên lãnh thổ Hoa Hạ, hành động ngày càng ngang ngược! Chẳng phải là do loại người này tiếp tay hay sao!
Còn giúp chúng ta phát triển kinh tế ư, nếu không phải là có thể kiếm tiền, có mấy người nước ngoài muốn đến làm không công? Phương Minh Viễn không phủ nhận cũng có những người nước ngoài đến Hoa Hạ là vì giúp Hoa Hạ tiến bộ, nhưng là một thương nhân, thì chắc chắn là không có lợi sẽ không làm.
Vị luật sư kia nhìn một lượt Phương Minh Viễn, lúc này mới khinh thường nói:
-Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Ta ngờ rằng cậu còn là trẻ vị thành niên, một đứa nhãi ranh, làm gì có tư cách chất vấn ta? Gọi người lớn trong nhà đến đây!
Trần Trung lạnh lùng nói:
-Ý chí không phụ thuộc tuổi tác, trong hồng quân năm xưa còn có hồng tiểu binh mà, đến đứa trẻ chưa đi học còn biết làm việc gì sai thì phải xin lỗi! Lớn tuổi thì sao, lớn tuổi cũng còn ứng xử chẳng ra con người!
-Láo toét!
Ikeda đập bàn, giận dữ nói:
-Ngươi, dám mắng ta! Ta sẽ kiện!
Xem ra tên quỷ này khả năng nghe tiếng trung cũng khá lắm, nói cũng không sai.
-Làm việc không có tình người thì phải chịu mắng! Đáng đời!
Phương Minh Viễn làm sao lại có thể sợ y, những tên xấu xa người Nhật hắn gặp nhiều rồi, đại diện ở Hoa Hạ của một công ty nhỏ bé thì có là gì, những người có quyền có thế hơn hắn cũng đã từng gặp.
-Đúng thế, đồ không có tính người!
Ba người La Định cũng liên tiếp nói phụ vào.
Trưởng phòng Triệu vội vàng kéo Phương Minh Viễn và Trần Trung ra ngoài.
-Đồng chí Phương, làm sao cậu lại còn tức giận hơn ba người kia thế? Tôi nói cậu nghe này, vụ án này mà có đưa ra tòa thì cũng không có kết quả khác đâu. Làm không được, ba người bọn họ tiền thì tiêu hết, sau cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Trưởng phòng Triệu oán trách nói. Y vốn tưởng mấy người Phương Minh Viễn khuyên nhủ ba người La Định cầm tiền cho xong chuyện, còn xin lỗi thì bỏ qua đi. Ai dè, hai người này còn giận hơn người nhà người bị hại, chỉ nói mấy câu mà hai bên xung đột dữ dội, cứ thế này, xem ra đánh nhau không chừng.
-Có thể nói như y được sao? Còn bạn bè ngoại quốc gì chứ, tôi phỉ nhổ vào!
Phương Minh Viễn tức giận bất bình nói.
-Anh Trần, báo chuyện này với chị Vu, để chị ấy viết một bài trên “Nhật báo Phụng Nguyên”, để xem tên tiểu quỷ này ngông cuồng đến đâu.
-Không được!
Trần Trung còn chưa đáp lời, trưởng phòng Triệu đã lạnh lùng nói.
-Chuyện này không thể đăng lên mặt báo được!
-Tại sao không thể?
Trong lòng Phương Minh Viễn đã có vài phần dự cảm.
-Dù thế nào cũng không thể!
Trưởng phòng Triệu không giải thích cho hắn mà chỉ nhấn mạnh một lần nữa. Thật ra việc này từ hôm xảy ra, đã bị giới truyền thông để ý, lúc ấy tuy rằng vẫn chưa biết người gây tai nạn, nhưng đã khiến các phóng viên chú ý, chỉ có sau này tìm ra là Ikeda, lệnh từ thành phố đưa xuống, không cho phép các phương tiện truyền thông đưa tin việc này.
Tokiwa Shoji sự ở Nhật cũng chỉ có thể xem như một công ty thương mại tầm trung, nhập nông sản từ Phụng Nguyên là chủ yếu. Lượng nhập khẩu mỗi năm khoảng vài chục triệu nhân dân tệ, ở tỉnh Tần Tây đã coi như đối tác xuất khẩu lớn rồi, cho nên Ikeda là đại diện của công ty tại Hoa Hạ, ở Phụng Nguyên cũng được coi là người có quyền thế, quen biết nhiều lãnh đạo. Đặc biệt là những vị lãnh đạo muốn mua hàng Nhật, hoặc là trong nhà có người muốn đi Nhật Bản du học, càng vì thế mà coi y như khách quý. Việc này nếu ảnh hưởng tính mạng con người thì đương nhiên không thể ngăn giới truyền thông đưa tin, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ là sảy thai, thai phụ lại không bị thương nặng, việc giúp đỡ nhỏ này, đương nhiên mọi người không thể từ chối, hơn nữa cách làm này cũng có thể lấy danh nghĩa đẹp đẽ như giữ gìn quan hệ Hoa Nhật tốt đẹp, bảo đảm lượng xuất khẩu của Tần Tây, lấy đại cục làm trọng, có tầm nhìn lớn.
-Báo Tần Tây cũng không thể đăng sao?
Phương Minh Viễn giận tái mặt nói. Tên Nhật Bản này cũng không vừa, lại có thể khiến cả giới truyền thông ngậm miệng.
-Đồng chí Phương, nói trắng ra, dù cậu có đi báo với giới truyền thông, đừng nói là báo chí, ngay cả đài truyền hình, cũng không ích gì đâu! Mọi người đều đã nhận được chỉ đạo, việc này không được để lộ ra ngoài! Đồng chí Phương, việc này…Cấp trên đã nói, rốt cuộc đây không phải là việc lớn, không thể vì thế mà ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của tỉnh.
Trưởng phòng Triệu tận tình khuyên bảo. Vị này tuổi nhỏ, nhưng khí thế cũng không vừa, sắc mặt này, lại có phần nào khí chất lãnh đạo, liên hệ với việc hắn có xe đưa xe đón, chắc chắn là con cháu một gia đình quan chức nào đó! Bản thân là quan nhỏ tầm thường, chớ nên để hắn giận.
-Vậy tôi liên hệ với báo chí và đài truyền hình ở thủ đô, tôi không tin rằng các vị có thể khống chế cả ở thủ đô!
Nghe y nói như vậy, Phương Minh Viễn càng tức giận nói. Lại nói những lời này, phát triển kinh tế đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thế vì thế mà vứt bỏ cả danh dự của người dân trong nước.
Không đợi trưởng phòng Triệu nói, hắn xoay lưng mở cửa, bước vào bên trong. Trưởng phòng Triệu còn định ngăn hắn lại nói gì đó, nhưng bị một cánh tay của Trần Trung ngăn lại.
-Anh La, không cần nói với họ nữa! Chẳng phải là chỉ mấy trăm tệ tiền bồi thường sao? Không cần nữa! Kiện họ đến cùng! Tiền luật sư, kiện tụng, tôi sẽ trả tất! Tôi phải cho y mất hết thanh danh cả ở Hoa Hạ và Nhật Bản!
Tiếng Phương Minh Viễn vọng ra từ trong phòng, trưởng phòng Triệu lập tức đứng lặng. Cậu ta là ai mà lại dám nói những lời này?
-Láo toét!
Ikeda tức giận quát to. Y ở Phụng Nguyên lâu như vậy, chưa bao giờ bị đối xử thế này. Đừng nói thằng nhóc này, ngay cả cán bộ trong tỉnh, trong thành phố, có ai gặp y mà không khách khí lễ độ. Một thiếu niên Hoa Hạ lại dám đứng trước mặt y mà nói rằng sẽ làm y mất sạch thanh danh cả ở Hoa Hạ và Nhật Bản, thật sự là quá ngông cuồng!
Vị luật sư kia cũng kinh ngạc, đứng ngây ra nhìn Phương Minh Viễn, tuy rằng theo lí trí hắn không tin rằng Phương Minh Viễn có bản lĩnh đó, nhưng sâu trong tiềm thức, lại có một cảm giác nguy hiểm.
Nhóm ba người La Định cũng rất có khí phách, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
-Người anh em à, không cần cậu chi tiền, ba nhà chúng tôi dù có bán nhà bán cửa cũng phải kiện đến cùng!
La Định nghiến răng nghiến lợi nói.
-Tôi không tin, trong tỉnh không quản lí nổi, tôi đến thủ đô kiện hắn.
-Đợi một chút, đợi một chút!
Trưởng phòng Triệu vội vàng lớn tiếng gọi.
-Trưởng phòng Triệu, nếu đây đã là vụ án dân sự thì không cần làm phiền đến cảnh sát các ngài rồi!
Trần Trung giơ tay, cản y lại, lạnh lùng nói.
Vì người phụ nữ mang thai đó được cấp cứu kịp thời nên không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ có đứa con là không giữ được. Dựa theo “Luật giao thông”, sở cảnh sát cho rằng vẫn chưa cấu thành tội gây tai nạn giao thông, chỉ yêu cầu ông Ikeda bồi thường thiệt hại cho người bị thương và chịu nhận lỗi. Nhưng thái độ của Ikeda vô cùng tồi tệ, một mực chắc chắn lúc đó tín hiệu giao thông đã chuyển sang đèn xanh, được phép di chuyển, người phụ nữ đó đi qua đường, đột nhiên bước lùi lại mới gây ra hậu quả như vậy, cho nên cả hai bên đều phải chịu trách nhiệm. Xét theo chủ nghĩa nhân đạo, ông ta có thể đền tiền, nhưng chịu nhận lỗi thì không. Bây giờ, cả hai bên đang hòa giải ở sở cảnh sát.
Bọn Phương Minh Viễn liền đến ngay sở cảnh sát, nghe nói bọn họ đến vì việc người phụ nữ mang thai bị đụng xe hai hôm trước, một vị trưởng phòng họ Triệu ở sở cảnh sát liền ra đón họ.
-Trưởng phòng Triệu, nghe nói việc một người phụ nữ mang thai bị đụng xe ở trước cổng trường đại học khoa học kỹ thuật điện tử Phụng Nguyên hai ngày trước đã tìm thấy được người gây tai nạn, nhưng người gây tai nạn không chịu nhận lỗi và xin lỗi người bị hại?
Còn chưa ngồi xuống chỗ, Phương Minh Viễn đã vội vàng hỏi.
- Đồng chí… Phương! Xem ra cậu nắm tin tức rất nhanh, quả thực là đúng như vậy.
Nhìn Phương Minh Viễn, trưởng phòng Triệu cảm thấy mình gọi là học sinh thì không được, gọi đồng chí cũng không phù hợp, nhưng người ta do lái xe đưa đến, đương nhiên không phải là người trong gia đình bình thường, hơn nữa việc làm của bọn Phương Minh Viễn khi đó xem như là một hành động nghĩa hiệp, cho nên y không dám thất lễ.
-Hắn dựa vào cái gì mà không chịu nhận lỗi?
Phương Minh Viễn lập tức nổi giận. Ở kiếp trước, hắn đã xem qua không ít bài báo tương tự, người Nhật Bản, Hàn Quốc, người Mỹ, người Nga…có ai ở Hoa Hạ lại chưa từng gây ra những chuyện tương tự như vậy, gây ra những việc bê bối, nhưng đến xin lỗi nạn nhân cũng không muốn làm, không còn nghi ngờ gì tính chất ngày càng tệ hại!
-Đồng chí Phương, vị Ikeda kia một mực khẳng định, lúc đó người phụ nữ mang thai vốn đã đi qua xe của y, không hiểu vì sao lại lùi lại một bước, thế mới khiến gương chiếu hậu của xe móc vào, mới gây nên hậu quả như vậy, hai bên đều có lỗi, vì thế đền tiền thì được nhưng y không cho rằng mình đã sai!
Trưởng phòng Triệu cười khổ nói. Chuyện này nói to không to, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nếu như không phải là một người đang mang thai thì thực ra cũng chẳng tính là một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng, hơn nữa, xét về hậu quả vụ tai nạn, người phụ nữ đó ngoài việc bị sảy thai thì cũng không bị thương gì nghiêm trọng, nếu không vì Ikeda bỏ chạy, thì đây chỉ là một vụ án dân sự, thậm chí không cần sở cảnh sát can thiệp.
-Đứa bé đã không còn, hắn ta còn không sai sao? Đó là một sinh linh bé nhỏ! Làm như thế là phạm tội!
Phương Minh Viễn tức giận nói.
-Đồng chí Phương, không thể nói như vậy, căn cứ theo pháp luật nước ta quy định, chỉ có đứa trẻ được mẹ sinh ra mới được pháp luật thừa nhận là công dân, đứa trẻ chưa chào đời về luật pháp không thể tính là một công dân. Do được các vị kịp thời đưa đến bệnh viện, tính mạng người phụ nữ đó đã không còn bị đe dọa, cũng không có thương tích gì nghiêm trọng, cho nên chưa đủ để cấu thành tội phạm.
Trưởng phòng Triệu giải thích.
Hóa ra, căn cứ theo pháp luật Hoa Hạ, quyền công dân được tính từ khi sinh ra và kết thúc khi chết đi, mà chỉ có người sống thì có quyền, còn người chết và thai nhi thì chỉ có lợi chứ không có quyền. Ví dụ: Luật thừa kế của Hoa Hạ về quyền lợi thừa kế với trẻ em mồ côi cha từ trong bụng mẹ do thời điểm sinh quyết định, nếu như sinh vào lúc…thì dù tử vong tức thì cũng có quyền thừa kế, vì khi sinh ra đã là con người, sẽ có quyền thừa kế, ngược lại, nếu như khi sinh ra thai nhi đã không còn, thì sẽ không có quyền thừa kế.
Đúng là bởi vì pháp luật không thừa nhận thai nhi là công dân, không cần nói đến việc vụ tai nạn giao thông này gây ra sảy thai, dù là cố ý gây thương tích cho phụ nữ có thai khiến họ sảy thai cũng chỉ quy vào hành động cố ý làm hại phụ nữ mang thai, không phải là tội cố ý giết người. Trừ phi những hành động đó gây ra thương tích nghiêm trọng cho thai phụ thì mới có thể tính là phạm pháp, truy cứu trách nhiệm hình sự.
-Dựa vào!
Nghe trưởng phòng Triệu giải thích xong, Phương Minh Viễn cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà từ bỏ cách nghĩ của mình.
-Đồng chí Phương, đối với hậu quả như thế này, mọi người đều lấy làm tiếc, ai cũng vô cùng phẫn nộ, nhưng chúng tôi vẫn phải xử lí theo quy định của pháp luật! Theo luật pháp, Ikeda không phải chịu trách nhiệm hình sự, chỉ có trách nhiệm dân sự. Chúng tôi chỉ có thể yêu cầu y bồi thường phí tổn cho người bị hại!
Trưởng phòng Triệu khuyên giải với giọng an ủi.
-Chúng tôi cũng có thể hiểu tâm trạng của gia đình người bị hại, nhưng vụ việc cũng không thể cứ thế này mà kéo dài mãi, đúng không?
Phương Minh Viễn đầy cảnh giác liếc nhìn y, trong lời nói người này có hàm ý.
Dưới sự yêu cầu của Phương Minh Viễn, hắn được nhìn thấy hai bên đang hòa giải, người nhà người phụ nữ mang thai có ba người, gồm chồng cô ấy La Định, anh trai Vương Tiêu và anh rể Nguyễn Đông Sơn, nhìn cách ăn mặc và phong cách, có vẻ là dân thường ở thành phố Phụng Nguyên, còn phía bên kia là Ikeda và luật sư của y.
Khi biết được bọn Phương Minh Viễn là người khi ấy đưa người phụ nữ mang thai nhập viện, ba người La Định vô cùng xúc động, luôn miệng cảm ơn- người chồng cũng nói, nếu không phải là kịp thời đưa đến bệnh viện cấp cứu thì chẳng phải chỉ sảy thai mà đến sinh mạng của vợ anh ta cũng có thể bị đe dọa, cho nên ba người họ không ngừng cảm ơn, Vương Tiêu còn muốn biếu tiền Phương Minh Viễn, đều bị Phương Minh Viễn nhẹ nhàng từ chối.
Hồi lâu xem như nghe lời ba người La Định mà ngồi xuống, Phương Minh Viễn lúc này mới nhìn Ikeda, đây là một người Nhật khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, đôi mắt dài hẹp, trên môi còn vết Nhân Đan Hồ, đầu đã cạo trọc, chỉ nhìn đã thấy không hề giống người lương thiện.
-Mọi người vẫn chưa thương lượng được sao?
Nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của viên cảnh sát ngồi ở giữa, trưởng phòng Triệu cau mày hỏi
-Trưởng phòng Triệu, bọn họ toàn to tiếng vô lí! Đương sự của tôi đã chấp nhận bồi thường, bọn họ vẫn ngoan cố không chấp nhận!
Luật sư bất mãn nói.
- Nếu như các vị vẫn giữ thái độ không hợp tác như thế này, thì tôi nghĩ chúng ta chỉ có thể gặp nhau ở tòa án. Tin rằng quan tòa sẽ dựa theo pháp luật của nước ta mà đưa ra một phán quyết công bằng cho vụ án này!
-Nói láo!
La Định tức giận nói:
-Ông đụng xe vào vợ tôi, hại con tôi, ngay đến dừng xe cũng không, nếu không do có người tốt đưa vợ tôi đến bệnh viện e rằng đến mạng sống cũng không còn, lại còn định bồi thường mấy trăm tệ là xong à? Tôi yêu cầu y phải đứng trước mặt vợ tôi mà xin lỗi! Ngay cả có ra tòa y cũng phải đứng trước mặt cô ấy mà xin lỗi!
-Làm sao lại bồi thường ít thế này?
Phương Minh Viễn kì quái hỏi. Theo hắn nghĩ, vụ việc lớn thế này, coi như là dựa theo pháp luật, không hại đến tính mạng, cũng không thể bồi thường mấy trăm tệ được.
Luật sư lạnh lùng mà cười nói:
-Vậy chúng ta gặp nhau ở tòa, có điều tôi phải nhắc nhở các vị một câuông Ikeda là bạn bè ngoại quốc, đến nước ta là vì giúp chúng ta phát triển kinh tế, thứ hành động không biết lấy đại cục làm trọng này, sẽ phải chịu…
-Câm mồm!
Phương Minh Viễn đập bàn nói:
-Tuy rằng ông là luật sư, nhưng cũng không thể tùy tiện đổi trắng thay đen! Bạn bè ngoại quốc? Y đáng để gọi là bạn bè ngoại quốc sao? Hơn nữa, cứ cho là bạn bè ngoại quốc đâm xe vào người khác thì có thể bỏ chạy không chịu trách nhiệm sao?
Phương Minh Viễn ghét nhất chính là những luận điệu chó má hơi một tí là nói người dân lấy đại cục làm trọng, mấy chục năm nay, người nước ngoài trên lãnh thổ Hoa Hạ, hành động ngày càng ngang ngược! Chẳng phải là do loại người này tiếp tay hay sao!
Còn giúp chúng ta phát triển kinh tế ư, nếu không phải là có thể kiếm tiền, có mấy người nước ngoài muốn đến làm không công? Phương Minh Viễn không phủ nhận cũng có những người nước ngoài đến Hoa Hạ là vì giúp Hoa Hạ tiến bộ, nhưng là một thương nhân, thì chắc chắn là không có lợi sẽ không làm.
Vị luật sư kia nhìn một lượt Phương Minh Viễn, lúc này mới khinh thường nói:
-Năm nay cậu bao nhiêu tuổi? Ta ngờ rằng cậu còn là trẻ vị thành niên, một đứa nhãi ranh, làm gì có tư cách chất vấn ta? Gọi người lớn trong nhà đến đây!
Trần Trung lạnh lùng nói:
-Ý chí không phụ thuộc tuổi tác, trong hồng quân năm xưa còn có hồng tiểu binh mà, đến đứa trẻ chưa đi học còn biết làm việc gì sai thì phải xin lỗi! Lớn tuổi thì sao, lớn tuổi cũng còn ứng xử chẳng ra con người!
-Láo toét!
Ikeda đập bàn, giận dữ nói:
-Ngươi, dám mắng ta! Ta sẽ kiện!
Xem ra tên quỷ này khả năng nghe tiếng trung cũng khá lắm, nói cũng không sai.
-Làm việc không có tình người thì phải chịu mắng! Đáng đời!
Phương Minh Viễn làm sao lại có thể sợ y, những tên xấu xa người Nhật hắn gặp nhiều rồi, đại diện ở Hoa Hạ của một công ty nhỏ bé thì có là gì, những người có quyền có thế hơn hắn cũng đã từng gặp.
-Đúng thế, đồ không có tính người!
Ba người La Định cũng liên tiếp nói phụ vào.
Trưởng phòng Triệu vội vàng kéo Phương Minh Viễn và Trần Trung ra ngoài.
-Đồng chí Phương, làm sao cậu lại còn tức giận hơn ba người kia thế? Tôi nói cậu nghe này, vụ án này mà có đưa ra tòa thì cũng không có kết quả khác đâu. Làm không được, ba người bọn họ tiền thì tiêu hết, sau cùng chỉ còn hai bàn tay trắng.
Trưởng phòng Triệu oán trách nói. Y vốn tưởng mấy người Phương Minh Viễn khuyên nhủ ba người La Định cầm tiền cho xong chuyện, còn xin lỗi thì bỏ qua đi. Ai dè, hai người này còn giận hơn người nhà người bị hại, chỉ nói mấy câu mà hai bên xung đột dữ dội, cứ thế này, xem ra đánh nhau không chừng.
-Có thể nói như y được sao? Còn bạn bè ngoại quốc gì chứ, tôi phỉ nhổ vào!
Phương Minh Viễn tức giận bất bình nói.
-Anh Trần, báo chuyện này với chị Vu, để chị ấy viết một bài trên “Nhật báo Phụng Nguyên”, để xem tên tiểu quỷ này ngông cuồng đến đâu.
-Không được!
Trần Trung còn chưa đáp lời, trưởng phòng Triệu đã lạnh lùng nói.
-Chuyện này không thể đăng lên mặt báo được!
-Tại sao không thể?
Trong lòng Phương Minh Viễn đã có vài phần dự cảm.
-Dù thế nào cũng không thể!
Trưởng phòng Triệu không giải thích cho hắn mà chỉ nhấn mạnh một lần nữa. Thật ra việc này từ hôm xảy ra, đã bị giới truyền thông để ý, lúc ấy tuy rằng vẫn chưa biết người gây tai nạn, nhưng đã khiến các phóng viên chú ý, chỉ có sau này tìm ra là Ikeda, lệnh từ thành phố đưa xuống, không cho phép các phương tiện truyền thông đưa tin việc này.
Tokiwa Shoji sự ở Nhật cũng chỉ có thể xem như một công ty thương mại tầm trung, nhập nông sản từ Phụng Nguyên là chủ yếu. Lượng nhập khẩu mỗi năm khoảng vài chục triệu nhân dân tệ, ở tỉnh Tần Tây đã coi như đối tác xuất khẩu lớn rồi, cho nên Ikeda là đại diện của công ty tại Hoa Hạ, ở Phụng Nguyên cũng được coi là người có quyền thế, quen biết nhiều lãnh đạo. Đặc biệt là những vị lãnh đạo muốn mua hàng Nhật, hoặc là trong nhà có người muốn đi Nhật Bản du học, càng vì thế mà coi y như khách quý. Việc này nếu ảnh hưởng tính mạng con người thì đương nhiên không thể ngăn giới truyền thông đưa tin, nhưng bây giờ chẳng qua chỉ là sảy thai, thai phụ lại không bị thương nặng, việc giúp đỡ nhỏ này, đương nhiên mọi người không thể từ chối, hơn nữa cách làm này cũng có thể lấy danh nghĩa đẹp đẽ như giữ gìn quan hệ Hoa Nhật tốt đẹp, bảo đảm lượng xuất khẩu của Tần Tây, lấy đại cục làm trọng, có tầm nhìn lớn.
-Báo Tần Tây cũng không thể đăng sao?
Phương Minh Viễn giận tái mặt nói. Tên Nhật Bản này cũng không vừa, lại có thể khiến cả giới truyền thông ngậm miệng.
-Đồng chí Phương, nói trắng ra, dù cậu có đi báo với giới truyền thông, đừng nói là báo chí, ngay cả đài truyền hình, cũng không ích gì đâu! Mọi người đều đã nhận được chỉ đạo, việc này không được để lộ ra ngoài! Đồng chí Phương, việc này…Cấp trên đã nói, rốt cuộc đây không phải là việc lớn, không thể vì thế mà ảnh hưởng đến phát triển kinh tế của tỉnh.
Trưởng phòng Triệu tận tình khuyên bảo. Vị này tuổi nhỏ, nhưng khí thế cũng không vừa, sắc mặt này, lại có phần nào khí chất lãnh đạo, liên hệ với việc hắn có xe đưa xe đón, chắc chắn là con cháu một gia đình quan chức nào đó! Bản thân là quan nhỏ tầm thường, chớ nên để hắn giận.
-Vậy tôi liên hệ với báo chí và đài truyền hình ở thủ đô, tôi không tin rằng các vị có thể khống chế cả ở thủ đô!
Nghe y nói như vậy, Phương Minh Viễn càng tức giận nói. Lại nói những lời này, phát triển kinh tế đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng không thế vì thế mà vứt bỏ cả danh dự của người dân trong nước.
Không đợi trưởng phòng Triệu nói, hắn xoay lưng mở cửa, bước vào bên trong. Trưởng phòng Triệu còn định ngăn hắn lại nói gì đó, nhưng bị một cánh tay của Trần Trung ngăn lại.
-Anh La, không cần nói với họ nữa! Chẳng phải là chỉ mấy trăm tệ tiền bồi thường sao? Không cần nữa! Kiện họ đến cùng! Tiền luật sư, kiện tụng, tôi sẽ trả tất! Tôi phải cho y mất hết thanh danh cả ở Hoa Hạ và Nhật Bản!
Tiếng Phương Minh Viễn vọng ra từ trong phòng, trưởng phòng Triệu lập tức đứng lặng. Cậu ta là ai mà lại dám nói những lời này?
-Láo toét!
Ikeda tức giận quát to. Y ở Phụng Nguyên lâu như vậy, chưa bao giờ bị đối xử thế này. Đừng nói thằng nhóc này, ngay cả cán bộ trong tỉnh, trong thành phố, có ai gặp y mà không khách khí lễ độ. Một thiếu niên Hoa Hạ lại dám đứng trước mặt y mà nói rằng sẽ làm y mất sạch thanh danh cả ở Hoa Hạ và Nhật Bản, thật sự là quá ngông cuồng!
Vị luật sư kia cũng kinh ngạc, đứng ngây ra nhìn Phương Minh Viễn, tuy rằng theo lí trí hắn không tin rằng Phương Minh Viễn có bản lĩnh đó, nhưng sâu trong tiềm thức, lại có một cảm giác nguy hiểm.
Nhóm ba người La Định cũng rất có khí phách, lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
-Người anh em à, không cần cậu chi tiền, ba nhà chúng tôi dù có bán nhà bán cửa cũng phải kiện đến cùng!
La Định nghiến răng nghiến lợi nói.
-Tôi không tin, trong tỉnh không quản lí nổi, tôi đến thủ đô kiện hắn.
-Đợi một chút, đợi một chút!
Trưởng phòng Triệu vội vàng lớn tiếng gọi.
-Trưởng phòng Triệu, nếu đây đã là vụ án dân sự thì không cần làm phiền đến cảnh sát các ngài rồi!
Trần Trung giơ tay, cản y lại, lạnh lùng nói.
/1605
|