-Tút tút tút…
Mã Vĩnh Phúc cười khổ gác điện thoại xuống, xem ra lần này tiểu tổ tông giận rồi đây, mới vài hôm đã mời cả phóng viên Nhật Bản tới, đây chẳng phải cố ý muốn đưa sự việc sang tận Nhật Bản sao. Ikeda này cũng thật xui xẻo, ngươi chọc vào ai không chọc, lại chọc phải hắn. Đâm phải người rồi thì thật thà mà bồi thường là xong, ít tiền bồi thường cỏn con đấy đối với y mà nói chẳng là gì hết, thế là xong chuyện. Cứ phải để đến nông nỗi này làm gì.
Nói thật lòng Mã Vĩnh Phúc cũng không có tí thiện cảm nào với Ikeda này, một thằng đâm ngã phụ nữ có thai mà vẫn nghênh ngang bỏ đi, sau đó còn không thèm nhận sai, lại còn là người Nhật Bản, là người Hoa Hạ bình thường thì chẳng ai có nổi thiện cảm với y. Thái độ của Phương Minh Viễn tuy cứng rắn, không cho y đường sống, Mã Vĩnh Phúc cũng thấy mừng thầm trong bụng. Với loại cặn bã như gã Ikeda này phải thẳng tay trừng trị mới xong. Dù sao thì y cũng chỉ là nể mặt đồng nghiệp, ngại không thể hoàn toàn từ chối. Nếu như thật sự muốn giúp Ikeda thì ông ta đã đến gặp mặt trực tiếp để cầu cứu rồi.
-Chủ nhiệm Mã, sao rồi?
Người trung niên ngồi đối diện với Mã Vĩnh Phúc lo lắng hỏi.
Người này là trưởng phòng Trương Cao Tuyên của ban tuyên giáo, ông ta chính là người ra lệnh không cho đăng tin Ikeda gây tai nạn giao thông sau đó bỏ chạy . Hiện giờ sự việc đã đến nước này ông ta cũng thấy thật sự khó giải quyết, nếu thủ đô và Nhật Bản đều đăng tin này lên truyền thông, còn tỉnh Tần Tây thì lại im hơi lặng tiếng, kết quả khác thường như vậy tất sẽ khiến công chúng bất mãn vô cùng, cũng sẽ làm cho các lãnh đạo cảm thấy không vui, đến lúc đó người hạ lệnh là ông ta chắc chắc sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Rơi vào đường cùng ông ta chỉ còn biết đến cầu cứu Mã Vĩnh Phúc, hi vọng Mã Vĩnh Phúc có thể cứu vãn chút ít, ít nhất thì không làm sự việc trở nên gấp gáp thế này. Cho họ thời gian để thuyết phục mấy người Ikeda.
- Cậu Phương lần này nổi giận thật rồi! Đã mời cả phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọc đến rồi.
Mã Vĩnh Phúc lắc lắc đầu nói:
-Trưởng phòng Trương, anh cũng thấy rồi đấy, tôi cũng vì anh mà gạt hết thể diện đi rồi, không phải tôi không giúp anh mà thực sự là gã Ikeda lần này đã chọc giận cậu Phương, xem ra không cho y nếm chút khổ sở, cậu Phương sẽ không bỏ qua đâu.
Một luồng khí lạnh chạy thẳng từ đầu xuống đến chân Trương Cao Tuyên, tờ Tin tức mặt trời mọc ở Nhật Bản là tờ báo như thế nào ông ta không biết, nhưng điều này đã thể hiện rõ thái độ của Phương Minh Viễn là muốn vạch trần chuyện này lên truyền thông Nhật Bản. Nếu phóng viên Nhật Bản đã được mời đến rồi, với năng lực của Phương Minh Viễn thì phóng viên thủ đô không phải càng dễ mời tới hơn sao? Lần này coi như ông ta đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
-Cảm ơn chủ nhiệm Mã, ngày sau tiểu đệ này tất sẽ có hậu tạ.
Trương Cao Tuyên nói vài câu khách khí xong liền vội vàng rời đi.
-Hậu tạ?
Mã Vĩnh Phúc nhìn theo bóng dáng ông ta mà lắc đầu….
-Cái gì? Được được được, tôi biết rồi, được được, trưởng phòng Trương vất vả rồi, tôi lập tức thông báo cho Ikeda. Được được, tôi hiểu, cảm ơn trưởng phòng Trương, anh yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến anh, vâng vâng vâng ….
Tôn Lập liên tiếp nói, sắc mặt đã trở nên xanh mét.
-Lại làm sao vậy? Anh Tôn?
Ikeda đang đi lại trong phòng nhìn Tôn Lập cúp điện thoại xong vội hỏi.
Tôn Lập nghiến răng nghiến lợi nói:
-Ông Ikdeda, trưởng phòng Trương của ban Tuyên Giáo tỉnh Tần Tây vừa gọi điện tới, ông ta vừa mới nhận được tin xác thực, thằng khốn Phương Minh Viễn kia đã mời phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọc ở Nhật Bản tới. Đây rõ ràng là muốn chém cùng giết tận chúng ta, ông Ikeda.. Ông Ikeda? Ông Ikeda!
Trương Cao Tuyên và Tôn Lập không rõ Tin tức mặt trời mới mọc là tờ báo như thế nào, Ikrda sao có thể không biết chứ? Tin tức mặt trời mọc thành lập thế kỷ trước. Đến giờ đã có trăm năm lịch sử, là một trong ba tờ báo lớn nhất của Nhật Bản, hơn nữa tờ Tin tức mặt trời mọc không chỉ là có báo, nó cũng là một công ty truyền thông tổng hợp, có ảnh hưởng lớn trong giới truyền thông Nhật Bản, có được lượng độc giả vô cùng lớn.
Ikeda nhớ rõ khi y về nước nghỉ phép vào đầu năm nay, lượng phát hành báo buổi sớm của nó đã đạt đến bình quân mỗi ngày hơn tám triệu tờ, báo chiều hơn bốn triệu tờ. Nghe tòa soạn nói mỗi ngày dùng hết gần hai nghìn tấn giấy in báo, gần ba mươi tấn mực in, dùng 1600 xe tải đưa số báo này tới các điểm tiêu thụ, mỗi điểm tiêu thụ lại phái 90 nghìn nhân viên đưa báo tới từng nhà từng hộ. Để hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ phỏng vấn, tờ Tin tức mặt trời mọc thậm chí còn mua hai chiếc máy bay phản lực dân dụng và bốn chiếc máy bay trực thăng dùng để đi phỏng vấn lấy bài.
Tin tức đưa ra từ một tòa soạn báo như vậy có thể nói là chỉ trong một ngày ít nhất có hơn mười triệu người Nhật Bản sẽ biết được việc này, hơn nữa đến nay tờ Tin tức mặt trời mọc vẫn giữ được vị trí “tin tức tinh anh” trong số các tờ báo của Nhật Bản, xét về tầng lớp độc giả, thu nhập, Tin tức mặt trời mọc đều dẫn đầu so với các báo khác. Theo điều tra của các tổ chức có liên quan, độc giả của tờ Tin tức mặt trời mọc có trình độ đại học trở lên chiếm 33.2%; độc giả có thu nhập hơn 10 triệu yên Nhật chiếm 31.8%! Có thể nói việc này một khi bị đăng trên Tin tức mặt trời mọc cũng có nghĩa việc xấu xa của y sẽ bị tầng lớp tinh anh của Nhật Bản biết hết.
Ikeda hai mắt đăm đăm, không còn nghe rõ tiếng nói của Tôn Lập. Tuy răng hiện giờ thế lực cánh hữu ở Nhật Bản đã dần dần chiếm thế thượng phong, thái độ đối với Hoa Hạ cũng ngày một cứng rắn hơn, nhưng chủ nghĩa nhân đạo vài năm gần đây cũng giống như địa lôi không thể đụng tới. Hành vi của y không chỉ dẫn đến sự bất mãn của người Nhật Bản, cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của người Âu Mỹ quan tâm tới tình hình Hoa Hạ và Nhật Bản, nếu thật sự như vậy thì danh dự của y ở Nhật Bản coi như hoàn toàn bị sụp đổ. Công ty cũng không thể vì y mà không để ý đến hình tượng với công chúng. Phải làm thế nào bây giờ?
Phương Minh Viễn buông điện thoại xuống bèn chú ý thấy Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, lúc này nới hiểu được chắc chắn do câu nói vừa rồi của hắn “tôi cứ nghĩ thế chiến thứ hai Nhật Bản giành thắng lợi cơ đấy!” kích thích tới hai người này. Tuy sau vài lần tiếp xúc, nhà Vũ Điền trông không có vẻ giống với người của thế lực cánh hữu, nhưng người có mặt, cây có vỏ, thế chiến thứ hai Nhật Bản đại bại đó cũng là nỗi đau trong đáy lòng của người Nhật Bản mấy mươi năm nay, hiện giờ lại bị Phương Minh Viễn vạch trần ra trước mặt mọi người trong bụng đương nhiên là không dễ chịu.
-Cậu Phương, người của nước tôi ở Phụng Nguyên đắc tội với cậu?
Vũ Điền Quang Ly nhẹ giọng hỏi, cô có nghe thấy cái tên Ikeda, đây rõ ràng là tên của người Nhật Bản, người Hoa Hạ chắc chắn sẽ không đặt cái tên như vậy. Hơn nữa xem có vẻ đắc tội cũng không nhẹ, còn mời cả phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọc đến.
-Hừ, y không đắc tội với tôi, chỉ là y không có hai chữ lương tâm mà thôi!
Sắc mặt Phương Minh Viễn lập tức sa sầm xuống. Trần Trung vừa lái xe vừa tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện cho hai người Vũ Điền Trọng nghe.
Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly càng nghĩ càng kinh hãi, đâm phải phụ nữ mang thai không những không xuống xe cứu mà gây chuyện xong lại bỏ trốn, tính chất đã vô cùng ác liệt rồi, không ngờ sau khi bị cảnh sát tìm đến còn cự tuyệt không xin lỗi bồi thường người bị nạn, thực sự làm hai người cũng thấy mất mặt thay y. Trong bụng chửi thầm Ikeda, cho dù có khinh thường người Hoa Hạ thì cũng không đến mức phải lộ liễu như vậy chứ.
-Cậu Phương, rất xin lỗi!
Nếu không phải đang ngồi trên xe chật hẹp, Vũ Điền Trọng chắc sẽ cúi rạp người xuống.
-Đồng bào của tôi làm ra chuyện đáng căm phẫn như vậy tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn! Xin hỏi cậu, hắn ta là đại diện cư trú ở Hoa Hạ của công ty nào?
-Công ty cổ phần Tokiwa Shoji.
Phương Minh Viễn lạnh nhạt cười nói.
Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly nhìn nhau kinh ngạc, công ty cổ phần Tokiwa Shoji hai người không xa lạ gì, tổng giám đốc của nó cũng có chút quan hệ với nhà Vũ Điền. Tokiwa Shoji sở dĩ khai thác thị trường Phụng Nguyên, thu mua nông sản từ Phụng Nguyên chủ yếu là bị ảnh hưởng từ việc nhập khẩu bánh hồng của Vũ Điền Quang Ly. Không ngờ lại là đại diện tại Hoa Hạ của nó làm ra việc xấu hổ này. Tin tức mặt trời mọc là một trong ba tờ báo nổi tiếng của Nhật Bản, mỗi ngày tiêu thụ hơn mười nghìn tờ. Một khi bị đăng lên đây chắc chắn sẽ có ảnh hưởng cực kỳ xấu với danh tiếng của Tokiwa Shoji. Hai người họ không biết thì không sao, giờ đã biết rồi mà vẫn khoanh tay đứng nhìn thì không được hay cho lắm.
-Cái này…cậu Phương, không giấu gì cậud, tổng giám đốc của Tokiwa Shoji cũng có chút quan hệ với nhà Vũ Điền chúng tôi, có thể nể mặt chúng tôi mà không vạch trần tin này lên tờ Tin tức mặt trời mọc được không? Còn tên Ikeda tôi sẽ nói với Tokiwa Shoji nghiêm khắc xử lý y, đồng thời xin lỗi bồi thường với người bị nạn.
Vũ Điền Trọng hỏi dò, hiện giờ Phương Minh Viễn không còn giống ngày xưa, chuẩn bị bước vào ban giám đốc của Công ty cổ phần Thế Gia, lại có quan hệ tốt đẹp với James Cameron, tương lai còn là đối tác làm ăn ở Hoa Hạ với tập đoàn Wal-Mart, Vũ Điền Trọng nói chuyện lại càng khách khí hơn.
-Theo lý mà nói, nếu ông Vũ Điền đã nói vậy, tôi thế nào cũng phải nể mặt ngài vài phần. Nhưng những việc làm của tên Ikeda này thực sự là quá xấu xa. Tuy người phụ nữ mang thai kia đã kịp thời được đưa tới bệnh viện nên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đứa trẻ thì không giữ được, mang đến nỗi đau thương xót vô cùng cho gia đình người bị thương. Nhưng không ngờ y lại cự tuyệt không xin lỗi, vô hình lại như xát muối lên nỗi đau đớn của họ! Trong quá trình hòa giải y còn gào rít lên với người nhà của người bị thương, không có vẻ gì là đã hối hận, người vô liêm sỉ như vậy nếu nhẹ nhàng mà tha cho y vậy khác nào nối giáo cho giặc?
Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
- Ông Vũ Điền, tôi nhớ quý quốc cũng từng xảy ra vụ việc như thế này. Lúc đó người của quý quốc lúc đó đã lên đường biểu tình yêu cầu nghiêm trị hung thủ. Tôi nghĩ ông cũng lý giải được tâm trạng của chúng tôi.
Vũ Điền Trọng bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được, Phương Minh Viễn đang chỉ vụ việc xảy ra những năm 80, vì quân đội Mỹ lái xe đâm chết một phụ nữ, cuối cùng lại chỉ có thể giao cho tòa án quân sự Mỹ xử lý, tạo thành sự bất mãn vô cùng của người Nhật Bản, và họ đã lên đường biểu tình thị uy.
Vũ Điền Quang Ly nháy mắt với Vũ Điền Trọng, cô xem như đã nhìn ra, Ikeda lần này không chỉ đắc tội tới Phương Minh Viễn, chỉ e là Phương Minh Viễn còn tính sẽ giết gà dọa khỉ!
Mã Vĩnh Phúc cười khổ gác điện thoại xuống, xem ra lần này tiểu tổ tông giận rồi đây, mới vài hôm đã mời cả phóng viên Nhật Bản tới, đây chẳng phải cố ý muốn đưa sự việc sang tận Nhật Bản sao. Ikeda này cũng thật xui xẻo, ngươi chọc vào ai không chọc, lại chọc phải hắn. Đâm phải người rồi thì thật thà mà bồi thường là xong, ít tiền bồi thường cỏn con đấy đối với y mà nói chẳng là gì hết, thế là xong chuyện. Cứ phải để đến nông nỗi này làm gì.
Nói thật lòng Mã Vĩnh Phúc cũng không có tí thiện cảm nào với Ikeda này, một thằng đâm ngã phụ nữ có thai mà vẫn nghênh ngang bỏ đi, sau đó còn không thèm nhận sai, lại còn là người Nhật Bản, là người Hoa Hạ bình thường thì chẳng ai có nổi thiện cảm với y. Thái độ của Phương Minh Viễn tuy cứng rắn, không cho y đường sống, Mã Vĩnh Phúc cũng thấy mừng thầm trong bụng. Với loại cặn bã như gã Ikeda này phải thẳng tay trừng trị mới xong. Dù sao thì y cũng chỉ là nể mặt đồng nghiệp, ngại không thể hoàn toàn từ chối. Nếu như thật sự muốn giúp Ikeda thì ông ta đã đến gặp mặt trực tiếp để cầu cứu rồi.
-Chủ nhiệm Mã, sao rồi?
Người trung niên ngồi đối diện với Mã Vĩnh Phúc lo lắng hỏi.
Người này là trưởng phòng Trương Cao Tuyên của ban tuyên giáo, ông ta chính là người ra lệnh không cho đăng tin Ikeda gây tai nạn giao thông sau đó bỏ chạy . Hiện giờ sự việc đã đến nước này ông ta cũng thấy thật sự khó giải quyết, nếu thủ đô và Nhật Bản đều đăng tin này lên truyền thông, còn tỉnh Tần Tây thì lại im hơi lặng tiếng, kết quả khác thường như vậy tất sẽ khiến công chúng bất mãn vô cùng, cũng sẽ làm cho các lãnh đạo cảm thấy không vui, đến lúc đó người hạ lệnh là ông ta chắc chắc sẽ không có kết quả tốt đẹp gì. Rơi vào đường cùng ông ta chỉ còn biết đến cầu cứu Mã Vĩnh Phúc, hi vọng Mã Vĩnh Phúc có thể cứu vãn chút ít, ít nhất thì không làm sự việc trở nên gấp gáp thế này. Cho họ thời gian để thuyết phục mấy người Ikeda.
- Cậu Phương lần này nổi giận thật rồi! Đã mời cả phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọc đến rồi.
Mã Vĩnh Phúc lắc lắc đầu nói:
-Trưởng phòng Trương, anh cũng thấy rồi đấy, tôi cũng vì anh mà gạt hết thể diện đi rồi, không phải tôi không giúp anh mà thực sự là gã Ikeda lần này đã chọc giận cậu Phương, xem ra không cho y nếm chút khổ sở, cậu Phương sẽ không bỏ qua đâu.
Một luồng khí lạnh chạy thẳng từ đầu xuống đến chân Trương Cao Tuyên, tờ Tin tức mặt trời mọc ở Nhật Bản là tờ báo như thế nào ông ta không biết, nhưng điều này đã thể hiện rõ thái độ của Phương Minh Viễn là muốn vạch trần chuyện này lên truyền thông Nhật Bản. Nếu phóng viên Nhật Bản đã được mời đến rồi, với năng lực của Phương Minh Viễn thì phóng viên thủ đô không phải càng dễ mời tới hơn sao? Lần này coi như ông ta đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.
-Cảm ơn chủ nhiệm Mã, ngày sau tiểu đệ này tất sẽ có hậu tạ.
Trương Cao Tuyên nói vài câu khách khí xong liền vội vàng rời đi.
-Hậu tạ?
Mã Vĩnh Phúc nhìn theo bóng dáng ông ta mà lắc đầu….
-Cái gì? Được được được, tôi biết rồi, được được, trưởng phòng Trương vất vả rồi, tôi lập tức thông báo cho Ikeda. Được được, tôi hiểu, cảm ơn trưởng phòng Trương, anh yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm liên lụy đến anh, vâng vâng vâng ….
Tôn Lập liên tiếp nói, sắc mặt đã trở nên xanh mét.
-Lại làm sao vậy? Anh Tôn?
Ikeda đang đi lại trong phòng nhìn Tôn Lập cúp điện thoại xong vội hỏi.
Tôn Lập nghiến răng nghiến lợi nói:
-Ông Ikdeda, trưởng phòng Trương của ban Tuyên Giáo tỉnh Tần Tây vừa gọi điện tới, ông ta vừa mới nhận được tin xác thực, thằng khốn Phương Minh Viễn kia đã mời phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọc ở Nhật Bản tới. Đây rõ ràng là muốn chém cùng giết tận chúng ta, ông Ikeda.. Ông Ikeda? Ông Ikeda!
Trương Cao Tuyên và Tôn Lập không rõ Tin tức mặt trời mới mọc là tờ báo như thế nào, Ikrda sao có thể không biết chứ? Tin tức mặt trời mọc thành lập thế kỷ trước. Đến giờ đã có trăm năm lịch sử, là một trong ba tờ báo lớn nhất của Nhật Bản, hơn nữa tờ Tin tức mặt trời mọc không chỉ là có báo, nó cũng là một công ty truyền thông tổng hợp, có ảnh hưởng lớn trong giới truyền thông Nhật Bản, có được lượng độc giả vô cùng lớn.
Ikeda nhớ rõ khi y về nước nghỉ phép vào đầu năm nay, lượng phát hành báo buổi sớm của nó đã đạt đến bình quân mỗi ngày hơn tám triệu tờ, báo chiều hơn bốn triệu tờ. Nghe tòa soạn nói mỗi ngày dùng hết gần hai nghìn tấn giấy in báo, gần ba mươi tấn mực in, dùng 1600 xe tải đưa số báo này tới các điểm tiêu thụ, mỗi điểm tiêu thụ lại phái 90 nghìn nhân viên đưa báo tới từng nhà từng hộ. Để hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ phỏng vấn, tờ Tin tức mặt trời mọc thậm chí còn mua hai chiếc máy bay phản lực dân dụng và bốn chiếc máy bay trực thăng dùng để đi phỏng vấn lấy bài.
Tin tức đưa ra từ một tòa soạn báo như vậy có thể nói là chỉ trong một ngày ít nhất có hơn mười triệu người Nhật Bản sẽ biết được việc này, hơn nữa đến nay tờ Tin tức mặt trời mọc vẫn giữ được vị trí “tin tức tinh anh” trong số các tờ báo của Nhật Bản, xét về tầng lớp độc giả, thu nhập, Tin tức mặt trời mọc đều dẫn đầu so với các báo khác. Theo điều tra của các tổ chức có liên quan, độc giả của tờ Tin tức mặt trời mọc có trình độ đại học trở lên chiếm 33.2%; độc giả có thu nhập hơn 10 triệu yên Nhật chiếm 31.8%! Có thể nói việc này một khi bị đăng trên Tin tức mặt trời mọc cũng có nghĩa việc xấu xa của y sẽ bị tầng lớp tinh anh của Nhật Bản biết hết.
Ikeda hai mắt đăm đăm, không còn nghe rõ tiếng nói của Tôn Lập. Tuy răng hiện giờ thế lực cánh hữu ở Nhật Bản đã dần dần chiếm thế thượng phong, thái độ đối với Hoa Hạ cũng ngày một cứng rắn hơn, nhưng chủ nghĩa nhân đạo vài năm gần đây cũng giống như địa lôi không thể đụng tới. Hành vi của y không chỉ dẫn đến sự bất mãn của người Nhật Bản, cũng sẽ dẫn tới sự chú ý của người Âu Mỹ quan tâm tới tình hình Hoa Hạ và Nhật Bản, nếu thật sự như vậy thì danh dự của y ở Nhật Bản coi như hoàn toàn bị sụp đổ. Công ty cũng không thể vì y mà không để ý đến hình tượng với công chúng. Phải làm thế nào bây giờ?
Phương Minh Viễn buông điện thoại xuống bèn chú ý thấy Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly nhìn mình với vẻ mặt kinh ngạc, lúc này nới hiểu được chắc chắn do câu nói vừa rồi của hắn “tôi cứ nghĩ thế chiến thứ hai Nhật Bản giành thắng lợi cơ đấy!” kích thích tới hai người này. Tuy sau vài lần tiếp xúc, nhà Vũ Điền trông không có vẻ giống với người của thế lực cánh hữu, nhưng người có mặt, cây có vỏ, thế chiến thứ hai Nhật Bản đại bại đó cũng là nỗi đau trong đáy lòng của người Nhật Bản mấy mươi năm nay, hiện giờ lại bị Phương Minh Viễn vạch trần ra trước mặt mọi người trong bụng đương nhiên là không dễ chịu.
-Cậu Phương, người của nước tôi ở Phụng Nguyên đắc tội với cậu?
Vũ Điền Quang Ly nhẹ giọng hỏi, cô có nghe thấy cái tên Ikeda, đây rõ ràng là tên của người Nhật Bản, người Hoa Hạ chắc chắn sẽ không đặt cái tên như vậy. Hơn nữa xem có vẻ đắc tội cũng không nhẹ, còn mời cả phóng viên tờ Tin tức mặt trời mọc đến.
-Hừ, y không đắc tội với tôi, chỉ là y không có hai chữ lương tâm mà thôi!
Sắc mặt Phương Minh Viễn lập tức sa sầm xuống. Trần Trung vừa lái xe vừa tóm tắt lại toàn bộ câu chuyện cho hai người Vũ Điền Trọng nghe.
Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly càng nghĩ càng kinh hãi, đâm phải phụ nữ mang thai không những không xuống xe cứu mà gây chuyện xong lại bỏ trốn, tính chất đã vô cùng ác liệt rồi, không ngờ sau khi bị cảnh sát tìm đến còn cự tuyệt không xin lỗi bồi thường người bị nạn, thực sự làm hai người cũng thấy mất mặt thay y. Trong bụng chửi thầm Ikeda, cho dù có khinh thường người Hoa Hạ thì cũng không đến mức phải lộ liễu như vậy chứ.
-Cậu Phương, rất xin lỗi!
Nếu không phải đang ngồi trên xe chật hẹp, Vũ Điền Trọng chắc sẽ cúi rạp người xuống.
-Đồng bào của tôi làm ra chuyện đáng căm phẫn như vậy tôi cảm thấy vô cùng hổ thẹn! Xin hỏi cậu, hắn ta là đại diện cư trú ở Hoa Hạ của công ty nào?
-Công ty cổ phần Tokiwa Shoji.
Phương Minh Viễn lạnh nhạt cười nói.
Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly nhìn nhau kinh ngạc, công ty cổ phần Tokiwa Shoji hai người không xa lạ gì, tổng giám đốc của nó cũng có chút quan hệ với nhà Vũ Điền. Tokiwa Shoji sở dĩ khai thác thị trường Phụng Nguyên, thu mua nông sản từ Phụng Nguyên chủ yếu là bị ảnh hưởng từ việc nhập khẩu bánh hồng của Vũ Điền Quang Ly. Không ngờ lại là đại diện tại Hoa Hạ của nó làm ra việc xấu hổ này. Tin tức mặt trời mọc là một trong ba tờ báo nổi tiếng của Nhật Bản, mỗi ngày tiêu thụ hơn mười nghìn tờ. Một khi bị đăng lên đây chắc chắn sẽ có ảnh hưởng cực kỳ xấu với danh tiếng của Tokiwa Shoji. Hai người họ không biết thì không sao, giờ đã biết rồi mà vẫn khoanh tay đứng nhìn thì không được hay cho lắm.
-Cái này…cậu Phương, không giấu gì cậud, tổng giám đốc của Tokiwa Shoji cũng có chút quan hệ với nhà Vũ Điền chúng tôi, có thể nể mặt chúng tôi mà không vạch trần tin này lên tờ Tin tức mặt trời mọc được không? Còn tên Ikeda tôi sẽ nói với Tokiwa Shoji nghiêm khắc xử lý y, đồng thời xin lỗi bồi thường với người bị nạn.
Vũ Điền Trọng hỏi dò, hiện giờ Phương Minh Viễn không còn giống ngày xưa, chuẩn bị bước vào ban giám đốc của Công ty cổ phần Thế Gia, lại có quan hệ tốt đẹp với James Cameron, tương lai còn là đối tác làm ăn ở Hoa Hạ với tập đoàn Wal-Mart, Vũ Điền Trọng nói chuyện lại càng khách khí hơn.
-Theo lý mà nói, nếu ông Vũ Điền đã nói vậy, tôi thế nào cũng phải nể mặt ngài vài phần. Nhưng những việc làm của tên Ikeda này thực sự là quá xấu xa. Tuy người phụ nữ mang thai kia đã kịp thời được đưa tới bệnh viện nên không nguy hiểm đến tính mạng nhưng đứa trẻ thì không giữ được, mang đến nỗi đau thương xót vô cùng cho gia đình người bị thương. Nhưng không ngờ y lại cự tuyệt không xin lỗi, vô hình lại như xát muối lên nỗi đau đớn của họ! Trong quá trình hòa giải y còn gào rít lên với người nhà của người bị thương, không có vẻ gì là đã hối hận, người vô liêm sỉ như vậy nếu nhẹ nhàng mà tha cho y vậy khác nào nối giáo cho giặc?
Phương Minh Viễn lắc đầu nói:
- Ông Vũ Điền, tôi nhớ quý quốc cũng từng xảy ra vụ việc như thế này. Lúc đó người của quý quốc lúc đó đã lên đường biểu tình yêu cầu nghiêm trị hung thủ. Tôi nghĩ ông cũng lý giải được tâm trạng của chúng tôi.
Vũ Điền Trọng bị hắn nói cho á khẩu không trả lời được, Phương Minh Viễn đang chỉ vụ việc xảy ra những năm 80, vì quân đội Mỹ lái xe đâm chết một phụ nữ, cuối cùng lại chỉ có thể giao cho tòa án quân sự Mỹ xử lý, tạo thành sự bất mãn vô cùng của người Nhật Bản, và họ đã lên đường biểu tình thị uy.
Vũ Điền Quang Ly nháy mắt với Vũ Điền Trọng, cô xem như đã nhìn ra, Ikeda lần này không chỉ đắc tội tới Phương Minh Viễn, chỉ e là Phương Minh Viễn còn tính sẽ giết gà dọa khỉ!
/1605
|