Chỉ là bọn hắn còn chưa kịp mở miệng, cửa phòng hòa giải lại xuất hiện thêm bốn người Vũ Điền Trọng, Vũ Điền Quang Ly cùng với Joseph, Agatha.
-Ối…đây là phòng hòa giải, người không phận sự miễn vào!
Người hòa giải viên kia vội kêu lên.
-Người không phận sự? Chúng tôi đều có liên quan đến vụ này!
Phương Minh Viễn tức giận nói, may mà hắn đến kịp nếu không hai người La Định tâm chí không kiên định bèn kí lên tờ đơn hòa giải kia thì kế hoạch tiếp theo của hắn lại phải thay đổi hết.
-Đồng chí Phương! Anh đến rồi!
Hai người La Định nhìn thấy Phương Minh Viễn bèn như trút được gánh nặng mà kêu lên. Cảnh tượng vừa rồi đúng là áp lực quá lớn đối với họ.
Tay nhân viên hòa giải kia nhìn thấy hai người da trắng tóc vàng Joseph thì không dám nói thêm điều gì, vội bước ra ngoài đi tìm người. Gã chỉ là một nhân viên quèn, nếu không phải người trong tòa không ai muốn nhúng tay vào vụ này thì đâu đến lượt gã phụ trách hòa giải. Giờ lại xuất hiện thêm hai người ngoại quốc, cái bả vai nhỏ bé của gã không gánh vác nổi việc này.
-Ikeda đứng dậy đi, giờ có phải năm mới đâu, quỳ như vậy cũng chẳng ai mừng tuổi cho đâu!
Phương Minh Viễn ngồi lên ghế mà hai người La Định vừa ngồi, nhìn Ikeda đang ngây người ra và lạnh lùng nói. Tên cặn bã này bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều ấy quả là không tồi, không ngờ lại nghĩ ra được chiêu thức này, dùng cách quỳ lậy để lấy được sự đồng tình của nhà họ La, nếu người nhà họ La mềm lòng thì bèn bị tên quỷ Nhật Bản này lừa rồi! Con quỷ Nhật Bản này quả là giảo hoạt.
Bởi vì có sự xuất hiện của Joseph và Agathalàm Ikeda thấy loạn hết đầu óc, y dường như lập tức nghĩ đến những lời Tôn Lập nói lúc trước, xem ra đây là hai người Anh quốc trông thấy sự việc xảy ra kia, sao bọn họ cũng tới đây?
Nhìn thấy sự xuất hiện của mấy người Phương Minh Viễn, hai người Ikeda cũng hiểu ra, cách công kích bằng tình cảm này coi như xong, Tôn Lập bèn đỡ Ikeda đứng dậy.
- Cậu Phương, Ông Ikeda đã chính thức nhận lỗi với nhà họ La và đồng ý bồi thường tổn thất cho họ, và thêm năm mươi nghìn tệ bổi thường tổn thất tinh thần! Tôi tin rằng, ông Ikeda đã biểu đạt đủ thành ý, tại sao cậu không thể bỏ qua chuyện này!
Giọng điệu của Tôn Lập lúc này đã nhún nhường hơn khi ở Cục cảnh sát rất nhiều.
-Năm mươi nghìn tiền bồi thường tổn thất tinh thần?
Cái này Phương Minh Viễn đúng là không biết, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn hai người họ La. Nếu thật như vậy, để chấm dứt việc này thì đây quả là một khoản lớn của tên Ikeda này.
La Định gật gật đầu nói:
-Bọn họ nói đúng đấy, nhưng chúng tôi vẫn chưa biểu thị đồng ý.
- Ông La, ông Vương, việc này có thể giao cho tôi giải quyết được không?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói. Năm mươi nghìn tệ bồi thường tổn thất tinh thần vào thời này đúng là một khoản lớn, hắn không dám chắc nhà họ La có đủ kiên định hay không. Tuy nói khoản tiền này hắn cũng có thể đưa cho nhà họ, nhưng như vậy thì vụ án hoàn toàn bị biến thành kết quả của cuộc đấu đá giữa hắn và Ikeda.
Vương Tiêu hơi chần chừ một chút, La Định lại lập tức đáp:
-Được, tôi tin anh!
Vương Tiêu còn định nói gì đó nhưng bị La Định giật lại.
Trong lòng La Định hiểu được năm mươi nghìn tệ tuy được nhưng là vì có Phương Minh Viễn mà Ikeda kia mới cho. Sao giờ không thấy y vênh vênh tự đắc, dáng vẻ ngạo mạn như ở cục cảnh sát? Lúc đó ngoài mấy trăm tệ bồi thường ra, y không đưa thêm gì cả, đến cả một câu xin lỗi cũng không có. Người này không thể thay đổi nhanh thế được! Huống chi, hiện giờ họ cũng không biết thân phận thật sự của Phương Minh Viễn, nhưng người mà có xe hơi đưa đón thì chắc chắn không phải loại lao động bình thường như họ có thể đắc tội được. Vì Ikeda mà đắc tội với Phương Minh Viễn thì là không khôn ngoan.
Lúc đó, nhân viên hòa giải lại đưa thêm hai người nữa tới, qua giới thiệu thì một người là chủ nhiệm Chánh văn phòng tòa án tên là Trương Danh Vọng, người kia là phó viện trưởng họ Lý.
Nhìn một bên khí thế hùng hùng của Phương Minh Viễn, rồi lại nhìn hai người Ikeda mặt tái mét bỗng thấy đau đầu kinh người. Chân tướng vụ việc ông ta cũng biết qua, hai bên đều không thể đắc tội, may mà hiện giờ ông ta không phải ở vị trí cao nhất trong tòa.
-Phó viện trưởng Lý, đương nhiên là ông sẽ chủ trì vụ hòa giải này.
Phó viện trưởng Lý cũng là bất đắc dĩ, không trâu bắt chó đi cày, không có cách nào khác, dù sao thì cũng bị người khác nhờ vả, không thể không ngồi lên nói:
-Bây giờ bắt đầu hòa giải, đồng chí Phương, bên anh là người không liên quan đến vụ án, có thể lui ra ngoài được không?
Lúc này người bên phía Phương Minh Viễn ngày càng đông, trừ bốn người Vũ Điền Trọng ra lại thêm hai gã trung niên, còn có Vu Nhị.
-Chị Vu, sao chị lại tới đây?
Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc, không phải truyền thông của thành phố không cho đăng vụ này lên sao?
-Tin tốt như thế này sao lại không đến chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vu Nhị cười tươi như hoa nói,
-Viện trưởng Lý, tôi là phóng viên tờ Nhật báo Tần Tây, vụ án gây tai nạn giao thông chạy trốn này tôi đã chú ý rất lâu rồi. Nếu hai bên đương sự không yêu cầu bí mật hòa giải thì chúng tôi có quyền được ngồi nghe.
Phó viện trưởng Lý có mấy lời định nói bèn nuốt trở lại, Nhật báo Tần Tây là tờ báo lớn của tỉnh, sức ảnh hưởng rất lớn, Vu Nhị nói có lý như vậy ông ta chẳng qua cũng chỉ là phó viện trưởng tòa án khu, hậu quả của việc cưỡng ép đuổi người ra ngoài ông ta phải cân nhắc kĩ. Ở Hoa Hạ là vậy, thành phố càng to thì quan chức lại càng phải e dè nhiều hơn, ngược lại với các huyện thành hoặc thị xã, thị trấn, lũ quan chức mới không kiêng nể gì, giống như thổ hoàng đế vậy.
-Vậy mấy vị này?
Ông ta chỉ tay vào mấy người Vũ Điền Trọng
-Chúng tôi…lúc đó….đưa người phụ nữ đi bệnh viện! Chúng tôi…muốn biết…biết kết quả!
Joseph hùng hồn nói, chỉ là nói hơi lắp bắp nên làm mất đi vài phần khí thế.
Phó viện trưởng Lý vừa nghe, được, đây là người ngoại quốc hăng hái vì việc nghĩa, lại là hai thành viên trú tại Hoa Hạ của hai công ty Châu Âu, cũng không thể động vào được, bèn đưa mắt sang hai gã trung niên.
-Chúng tôi là phóng viên của tờ Ttin tức mặt trời mọc trú tại thủ đô của Hoa Hạ, được biết người nước tôi ở tỉnh mình gây tai nạn giao thông bỏ trốn, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vì thế đặc biệt đến phỏng vấn tiến triển của vụ việc. Đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.
Nói xong hai người đưa hộ chiếu và thẻ phóng viên, phó viện trưởng Lý cầm lấy xem xét cẩn thận, quả nhiên là vậy, bên trên còn có dấu của bộ ngành có thẩm quyền. Tuy rằng ông ta không biết tờ Tin tức mặt trời mọc là tờ báo như thế nào ở Nhật Bản, nhưng có thể có cơ sở ở thủ đô xem ra cũng không phải tờ báo bình thường. Hai ông nhà báo này, được, cũng không thể trêu vào được! Hơn nữa người ta là phóng viên Nhật Bản phỏng vấn người bản địa, ông ta có quyền gì mà cấm đoán?
Sắc mặt Ikeda và Tôn Lập đều tái dại đi, bọn họ đều không ngờ được rằng, không những truyền thông của tỉnh Tần Tây xuất hiện, đến phóng viên của Tin tức mặt trời mọc cũng đến phỏng vấn một cách quang minh chính đại, đây không phải bạt tai một cách trần trụi sao?
Phó viện trưởng Lý lại đưa mắt sang nhìn Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly, phụ nữ xinh đẹp như thế này đúng là hiếm gặp, hơn nữa xem khí chất và cách ăn mặc thì chắc chắn là người thành đạt, ông ta càng không dám chậm chễ, khách khí hỏi han:
-Vậy còn hai vị này?
Vũ Điền Trọng thản nhiên cười rồi nói vài câu tiếng Nhật, làm phó viện trưởng Lý ngơ ngác không hiểu, nhưng qua giáo dục của phim nhựa chiến tranh kháng chiến chống Nhật nhiều năm, cũng nghe ra được đối phương đang nói tiếng Nhật, hơn nữa ông ta cũng chú ý thấy lúc nãy hai người Ikeda mặt tái xanh thôi, còn sau khi nghe người trung niên này nói xong thì mặt trở nên xám ngắt lại , nếu không phải đang ngồi trên ghế có lẽ người mềm nhũn mà ngã ra đất. Phó viện trưởng Lý trong lòng lại càng run, Phương Minh Viễn này mang đến toàn những người gì thế này?
Vũ Điền Quang Ly hắng giọng rồi nói bằng âm thanh trong trẻo;
-Bác tôi nói, ông ấy được sự ủy thác của tổng giám đốc Saburo của Công ty cổ phần Tokiwa Shoji, đến để hỏi thăm và an ủi người nhà của người bị nạn, và rất lấy làm tiếc về những thiệt hại mà đại diện Ikeda trú tại Phụng Ngyên Hoa Hạ của công ty đã gây ra. Tổng giám đốc Saburo của công ty cổ phần Tokiwa Shoji nhờ tôi chuyển lời tới các bộ của quý quốc, xin hãy xử lý vụ việc này thật công bằng, và hi vọng không vì sự việc không vui vẻ này mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước chúng ta.
-Ông nói láo! Cán bộ trung cao cấp của công ty cổ phần Tokiwa Shoji tôi đều quen biết hết, ông là ai?
Ikeda người chao đảo đứng dậy, giọng khản đặc kêu lên:
-Tại sao tôi không nhận được tin của tổng giám đốc?
Vũ Điền Quang Ly vẻ mặt có chút thương hại lôi từ trong áo ra hai tờ giấy, đầu tiên đưa cho phó viện trưởng Lý xem:
- Đây là bản fax giấy ủy quyền của ông Saburo, văn tự bằng chữ của hai nước, mỗi loại một bản.
Phó viện trưởng Lý không hiểu tờ tiếng Nhật, nhưng nhìn tờ tiếng Trung thì lại rất rõ ràng, đúng như lời Vũ Điền Quang Ly nói, là giấy ủy quyền của tổng giám đốc Saburo của công ty cổ phần Tokiwa Shoji.
-Nói như vậy tức ngài đây chính là ông Vũ Điền Trọng được sự ủy quyền của tổng giám đốc Saburo công ty cổ phần Tokiwa Shoji?
Vũ Điền Trọng đưa hộ chiếu trong tay ra đưa cho phó viện trưởng Lý. Phó viện trưởng Lý lật ra xem và xác nhận giống với tên trong giấy ủy quyền.
Vũ Điền Quang Ly lại đưa thư ủy quyền cho Ikeda, cười nhạt nói:
-Mở to mắt của ông ra mà xem, đây có phải thư ủy quyền của ông Saburo hay không!
Tên ngu ngốc, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại này cũng phải biết chọn đúng đối tượng chứ, lúc trước cứ thật thà mà chịu nhận lỗi thì chẳng phải là không có chuyện gì hết hay sao, cứ phải để Phương Minh Viễn thấy chướng mắt, đúng là tự rước nhục vào thân!
Với sức ảnh hưởng của Phương Minh Viễn ở Nhật Bản, cho dù không có sự giúp đỡ của Vũ Điền Trọng thì tổng giám đốc Saburo của công ty cổ phần Tokiwa Shoji cũng không có sự lựa chọn nào khác. Đúng là làm mất mặt người Nhật Bản.
Ikeda tay run rẩy nhận lấy tờ giấy ủy quyền, bên trên có dấu của công ty và tổng giám đốc, đập nát tia hi vọng cuối cùng trong lòng y.
-Bịch!
Ikeda ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đăm đăm không thốt ra lời.
-Ối…đây là phòng hòa giải, người không phận sự miễn vào!
Người hòa giải viên kia vội kêu lên.
-Người không phận sự? Chúng tôi đều có liên quan đến vụ này!
Phương Minh Viễn tức giận nói, may mà hắn đến kịp nếu không hai người La Định tâm chí không kiên định bèn kí lên tờ đơn hòa giải kia thì kế hoạch tiếp theo của hắn lại phải thay đổi hết.
-Đồng chí Phương! Anh đến rồi!
Hai người La Định nhìn thấy Phương Minh Viễn bèn như trút được gánh nặng mà kêu lên. Cảnh tượng vừa rồi đúng là áp lực quá lớn đối với họ.
Tay nhân viên hòa giải kia nhìn thấy hai người da trắng tóc vàng Joseph thì không dám nói thêm điều gì, vội bước ra ngoài đi tìm người. Gã chỉ là một nhân viên quèn, nếu không phải người trong tòa không ai muốn nhúng tay vào vụ này thì đâu đến lượt gã phụ trách hòa giải. Giờ lại xuất hiện thêm hai người ngoại quốc, cái bả vai nhỏ bé của gã không gánh vác nổi việc này.
-Ikeda đứng dậy đi, giờ có phải năm mới đâu, quỳ như vậy cũng chẳng ai mừng tuổi cho đâu!
Phương Minh Viễn ngồi lên ghế mà hai người La Định vừa ngồi, nhìn Ikeda đang ngây người ra và lạnh lùng nói. Tên cặn bã này bản lĩnh gió chiều nào xoay chiều ấy quả là không tồi, không ngờ lại nghĩ ra được chiêu thức này, dùng cách quỳ lậy để lấy được sự đồng tình của nhà họ La, nếu người nhà họ La mềm lòng thì bèn bị tên quỷ Nhật Bản này lừa rồi! Con quỷ Nhật Bản này quả là giảo hoạt.
Bởi vì có sự xuất hiện của Joseph và Agathalàm Ikeda thấy loạn hết đầu óc, y dường như lập tức nghĩ đến những lời Tôn Lập nói lúc trước, xem ra đây là hai người Anh quốc trông thấy sự việc xảy ra kia, sao bọn họ cũng tới đây?
Nhìn thấy sự xuất hiện của mấy người Phương Minh Viễn, hai người Ikeda cũng hiểu ra, cách công kích bằng tình cảm này coi như xong, Tôn Lập bèn đỡ Ikeda đứng dậy.
- Cậu Phương, Ông Ikeda đã chính thức nhận lỗi với nhà họ La và đồng ý bồi thường tổn thất cho họ, và thêm năm mươi nghìn tệ bổi thường tổn thất tinh thần! Tôi tin rằng, ông Ikeda đã biểu đạt đủ thành ý, tại sao cậu không thể bỏ qua chuyện này!
Giọng điệu của Tôn Lập lúc này đã nhún nhường hơn khi ở Cục cảnh sát rất nhiều.
-Năm mươi nghìn tiền bồi thường tổn thất tinh thần?
Cái này Phương Minh Viễn đúng là không biết, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn hai người họ La. Nếu thật như vậy, để chấm dứt việc này thì đây quả là một khoản lớn của tên Ikeda này.
La Định gật gật đầu nói:
-Bọn họ nói đúng đấy, nhưng chúng tôi vẫn chưa biểu thị đồng ý.
- Ông La, ông Vương, việc này có thể giao cho tôi giải quyết được không?
Phương Minh Viễn thản nhiên nói. Năm mươi nghìn tệ bồi thường tổn thất tinh thần vào thời này đúng là một khoản lớn, hắn không dám chắc nhà họ La có đủ kiên định hay không. Tuy nói khoản tiền này hắn cũng có thể đưa cho nhà họ, nhưng như vậy thì vụ án hoàn toàn bị biến thành kết quả của cuộc đấu đá giữa hắn và Ikeda.
Vương Tiêu hơi chần chừ một chút, La Định lại lập tức đáp:
-Được, tôi tin anh!
Vương Tiêu còn định nói gì đó nhưng bị La Định giật lại.
Trong lòng La Định hiểu được năm mươi nghìn tệ tuy được nhưng là vì có Phương Minh Viễn mà Ikeda kia mới cho. Sao giờ không thấy y vênh vênh tự đắc, dáng vẻ ngạo mạn như ở cục cảnh sát? Lúc đó ngoài mấy trăm tệ bồi thường ra, y không đưa thêm gì cả, đến cả một câu xin lỗi cũng không có. Người này không thể thay đổi nhanh thế được! Huống chi, hiện giờ họ cũng không biết thân phận thật sự của Phương Minh Viễn, nhưng người mà có xe hơi đưa đón thì chắc chắn không phải loại lao động bình thường như họ có thể đắc tội được. Vì Ikeda mà đắc tội với Phương Minh Viễn thì là không khôn ngoan.
Lúc đó, nhân viên hòa giải lại đưa thêm hai người nữa tới, qua giới thiệu thì một người là chủ nhiệm Chánh văn phòng tòa án tên là Trương Danh Vọng, người kia là phó viện trưởng họ Lý.
Nhìn một bên khí thế hùng hùng của Phương Minh Viễn, rồi lại nhìn hai người Ikeda mặt tái mét bỗng thấy đau đầu kinh người. Chân tướng vụ việc ông ta cũng biết qua, hai bên đều không thể đắc tội, may mà hiện giờ ông ta không phải ở vị trí cao nhất trong tòa.
-Phó viện trưởng Lý, đương nhiên là ông sẽ chủ trì vụ hòa giải này.
Phó viện trưởng Lý cũng là bất đắc dĩ, không trâu bắt chó đi cày, không có cách nào khác, dù sao thì cũng bị người khác nhờ vả, không thể không ngồi lên nói:
-Bây giờ bắt đầu hòa giải, đồng chí Phương, bên anh là người không liên quan đến vụ án, có thể lui ra ngoài được không?
Lúc này người bên phía Phương Minh Viễn ngày càng đông, trừ bốn người Vũ Điền Trọng ra lại thêm hai gã trung niên, còn có Vu Nhị.
-Chị Vu, sao chị lại tới đây?
Phương Minh Viễn có chút kinh ngạc, không phải truyền thông của thành phố không cho đăng vụ này lên sao?
-Tin tốt như thế này sao lại không đến chứ?
Khuôn mặt xinh đẹp của Vu Nhị cười tươi như hoa nói,
-Viện trưởng Lý, tôi là phóng viên tờ Nhật báo Tần Tây, vụ án gây tai nạn giao thông chạy trốn này tôi đã chú ý rất lâu rồi. Nếu hai bên đương sự không yêu cầu bí mật hòa giải thì chúng tôi có quyền được ngồi nghe.
Phó viện trưởng Lý có mấy lời định nói bèn nuốt trở lại, Nhật báo Tần Tây là tờ báo lớn của tỉnh, sức ảnh hưởng rất lớn, Vu Nhị nói có lý như vậy ông ta chẳng qua cũng chỉ là phó viện trưởng tòa án khu, hậu quả của việc cưỡng ép đuổi người ra ngoài ông ta phải cân nhắc kĩ. Ở Hoa Hạ là vậy, thành phố càng to thì quan chức lại càng phải e dè nhiều hơn, ngược lại với các huyện thành hoặc thị xã, thị trấn, lũ quan chức mới không kiêng nể gì, giống như thổ hoàng đế vậy.
-Vậy mấy vị này?
Ông ta chỉ tay vào mấy người Vũ Điền Trọng
-Chúng tôi…lúc đó….đưa người phụ nữ đi bệnh viện! Chúng tôi…muốn biết…biết kết quả!
Joseph hùng hồn nói, chỉ là nói hơi lắp bắp nên làm mất đi vài phần khí thế.
Phó viện trưởng Lý vừa nghe, được, đây là người ngoại quốc hăng hái vì việc nghĩa, lại là hai thành viên trú tại Hoa Hạ của hai công ty Châu Âu, cũng không thể động vào được, bèn đưa mắt sang hai gã trung niên.
-Chúng tôi là phóng viên của tờ Ttin tức mặt trời mọc trú tại thủ đô của Hoa Hạ, được biết người nước tôi ở tỉnh mình gây tai nạn giao thông bỏ trốn, cảm thấy vô cùng hổ thẹn, vì thế đặc biệt đến phỏng vấn tiến triển của vụ việc. Đây là giấy chứng nhận của chúng tôi.
Nói xong hai người đưa hộ chiếu và thẻ phóng viên, phó viện trưởng Lý cầm lấy xem xét cẩn thận, quả nhiên là vậy, bên trên còn có dấu của bộ ngành có thẩm quyền. Tuy rằng ông ta không biết tờ Tin tức mặt trời mọc là tờ báo như thế nào ở Nhật Bản, nhưng có thể có cơ sở ở thủ đô xem ra cũng không phải tờ báo bình thường. Hai ông nhà báo này, được, cũng không thể trêu vào được! Hơn nữa người ta là phóng viên Nhật Bản phỏng vấn người bản địa, ông ta có quyền gì mà cấm đoán?
Sắc mặt Ikeda và Tôn Lập đều tái dại đi, bọn họ đều không ngờ được rằng, không những truyền thông của tỉnh Tần Tây xuất hiện, đến phóng viên của Tin tức mặt trời mọc cũng đến phỏng vấn một cách quang minh chính đại, đây không phải bạt tai một cách trần trụi sao?
Phó viện trưởng Lý lại đưa mắt sang nhìn Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly, phụ nữ xinh đẹp như thế này đúng là hiếm gặp, hơn nữa xem khí chất và cách ăn mặc thì chắc chắn là người thành đạt, ông ta càng không dám chậm chễ, khách khí hỏi han:
-Vậy còn hai vị này?
Vũ Điền Trọng thản nhiên cười rồi nói vài câu tiếng Nhật, làm phó viện trưởng Lý ngơ ngác không hiểu, nhưng qua giáo dục của phim nhựa chiến tranh kháng chiến chống Nhật nhiều năm, cũng nghe ra được đối phương đang nói tiếng Nhật, hơn nữa ông ta cũng chú ý thấy lúc nãy hai người Ikeda mặt tái xanh thôi, còn sau khi nghe người trung niên này nói xong thì mặt trở nên xám ngắt lại , nếu không phải đang ngồi trên ghế có lẽ người mềm nhũn mà ngã ra đất. Phó viện trưởng Lý trong lòng lại càng run, Phương Minh Viễn này mang đến toàn những người gì thế này?
Vũ Điền Quang Ly hắng giọng rồi nói bằng âm thanh trong trẻo;
-Bác tôi nói, ông ấy được sự ủy thác của tổng giám đốc Saburo của Công ty cổ phần Tokiwa Shoji, đến để hỏi thăm và an ủi người nhà của người bị nạn, và rất lấy làm tiếc về những thiệt hại mà đại diện Ikeda trú tại Phụng Ngyên Hoa Hạ của công ty đã gây ra. Tổng giám đốc Saburo của công ty cổ phần Tokiwa Shoji nhờ tôi chuyển lời tới các bộ của quý quốc, xin hãy xử lý vụ việc này thật công bằng, và hi vọng không vì sự việc không vui vẻ này mà ảnh hưởng tới quan hệ giữa hai nước chúng ta.
-Ông nói láo! Cán bộ trung cao cấp của công ty cổ phần Tokiwa Shoji tôi đều quen biết hết, ông là ai?
Ikeda người chao đảo đứng dậy, giọng khản đặc kêu lên:
-Tại sao tôi không nhận được tin của tổng giám đốc?
Vũ Điền Quang Ly vẻ mặt có chút thương hại lôi từ trong áo ra hai tờ giấy, đầu tiên đưa cho phó viện trưởng Lý xem:
- Đây là bản fax giấy ủy quyền của ông Saburo, văn tự bằng chữ của hai nước, mỗi loại một bản.
Phó viện trưởng Lý không hiểu tờ tiếng Nhật, nhưng nhìn tờ tiếng Trung thì lại rất rõ ràng, đúng như lời Vũ Điền Quang Ly nói, là giấy ủy quyền của tổng giám đốc Saburo của công ty cổ phần Tokiwa Shoji.
-Nói như vậy tức ngài đây chính là ông Vũ Điền Trọng được sự ủy quyền của tổng giám đốc Saburo công ty cổ phần Tokiwa Shoji?
Vũ Điền Trọng đưa hộ chiếu trong tay ra đưa cho phó viện trưởng Lý. Phó viện trưởng Lý lật ra xem và xác nhận giống với tên trong giấy ủy quyền.
Vũ Điền Quang Ly lại đưa thư ủy quyền cho Ikeda, cười nhạt nói:
-Mở to mắt của ông ra mà xem, đây có phải thư ủy quyền của ông Saburo hay không!
Tên ngu ngốc, kiêu ngạo, ngông cuồng tự đại này cũng phải biết chọn đúng đối tượng chứ, lúc trước cứ thật thà mà chịu nhận lỗi thì chẳng phải là không có chuyện gì hết hay sao, cứ phải để Phương Minh Viễn thấy chướng mắt, đúng là tự rước nhục vào thân!
Với sức ảnh hưởng của Phương Minh Viễn ở Nhật Bản, cho dù không có sự giúp đỡ của Vũ Điền Trọng thì tổng giám đốc Saburo của công ty cổ phần Tokiwa Shoji cũng không có sự lựa chọn nào khác. Đúng là làm mất mặt người Nhật Bản.
Ikeda tay run rẩy nhận lấy tờ giấy ủy quyền, bên trên có dấu của công ty và tổng giám đốc, đập nát tia hi vọng cuối cùng trong lòng y.
-Bịch!
Ikeda ngồi phịch xuống ghế, hai mắt đăm đăm không thốt ra lời.
/1605
|