Coi như Hồ Xử gặp hạn, hơn nữa lại là một hạn rất nặng!
Vì ngành cảnh sát hết lần này tới lần khác kiếm chuyện với Phương Minh Viễn mà làm cho giám đốc sở như Dương Quân Nghĩa cũng cảm thấy mất mặt và cũng làm cho cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên Tôn Nhất Phàm có nguy cơ lâm nguy. Ông ta không giống như Dương Quân Nghĩa có thâm giao với nhà họ Phương, nếu không việc gì Phương Minh Viễn vừa xảy ra chuyện thì đã lập tức tìm Dương Quân Nghĩa?
Dù có bị mất mặt nhưng nhà họ Phương chắc chắn không vì một chuyện cỏn con này mà chèn ép Dương Quân Nghĩa, vì dù sao thì quan hệ giữa hai bên cũng rất tốt, hơn nữa ông ta lại là giám đốc sở không hề trực tiếp quản lý thành phố Phụng Nguyên, có rất nhiều việc nếu muốn làm cũng đều phải thông qua cục cảnh sát thành phố. Vì vậy nếu nhà họ Phương bất mãn thì chắc chắn sẽ tìm đến Tôn Nhất Phàm ông ta, vì vậy để bổ sung vào khuyết điểm này không cần Dương Quân Nghĩa phải nói nhiều ông ta cũng sẽ chủ động nhảy lên nghĩ cách để tự cứu mình.
Dưới sự chất vấn rất giận dữ của Tôn Nhất Phàm và bị sự phẫn nộ ngút trời của hai vị lãnh đạo làm cho hồn bay phách lạc, Hồ Xử đã đem hết toàn bộ câu chuyện ra thuật lại.
-Cậu là một tên khốn kiếp!
Tôn Nhất Phàm tức đến nỗi đá cho Hồ Xử một phát lăn quay ra sàn nhà. Tất cả những điều mà Hồ Xử nói đối với toàn bộ hệ thống cảnh sát cũng không phải là chuyện gì xa lạ, cũng không phải chỉ có ở Tần Tây mới có. Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm cũng đều hiểu. Vấn đề đột nhiên phát sinh trước mắt, là do lực lượng cảnh sát quá lạm dụng chức quyền, một số ít người trong chính quyền địa phương và cán bộ lãnh đạo cá biệt đã lạm dụng quyền lực tư pháp, khiến các cơ quan an ninh công cộng và cơ quan tư pháp vì “người đầy tớ quyền quý” mà giữ gìn tư lợi và ra tay áp chế quần chúng, tỏ ý “chớ có lên tiếng”. Trong đó, có các nguyên nhân là pháp chế không hoàn thiện, nhưng cũng có nguyên nhân là người không nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật và nguyên nhân hoàn cảnh xã hội.
Quan chức ở Hoa Hạ dù chức quyền to cỡ nào thì cũng đều nằm trong tay các quan cao hơn, lãnh đạo nói được thì được, không được cũng phải được, còn lãnh đạo nói không được là không được, có được thì cũng không được!
Như vậy những cảnh sát không biết vâng dạ, có năng lực nhưng lại không biết nịnh hót thì cũng rất khó mà tiến thân được. Vì vậy đối mặt với áp lực của các lãnh đạo không liêm chính kia, các cảnh sát cũng cảm thấy chẳng có cách nào khác.
Cơn giận này của Tôn Nhất Phàm không thể trút ra, làm những việc như thế này cũng phải có một chút đúng mực chứ, anh không có năng lực nịnh nọt lãnh đạo, mà đắc tội cũng phải có nhân vật đứng đầu chứ? Vì để nịnh hót tên viện trưởng Chu này mà lại đắc tội với nhà họ Phương, thật là không đáng! Hơn nữa y lại còn rất khôn lỏi đùn chuyện này qua cho cảnh sát giao thông, kết quả là làm cả hệ thống cảnh sát giao thông Phụng Nguyên rối như canh hẹ!
Phân cục trưởng phân cục cảnh sát khu Nhạn Tháp, Nghiêm Trận, đưa Hồ Xử lúc này đã nhũn như bùn ra ngoài, những việc còn lại tất nhiên là không cần phải làm phiền đến hai vị lãnh đạo cao cấp này rồi. Ông ta không thể rũ bỏ trách nhiệm nhưn cũng phải cố gắng tự cứu chứ.
-Giám đốc Dương, chìa khóa hai chiếc xe tôi đã bắt anh ta nộp ra, anh xem lúc nào chúng ta có thể đến nhà họ Phương tạ lỗi với họ được?
Tôn Nhất Phàm cười tỏ vẻ biết lỗi rồi nhỏ nhẹ nói. Tình thế này làm cho ông ta không thể không cúi đầu trước Dương Quân Nghĩa.
-Xin lỗi? Tính cả lần này tôi đã phải xin lỗi đến lần thứ ba rồi! Cục trưởng Tôn, tục ngữ có câu quá tam ba bận, cấp dưới của anh hết lần này đến lần khác gây chuyện, chút thể diện của tôi cũng đã bị các anh làm cho mất hết rồi! Dương Quân Nghĩa tôi làm giám đốc sở chỉ là để chuyên đi chùi đít cho các anh thôi phải không!
Mặt Dương Quân Nghĩa sa sầm lại, lạnh như băng nói. Ông ta sớm đã thấy gai mắt với Tôn Nhất Phàm, hai chuyện lần trước vốn muốn chỉnh Tôn Nhất Phàm một trận nhưng lại bị lãnh đạo nhắc nhở giơ cao đánh khẽ nên lại phải nhẹ nhàng mà cho qua, chỉ có thể nói mấy câu phê bình không đủ gãi ngứa cho Tôn Nhất Phàm, kết quả là Tôn Nhất Phàm vẫn tự tung tự tác. Lần này Dương Quân nghĩa quyết định dù thế nào cũng phải làm cho ra nhẽ.
Mặt Tôn Nhất Phàm nóng ran lên, ông ta dù sao cũng là một quan chức cao cấp của hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây lại bị người khác răn dạy như thế, trong lòng thật không gì có thể tả nổi sự phẫn nộ. Nhưng khi đối mặt với Dương Quân Nghĩa vốn đã không coi ông ta ra gì ông ta lại không dám nói ra dù chỉ là nửa câu thất lễ. Đây cũng tất nhiên là vì ông ta muốn nhờ Dương Quân Nghĩa nói hộ ông ta vài điều tốt đẹp, không thể không thừa nhận, đám thuộc hạ của ông ta đúng là có mắt không tròng! Sao lại có thể suốt ngày đi đắc tội với nhà họ Phương như thế không biết!
-Nếu như Phương Minh Viễn thật sự phạm pháp thì coi như thôi, dù sao như thế thì cảnh sát Tần Tây chúng ta cũng được tiếng là chấp pháp công bằng, nhưng bây giờ người ta sẽ nghĩ thế nào đây? Nhân dân sẽ nghĩ thế nào đây? Người ta chắc chắn sẽ nói chúng ta là một lũ vong ơn bội nghĩa!
Nếu đã bắt đầu thì Dương Quân nghĩa cũng chẳng cần phải khách khí làm gì nữa, ông ta tiếp tục nổi giận nói:
- Cục trưởng Tôn, anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?
-Tất nhiên là sẽ nghiêm khắc xử lý rồi, đầu tiên là tạm đình chỉ công tác của Hồ Xử sau đó sẽ tiến hành điều tra toàn diện về anh ta, nếu như có hành vi lạm dụng quyền hạn thì sẽ nghiêm trị theo pháp luật!
Tôn Nhất Phàm cắn răng nói, ông ta không tin Hồ Xử là kẻ liêm khiết, gây ra một chuyện lớn như vậy nếu không thể làm cho y ngồi tù vài ba năm thì cũng phải bị đá đít ra khỏi ngành cảnh sát. Muốn giết gà dọa khỉ thì phải làm như vậy! Tôn Nhất Phàm thật sự là không thể để chuyện như thế này xảy ra một lần nữa, nếu không cho dù lần này có thể vẫn ngồi vững được ở cái ghế của ông ta thì lần sau chắc chắn sẽ bị điều đi một vị trí nhàm chán. Chính quyền tỉnh chắc chắn sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa.
Nhà họ Phương hiện giờ đã trở thành một điểm quan trọng trong phát triển kinh tế của thành phố Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây, dù là siêu thị Carrefour hay là quán ăn Phương Gia, lại còn trung tâm bán sỉ ở Bình Xuyên nữa đều là những doanh nghiệp kiệt xuất trong lĩnh vực của họ, họ đã đem lại cho tỉnh và địa phương sở tại một khoản thuế khổng lồ. Chỉ dựa vào điều này thôi lãnh đạo tỉnh cũng sẽ tuyệt đối không cho phép chỉ vì một phần tử bại hoại trong ngành cảnh sát mà đắc tội với nhà họ Phương. Đừng nói là Hồ Xử không phải là thân tín của ông ta, cứ cho y là thân tín của ông ta thì đến nước này Tôn Nhất Phàm cũng đành bỏ đi chiếc xe tốt này thôi.
-Hừ!
Dương Quân Nghĩa không tỏ rõ ý kiến mà nhìn Tôn Nhất Phàm. Cái ông ta muốn nghe không phải cái này, những lời này đều là vô nghĩa, không làm vậy chẳng nhẽ Tôn Nhất Phàm lại muốn giữ lại mối họa kia hay sao? Cái mà ông ta cần là sự quỵ lụy và lòng trung thành của Tôn Nhất Phàm kia!
Nếu lúc này có người dân nào tình cờ đi qua phân cục cảnh sát tháp Nhạn chắc chắn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, đã mười một giờ đêm mà ở đây vẫn còn để điện sáng choang lại còn có người đi lại tấp nập. Loại tình hình này nếu như bình thường thì chắc chắn là trong thành phố đã xảy ra một vụ án gì nghiêm trọng, hoặc là có vị lãnh đạo cấp cao nào đột nhiên lại cao hứng muốn đến thị sát thì mới xảy ra. Nhưng dù cho nhân dân có chú ý hơn nữa cũng không thể biết được trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phân cục hôm nay gần như 100% nhân viên tan sở đều ở lại đây, dù có người đã về rồi thì cũng bị gọi lại, giám đốc sở và cục trưởng còn đang trấn thủ ở đây có trời mới biết lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, nhỡ khi cần một ai đó để hỏi chuyện gì đó mà người đó lại không có ở đây sau này chắc chắn sẽ bị lãnh đạo trách, thế chẳng phải là tiền đồ cả dời bị hủy trong chớp mắt sao?
Sau đó nhìn thấy Hồ Xử bị cục trưởng lôi từ phòng làm việc ra, nhìn bộ dạng ủ rũ của y thì mọi người đều biết lần này y coi như xong rồi, đã kinh động đến cả Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm thì tiền đồ của y coi như đến đây chấm dứt. Tiếp theo mặt sẹo và mấy người cùng đi bị gọi ra đi theo lại càng làm cho mấy người trong cục cảm thấy kinh hãi. Ai cũng không thể biết được lần này là vì sao, càng không thể biết được chuyện này có liên quan đến ai, do đó trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy bất an. Chỉ có Lữ Phương là hiểu rõ, nhưng trước khi Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm ra quyết định thì dù có đến ba lá gan cô cũng không dám mở miệng nói nửa lời.
-Nhất Phàm này, sau này lo mà bảo ban cấp dưới của anh cho tốt, nếu như có chuyện gì đó khó mà có thể bỏ qua thì cũng phải làm có chừng mực thôi! Hai chiếc xe của nhà họ Phương đã mua được mấy năm nay rồi, nếu như anh để tâm thì chẳng nhẽ những người kia lại không biết được số xe nhà họ hay sao? Chỉ có nhìn thấy xe sang trọng, xe thể thao thì những người đó mới không thể đụng chạm được hay sao? Thế gian này tất nhiên có kẻ thích khoe mẽ với đời nhưng cũng có người thích khiêm tốn, ngày xưa chẳng phải còn có các vị đại quan thích chơi trò cải trang vi hành đó sao, đến lúc đó gây ra họa bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu, lãnh đạo như anh chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
Dương Quân Nghĩa bây giờ giọng nói đã dịu trở lại. Tôn Nhất Phàm giờ đã không thể trụ vững với áp lực sắp phải đối mặt nên đã chịu khuất phục trước Dương quân nghĩa.
Nếu như ông ta đã khuất phục tất nhiên Dương Quân Nghĩa cũng sẽ chấp nhận, dù sao ông ta cũng là cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên, tầm ảnh hưởng của ông ta trong hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây cũng rất khả quan, nếu làm cho ông ta chó cùng đường mà quay lại cắn người thì đối với Dương Quân Nghĩa cũng chẳng có gì tốt đẹp. Hơn nữa giữa hai người cũng chẳng có mâu thuẫn gì không thể hòa giải được, chỉ là vì Tôn Nhất Phàm có chút kiêu ngạo thất lễ mà làm cho Dương Quân Nghĩa có chút bằng mặt mà không bằng lòng mà thôi. Sự khuất phục của Tôn Nhất Phàm vô tình sẽ làm cho vị trí giám đốc sở của Dương Quân Nghĩa được củng cố thêm một bậc.
Tôn Nhất Phàm chua xót gật gật đầu, trong lòng thì chửi thầm Phương Minh Viễn, tên tiểu tử này rõ ràng là bẫy người mà! Khi mấy người Hồ Xử “chấp pháp” chỉ cần một trong số bọn họ nói rằng mình là người trong nhà họ Phương thì có cho Hồ Xử đến tám là gan y cũng không dám bịa đặt sự thực mà giữ xe lại. Nhưng theo như lời Hồ Xử lúc nãy thì rõ ràng đối phương đã giấu thân phận của mình.
Chỉ có điều Dương Quân Nghĩa nói cũng không sai, nhớ biển số xe của lãnh đạo cũng không phải là chuyện gì lạ với nhân viên cảnh sát, Phương Minh Viễn bây giờ cũng xem như là có thể nhận được ưu đãi này rồi, làm sao mà ông ta lại có thể không truyền lệnh xuống dưới bảo mấy tên này mở to mắt ra mà nhìn một chút kia chứ!
- Giám đốc, anh nói rất đúng, sau này tôi nhất định xe nói bọn họ phải nhớ tất cả những số xe có liên quan đến nhà họ Phương, và sẽ đưa tất cả ảnh của những nhân vật cao cấp của nhà họ Phương và siêu thị Carrefour cho bọn họ để bọn họ nhớ kỹ. Nhưng tôi lo là cậu Phương lúc nào làm việc cũng rất khiêm tốn, làm như vậy liệu cậu ấy có vui không?
Dương Quân Nghĩa nhíu mày, điều Tôn Nhất Phàm nói quả thật là ông ta đã có phần xem nhẹ, Phương Minh Viễn rõ ràng là làm việc gì cũng rất khiêm tốn, lúc nào cũng thích đứng sau bức màn, nếu không với vị trí và sức ảnh hưởng của hắn ở nhà họ Phương thì sớm đã trở thành đối tượng săn lùng của đám phóng viên rồi. Nhưng Phương Minh Viễn lại lúc nào cũng không rong cờ đánh trống ầm ĩ, lại còn trốn trong vỏ bọc của học sinh trung học, chắc chắn là do hắn không thích thân phận của mình bị bại lộ.
-Hơn nữa, giám đốc, anh cũng biết mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, cả một hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên có đến cả ngàn người, dù tôi có cẩn thận hơn nữa thì cũng không thề quản hết mấy kẻ đui mù được!
Tôn Nhất Phàm bất đắc dĩ nói:
- Với tài sản bây giờ của cậu Phương, đừng nói là BMW hay Mercedes-Benz, nếu cậu ấy lái cả xe thể thao thì cũng chẳng có ai dám nói là không được! Anh nói thành phố có nhiều xe như vậy, xe có rèm che thì hầu hết đều là Santana, muốn phân biệt thật là không dễ dàng gì.
Dương Quân Nghĩa cũng cảm thấy đau đầu, lời của Tôn Nhất Phàm nghe cũng rất có lý. Hoa Hạ đông dân như vậy, một thành phố dân số phải đến cả triệu thậm chí còn trên chục triệu tất nhiên theo đó số lượng cảnh sát cũng rất đông, nhất là đối với loại thành phố như Phụng Nguyên này, cảnh sát tỉnh và thành phố cùng nằm ở một nơi thì số lượng cảnh sát cũng phải lên đến hàng vạn, trong đó có xuất hiện một kẻ hủ bại thì cũng là chuyện quá bình thường. Muốn tất cả cảnh sát đều sạch như nước sáng như gương thì Dương quân Nghĩa cảm thấy không khác gì muốn giết mình. Nhưng trừ những loại xe sang trọng có thể làm cho người khác nhìn một cái là hiểu ngay rằng đối phương là kẻ không dễ chơi thì còn biện pháp nào khác không?
Mắt Dương Quân Nghĩa đột nhiên sáng lên, ông ta chợt nảy ra một ý.
Buổi trưa ngày thứ hai, trong nhà họ Phương ở chân núi Ly Sơn, trong cuộc nói chuyện giữa Phương Minh Viễn cùng Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly cũng đã nhắc đến chuyện này.
-Ha ha, những chuyện như thế này là chuyện quá bình thường.
Vũ Điền Trọng cười ngặt ngẽo nói. Thật là không thể tưởng tượng nổi Phương Minh Viễn cũng gặp phải loại người không có mắt như vậy. Kỳ thật loại chuyện cảnh sát bị rơi vào tay mấy đứa con của các gia đình quyền quý cũng là chuyện thường thấy, chỉ có điều phần nhiều là bọn họ có sự lựa chọn tốt hơn, đó chính là xã hội đen. Chỉ có điều Hoa Hạ luôn luôn vỗ ngực tự hào rằng mình là một xã hội công bằng, cán bộ là nô bộc của nhân dân, ở một chừng mực nào đó thì thường làm cho người ngoại quốc rất hay hiểu nhầm.
Nhưng với những người biết rõ về Hoa hạ thì bọn họ cảm nhận sâu sắc rằng, ở Hoa Hạ làm quan không khác nào được sống trên thiên đường. Quyền lớn tiền nhiều trách nhiệm nhỏ, chỉ cần làm sơ sơ, thủ đoạn thì bí mật một chút căn bản là sẽ không bị người khác phát hiện. Đâu có giống làm quan ở các nước khác, không chỉ ngày ngày đều bị các phương tiện truyền thông soi mói mà còn bị đảng đối lập rình như hổ rình mồi, chỉ cần làm việc sơ hở một chút thì sẽ gây ra bất mãn trong nhân dân. có làm đến lãnh đạo trung ương thì cũng không thể lộ liễu mà vơ vét về mình, Có đến là thủ tướng, tổng thống của một nước cũng đều như vậy, đâu có giống với hoa Hạ nhàn nhã tự tại, ngay cả việc minh bạch tài sản của mình cũng không cần phải báo cáo.
-Cậu Phương, tôi không thể không nói, xe của cậu thật sự là quá bình thường! Cơ bản là không xứng đáng với địa vị bây giờ của cậu!
Vũ Điền Quang Ly cũng bật cười nói.
-Đúng vậy, Quang Ly nói không sai, xe của cậu cũng vậy mà nhà của cậu cũng vậy, nói thật là không phù hợp với tài lực của cậu hiện giờ.
Vũ Điền Trọng trịnh trọng nói:
- Nếu ở Nhật Bản thì người có tiền như cậu có thể mua được cả một khu nhà ở vịnh Tokyo ấy chứ, hơn nữa phải là loại biệt thự có diện tích rộng lớn. Đi lại nếu không phải là dùng Rolls-Royce thì cũng phải là Cadillac của Mỹ.
Phương Minh Viễn biết rằng vịnh Tokyo là một khu tập trung toàn người giàu, khu biệt thự cao cấp ở đó cũng nổi tiếng giống như khu ở vịnh Nước Cạn ở Hong Kong vậy. Nhật Bản có thể nói là nổi tiếng khắp thế giới về khả năng lấp biển lấy đất, và vịnh Tokyo là vịnh nhân tạo nổi tiếng nhất thế giới, trở thành khu vực chỉ tập trung những người giàu. Vịnh Tokyo được xây dựng vào thập kỷ tám mươi của thế kỷ hai mươi, đặc sắc của khu này chính là việc chú trọng về môi trường sinh thái và nó liên tục phát triển thành khu vịnh biển sinh thái của thế giới. Cảnh sắc của vịnh Tokyo là lấy con người làm trung tâm, ở đây không những có thể thưởng thức được cảnh đẹp của vịnh mà còn có thể tham gia vào nó. Do khu nghành ngề của khu vịnh giàu có này tập trung chủ yếu là thương gia giàu có nên những phần cứng như giao thông, buôn bán, giáo dục… đều hết sức ưu việt, dù ở phương diện thiết kế, phong cách hay chất lượng của các công trình kiến trúc và lối sống ở đây đều là nơi xuất phát của các trào lưu mới của thế giới.
- Cậu Phương, không phải là tất cả những người giàu có đều thích khoe tài sản của mình. Như tôi được biết, rất nhiều người giàu có ở Nhật bản cũng không thích như vậy, nhưng cậu không thể không thừa nhận xa xỉ cũng có lúc tượng trưng cho thân phận. Lấy một ví dụ đơn giản nếu như tôi đi một chiếc xe tải đến cầu kiến bí thư tỉnh ủy của tỉnh Tần Tây các vị thì liệu bảo vệ có cho vào không?
Vũ Điền Trọng tiếp tục nói.
Phương Minh Viễn lắc đầu, đùa gì chứ, trừ khi ngồi bên trong đó là một quan chức, mà người quan đó nhân viên bảo vệ phải nhận ra và có một cấp bậc nhất định còn không thì trên kính chắn gió phải có giấy thông hành do ủy ban nhân dân tỉnh cấp, nếu không thì nhất định sẽ bị bảo vệ chặn lại không nói năng gì, hơn nữa khả năng được chuyển lời lên trên cũng không có. Bí thư tỉnh ủy bận trăm công nghìn việc làm gì có thời gian đi tiếp một lái xe bình thường.
- Nhưng nếu tôi đi một chiếc Rolls-Royce lại có lái xe riêng lại có hai chiếc Mercedes Benz chở tùy tùng ở phía sau, sau đó tới cầu kiến bí thư tỉnh ủy của các vị, bảo vệ chắc đến tám phần sẽ ngăn tôi lại nhưng chắc chắn anh ta sẽ thông báo với các quan chức ở bên trong để một người nắm quyền quyết định ra gặp tôi ít nhất là để nắm một chút về thân phận và mục đích của tôi, đúng không? Vì vậy mới nói xa xỉ trong rất nhiều trường hợp cũng chính là tượng trưng cho thân phận của cậu. Có địa vị xã hội, mấy kẻ đuôi mù có muốn đụng vào cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện đó cũng sẽ giúp cậu tránh được một số phiền phức trong một số trường hợp xã giao, sẽ tiết kiệm được cho cậu không ít thời gian.
Vũ Điền Trọng nói một cách rất chân thành.
Phương Minh Viễn có chút suy nghĩ mà trầm ngâm trong chốc lát, không thể không nói ví dụ của Vũ Điền Trọng tuy hơi quá một chút nhưng lại nói rất rõ vấn đề. Từ lúc Phương Minh Viễn tái sinh đến giờ hoàn cảnh nhà họ Phương thay đổi như long trời lở đất, nhưng nói về hưởng thụ thì Phương Minh Viễn cũng chẳng khác gì kiếp trước, ngược lại lại còn cố ý kìm hãm việc tiêu xài vào những đồ xa xỉ, dù là đồ ăn mặc hay xe hay nhà cũng đều không tương xứng với tài lực của hắn.
Tất nhiên trong đó cũng có nguyên nhân vì Phương Minh Viễn và cũng có yếu tố là do hai vợ chồng ông cụ Phương, hai vợ chồng đã vất vả nửa đời người lúc nào cũng sống một cuộc sống rất giản dị, dù bây giờ đã giàu lên nhưng vẫn không tỏ ra là người giàu có. Chính vì hai vị như thế nên đến đời thứ hai là Phương Thắng cũng không dám quá đà, đâu có như Phương Bân vì đã đến Hong Kong rời xa hai vị nên đã mua hẳn một chiếc BMW.
Nhà họ Phương bây giờ, ngoài khu nhà dưới chân núi Ly Sơn ra thì không có gì đáng gọi là xa xỉ. Nhưng mấy căn nhà này nếu bây giờ tính đến giá trị thật của nó có khi còn không đáng giá bằng đồ đang đeo trên người của Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly. Vũ Điền Trọng thì không nói làm gì, chỉ có chiếc đồng hồ và chiếc nhẫn, chỉ tính mình Vũ Điền Quang Ly thôi, trên đầu thì trâm cài, tai thì đeo vòng tai, cổ lủng lẳng dây chuyền, đồng hồ đeo tay, lắc tay, cái nào mà không phải là đồ xa xỉ tinh xảo. Ngành bất động sản ở Hoa Hạ trước thời kỳ tăng nhiệt thì mấy thứ này thật sự là có thể đổi được mấy gian phòng này.
-Thế này đi cậu Phương, đợi sau khi chúng ta ký hợp đồng, tôi về đến Tokyo nhất định sẽ tặng cậu một chiếc xe thể thao cao hạng nhất!
Vũ Điền Trọng cười tít mắt nói. Lần này đến Hoa Hạ ông ta thật sự đã thu được khá nhiều! Mấy ngày hôm nay ông ta đã nghiêm túc khảo sát thị trường Hoa Hạ nhận thấy rằng thị trường lao động ở đây có công lao động thấp đáng kinh ngạc. Ở Nhật Bản một tháng lương cho công nhân có thể bằng ở đây thuê mười công nhân làm việc trong một năm, như thế mà ở Phụng Nguyên cũng đã xem là cao rồi. Hơn nữa nhà máy điện ở Phụng Nguyên có hơi lạc hậu nhưng lại không thiếu người có kinh ngiệm trong lĩnh vực này, những người này chỉ cần được đào tạo một thời gian thì hoàn toàn có thể đảm nhận được những công việc trong tương lai.
Chỉ điều này thôi thì chi phí cho việc sản xuất MD của công ty cổ phần Thế Gia đã giảm đi ba bốn lần rồi, lại tính thêm sự chênh lệch về giá thuế giữa hai nước cộng thêm với chi phí vận chuyển nữa thì có thể giảm hơn ba bốn lần so với sản xuất ở Nhật Bản. Có thêm ba phần chi phí này, Vũ Điền Trọng tin rằng tương lai của MD sẽ không có biên giới, ông ta còn đang tính toán xem liệu có nên mở một trung tâm đào tạo về phần mềm ở Hoa Hạ hay không để từ Hoa hạ tuyển mộ những người có thiên phú về chương trình máy tính để chuyển cả trung tâm sản xuất trò chơi về vùng duyên hải Hoa Hạ, nếu như vậy thì chi phí cho việc sản xuất trò chơi sẽ giàm mạnh! Thấp đủ cho những người trong ngành của Nhật Bản tiếc đến rớt nước mắt!
Phương Minh Viễn bật cười:
- Ông Vũ Điền, nếu như ông thật lòng muốn tặng thì tôi đây cũng xin cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ có điều tôi có một yêu cầu, xe của châu Âu hay của Mỹ đều không thành vấn đề nhưng xin cho tôi không nhận xe Nhật, được chứ?
Sắc mặt Vũ Điền Trọng hơi sầm xuống, câu này nghe thật chẳng xuôi tai tí nào.
-So với xe của Mỹ hay của châu Âu thì xe của quý quốc thật sự là chưa được mạnh lắm. Nói thật tôi là người sợ chết vẫn cảm thấy xe của Âu hay Mỹ cũng đều tốt hơn xe của quý quốc vài phần, nếu như vậy, một khi xảy ra chuyện gì thì an toàn của những người trong xe vẫn được đảm bảo cao hơn.
Tất nhiên Phương Minh Viễn sẽ không nói thẳng rằng hắn không có hứng thú với xe của Nhật
Kiếp trước hắn đã từng xem qua một câu chuyện cười đó là chuyện liên quan đến sự so sánh chất lượng giữa xe của Nhật và của Đức, đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ như mới xảy ra.
Xe Nhật và xe Đức đều đi qua chướng ngại vật với tốc độ bằng nhau, lúc xe đạt đến 50km người Nhật giải thích với người lái xe:
-Anh xem, đây là kỹ thuật tiên tiến nhất, cộng cơ hạ thấp dần, đảm bảo là sẽ không tạo ra nguy hiểm cho người lái, đây là động cơ dựa vào nguyên lý hấp thụ năng lượng tạo nên kết cấu hấp thụ ba tầng, đảm bảo nó thông qua các loại thay đổi hình dạng sẽ giúp đảm bảo an toàn cho người lái xe.
Anh ta còn ba hoa chích chòe những gì gì nữa nhưng tóm lại thì xe vẫn nằm trong danh sách những loại xe “phế liệu”.
Trong khi đó người Đức chỉ giải thích có đúng một câu:
- Hãy nhìn xem, chẳng có vấn đề gì, chỉ cần chỉnh lại đầu xe cho nhỏ gọn một chút là được.
Sau đó khi tốc độ đạt đến 100 km và đâm vào chướng ngại vật xong thì nhân viên người Đức thẹn thùng nói với lái xe:
- Thật xin lỗi, tốc độ xe quá cao, xe của quý khách báo hư rồi!
Còn người Nhật thì lại lớn tiếng mắng người lái xe lúc này đang bất tỉnh nhân sự người thì be bét máu rằng:
- Chết là xứng đáng, lái tốc độ nhanh như vậy, lại còn dám đâm vào tường!
Vì ngành cảnh sát hết lần này tới lần khác kiếm chuyện với Phương Minh Viễn mà làm cho giám đốc sở như Dương Quân Nghĩa cũng cảm thấy mất mặt và cũng làm cho cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên Tôn Nhất Phàm có nguy cơ lâm nguy. Ông ta không giống như Dương Quân Nghĩa có thâm giao với nhà họ Phương, nếu không việc gì Phương Minh Viễn vừa xảy ra chuyện thì đã lập tức tìm Dương Quân Nghĩa?
Dù có bị mất mặt nhưng nhà họ Phương chắc chắn không vì một chuyện cỏn con này mà chèn ép Dương Quân Nghĩa, vì dù sao thì quan hệ giữa hai bên cũng rất tốt, hơn nữa ông ta lại là giám đốc sở không hề trực tiếp quản lý thành phố Phụng Nguyên, có rất nhiều việc nếu muốn làm cũng đều phải thông qua cục cảnh sát thành phố. Vì vậy nếu nhà họ Phương bất mãn thì chắc chắn sẽ tìm đến Tôn Nhất Phàm ông ta, vì vậy để bổ sung vào khuyết điểm này không cần Dương Quân Nghĩa phải nói nhiều ông ta cũng sẽ chủ động nhảy lên nghĩ cách để tự cứu mình.
Dưới sự chất vấn rất giận dữ của Tôn Nhất Phàm và bị sự phẫn nộ ngút trời của hai vị lãnh đạo làm cho hồn bay phách lạc, Hồ Xử đã đem hết toàn bộ câu chuyện ra thuật lại.
-Cậu là một tên khốn kiếp!
Tôn Nhất Phàm tức đến nỗi đá cho Hồ Xử một phát lăn quay ra sàn nhà. Tất cả những điều mà Hồ Xử nói đối với toàn bộ hệ thống cảnh sát cũng không phải là chuyện gì xa lạ, cũng không phải chỉ có ở Tần Tây mới có. Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm cũng đều hiểu. Vấn đề đột nhiên phát sinh trước mắt, là do lực lượng cảnh sát quá lạm dụng chức quyền, một số ít người trong chính quyền địa phương và cán bộ lãnh đạo cá biệt đã lạm dụng quyền lực tư pháp, khiến các cơ quan an ninh công cộng và cơ quan tư pháp vì “người đầy tớ quyền quý” mà giữ gìn tư lợi và ra tay áp chế quần chúng, tỏ ý “chớ có lên tiếng”. Trong đó, có các nguyên nhân là pháp chế không hoàn thiện, nhưng cũng có nguyên nhân là người không nghiêm chỉnh chấp hành pháp luật và nguyên nhân hoàn cảnh xã hội.
Quan chức ở Hoa Hạ dù chức quyền to cỡ nào thì cũng đều nằm trong tay các quan cao hơn, lãnh đạo nói được thì được, không được cũng phải được, còn lãnh đạo nói không được là không được, có được thì cũng không được!
Như vậy những cảnh sát không biết vâng dạ, có năng lực nhưng lại không biết nịnh hót thì cũng rất khó mà tiến thân được. Vì vậy đối mặt với áp lực của các lãnh đạo không liêm chính kia, các cảnh sát cũng cảm thấy chẳng có cách nào khác.
Cơn giận này của Tôn Nhất Phàm không thể trút ra, làm những việc như thế này cũng phải có một chút đúng mực chứ, anh không có năng lực nịnh nọt lãnh đạo, mà đắc tội cũng phải có nhân vật đứng đầu chứ? Vì để nịnh hót tên viện trưởng Chu này mà lại đắc tội với nhà họ Phương, thật là không đáng! Hơn nữa y lại còn rất khôn lỏi đùn chuyện này qua cho cảnh sát giao thông, kết quả là làm cả hệ thống cảnh sát giao thông Phụng Nguyên rối như canh hẹ!
Phân cục trưởng phân cục cảnh sát khu Nhạn Tháp, Nghiêm Trận, đưa Hồ Xử lúc này đã nhũn như bùn ra ngoài, những việc còn lại tất nhiên là không cần phải làm phiền đến hai vị lãnh đạo cao cấp này rồi. Ông ta không thể rũ bỏ trách nhiệm nhưn cũng phải cố gắng tự cứu chứ.
-Giám đốc Dương, chìa khóa hai chiếc xe tôi đã bắt anh ta nộp ra, anh xem lúc nào chúng ta có thể đến nhà họ Phương tạ lỗi với họ được?
Tôn Nhất Phàm cười tỏ vẻ biết lỗi rồi nhỏ nhẹ nói. Tình thế này làm cho ông ta không thể không cúi đầu trước Dương Quân Nghĩa.
-Xin lỗi? Tính cả lần này tôi đã phải xin lỗi đến lần thứ ba rồi! Cục trưởng Tôn, tục ngữ có câu quá tam ba bận, cấp dưới của anh hết lần này đến lần khác gây chuyện, chút thể diện của tôi cũng đã bị các anh làm cho mất hết rồi! Dương Quân Nghĩa tôi làm giám đốc sở chỉ là để chuyên đi chùi đít cho các anh thôi phải không!
Mặt Dương Quân Nghĩa sa sầm lại, lạnh như băng nói. Ông ta sớm đã thấy gai mắt với Tôn Nhất Phàm, hai chuyện lần trước vốn muốn chỉnh Tôn Nhất Phàm một trận nhưng lại bị lãnh đạo nhắc nhở giơ cao đánh khẽ nên lại phải nhẹ nhàng mà cho qua, chỉ có thể nói mấy câu phê bình không đủ gãi ngứa cho Tôn Nhất Phàm, kết quả là Tôn Nhất Phàm vẫn tự tung tự tác. Lần này Dương Quân nghĩa quyết định dù thế nào cũng phải làm cho ra nhẽ.
Mặt Tôn Nhất Phàm nóng ran lên, ông ta dù sao cũng là một quan chức cao cấp của hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây lại bị người khác răn dạy như thế, trong lòng thật không gì có thể tả nổi sự phẫn nộ. Nhưng khi đối mặt với Dương Quân Nghĩa vốn đã không coi ông ta ra gì ông ta lại không dám nói ra dù chỉ là nửa câu thất lễ. Đây cũng tất nhiên là vì ông ta muốn nhờ Dương Quân Nghĩa nói hộ ông ta vài điều tốt đẹp, không thể không thừa nhận, đám thuộc hạ của ông ta đúng là có mắt không tròng! Sao lại có thể suốt ngày đi đắc tội với nhà họ Phương như thế không biết!
-Nếu như Phương Minh Viễn thật sự phạm pháp thì coi như thôi, dù sao như thế thì cảnh sát Tần Tây chúng ta cũng được tiếng là chấp pháp công bằng, nhưng bây giờ người ta sẽ nghĩ thế nào đây? Nhân dân sẽ nghĩ thế nào đây? Người ta chắc chắn sẽ nói chúng ta là một lũ vong ơn bội nghĩa!
Nếu đã bắt đầu thì Dương Quân nghĩa cũng chẳng cần phải khách khí làm gì nữa, ông ta tiếp tục nổi giận nói:
- Cục trưởng Tôn, anh định giải quyết chuyện này thế nào đây?
-Tất nhiên là sẽ nghiêm khắc xử lý rồi, đầu tiên là tạm đình chỉ công tác của Hồ Xử sau đó sẽ tiến hành điều tra toàn diện về anh ta, nếu như có hành vi lạm dụng quyền hạn thì sẽ nghiêm trị theo pháp luật!
Tôn Nhất Phàm cắn răng nói, ông ta không tin Hồ Xử là kẻ liêm khiết, gây ra một chuyện lớn như vậy nếu không thể làm cho y ngồi tù vài ba năm thì cũng phải bị đá đít ra khỏi ngành cảnh sát. Muốn giết gà dọa khỉ thì phải làm như vậy! Tôn Nhất Phàm thật sự là không thể để chuyện như thế này xảy ra một lần nữa, nếu không cho dù lần này có thể vẫn ngồi vững được ở cái ghế của ông ta thì lần sau chắc chắn sẽ bị điều đi một vị trí nhàm chán. Chính quyền tỉnh chắc chắn sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra lần nữa.
Nhà họ Phương hiện giờ đã trở thành một điểm quan trọng trong phát triển kinh tế của thành phố Phụng Nguyên và tỉnh Tần Tây, dù là siêu thị Carrefour hay là quán ăn Phương Gia, lại còn trung tâm bán sỉ ở Bình Xuyên nữa đều là những doanh nghiệp kiệt xuất trong lĩnh vực của họ, họ đã đem lại cho tỉnh và địa phương sở tại một khoản thuế khổng lồ. Chỉ dựa vào điều này thôi lãnh đạo tỉnh cũng sẽ tuyệt đối không cho phép chỉ vì một phần tử bại hoại trong ngành cảnh sát mà đắc tội với nhà họ Phương. Đừng nói là Hồ Xử không phải là thân tín của ông ta, cứ cho y là thân tín của ông ta thì đến nước này Tôn Nhất Phàm cũng đành bỏ đi chiếc xe tốt này thôi.
-Hừ!
Dương Quân Nghĩa không tỏ rõ ý kiến mà nhìn Tôn Nhất Phàm. Cái ông ta muốn nghe không phải cái này, những lời này đều là vô nghĩa, không làm vậy chẳng nhẽ Tôn Nhất Phàm lại muốn giữ lại mối họa kia hay sao? Cái mà ông ta cần là sự quỵ lụy và lòng trung thành của Tôn Nhất Phàm kia!
Nếu lúc này có người dân nào tình cờ đi qua phân cục cảnh sát tháp Nhạn chắc chắn sẽ cảm thấy rất kinh ngạc, đã mười một giờ đêm mà ở đây vẫn còn để điện sáng choang lại còn có người đi lại tấp nập. Loại tình hình này nếu như bình thường thì chắc chắn là trong thành phố đã xảy ra một vụ án gì nghiêm trọng, hoặc là có vị lãnh đạo cấp cao nào đột nhiên lại cao hứng muốn đến thị sát thì mới xảy ra. Nhưng dù cho nhân dân có chú ý hơn nữa cũng không thể biết được trong này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Phân cục hôm nay gần như 100% nhân viên tan sở đều ở lại đây, dù có người đã về rồi thì cũng bị gọi lại, giám đốc sở và cục trưởng còn đang trấn thủ ở đây có trời mới biết lát nữa sẽ có chuyện gì xảy ra, nhỡ khi cần một ai đó để hỏi chuyện gì đó mà người đó lại không có ở đây sau này chắc chắn sẽ bị lãnh đạo trách, thế chẳng phải là tiền đồ cả dời bị hủy trong chớp mắt sao?
Sau đó nhìn thấy Hồ Xử bị cục trưởng lôi từ phòng làm việc ra, nhìn bộ dạng ủ rũ của y thì mọi người đều biết lần này y coi như xong rồi, đã kinh động đến cả Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm thì tiền đồ của y coi như đến đây chấm dứt. Tiếp theo mặt sẹo và mấy người cùng đi bị gọi ra đi theo lại càng làm cho mấy người trong cục cảm thấy kinh hãi. Ai cũng không thể biết được lần này là vì sao, càng không thể biết được chuyện này có liên quan đến ai, do đó trong lòng tất cả mọi người đều cảm thấy bất an. Chỉ có Lữ Phương là hiểu rõ, nhưng trước khi Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm ra quyết định thì dù có đến ba lá gan cô cũng không dám mở miệng nói nửa lời.
-Nhất Phàm này, sau này lo mà bảo ban cấp dưới của anh cho tốt, nếu như có chuyện gì đó khó mà có thể bỏ qua thì cũng phải làm có chừng mực thôi! Hai chiếc xe của nhà họ Phương đã mua được mấy năm nay rồi, nếu như anh để tâm thì chẳng nhẽ những người kia lại không biết được số xe nhà họ hay sao? Chỉ có nhìn thấy xe sang trọng, xe thể thao thì những người đó mới không thể đụng chạm được hay sao? Thế gian này tất nhiên có kẻ thích khoe mẽ với đời nhưng cũng có người thích khiêm tốn, ngày xưa chẳng phải còn có các vị đại quan thích chơi trò cải trang vi hành đó sao, đến lúc đó gây ra họa bọn họ chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt đẹp đâu, lãnh đạo như anh chắc chắn cũng sẽ bị liên lụy.
Dương Quân Nghĩa bây giờ giọng nói đã dịu trở lại. Tôn Nhất Phàm giờ đã không thể trụ vững với áp lực sắp phải đối mặt nên đã chịu khuất phục trước Dương quân nghĩa.
Nếu như ông ta đã khuất phục tất nhiên Dương Quân Nghĩa cũng sẽ chấp nhận, dù sao ông ta cũng là cục trưởng cục cảnh sát Phụng Nguyên, tầm ảnh hưởng của ông ta trong hệ thống cảnh sát tỉnh Tần Tây cũng rất khả quan, nếu làm cho ông ta chó cùng đường mà quay lại cắn người thì đối với Dương Quân Nghĩa cũng chẳng có gì tốt đẹp. Hơn nữa giữa hai người cũng chẳng có mâu thuẫn gì không thể hòa giải được, chỉ là vì Tôn Nhất Phàm có chút kiêu ngạo thất lễ mà làm cho Dương Quân Nghĩa có chút bằng mặt mà không bằng lòng mà thôi. Sự khuất phục của Tôn Nhất Phàm vô tình sẽ làm cho vị trí giám đốc sở của Dương Quân Nghĩa được củng cố thêm một bậc.
Tôn Nhất Phàm chua xót gật gật đầu, trong lòng thì chửi thầm Phương Minh Viễn, tên tiểu tử này rõ ràng là bẫy người mà! Khi mấy người Hồ Xử “chấp pháp” chỉ cần một trong số bọn họ nói rằng mình là người trong nhà họ Phương thì có cho Hồ Xử đến tám là gan y cũng không dám bịa đặt sự thực mà giữ xe lại. Nhưng theo như lời Hồ Xử lúc nãy thì rõ ràng đối phương đã giấu thân phận của mình.
Chỉ có điều Dương Quân Nghĩa nói cũng không sai, nhớ biển số xe của lãnh đạo cũng không phải là chuyện gì lạ với nhân viên cảnh sát, Phương Minh Viễn bây giờ cũng xem như là có thể nhận được ưu đãi này rồi, làm sao mà ông ta lại có thể không truyền lệnh xuống dưới bảo mấy tên này mở to mắt ra mà nhìn một chút kia chứ!
- Giám đốc, anh nói rất đúng, sau này tôi nhất định xe nói bọn họ phải nhớ tất cả những số xe có liên quan đến nhà họ Phương, và sẽ đưa tất cả ảnh của những nhân vật cao cấp của nhà họ Phương và siêu thị Carrefour cho bọn họ để bọn họ nhớ kỹ. Nhưng tôi lo là cậu Phương lúc nào làm việc cũng rất khiêm tốn, làm như vậy liệu cậu ấy có vui không?
Dương Quân Nghĩa nhíu mày, điều Tôn Nhất Phàm nói quả thật là ông ta đã có phần xem nhẹ, Phương Minh Viễn rõ ràng là làm việc gì cũng rất khiêm tốn, lúc nào cũng thích đứng sau bức màn, nếu không với vị trí và sức ảnh hưởng của hắn ở nhà họ Phương thì sớm đã trở thành đối tượng săn lùng của đám phóng viên rồi. Nhưng Phương Minh Viễn lại lúc nào cũng không rong cờ đánh trống ầm ĩ, lại còn trốn trong vỏ bọc của học sinh trung học, chắc chắn là do hắn không thích thân phận của mình bị bại lộ.
-Hơn nữa, giám đốc, anh cũng biết mười ngón tay còn có ngón ngắn ngón dài, cả một hệ thống cảnh sát Phụng Nguyên có đến cả ngàn người, dù tôi có cẩn thận hơn nữa thì cũng không thề quản hết mấy kẻ đui mù được!
Tôn Nhất Phàm bất đắc dĩ nói:
- Với tài sản bây giờ của cậu Phương, đừng nói là BMW hay Mercedes-Benz, nếu cậu ấy lái cả xe thể thao thì cũng chẳng có ai dám nói là không được! Anh nói thành phố có nhiều xe như vậy, xe có rèm che thì hầu hết đều là Santana, muốn phân biệt thật là không dễ dàng gì.
Dương Quân Nghĩa cũng cảm thấy đau đầu, lời của Tôn Nhất Phàm nghe cũng rất có lý. Hoa Hạ đông dân như vậy, một thành phố dân số phải đến cả triệu thậm chí còn trên chục triệu tất nhiên theo đó số lượng cảnh sát cũng rất đông, nhất là đối với loại thành phố như Phụng Nguyên này, cảnh sát tỉnh và thành phố cùng nằm ở một nơi thì số lượng cảnh sát cũng phải lên đến hàng vạn, trong đó có xuất hiện một kẻ hủ bại thì cũng là chuyện quá bình thường. Muốn tất cả cảnh sát đều sạch như nước sáng như gương thì Dương quân Nghĩa cảm thấy không khác gì muốn giết mình. Nhưng trừ những loại xe sang trọng có thể làm cho người khác nhìn một cái là hiểu ngay rằng đối phương là kẻ không dễ chơi thì còn biện pháp nào khác không?
Mắt Dương Quân Nghĩa đột nhiên sáng lên, ông ta chợt nảy ra một ý.
Buổi trưa ngày thứ hai, trong nhà họ Phương ở chân núi Ly Sơn, trong cuộc nói chuyện giữa Phương Minh Viễn cùng Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly cũng đã nhắc đến chuyện này.
-Ha ha, những chuyện như thế này là chuyện quá bình thường.
Vũ Điền Trọng cười ngặt ngẽo nói. Thật là không thể tưởng tượng nổi Phương Minh Viễn cũng gặp phải loại người không có mắt như vậy. Kỳ thật loại chuyện cảnh sát bị rơi vào tay mấy đứa con của các gia đình quyền quý cũng là chuyện thường thấy, chỉ có điều phần nhiều là bọn họ có sự lựa chọn tốt hơn, đó chính là xã hội đen. Chỉ có điều Hoa Hạ luôn luôn vỗ ngực tự hào rằng mình là một xã hội công bằng, cán bộ là nô bộc của nhân dân, ở một chừng mực nào đó thì thường làm cho người ngoại quốc rất hay hiểu nhầm.
Nhưng với những người biết rõ về Hoa hạ thì bọn họ cảm nhận sâu sắc rằng, ở Hoa Hạ làm quan không khác nào được sống trên thiên đường. Quyền lớn tiền nhiều trách nhiệm nhỏ, chỉ cần làm sơ sơ, thủ đoạn thì bí mật một chút căn bản là sẽ không bị người khác phát hiện. Đâu có giống làm quan ở các nước khác, không chỉ ngày ngày đều bị các phương tiện truyền thông soi mói mà còn bị đảng đối lập rình như hổ rình mồi, chỉ cần làm việc sơ hở một chút thì sẽ gây ra bất mãn trong nhân dân. có làm đến lãnh đạo trung ương thì cũng không thể lộ liễu mà vơ vét về mình, Có đến là thủ tướng, tổng thống của một nước cũng đều như vậy, đâu có giống với hoa Hạ nhàn nhã tự tại, ngay cả việc minh bạch tài sản của mình cũng không cần phải báo cáo.
-Cậu Phương, tôi không thể không nói, xe của cậu thật sự là quá bình thường! Cơ bản là không xứng đáng với địa vị bây giờ của cậu!
Vũ Điền Quang Ly cũng bật cười nói.
-Đúng vậy, Quang Ly nói không sai, xe của cậu cũng vậy mà nhà của cậu cũng vậy, nói thật là không phù hợp với tài lực của cậu hiện giờ.
Vũ Điền Trọng trịnh trọng nói:
- Nếu ở Nhật Bản thì người có tiền như cậu có thể mua được cả một khu nhà ở vịnh Tokyo ấy chứ, hơn nữa phải là loại biệt thự có diện tích rộng lớn. Đi lại nếu không phải là dùng Rolls-Royce thì cũng phải là Cadillac của Mỹ.
Phương Minh Viễn biết rằng vịnh Tokyo là một khu tập trung toàn người giàu, khu biệt thự cao cấp ở đó cũng nổi tiếng giống như khu ở vịnh Nước Cạn ở Hong Kong vậy. Nhật Bản có thể nói là nổi tiếng khắp thế giới về khả năng lấp biển lấy đất, và vịnh Tokyo là vịnh nhân tạo nổi tiếng nhất thế giới, trở thành khu vực chỉ tập trung những người giàu. Vịnh Tokyo được xây dựng vào thập kỷ tám mươi của thế kỷ hai mươi, đặc sắc của khu này chính là việc chú trọng về môi trường sinh thái và nó liên tục phát triển thành khu vịnh biển sinh thái của thế giới. Cảnh sắc của vịnh Tokyo là lấy con người làm trung tâm, ở đây không những có thể thưởng thức được cảnh đẹp của vịnh mà còn có thể tham gia vào nó. Do khu nghành ngề của khu vịnh giàu có này tập trung chủ yếu là thương gia giàu có nên những phần cứng như giao thông, buôn bán, giáo dục… đều hết sức ưu việt, dù ở phương diện thiết kế, phong cách hay chất lượng của các công trình kiến trúc và lối sống ở đây đều là nơi xuất phát của các trào lưu mới của thế giới.
- Cậu Phương, không phải là tất cả những người giàu có đều thích khoe tài sản của mình. Như tôi được biết, rất nhiều người giàu có ở Nhật bản cũng không thích như vậy, nhưng cậu không thể không thừa nhận xa xỉ cũng có lúc tượng trưng cho thân phận. Lấy một ví dụ đơn giản nếu như tôi đi một chiếc xe tải đến cầu kiến bí thư tỉnh ủy của tỉnh Tần Tây các vị thì liệu bảo vệ có cho vào không?
Vũ Điền Trọng tiếp tục nói.
Phương Minh Viễn lắc đầu, đùa gì chứ, trừ khi ngồi bên trong đó là một quan chức, mà người quan đó nhân viên bảo vệ phải nhận ra và có một cấp bậc nhất định còn không thì trên kính chắn gió phải có giấy thông hành do ủy ban nhân dân tỉnh cấp, nếu không thì nhất định sẽ bị bảo vệ chặn lại không nói năng gì, hơn nữa khả năng được chuyển lời lên trên cũng không có. Bí thư tỉnh ủy bận trăm công nghìn việc làm gì có thời gian đi tiếp một lái xe bình thường.
- Nhưng nếu tôi đi một chiếc Rolls-Royce lại có lái xe riêng lại có hai chiếc Mercedes Benz chở tùy tùng ở phía sau, sau đó tới cầu kiến bí thư tỉnh ủy của các vị, bảo vệ chắc đến tám phần sẽ ngăn tôi lại nhưng chắc chắn anh ta sẽ thông báo với các quan chức ở bên trong để một người nắm quyền quyết định ra gặp tôi ít nhất là để nắm một chút về thân phận và mục đích của tôi, đúng không? Vì vậy mới nói xa xỉ trong rất nhiều trường hợp cũng chính là tượng trưng cho thân phận của cậu. Có địa vị xã hội, mấy kẻ đuôi mù có muốn đụng vào cậu cũng phải suy nghĩ cho kỹ, chuyện đó cũng sẽ giúp cậu tránh được một số phiền phức trong một số trường hợp xã giao, sẽ tiết kiệm được cho cậu không ít thời gian.
Vũ Điền Trọng nói một cách rất chân thành.
Phương Minh Viễn có chút suy nghĩ mà trầm ngâm trong chốc lát, không thể không nói ví dụ của Vũ Điền Trọng tuy hơi quá một chút nhưng lại nói rất rõ vấn đề. Từ lúc Phương Minh Viễn tái sinh đến giờ hoàn cảnh nhà họ Phương thay đổi như long trời lở đất, nhưng nói về hưởng thụ thì Phương Minh Viễn cũng chẳng khác gì kiếp trước, ngược lại lại còn cố ý kìm hãm việc tiêu xài vào những đồ xa xỉ, dù là đồ ăn mặc hay xe hay nhà cũng đều không tương xứng với tài lực của hắn.
Tất nhiên trong đó cũng có nguyên nhân vì Phương Minh Viễn và cũng có yếu tố là do hai vợ chồng ông cụ Phương, hai vợ chồng đã vất vả nửa đời người lúc nào cũng sống một cuộc sống rất giản dị, dù bây giờ đã giàu lên nhưng vẫn không tỏ ra là người giàu có. Chính vì hai vị như thế nên đến đời thứ hai là Phương Thắng cũng không dám quá đà, đâu có như Phương Bân vì đã đến Hong Kong rời xa hai vị nên đã mua hẳn một chiếc BMW.
Nhà họ Phương bây giờ, ngoài khu nhà dưới chân núi Ly Sơn ra thì không có gì đáng gọi là xa xỉ. Nhưng mấy căn nhà này nếu bây giờ tính đến giá trị thật của nó có khi còn không đáng giá bằng đồ đang đeo trên người của Vũ Điền Trọng và Vũ Điền Quang Ly. Vũ Điền Trọng thì không nói làm gì, chỉ có chiếc đồng hồ và chiếc nhẫn, chỉ tính mình Vũ Điền Quang Ly thôi, trên đầu thì trâm cài, tai thì đeo vòng tai, cổ lủng lẳng dây chuyền, đồng hồ đeo tay, lắc tay, cái nào mà không phải là đồ xa xỉ tinh xảo. Ngành bất động sản ở Hoa Hạ trước thời kỳ tăng nhiệt thì mấy thứ này thật sự là có thể đổi được mấy gian phòng này.
-Thế này đi cậu Phương, đợi sau khi chúng ta ký hợp đồng, tôi về đến Tokyo nhất định sẽ tặng cậu một chiếc xe thể thao cao hạng nhất!
Vũ Điền Trọng cười tít mắt nói. Lần này đến Hoa Hạ ông ta thật sự đã thu được khá nhiều! Mấy ngày hôm nay ông ta đã nghiêm túc khảo sát thị trường Hoa Hạ nhận thấy rằng thị trường lao động ở đây có công lao động thấp đáng kinh ngạc. Ở Nhật Bản một tháng lương cho công nhân có thể bằng ở đây thuê mười công nhân làm việc trong một năm, như thế mà ở Phụng Nguyên cũng đã xem là cao rồi. Hơn nữa nhà máy điện ở Phụng Nguyên có hơi lạc hậu nhưng lại không thiếu người có kinh ngiệm trong lĩnh vực này, những người này chỉ cần được đào tạo một thời gian thì hoàn toàn có thể đảm nhận được những công việc trong tương lai.
Chỉ điều này thôi thì chi phí cho việc sản xuất MD của công ty cổ phần Thế Gia đã giảm đi ba bốn lần rồi, lại tính thêm sự chênh lệch về giá thuế giữa hai nước cộng thêm với chi phí vận chuyển nữa thì có thể giảm hơn ba bốn lần so với sản xuất ở Nhật Bản. Có thêm ba phần chi phí này, Vũ Điền Trọng tin rằng tương lai của MD sẽ không có biên giới, ông ta còn đang tính toán xem liệu có nên mở một trung tâm đào tạo về phần mềm ở Hoa Hạ hay không để từ Hoa hạ tuyển mộ những người có thiên phú về chương trình máy tính để chuyển cả trung tâm sản xuất trò chơi về vùng duyên hải Hoa Hạ, nếu như vậy thì chi phí cho việc sản xuất trò chơi sẽ giàm mạnh! Thấp đủ cho những người trong ngành của Nhật Bản tiếc đến rớt nước mắt!
Phương Minh Viễn bật cười:
- Ông Vũ Điền, nếu như ông thật lòng muốn tặng thì tôi đây cũng xin cung kính không bằng tuân mệnh. Chỉ có điều tôi có một yêu cầu, xe của châu Âu hay của Mỹ đều không thành vấn đề nhưng xin cho tôi không nhận xe Nhật, được chứ?
Sắc mặt Vũ Điền Trọng hơi sầm xuống, câu này nghe thật chẳng xuôi tai tí nào.
-So với xe của Mỹ hay của châu Âu thì xe của quý quốc thật sự là chưa được mạnh lắm. Nói thật tôi là người sợ chết vẫn cảm thấy xe của Âu hay Mỹ cũng đều tốt hơn xe của quý quốc vài phần, nếu như vậy, một khi xảy ra chuyện gì thì an toàn của những người trong xe vẫn được đảm bảo cao hơn.
Tất nhiên Phương Minh Viễn sẽ không nói thẳng rằng hắn không có hứng thú với xe của Nhật
Kiếp trước hắn đã từng xem qua một câu chuyện cười đó là chuyện liên quan đến sự so sánh chất lượng giữa xe của Nhật và của Đức, đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ như mới xảy ra.
Xe Nhật và xe Đức đều đi qua chướng ngại vật với tốc độ bằng nhau, lúc xe đạt đến 50km người Nhật giải thích với người lái xe:
-Anh xem, đây là kỹ thuật tiên tiến nhất, cộng cơ hạ thấp dần, đảm bảo là sẽ không tạo ra nguy hiểm cho người lái, đây là động cơ dựa vào nguyên lý hấp thụ năng lượng tạo nên kết cấu hấp thụ ba tầng, đảm bảo nó thông qua các loại thay đổi hình dạng sẽ giúp đảm bảo an toàn cho người lái xe.
Anh ta còn ba hoa chích chòe những gì gì nữa nhưng tóm lại thì xe vẫn nằm trong danh sách những loại xe “phế liệu”.
Trong khi đó người Đức chỉ giải thích có đúng một câu:
- Hãy nhìn xem, chẳng có vấn đề gì, chỉ cần chỉnh lại đầu xe cho nhỏ gọn một chút là được.
Sau đó khi tốc độ đạt đến 100 km và đâm vào chướng ngại vật xong thì nhân viên người Đức thẹn thùng nói với lái xe:
- Thật xin lỗi, tốc độ xe quá cao, xe của quý khách báo hư rồi!
Còn người Nhật thì lại lớn tiếng mắng người lái xe lúc này đang bất tỉnh nhân sự người thì be bét máu rằng:
- Chết là xứng đáng, lái tốc độ nhanh như vậy, lại còn dám đâm vào tường!
/1605
|