-Cháu hy vọng cục và tỉnh sẽ lên giọng mà xử lý chuyện này chứ không được che đậy sự việc, cũng coi như là cảnh cáo đối với các cảnh sát như con sâu làm rầu nồi canh trong hệ thống cảnh sát thành phố Phụng Nguyên. Ít nhất là làm cho bọn họ kiềm chế một chút.
Phương Minh Viễn nói.
Đối với yêu cầu của Phương Minh Viễn, Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không thể ngờ được Phương Minh Viễn lại có thể đưa ra một yêu cầu như vậy, cao giọng xử lý Hồ Xử. Tuy rằng hai người đã thống nhất là sẽ nghiêm khắc xử lý mấy người Hồ Xử không chỉ là vì giết gà dọa khỉ làm cho những người khác sợ mà còn là vì thái độ của Phương Minh Viễn đối với mình, vì vậy mấy người Hồ Xử chỉ có một kết cục mà thôi. Nhưng hai người lại chưa bao giờ nghĩ đến việc xử lý việc này một cách rùm beng lên, làm như thế chẳng phải là tự bôi nhọ lên mặt mình, đem mặt tối của cảnh sát ra phơi bày trước công chúng sao? Lãnh đạo tỉnh sẽ nhìn chuyện này như thế nào đây?
Phương Minh Viễn hiểu những ý nghĩ của hai người nên mỉm cười nói:
-Giám đốc Dương, cục trưởng Tôn, nói như thế này cũng có chút thất lễ, nên mong hai vị bỏ qua cho. Trong ngành cảnh sát mỗi năm xảy ra bao nhiêu chuyện tương tự như thế này? Cháu nghĩ chắc không phải chỉ có dăm ba lần. Nhân dân thành phố cũng không phải là không biết gì về hiện trạng xã hội của thành phố mình, như vậy nếu như những chuyện ám muội trong ngành cảnh sát nhiều như vậy mà lại không mang vài ba vụ ra xử lý thì nhân dân sẽ nghĩ thế nào đây? Bọn họ sẽ nói là các vị quan chức bao che cho nhau. Vì vậy cháu nghĩ chuyện này phải cao giọng xử lý thì nhân dân mới cảm thấy như trút được cục tức trong lòng ra, xóa sạch đội ngũ cảnh sát như con sâu làm rầu nồi canh! Chuyện này cháu nghĩ là hoàn toàn có lợi cho hình tượng của ngành cảnh sát.
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm lập tức hiểu ra vấn đề, trên mặt cũng lộ ra một nét vui mừng.
-Nhưng…
Dương Quân Nghĩa vẫn còn chần chừ. Qua được cửa ải của nhân dân, vậy thì cửa ải lãnh đạo phải làm sao đây? Dù sao làm quan ở Hoa Hạ, nói một câu thật lòng, ý kiến của lãnh đạo còn quan trọng hơn ý kiến của quần chúng! Lãnh đạo chính là người nắm giữ tiền đồ của mình, nếu như lãnh đạo cảm thấy hành động của mình là làm mất mặt tỉnh thì cho dù quần chúng có tán thưởng mình lên đến tận mây xanh cũng chẳng có tác dụng gì! Đây chính là hiện thực trong chốn quan trường ở Hoa Hạ, Dương Quân Nghĩa dù có không cảm thấy thuận mắt cũng không thể không tuân thủ.
-Một chuyện lớn như vậy, e rằng lãnh đạo tỉnh cũng đã nghe được phong thanh rồi, muốn giấu cũng không giấu được. Nếu như giám đốc Dương lo lắng lãnh đạo tỉnh sẽ phẫn nộ vì các vị không che đậy chuyện này mà làm mất đi hình ảnh của tỉnh thì hai vị hoàn toàn có thể dồn hết trách nhiệm của chuyện này lên đầu cháu, cứ nói là do cháu kiên quyết muốn như vậy. Cháu nghĩ lãnh đạo tỉnh cũng sẽ không tức giận với một đứa trẻ như cháu đâu! Con nít mà, cứng đầu một chút, đòi hỏi nhiều một chút cũng là điều dễ hiểu, đúng không ạ?
Phương Minh Viễn giảo hoạt cười nói.
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm hiểu ý mỉm cười, đây đúng là một giải pháp. Là một đứa trẻ vị thành niên lại là người bị hại tất nhiên là sẽ có một số đặc quyền. Huống gì theo như lãnh đạo tỉnh, một người như Phương Minh Viễn luôn luôn quan tâm đến nghành cảnh sát nhưng lại bị lấy oán báo ân mà có hành động như thế cũng là cảm thấy hắn đã nể mặt lắm rồi. Nếu như đổi lại là người khác thì e rằng là đã sớm có hành động trả đũa rồi, phương minh viễn lại để cho cảnh sát tự xử lý là đã vô cùng vô cùng dịu dàng rồi. Hơn nữa cùng với địa vị của siêu thị Carrefour ngày càng nâng cao trong nền kinh tế của tỉnh Tần Tây thì chút ít thể diện này lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ nể mặt.
Chỉ cần Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm báo cáo trước với lãnh đạo của mình thì chuyện này tất nhiên sẽ chẳng là vấn đề.
-Dạ, cháu biết, công việc cảnh sát này sự nguy hiểm và lương bổng vẫn còn chưa tương xứng với nhau, đặc biệt là những cảnh sát trên tuyến đầu! Con người muốn sống sung túc một chút cũng là một chuyện rất bình thường. Dù nói thế nào, đây dù không phải là nơi cháu sinh ra nhưng về lâu dài mà nói đây sẽ là đại bản doanh nhà họ Phương chúng cháu, có thể nói đây là quê hương thứ hai của chúng cháu. Là người thì luôn muốn môi trường nơi mình sống được tốt đẹp, được sống trong một thành phố tốt đẹp, đúng không ạ? Vì vậy cháu cũng mong muốn, trị an của Phụng Nguyên càng ngày càng tốt.
Cuối cùng những lời định nói Phương Minh Viễn lại phải nuốt trở lại. Cách nghĩ của hắn tuy đúng nhưng những ví dụ về chuyện người tốt làm chuyện xấu thì nhiều vô số kể! Tốt nhất hắn phải thương lượng lại với ông nội vẫn hơn.
-Vậy là, vậy là cậu Phương có thể hiểu được cái khó của ngành cảnh sát chúng tôi, điều này đã làm cho chúng tôi cảm động lắm rồi, bảo đảm an ninh trật tự chính là nhiệm vụ không thể thoái thác của chúng tôi!
Tôn Nhất Phàm gật đầu liên tục nói. Chỉ cần Phương Minh Viễn không đề cập đến chuyện cắt tuyển thân nhân liệt sĩ của thành phố Phụng Nguyên thì hắn nói gì cũng được. Lần trước khi phân cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên gây ra rắc rối thì “lời đồn” đó đã gây nên một trận phong ba bão táp, điều này ông ta luôn khắc cốt ghi tâm. Nếu như ông ta không muốn bị đại đa số cảnh sát ghi hận trong lòng thì tốt nhất không nên chọc giận Phương Minh Viễn. Hơn nữa lần này với việc xử lý mấy người Hồ Xử Phương Minh Viễn cũng đã rất chiếu cố, làm ông ta vô cùng cảm kích.
- Chu Trụ, nếu đã không có chứng cứ rõ ràng thì hai vị không cần quan tâm đến gã nữa.
Lời nói của Phương Minh Viễn lập tức làm cho hai người kia cảm thấy nhẹ lòng. Tuy nói gia tộc Chu Trụ ở Phụng Nguyên này cũng không phải là một gia tộc lớn, gia đình không có người làm quan lớn, nhưng con trùng trăm chân, chết cũng không cứng, nếu như không có chứng cứ xác thực mà muốn hỏi tội Chu Trụ thì thật không dễ. Bọn họ còn phải nghĩ đến sự trả đũa của những người khác trong nhà họ Chu.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Một tên tép riu, Phương Minh Viễn bây giờ không có thời gian và hơi sức đâu mà “chiếu cố” đến y. Tuy nhiên với phong thái làm việc của y, lại rơi vào tay Phương Minh Viễn một lần nữa chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm ngồi thêm một lát nữa, sau khi nói chuyện phiếm hai người cáo từ ra về, trên bàn vẫn còn lưu lại hai tấm biển số xe, còn hai chiếc xe Santana bị giữ kia thì đã được đưa đến tổng bộ của siêu thị Carrefour ở thành phố Phụng Nguyên rồi.
Hai biển số xe nền trắng số đen do cảnh sát cấp một cái là 08888 cái kia là 68888, có thể nói đây đều là những số mà kiếp sau những chủ xe thường truy tìm. Hai biển số xe này sau năm 2000 nếu như ở Bắc Kinh hay Thượng Hải thì có thể đổi được cả chục nghìn tệ chứ chẳng ít. Có điều bây giờ ở Phụng Nguyên giá trị thị trường của những loại biển số như thế này vẫn đang còn chưa xuất hiện, chỉ có điều nó là dấu hiệu để đánh dấu những chiếc xe của những người quyền quý. Nhìn thấy biển số xe như vậy, tin rằng những cảnh sát ở trên đường trước khi đưa ra bất cứ quyết định nào đều phải suy nghĩ kỹ, những cảnh sát đó phải suy nghĩ thấu đáo, có chứng cứ xác thực thì mới dám chấp pháp.
Đây chính là cách mà Dương Quân Nghĩa đã nghĩ ra!
Phương Minh Viễn nói.
Đối với yêu cầu của Phương Minh Viễn, Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm không khỏi ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ không thể ngờ được Phương Minh Viễn lại có thể đưa ra một yêu cầu như vậy, cao giọng xử lý Hồ Xử. Tuy rằng hai người đã thống nhất là sẽ nghiêm khắc xử lý mấy người Hồ Xử không chỉ là vì giết gà dọa khỉ làm cho những người khác sợ mà còn là vì thái độ của Phương Minh Viễn đối với mình, vì vậy mấy người Hồ Xử chỉ có một kết cục mà thôi. Nhưng hai người lại chưa bao giờ nghĩ đến việc xử lý việc này một cách rùm beng lên, làm như thế chẳng phải là tự bôi nhọ lên mặt mình, đem mặt tối của cảnh sát ra phơi bày trước công chúng sao? Lãnh đạo tỉnh sẽ nhìn chuyện này như thế nào đây?
Phương Minh Viễn hiểu những ý nghĩ của hai người nên mỉm cười nói:
-Giám đốc Dương, cục trưởng Tôn, nói như thế này cũng có chút thất lễ, nên mong hai vị bỏ qua cho. Trong ngành cảnh sát mỗi năm xảy ra bao nhiêu chuyện tương tự như thế này? Cháu nghĩ chắc không phải chỉ có dăm ba lần. Nhân dân thành phố cũng không phải là không biết gì về hiện trạng xã hội của thành phố mình, như vậy nếu như những chuyện ám muội trong ngành cảnh sát nhiều như vậy mà lại không mang vài ba vụ ra xử lý thì nhân dân sẽ nghĩ thế nào đây? Bọn họ sẽ nói là các vị quan chức bao che cho nhau. Vì vậy cháu nghĩ chuyện này phải cao giọng xử lý thì nhân dân mới cảm thấy như trút được cục tức trong lòng ra, xóa sạch đội ngũ cảnh sát như con sâu làm rầu nồi canh! Chuyện này cháu nghĩ là hoàn toàn có lợi cho hình tượng của ngành cảnh sát.
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm lập tức hiểu ra vấn đề, trên mặt cũng lộ ra một nét vui mừng.
-Nhưng…
Dương Quân Nghĩa vẫn còn chần chừ. Qua được cửa ải của nhân dân, vậy thì cửa ải lãnh đạo phải làm sao đây? Dù sao làm quan ở Hoa Hạ, nói một câu thật lòng, ý kiến của lãnh đạo còn quan trọng hơn ý kiến của quần chúng! Lãnh đạo chính là người nắm giữ tiền đồ của mình, nếu như lãnh đạo cảm thấy hành động của mình là làm mất mặt tỉnh thì cho dù quần chúng có tán thưởng mình lên đến tận mây xanh cũng chẳng có tác dụng gì! Đây chính là hiện thực trong chốn quan trường ở Hoa Hạ, Dương Quân Nghĩa dù có không cảm thấy thuận mắt cũng không thể không tuân thủ.
-Một chuyện lớn như vậy, e rằng lãnh đạo tỉnh cũng đã nghe được phong thanh rồi, muốn giấu cũng không giấu được. Nếu như giám đốc Dương lo lắng lãnh đạo tỉnh sẽ phẫn nộ vì các vị không che đậy chuyện này mà làm mất đi hình ảnh của tỉnh thì hai vị hoàn toàn có thể dồn hết trách nhiệm của chuyện này lên đầu cháu, cứ nói là do cháu kiên quyết muốn như vậy. Cháu nghĩ lãnh đạo tỉnh cũng sẽ không tức giận với một đứa trẻ như cháu đâu! Con nít mà, cứng đầu một chút, đòi hỏi nhiều một chút cũng là điều dễ hiểu, đúng không ạ?
Phương Minh Viễn giảo hoạt cười nói.
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm hiểu ý mỉm cười, đây đúng là một giải pháp. Là một đứa trẻ vị thành niên lại là người bị hại tất nhiên là sẽ có một số đặc quyền. Huống gì theo như lãnh đạo tỉnh, một người như Phương Minh Viễn luôn luôn quan tâm đến nghành cảnh sát nhưng lại bị lấy oán báo ân mà có hành động như thế cũng là cảm thấy hắn đã nể mặt lắm rồi. Nếu như đổi lại là người khác thì e rằng là đã sớm có hành động trả đũa rồi, phương minh viễn lại để cho cảnh sát tự xử lý là đã vô cùng vô cùng dịu dàng rồi. Hơn nữa cùng với địa vị của siêu thị Carrefour ngày càng nâng cao trong nền kinh tế của tỉnh Tần Tây thì chút ít thể diện này lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ nể mặt.
Chỉ cần Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm báo cáo trước với lãnh đạo của mình thì chuyện này tất nhiên sẽ chẳng là vấn đề.
-Dạ, cháu biết, công việc cảnh sát này sự nguy hiểm và lương bổng vẫn còn chưa tương xứng với nhau, đặc biệt là những cảnh sát trên tuyến đầu! Con người muốn sống sung túc một chút cũng là một chuyện rất bình thường. Dù nói thế nào, đây dù không phải là nơi cháu sinh ra nhưng về lâu dài mà nói đây sẽ là đại bản doanh nhà họ Phương chúng cháu, có thể nói đây là quê hương thứ hai của chúng cháu. Là người thì luôn muốn môi trường nơi mình sống được tốt đẹp, được sống trong một thành phố tốt đẹp, đúng không ạ? Vì vậy cháu cũng mong muốn, trị an của Phụng Nguyên càng ngày càng tốt.
Cuối cùng những lời định nói Phương Minh Viễn lại phải nuốt trở lại. Cách nghĩ của hắn tuy đúng nhưng những ví dụ về chuyện người tốt làm chuyện xấu thì nhiều vô số kể! Tốt nhất hắn phải thương lượng lại với ông nội vẫn hơn.
-Vậy là, vậy là cậu Phương có thể hiểu được cái khó của ngành cảnh sát chúng tôi, điều này đã làm cho chúng tôi cảm động lắm rồi, bảo đảm an ninh trật tự chính là nhiệm vụ không thể thoái thác của chúng tôi!
Tôn Nhất Phàm gật đầu liên tục nói. Chỉ cần Phương Minh Viễn không đề cập đến chuyện cắt tuyển thân nhân liệt sĩ của thành phố Phụng Nguyên thì hắn nói gì cũng được. Lần trước khi phân cục cảnh sát sân bay Phụng Nguyên gây ra rắc rối thì “lời đồn” đó đã gây nên một trận phong ba bão táp, điều này ông ta luôn khắc cốt ghi tâm. Nếu như ông ta không muốn bị đại đa số cảnh sát ghi hận trong lòng thì tốt nhất không nên chọc giận Phương Minh Viễn. Hơn nữa lần này với việc xử lý mấy người Hồ Xử Phương Minh Viễn cũng đã rất chiếu cố, làm ông ta vô cùng cảm kích.
- Chu Trụ, nếu đã không có chứng cứ rõ ràng thì hai vị không cần quan tâm đến gã nữa.
Lời nói của Phương Minh Viễn lập tức làm cho hai người kia cảm thấy nhẹ lòng. Tuy nói gia tộc Chu Trụ ở Phụng Nguyên này cũng không phải là một gia tộc lớn, gia đình không có người làm quan lớn, nhưng con trùng trăm chân, chết cũng không cứng, nếu như không có chứng cứ xác thực mà muốn hỏi tội Chu Trụ thì thật không dễ. Bọn họ còn phải nghĩ đến sự trả đũa của những người khác trong nhà họ Chu.
Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Một tên tép riu, Phương Minh Viễn bây giờ không có thời gian và hơi sức đâu mà “chiếu cố” đến y. Tuy nhiên với phong thái làm việc của y, lại rơi vào tay Phương Minh Viễn một lần nữa chỉ là chuyện sớm muộn thôi.
Dương Quân Nghĩa và Tôn Nhất Phàm ngồi thêm một lát nữa, sau khi nói chuyện phiếm hai người cáo từ ra về, trên bàn vẫn còn lưu lại hai tấm biển số xe, còn hai chiếc xe Santana bị giữ kia thì đã được đưa đến tổng bộ của siêu thị Carrefour ở thành phố Phụng Nguyên rồi.
Hai biển số xe nền trắng số đen do cảnh sát cấp một cái là 08888 cái kia là 68888, có thể nói đây đều là những số mà kiếp sau những chủ xe thường truy tìm. Hai biển số xe này sau năm 2000 nếu như ở Bắc Kinh hay Thượng Hải thì có thể đổi được cả chục nghìn tệ chứ chẳng ít. Có điều bây giờ ở Phụng Nguyên giá trị thị trường của những loại biển số như thế này vẫn đang còn chưa xuất hiện, chỉ có điều nó là dấu hiệu để đánh dấu những chiếc xe của những người quyền quý. Nhìn thấy biển số xe như vậy, tin rằng những cảnh sát ở trên đường trước khi đưa ra bất cứ quyết định nào đều phải suy nghĩ kỹ, những cảnh sát đó phải suy nghĩ thấu đáo, có chứng cứ xác thực thì mới dám chấp pháp.
Đây chính là cách mà Dương Quân Nghĩa đã nghĩ ra!
/1605
|