Đúng như Triệu Tự An nói, nhà máy điện tử Đức Quang ngoài phân xưởng hiện đang còn gần ba phần tư đất lúc đầu là quy hoạch thuộc về nhà máy, nếu như bây giờ gom tất cả về lại thì cũng đủ để xây nhà máy ở những giai đoạn sau này. Còn về vấn đề giao thông có được sự đảm bảo của Triệu Tự An, Vũ Điền Quang Ly cũng không nói gì thêm nữa. Đường đường là cam kết của một bí thư quận, nếu còn nghi ngờ thì rõ ràng là không nể mặt Triệu Tự An rồi. Trong ấn tượng của Vũ Điền Quang Ly, quan chức ở Hoa Hạ không giống ở Nhật Bản, thể diện còn to hơn ông trời, tất cả quan chức đều đến chết cũng không chịu nhận mình là sai trước mặt dân chúng.
- Cậu Phương, cô Vũ Điền, lãnh đạo quận vùng Ly Sơn chúng tôi hết sức kỳ vọng vào dự án nhà máy điện tử lần này. Qua nghiên cứu lãnh đạo đã quyết định đem toàn lực mà hợp tác với các vị, bên chúng tôi sẽ cử ra một vị phó quận trưởng. À, chính là quận trưởng La Giang Lâm sẽ chuyên trách giải quyết những vấn đề phát sinh trong quá trình xây dựng nhà máy.
Triệu Tự An chỉ vào một người đàn ông trung niên nói:
- Phó quận trưởng La của chúng tôi đã tốt nghiệp cao học.
Người đàn ông trung niên ấy xem ra khoảng chừng trên dưới bốn mươi, dáng người không cao khoảng một mét bảy, đeo một đôi kính đen trong rất hào hoa phong nhã. Nghe thấy Triệu Tự An nói bèn tiến lên trên mấy bước nói:
- Cậu Phương, Cô Vũ Điền, tôi là La Giang Lâm, sau này mong hai vị chiếu cố.
Ông ta cũng được xem là tâm phúc do Triệu Tự An cất nhắc, nếu như không phải Triệu Tự An vì là bí thư công việc ngập đầu thì thành tích này cũng không đến lượt ông ta. Phương Minh Viễn và Vũ Điền chào xã giao với ông ta vài câu.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, xem lướt qua nhà máy một lượt. Thực ra Phương Minh Viễn đã biết nhà máy mà Triệu Tự An đề xuất với mình chính là nhà máy điện tử Đức Quang nơi mà Lâm Khải Đông và Hạ Thiên đã từng làm việc. Hắn đã qua Lâm Khải Đông và Hạ Thiên nắm rõ tình hình của nhà máy rồi, hai người bọn họ cũng được xem là công nhân lâu năm làm việc từ khi nhà máy được thành lập tới giờ, đối với tình hình của nhà máy nắm rõ như lòng bàn tay. Nói khó nghe một chút thì nội tình của nhà máy Đức Quang e là Phương Minh Viễn còn nắm rõ hơn Triệu Tự An. Hắn sở dĩ đi cùng Vũ Điền Quang Ly và Triệu Tự An đến đây chẳng quan là vì muốn quan sát thực tế một chút để xác thực những thông tin có được mà thôi.
Mà những thứ bày ra trước mắt này đã đảm bảo những lời Lâm Khải Đông và Hạ Thiên nói là đúng. Nhà máy này đã rõ ràng là mục nát từ đầu đến cuối rồi, ngoài phần đất và một số công nhân lão luyện ra thì hoàn toàn vô giá trị.
Phương Minh Viễn vừa quan sát vừa cân nhắc. Việc xây dựng nhà máy liên doanh có thể nghĩ đến việc cho Lâm Khải Đông và Hạ Thiên quay trở lại nghề cũ, có bọn họ ở đó những công nhân nào của nhà máy còn dùng được những công nhân nào không dùng được bọn họ đều biết hết. Có điều cũng phải nhắc nhở bọn họ trước không để đến lúc đó bọn họ mềm lòng lại nhận hết công nhân trước đây của nhà máy điện tử Đức Quang. Phương Minh Viễn là người làm ăn chứ không phải đi làm từ thiện, có chiếu cố cũng phải phù hợp với điều kiện của nhà máy mới được, chứ không phải là ban phát lòng tốt vô tội vạ. Cá nhân có trách nhiệm của cá nhân, việc giải quyết vấn đề thất nghiệp trách nhiệm chủ yếu vẫn thuộc về chính quyền, cá nhân dù cho năng lực có mạnh như Bill Gates đi nữa thì đối mặt với làn sóng thất nghiệp của Phụng Nguyên thì cũng bó tay không có biện pháp. Những chuyện này không thể lẫn lộn được.
- Bí thư Triệu, tôi nghe nói nhà máy điện tử Đức Quang này mấy năm trước là một doanh nghiệp đóng lượng tiền thuế khá lớn của quý quận? Doanh thu hàng năm cũng vượt qua con số triệu tệ có đúng không ạ?
Vũ Điền Quang Ly tò mò hỏi:
- Loại máy các-xét, tuy là đã lỗi thời với người dân thành phố nhưng theo tôi được biết vùng nông thôn của quý quốc vẫn là một thị trường khá tiềm năng. Sao lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy mà lâm vào hoàn cảnh này?
Triệu Tự An hơi nhíu mày, đừng nói là Vũ Điền Quang Ly cảm thấy kỳ lạ, đến ông ta mỗi lần nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ lạ. Một nhà máy lớn như vậy lại nhận được không ít sự hậu thuẫn của chính quyền mà chỉ trong một thời gian ngắn đã sụp đổ nhanh chóng? Nhưng thời gian ông ta giữ chức quyền quận trưởng quận Ly Sơn mới từ năm tám tám, lúc đó nhà máy Đức Quang đã có dấu hiệu suy tàn rồi, còn về tình hình trước đó ông ta cũng không biết. Tất nhiên Triệu Tự An có thể khẳng định sự suy yếu của nhà máy Đức Quang chắc chắn bí thư tiền nhiệm Uông Dương cũng có phần trách nhiệm, có điều ông ấy hiện giờ đã được điều đến một doanh nghiệp khác trong thành phố nhận chức mới, bây giờ muốn truy cứu trách nhiệm của ông ta cũng không phải dễ. Có điều những lời này làm sao có thể nói cho một người ngoại quốc như Vũ Điền Quang Ly biết được.
Phương Minh Viễn tất nhiên là nhìn ra chỗ khó nói này của Triệu Tự an vội vàng lái sang chuyện khác:
- Bí thư Triệu, nếu đã đến rồi, hay là chúng ta đi thăm luôn khu đất chưa dùng tới của nhà máy luôn đi.
Triệu Tự An vội vàng gọi một người chừng trên năm mươi tuổi trên mặt có vài nét rụt rè tới. Lúc đầu Triệu Tự An cũng đã giới thiệu sơ qua về người này với Phương Minh Viễn, ông ta là giám đốc hiện thời của nhà máy Đức Quang, Ngũ Đắc Thủy, còn về chuyện bí thư đảng ủy của nhà máy thì vẫn đang còn là một điều huyền bí, đã không có người muốn hay nói cách khác là ngốc nghếch đâm đầu vào nhận chức ở một nhà máy đã gần như là phá sản nữa rồi. Và Ngũ Đắc Thủy trước đây vốn cũng chỉ là phó giám đốc quản lý sản xuất của nhà máy mà thôi, khi không còn đường nào để đi cũng như các lãnh đạo khác của nhà máy cũng lần lượt ra đi thì ông ta không thể không nhận chức giám đốc này.
Lần này mấy người Triệu Tự An đến hơi đột ngột không có thông báo trước nên mãi cho đến khi mấy người lên đường đến thì Ngũ Đắc Thủy mới biết tin. Đây cũng là yêu cầu của Phương Minh Viễn, hắn muốn xem mặt chân thực nhất của nhà máy này chứ không phải là xem vẻ ngoài được tô son trát phấn. Tất nhiên đối với yêu cầu này của Phương Minh Viễn, Triệu Tự An cũng tương đối đồng tình, điều này cũng tránh việc sau khi thông tin bị lộ thì những công nhân thất nghiệp của nhà máy sẽ gây rối loạn. Từ lúc nhậm chức quận trưởng Ly Sơn đến giờ, Triệu Tự An mỗi lần đến thị sát một nhà máy trong vùng thì đều vấp phải những chất vấn của những công nhân lâu năm tại đây, yêu cầu được giải thích về những phiền muộn của họ.
Tuy rằng ông ta rất thông cảm với những người đã dâng hiến cả tuổi xuân cho đất nước này, ông ta cũng muốn những doanh nghiệp nhà nước này có thể bình bình an an mà tiếp tục sản xuất kinh doanh để làm ra càng nhiều lợi nhuận cho đất nước, chỉ cần có thể duy trì được hoạt động sản xuất của nhà máy để có đủ tiền trả lương cho công nhân thì ông ta đều đồng ý hết. Nhưng thực lại không bao giờ chiều lòng người, những doanh nghiệp này đều làm ăn thua lỗ, nếu như không phải chính phủ vì để duy trì ổn định mà bắt ép ngân hàng cho vay vốn thì những doanh nghiệp này đã sớm đóng của từ lâu rồi. Nhưng bây giờ ngân hàng cũng vì suy nghĩ đến chuyện thu hồi thành công số tiền đã vứt cho các doanh nghiệp sống dở chết dở này mà không thể chấp nhận được nữa.
Vì vậy đối với yêu cầu của chính phủ có rất nhiều phương diện ngân hàng cũng đã tỏ thái độ cự tuyệt. Mà nếu không có tiền vay vốn mà chỉ dựa vào tài chính của doanh nghiệp thì căn bản là không thể chống đỡ nổi vì vậy từ chức trở thành lựa chọn tất yếu của bọn họ. Triệu Tự An rất thông cảm cho bọn họ, ngay đến ông ta cũng chẳng có cách nào khác. Mấy lần đầu ông ta còn có kiên nhẫn giải thích với mọi người nhưng sau đó ông ta cũng là tránh được chỗ nào thì nên tránh, cả xã hội đang thay đổi, không phải chỉ dựa vào ý chí của một người mà có thể làm cho nó chuyển dời được. Đừng nói ông ta chỉ là một bí thư của một quận hẻo lánh ở Phụng Nguyên, nếu như ông ta là một lãnh đạo cốt cán ở Bắc Kinh thì cũng bất lực mà nhìn nó thay đổi chứ không thể nào ngăn cản được.
- Giám đốc Ngũ, đưa chúng tôi đến khu đất chưa xây dựng xem thế nào.
Giọng của Triệu Tự An nghe rất ôn hòa.
- Dạ, dạ cái này….bí thư Triệu.
Ngũ Đắc Thủy lắp bắp nói:
- Trước đây…trước đây đã rào thành một vòng lớn, rất là bất tiện.
- Hả? Bên cạnh xưởng chẳng phải là có một lối nhỏ đi vào sao? Từ đó có thể xem được rất thuận tiện.
Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi:
- Cửa đó bị lấp rồi sao?
Hắn nhớ rất rõ Lâm Khải Đông và Hạ Thiên đã từng đề cập đến cái cửa này.
Mặt Ngũ Đắc Thủy tái đi, khó khăn lắm mới nhấc nổi miệng lắp bắp:
- Cậu, cậu Phương, cái cái cửa đó vẫn còn, chỉ có điều…
Ông ta thật sự không hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại có thể biết được về cái cửa đó. Cái cửa đó là do công nhân trong nhà máy tự mở, chỉ có thể để hai người đi qua cùng một lúc, đó là một con đường đất có thể thông thẳng với quốc lộ, con đường đó chỉ có thể đi được xe đạp hay xe ba bánh, xe tải to một chút cũng không qua được.
- Ôi trời, cái gì mà chỉ có chỉ có, mau dẫn đường đi!
Triệu Tự An mất kiên nhẫn nói. Cái ông Ngũ Đắc Thủy này đúng là bùn nhão đỡ không nổi tường, với bộ dạng này làm sao có thể thay mặt nhà máy Đức Quang đạt được lợi ích từ Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly đây? Nhưng trong nhà máy còn ai có thể đảm nhiệm ngoài Ngũ Đắc Thủy đây?
Ngũ Đắc Thủy nơm nớp lo sợ đi trước dẫn đường, Phương Minh Viễn và mấy người đi theo sau.
- Cậu Phương, có thể tiết lộ một chút việc xây dựng công trình nhà máy lần này sẽ đầu tư bao nhiêu tiền để đào tạo công nhân không?
Triệu Tự An hỏi nhỏ:
- Áp lực của lãnh đạo quận bây giờ không hề nhỏ, tất cả mọi người đều đang mong tin tức từ cậu đấy
Phương Minh Viễn ngầm nhếch miệng. Bây giờ mà áp lực lớn, thế đợi đến sau năm chín sáu khi các doanh nghiệp nhà nước của Hoa Hạ đạt đến đỉnh cao thì chẳng nhẽ không qua nổi những ngày ấy? Có điều những lời này hắn chỉ nghĩ thầm trong bụng chứ không thể nói ra.
- Bước đầu thu nhận khoảng ba trăm người, đây là đã bao gồm cả hậu cần và nhân viên quản lý.
Phương Minh Viễn cũng đâu có cần giấu giếm điều này.
Khoảng ba trăm người, mặt Triệu Tự An ánh lên một tia vui mừng, như thế có nghĩa là ngoài thu nhận hết số công nhân nhà máy Đức Quang ra còn có thể thu nhận một bộ phận người ở ngoài nữa. Như thế đối với Ly Sơn mà nói cũng đã thu nhận đến bảy tám phần công nhân thuộc lĩnh vực điện tử rồi. Tất nhiên ông ta cũng không hy vọng là tất cả số người này đều là của Ly Sơn, ăn thịt cũng phải để lại cho người khác miếng xương chứ, nếu không các quận khác trong thành phố sẽ xem ông ta là kẻ thù mất. Điều này cực kỳ bất lợi với tiền đồ sau này của ông ta.
Lúc này đoàn người đã tới được bức tường thuộc phía bắc nhà máy. Đúng như Phương Minh Viễn nói ở đây có một chiếc cửa sắt, bên ngoài cửa sắt là đất ruộng. Nhưng sau khi Ngũ Đắc Thủy mở cửa ra thì mọi người phát hiện ở bên ngoài trồng toàn là rau và lúa mì, thậm chí còn xuất hiện mấy cái nhà kính nữa.
- Ngũ Đắc Thủy, chuyện này là thế nào?
Nét mặt Triệu Tự An sa sầm xuống. Ông ta tuy là quan chức nhưng cũng không phải là không biết phân biệt ngũ cốc, khu đất này chắc chắn không phải là mới được canh tác.
- Bí thư Triệu, cái này cũng là bị bí thư Uông cho thuê đi rồi ạ.
Ngũ Đắc Thủy lắp bắp nói. Thì ra do nhà máy Đức Quang sau này không thể sản xuất được nữa, những xưởng hiện có bây giờ đã đủ để sử dụng rồi mà những diện tích quy hoạch cho nhà máy vẫn bị bỏ hoang nên sau đó không biết là Uông Dương liên hệ với người ta hay người ta tự liên hệ với Uông Dương để cho thuê đất. Thời hạn thuê mãi đến năm sau mới kết thúc, tiền thuê năm nay người ta đã trả và đã bị chuyển thành tiền trả lương cho công nhân hết rồi.
Triệu Tự An tức đến nỗi không thể nói được câu nào, chuyện nhà máy Đức Quang đem phần đất thuộc quy hoạch của mình cho thuê không có gì là lớn. Một nhà máy đang đứng trên bờ vực phá sản như nó mà cứ ôm khư khư lấy khoảng đất đó thì mới là ngốc. Việc cho thuê dù gì cũng có thể kiếm được chút tiền lãi để phát lương cho công nhân.
Vấn đề là khi lãnh đạo đảng ủy đến thị sát nhà máy lại không phát hiện ra điều này, điều này thật sự làm Triệu Tự An tức chết đi được. Mảnh đất này đã bị canh tác hơn nữa lại đến năm sau mới hết hạn, nhà máy liên doanh của Phương Minh Viễn nếu cần đất thì phải làm sao? Nếu như những nhân viên thị sát kia có thể phát hiện ra điều này sớm hơn một chút thì dù là tìm một nơi khác hay là thỏa thuận với các chủ thuê đất ở đây để tìm sự đồng thuận thì vẫn tốt hơn bây giờ nhiều!
Như thế này thì Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly sẽ nghĩ sao về năng lực của chính quyền Ly Sơn đây? Và họ sẽ nhìn vị bí thư đảng ủy này như thế nào đây? Đây chẳng phải là làm mất mặt ông ta ngay tại trận sao?
Đúng vào lúc đó, từ trong nhà máy có một người vội vã chạy ra nói nhỏ với La Giang Lâm chuyện gì đó, mặt ông ta lập tức thay đổi chạy nhanh đến bên Triệu Tự An nói:
- Bí thư Triệu, bí thư khu Nhạn Tháp Phan Viện Quân và chủ tịch Mẫn Minh Hoa đã đưa người tới trước cửa nhà máy và chuẩn bị vào tới đây.
Triệu Tự An thất kinh, lúc này mới ngạc nhiên hỏi nhỏ:
- Bí thư Phan và mấy người đó đến đây làm gì? Sao lại chẳng nói trước câu nào thế?
Ông ta tất nhiên là có quen biết với Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa, khi đi họp trên thành phố cũng hay gặp nhau, nhưng cũng không thể gọi là bạn bè cũng chỉ là đồng nghiệp gật đầu chào nhau vậy thôi. Thế mà lúc này mấy người Phan Viện Quân chưa thông báo mà đến nhà máy Đức Quang chắc chắn là có điều gì đó kỳ lạ.
- Ôi chao, bí thư Triệu, mấy người bí thư Phan còn đến vì chuyện gì nữa? Ông đừng quên bên Nhạn Tháp cũng có một nhà máy điện tử sắp phá sản!
La Giang Lâm nói toạc ra điều cơ mật. La Giang Lâm rất kỳ vọng vào chuyến khảo sát lần này của Phương Minh Viễn đến nhà máy Đức Quang, nếu có thể thuận lợi đi vào sản xuất tạo ra lợi ích kinh tế thì không những có thể cải thiện được tình hình tài chính của huyện mà một người đảm nhận công việc chủ yếu như ông ta chắc chắn sẽ là người có công đầu. Ở trong quận có không biết bao nhiêu người vì chuyện này mà thèm nhỏ dãi, nếu không phải là có Triệu Tự An hết lòng tiến cửa thì căn bản là chuyện này cũng chẳng đến lượt ông ta. Hơn nữa nếu như ông ta làm tốt chuyện này vô tình sẽ tạo được mối quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, đối với tiền đồ sau này của La Giang Lâm ông ta cực kỳ có lợi!
Chỉ có điều cơ hội hiếm có này đã đến tay mà lại phải trơ mắt ếch nhìn mà không nắm được, đây đúng là một bi kịch lớn của những người làm lãnh đạo! La Giang Lâm thật sự không muốn giấc mộng của mình tan biến thành hư không để trở thành trò cười cho thiên hạ.
Triệu Tự An lập tức hiểu ra, ông ta cũng vì sự việc xảy ra quá đột ngột mà đầu óc không được tỉnh táo. Sau khi được La Giang Lâm nhắc nhở thì lập tức nhớ ra rằng từ sau khi nhà họ Phương ký hợp tác với công ty cổ phần Sega thì trong thành phố đã rộ lên tin đồn Phan Viện Quân đã xin với Bí thư thành ủy và chủ tịch thành phố cho quận Nhạn Tháp được đảm nhận dự án này.
Thậm chí là còn có tin đồn như thế này, người ta nói Phan Viện Quân oán trách hai lãnh đạo ngoài siêu thị Carrefour và quán ăn Phương Gia thì mỗi quận đều có ra thì chỉ có Ly Sơn là có được hai hạng mục đầu tư khác của nhà họ Phương đó là một khách sạn cao cấp và bây giờ là một khu du lịch náo nhiệt. Mỗi năm chỉ dựa vào hai cái này thôi thì đã đưa về cho Ly Sơn cả triệu tiền thuế, mà mỗi năm lại tăng hơn so với năm trước. Hơn nữa lúc trước nhà họ Phương mở siêu thị còn giải quyết vấn đề nhà ở cho một số lượng người khá lớn, bây giờ cái khu nhỏ đó đã trở thành một “tác phầm kinh điển” trong việc giải phóng mặt bằng ở Ly Sơn. Huyện Ly Sơn ăn thịt thì cũng phải chừa cho huyện khác ít xương chứ!
Ông ta cũng biết được rằng tuy Phương Minh Viễn không nhắc tới nhưng chắc chắn mấy ngày nay những lãnh đạo quận trong thành phố đã có không ít người liên hệ với nhà họ Phương và chắc chắn Phan Viện Quân là một trong số đó. Bây giờ cả hai lãnh đạo của Nhạn Tháp Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa đều đã xuất binh chạy đến tận đây rõ ràng là có y muốn đoạt dự án này về mình rồi!
“Chuyện này phải làm thế nào cho phải” trong lòng Triệu Tự An lúc này chợt dâng lên suy nghĩ, cái này người ta gọi là nhà dột lại còn gặp mưa liên tục, đi ngược dòng lại còn gặp phải gió ngược chiều! Sự việc trước mắt còn chưa có cách giải quyết thì lại xuất hiện ngay một Phan Viện Quân ngáng đường, đừng nói là miếng mồi ngon này đã ngậm vào tận miệng rồi mà còn phải nhả ra chứ!
Còn chưa đợi ông ta suy nghĩ rõ ràng thì đã nhìn thấy từ phía cửa chính của nhà máy điện tử Đức quang có một đoàn người đang đi vào, hai người dẫn đầu mặt cười teo toét đó chính là Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa bí thư quận ủy và chủ tịch quận Nhạn Tháp.
- Cậu Phương, cô Vũ Điền, lãnh đạo quận vùng Ly Sơn chúng tôi hết sức kỳ vọng vào dự án nhà máy điện tử lần này. Qua nghiên cứu lãnh đạo đã quyết định đem toàn lực mà hợp tác với các vị, bên chúng tôi sẽ cử ra một vị phó quận trưởng. À, chính là quận trưởng La Giang Lâm sẽ chuyên trách giải quyết những vấn đề phát sinh trong quá trình xây dựng nhà máy.
Triệu Tự An chỉ vào một người đàn ông trung niên nói:
- Phó quận trưởng La của chúng tôi đã tốt nghiệp cao học.
Người đàn ông trung niên ấy xem ra khoảng chừng trên dưới bốn mươi, dáng người không cao khoảng một mét bảy, đeo một đôi kính đen trong rất hào hoa phong nhã. Nghe thấy Triệu Tự An nói bèn tiến lên trên mấy bước nói:
- Cậu Phương, Cô Vũ Điền, tôi là La Giang Lâm, sau này mong hai vị chiếu cố.
Ông ta cũng được xem là tâm phúc do Triệu Tự An cất nhắc, nếu như không phải Triệu Tự An vì là bí thư công việc ngập đầu thì thành tích này cũng không đến lượt ông ta. Phương Minh Viễn và Vũ Điền chào xã giao với ông ta vài câu.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, xem lướt qua nhà máy một lượt. Thực ra Phương Minh Viễn đã biết nhà máy mà Triệu Tự An đề xuất với mình chính là nhà máy điện tử Đức Quang nơi mà Lâm Khải Đông và Hạ Thiên đã từng làm việc. Hắn đã qua Lâm Khải Đông và Hạ Thiên nắm rõ tình hình của nhà máy rồi, hai người bọn họ cũng được xem là công nhân lâu năm làm việc từ khi nhà máy được thành lập tới giờ, đối với tình hình của nhà máy nắm rõ như lòng bàn tay. Nói khó nghe một chút thì nội tình của nhà máy Đức Quang e là Phương Minh Viễn còn nắm rõ hơn Triệu Tự An. Hắn sở dĩ đi cùng Vũ Điền Quang Ly và Triệu Tự An đến đây chẳng quan là vì muốn quan sát thực tế một chút để xác thực những thông tin có được mà thôi.
Mà những thứ bày ra trước mắt này đã đảm bảo những lời Lâm Khải Đông và Hạ Thiên nói là đúng. Nhà máy này đã rõ ràng là mục nát từ đầu đến cuối rồi, ngoài phần đất và một số công nhân lão luyện ra thì hoàn toàn vô giá trị.
Phương Minh Viễn vừa quan sát vừa cân nhắc. Việc xây dựng nhà máy liên doanh có thể nghĩ đến việc cho Lâm Khải Đông và Hạ Thiên quay trở lại nghề cũ, có bọn họ ở đó những công nhân nào của nhà máy còn dùng được những công nhân nào không dùng được bọn họ đều biết hết. Có điều cũng phải nhắc nhở bọn họ trước không để đến lúc đó bọn họ mềm lòng lại nhận hết công nhân trước đây của nhà máy điện tử Đức Quang. Phương Minh Viễn là người làm ăn chứ không phải đi làm từ thiện, có chiếu cố cũng phải phù hợp với điều kiện của nhà máy mới được, chứ không phải là ban phát lòng tốt vô tội vạ. Cá nhân có trách nhiệm của cá nhân, việc giải quyết vấn đề thất nghiệp trách nhiệm chủ yếu vẫn thuộc về chính quyền, cá nhân dù cho năng lực có mạnh như Bill Gates đi nữa thì đối mặt với làn sóng thất nghiệp của Phụng Nguyên thì cũng bó tay không có biện pháp. Những chuyện này không thể lẫn lộn được.
- Bí thư Triệu, tôi nghe nói nhà máy điện tử Đức Quang này mấy năm trước là một doanh nghiệp đóng lượng tiền thuế khá lớn của quý quận? Doanh thu hàng năm cũng vượt qua con số triệu tệ có đúng không ạ?
Vũ Điền Quang Ly tò mò hỏi:
- Loại máy các-xét, tuy là đã lỗi thời với người dân thành phố nhưng theo tôi được biết vùng nông thôn của quý quốc vẫn là một thị trường khá tiềm năng. Sao lại có thể trong một thời gian ngắn như vậy mà lâm vào hoàn cảnh này?
Triệu Tự An hơi nhíu mày, đừng nói là Vũ Điền Quang Ly cảm thấy kỳ lạ, đến ông ta mỗi lần nghĩ lại cũng cảm thấy kỳ lạ. Một nhà máy lớn như vậy lại nhận được không ít sự hậu thuẫn của chính quyền mà chỉ trong một thời gian ngắn đã sụp đổ nhanh chóng? Nhưng thời gian ông ta giữ chức quyền quận trưởng quận Ly Sơn mới từ năm tám tám, lúc đó nhà máy Đức Quang đã có dấu hiệu suy tàn rồi, còn về tình hình trước đó ông ta cũng không biết. Tất nhiên Triệu Tự An có thể khẳng định sự suy yếu của nhà máy Đức Quang chắc chắn bí thư tiền nhiệm Uông Dương cũng có phần trách nhiệm, có điều ông ấy hiện giờ đã được điều đến một doanh nghiệp khác trong thành phố nhận chức mới, bây giờ muốn truy cứu trách nhiệm của ông ta cũng không phải dễ. Có điều những lời này làm sao có thể nói cho một người ngoại quốc như Vũ Điền Quang Ly biết được.
Phương Minh Viễn tất nhiên là nhìn ra chỗ khó nói này của Triệu Tự an vội vàng lái sang chuyện khác:
- Bí thư Triệu, nếu đã đến rồi, hay là chúng ta đi thăm luôn khu đất chưa dùng tới của nhà máy luôn đi.
Triệu Tự An vội vàng gọi một người chừng trên năm mươi tuổi trên mặt có vài nét rụt rè tới. Lúc đầu Triệu Tự An cũng đã giới thiệu sơ qua về người này với Phương Minh Viễn, ông ta là giám đốc hiện thời của nhà máy Đức Quang, Ngũ Đắc Thủy, còn về chuyện bí thư đảng ủy của nhà máy thì vẫn đang còn là một điều huyền bí, đã không có người muốn hay nói cách khác là ngốc nghếch đâm đầu vào nhận chức ở một nhà máy đã gần như là phá sản nữa rồi. Và Ngũ Đắc Thủy trước đây vốn cũng chỉ là phó giám đốc quản lý sản xuất của nhà máy mà thôi, khi không còn đường nào để đi cũng như các lãnh đạo khác của nhà máy cũng lần lượt ra đi thì ông ta không thể không nhận chức giám đốc này.
Lần này mấy người Triệu Tự An đến hơi đột ngột không có thông báo trước nên mãi cho đến khi mấy người lên đường đến thì Ngũ Đắc Thủy mới biết tin. Đây cũng là yêu cầu của Phương Minh Viễn, hắn muốn xem mặt chân thực nhất của nhà máy này chứ không phải là xem vẻ ngoài được tô son trát phấn. Tất nhiên đối với yêu cầu này của Phương Minh Viễn, Triệu Tự An cũng tương đối đồng tình, điều này cũng tránh việc sau khi thông tin bị lộ thì những công nhân thất nghiệp của nhà máy sẽ gây rối loạn. Từ lúc nhậm chức quận trưởng Ly Sơn đến giờ, Triệu Tự An mỗi lần đến thị sát một nhà máy trong vùng thì đều vấp phải những chất vấn của những công nhân lâu năm tại đây, yêu cầu được giải thích về những phiền muộn của họ.
Tuy rằng ông ta rất thông cảm với những người đã dâng hiến cả tuổi xuân cho đất nước này, ông ta cũng muốn những doanh nghiệp nhà nước này có thể bình bình an an mà tiếp tục sản xuất kinh doanh để làm ra càng nhiều lợi nhuận cho đất nước, chỉ cần có thể duy trì được hoạt động sản xuất của nhà máy để có đủ tiền trả lương cho công nhân thì ông ta đều đồng ý hết. Nhưng thực lại không bao giờ chiều lòng người, những doanh nghiệp này đều làm ăn thua lỗ, nếu như không phải chính phủ vì để duy trì ổn định mà bắt ép ngân hàng cho vay vốn thì những doanh nghiệp này đã sớm đóng của từ lâu rồi. Nhưng bây giờ ngân hàng cũng vì suy nghĩ đến chuyện thu hồi thành công số tiền đã vứt cho các doanh nghiệp sống dở chết dở này mà không thể chấp nhận được nữa.
Vì vậy đối với yêu cầu của chính phủ có rất nhiều phương diện ngân hàng cũng đã tỏ thái độ cự tuyệt. Mà nếu không có tiền vay vốn mà chỉ dựa vào tài chính của doanh nghiệp thì căn bản là không thể chống đỡ nổi vì vậy từ chức trở thành lựa chọn tất yếu của bọn họ. Triệu Tự An rất thông cảm cho bọn họ, ngay đến ông ta cũng chẳng có cách nào khác. Mấy lần đầu ông ta còn có kiên nhẫn giải thích với mọi người nhưng sau đó ông ta cũng là tránh được chỗ nào thì nên tránh, cả xã hội đang thay đổi, không phải chỉ dựa vào ý chí của một người mà có thể làm cho nó chuyển dời được. Đừng nói ông ta chỉ là một bí thư của một quận hẻo lánh ở Phụng Nguyên, nếu như ông ta là một lãnh đạo cốt cán ở Bắc Kinh thì cũng bất lực mà nhìn nó thay đổi chứ không thể nào ngăn cản được.
- Giám đốc Ngũ, đưa chúng tôi đến khu đất chưa xây dựng xem thế nào.
Giọng của Triệu Tự An nghe rất ôn hòa.
- Dạ, dạ cái này….bí thư Triệu.
Ngũ Đắc Thủy lắp bắp nói:
- Trước đây…trước đây đã rào thành một vòng lớn, rất là bất tiện.
- Hả? Bên cạnh xưởng chẳng phải là có một lối nhỏ đi vào sao? Từ đó có thể xem được rất thuận tiện.
Phương Minh Viễn ngạc nhiên hỏi:
- Cửa đó bị lấp rồi sao?
Hắn nhớ rất rõ Lâm Khải Đông và Hạ Thiên đã từng đề cập đến cái cửa này.
Mặt Ngũ Đắc Thủy tái đi, khó khăn lắm mới nhấc nổi miệng lắp bắp:
- Cậu, cậu Phương, cái cái cửa đó vẫn còn, chỉ có điều…
Ông ta thật sự không hiểu vì sao Phương Minh Viễn lại có thể biết được về cái cửa đó. Cái cửa đó là do công nhân trong nhà máy tự mở, chỉ có thể để hai người đi qua cùng một lúc, đó là một con đường đất có thể thông thẳng với quốc lộ, con đường đó chỉ có thể đi được xe đạp hay xe ba bánh, xe tải to một chút cũng không qua được.
- Ôi trời, cái gì mà chỉ có chỉ có, mau dẫn đường đi!
Triệu Tự An mất kiên nhẫn nói. Cái ông Ngũ Đắc Thủy này đúng là bùn nhão đỡ không nổi tường, với bộ dạng này làm sao có thể thay mặt nhà máy Đức Quang đạt được lợi ích từ Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly đây? Nhưng trong nhà máy còn ai có thể đảm nhiệm ngoài Ngũ Đắc Thủy đây?
Ngũ Đắc Thủy nơm nớp lo sợ đi trước dẫn đường, Phương Minh Viễn và mấy người đi theo sau.
- Cậu Phương, có thể tiết lộ một chút việc xây dựng công trình nhà máy lần này sẽ đầu tư bao nhiêu tiền để đào tạo công nhân không?
Triệu Tự An hỏi nhỏ:
- Áp lực của lãnh đạo quận bây giờ không hề nhỏ, tất cả mọi người đều đang mong tin tức từ cậu đấy
Phương Minh Viễn ngầm nhếch miệng. Bây giờ mà áp lực lớn, thế đợi đến sau năm chín sáu khi các doanh nghiệp nhà nước của Hoa Hạ đạt đến đỉnh cao thì chẳng nhẽ không qua nổi những ngày ấy? Có điều những lời này hắn chỉ nghĩ thầm trong bụng chứ không thể nói ra.
- Bước đầu thu nhận khoảng ba trăm người, đây là đã bao gồm cả hậu cần và nhân viên quản lý.
Phương Minh Viễn cũng đâu có cần giấu giếm điều này.
Khoảng ba trăm người, mặt Triệu Tự An ánh lên một tia vui mừng, như thế có nghĩa là ngoài thu nhận hết số công nhân nhà máy Đức Quang ra còn có thể thu nhận một bộ phận người ở ngoài nữa. Như thế đối với Ly Sơn mà nói cũng đã thu nhận đến bảy tám phần công nhân thuộc lĩnh vực điện tử rồi. Tất nhiên ông ta cũng không hy vọng là tất cả số người này đều là của Ly Sơn, ăn thịt cũng phải để lại cho người khác miếng xương chứ, nếu không các quận khác trong thành phố sẽ xem ông ta là kẻ thù mất. Điều này cực kỳ bất lợi với tiền đồ sau này của ông ta.
Lúc này đoàn người đã tới được bức tường thuộc phía bắc nhà máy. Đúng như Phương Minh Viễn nói ở đây có một chiếc cửa sắt, bên ngoài cửa sắt là đất ruộng. Nhưng sau khi Ngũ Đắc Thủy mở cửa ra thì mọi người phát hiện ở bên ngoài trồng toàn là rau và lúa mì, thậm chí còn xuất hiện mấy cái nhà kính nữa.
- Ngũ Đắc Thủy, chuyện này là thế nào?
Nét mặt Triệu Tự An sa sầm xuống. Ông ta tuy là quan chức nhưng cũng không phải là không biết phân biệt ngũ cốc, khu đất này chắc chắn không phải là mới được canh tác.
- Bí thư Triệu, cái này cũng là bị bí thư Uông cho thuê đi rồi ạ.
Ngũ Đắc Thủy lắp bắp nói. Thì ra do nhà máy Đức Quang sau này không thể sản xuất được nữa, những xưởng hiện có bây giờ đã đủ để sử dụng rồi mà những diện tích quy hoạch cho nhà máy vẫn bị bỏ hoang nên sau đó không biết là Uông Dương liên hệ với người ta hay người ta tự liên hệ với Uông Dương để cho thuê đất. Thời hạn thuê mãi đến năm sau mới kết thúc, tiền thuê năm nay người ta đã trả và đã bị chuyển thành tiền trả lương cho công nhân hết rồi.
Triệu Tự An tức đến nỗi không thể nói được câu nào, chuyện nhà máy Đức Quang đem phần đất thuộc quy hoạch của mình cho thuê không có gì là lớn. Một nhà máy đang đứng trên bờ vực phá sản như nó mà cứ ôm khư khư lấy khoảng đất đó thì mới là ngốc. Việc cho thuê dù gì cũng có thể kiếm được chút tiền lãi để phát lương cho công nhân.
Vấn đề là khi lãnh đạo đảng ủy đến thị sát nhà máy lại không phát hiện ra điều này, điều này thật sự làm Triệu Tự An tức chết đi được. Mảnh đất này đã bị canh tác hơn nữa lại đến năm sau mới hết hạn, nhà máy liên doanh của Phương Minh Viễn nếu cần đất thì phải làm sao? Nếu như những nhân viên thị sát kia có thể phát hiện ra điều này sớm hơn một chút thì dù là tìm một nơi khác hay là thỏa thuận với các chủ thuê đất ở đây để tìm sự đồng thuận thì vẫn tốt hơn bây giờ nhiều!
Như thế này thì Phương Minh Viễn và Vũ Điền Quang Ly sẽ nghĩ sao về năng lực của chính quyền Ly Sơn đây? Và họ sẽ nhìn vị bí thư đảng ủy này như thế nào đây? Đây chẳng phải là làm mất mặt ông ta ngay tại trận sao?
Đúng vào lúc đó, từ trong nhà máy có một người vội vã chạy ra nói nhỏ với La Giang Lâm chuyện gì đó, mặt ông ta lập tức thay đổi chạy nhanh đến bên Triệu Tự An nói:
- Bí thư Triệu, bí thư khu Nhạn Tháp Phan Viện Quân và chủ tịch Mẫn Minh Hoa đã đưa người tới trước cửa nhà máy và chuẩn bị vào tới đây.
Triệu Tự An thất kinh, lúc này mới ngạc nhiên hỏi nhỏ:
- Bí thư Phan và mấy người đó đến đây làm gì? Sao lại chẳng nói trước câu nào thế?
Ông ta tất nhiên là có quen biết với Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa, khi đi họp trên thành phố cũng hay gặp nhau, nhưng cũng không thể gọi là bạn bè cũng chỉ là đồng nghiệp gật đầu chào nhau vậy thôi. Thế mà lúc này mấy người Phan Viện Quân chưa thông báo mà đến nhà máy Đức Quang chắc chắn là có điều gì đó kỳ lạ.
- Ôi chao, bí thư Triệu, mấy người bí thư Phan còn đến vì chuyện gì nữa? Ông đừng quên bên Nhạn Tháp cũng có một nhà máy điện tử sắp phá sản!
La Giang Lâm nói toạc ra điều cơ mật. La Giang Lâm rất kỳ vọng vào chuyến khảo sát lần này của Phương Minh Viễn đến nhà máy Đức Quang, nếu có thể thuận lợi đi vào sản xuất tạo ra lợi ích kinh tế thì không những có thể cải thiện được tình hình tài chính của huyện mà một người đảm nhận công việc chủ yếu như ông ta chắc chắn sẽ là người có công đầu. Ở trong quận có không biết bao nhiêu người vì chuyện này mà thèm nhỏ dãi, nếu không phải là có Triệu Tự An hết lòng tiến cửa thì căn bản là chuyện này cũng chẳng đến lượt ông ta. Hơn nữa nếu như ông ta làm tốt chuyện này vô tình sẽ tạo được mối quan hệ tốt với Phương Minh Viễn, đối với tiền đồ sau này của La Giang Lâm ông ta cực kỳ có lợi!
Chỉ có điều cơ hội hiếm có này đã đến tay mà lại phải trơ mắt ếch nhìn mà không nắm được, đây đúng là một bi kịch lớn của những người làm lãnh đạo! La Giang Lâm thật sự không muốn giấc mộng của mình tan biến thành hư không để trở thành trò cười cho thiên hạ.
Triệu Tự An lập tức hiểu ra, ông ta cũng vì sự việc xảy ra quá đột ngột mà đầu óc không được tỉnh táo. Sau khi được La Giang Lâm nhắc nhở thì lập tức nhớ ra rằng từ sau khi nhà họ Phương ký hợp tác với công ty cổ phần Sega thì trong thành phố đã rộ lên tin đồn Phan Viện Quân đã xin với Bí thư thành ủy và chủ tịch thành phố cho quận Nhạn Tháp được đảm nhận dự án này.
Thậm chí là còn có tin đồn như thế này, người ta nói Phan Viện Quân oán trách hai lãnh đạo ngoài siêu thị Carrefour và quán ăn Phương Gia thì mỗi quận đều có ra thì chỉ có Ly Sơn là có được hai hạng mục đầu tư khác của nhà họ Phương đó là một khách sạn cao cấp và bây giờ là một khu du lịch náo nhiệt. Mỗi năm chỉ dựa vào hai cái này thôi thì đã đưa về cho Ly Sơn cả triệu tiền thuế, mà mỗi năm lại tăng hơn so với năm trước. Hơn nữa lúc trước nhà họ Phương mở siêu thị còn giải quyết vấn đề nhà ở cho một số lượng người khá lớn, bây giờ cái khu nhỏ đó đã trở thành một “tác phầm kinh điển” trong việc giải phóng mặt bằng ở Ly Sơn. Huyện Ly Sơn ăn thịt thì cũng phải chừa cho huyện khác ít xương chứ!
Ông ta cũng biết được rằng tuy Phương Minh Viễn không nhắc tới nhưng chắc chắn mấy ngày nay những lãnh đạo quận trong thành phố đã có không ít người liên hệ với nhà họ Phương và chắc chắn Phan Viện Quân là một trong số đó. Bây giờ cả hai lãnh đạo của Nhạn Tháp Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa đều đã xuất binh chạy đến tận đây rõ ràng là có y muốn đoạt dự án này về mình rồi!
“Chuyện này phải làm thế nào cho phải” trong lòng Triệu Tự An lúc này chợt dâng lên suy nghĩ, cái này người ta gọi là nhà dột lại còn gặp mưa liên tục, đi ngược dòng lại còn gặp phải gió ngược chiều! Sự việc trước mắt còn chưa có cách giải quyết thì lại xuất hiện ngay một Phan Viện Quân ngáng đường, đừng nói là miếng mồi ngon này đã ngậm vào tận miệng rồi mà còn phải nhả ra chứ!
Còn chưa đợi ông ta suy nghĩ rõ ràng thì đã nhìn thấy từ phía cửa chính của nhà máy điện tử Đức quang có một đoàn người đang đi vào, hai người dẫn đầu mặt cười teo toét đó chính là Phan Viện Quân và Mẫn Minh Hoa bí thư quận ủy và chủ tịch quận Nhạn Tháp.
/1605
|