Tôn Chiếu Luân cảm thấy hoang mang, từ góc độ này mà thấy, Phương Minh Viễn chọn Triệu Tự An là điều đương nhiên, người làm việc lớn không nên bị mê hoặc bởi lợi ích nhỏ trước mắt.
Thực ra Phương Minh Viễn vẫn còn suy nghĩ khác chưa nói ra, hạng mục này rơi vào tay ai cũng đại diện cho chiến tích lớn của chính quyền, nếu như tất cả sau này đều thuận lợi, như vậy rất có khả năng Triệu Tự An trong vòng hai, ba năm sẽ được thăng chức, hiện nay y đã là bí thư thành ủy của một khu thuộc Phụng Nguyên rồi, nếu lên chức rất có thể sẽ trở thành phó bí thư Phụng Nguyên, nếu như có cơ duyên, trong vòng mười năm còn có thể được làm thị trưởng thành phố Phụng Nguyên cũng chưa biết chừng, mà mười năm sau, cũng chưa đến năm 2000, Phương Minh Viễn sẽ là một chàng thanh niên xuất chúng hai mươi tuổi, đó chính là thời kì phát triển của hắn.
Đối với Phương Minh Viễn mà nói, đến lúc đó, trong số những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Phụng Nguyên, biết đâu sẽ tìm được người mà mình hiểu họ tường tận, và một đồng minh đáng tin cậy, chắc chắn đáng tin hơn những người chỉ vì lợi ích thuần túy kia, cũng có thể trở thành trở thủ đắc lực cho hắn trên con đường phát triển trong giới chính trị. Mà Triệu tự An lại có hắn là đồng minh giúp đỡ ông ta trong vấn đề kinh tế, giúp ông ta tạo nên tiền đồ chính trị, có khả năng trong tương lai sẽ có thể leo lên những vị trí cao hơn nữa, có ích cho việc thực hiện khát vọng chính trị của mình, sự kết giao cùng có lợi như vậy mới có thể tồn tại lâu dài được.
Chỉ tiếc Chu Vũ đầu tư vào quá muộn, hơn nữa hiện tại Phương Minh Viễn cũng không tin tưởng gã lắm, nếu không thì Phương Minh Viễn chắc chắn sẽ tìm cách đưa gã cùng phát triển, càng tiến xa hơn.
Ở Trung Quốc, nếu thật sự muốn tạo dựng sự nghiệp, thì không thể thiếu sự trợ giúp trong giới chính trị, mấy ông quan trong giới chính trị, thành công trong sự nghiệp thì ít mà thất bại thì nhiều, nếu thật sự muốn họ tạo ra được thành tích gì thực tế đúng là còn khó hơn cả lên trời. Nhưng mà nếu muốn bọn họ phá bỏ kế hoạch của bản thân thì đúng là như cá gặp nước, chẳng tốn công sức là bao, nếu không có người nhà ở trong đó kiềm chế, có trời cũng không biết những người này sẽ làm ra việc gì đây, khó mà tưởng tượng được.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã gặp phải nhiều ví dụ tương đương như vậy rồi, vì sở thích của lãnh đạo, đến hàng trăm hàng nghìn con đường quốc lộ vất vả khổ sở đầu tư, xây dựng xong cũng phá bỏ đi xây lại, vì thành tích chính trị của họ, những tòa nhà hết dỡ xuống lại xây lên, hết xây lên lại dỡ xuống cũng không ít gặp, cho dù là những công trình giao thông cơ bản như cầu bắc qua sông cũng dám giở trò ở đó, khiến cho sau khi thông xe, mỗi năm đều phải dành ra thời gian đến nửa năm để tu sửa. Phương Minh Viễn không có khả năng thay đổi cả Trung Quốc, nhưng hắn hi vọng ít nhất những việc như vậy trên phạm vi tỉnh Tần Tây, Phụng Nguyên sẽ bớt đi, có thể giảm thiểu lãng phí của công, dùng số tiền ấy để làm những việc ích nước lợi nhà.
- Cậu Phương, tôi có thể hiểu cách nghĩ của cậu, nhưng mà chúng ta cũng không thể tùy tiện từ chối bí thư Phan và Chủ tịch Mẫn, như thế, chẳng phải tự dưng gây thù hằn sao, không có lợi cho sự phát triển của chúng ta
Tôn Chiếu Luân nhắc nhở.
- Đúng vậy, vì thế hôm nay cháu mới không tỏ thái độ, bọn họ tự nguyện nói, vậy thì chúng ta ngồi nghe họ nói, xem họ làm là được, dù gì thì cái hạng mục quốc hữu hóa này còn cần nhiều điều kiện khác, đến lúc đó, nếu như điều kiện hợp lý, mua lại xí nghiệp điện tử ấy cũng không thành vấn đề
Phương Minh Viễn thản nhiên nói, khu Nhạn Tháp so với khu Li Sơn thì gần trung tâm Phụng Nguyên hơn, hơn nữa từ những điều kiện mà bọn người Phan Viện Quân đưa ra thì vị trí của xí nghiệp điện tử ấy cũng không tồi, thật sự phải lấy được nó, sau này giá đất tăng, thu được một khoản lợi nhuận lớn, như vậy mới đáng tiền, cầm số tiền không thẹn với lòng, Phương Minh Viễn sẽ không muốn bỏ qua.
Mặc dù nói rằng, đến bây giờ Phương Minh Viễn vẫn chưa khẳng định là mình có gia nhập vào giới bất động sản và sau khi gia nhập rồi bước tiếp theo sẽ ra sao, nhưng trước mắt nắm trong tay một bộ phận khu đất thích hợp thì đúng là không sai chút nào, cùng với sự mở rộng phạm vi thành phố Phụng Nguyên, giá đất tăng cũng là chuyện bình thường, ở kiếp trước cảnh giá đất tăng thì chủ yếu là do tố độ tài chính nhà đất và thu nhập của người dân còn chậm, lại thêm mấy yếu tố như nhà đầu tư phát triển kiếm lấy món lãi kếch sù tạo nên, chứ không phải ảnh hưởng phụ của sự phát triển nhà đất tạo ra mà phủ nhận tính chính đáng của việc giá nhà đất tăng
Màn đêm buông xuống, các quán ăn đêm ở đường Đông Đại, trung tâm Phụng Nguyên đầy ắp người, cửa tiệm nhà họ Phương đặt ở đây sớm đã không còn chỗ trống, những người đến muộn một chút chỉ còn cách đứng ở cửa đợi tiếng gọi của nhân viên quản lý, đây là cảnh thường gặp ở các con phố của Phụng Nguyên, hơn nữa không phải chỉ có ở đây, quán ăn Phương Gia còn có các cửa tiệm chi nhánh ở khắp các nơi của Phụng Nguyên, tới lúc này, cơ bản là làm ăn tương đối phát đạt, đương nhiên sẽ khiến cho những người cùng ngành phải ngưỡng mộ.
Sau khi tan ca, Thang Hạo Lâm đáp xe chuyên dụng của cơ quan trở về, vội vội vàng vàng vào nhà, chạy thẳng lên ba tầng lầu, trong phòng lúc này đã có người ở đó ngồi chờ, nếu như lúc này Phương Minh Viễn ở đó nhất định sẽ nhận ra đối phương là ai, chính là Trịnh Quân mà trước đây hợp tác với Hạ Đông Bằng ở cục đường sắt thành phố Bình Thủy tạm giữ hàng hóa của siêu thị Carrefour, sau khi hai bên hòa giải, Trịnh Quân luôn rất khách sáo với người của Carrefour, có lúc đôi bên còn qua lại với nhau, y cũng giúp đỡ Carrefour thành lập cửa hàng chi nhánh ở thành phố Bình Thủy.
Hiện nay Trịnh Quân đã không còn là phó tổng giám đốc của Trung tâm thương mại Bình Thủy nữa rồi, lô hàng trước đây Phương Minh Viễn bán cho y đã giúp y tạo ra được thành tích giúp bình ổn giá ở Bình Thủy mà chưa ai làm được, một năm sau, y lại được thăng chức lên làm tổng giám đốc kiêm bí thư đảng ủy của Trung tâm thương mại Bình Thủy, sau này sau khi Carrefour thành lập chi nhánh ở Bình Thủy, y lại thành lập một công ty chuyên cung cấp hàng cho Carrefour, so với lúc trước thì mối thâm tình ngày càng tốt hơn, ở Bình Thủy cũng là một đại gia có tiếng.
Lần này đến Phụng Nguyên là vì y biết tin nhà họ Phương và công ty cổ phần Sega của Nhật đã đạt được thỏa thuận, sẽ xây dựng xí nghiệp hợp tác ở Phụng Nguyên, sản xuất máy chơi game, Trịnh Quân lập tức thấy được đây lại là một cơ hội nữa để phát triển, vì để theo đuổi lợi ích, nhà họ Phương nhất định sẽ cố gắng thực hiện việc công hữu hóa các linh kiện máy game, không cần phải hi vọng vào trung tâm CPU nữa, nhưng vẫn còn một lượng lớn các linh kiện được sản xuất ra đủ để các xí nghiệp có đủ khả năng kiếm được món lời lớn.
Máy chơi game là gì, rất nhiều người Trung Quốc đại lục đều không biết, nhưng trong số những người đó không có Trịnh Quân. Y không những chơi giỏi mà trong nhà còn có nguyên cả bộ đầu MD, vì thế đối với tương lai của hạng mục này, y rất tin tưởng trên toàn thế giới chỉ có vài công ty sản xuất máy chơi game, mà cả thế giới đều có thể mua nó, không tính Trung Quốc thì cũng đến hàng trăm triệu người rồi, con số khổng lồ này đã đủ để đảm bảo cho tương lai của ngành nghề này rồi.
Hơn nữa y cho rằng, sau này thu nhập của người dân Trung Quốc tăng cao, với thanh niên mà nói chắc chắn máy chơi game sẽ có sức hút lớn, chỉ cần thị trường Trung Quốc thôi cũng đủ để nhà họ Phương thành lập xí nghiệp sản xuất rồi mà chẳng cần phải lo lắng đến nguồn tiêu thụ, đương nhiên trong đó cũng có phần lớn là do sự tín nhiệm của y dành cho Phương Minh Viễn, sau lần làm ăn trước, Trịnh Quân chưa từng thôi chú ý với nhà họ Phương, có thể nói là tận mắt nhìn, tận mắt quan sát nhà họ Phương từ trong một huyện nhỏ phát triển đến ngày nay trên cả tỉnh đều có chi nhánh, đặc biết là mấy ngày trước, hai công ty trùm bán lẻ Âu Mỹ bàn bạc với siêu thị Carrefour, càng khiến cho Trịnh Quân khâm phục hơn, so với quá trình lập nghiệp của Phương Minh Viễn mà nói, quá trình làm giàu của mình cũng chưa là gì cả!
Y không phải chưa từng nghĩ tới việc góp cổ phần với Carrefour, lợi dụng sự phát triển của nhà họ Phương để thu được lợi ích, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ y vẫn chưa tìm được cơ hội, lần này, cơ hội kiếm tiếm tiền mới lại đến ngay trước mắt, đương nhiên y không thể để bỏ lỡ cơ hội này được, vì thế y mới rời Bình Thủy tới Phụng Nguyên để tìm hiểu rõ tình hình, sau này tiện cho việc ra quyết sách.
Thang Hạo Lâm và y cũng coi như là quen biết từ trước, hơn nữa hai nhà cũng có mối giao tình từ trước, y liền ngay lập tức nghĩ đến việc nhờ Thang Hạo Lâm giúp y thu thập tài liệu
- Anh Trịnh, lâu lắm không gặp.
Thang Hạo Lâm đến ngồi trước mặt y, cười nói.
- Nghe nói dạo này anh phát tài rồi hả?
- Chút ít như vậy có đáng là gì đâu, đâu có giống như cô Thang Hạo Lâm đây, tiền đồ rộng mở
Trịnh Quân đã không còn có ý định phát triển trên con đường làm quan, điều này chắc hẳn ai cũng biết
Sau khi hàn huyên một hồi, hai người bọn họ rất nhanh liền đi ngay vào chủ đề chính.
- Anh Trịnh, tôi phải tốn không ít công sức mới có thể thu thập được những thông tin này đấy.
Thang Hạo Lâm vừa cười vừa nói.
- Nên cũng không thể để anh cứ thế cầm chúng đi như vậy, nói gì thì cũng nên lấy chút phí gọi là chứ nhỉ?
Trịnh Quân kiềm chế sự nóng lòng của mình, cười nói
- Vậy tôi nên làm thế nào để có được những tin tức ở trong tay của cô? Hay như vậy đi, nếu những tin tức này đều là thật, đợi khi cô kết hôn, tôi sẽ tặng cô một chiếc xe con, cô nghĩ sao? Đảm bảo không phải là loại xe Santana bình thường kia, như vậy có phải là đã rất hậu hĩnh rồi không?
Thang Hạo Lâm giật mình, cô không ngờ Trịnh Quân lại chấp nhận trả một giá cao như thế để lấy được những tin tức này, cô vốn chỉ định cùng lắm là vài bữa cơm là cùng, không ngờ Trịnh Quân lại định tặng mình hẳn một chiếc xe hơi, lại còn chẳng phải là Santana nữa, đúng là được miếng mồi lớn, tệ gì cũng phải hơn một trăm ngàn tệ.
Đôi mắt xinh đẹp của Thang Hạo Lâm nhìn Trịnh Quân dò xét, khó mà che dấu được sự kinh ngạc trong mắt nói:
- Anh Trịnh, xem ra đúng là anh phát tài thật rồi, nhưng mà tôi không phải trẻ con, anh đừng trêu tôi thế chứ, anh nghĩ nhà họ Phương sẽ để lộ toàn bộ tin tức ra sao? Những thông tin này khẳng định là có thật có giả, tất cả đều là thật anh mới tặng đồ cho tôi, nếu như có chút không khớp liệu có phải anh sẽ quỵt nợ không?
Thực ra Phương Minh Viễn vẫn còn suy nghĩ khác chưa nói ra, hạng mục này rơi vào tay ai cũng đại diện cho chiến tích lớn của chính quyền, nếu như tất cả sau này đều thuận lợi, như vậy rất có khả năng Triệu Tự An trong vòng hai, ba năm sẽ được thăng chức, hiện nay y đã là bí thư thành ủy của một khu thuộc Phụng Nguyên rồi, nếu lên chức rất có thể sẽ trở thành phó bí thư Phụng Nguyên, nếu như có cơ duyên, trong vòng mười năm còn có thể được làm thị trưởng thành phố Phụng Nguyên cũng chưa biết chừng, mà mười năm sau, cũng chưa đến năm 2000, Phương Minh Viễn sẽ là một chàng thanh niên xuất chúng hai mươi tuổi, đó chính là thời kì phát triển của hắn.
Đối với Phương Minh Viễn mà nói, đến lúc đó, trong số những người thuộc tầng lớp thượng lưu ở Phụng Nguyên, biết đâu sẽ tìm được người mà mình hiểu họ tường tận, và một đồng minh đáng tin cậy, chắc chắn đáng tin hơn những người chỉ vì lợi ích thuần túy kia, cũng có thể trở thành trở thủ đắc lực cho hắn trên con đường phát triển trong giới chính trị. Mà Triệu tự An lại có hắn là đồng minh giúp đỡ ông ta trong vấn đề kinh tế, giúp ông ta tạo nên tiền đồ chính trị, có khả năng trong tương lai sẽ có thể leo lên những vị trí cao hơn nữa, có ích cho việc thực hiện khát vọng chính trị của mình, sự kết giao cùng có lợi như vậy mới có thể tồn tại lâu dài được.
Chỉ tiếc Chu Vũ đầu tư vào quá muộn, hơn nữa hiện tại Phương Minh Viễn cũng không tin tưởng gã lắm, nếu không thì Phương Minh Viễn chắc chắn sẽ tìm cách đưa gã cùng phát triển, càng tiến xa hơn.
Ở Trung Quốc, nếu thật sự muốn tạo dựng sự nghiệp, thì không thể thiếu sự trợ giúp trong giới chính trị, mấy ông quan trong giới chính trị, thành công trong sự nghiệp thì ít mà thất bại thì nhiều, nếu thật sự muốn họ tạo ra được thành tích gì thực tế đúng là còn khó hơn cả lên trời. Nhưng mà nếu muốn bọn họ phá bỏ kế hoạch của bản thân thì đúng là như cá gặp nước, chẳng tốn công sức là bao, nếu không có người nhà ở trong đó kiềm chế, có trời cũng không biết những người này sẽ làm ra việc gì đây, khó mà tưởng tượng được.
Ở kiếp trước, Phương Minh Viễn đã gặp phải nhiều ví dụ tương đương như vậy rồi, vì sở thích của lãnh đạo, đến hàng trăm hàng nghìn con đường quốc lộ vất vả khổ sở đầu tư, xây dựng xong cũng phá bỏ đi xây lại, vì thành tích chính trị của họ, những tòa nhà hết dỡ xuống lại xây lên, hết xây lên lại dỡ xuống cũng không ít gặp, cho dù là những công trình giao thông cơ bản như cầu bắc qua sông cũng dám giở trò ở đó, khiến cho sau khi thông xe, mỗi năm đều phải dành ra thời gian đến nửa năm để tu sửa. Phương Minh Viễn không có khả năng thay đổi cả Trung Quốc, nhưng hắn hi vọng ít nhất những việc như vậy trên phạm vi tỉnh Tần Tây, Phụng Nguyên sẽ bớt đi, có thể giảm thiểu lãng phí của công, dùng số tiền ấy để làm những việc ích nước lợi nhà.
- Cậu Phương, tôi có thể hiểu cách nghĩ của cậu, nhưng mà chúng ta cũng không thể tùy tiện từ chối bí thư Phan và Chủ tịch Mẫn, như thế, chẳng phải tự dưng gây thù hằn sao, không có lợi cho sự phát triển của chúng ta
Tôn Chiếu Luân nhắc nhở.
- Đúng vậy, vì thế hôm nay cháu mới không tỏ thái độ, bọn họ tự nguyện nói, vậy thì chúng ta ngồi nghe họ nói, xem họ làm là được, dù gì thì cái hạng mục quốc hữu hóa này còn cần nhiều điều kiện khác, đến lúc đó, nếu như điều kiện hợp lý, mua lại xí nghiệp điện tử ấy cũng không thành vấn đề
Phương Minh Viễn thản nhiên nói, khu Nhạn Tháp so với khu Li Sơn thì gần trung tâm Phụng Nguyên hơn, hơn nữa từ những điều kiện mà bọn người Phan Viện Quân đưa ra thì vị trí của xí nghiệp điện tử ấy cũng không tồi, thật sự phải lấy được nó, sau này giá đất tăng, thu được một khoản lợi nhuận lớn, như vậy mới đáng tiền, cầm số tiền không thẹn với lòng, Phương Minh Viễn sẽ không muốn bỏ qua.
Mặc dù nói rằng, đến bây giờ Phương Minh Viễn vẫn chưa khẳng định là mình có gia nhập vào giới bất động sản và sau khi gia nhập rồi bước tiếp theo sẽ ra sao, nhưng trước mắt nắm trong tay một bộ phận khu đất thích hợp thì đúng là không sai chút nào, cùng với sự mở rộng phạm vi thành phố Phụng Nguyên, giá đất tăng cũng là chuyện bình thường, ở kiếp trước cảnh giá đất tăng thì chủ yếu là do tố độ tài chính nhà đất và thu nhập của người dân còn chậm, lại thêm mấy yếu tố như nhà đầu tư phát triển kiếm lấy món lãi kếch sù tạo nên, chứ không phải ảnh hưởng phụ của sự phát triển nhà đất tạo ra mà phủ nhận tính chính đáng của việc giá nhà đất tăng
Màn đêm buông xuống, các quán ăn đêm ở đường Đông Đại, trung tâm Phụng Nguyên đầy ắp người, cửa tiệm nhà họ Phương đặt ở đây sớm đã không còn chỗ trống, những người đến muộn một chút chỉ còn cách đứng ở cửa đợi tiếng gọi của nhân viên quản lý, đây là cảnh thường gặp ở các con phố của Phụng Nguyên, hơn nữa không phải chỉ có ở đây, quán ăn Phương Gia còn có các cửa tiệm chi nhánh ở khắp các nơi của Phụng Nguyên, tới lúc này, cơ bản là làm ăn tương đối phát đạt, đương nhiên sẽ khiến cho những người cùng ngành phải ngưỡng mộ.
Sau khi tan ca, Thang Hạo Lâm đáp xe chuyên dụng của cơ quan trở về, vội vội vàng vàng vào nhà, chạy thẳng lên ba tầng lầu, trong phòng lúc này đã có người ở đó ngồi chờ, nếu như lúc này Phương Minh Viễn ở đó nhất định sẽ nhận ra đối phương là ai, chính là Trịnh Quân mà trước đây hợp tác với Hạ Đông Bằng ở cục đường sắt thành phố Bình Thủy tạm giữ hàng hóa của siêu thị Carrefour, sau khi hai bên hòa giải, Trịnh Quân luôn rất khách sáo với người của Carrefour, có lúc đôi bên còn qua lại với nhau, y cũng giúp đỡ Carrefour thành lập cửa hàng chi nhánh ở thành phố Bình Thủy.
Hiện nay Trịnh Quân đã không còn là phó tổng giám đốc của Trung tâm thương mại Bình Thủy nữa rồi, lô hàng trước đây Phương Minh Viễn bán cho y đã giúp y tạo ra được thành tích giúp bình ổn giá ở Bình Thủy mà chưa ai làm được, một năm sau, y lại được thăng chức lên làm tổng giám đốc kiêm bí thư đảng ủy của Trung tâm thương mại Bình Thủy, sau này sau khi Carrefour thành lập chi nhánh ở Bình Thủy, y lại thành lập một công ty chuyên cung cấp hàng cho Carrefour, so với lúc trước thì mối thâm tình ngày càng tốt hơn, ở Bình Thủy cũng là một đại gia có tiếng.
Lần này đến Phụng Nguyên là vì y biết tin nhà họ Phương và công ty cổ phần Sega của Nhật đã đạt được thỏa thuận, sẽ xây dựng xí nghiệp hợp tác ở Phụng Nguyên, sản xuất máy chơi game, Trịnh Quân lập tức thấy được đây lại là một cơ hội nữa để phát triển, vì để theo đuổi lợi ích, nhà họ Phương nhất định sẽ cố gắng thực hiện việc công hữu hóa các linh kiện máy game, không cần phải hi vọng vào trung tâm CPU nữa, nhưng vẫn còn một lượng lớn các linh kiện được sản xuất ra đủ để các xí nghiệp có đủ khả năng kiếm được món lời lớn.
Máy chơi game là gì, rất nhiều người Trung Quốc đại lục đều không biết, nhưng trong số những người đó không có Trịnh Quân. Y không những chơi giỏi mà trong nhà còn có nguyên cả bộ đầu MD, vì thế đối với tương lai của hạng mục này, y rất tin tưởng trên toàn thế giới chỉ có vài công ty sản xuất máy chơi game, mà cả thế giới đều có thể mua nó, không tính Trung Quốc thì cũng đến hàng trăm triệu người rồi, con số khổng lồ này đã đủ để đảm bảo cho tương lai của ngành nghề này rồi.
Hơn nữa y cho rằng, sau này thu nhập của người dân Trung Quốc tăng cao, với thanh niên mà nói chắc chắn máy chơi game sẽ có sức hút lớn, chỉ cần thị trường Trung Quốc thôi cũng đủ để nhà họ Phương thành lập xí nghiệp sản xuất rồi mà chẳng cần phải lo lắng đến nguồn tiêu thụ, đương nhiên trong đó cũng có phần lớn là do sự tín nhiệm của y dành cho Phương Minh Viễn, sau lần làm ăn trước, Trịnh Quân chưa từng thôi chú ý với nhà họ Phương, có thể nói là tận mắt nhìn, tận mắt quan sát nhà họ Phương từ trong một huyện nhỏ phát triển đến ngày nay trên cả tỉnh đều có chi nhánh, đặc biết là mấy ngày trước, hai công ty trùm bán lẻ Âu Mỹ bàn bạc với siêu thị Carrefour, càng khiến cho Trịnh Quân khâm phục hơn, so với quá trình lập nghiệp của Phương Minh Viễn mà nói, quá trình làm giàu của mình cũng chưa là gì cả!
Y không phải chưa từng nghĩ tới việc góp cổ phần với Carrefour, lợi dụng sự phát triển của nhà họ Phương để thu được lợi ích, nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ y vẫn chưa tìm được cơ hội, lần này, cơ hội kiếm tiếm tiền mới lại đến ngay trước mắt, đương nhiên y không thể để bỏ lỡ cơ hội này được, vì thế y mới rời Bình Thủy tới Phụng Nguyên để tìm hiểu rõ tình hình, sau này tiện cho việc ra quyết sách.
Thang Hạo Lâm và y cũng coi như là quen biết từ trước, hơn nữa hai nhà cũng có mối giao tình từ trước, y liền ngay lập tức nghĩ đến việc nhờ Thang Hạo Lâm giúp y thu thập tài liệu
- Anh Trịnh, lâu lắm không gặp.
Thang Hạo Lâm đến ngồi trước mặt y, cười nói.
- Nghe nói dạo này anh phát tài rồi hả?
- Chút ít như vậy có đáng là gì đâu, đâu có giống như cô Thang Hạo Lâm đây, tiền đồ rộng mở
Trịnh Quân đã không còn có ý định phát triển trên con đường làm quan, điều này chắc hẳn ai cũng biết
Sau khi hàn huyên một hồi, hai người bọn họ rất nhanh liền đi ngay vào chủ đề chính.
- Anh Trịnh, tôi phải tốn không ít công sức mới có thể thu thập được những thông tin này đấy.
Thang Hạo Lâm vừa cười vừa nói.
- Nên cũng không thể để anh cứ thế cầm chúng đi như vậy, nói gì thì cũng nên lấy chút phí gọi là chứ nhỉ?
Trịnh Quân kiềm chế sự nóng lòng của mình, cười nói
- Vậy tôi nên làm thế nào để có được những tin tức ở trong tay của cô? Hay như vậy đi, nếu những tin tức này đều là thật, đợi khi cô kết hôn, tôi sẽ tặng cô một chiếc xe con, cô nghĩ sao? Đảm bảo không phải là loại xe Santana bình thường kia, như vậy có phải là đã rất hậu hĩnh rồi không?
Thang Hạo Lâm giật mình, cô không ngờ Trịnh Quân lại chấp nhận trả một giá cao như thế để lấy được những tin tức này, cô vốn chỉ định cùng lắm là vài bữa cơm là cùng, không ngờ Trịnh Quân lại định tặng mình hẳn một chiếc xe hơi, lại còn chẳng phải là Santana nữa, đúng là được miếng mồi lớn, tệ gì cũng phải hơn một trăm ngàn tệ.
Đôi mắt xinh đẹp của Thang Hạo Lâm nhìn Trịnh Quân dò xét, khó mà che dấu được sự kinh ngạc trong mắt nói:
- Anh Trịnh, xem ra đúng là anh phát tài thật rồi, nhưng mà tôi không phải trẻ con, anh đừng trêu tôi thế chứ, anh nghĩ nhà họ Phương sẽ để lộ toàn bộ tin tức ra sao? Những thông tin này khẳng định là có thật có giả, tất cả đều là thật anh mới tặng đồ cho tôi, nếu như có chút không khớp liệu có phải anh sẽ quỵt nợ không?
/1605
|